Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 360: Mẫu thân
Lục Minh nhìn cái trán của mỹ phụ kia một chút, còn băng bó vải trắng, mơ hồ còn tỏa ra mùi hương của Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch, trong lòng hiện lên một ý niệm.
Nàng hoá ra chính là nữ nhân trọng thương gần chết mà mình cứu sống tại Triều Bình tiểu trấn hai ngày trước, làm sao lại không hảo hảo dưỡng bệnh, còn chạy đến Lam Hải làm gì? Hắn xin miễn nhận số tiền lớn tạ ơn của họ, mang theo Trương Viện Viện chuẩn bị rời khỏi.
Nam tử bốn mắt nam cùng bạn gái của hắn đi theo phía sau, lại thấy tư thế oai hùng của Lục Minh, bọn họ ngẩn người hồi lâu, mới dần tỉnh lại.
"Chờ một chút, anh chính là người trâu bò ở Lam Đại phải không? Mẹ nó, Triệu sài lang có phải anh đánh ngã hay không? Chiêu vừa rồi của anh gọi là gì? Cao thủ, anh còn thu đồ đệ không? Tôi cũng muốn hành hiệp trượng nghĩa, giúp mạnh đỡ yếu, cướp của người giàu chia cho người nghèo !" Nam tử bốn mắt kia vô cùng kích động đuổi theo, thiếu chút nữa ôm chân Lục Minh gọi sư phụ. Hắn vừa cản trở như thế, mỹ phụ bị thương ở trán kia lại đuổi theo, hỏi: "Các cậu đều là sinh viên của Lam Đại sao? Tôi muốn hỏi thăm một người. . . Được rồi, bạn nhỏ, cô tên là gì?"
Nàng xem thấy Trương Viện Viện lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn quả thực giống cây mẫu đơn nưor rộ, trong lòng áy náy khẽ động.
Nghĩ thầm, nếu như đây là con gái của mình, như vậy liền thật tốt quá.
Vì vậy vội vàng hỏi tên Trương Viện Viện. Con mắt hy vọng Trương Viện Viện nói ra cái tên trong long nàng hy vọng kia.
"Tôi.. tôi…tôi...là…là Trương… Viện… Viện." Trương Viện Viện cật lực nói ra tên mình. Ngự tỷ mỹ lệ như nàng, nói một câu mà mất sức như vậy, làm cho mỹ phụ ngẩn người, lập tức lại chuyển thành thương hại. Hoá ra tiểu cô nương mỹ lệ này khiếm khuyết trong ngôn ngữ. Thảo nào nàng vẫn mỉm cười ,nam tử bốn mắt cùng bạn gái hắn cũng choáng váng. Này cũng quá thương cảm đi? Ngự tỷ đẹp đến cỡ này. Không nghĩ tới ngay cả nói tên mình cũng không tốt. Này thực sự là trời ghen tức với hồng nhan!
"Xin lỗi, bạn nhỏ, tôi không biết. . ." Trong lòng mỹ phụ tràn đầy áy náy. Vốn còn dự định hướng nàng hỏi thăm con gái, bây giờ cũng quên hỏi.
"Không…. Có…gì." Trương Viện Viện lại xua xua tay. Nàng ngay cả sống chết đều đã không quan tâm, huống gì nói.
"Đi thôi!" Lục Minh vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, lại hướng về phía mỹ phụ băng bó trán kia nói: "Vết thương của cô còn chưa ổn. Hẳn là ở bệnh viện an dưỡng.Mệt nhọc quá độ thì rất dễ ngất xỉu ."
"Cậu là bác sĩ sao?" Phía sau còn có một phụ nhân trẻ hơn một chút, kinh ngạc hỏi.
Trên thực tế, lúc ban ngày, chị gái nàng thật đúng là đã té xỉu một lần.
Cho nên khi nàng nghe thấy thế, cực kỳ kinh ngạc.
Lục Minh không để ý đến câu hỏi của nàng, nắm tay của Trương Viện Viện, một đường đã đi xa.
Nhìn bóng lưng của hai người, mỹ phụ băng trán mới than nhỏ một tiếng: "Đáng tiếc a, bạn nhỏ này lớn lên rất đẹp, không nghĩ tới lại nói như vậy. . . Được rồi, tôi nghĩ hướng các cậu hỏi thăm người, được không?" Nàng lấy tờ hai trăm đồng, đưa hướng nam tử bốn mắt kia, hỏi: "Cậu có biết Giai Giai không? Nghe nói nàng là một trong tứ đại hoa hậu giảng đường Lam Đại các cậu, các cậu có biết nàng chứ?"
"Không biết, tôi học Đông Đại , hai người vừa rồi bọn họ mới là Lam Đại, vừa rồi sao cô không hỏi? Nếu như là hoa hậu giảng đường, hai người bọn họ khẳng định biết!" Nam tử bốn mắt tờ hai trăm kia, nuốt ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn là không lấy, mang theo bạn gái quay về rạp chiếu phim tiếp tục xem điện ảnh, chỗ ngồi tình nhân cũng không rẻ, không thể lãng phí .
"Tiểu muội, không bằng chúng ta đuổi theo hỏi đi?" Mỹ phụ băng trán có chút tâm động.
Nàng cảm thấy bất luận có cái cơ hội gì, cũng không muốn bỏ qua, nữ hài xinh đẹp giống như Trương Viện Viện này, khẳng định cũng là nhân vật nổi danh trong đại học Lam Đại, hay là rất có thể là một trong tứ đại hoa hậu giảng đường .
Nếu như nàng là một trong tứ đại hoa hậu giảng đường, như vậy khẳng định biết một chút tin tức của Giai Giai.
Ngày hôm nay tròn một ngày đêm, bọn họ ở trong đại học Lam Hải hỏi thăm nơi ở của con gái.
Có điều là, làm cho nàng không nghĩ tới là, con gái bảo bối chưa từng gặp mặt này của nàng, bình thường phi thường kín tiếng, tuy rằng là mọt trong tứ đại hoa hậu giảng đường, nhưng chưacó nghe nói nàng cùng bạn nam nào yêu đương qua, ngoại trừ bạn học trong lớp nàng cùng trạm phát thanh của trường, không có bạn khác nữa. Đại học Lam Hải cũng có một ít mimi biết Giai Giai, nhưng không quen, chỉ biết là sau khi nàng tốt nghiệp tới đài truyền hình công tác rồi, các nàng đa số có thể nói ra một ít sinh hoạt trước đây của Giai Giai ở trường học, đối với chuyện sau khi tốt nghiệp lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hỏi một ít bạn nam, bọn họ đều nói biết.
Còn nói Giai Giai là hoa hậu giảng đường nhu thuận nhất, thuần khiết nhất, đáng yêu nhất, có điều là vừa tốt nghiệp, trở thành tổn thất lớn nhất từ trước tới nay của Lam Đại.
Chạy xe đi thành phố Xa Thủy, tìm một ngày đêm, tìm được mẹ nuôi cùng dượng của Giai Giai, dùng mọi thủ đoạn, thậm chí bày ra thân phận trung tá của quân nhân, mới từ chỗ mẹ nuôi nàng hỏi thăm ra một chút tin tức, hắn bắt được một số điện thoại di động, còn biết Giai Giai vừa quay về chỗ mẹ nuôi, dẫn theo một bạn trai, là Lục Minh.
Nhưng mà số điện thoại di động này gọi thế nào cũng không được, về phần Lục Minh này, ở Lam Hải đại học, lại có thể là không ai không biết.
"Lục Minh a? Hắn là lão đại của chúng ta, điện thoại? Không biết, cô cho là lão đại sẽ cho những tiểu đệ như chúng ta số điện thoại sao?" Đây là câu trả lời của nam sinh.
"Lục Minh? Hắn là học trưởng đẹp trai nhất của đại học Lam Hải từ trước tới nay, đáng tiếc trước đây tôi không biết, không thì nhất định phải cùng hắn hẹn hò. Bây giờ không còn kịp rồi, nữ nhân bên người hắn một người so với một người đẹp hơn, chúng ta căn bản không thể với tới. Thẳng đến khi hắn khai trương nhà hàng thì cuối cùng tôi cũng hôn được hắn! Số điện thoại di động, tôi mà có số điện thoại di động của hắn, đã sớm cùng hắn hẹn hò rồi. . ." Đây là trả lời của nữ sinh.
Trong đại học Lam Hải , hầu như người người đều biết Lục Minh cùng Giai Giai, nhưng ai cũng không có số điện thoại của hai người bọn họ.
Cũng không biết hai người bọn họ ở ở địa phương nào.
Hỏi thăm ra kết quả như vậy, thật sự làm cho hai chị em nàng dở khóc dở cười.
Các nàng thật là có một loại cảm giác "Chuột ở trong núi, sâu không thể lường", các nàng cảm giác người muốn tìm ngay duỗi tay là có thể đụng tới, mà hết lần này tới lần khác không cách nào nhìn thấy được mặt thật.
Về chuyện của Lục Minh cùng Giai Giai, các nàng nghe được càng nhiều, lại càng là kinh ngạc.
Lúc đầu cho rằng hai người tặng cho người vợ nhỏ ở quê kia năm mươi vạn cũng là rất nhiều, không nghĩ tới ở chỗ mẹ nuôi, sau khi bọn họ nhận hết trợn mắt cùng khinh thường, còn lấy ơn báo oán, cho mẹ nuôi hơn 100 ngàn đô la.
Thậm chí, hai người còn đem người giúp việc bị nghẹn tắc trong phòng bếp cứu sống, xem ra nam sinh tên Lục Minh kia, không biết chừng đúng là một bác sĩ.
"Con gái của tôi là người tốt, ông đừng bắt nàng, đem tôi bắt tới ngồi tù đi! Giai Giai nàng ngoan như vậy, nghe lời như vậy, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện xấu, các người nhất định nghĩ sai rồi. Tôi biết quốc gia có pháp luật, nhưng xin các người nhất định phải biết rõ ràng, đừng tìm nàng nữa, bằng không, cho dù tôi chết, cũng sẽ không nói cho các người." Chung Hoa luôn miệng bảo chứng, không phải bắt Giai Giai cùng bạn trai của nàng, mà là tìm hai người bọn họ người điều tra một vụ án cơ mật quan trọng, lúc này mới làm cho mẹ nuôi kia nói ra. Đáng tiếc số điện thoại di động nàng cho gọi thế nào cũng không được, xem ra là sau khi bị gia đình mẹ nuôi lạnh nhạt, số điện thoại này Giai Giai đã ít dùng.
Chờ khi mỹ phụ băng trán cùng em gái nàng đuổi theo vừa nhìn, Lục Minh đã cùng Trương Viện Viện đi mất dạng rồi.
Ở Lam Hải các nàng căn bản không quen dường phố, khắp nơi đều là ngã tư đường, căn bản không biết đôi nam nữ vừa rồi chạy đi đâu, hai người chỉ có thể thở dài.
"Ai, về khách sạn nghỉ ngơi một chút trước đi, nhất định có thể tìm được . . ." Em gái an ủi nàng.
"Tìm được rồi, ta cũng không biết nói thế nào với nàng . Vạn nhất An An không đồng ý nhận về Giai Giai, ta thật không biết làm thế nào mới tốt, một người là hồn ngọc quý nuôi hai mươi năm trên tay, một người là bảo bối gan ruột ly tán hai mươi năm, làm ai bị tổn thương, ta đều đau lòng." Mỹ phụ than nhẹ lên: "Tính tình của An An, em cũng là biết rồi, sợ rằng nàng không tiếp thụ được nhiều em gái tới chia xẻ tất cả mà vốn nàng độc chiếm. Bên này, còn Giai Giai, từ đầu đã đủ số khổ, nếu như ta làm mẹ nó còn không dùng hết long mà tiếp nhận nàng, thực sự quá không công bằng với nàng. Ta chính là mẹ đẻ của nàng, ta cũng không nhận nàng, vậy nàng còn có thể trông cậy vào ai chứ? Mẹ nuôi nàng lại đối xử với nàng như vậy, nghĩ như vậy , lòng ta như bị đao cắt ."
"Chị, đừng nghĩ nữa, trước tiên tìm được người rồi tính, được rồi, trở lại khách sạn nghỉ ngơi đi!" Em gái thật vất vả, mới khuyến được chị gái lên trên xe.
Lục Minh cùng Trương Viện Viện đi dạo trên đường cái hơn một tiếng đồng hồ, thấy nàng có chút mệt mỏi.
Dẫn trở lại bệnh viện Thành Tể, làm cho nàng hảo hảo nghỉ tạm, nói rõ mai sẽ trở lại thăm nàng. Trương Viện Viện trong lòng tuy rằng luyến tiếc, nhưng là trái lại nghe lời để cho hắn đi, ngày mai hắn bồi tiếp mình đi công viên, mình phải chuẩn bị tinh thần cho tốt. . . Trương Viện Viện rất vui mừng thiếp đi , Lục Minh kiểm tra cho nàng một chút, cảm thấy sắp tới phải là phẫu thuật cho nàng một lần, bằng không bệnh tình của nàng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Cái này cần Chúc Tiểu Diệp phối hợp, phải về trước cùng thương lượng phương án trị liệu.
Ra khỏi bệnh viện, nam tử lãnh khốc số 2 lái xe đã chờ ở bên ngoài.
Lục Minh cho gọi điện thoại cho Giai Giai, vốn ý bảo nàng làm cho mình bữa ăn khuya, không nghĩ tới nàng nói ở Phương Phỉ Uyển, bảo Lục Minh đi qua, luôn tiện đón nàng cùng trở về.
"Được, anh đến ngay, xong việc đi xuống lâu chờ anh chút." Lục Minh quyết định không đi vào Phương Phỉ Uyển, đi vào, khẳng định làm cho mọi người bắt được trò chuyện cả buổi mất.
Giai Giai gác điện thoại, tạm biệt cùng Hoắc yêu nữ.
Xuống đến tầng ba, lại đi ra ngoài cùng các nàng Trang tỷ, Tiểu Hoa trò chuyện.
Nàng xoay người đi hướng thang máy, thiếu chút nữa va vào hai người mỹ phụ nhân vừa ở trong thang máy đi ra, Giai Giai vội vàng nói tiếng xin lỗi, hơi hạ thấp người xin lỗi đối phương, lại tiến vào thang máy, ấn tầng dưới. Sau khi cửa thang máy đóng lại, hai người mỹ phụ nhân mang chút cảm giác như ở trong mộng mới tỉnh liếc mắt nhìn nhau, mỹ phụ băng trán run rẩy lẩm bẩm nói: "Ta, ta không phải nằm mơ chứ? Làm sao giống hệt như ta a, này, ta đây là hoa mắt, hay là nằm mơ ?"
Mỹ phụ nhân trẻ hơn cũng kinh ngạc nói: "Là rất giống, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nhanh đi hỏi một chút!"
Không đợi các nàng đến gần, Tiểu Hoa mimi đã gọi điện thoại cho phía dưới: "Cam Điềm, tôm hùm bữa ăn khuya chuẩn bị cho tốt chưa? Giai Giai đi xuống rồi, Minh ca ca đang chờ ở bên ngoài, em nhanh đưa bữa ăn khuya tới đi, nhân tiện vuốt mông ngựa. . ."
"Giai Giai?" Hai người mỹ phụ nhân vừa nghe thế, kích động đến thiếu chút nữa ngất xỉu.
"Làm sao vậy? Ai, ai, các cô khóc cái gì?" Trang tỷ cùng Tiểu Hoa mimi thấy hai người nữ nhân lệ ơi đầy mặt hướng mình chạy qua, giật nảy mình.
"Cô gái kia, vừa rồi có đúng hay không, ô ô ô. . . Nàng có đúng là Giai Giai hay không? Có đúng là Giai Giai hay không? Có đúng hay không?" hụ nhân băng trán chảy nước mắt như mưa, trong tầm mắt mơ hồ thấy Tiểu Hoa mimi ngạc nhiên gật đầu, nhất thời hét lên một tiếng thét chói tai, điên cuồng mà hướng thang máy chạy tới , vừa nhìn thang máy căn bản không kịp đợi, lại điên cuồng mà chạy tới cầu thang bên kia, chạy văng mất chiếc giày, cuối cùng còn giẫm hụt bậc cầu thang, "ba" một cái ngã sấp xuống, lại tuyệt nhiên không đau nhức, liều lĩnh đứng lên, chạy thẳng đuổi theo ra.
Nhưng mà, khi nàng đuổi theo ra tới cửa Phương Phỉ Uyển, bóng hình xinh đẹp xa xa kia vừa lúc lên xe.
Nàng muốn kêu to, nhưng mà dưới tình thế gấp gáp, yết hầu chỉ phát ra thanh âm khan khàn a a, nàng ra sức muốn đuổi theo tới, ô tô lại brừm nổ máy chạy đi rồi.
"Không. . ." Nàng vận hết khí lực toàn than điên cuồng mà đuổi theo, chờ nàng đuổi theo ra đường bên ngoài, chiếc ô tô kia sớm đã biến mất không còn hình dáng, nàng vẫn đang chưa từ bỏ ý định đuổi thêm gần trăm mét, cuối cùng vô lực té trên mặt đất, thống khổ khóc lớn lên. . . Cùng con gái gặp thoáng qua, một mực không nhận biết, mắt thấy nàng tại bên người mình rời khỏi, lại vô lực cứu vãn, một loại cảm giác này, thật sự là tư vị đâu khổ nhất thế gian. . . Chẳng lẽ, mình thật sự mạng khổ như vậy, vĩnh viễn cùng con gái vô duyên gặp lại sao?
Nàng hoá ra chính là nữ nhân trọng thương gần chết mà mình cứu sống tại Triều Bình tiểu trấn hai ngày trước, làm sao lại không hảo hảo dưỡng bệnh, còn chạy đến Lam Hải làm gì? Hắn xin miễn nhận số tiền lớn tạ ơn của họ, mang theo Trương Viện Viện chuẩn bị rời khỏi.
Nam tử bốn mắt nam cùng bạn gái của hắn đi theo phía sau, lại thấy tư thế oai hùng của Lục Minh, bọn họ ngẩn người hồi lâu, mới dần tỉnh lại.
"Chờ một chút, anh chính là người trâu bò ở Lam Đại phải không? Mẹ nó, Triệu sài lang có phải anh đánh ngã hay không? Chiêu vừa rồi của anh gọi là gì? Cao thủ, anh còn thu đồ đệ không? Tôi cũng muốn hành hiệp trượng nghĩa, giúp mạnh đỡ yếu, cướp của người giàu chia cho người nghèo !" Nam tử bốn mắt kia vô cùng kích động đuổi theo, thiếu chút nữa ôm chân Lục Minh gọi sư phụ. Hắn vừa cản trở như thế, mỹ phụ bị thương ở trán kia lại đuổi theo, hỏi: "Các cậu đều là sinh viên của Lam Đại sao? Tôi muốn hỏi thăm một người. . . Được rồi, bạn nhỏ, cô tên là gì?"
Nàng xem thấy Trương Viện Viện lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn quả thực giống cây mẫu đơn nưor rộ, trong lòng áy náy khẽ động.
Nghĩ thầm, nếu như đây là con gái của mình, như vậy liền thật tốt quá.
Vì vậy vội vàng hỏi tên Trương Viện Viện. Con mắt hy vọng Trương Viện Viện nói ra cái tên trong long nàng hy vọng kia.
"Tôi.. tôi…tôi...là…là Trương… Viện… Viện." Trương Viện Viện cật lực nói ra tên mình. Ngự tỷ mỹ lệ như nàng, nói một câu mà mất sức như vậy, làm cho mỹ phụ ngẩn người, lập tức lại chuyển thành thương hại. Hoá ra tiểu cô nương mỹ lệ này khiếm khuyết trong ngôn ngữ. Thảo nào nàng vẫn mỉm cười ,nam tử bốn mắt cùng bạn gái hắn cũng choáng váng. Này cũng quá thương cảm đi? Ngự tỷ đẹp đến cỡ này. Không nghĩ tới ngay cả nói tên mình cũng không tốt. Này thực sự là trời ghen tức với hồng nhan!
"Xin lỗi, bạn nhỏ, tôi không biết. . ." Trong lòng mỹ phụ tràn đầy áy náy. Vốn còn dự định hướng nàng hỏi thăm con gái, bây giờ cũng quên hỏi.
"Không…. Có…gì." Trương Viện Viện lại xua xua tay. Nàng ngay cả sống chết đều đã không quan tâm, huống gì nói.
"Đi thôi!" Lục Minh vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, lại hướng về phía mỹ phụ băng bó trán kia nói: "Vết thương của cô còn chưa ổn. Hẳn là ở bệnh viện an dưỡng.Mệt nhọc quá độ thì rất dễ ngất xỉu ."
"Cậu là bác sĩ sao?" Phía sau còn có một phụ nhân trẻ hơn một chút, kinh ngạc hỏi.
Trên thực tế, lúc ban ngày, chị gái nàng thật đúng là đã té xỉu một lần.
Cho nên khi nàng nghe thấy thế, cực kỳ kinh ngạc.
Lục Minh không để ý đến câu hỏi của nàng, nắm tay của Trương Viện Viện, một đường đã đi xa.
Nhìn bóng lưng của hai người, mỹ phụ băng trán mới than nhỏ một tiếng: "Đáng tiếc a, bạn nhỏ này lớn lên rất đẹp, không nghĩ tới lại nói như vậy. . . Được rồi, tôi nghĩ hướng các cậu hỏi thăm người, được không?" Nàng lấy tờ hai trăm đồng, đưa hướng nam tử bốn mắt kia, hỏi: "Cậu có biết Giai Giai không? Nghe nói nàng là một trong tứ đại hoa hậu giảng đường Lam Đại các cậu, các cậu có biết nàng chứ?"
"Không biết, tôi học Đông Đại , hai người vừa rồi bọn họ mới là Lam Đại, vừa rồi sao cô không hỏi? Nếu như là hoa hậu giảng đường, hai người bọn họ khẳng định biết!" Nam tử bốn mắt tờ hai trăm kia, nuốt ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn là không lấy, mang theo bạn gái quay về rạp chiếu phim tiếp tục xem điện ảnh, chỗ ngồi tình nhân cũng không rẻ, không thể lãng phí .
"Tiểu muội, không bằng chúng ta đuổi theo hỏi đi?" Mỹ phụ băng trán có chút tâm động.
Nàng cảm thấy bất luận có cái cơ hội gì, cũng không muốn bỏ qua, nữ hài xinh đẹp giống như Trương Viện Viện này, khẳng định cũng là nhân vật nổi danh trong đại học Lam Đại, hay là rất có thể là một trong tứ đại hoa hậu giảng đường .
Nếu như nàng là một trong tứ đại hoa hậu giảng đường, như vậy khẳng định biết một chút tin tức của Giai Giai.
Ngày hôm nay tròn một ngày đêm, bọn họ ở trong đại học Lam Hải hỏi thăm nơi ở của con gái.
Có điều là, làm cho nàng không nghĩ tới là, con gái bảo bối chưa từng gặp mặt này của nàng, bình thường phi thường kín tiếng, tuy rằng là mọt trong tứ đại hoa hậu giảng đường, nhưng chưacó nghe nói nàng cùng bạn nam nào yêu đương qua, ngoại trừ bạn học trong lớp nàng cùng trạm phát thanh của trường, không có bạn khác nữa. Đại học Lam Hải cũng có một ít mimi biết Giai Giai, nhưng không quen, chỉ biết là sau khi nàng tốt nghiệp tới đài truyền hình công tác rồi, các nàng đa số có thể nói ra một ít sinh hoạt trước đây của Giai Giai ở trường học, đối với chuyện sau khi tốt nghiệp lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hỏi một ít bạn nam, bọn họ đều nói biết.
Còn nói Giai Giai là hoa hậu giảng đường nhu thuận nhất, thuần khiết nhất, đáng yêu nhất, có điều là vừa tốt nghiệp, trở thành tổn thất lớn nhất từ trước tới nay của Lam Đại.
Chạy xe đi thành phố Xa Thủy, tìm một ngày đêm, tìm được mẹ nuôi cùng dượng của Giai Giai, dùng mọi thủ đoạn, thậm chí bày ra thân phận trung tá của quân nhân, mới từ chỗ mẹ nuôi nàng hỏi thăm ra một chút tin tức, hắn bắt được một số điện thoại di động, còn biết Giai Giai vừa quay về chỗ mẹ nuôi, dẫn theo một bạn trai, là Lục Minh.
Nhưng mà số điện thoại di động này gọi thế nào cũng không được, về phần Lục Minh này, ở Lam Hải đại học, lại có thể là không ai không biết.
"Lục Minh a? Hắn là lão đại của chúng ta, điện thoại? Không biết, cô cho là lão đại sẽ cho những tiểu đệ như chúng ta số điện thoại sao?" Đây là câu trả lời của nam sinh.
"Lục Minh? Hắn là học trưởng đẹp trai nhất của đại học Lam Hải từ trước tới nay, đáng tiếc trước đây tôi không biết, không thì nhất định phải cùng hắn hẹn hò. Bây giờ không còn kịp rồi, nữ nhân bên người hắn một người so với một người đẹp hơn, chúng ta căn bản không thể với tới. Thẳng đến khi hắn khai trương nhà hàng thì cuối cùng tôi cũng hôn được hắn! Số điện thoại di động, tôi mà có số điện thoại di động của hắn, đã sớm cùng hắn hẹn hò rồi. . ." Đây là trả lời của nữ sinh.
Trong đại học Lam Hải , hầu như người người đều biết Lục Minh cùng Giai Giai, nhưng ai cũng không có số điện thoại của hai người bọn họ.
Cũng không biết hai người bọn họ ở ở địa phương nào.
Hỏi thăm ra kết quả như vậy, thật sự làm cho hai chị em nàng dở khóc dở cười.
Các nàng thật là có một loại cảm giác "Chuột ở trong núi, sâu không thể lường", các nàng cảm giác người muốn tìm ngay duỗi tay là có thể đụng tới, mà hết lần này tới lần khác không cách nào nhìn thấy được mặt thật.
Về chuyện của Lục Minh cùng Giai Giai, các nàng nghe được càng nhiều, lại càng là kinh ngạc.
Lúc đầu cho rằng hai người tặng cho người vợ nhỏ ở quê kia năm mươi vạn cũng là rất nhiều, không nghĩ tới ở chỗ mẹ nuôi, sau khi bọn họ nhận hết trợn mắt cùng khinh thường, còn lấy ơn báo oán, cho mẹ nuôi hơn 100 ngàn đô la.
Thậm chí, hai người còn đem người giúp việc bị nghẹn tắc trong phòng bếp cứu sống, xem ra nam sinh tên Lục Minh kia, không biết chừng đúng là một bác sĩ.
"Con gái của tôi là người tốt, ông đừng bắt nàng, đem tôi bắt tới ngồi tù đi! Giai Giai nàng ngoan như vậy, nghe lời như vậy, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện xấu, các người nhất định nghĩ sai rồi. Tôi biết quốc gia có pháp luật, nhưng xin các người nhất định phải biết rõ ràng, đừng tìm nàng nữa, bằng không, cho dù tôi chết, cũng sẽ không nói cho các người." Chung Hoa luôn miệng bảo chứng, không phải bắt Giai Giai cùng bạn trai của nàng, mà là tìm hai người bọn họ người điều tra một vụ án cơ mật quan trọng, lúc này mới làm cho mẹ nuôi kia nói ra. Đáng tiếc số điện thoại di động nàng cho gọi thế nào cũng không được, xem ra là sau khi bị gia đình mẹ nuôi lạnh nhạt, số điện thoại này Giai Giai đã ít dùng.
Chờ khi mỹ phụ băng trán cùng em gái nàng đuổi theo vừa nhìn, Lục Minh đã cùng Trương Viện Viện đi mất dạng rồi.
Ở Lam Hải các nàng căn bản không quen dường phố, khắp nơi đều là ngã tư đường, căn bản không biết đôi nam nữ vừa rồi chạy đi đâu, hai người chỉ có thể thở dài.
"Ai, về khách sạn nghỉ ngơi một chút trước đi, nhất định có thể tìm được . . ." Em gái an ủi nàng.
"Tìm được rồi, ta cũng không biết nói thế nào với nàng . Vạn nhất An An không đồng ý nhận về Giai Giai, ta thật không biết làm thế nào mới tốt, một người là hồn ngọc quý nuôi hai mươi năm trên tay, một người là bảo bối gan ruột ly tán hai mươi năm, làm ai bị tổn thương, ta đều đau lòng." Mỹ phụ than nhẹ lên: "Tính tình của An An, em cũng là biết rồi, sợ rằng nàng không tiếp thụ được nhiều em gái tới chia xẻ tất cả mà vốn nàng độc chiếm. Bên này, còn Giai Giai, từ đầu đã đủ số khổ, nếu như ta làm mẹ nó còn không dùng hết long mà tiếp nhận nàng, thực sự quá không công bằng với nàng. Ta chính là mẹ đẻ của nàng, ta cũng không nhận nàng, vậy nàng còn có thể trông cậy vào ai chứ? Mẹ nuôi nàng lại đối xử với nàng như vậy, nghĩ như vậy , lòng ta như bị đao cắt ."
"Chị, đừng nghĩ nữa, trước tiên tìm được người rồi tính, được rồi, trở lại khách sạn nghỉ ngơi đi!" Em gái thật vất vả, mới khuyến được chị gái lên trên xe.
Lục Minh cùng Trương Viện Viện đi dạo trên đường cái hơn một tiếng đồng hồ, thấy nàng có chút mệt mỏi.
Dẫn trở lại bệnh viện Thành Tể, làm cho nàng hảo hảo nghỉ tạm, nói rõ mai sẽ trở lại thăm nàng. Trương Viện Viện trong lòng tuy rằng luyến tiếc, nhưng là trái lại nghe lời để cho hắn đi, ngày mai hắn bồi tiếp mình đi công viên, mình phải chuẩn bị tinh thần cho tốt. . . Trương Viện Viện rất vui mừng thiếp đi , Lục Minh kiểm tra cho nàng một chút, cảm thấy sắp tới phải là phẫu thuật cho nàng một lần, bằng không bệnh tình của nàng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Cái này cần Chúc Tiểu Diệp phối hợp, phải về trước cùng thương lượng phương án trị liệu.
Ra khỏi bệnh viện, nam tử lãnh khốc số 2 lái xe đã chờ ở bên ngoài.
Lục Minh cho gọi điện thoại cho Giai Giai, vốn ý bảo nàng làm cho mình bữa ăn khuya, không nghĩ tới nàng nói ở Phương Phỉ Uyển, bảo Lục Minh đi qua, luôn tiện đón nàng cùng trở về.
"Được, anh đến ngay, xong việc đi xuống lâu chờ anh chút." Lục Minh quyết định không đi vào Phương Phỉ Uyển, đi vào, khẳng định làm cho mọi người bắt được trò chuyện cả buổi mất.
Giai Giai gác điện thoại, tạm biệt cùng Hoắc yêu nữ.
Xuống đến tầng ba, lại đi ra ngoài cùng các nàng Trang tỷ, Tiểu Hoa trò chuyện.
Nàng xoay người đi hướng thang máy, thiếu chút nữa va vào hai người mỹ phụ nhân vừa ở trong thang máy đi ra, Giai Giai vội vàng nói tiếng xin lỗi, hơi hạ thấp người xin lỗi đối phương, lại tiến vào thang máy, ấn tầng dưới. Sau khi cửa thang máy đóng lại, hai người mỹ phụ nhân mang chút cảm giác như ở trong mộng mới tỉnh liếc mắt nhìn nhau, mỹ phụ băng trán run rẩy lẩm bẩm nói: "Ta, ta không phải nằm mơ chứ? Làm sao giống hệt như ta a, này, ta đây là hoa mắt, hay là nằm mơ ?"
Mỹ phụ nhân trẻ hơn cũng kinh ngạc nói: "Là rất giống, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nhanh đi hỏi một chút!"
Không đợi các nàng đến gần, Tiểu Hoa mimi đã gọi điện thoại cho phía dưới: "Cam Điềm, tôm hùm bữa ăn khuya chuẩn bị cho tốt chưa? Giai Giai đi xuống rồi, Minh ca ca đang chờ ở bên ngoài, em nhanh đưa bữa ăn khuya tới đi, nhân tiện vuốt mông ngựa. . ."
"Giai Giai?" Hai người mỹ phụ nhân vừa nghe thế, kích động đến thiếu chút nữa ngất xỉu.
"Làm sao vậy? Ai, ai, các cô khóc cái gì?" Trang tỷ cùng Tiểu Hoa mimi thấy hai người nữ nhân lệ ơi đầy mặt hướng mình chạy qua, giật nảy mình.
"Cô gái kia, vừa rồi có đúng hay không, ô ô ô. . . Nàng có đúng là Giai Giai hay không? Có đúng là Giai Giai hay không? Có đúng hay không?" hụ nhân băng trán chảy nước mắt như mưa, trong tầm mắt mơ hồ thấy Tiểu Hoa mimi ngạc nhiên gật đầu, nhất thời hét lên một tiếng thét chói tai, điên cuồng mà hướng thang máy chạy tới , vừa nhìn thang máy căn bản không kịp đợi, lại điên cuồng mà chạy tới cầu thang bên kia, chạy văng mất chiếc giày, cuối cùng còn giẫm hụt bậc cầu thang, "ba" một cái ngã sấp xuống, lại tuyệt nhiên không đau nhức, liều lĩnh đứng lên, chạy thẳng đuổi theo ra.
Nhưng mà, khi nàng đuổi theo ra tới cửa Phương Phỉ Uyển, bóng hình xinh đẹp xa xa kia vừa lúc lên xe.
Nàng muốn kêu to, nhưng mà dưới tình thế gấp gáp, yết hầu chỉ phát ra thanh âm khan khàn a a, nàng ra sức muốn đuổi theo tới, ô tô lại brừm nổ máy chạy đi rồi.
"Không. . ." Nàng vận hết khí lực toàn than điên cuồng mà đuổi theo, chờ nàng đuổi theo ra đường bên ngoài, chiếc ô tô kia sớm đã biến mất không còn hình dáng, nàng vẫn đang chưa từ bỏ ý định đuổi thêm gần trăm mét, cuối cùng vô lực té trên mặt đất, thống khổ khóc lớn lên. . . Cùng con gái gặp thoáng qua, một mực không nhận biết, mắt thấy nàng tại bên người mình rời khỏi, lại vô lực cứu vãn, một loại cảm giác này, thật sự là tư vị đâu khổ nhất thế gian. . . Chẳng lẽ, mình thật sự mạng khổ như vậy, vĩnh viễn cùng con gái vô duyên gặp lại sao?
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp