Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 189: Ngoan lắm, thật không uổng công người ta thương em
Trong lòng Lục Minh thật đúng là muốn test thử cái tâm linh cảm ứng của mình, bởi vì cái năng lực này khi tính mạng bị uy hiếp thì mới có phản ứng, trong trò chơi cũng có chút hữu dụng.
Nhưng hôm nay chơi đánh bài thì chỉ có chút cảm ứng nho nhỏ, không biết xúc xắc có được hay không.
Nếu quả thật có thể cảm ứng xúc xắc, như vậy thật đúng là có thể đi qua Ma cao chơi đánh bài rồi, cho dù thắng không được bao nhiêu tiền, nhưng có thể tẩy đi vận rủi bài bạc trong năm cũng rất tốt rồi. Vì vậy mang tâm lý chơi đùa, cùng hai nàng chơi trò đoán xúc xắc. Lúc đầu thì không thể nào đoán cính xác, rồi sau đó, dưới sự cổ vũ của hai nàng, Lục Minh dần dần có chút cảm ứng .... thường thì kh nào chính mình có tình huống bất lợi thì mới có cảm ứng lớn nhất, ngược lại, nếu là cảm ứng có lợi, thì cơ hội tương đối nhỏ.
Hai nàng, bất tri bất giác, dần dần ngồi xích lại gần bên cạnh Lục Minh.
Các nàng kích động xem một quá trính, từ đầu là không đoán trúng lần nào, rồi dần dần có thể đoán trúng lớn nhỏ, rồi cuối cùng trong lúc nhắm mắt đã có thể đoán gần trúng điểm số.
Ví dụ như ba viên xúc xắc, Lục Minh ít nhất có thể đoán chính xác hai, còn một viên còn lại có khi đúng khi sai, nhưng tỉ lệ đoán đúng cũng tương đối cao.
Để cho các nàng vừa bực mình vừa buồn cười chính là, nếu muốn tên này đoán đúng phải có điều kiện nhất định, nếu như đoán được phải sờ vuốt một chút trên tay, như vậy thì lần sau sẽ đoán chính xác hơn. Nếu như đoán đúng hết thì phải cho hắn ôm một cái, như vậy thì sẽ chuẩn xác 100% .... Cái năng lực đặc thù này cùng với sắc tâm của hắn có liên quan sâu sắc, càng thỏa mãn sắc tâm thì càng chuẩn xác.
Hạ Linh và Ngu Thanh Y nghĩ thầm, nếu đồng ý cho người này sờ ngực, sợ rằng muốn sai cũng không sai được.
Mặc dù các nàng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn giúp hắn tăng năng lực cảm ứng này lên, có khi Lục Minh đoán đúng liên tiếp vài lần, nên phải cho hắn ôm một cái. Bây giờ, cổ vũ mồm đã không có tác dụng rồi, các nàng phải động viên thể xác mới được.
"Em phải mở mắt, em nhắm một mắt lại, như vậy người khác khẳng định sẽ biết em giở trò, em phải tập thói quen mở mắt để cảm ứng"Hạ Linh cố gắng huấn luyện lực cảm ứng lúc mở mắt của Lục Minh, bởi vì nàng phát hiện ra, lúc mở mắng thì năng lực cảm ứng của Lục Minh là yếu nhất, Ngu Thanh Y thì không gia tăng xúc xắc, từ ba viên đến bốn, năm, sáu... rồi cuối cùng đến chín viên. Còn yêu cầu là phải đoán đúng từng viên, rồi cùng dùng bút ghi lại số lần đúng sai, nếu như thấy hắn có tiến bộ, thì sẽ cho hắn ôm một cái, coi như là phần thưởng.
"Oa, ba lần đều đoán đúng toàn bộ, đổ thần của chúng ta đã sinh ra. Ngày mai cúng ta đi Ma Cao sát phạt thôi, giết hết bọn chúng không còn một phiến giáp!"Ngu Thanh Y vô cùng cao hứng, nàng đối với bài bạc kỳ thật không có hứng thú, nhưng nàng thích cái năng lực cảm ứng của hắn, càng thích bộ dáng uy phong lẫm liệt điều khiển thế nhân của hắn.
"Em mệt chết rồi!"Tâm thần Lục Minh thả lỏng, thân thể mệt mỏi ngã vào trong lòng Hạ Linh.
"Nghỉ ngơi một lát đi, Đồ thần đại nhân cực khổ rồi!"Mặc dù ngực của mình bị hắn đè, nhưng nàng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng chuyển đầu hắn sang đùi, rồi vui sướng xoa bóp cho hắn.
"Để tiểu nữ tử đấm chân cho người!"Ngu Thanh Y cũng lấy lòng, dùng tay đấm bóp chân cho Lục Minh.
Lát sau, do tinh thần lực bị tiêu hao quá độ nên Lục Minh ngủ thiếp đi.
Hai nàng nhìn nhau, mặt đều có chút hồng.
Nếu chỉ có một người, có lẽ các nàng sẽ hôn trộm hắn, nhưng có người khác, hai người không dám, mặc dù thân như chị em, nhưng trước mặt đối phương hôn môi người khác thì .... mà người này lại là mục tiêu của cả hai, như vậy, càng xấu hổ hơn.
Hạ Linh và Ngu Thanh Y đều để thân mình của Lục Minh lên chân mình, cứ như vậy mà lẳng lặng cùng hắn, không nói lời nào.
Có khi, đối mặt với nhau, mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng không ai nỡ đứng dậy...
Khi Lục Minhtỉnh lại, phát hiện bên ngoài tối đen, hai nàng đang dựa vào mình, đang ngủ say. Hạ Linh thì gác tay lên người mình, còn Ngu Thanh Y thì nằm dựa lên đùi mình, mà khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu chút nữa đã nằm lên cái vật cứng cứng kia. Lục Minh vội vàng nhẹ nhàng tách các nàng ra, rồi ôm các nàng trở về phòng, cho các nàng ngủ chung giường, nhẹ nhàng đắp chăn.
Hai nàng đã huấn luyện cho Lục Minh một ngày, tinh thần cũng rất uể oải.
Lục Minh ôm các nàng về phòng, lúc đó chưa ai tỉnh dậy, nhìn hai nàng ngủ say, Lục Minh không giống như là lũ lang lang bình thường, trong lòng sinh ra một phần thương tiếc, cuộc sống của các nàng kỳ thật không dễ dàng, hai chị em phải sống nương tựa vào nhau, mặc dù ở ngoài còn có lão yêu quái, nhưng ông ta chỉ phụ trách an toàn, trong cuộc sống căn bản là không có khả năng trợ giúp, Lục Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của hai nàng, ngồi bên cạnh hai nàng một hồi lâu, nhìn thấy đã tám giờ rồi, mà hai nàng vẫn chưa tỉnh, nên lấy bút viết lại vài dòng, rồi lén lút rời đi.
Trở lại Shangrila, lão già Trang Thần đã đợi ở sảnh.
"Xá lợi tử bởi vì có kẻ xấu muốn lấy cắp, nên hai ngày này sẽ không bày đồ thật ra, cái ở hội chợ triển lãm châu báu cũng là giả, phỏng chửng hai ngày sau, đến ngày cuối của buổi triển lãm đấu giá dưới sự bảo vệ chu đáo mới bày ra. Bởi vì miếng xá lợi tử này có năng lượng nhất định, nên được nhiều tổ chức hắc ám trên quốc tế chú ý"Lão già Trang Thần báo tin cho Lục Minh, muốn hắn chú ý bảo vệ an toàn của Ôn Hinh phu nhân, đặc biệt là có vài đại tập đoàn, sau khi bị Ôn Hinh phu nhân cự tuyệt liên hô và sinh ý giao phong, nên đã hận nàng thấu xương, thường thuê sát thủ ám sát nàng.
"Trong nước, sát thủ quốc tế không dễ dàng tiến vào, cũng không dễ dàng hành sự... nhưng hongkhôngng là thiên đường du lịch, sát thủ nếu dùng thân phận giả thì cơ hội tiến vào sẽ dễ dàng hơn, hơn nữa, một sát thủ có rất nhiều thân phận, hoặc đều có một tập đoàn lớn làm chổ dựa, cho nên, cậu phải cẩn thận một chút"Lão già Trang Thần dặn dò vài câu rồi rời đi.
Ông ta nói, trong một tháng này, phải bay đến mười mấy quốc gia trên thế giới.
Bởi vì có rất nhiều dược liệu trân quý phân bố khắp nơi, thậm chí có vài thứ nằm trong tya người khác, không tự mình ra tay thì khó mà đạt được, hơn nữa hải quan cũng khó mà cho qua.
Lục Minh mặc dù không hỏi lão già Trang Thần thu thập dược liệu gì, nhưng cũng hiểu được chắc chắn là thứ quý hiếm, trong lòng không khỏi cảm động.
Trởi về phòng của Ôn Hinh phu nhân, phát hiện ngoài hành lang có mấy người bảo an đang tuần tra, thấy Lục Minh trở về, hai người âm thầm quan sát, mặc dù không trực tiếp hỏi, nhưng Lục Minh tin chắc rằng đối phương đã không dưới chục lần điều tra thân phận của mình, trong lòng thầm khen bảo an nơi này đáng tin cậy. Khi mở cửa phòng ra, phát hiện Ôn Hinh phu nhân đang ngủ thiếp đi trên ghế salon, nàng ngồi dựa vào ghế, tay gác lên má, trong trạng thái ngủ say mà cũng đặc biệt ưu nhã.
Xem ra nàng đang đợi mình, nhưng chờ lâu nên ngủ say.
Trong lòng Lục Minh ấm áp, trước kia mình và trầm khinh vũ thường xuyên ra ngoài gây sự, hoặc là đi theo bạo quân ra ngoài huấn luyện, mẹ ở nhà cũng chờ mình về như thế này.
Cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Hinh phu nhân, Lục Minh kinh ngạc phát hiện, cà người nàng mềm mại không xương, thể nhuyễn như miên, hơn nữa thân nhẹ như yếu, không tốn chút khí lực, nửa ôm, đã vào trong lòng, mà dưới tình trạng tiếp xúc gần gũi như vậy, Lục Minh càng có thể ngửi được rõ ràng mùi thơm trên người nàng, sâu kín, thấm lòng người, không giống như bất kỳ mùi thơm nào trên người chúng nữ, vô cùng đặc biệt, nhưng có một đặc điểm chung là có nét giống mùi thơm xử nữ.
Vốn đỉnh ngửi thêm một chút cho rõ ràng, thân thể của Ôn Hinh phu nhân đã có chút rung động, nàng mở mắng.
Khi thấy Lục Minh đang ôm mình, vội vàng bảo hắn buông mình ra, rồi kêu hắn xoay lưng đi, đợi sửa soạn lại quần áo xong, nàng mới cho hắn quay lại, đưa tay vuốt đỉnh đầu của Lục Minh, ôn nhu nói : "Tiểu hầu tử đã trưởng thành rồi, biết không? Con không thể tùy tiện ôm cô như khi còn bé nữa ...ngoan, về là tốt rồi, con ngoan ngoãn đi ngủ đi!"
Lục Minh thật sự rất muốn hỏi Ôn Hinh phu nhân, tại sao mình không nhớ gì về nàng.
Dựa theo lời nói của nàng, chính mình khi bé chẳng những nhận thức nàng, mà còn rất thân mật với nàng! Mà phần trí nhớ này làm cho Lục Minh nghĩ mãi không thông, mình chưa từng bị chấn động não nào, tại sao lại bị mất trí nhớ.
Nhưng, đối mặt với Ôn Hinh phu nhân, lời này rặng mãi cũng không ra, chỉ có thể tiếp tục cất dấu ở trong lòng, làm cho nó thành tò mò.
Trở về phòng, Lục Minh đang chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa, đột nhiên Ôn Hinh phu nhân cầm theo một bộ quần áo tiến vào : "Ngày mai sẽ mặc bộ này! Được rồi, nửa đêm cô có thể đang ngủ nhưng hay giật mình tỉnh dậy, tiểu gia hỏa nếu không có việc gì thì đừng chạy tới, tự mình nghỉ ngơi đi!"Ôn Hinh phu nhân không đưa quần áo cho hắn mà để ở đầu giường, Lục Minh gãi đầu, tự hỏi tự trách, bởi vì nói như vậy, chính mình trước kia khẳng định thường nửa đêm chạy qua quấy rầy nàng nghỉ ngơi, cho nên nàng ta mới dặn dò như vậy, như quả thật chính mình không nhớ một chút gì về chuyện này. Quái lạ !!!
Sáng hôm sau, Lục Minh đánh răng rửa mặt, rồi mặc đồ vào đi tìm Ôn Hinh phu nhân nói chuyện.
Cửa mở ra, nàng đi vào.
Nhìn thấy Lục Minh, Ôn Hinh phu nhân thản nhiên cười, rồi thay hắn mang nút áo sửa sang lại quần, rồi chải lại đầu tóc của hắn, thậm chí còn cúi xuống mang dây giày lại cho hắn, cuối cùng cười nói : "Cuối cùng vẫn không ra gì, nếu không có một tiểu tức phụ chăm sóc thật đúng là không được. Hôm nay cô bận rộn nhiều việc, không rãnh chơi với con, con tìm bạn đi chơi chung đi! Ngày mai để cô xem, có thể tranh thủ đi với con một chút không, ai, chín giờ rồi, con tự đi ăn sáng đi, cô phải làm việc rồi!"
Lục Minh ngay cả một câu cũng không nói được, vì hắn cảm thấy mình trước mặt nàng, giống như là một đứa bé cần được chăm sóc..
Dựa theo lời nữ tài xế kia thì dặn dò mình chăm sóc cho nàng ta, mà bây giờ xem ra hình như là nàng ta đang chăm sóc cho mình _._!
Giang tiểu lệ gọi điện đến, nói là nàng nằm mơ thấy Lục Minh bị đá đè, dặn hắn cẩn thận một chút, không được phép đi leo núi, rồi nói nếu đại thúc không trở về, nàng sẽ leo lên tòa nhà cao nhất ở Lam Hải mà nhảy xuống ... Lục Minh giận dữ, đầu tiên mà chửi mắng một phen, sau đó an ủi, lừa nàng vài câu, cuối cùng chọc cho tiểu nha đầu này cười lên.
Rồi lại gọi điện cho nữ hoàng bệ hạ, hỏi nàng ma pháp minh tưởng có tiến triển thuận lợi hay không, rồi nói chuyện một hồi lâu.
Cuối cùng là Hạ Linh gọi điện đến, hôm nay nàng không nhắc đến vụ án đi Ma Cao sát phạt của hôm qua, mà chỉ nói là Ngu Thanh Y muốn đi dạo phố.
"Đại minh tỉnh đi dạo phố? Cái này ... cái này được sao?"Lục Minh giật mình, hắn thấy rằng nếu Ngu Thanh Y bị người khác nhận ra, thì phỏng chừng sẽ có một đám lang xếp hàng dài để xin chữ ký, hơn nữa, đội chó săn của HongKhôngng cũng không phải ngồi không.
"Thanh Y ở nội địa có chút danh khí, nhưng tại địa phương nhiều sao như ở HongKhôngng thì không đáng kể, chúng ta cũng có hóa trang, sẽ không bị nhận ra. Em cho rằng ngôi sao ra đường hay là có hẹn với người nào đó khi bị đội chó săn chụp ảnh, thật sự là do khứu giác của chúng linh mẫn sao? Bọn họ làm gì lợi hại được như vậy, đều là do người của công ty quản lý gọi điện đến cho họ, để gay scandal đó, em biết cái gì mà nói! Đương nhiên là trừ những ngôi sao quá nổi tiếng, quả thật có đá chó săn trấn cửa! Chúng ta đi đường phỏng chừng không ai nhận ra đâu, em yên tâm!"Hạ Linh nói xong, Lục Minh ngẫm lại cũng thấy đúng, nơi này là HongKhôngng, siêu sao minh tinh đầy ra, Ngu Thanh Y chỉ nổi tiếng ở nội địa, ở HongKhôngng hoàn toàn không có danh tiếng.
"Hôm nay hình như có chút cảm giác ..."Trong lúc đồng ý đi dạo phố, đột nhiên trong lòng hắn hiện lên điềm báo, nhưng không rõ ràng, cũng không mãnh liệt.
"Có hai đại mỹ nữ cùng em đi dạo phố, em còn muốn thế nào? Không phải đã nói là lên núi đao xuống chảo dầu cũng chấp nhận sao? Chúng ta mặc kệ, hôm nay phải đi dạo phố!"Hạ Linh ban đầu cho rằng tiểu tử này muốn từ chối, nhưng chợt nhớ ra, tiểu tử này có cảm ứng đặc thù, hay là nghe lời hắn, nên hỏi thử : "Thật sự không thể ra phố sao?"
"Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi!"Lục Minh cắn răng, lớn tiếng nói : "Đi, có hai vị mỹ nữ cùng đi, cho dù bị nguyền rủa trăm ngàn lần cũng đi!"
"Ngoan lắm, không uổng công người ta thương em! Muzhhh!"Tâm tình Hạ Linh kích động, tặng cho Lục Minh một cái hôn vang dội, chờ nàng ý thức được, đã vô cùng xấu hổ, vội vàng nói đi lấy xe trước đây, rồi cúp máy.
Nói chuyện điện thoại xong, trong lòng Lục Minh tự hỏi một vấn đề, tâm linh cảm ứng và điềm báo, thật sự không thể thay đổi?
Nhưng hôm nay chơi đánh bài thì chỉ có chút cảm ứng nho nhỏ, không biết xúc xắc có được hay không.
Nếu quả thật có thể cảm ứng xúc xắc, như vậy thật đúng là có thể đi qua Ma cao chơi đánh bài rồi, cho dù thắng không được bao nhiêu tiền, nhưng có thể tẩy đi vận rủi bài bạc trong năm cũng rất tốt rồi. Vì vậy mang tâm lý chơi đùa, cùng hai nàng chơi trò đoán xúc xắc. Lúc đầu thì không thể nào đoán cính xác, rồi sau đó, dưới sự cổ vũ của hai nàng, Lục Minh dần dần có chút cảm ứng .... thường thì kh nào chính mình có tình huống bất lợi thì mới có cảm ứng lớn nhất, ngược lại, nếu là cảm ứng có lợi, thì cơ hội tương đối nhỏ.
Hai nàng, bất tri bất giác, dần dần ngồi xích lại gần bên cạnh Lục Minh.
Các nàng kích động xem một quá trính, từ đầu là không đoán trúng lần nào, rồi dần dần có thể đoán trúng lớn nhỏ, rồi cuối cùng trong lúc nhắm mắt đã có thể đoán gần trúng điểm số.
Ví dụ như ba viên xúc xắc, Lục Minh ít nhất có thể đoán chính xác hai, còn một viên còn lại có khi đúng khi sai, nhưng tỉ lệ đoán đúng cũng tương đối cao.
Để cho các nàng vừa bực mình vừa buồn cười chính là, nếu muốn tên này đoán đúng phải có điều kiện nhất định, nếu như đoán được phải sờ vuốt một chút trên tay, như vậy thì lần sau sẽ đoán chính xác hơn. Nếu như đoán đúng hết thì phải cho hắn ôm một cái, như vậy thì sẽ chuẩn xác 100% .... Cái năng lực đặc thù này cùng với sắc tâm của hắn có liên quan sâu sắc, càng thỏa mãn sắc tâm thì càng chuẩn xác.
Hạ Linh và Ngu Thanh Y nghĩ thầm, nếu đồng ý cho người này sờ ngực, sợ rằng muốn sai cũng không sai được.
Mặc dù các nàng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn giúp hắn tăng năng lực cảm ứng này lên, có khi Lục Minh đoán đúng liên tiếp vài lần, nên phải cho hắn ôm một cái. Bây giờ, cổ vũ mồm đã không có tác dụng rồi, các nàng phải động viên thể xác mới được.
"Em phải mở mắt, em nhắm một mắt lại, như vậy người khác khẳng định sẽ biết em giở trò, em phải tập thói quen mở mắt để cảm ứng"Hạ Linh cố gắng huấn luyện lực cảm ứng lúc mở mắt của Lục Minh, bởi vì nàng phát hiện ra, lúc mở mắng thì năng lực cảm ứng của Lục Minh là yếu nhất, Ngu Thanh Y thì không gia tăng xúc xắc, từ ba viên đến bốn, năm, sáu... rồi cuối cùng đến chín viên. Còn yêu cầu là phải đoán đúng từng viên, rồi cùng dùng bút ghi lại số lần đúng sai, nếu như thấy hắn có tiến bộ, thì sẽ cho hắn ôm một cái, coi như là phần thưởng.
"Oa, ba lần đều đoán đúng toàn bộ, đổ thần của chúng ta đã sinh ra. Ngày mai cúng ta đi Ma Cao sát phạt thôi, giết hết bọn chúng không còn một phiến giáp!"Ngu Thanh Y vô cùng cao hứng, nàng đối với bài bạc kỳ thật không có hứng thú, nhưng nàng thích cái năng lực cảm ứng của hắn, càng thích bộ dáng uy phong lẫm liệt điều khiển thế nhân của hắn.
"Em mệt chết rồi!"Tâm thần Lục Minh thả lỏng, thân thể mệt mỏi ngã vào trong lòng Hạ Linh.
"Nghỉ ngơi một lát đi, Đồ thần đại nhân cực khổ rồi!"Mặc dù ngực của mình bị hắn đè, nhưng nàng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng chuyển đầu hắn sang đùi, rồi vui sướng xoa bóp cho hắn.
"Để tiểu nữ tử đấm chân cho người!"Ngu Thanh Y cũng lấy lòng, dùng tay đấm bóp chân cho Lục Minh.
Lát sau, do tinh thần lực bị tiêu hao quá độ nên Lục Minh ngủ thiếp đi.
Hai nàng nhìn nhau, mặt đều có chút hồng.
Nếu chỉ có một người, có lẽ các nàng sẽ hôn trộm hắn, nhưng có người khác, hai người không dám, mặc dù thân như chị em, nhưng trước mặt đối phương hôn môi người khác thì .... mà người này lại là mục tiêu của cả hai, như vậy, càng xấu hổ hơn.
Hạ Linh và Ngu Thanh Y đều để thân mình của Lục Minh lên chân mình, cứ như vậy mà lẳng lặng cùng hắn, không nói lời nào.
Có khi, đối mặt với nhau, mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng không ai nỡ đứng dậy...
Khi Lục Minhtỉnh lại, phát hiện bên ngoài tối đen, hai nàng đang dựa vào mình, đang ngủ say. Hạ Linh thì gác tay lên người mình, còn Ngu Thanh Y thì nằm dựa lên đùi mình, mà khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu chút nữa đã nằm lên cái vật cứng cứng kia. Lục Minh vội vàng nhẹ nhàng tách các nàng ra, rồi ôm các nàng trở về phòng, cho các nàng ngủ chung giường, nhẹ nhàng đắp chăn.
Hai nàng đã huấn luyện cho Lục Minh một ngày, tinh thần cũng rất uể oải.
Lục Minh ôm các nàng về phòng, lúc đó chưa ai tỉnh dậy, nhìn hai nàng ngủ say, Lục Minh không giống như là lũ lang lang bình thường, trong lòng sinh ra một phần thương tiếc, cuộc sống của các nàng kỳ thật không dễ dàng, hai chị em phải sống nương tựa vào nhau, mặc dù ở ngoài còn có lão yêu quái, nhưng ông ta chỉ phụ trách an toàn, trong cuộc sống căn bản là không có khả năng trợ giúp, Lục Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của hai nàng, ngồi bên cạnh hai nàng một hồi lâu, nhìn thấy đã tám giờ rồi, mà hai nàng vẫn chưa tỉnh, nên lấy bút viết lại vài dòng, rồi lén lút rời đi.
Trở lại Shangrila, lão già Trang Thần đã đợi ở sảnh.
"Xá lợi tử bởi vì có kẻ xấu muốn lấy cắp, nên hai ngày này sẽ không bày đồ thật ra, cái ở hội chợ triển lãm châu báu cũng là giả, phỏng chửng hai ngày sau, đến ngày cuối của buổi triển lãm đấu giá dưới sự bảo vệ chu đáo mới bày ra. Bởi vì miếng xá lợi tử này có năng lượng nhất định, nên được nhiều tổ chức hắc ám trên quốc tế chú ý"Lão già Trang Thần báo tin cho Lục Minh, muốn hắn chú ý bảo vệ an toàn của Ôn Hinh phu nhân, đặc biệt là có vài đại tập đoàn, sau khi bị Ôn Hinh phu nhân cự tuyệt liên hô và sinh ý giao phong, nên đã hận nàng thấu xương, thường thuê sát thủ ám sát nàng.
"Trong nước, sát thủ quốc tế không dễ dàng tiến vào, cũng không dễ dàng hành sự... nhưng hongkhôngng là thiên đường du lịch, sát thủ nếu dùng thân phận giả thì cơ hội tiến vào sẽ dễ dàng hơn, hơn nữa, một sát thủ có rất nhiều thân phận, hoặc đều có một tập đoàn lớn làm chổ dựa, cho nên, cậu phải cẩn thận một chút"Lão già Trang Thần dặn dò vài câu rồi rời đi.
Ông ta nói, trong một tháng này, phải bay đến mười mấy quốc gia trên thế giới.
Bởi vì có rất nhiều dược liệu trân quý phân bố khắp nơi, thậm chí có vài thứ nằm trong tya người khác, không tự mình ra tay thì khó mà đạt được, hơn nữa hải quan cũng khó mà cho qua.
Lục Minh mặc dù không hỏi lão già Trang Thần thu thập dược liệu gì, nhưng cũng hiểu được chắc chắn là thứ quý hiếm, trong lòng không khỏi cảm động.
Trởi về phòng của Ôn Hinh phu nhân, phát hiện ngoài hành lang có mấy người bảo an đang tuần tra, thấy Lục Minh trở về, hai người âm thầm quan sát, mặc dù không trực tiếp hỏi, nhưng Lục Minh tin chắc rằng đối phương đã không dưới chục lần điều tra thân phận của mình, trong lòng thầm khen bảo an nơi này đáng tin cậy. Khi mở cửa phòng ra, phát hiện Ôn Hinh phu nhân đang ngủ thiếp đi trên ghế salon, nàng ngồi dựa vào ghế, tay gác lên má, trong trạng thái ngủ say mà cũng đặc biệt ưu nhã.
Xem ra nàng đang đợi mình, nhưng chờ lâu nên ngủ say.
Trong lòng Lục Minh ấm áp, trước kia mình và trầm khinh vũ thường xuyên ra ngoài gây sự, hoặc là đi theo bạo quân ra ngoài huấn luyện, mẹ ở nhà cũng chờ mình về như thế này.
Cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Hinh phu nhân, Lục Minh kinh ngạc phát hiện, cà người nàng mềm mại không xương, thể nhuyễn như miên, hơn nữa thân nhẹ như yếu, không tốn chút khí lực, nửa ôm, đã vào trong lòng, mà dưới tình trạng tiếp xúc gần gũi như vậy, Lục Minh càng có thể ngửi được rõ ràng mùi thơm trên người nàng, sâu kín, thấm lòng người, không giống như bất kỳ mùi thơm nào trên người chúng nữ, vô cùng đặc biệt, nhưng có một đặc điểm chung là có nét giống mùi thơm xử nữ.
Vốn đỉnh ngửi thêm một chút cho rõ ràng, thân thể của Ôn Hinh phu nhân đã có chút rung động, nàng mở mắng.
Khi thấy Lục Minh đang ôm mình, vội vàng bảo hắn buông mình ra, rồi kêu hắn xoay lưng đi, đợi sửa soạn lại quần áo xong, nàng mới cho hắn quay lại, đưa tay vuốt đỉnh đầu của Lục Minh, ôn nhu nói : "Tiểu hầu tử đã trưởng thành rồi, biết không? Con không thể tùy tiện ôm cô như khi còn bé nữa ...ngoan, về là tốt rồi, con ngoan ngoãn đi ngủ đi!"
Lục Minh thật sự rất muốn hỏi Ôn Hinh phu nhân, tại sao mình không nhớ gì về nàng.
Dựa theo lời nói của nàng, chính mình khi bé chẳng những nhận thức nàng, mà còn rất thân mật với nàng! Mà phần trí nhớ này làm cho Lục Minh nghĩ mãi không thông, mình chưa từng bị chấn động não nào, tại sao lại bị mất trí nhớ.
Nhưng, đối mặt với Ôn Hinh phu nhân, lời này rặng mãi cũng không ra, chỉ có thể tiếp tục cất dấu ở trong lòng, làm cho nó thành tò mò.
Trở về phòng, Lục Minh đang chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa, đột nhiên Ôn Hinh phu nhân cầm theo một bộ quần áo tiến vào : "Ngày mai sẽ mặc bộ này! Được rồi, nửa đêm cô có thể đang ngủ nhưng hay giật mình tỉnh dậy, tiểu gia hỏa nếu không có việc gì thì đừng chạy tới, tự mình nghỉ ngơi đi!"Ôn Hinh phu nhân không đưa quần áo cho hắn mà để ở đầu giường, Lục Minh gãi đầu, tự hỏi tự trách, bởi vì nói như vậy, chính mình trước kia khẳng định thường nửa đêm chạy qua quấy rầy nàng nghỉ ngơi, cho nên nàng ta mới dặn dò như vậy, như quả thật chính mình không nhớ một chút gì về chuyện này. Quái lạ !!!
Sáng hôm sau, Lục Minh đánh răng rửa mặt, rồi mặc đồ vào đi tìm Ôn Hinh phu nhân nói chuyện.
Cửa mở ra, nàng đi vào.
Nhìn thấy Lục Minh, Ôn Hinh phu nhân thản nhiên cười, rồi thay hắn mang nút áo sửa sang lại quần, rồi chải lại đầu tóc của hắn, thậm chí còn cúi xuống mang dây giày lại cho hắn, cuối cùng cười nói : "Cuối cùng vẫn không ra gì, nếu không có một tiểu tức phụ chăm sóc thật đúng là không được. Hôm nay cô bận rộn nhiều việc, không rãnh chơi với con, con tìm bạn đi chơi chung đi! Ngày mai để cô xem, có thể tranh thủ đi với con một chút không, ai, chín giờ rồi, con tự đi ăn sáng đi, cô phải làm việc rồi!"
Lục Minh ngay cả một câu cũng không nói được, vì hắn cảm thấy mình trước mặt nàng, giống như là một đứa bé cần được chăm sóc..
Dựa theo lời nữ tài xế kia thì dặn dò mình chăm sóc cho nàng ta, mà bây giờ xem ra hình như là nàng ta đang chăm sóc cho mình _._!
Giang tiểu lệ gọi điện đến, nói là nàng nằm mơ thấy Lục Minh bị đá đè, dặn hắn cẩn thận một chút, không được phép đi leo núi, rồi nói nếu đại thúc không trở về, nàng sẽ leo lên tòa nhà cao nhất ở Lam Hải mà nhảy xuống ... Lục Minh giận dữ, đầu tiên mà chửi mắng một phen, sau đó an ủi, lừa nàng vài câu, cuối cùng chọc cho tiểu nha đầu này cười lên.
Rồi lại gọi điện cho nữ hoàng bệ hạ, hỏi nàng ma pháp minh tưởng có tiến triển thuận lợi hay không, rồi nói chuyện một hồi lâu.
Cuối cùng là Hạ Linh gọi điện đến, hôm nay nàng không nhắc đến vụ án đi Ma Cao sát phạt của hôm qua, mà chỉ nói là Ngu Thanh Y muốn đi dạo phố.
"Đại minh tỉnh đi dạo phố? Cái này ... cái này được sao?"Lục Minh giật mình, hắn thấy rằng nếu Ngu Thanh Y bị người khác nhận ra, thì phỏng chừng sẽ có một đám lang xếp hàng dài để xin chữ ký, hơn nữa, đội chó săn của HongKhôngng cũng không phải ngồi không.
"Thanh Y ở nội địa có chút danh khí, nhưng tại địa phương nhiều sao như ở HongKhôngng thì không đáng kể, chúng ta cũng có hóa trang, sẽ không bị nhận ra. Em cho rằng ngôi sao ra đường hay là có hẹn với người nào đó khi bị đội chó săn chụp ảnh, thật sự là do khứu giác của chúng linh mẫn sao? Bọn họ làm gì lợi hại được như vậy, đều là do người của công ty quản lý gọi điện đến cho họ, để gay scandal đó, em biết cái gì mà nói! Đương nhiên là trừ những ngôi sao quá nổi tiếng, quả thật có đá chó săn trấn cửa! Chúng ta đi đường phỏng chừng không ai nhận ra đâu, em yên tâm!"Hạ Linh nói xong, Lục Minh ngẫm lại cũng thấy đúng, nơi này là HongKhôngng, siêu sao minh tinh đầy ra, Ngu Thanh Y chỉ nổi tiếng ở nội địa, ở HongKhôngng hoàn toàn không có danh tiếng.
"Hôm nay hình như có chút cảm giác ..."Trong lúc đồng ý đi dạo phố, đột nhiên trong lòng hắn hiện lên điềm báo, nhưng không rõ ràng, cũng không mãnh liệt.
"Có hai đại mỹ nữ cùng em đi dạo phố, em còn muốn thế nào? Không phải đã nói là lên núi đao xuống chảo dầu cũng chấp nhận sao? Chúng ta mặc kệ, hôm nay phải đi dạo phố!"Hạ Linh ban đầu cho rằng tiểu tử này muốn từ chối, nhưng chợt nhớ ra, tiểu tử này có cảm ứng đặc thù, hay là nghe lời hắn, nên hỏi thử : "Thật sự không thể ra phố sao?"
"Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi!"Lục Minh cắn răng, lớn tiếng nói : "Đi, có hai vị mỹ nữ cùng đi, cho dù bị nguyền rủa trăm ngàn lần cũng đi!"
"Ngoan lắm, không uổng công người ta thương em! Muzhhh!"Tâm tình Hạ Linh kích động, tặng cho Lục Minh một cái hôn vang dội, chờ nàng ý thức được, đã vô cùng xấu hổ, vội vàng nói đi lấy xe trước đây, rồi cúp máy.
Nói chuyện điện thoại xong, trong lòng Lục Minh tự hỏi một vấn đề, tâm linh cảm ứng và điềm báo, thật sự không thể thay đổi?
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp