Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 259: Xâm phạm cấm địa của Vương phi
May là bàn tay to kia chỉ thò vào một cái rồi thu trở lại, Vương phi Avrile chỉ cảm thấy ngực bị tay hắn xẹt qua, có loại cảm xúc tê liệt như bị điện giật , làm toàn bộ người nàng như nhũn ra.
Có điều là, sau khi xấu hổ qua đi, sau đó lại âm thầm cảm kích mấy chuyện xấu của tiểu tử kia.
Nếu như không phải hắn cẩn thận tỉ mỉ phát hiện, mình còn không biết sẽ bị con sâu kia dằn vặt bao lâu. Vương phi Avrile cảm thấy tim đập đến kịch liệt, tựa hồ có thể nghe thấy rõ ràng , vang lên làm cho nàng có chút hoảng hốt. Nàng cực lực an ủi mình, hắn cũng không có ý định phi lễ mình, chỉ là giúp mình giải quyết con sâu nhỏ kia. . . Có điều là tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng cảm giác nóng rực cùng điện giật khi ngực bị hắn dò xét sờ qua, thật lâu không có tiêu tan.
Lục Minh đối với việc mình thò tay tiến vào trong ngực của Vương phi bắt đi một con sâu nhỏ cũng không có chú ý nhiều lắm , tâm thần của hắn hoàn toàn không để tại phía đó.
Hắn hết sức chăm chú yên lặng nghe động tĩnh bên ngoài , phát hiện Hắc Kiệt Khắc lục soát xong hai gian nhà kho, lại phân phó thủ hạ bảo vệ tốt hai bên hành lang , gọi tới càng nhiều nhân thủ hơn, cuộn trào mãnh liệt xông vào một gian tầng hầm ngầm cuối cùng .
"Mục tiêu trốn vào tầng hầm ngầm, tầng hầm ngầm rất lớn, có hai tầng hầm rượu, phòng tra khảo,phòng giam, chúng ta cần trợ giúp của nhân thủ phía tiên sinh Thạch Trung Kiếm , ít nhất bọn họ phải bảo vệ được lối ra. . . Vâng, rõ !" Lục Minh nghe Hắc Kiệt Khắc hướng tới Chiết Dực Thiên Sứ báo cáo, nhưng không nghe thấy thanh âm của Chiết Dực Thiên Sứ .Gian tầng hầm ngầm kia, vốn là Lục Minh muốn nhân cơ hội rời khỏi.
Nhưng hắn cảm thấy Thạch Trung Kiếm cùng Chiết Dực Thiên Sứ đang ở bên ngoài chờ mình, cho nên biện pháp tốt nhất là đợi một đoạn thời gian trước đã.
Ở trước lúc Hắc Kiệt Khắc lục soát xong tầng hầm ngầm , tin tưởng vẫn là an toàn .
Chờ lục soát tầng hầm ngầm xong, không tìm được mình, Hắc Kiệt Khắc khẳng định sẽ sinh nghi, hắn tuyệt đối sẽ lại lục tìm một lần nữa , đến lúc đó mình nếu như có thể trốn vào tầng hầm ngầm, như vậy liền an toàn . Lục Minh dùng kiểu thanh âm nhỏ như kiến, nhẹ giọng nói: "Chúng ta trước tiên chờ một hồi,rồi sẽ đi tầng hầm ngầm." Ôn Hinh phu nhân cùng Vương phi Avrile đương nhiên là nghe hắn , Ôn Hinh phu nhân khẽ vuốt khuôn mặt của Lục Minh , thấy được rõ ràng, ưu tư căng thẳng của Lục Minh lại trở nên hòa hoãn xuống.
Vương phi Avrile sợ hãi gật đầu với Lục Minh không nhìn thấy, thân thể vặn vẹo, biểu thị mình tán thành của hắn địa kế hoạch.
Một cái ma sát này đem tâm thần của Lục Minh từ trên người địch nhân thu trở về.
Tạm thời không có nguy hiểm, tinh thần Lục Minh thả lỏng một chút ,nhất thời cảm thấy hương ngọc đầy cõi lòng ,diễm phúc vô biên.
Phía sau, Ôn Hinh phu nhân bởi vì lấy tay đi ra an ủi Lục Minh, thân thể sít sao cùng hắn dán sát. Bộ ngực sữa cùng bụng dưới đều sít sao dán tại trên lưng hắn, làm cho hắn cảm thấy có một loại mềm mại đặc biệt, thân thiết khăng khít tiếp xúc với phía sau lưng mình, cực kỳ tuyệt vời, tâm hồn mê say. Hắn không muốn không tôn trọng Ôn Hinh phu nhân, không thể làm gì khác hơn là tận lực đem lực chú ý tại trên người nàng dời đi. Mong muốn tìm một vật gì đó, làm cho mình quên đi tiếp xúc thân mật cùng Ôn Hinh phu nhân . Lúc này Vương phi Avrile thành mục tiêu dời đi lực chú ý của hắn, hơn nữa làm cho Lục Minh cảm thấy càng thêm kích thích.
Mông phong mãn của nàng ngay dưới tiểu phúc ,cảnh hoa lưng ngọc ngay trước người. Mũi lại còn có thể ngửi được mùi thơm yếu ớt của cơ thể nàng .
Lục Minh đột nhiên nhớ tới, vừa rồi mình còn sờ soạng ngực của nàng, cảm xúc còn giống như rất được. . . Trong nháy mắt, một đoàn liệt hỏa dấy lên tại tiểu phúc, cấp tốc chạy lên trên , toàn thân như bốc cháy. Cái vật kia căn bản không bị khống chế biến thành cứng rắn,dâng trào, húc thẳng vào mông của Vương phi Avrile , được thế đánh thẳng một mạch, đâm mạnh như thế Hoàng Long.
Vốn là thân thể Vương phi Avrile có chút mềm yếu, lại bị hắn húc một cái như thế, càng gần không đứng vững được nữa.
Nàng có thể cảm thấy, phía sau có một thứ nóng hừng hực gì đó cứng như kim loại dâng trào vùng lên. Trong lúc đó hoành hành ngang ngược húc vào mông của mình , thiếu chút nữa làm cho nàng hồn bay phách bay lạc. Theo lẽ thường , nàng phải là rất xấu hổ rất tức giận . Thế nhưng hết lần này tới lần khác chẳng giải thích được thế nào, trong lòng nàng lại không nổi lên chút tức giận nào. Thậm chí có loại vui sướng vì mị lực của mình hấp dẫn được người khác phái , một loại tư tưởng phức tạp, làm cho nàng cũng không cách nào hiểu thông được. Nàng cố hết sức nâng cao thân thể, muốn tách rời khỏi vật hừng hực dâng trào kia của hắn, thế nhưng nàng thoáng đứng cao lên một chút, vật dâng trào kia lại thẳng tiến đến một chút, rất có xu thế xâm nhập vùng cấm , nàng sợ đến thu nhanh lại cái mông, ngăn cản nó nhô lên xông tới.
Ba người lẳng lặng nán lại như vậy , Vương phi Avrile có loại cảm giác sống một ngày bằng một năm .
Nàng không kỳ quái hắn sẽ xung động dâng trào, lót dạ phải hương diễm giống như vậy, nam tử bình thường không xung động mới là lạ, nhưng nàng có chút sợ Ôn Hinh phu nhân sẽ biết mình bị hắn húc mông. Tiểu hầu tử là của Ôn Hinh phu nhân, hắn thuộc về nàng.
Hết lần này tới lần khác mình lại sai lầm,lúc hắn chen vào thì lưng lại xoay về phía hắn.
Nếu như đối mặt hắn, còn có thể lấy tay để ngăn cách thân thể hắn, có lẽ sẽ tốt hơn, thế nhưng bây giờ. . . Vương phi Avrile cảm thấy rất khó chịu, bị hắn húc mình như vậy, cái thứ gì đó cực kỳ dương cương lại vừa cứng vừa nóng, thực sự so với con sâu nhỏ tiến vào ngực vừa rồi còn muốn khó chịu hơn.
Nàng chậm rãi nhấc thân thể tới, phía sau lưng cùng cái mông ma sát qua với ngực cùng bụng dưới của hắn, một đợt mềm yếu, thế nhưng còn kiên trì nhón cao đầu ngón chân, làm cho thứ lửa nóng vô cùng kia tận lực đừng với tới mông của mình, tới vị trí ở giữa tiểu cúc hoa, bị hắn húc lên, thật là khó khăn nói không nên lời . Nàng thậm chí muốn giả bộ gãi ngữa, nhẹ tay buông xuống, cực nhanh đẩy nó một chút.
Làm cho nàng ngoài ý muốn chính là, thứ đồ cứng rắn như thép kia, nàng hoàn toàn không không đẩy nổi , nhưng thật ra mình nhấc thân thể tới, nó lại zong vào giữa hai chân, mục tiêu tựa hồ lại muốn xông tới tiến về vùng cấm nguy hiểm.
Trong lòng chính là cực ký nôn nóng, chẳng biết làm sao cho tốt.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy một bàn tay to duỗi xuống, ôm eo nhỏ nhắn của mình hướng lên trên đưa đi.
Im hơi lặng tiếng, nàng chỉ cảm thấy mình lên cao hơn mười centimet, được cánh tay hổ của hắn ôm lơ lửng đứng ở trong tủ rượu .
Như vậy đương nhiên tốt, tựa hồ sẽ không va chạm vào cái vật dâng trào kia của hắn nữa, thế nhưng vạn nhất bị Ôn Hinh phu nhân phát hiện, hắn ôm mình, vậy nói không chừng sẽ hiểu lầm mình cùng hắn làm chuyện này. Hơn nữa cho dù hắn ôm mình không phiền lụy, lưng của mình cũng chịu không nổi thời gian dài. Avrile vỗ vỗ vào cánh tay của Lục Minh, ý bảo hắn đem mình thả xuống.
Chờ hắn chậm rãi thả xuống thì nàng lặng lẽ đem váy kéo tới một chút, làm cho vật dâng trào kia của hắn có thể thuận lợi đội lên tiến vào giữa hai chân của mình, mà nàng liền tận lực kiễng gót chân, làm cho cấm địa không cùng cự vật nóng như lửa kia tiếp xúc với nhau.
Nàng rất xấu hổ, rất ngượng ngùng .
Bởi vì cho dù tận lực nhón cao đầu ngón chân, thứ gì đó nóng như lửa kia của hắn chính là trốn không được, đang dính sát vào tiểu hoa viên của mình.
Bây giờ biến thành mình ngồi ở trên cái dâng trào kia của hắn, tuy rằng không có khó chịu như vừa rồi. Thế nhưng lại cảm thấy càng thêm khó xử. . . May là mặc váy, bằng không. . . Avrile cảm thấy lòng đang kinh hoàng, hai chân trong lúc đó bị thứ nóng như lửa kia của hắn thiêu nóng đến cả người như nhũn ra, tựa hồ có cái gì đó muốn từ trong cơ thể chảy ra. Nàng thầm kêu nghìn vạn lần không được, thế nhưng không cách nào khống chế thân thể, nàng rất nhanh liền phát hiện phía dưới mình ẩm ướt tới kịnh liệt, đóa tiểu cúc hoa tựa hồ đang run đẩu, mặc cho dùng lực kiềm chế như thế nào, cũng vẫn có hoa lộ ào ạt chảy ra.
Này rõ ràng là hắn xâm phạm mình, thế mà mình lại không tức giận chút nào,lại còn vô cùng kích động nữa chứ?
Vương phi Avrile cảm thấy mình rất mất mặt, tại đây vào lúc này mà còn có thể dâng lên như thế!
"Tôi, không có việc gì!" Avrile cả kinh, nàng phát hiện có một tay bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng vỗ về mặt mình, lập tức rõ ràng là Ôn Hinh phu nhân đang an ủi mình, nhanh lấy tay cầm vào tay của nàng ,dùng thanh âm cực nhỏ đáp lại nàng.
Trong lòng thầm kêu xong, Ôn Hinh phu nhân nghe thấy được động tĩnh, có lẽ nàng nghi ngờ, chỉ hy vọng mùi của hoa lộ len lén chảy ra, sẽ không bị hai người hắn cùng Ôn Hinh phu nhân nghe thấy được, nhưng chảy ra nhiều như vậy, lại chen chúc cùng một chỗ tại trong không gian hẹp như vậy, hắn cùng Ôn Hinh phu nhân, làm sao lại không ngửi được chứ!
Vào lúc Vương phi Avrile đang thẹn đến muốn chui xuống đất thì bỗng nhiên, Lục Minh nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ rất nhanh trở lại!"
Nói xong, hắn thoát ra đi ra ngoài.
Vương phi Avrile cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng nhanh chóng xẹt qua mông trái, lưu lại một vết tích nóng rực rồi nhanh chóng đi xa. Tuy rằng xấu hổ cùng ngượng ngùng cuối cùng đã kết thúc, thế nhưng trong lòng nàng lại có chút buồn bã mất mát, biết rõ như vậy là tốt nhất, thế nhưng ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, như thế nào lại có điểm thất vọng chứ? Vương phi Avrile cảm thấy suy nghĩ của mình thực sự là rối loạn, nhanh chóng xoay người, ôm lấy Ôn Hinh phu nhân, tạm thời mượn cái ôm của nàng , mượn an ủi của hảo bằng hữu này của nàng , hồi phục cõi lòng hỗn loạn của mình. . .
Ôn Hinh phu nhân lấy tay nhẹ nhàng vỗ vai của nàng ,không nói gì, nhưng trong bóng đêm mỉm cười khoan dung .
Nàng biết chuyện vừa rồi, lại không chút nào tính toán, nhưng lại rất khoan dung hiểu tất cả.
Vài phút sau, Lục Minh không tiếng động ẩn nấp.
Lôi kéo mở cánh cửa tủ rượu, khẽ thanh minh rồi đem Vương phi Avrile lôi ra , cúi người một cái đem nàng trên lưng, lại duỗi tay hướng Ôn Hinh phu nhân, chờ nàng đi ra, khom lưng một cái đem nàng ôm lên.
Tuy rằng vác nặng hai người, Lục Minh vẫn đang như báo đi săn, vô cùng linh hoạt lẻn ra hàng lang.
Tốc độ tựa như thiểm điện , không tiếng động ra ngoài cửa, lại vô thanh vô tức trượt đi vào, từ hai cửa ra vào, ngay cả thời gian ba giây đồng hồ cũng không tới, liền hoàn thành một cái thay đổi vị trí thành công . Tầng hầm ngầm một mảnh đen kịt, duỗi tay không thấy năm ngón, Lục Minh lưng cõng Vương phi Avrile,tay ôm Ôn Hinh phu nhân, tại trên một loạt thùng rượu lớn mà nhanh chóng lẻn đi.
Phía dưới, thanh âm của Hắc Kiệt Khắc vang lên : "Phong tỏa phòng giam, phong tỏa phòng tra khảo , chúng ta kiểm tra từng gian một. Bây giờ khả năng duy nhất chính là cái hầm rượu cùng sảnh phân loại phẩm chất rượu ở bên kia. Phía dưới bụi dày, hoàn toàn không có vết chân, tầng hầm ngầm tựa hồ đã lâu cũng không có người đi xuống tới , khóa đều rỉ sắt . Tôi phi thường hoài nghi hắn còn trốn ở trên gian chứa đồ! Tủ rượu , bàn ăn nhỏ,đống đồ linh tinh, còn có bức tường thiên hoa, đối với hắn mà nói, đều có thể che giấu , chúng ta vừa lục soát thì có thể quên cái gì đó, may là, bây giờ vũ hội sẽ nhanh kết thúc, Thạch Trung Kiếm tiên sinh có thể lập tức tới trợ giúp chúng ta! Trước tiên đem ở đây khóa chết, nếu như hắn ở chỗ này, chúng ta có cũng đủ thời gian chơi đùa cùng hắn ! Chỉ cần hắn còn trong tòa nhà lớn này, đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta, đội trưởng vừa rồi đã tìm tất cả các gian phòng, hắn không có trốn trên lầu hai, hắn nhất định còn ở nơi này!"
Mười mấy người lại tập kết cùng một chỗ, hình thành một cái rào cản, phân biệt hướng về trái phải phía trước liếc nhìn .
Bọn họ mang kính nhìn ban đêm, trong bóng đêm chiếm hết ưu thế.
Đáng tiếc, Lục Minh bây giờ đã mang theo Ôn Hinh phu nhân cùng Vương phi Avrile, đi tới một cái cửa sắt ở ngoài, ở đây, là phòng tra khảo bọn Hắc Kiệt Khắc vừa mới tìm xong lại dùng khóa sắt phong tỏa . Cái khoá gác lên cửa sắt, nếu như có thể mở, ai cũng không biết không tới một giây đồng hồ Lục Minh không tiếng động đã mở xong.
Hắn thậm chí không có đem Ôn Hinh phu nhân thả ra, trực tiếp vươn một tay sờ vài cái, cửa sắt kia liền không tiếng động mở rộng, phảng phất như hoan nghênh chủ nhân vậy. Chờ cửa sắt này đóng lại , lòng của nàng mới thoáng trầm tĩnh lại, cảm giác mình ghé vào trên lưng hắn thật lâu , mà hai chân còn mở ra kẹp lấy lưng của hắn, tư thế phi thường mập mờ, liền nhanh chóng buông chân xuống , mới âm thầm hít sâu, hồi phục lại nhịp tim đập, giả bộ ra dáng vẻ dường như không có việc gì.
"Ở đây. . . Không thể nói rõ là cái cảm giác gì!" Trước lúc Lục Minh chưa đi vào phòng tra khảo , cảm thấy nơi này là an toàn nhất , thế nhưng bây giờ vào rồi, cảm giác lại không tốt giống như đã nghĩ, hắn lắc đầu, lại nói: "Chúng ta đến phòng giam đi xem, biết đâu sẽ càng an toàn hơn!"
Chiết Dực Thiên Sứ không có khả năng thông minh như vậy, biết mình sẽ xông vào bên trong phòng tra khảo.
Hắn sao biết được mình có kỹ năng mở khóa thần kỳ?
Hắn nếu như biết, đã sớm ở chỗ này phục kích mình rồi. . . Lẽ nào chuyện không phải như trong mình tưởng tượng ? Còn có biến cố?
Lục Minh trong lòng rất không rõ, hắn lại không biết , Chiết Dực Thiên Sứ còn khổ não hơn hắn, biết rõ Công Phu Tiểu Tử còn đang trong tòa nhà lớn này, thậm chí có thể giới hạn hắn ở trong một khu vực, hết lần này tới lần khác lại không tìm được người, thực sự là quái sự ! May là hắn có đủ thời gian, cũng có đủ nhân lực, chậm rãi lùng bắt hắn. Còn hơn Chiết Dực Thiên Sứ, Thạch Trung Kiếm còn có thể bảo trì một chút mỉm cười, hắn tin tưởng phán đoán của mình.
Hắn tin tưởng người kia là một người mù, thế nhưng người đó lại có một loại bản lĩnh thần bí, có thể thấy thứ gì đó mà tuyệt đại đa số nhân loại khác không cách nào thấy .
Ví dụ như mùi vị còn sót lại của sinh vật.
"Hắn đã đi qua đây, ở đây tràn ngập mùi vị của hắn, còn có hương vị đặc biệt của hai nữ nhân, những mùi này cho dù là bất cứ kẻ nào cũng không có được, còn rất mới, tôi dám nói, hắn tuyệt đối còn đang ở gần đây. . . Nhưng tôi không cách nào chuẩn xác phán đoán hắn tại đâu, cho tôi một ít thời gian, tôi muốn tập trung tinh lực đi ngửi mùi, cho đám thủ hạ cả người đều có mùi này của anh đều cách xa tôi ra, cái mùi vị này thực sự là cường đại a, so với sư tử càng thêm lẫm liệt hơn, tôi thích loại mùi vị này!" Người mù kia vẫn lục lọi tại trên hành lang, cuối cùng đi hướng gian nhà kho thứ hai, cố sức hít hít mũi, tựa hồ phát hiện điều gì.
Có điều là, sau khi xấu hổ qua đi, sau đó lại âm thầm cảm kích mấy chuyện xấu của tiểu tử kia.
Nếu như không phải hắn cẩn thận tỉ mỉ phát hiện, mình còn không biết sẽ bị con sâu kia dằn vặt bao lâu. Vương phi Avrile cảm thấy tim đập đến kịch liệt, tựa hồ có thể nghe thấy rõ ràng , vang lên làm cho nàng có chút hoảng hốt. Nàng cực lực an ủi mình, hắn cũng không có ý định phi lễ mình, chỉ là giúp mình giải quyết con sâu nhỏ kia. . . Có điều là tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng cảm giác nóng rực cùng điện giật khi ngực bị hắn dò xét sờ qua, thật lâu không có tiêu tan.
Lục Minh đối với việc mình thò tay tiến vào trong ngực của Vương phi bắt đi một con sâu nhỏ cũng không có chú ý nhiều lắm , tâm thần của hắn hoàn toàn không để tại phía đó.
Hắn hết sức chăm chú yên lặng nghe động tĩnh bên ngoài , phát hiện Hắc Kiệt Khắc lục soát xong hai gian nhà kho, lại phân phó thủ hạ bảo vệ tốt hai bên hành lang , gọi tới càng nhiều nhân thủ hơn, cuộn trào mãnh liệt xông vào một gian tầng hầm ngầm cuối cùng .
"Mục tiêu trốn vào tầng hầm ngầm, tầng hầm ngầm rất lớn, có hai tầng hầm rượu, phòng tra khảo,phòng giam, chúng ta cần trợ giúp của nhân thủ phía tiên sinh Thạch Trung Kiếm , ít nhất bọn họ phải bảo vệ được lối ra. . . Vâng, rõ !" Lục Minh nghe Hắc Kiệt Khắc hướng tới Chiết Dực Thiên Sứ báo cáo, nhưng không nghe thấy thanh âm của Chiết Dực Thiên Sứ .Gian tầng hầm ngầm kia, vốn là Lục Minh muốn nhân cơ hội rời khỏi.
Nhưng hắn cảm thấy Thạch Trung Kiếm cùng Chiết Dực Thiên Sứ đang ở bên ngoài chờ mình, cho nên biện pháp tốt nhất là đợi một đoạn thời gian trước đã.
Ở trước lúc Hắc Kiệt Khắc lục soát xong tầng hầm ngầm , tin tưởng vẫn là an toàn .
Chờ lục soát tầng hầm ngầm xong, không tìm được mình, Hắc Kiệt Khắc khẳng định sẽ sinh nghi, hắn tuyệt đối sẽ lại lục tìm một lần nữa , đến lúc đó mình nếu như có thể trốn vào tầng hầm ngầm, như vậy liền an toàn . Lục Minh dùng kiểu thanh âm nhỏ như kiến, nhẹ giọng nói: "Chúng ta trước tiên chờ một hồi,rồi sẽ đi tầng hầm ngầm." Ôn Hinh phu nhân cùng Vương phi Avrile đương nhiên là nghe hắn , Ôn Hinh phu nhân khẽ vuốt khuôn mặt của Lục Minh , thấy được rõ ràng, ưu tư căng thẳng của Lục Minh lại trở nên hòa hoãn xuống.
Vương phi Avrile sợ hãi gật đầu với Lục Minh không nhìn thấy, thân thể vặn vẹo, biểu thị mình tán thành của hắn địa kế hoạch.
Một cái ma sát này đem tâm thần của Lục Minh từ trên người địch nhân thu trở về.
Tạm thời không có nguy hiểm, tinh thần Lục Minh thả lỏng một chút ,nhất thời cảm thấy hương ngọc đầy cõi lòng ,diễm phúc vô biên.
Phía sau, Ôn Hinh phu nhân bởi vì lấy tay đi ra an ủi Lục Minh, thân thể sít sao cùng hắn dán sát. Bộ ngực sữa cùng bụng dưới đều sít sao dán tại trên lưng hắn, làm cho hắn cảm thấy có một loại mềm mại đặc biệt, thân thiết khăng khít tiếp xúc với phía sau lưng mình, cực kỳ tuyệt vời, tâm hồn mê say. Hắn không muốn không tôn trọng Ôn Hinh phu nhân, không thể làm gì khác hơn là tận lực đem lực chú ý tại trên người nàng dời đi. Mong muốn tìm một vật gì đó, làm cho mình quên đi tiếp xúc thân mật cùng Ôn Hinh phu nhân . Lúc này Vương phi Avrile thành mục tiêu dời đi lực chú ý của hắn, hơn nữa làm cho Lục Minh cảm thấy càng thêm kích thích.
Mông phong mãn của nàng ngay dưới tiểu phúc ,cảnh hoa lưng ngọc ngay trước người. Mũi lại còn có thể ngửi được mùi thơm yếu ớt của cơ thể nàng .
Lục Minh đột nhiên nhớ tới, vừa rồi mình còn sờ soạng ngực của nàng, cảm xúc còn giống như rất được. . . Trong nháy mắt, một đoàn liệt hỏa dấy lên tại tiểu phúc, cấp tốc chạy lên trên , toàn thân như bốc cháy. Cái vật kia căn bản không bị khống chế biến thành cứng rắn,dâng trào, húc thẳng vào mông của Vương phi Avrile , được thế đánh thẳng một mạch, đâm mạnh như thế Hoàng Long.
Vốn là thân thể Vương phi Avrile có chút mềm yếu, lại bị hắn húc một cái như thế, càng gần không đứng vững được nữa.
Nàng có thể cảm thấy, phía sau có một thứ nóng hừng hực gì đó cứng như kim loại dâng trào vùng lên. Trong lúc đó hoành hành ngang ngược húc vào mông của mình , thiếu chút nữa làm cho nàng hồn bay phách bay lạc. Theo lẽ thường , nàng phải là rất xấu hổ rất tức giận . Thế nhưng hết lần này tới lần khác chẳng giải thích được thế nào, trong lòng nàng lại không nổi lên chút tức giận nào. Thậm chí có loại vui sướng vì mị lực của mình hấp dẫn được người khác phái , một loại tư tưởng phức tạp, làm cho nàng cũng không cách nào hiểu thông được. Nàng cố hết sức nâng cao thân thể, muốn tách rời khỏi vật hừng hực dâng trào kia của hắn, thế nhưng nàng thoáng đứng cao lên một chút, vật dâng trào kia lại thẳng tiến đến một chút, rất có xu thế xâm nhập vùng cấm , nàng sợ đến thu nhanh lại cái mông, ngăn cản nó nhô lên xông tới.
Ba người lẳng lặng nán lại như vậy , Vương phi Avrile có loại cảm giác sống một ngày bằng một năm .
Nàng không kỳ quái hắn sẽ xung động dâng trào, lót dạ phải hương diễm giống như vậy, nam tử bình thường không xung động mới là lạ, nhưng nàng có chút sợ Ôn Hinh phu nhân sẽ biết mình bị hắn húc mông. Tiểu hầu tử là của Ôn Hinh phu nhân, hắn thuộc về nàng.
Hết lần này tới lần khác mình lại sai lầm,lúc hắn chen vào thì lưng lại xoay về phía hắn.
Nếu như đối mặt hắn, còn có thể lấy tay để ngăn cách thân thể hắn, có lẽ sẽ tốt hơn, thế nhưng bây giờ. . . Vương phi Avrile cảm thấy rất khó chịu, bị hắn húc mình như vậy, cái thứ gì đó cực kỳ dương cương lại vừa cứng vừa nóng, thực sự so với con sâu nhỏ tiến vào ngực vừa rồi còn muốn khó chịu hơn.
Nàng chậm rãi nhấc thân thể tới, phía sau lưng cùng cái mông ma sát qua với ngực cùng bụng dưới của hắn, một đợt mềm yếu, thế nhưng còn kiên trì nhón cao đầu ngón chân, làm cho thứ lửa nóng vô cùng kia tận lực đừng với tới mông của mình, tới vị trí ở giữa tiểu cúc hoa, bị hắn húc lên, thật là khó khăn nói không nên lời . Nàng thậm chí muốn giả bộ gãi ngữa, nhẹ tay buông xuống, cực nhanh đẩy nó một chút.
Làm cho nàng ngoài ý muốn chính là, thứ đồ cứng rắn như thép kia, nàng hoàn toàn không không đẩy nổi , nhưng thật ra mình nhấc thân thể tới, nó lại zong vào giữa hai chân, mục tiêu tựa hồ lại muốn xông tới tiến về vùng cấm nguy hiểm.
Trong lòng chính là cực ký nôn nóng, chẳng biết làm sao cho tốt.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy một bàn tay to duỗi xuống, ôm eo nhỏ nhắn của mình hướng lên trên đưa đi.
Im hơi lặng tiếng, nàng chỉ cảm thấy mình lên cao hơn mười centimet, được cánh tay hổ của hắn ôm lơ lửng đứng ở trong tủ rượu .
Như vậy đương nhiên tốt, tựa hồ sẽ không va chạm vào cái vật dâng trào kia của hắn nữa, thế nhưng vạn nhất bị Ôn Hinh phu nhân phát hiện, hắn ôm mình, vậy nói không chừng sẽ hiểu lầm mình cùng hắn làm chuyện này. Hơn nữa cho dù hắn ôm mình không phiền lụy, lưng của mình cũng chịu không nổi thời gian dài. Avrile vỗ vỗ vào cánh tay của Lục Minh, ý bảo hắn đem mình thả xuống.
Chờ hắn chậm rãi thả xuống thì nàng lặng lẽ đem váy kéo tới một chút, làm cho vật dâng trào kia của hắn có thể thuận lợi đội lên tiến vào giữa hai chân của mình, mà nàng liền tận lực kiễng gót chân, làm cho cấm địa không cùng cự vật nóng như lửa kia tiếp xúc với nhau.
Nàng rất xấu hổ, rất ngượng ngùng .
Bởi vì cho dù tận lực nhón cao đầu ngón chân, thứ gì đó nóng như lửa kia của hắn chính là trốn không được, đang dính sát vào tiểu hoa viên của mình.
Bây giờ biến thành mình ngồi ở trên cái dâng trào kia của hắn, tuy rằng không có khó chịu như vừa rồi. Thế nhưng lại cảm thấy càng thêm khó xử. . . May là mặc váy, bằng không. . . Avrile cảm thấy lòng đang kinh hoàng, hai chân trong lúc đó bị thứ nóng như lửa kia của hắn thiêu nóng đến cả người như nhũn ra, tựa hồ có cái gì đó muốn từ trong cơ thể chảy ra. Nàng thầm kêu nghìn vạn lần không được, thế nhưng không cách nào khống chế thân thể, nàng rất nhanh liền phát hiện phía dưới mình ẩm ướt tới kịnh liệt, đóa tiểu cúc hoa tựa hồ đang run đẩu, mặc cho dùng lực kiềm chế như thế nào, cũng vẫn có hoa lộ ào ạt chảy ra.
Này rõ ràng là hắn xâm phạm mình, thế mà mình lại không tức giận chút nào,lại còn vô cùng kích động nữa chứ?
Vương phi Avrile cảm thấy mình rất mất mặt, tại đây vào lúc này mà còn có thể dâng lên như thế!
"Tôi, không có việc gì!" Avrile cả kinh, nàng phát hiện có một tay bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng vỗ về mặt mình, lập tức rõ ràng là Ôn Hinh phu nhân đang an ủi mình, nhanh lấy tay cầm vào tay của nàng ,dùng thanh âm cực nhỏ đáp lại nàng.
Trong lòng thầm kêu xong, Ôn Hinh phu nhân nghe thấy được động tĩnh, có lẽ nàng nghi ngờ, chỉ hy vọng mùi của hoa lộ len lén chảy ra, sẽ không bị hai người hắn cùng Ôn Hinh phu nhân nghe thấy được, nhưng chảy ra nhiều như vậy, lại chen chúc cùng một chỗ tại trong không gian hẹp như vậy, hắn cùng Ôn Hinh phu nhân, làm sao lại không ngửi được chứ!
Vào lúc Vương phi Avrile đang thẹn đến muốn chui xuống đất thì bỗng nhiên, Lục Minh nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ rất nhanh trở lại!"
Nói xong, hắn thoát ra đi ra ngoài.
Vương phi Avrile cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng nhanh chóng xẹt qua mông trái, lưu lại một vết tích nóng rực rồi nhanh chóng đi xa. Tuy rằng xấu hổ cùng ngượng ngùng cuối cùng đã kết thúc, thế nhưng trong lòng nàng lại có chút buồn bã mất mát, biết rõ như vậy là tốt nhất, thế nhưng ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, như thế nào lại có điểm thất vọng chứ? Vương phi Avrile cảm thấy suy nghĩ của mình thực sự là rối loạn, nhanh chóng xoay người, ôm lấy Ôn Hinh phu nhân, tạm thời mượn cái ôm của nàng , mượn an ủi của hảo bằng hữu này của nàng , hồi phục cõi lòng hỗn loạn của mình. . .
Ôn Hinh phu nhân lấy tay nhẹ nhàng vỗ vai của nàng ,không nói gì, nhưng trong bóng đêm mỉm cười khoan dung .
Nàng biết chuyện vừa rồi, lại không chút nào tính toán, nhưng lại rất khoan dung hiểu tất cả.
Vài phút sau, Lục Minh không tiếng động ẩn nấp.
Lôi kéo mở cánh cửa tủ rượu, khẽ thanh minh rồi đem Vương phi Avrile lôi ra , cúi người một cái đem nàng trên lưng, lại duỗi tay hướng Ôn Hinh phu nhân, chờ nàng đi ra, khom lưng một cái đem nàng ôm lên.
Tuy rằng vác nặng hai người, Lục Minh vẫn đang như báo đi săn, vô cùng linh hoạt lẻn ra hàng lang.
Tốc độ tựa như thiểm điện , không tiếng động ra ngoài cửa, lại vô thanh vô tức trượt đi vào, từ hai cửa ra vào, ngay cả thời gian ba giây đồng hồ cũng không tới, liền hoàn thành một cái thay đổi vị trí thành công . Tầng hầm ngầm một mảnh đen kịt, duỗi tay không thấy năm ngón, Lục Minh lưng cõng Vương phi Avrile,tay ôm Ôn Hinh phu nhân, tại trên một loạt thùng rượu lớn mà nhanh chóng lẻn đi.
Phía dưới, thanh âm của Hắc Kiệt Khắc vang lên : "Phong tỏa phòng giam, phong tỏa phòng tra khảo , chúng ta kiểm tra từng gian một. Bây giờ khả năng duy nhất chính là cái hầm rượu cùng sảnh phân loại phẩm chất rượu ở bên kia. Phía dưới bụi dày, hoàn toàn không có vết chân, tầng hầm ngầm tựa hồ đã lâu cũng không có người đi xuống tới , khóa đều rỉ sắt . Tôi phi thường hoài nghi hắn còn trốn ở trên gian chứa đồ! Tủ rượu , bàn ăn nhỏ,đống đồ linh tinh, còn có bức tường thiên hoa, đối với hắn mà nói, đều có thể che giấu , chúng ta vừa lục soát thì có thể quên cái gì đó, may là, bây giờ vũ hội sẽ nhanh kết thúc, Thạch Trung Kiếm tiên sinh có thể lập tức tới trợ giúp chúng ta! Trước tiên đem ở đây khóa chết, nếu như hắn ở chỗ này, chúng ta có cũng đủ thời gian chơi đùa cùng hắn ! Chỉ cần hắn còn trong tòa nhà lớn này, đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta, đội trưởng vừa rồi đã tìm tất cả các gian phòng, hắn không có trốn trên lầu hai, hắn nhất định còn ở nơi này!"
Mười mấy người lại tập kết cùng một chỗ, hình thành một cái rào cản, phân biệt hướng về trái phải phía trước liếc nhìn .
Bọn họ mang kính nhìn ban đêm, trong bóng đêm chiếm hết ưu thế.
Đáng tiếc, Lục Minh bây giờ đã mang theo Ôn Hinh phu nhân cùng Vương phi Avrile, đi tới một cái cửa sắt ở ngoài, ở đây, là phòng tra khảo bọn Hắc Kiệt Khắc vừa mới tìm xong lại dùng khóa sắt phong tỏa . Cái khoá gác lên cửa sắt, nếu như có thể mở, ai cũng không biết không tới một giây đồng hồ Lục Minh không tiếng động đã mở xong.
Hắn thậm chí không có đem Ôn Hinh phu nhân thả ra, trực tiếp vươn một tay sờ vài cái, cửa sắt kia liền không tiếng động mở rộng, phảng phất như hoan nghênh chủ nhân vậy. Chờ cửa sắt này đóng lại , lòng của nàng mới thoáng trầm tĩnh lại, cảm giác mình ghé vào trên lưng hắn thật lâu , mà hai chân còn mở ra kẹp lấy lưng của hắn, tư thế phi thường mập mờ, liền nhanh chóng buông chân xuống , mới âm thầm hít sâu, hồi phục lại nhịp tim đập, giả bộ ra dáng vẻ dường như không có việc gì.
"Ở đây. . . Không thể nói rõ là cái cảm giác gì!" Trước lúc Lục Minh chưa đi vào phòng tra khảo , cảm thấy nơi này là an toàn nhất , thế nhưng bây giờ vào rồi, cảm giác lại không tốt giống như đã nghĩ, hắn lắc đầu, lại nói: "Chúng ta đến phòng giam đi xem, biết đâu sẽ càng an toàn hơn!"
Chiết Dực Thiên Sứ không có khả năng thông minh như vậy, biết mình sẽ xông vào bên trong phòng tra khảo.
Hắn sao biết được mình có kỹ năng mở khóa thần kỳ?
Hắn nếu như biết, đã sớm ở chỗ này phục kích mình rồi. . . Lẽ nào chuyện không phải như trong mình tưởng tượng ? Còn có biến cố?
Lục Minh trong lòng rất không rõ, hắn lại không biết , Chiết Dực Thiên Sứ còn khổ não hơn hắn, biết rõ Công Phu Tiểu Tử còn đang trong tòa nhà lớn này, thậm chí có thể giới hạn hắn ở trong một khu vực, hết lần này tới lần khác lại không tìm được người, thực sự là quái sự ! May là hắn có đủ thời gian, cũng có đủ nhân lực, chậm rãi lùng bắt hắn. Còn hơn Chiết Dực Thiên Sứ, Thạch Trung Kiếm còn có thể bảo trì một chút mỉm cười, hắn tin tưởng phán đoán của mình.
Hắn tin tưởng người kia là một người mù, thế nhưng người đó lại có một loại bản lĩnh thần bí, có thể thấy thứ gì đó mà tuyệt đại đa số nhân loại khác không cách nào thấy .
Ví dụ như mùi vị còn sót lại của sinh vật.
"Hắn đã đi qua đây, ở đây tràn ngập mùi vị của hắn, còn có hương vị đặc biệt của hai nữ nhân, những mùi này cho dù là bất cứ kẻ nào cũng không có được, còn rất mới, tôi dám nói, hắn tuyệt đối còn đang ở gần đây. . . Nhưng tôi không cách nào chuẩn xác phán đoán hắn tại đâu, cho tôi một ít thời gian, tôi muốn tập trung tinh lực đi ngửi mùi, cho đám thủ hạ cả người đều có mùi này của anh đều cách xa tôi ra, cái mùi vị này thực sự là cường đại a, so với sư tử càng thêm lẫm liệt hơn, tôi thích loại mùi vị này!" Người mù kia vẫn lục lọi tại trên hành lang, cuối cùng đi hướng gian nhà kho thứ hai, cố sức hít hít mũi, tựa hồ phát hiện điều gì.
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp