Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 178: Tim đập nhanh hơn
Lục Minh kinh ngạc, tại sao người này lại quang minh chính đại tìm mình?
Mà kỳ quái nhất là, người đàn ông mang vẻ tịch mịch này mình không quen biết, mà hết lần này đến lần khác đều có một hơi thở rất quen thuộc. Tướng mạo của hắn thanh tú, thân thể lệch gầy, mặc trang phục nhìn qua giống một kẻ mọt sách, nhưng trong lòng Lục Minh lại có chút dị thường, cảm thấy rằng người trước mặt là cao thủ trẻ tuổi hiếm thấy.
Lam Hải luôn luôn có những cao thủ trẻ tuổi ra đời, các lão đại xã hội đen như Thanh Long Hắc Báo gì này nọ cũng chỉ là thứ vứt di.
Ngay cả cái tên Vân Kiếm Phi gì đó trong cảnh đội, mặc dù là đội trưởng đặc công, nhưng Lục Minh căn bản là không xem ra gì.
Bất quá người đàn ông này lại làm cho hắn rất tò mò.
"Cậu chính là Lục Minh?"Người trẻ tuổi tướng mạo thanh tú lộ ra một nụ cười tịch mịch, tự giới thiếu : "Tôi gọi là Tàn Dương, có lẽ cậu chưa từng nghe qua, nhưng Thiên Phong tiên sinh cậu nhất định đã nghe qua, người muốn hẹn cậu ba tháng sau quyết chiến, địa điểm là tiểu thang cốc Vũ Hoa Thai"
"Đồ đệ của Thiên Phong thúc thúc? Anh khổ luyện thập tam thái bảo luyện đến tầng mấy rồi?"Lục Minh gật đầu, đáp lại, mang theo chút tò mò hỏi thăm.
"Đồng tử công tầng thứ tư, thập tam thái bảo tầng sáu, cư nguyên lưu hạc kinh tầng bảy ... Tôi nghe nói truyền nhân của Lục gia là thiên tài tập võ, trăm năm khó gặp, Thiên Phong tiên sinh đã nhiều lần khen anh trước mặt tôi, nói anh ít nhất đã vượt qua tầng bảy của đồng tử công"Người tự xưng là Tàn Đương lại lộ ra một nụ cười tịch mịch lần hai : "Không biết tôi có cơ hội khiêu chiến với truyền nhân của Lục gia hay không? Nói cậu đồng ý, xin mời chọn thời gian và địa điểm, chỉ giáo cho kẻ ngu đần này một chút?"
"Trong chuyện luyện võ tôi không phải là thiên tài, chỉ là một cặn bã, lười biếng vô cùng, chỉ gặp may thôi"Lục Minh chân thành nói : "Luyện đồng tử công rất khổ, khi tôi còn bé đã bị ông già tôi lừa, nếu không, có đánh chết tôi cũng không luyện"
"Thật sao? Tôi không bị lừa, là cam tâm tình nguyện luyện"Tàn Dương hừ nhẹ một tiếng, nói : "Cậu cảm thấy tôi không đáng đển cậu ra tay?"
"Không, tôi không có hứng thú với việc phân tranh cao thấp. Đối tượng mà tôi động thủ chỉ có một loại người, đó là địch nhân. Anh không phải là địch nhân của tôi, cho nên tôi không đánh với anh" Lục Minh cười ha hả, xoay người đi.
"Nếu tôi là địch nhân của cậu?"Tàn Dương lạnh lùng hỏi một câu.
"Vậy tôi sẽ giết anh!"Lục Minh đứng lại, nhẹ giọng nói. Rồi lại vẫy tay chào, lên xe rời đi.
"...."Tàn Dương run rẩy, trong lòng hắn có khát vọng muốn đấu với Lục Minh một trân, trước khi đến, hắn đã có ý định động thủ với Lục Minh, nhưng bây giờ, phát hiện ra sự tự tin trong lòng đã biến mất, nhiều lần muốn động thủ luôn, nhưng vẫn cố nhịn lại. Trong lòng hắn có nghi vấn, chẳng lẽ đồng tử công luyện đến tầng bảy lại lợi hại vậy sao? Ngay cả Hình Thiên Phong kiêu ngạo cả thế gian cũng coi trọng một Lục Minh có đồng tử công tầng bảy?
Một người đàn ông tay cầm cuốn sách, nhưng mắt thì nhắm lại, không biết khi nào, đã lẳng lặng xuất hiện phía sau Tàn Dương.
Người này tướng mạo anh tuấn, nhưng mang vẻ lãnh ngạo, trên mặt lộ ra một sự u buồn thản nhiên. Mặc dù đang ở trong một thành phố náo nhiệt, nhưng có vẻ như đang cô độc đứng giữa rừng núi hoang vu. Áo trắng quần đen, mặc lên người hắn vô cùng thích hợp, phảng phất như trời sinh ra hắn đã thuộc về hai thế giới hắc bạch.
Tàn Dương không quay đầ ulại, chỉ chậm rãi mở miệng hỏi : "Lạc Vân, mày nói tao bây giờ khiêu chiến hắn, có bao nhiêu phần thắng?"
Lạc Vân lắc đầu nói : "Lúc tao đầu nghĩ là bốn năm phần, nhưng bây giờ xem ra, không đủ hai phần, trong trái tim của mày đã có sợ hãi, nếu không đã tự ra tay, cần gì phải hỏi tao"
Tàn Dương lại nở một nụ cười tự giễu : "Thật không ngờ liều mạng khổ luyện mười năm, vẫn không bằng một tên đại thiếu gia..."
"Tàn Dương, cuối cùng có một ngày, mày sẽ đuổi kịp hắn"Lạc Vân nói, đột nhiên trừng to mắt, lộ ra vẻ kinh hãi, phía sau hắn, không biết khi nào đã xuất hiện một bóng người. mà tay của người kia, đã đặt lên hậu tâm của hắn. Khoảng cách từ cánh tay đến hậu tâm của hắn không đầy một thước, khi hắn nhắm mắt lại, mới phát hiện ra có người đánh lén, trong lòng hiển nhiên kinh hãi đến cực điểm!
"Cấm danh hiệu của ngươi dùng chữ Ảnh, nó chỉ thuộc về một mình ta, nếu không sẽ giết ngươi!"Người phía sau lạnh lùng lên tiếng, âm thanh lạnh giá như cái rét mùa đông bắc cực.
"Chạy đi đâu?"Tàn Dương phát hiện ra thân ảnh phía sau Lạc Vân đã biến mất, cuồng nộ một tiếng, vóc người thon gầy nháy mắt đã biến thành một đầu cương thiết mãnh hổ, tay trái như kim, tay phải như vẫn, oanh kích như lôi đình vạn quân.
Thân ảnh ấy chợt lóe, xuất hiện phía sau Tàn Dương.
Ngân thủ lóe lên, nhẹ nhàng đặt lên hậu tâm trên thân hình cứng như sắt của Tàn Dương.
Hai đấm của Tàn Dương oanh kích bên ngoài, không kịp phòng ngự, hắn bạo rống một tiếng, giống như tiếng sét xé trời, ngay cả những âm thanh náo nhiệt ồn ào trong thành phố đều bị tiếng hét của hắn trấn áp. Hắn mặc kệ hậu tâm, toàn lực công kích, lấy thân hình sắt thép của mình lao đến hướng bóng dáng kia, "ầm..."một tiếng, cả người lao vào một vách tường xi măng, đất đá văng tứ tung, còn nửa người của hắn lún sâu vào trong tường, tơ nhện văng tung tóe...
Bóng dáng kia lại xuất hiện trước mặt Tàn Dương, ngân thủ trên người Tàn Dương được thu hồi lại, kèm theo đó là một dòng máu tươi.
"Chỉ có thân trâu bò, còn dám to mồm"Bóng dáng kia lạnh lùng nói một câu, rồi nhẹ nhàng biến mất trước mặt hai người.
"...."Tàn Dương và Lạc Vân nhìn nhau, hai người đều hoảng sợ.
Nếu như vừa rồi bị Lục Minh đánh tả tơi như vậy ,thì còn có thể cho qua được, bởi vì hắn đã có thực lực của đồng tử công tầng bảy, nhưng để một cái bóng đột nhiên xuất hiện, đánh cho hai người tơi bởi hoa lá, tuổi thì không lớn, giọng thì của con gái. Thế gian này có một người con gái mạnh mẽ như vậy sao? Có thể phá vỡ thân thể có phòng ngự cường hãn của đồng tử công, khổ luyện thập tam thái bảo và cư nguyên lưu hạc kính, mà lại ra tay đánh lén, một chiêu là chết.... nàng ta ... rốt cuộc là ai?
Hai người vốn nghe nói Lục Minh là thiên phú có thành tựu cao nhất trong vũ giả, trong lòng không phục, có ý khiên chiến.
Cho dù không đánh lại, với thực lực hai người, họ vẫn tự tin là có thể bình yên thoát thân.
Thật không ngờ, khiêu chiến Lục Minh không thành công, ngược lại còn xém bị một cô gái giết chết.
Nếu đối phương trong lúc đó đâm sâu thêm vào một chút, chỉ sợ bây giờ Tàn Dương đã thành một cái xác. Vừa rồi, Lạc Vân nếu không được nàng thu hồi lại tay đặt trên hậu tâm, phỏng chừng thì trước ngực sẽ có một bàn tay xuyên qua.
Bây giờ, trong đầu hai người chỉ có dòng chữ : Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lúc đầu cứ tưởng mình khổ luyện dưới sự chỉ dẫn của một thiên tài, sẽ trở nên siêu việt hơn người khác, thì ra còn có người khủng bố hơn mình.
Cứ tưởng đã thỏa mãn với thành tựu của mình, thì ra là đã rơi lại phía xa người khác.
Tàn Dương và Lạc Vân nhìn nhau, chiến ý bốc lên hừng hực. Lam Hải... quả nhiên là một nơi ngọa hổ tàng long, khó trách ngay cả một thân đồng tử công tầng bảy như Lục Minh, cũng phải khiêm nhường, không dám đường hoàng kiêu ngạo. Xem ra muốn khiêu chiến với thiên phú trẻ tuổi, thì tốt nhất nên chọn hàng thật giá thật, chính là đánh bại người kia, chứ không phải Lục Minh.
Bóng dáng kia, tuyệt đối là thiên tài vũ giả theo sát Lục Minh, mà đáng sợ hơn đây chỉ là một người con gái.
"Có ý tứ, cuối cùng sẽ có một ngày, tao sẽ đánh bại bọn mày!"Tàn Dương chậm rãi lau máu trên khóe miệng, lầu đầu tiên, hắn không cười một cách tịch mịch nữa, bởi vì hắn biết, khoảng cách bây giờ và tịch mịch, còn xa vô cùng.
Lục Minh không biết đã có người thay mình ra tay, giáo huấn Tàn Dương và Lạc Vân. Hắn thậm chí không biết là Lạc Vân có xuất hiện.
Đối với đệ tử của Hình Thiên Phong, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, nhưng không quá để ý.
Nếu như mình còn đang ở tầng bảy của đồng tử công, thì đối phó với Tàn Dương gì đó sẽ khá lao lực, nhưng bây giờ đã đạt đến tầng mười tiêu viên mãn chi cảnh. Lại có tiên thiên chân khí độc nhất vô nhị, hắn đủ tin tưởng để đối mặt với Hình Thiên Phong, không phải sợ cái người được bạo quân và Thiên Hào thúc thúc than thở là thiên tài vũ giả. Khi đồ đệ của hắn đứng trước mặt Lục Minh, thì cái đầu tiên Lục Minh phản ứng là kinh ngạc, cái thứ hai là phản ứng dò xét. Đây là quân cờ do Hình Thiên Phong phái đến dò xét mình, mình tuyệt đối không thể động thủ với hắn, tránh làm cho Hình Thiên Phong nổi lên sự cảnh giác.
Cho nên, hắn đồng ý ước chiến với Hình Thiên Phong, nhưng cự tuyệt khiêu chiến của Tàn Dương.
Mình không cần động thủ với quân cờ, chỉ cần đánh bại Hình Thiên Phong, rồi trở về khiêu chiến với bạo quân phụ thân...
Khi Lục Minh đi vào Phương Phỉ Uyển, trong lòng vẫn suy nghĩ vấn đề này, xuất thần mà đi, ngay cả MM tri khách chào hỏi cũng không chú ý, Cam Điềm quỷ tinh linh này kỳ quái đuổi theo, duỗi tay ra quơ quơ trước mặt hắn : "Này, nghĩ gì vậy? Linh hồn nhỏ bé cũng không thấy?"
"Hả? Không có gì, anh đang nghĩ nên tăng tiền lương cho ai đó!"Lục Minh tỉnh táo lại, cười ha ha, Cam Điềm lập tức vui mừng ôm lấy cánh tay hắn.
"Anh Minh cứ nghĩ tiếp đi, nhất định phải nghĩ đến tên em"
"Thật sự sẽ tăng tiền lương cho em sao? Anh Minh tốt nhất! Vạn tuế!"Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười ngọt ngào lấy lòng, đuổi theo hắn suốt dọc đường, đến khi hắn gật đầu mới thôi. Hoắc Vấn Dong trên cầu thang lầu ba hừ một tiếng : "Không được, tháng này đã tăng hai lần, không cho tăng nữa. Có chổ nào mà một tháng tăng lương ba lần không, người nào cũng đòi tăng thì chỉ có đường chết"
"Chị Dung, chị xấu lắm, em muốn tăng, một tháng em sẽ tăng ba lần!"Cam Điền không thuận theo, bất quá nàng đang ăn vạ thì Tiểu Hoa MM đã kéo lỗ tai của nàng nói : "Con nít không được nhìn người lớn nói chuyện yêu đương, em cũng là người lớn? Trung học còn chưa tốt nghiệp, người lớn chổ nào?"
"Này này, anh đến đây làm gì?"
Hoắc Vấn Dong thấy mọi người đi xa, chỉ còn mình và Lục Minh, biết rõ đây là cơ hội do mọi người cho, nhưng trái tim nàng đang hoảng loạn.
Người này khó đối phó, bản thân nên chạy trốn thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt cười đểu của Lục Minh, vội vàng ấn thang máy lên lầu bảy, nhưng nàng vừa vào, cửa chưa kịp đóng, Lục Minh cũng đã vào "Anh, anh vào làm gì? Anh không cần làm công, đi ra ngoài, đi ra ngoài mau, làm có cản trở người khác!"Hoắc Vấn Dong trong lòng càng cuống, nghĩ muốn đẩy Lục Minh ra ngoài, nhưng cửa thang máy đã đóng lại, Lục Minh quay đầu lại cười ha ha : "Anh là ông chủ, đi giám thị công việc của nhân viên, xem xem làm việc có tốt không? Thế nào? Anh làm vậy có vấn đề gì không?"
"Không có, anh là ông chủ, anh quyết định!"Trong lòng Hoắc Vấn Dong rất vui, có thể ở cùng hắn một chổ, nhưng ngoài miệng vẫn hừ một tiếng.
"Nếu anh là ông chủ, thì ngẫu nhiên đùa giỡn một nhân viên, anh nghĩ, nhân viên đó hẳn cũng sẽ giận mà không dám nói gì"Lục Minh nhìn Hoắc Vấn Dong, mỉm cười, hắn cười thần bí, ánh mắt theo kiểu một con sói, nhìn Hoắc Vấn Dong. Tim nàng lập tức tăng cường độ lên trăm lần, người này, không phải là đã nghẹn rất lâu, thật sự muốn mình sao? Hắn cần mình để tiết hỏa?
Xong hết rồi, có thể mình sẽ mất cái thân xử nữ này...
Mà kỳ quái nhất là, người đàn ông mang vẻ tịch mịch này mình không quen biết, mà hết lần này đến lần khác đều có một hơi thở rất quen thuộc. Tướng mạo của hắn thanh tú, thân thể lệch gầy, mặc trang phục nhìn qua giống một kẻ mọt sách, nhưng trong lòng Lục Minh lại có chút dị thường, cảm thấy rằng người trước mặt là cao thủ trẻ tuổi hiếm thấy.
Lam Hải luôn luôn có những cao thủ trẻ tuổi ra đời, các lão đại xã hội đen như Thanh Long Hắc Báo gì này nọ cũng chỉ là thứ vứt di.
Ngay cả cái tên Vân Kiếm Phi gì đó trong cảnh đội, mặc dù là đội trưởng đặc công, nhưng Lục Minh căn bản là không xem ra gì.
Bất quá người đàn ông này lại làm cho hắn rất tò mò.
"Cậu chính là Lục Minh?"Người trẻ tuổi tướng mạo thanh tú lộ ra một nụ cười tịch mịch, tự giới thiếu : "Tôi gọi là Tàn Dương, có lẽ cậu chưa từng nghe qua, nhưng Thiên Phong tiên sinh cậu nhất định đã nghe qua, người muốn hẹn cậu ba tháng sau quyết chiến, địa điểm là tiểu thang cốc Vũ Hoa Thai"
"Đồ đệ của Thiên Phong thúc thúc? Anh khổ luyện thập tam thái bảo luyện đến tầng mấy rồi?"Lục Minh gật đầu, đáp lại, mang theo chút tò mò hỏi thăm.
"Đồng tử công tầng thứ tư, thập tam thái bảo tầng sáu, cư nguyên lưu hạc kinh tầng bảy ... Tôi nghe nói truyền nhân của Lục gia là thiên tài tập võ, trăm năm khó gặp, Thiên Phong tiên sinh đã nhiều lần khen anh trước mặt tôi, nói anh ít nhất đã vượt qua tầng bảy của đồng tử công"Người tự xưng là Tàn Đương lại lộ ra một nụ cười tịch mịch lần hai : "Không biết tôi có cơ hội khiêu chiến với truyền nhân của Lục gia hay không? Nói cậu đồng ý, xin mời chọn thời gian và địa điểm, chỉ giáo cho kẻ ngu đần này một chút?"
"Trong chuyện luyện võ tôi không phải là thiên tài, chỉ là một cặn bã, lười biếng vô cùng, chỉ gặp may thôi"Lục Minh chân thành nói : "Luyện đồng tử công rất khổ, khi tôi còn bé đã bị ông già tôi lừa, nếu không, có đánh chết tôi cũng không luyện"
"Thật sao? Tôi không bị lừa, là cam tâm tình nguyện luyện"Tàn Dương hừ nhẹ một tiếng, nói : "Cậu cảm thấy tôi không đáng đển cậu ra tay?"
"Không, tôi không có hứng thú với việc phân tranh cao thấp. Đối tượng mà tôi động thủ chỉ có một loại người, đó là địch nhân. Anh không phải là địch nhân của tôi, cho nên tôi không đánh với anh" Lục Minh cười ha hả, xoay người đi.
"Nếu tôi là địch nhân của cậu?"Tàn Dương lạnh lùng hỏi một câu.
"Vậy tôi sẽ giết anh!"Lục Minh đứng lại, nhẹ giọng nói. Rồi lại vẫy tay chào, lên xe rời đi.
"...."Tàn Dương run rẩy, trong lòng hắn có khát vọng muốn đấu với Lục Minh một trân, trước khi đến, hắn đã có ý định động thủ với Lục Minh, nhưng bây giờ, phát hiện ra sự tự tin trong lòng đã biến mất, nhiều lần muốn động thủ luôn, nhưng vẫn cố nhịn lại. Trong lòng hắn có nghi vấn, chẳng lẽ đồng tử công luyện đến tầng bảy lại lợi hại vậy sao? Ngay cả Hình Thiên Phong kiêu ngạo cả thế gian cũng coi trọng một Lục Minh có đồng tử công tầng bảy?
Một người đàn ông tay cầm cuốn sách, nhưng mắt thì nhắm lại, không biết khi nào, đã lẳng lặng xuất hiện phía sau Tàn Dương.
Người này tướng mạo anh tuấn, nhưng mang vẻ lãnh ngạo, trên mặt lộ ra một sự u buồn thản nhiên. Mặc dù đang ở trong một thành phố náo nhiệt, nhưng có vẻ như đang cô độc đứng giữa rừng núi hoang vu. Áo trắng quần đen, mặc lên người hắn vô cùng thích hợp, phảng phất như trời sinh ra hắn đã thuộc về hai thế giới hắc bạch.
Tàn Dương không quay đầ ulại, chỉ chậm rãi mở miệng hỏi : "Lạc Vân, mày nói tao bây giờ khiêu chiến hắn, có bao nhiêu phần thắng?"
Lạc Vân lắc đầu nói : "Lúc tao đầu nghĩ là bốn năm phần, nhưng bây giờ xem ra, không đủ hai phần, trong trái tim của mày đã có sợ hãi, nếu không đã tự ra tay, cần gì phải hỏi tao"
Tàn Dương lại nở một nụ cười tự giễu : "Thật không ngờ liều mạng khổ luyện mười năm, vẫn không bằng một tên đại thiếu gia..."
"Tàn Dương, cuối cùng có một ngày, mày sẽ đuổi kịp hắn"Lạc Vân nói, đột nhiên trừng to mắt, lộ ra vẻ kinh hãi, phía sau hắn, không biết khi nào đã xuất hiện một bóng người. mà tay của người kia, đã đặt lên hậu tâm của hắn. Khoảng cách từ cánh tay đến hậu tâm của hắn không đầy một thước, khi hắn nhắm mắt lại, mới phát hiện ra có người đánh lén, trong lòng hiển nhiên kinh hãi đến cực điểm!
"Cấm danh hiệu của ngươi dùng chữ Ảnh, nó chỉ thuộc về một mình ta, nếu không sẽ giết ngươi!"Người phía sau lạnh lùng lên tiếng, âm thanh lạnh giá như cái rét mùa đông bắc cực.
"Chạy đi đâu?"Tàn Dương phát hiện ra thân ảnh phía sau Lạc Vân đã biến mất, cuồng nộ một tiếng, vóc người thon gầy nháy mắt đã biến thành một đầu cương thiết mãnh hổ, tay trái như kim, tay phải như vẫn, oanh kích như lôi đình vạn quân.
Thân ảnh ấy chợt lóe, xuất hiện phía sau Tàn Dương.
Ngân thủ lóe lên, nhẹ nhàng đặt lên hậu tâm trên thân hình cứng như sắt của Tàn Dương.
Hai đấm của Tàn Dương oanh kích bên ngoài, không kịp phòng ngự, hắn bạo rống một tiếng, giống như tiếng sét xé trời, ngay cả những âm thanh náo nhiệt ồn ào trong thành phố đều bị tiếng hét của hắn trấn áp. Hắn mặc kệ hậu tâm, toàn lực công kích, lấy thân hình sắt thép của mình lao đến hướng bóng dáng kia, "ầm..."một tiếng, cả người lao vào một vách tường xi măng, đất đá văng tứ tung, còn nửa người của hắn lún sâu vào trong tường, tơ nhện văng tung tóe...
Bóng dáng kia lại xuất hiện trước mặt Tàn Dương, ngân thủ trên người Tàn Dương được thu hồi lại, kèm theo đó là một dòng máu tươi.
"Chỉ có thân trâu bò, còn dám to mồm"Bóng dáng kia lạnh lùng nói một câu, rồi nhẹ nhàng biến mất trước mặt hai người.
"...."Tàn Dương và Lạc Vân nhìn nhau, hai người đều hoảng sợ.
Nếu như vừa rồi bị Lục Minh đánh tả tơi như vậy ,thì còn có thể cho qua được, bởi vì hắn đã có thực lực của đồng tử công tầng bảy, nhưng để một cái bóng đột nhiên xuất hiện, đánh cho hai người tơi bởi hoa lá, tuổi thì không lớn, giọng thì của con gái. Thế gian này có một người con gái mạnh mẽ như vậy sao? Có thể phá vỡ thân thể có phòng ngự cường hãn của đồng tử công, khổ luyện thập tam thái bảo và cư nguyên lưu hạc kính, mà lại ra tay đánh lén, một chiêu là chết.... nàng ta ... rốt cuộc là ai?
Hai người vốn nghe nói Lục Minh là thiên phú có thành tựu cao nhất trong vũ giả, trong lòng không phục, có ý khiên chiến.
Cho dù không đánh lại, với thực lực hai người, họ vẫn tự tin là có thể bình yên thoát thân.
Thật không ngờ, khiêu chiến Lục Minh không thành công, ngược lại còn xém bị một cô gái giết chết.
Nếu đối phương trong lúc đó đâm sâu thêm vào một chút, chỉ sợ bây giờ Tàn Dương đã thành một cái xác. Vừa rồi, Lạc Vân nếu không được nàng thu hồi lại tay đặt trên hậu tâm, phỏng chừng thì trước ngực sẽ có một bàn tay xuyên qua.
Bây giờ, trong đầu hai người chỉ có dòng chữ : Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lúc đầu cứ tưởng mình khổ luyện dưới sự chỉ dẫn của một thiên tài, sẽ trở nên siêu việt hơn người khác, thì ra còn có người khủng bố hơn mình.
Cứ tưởng đã thỏa mãn với thành tựu của mình, thì ra là đã rơi lại phía xa người khác.
Tàn Dương và Lạc Vân nhìn nhau, chiến ý bốc lên hừng hực. Lam Hải... quả nhiên là một nơi ngọa hổ tàng long, khó trách ngay cả một thân đồng tử công tầng bảy như Lục Minh, cũng phải khiêm nhường, không dám đường hoàng kiêu ngạo. Xem ra muốn khiêu chiến với thiên phú trẻ tuổi, thì tốt nhất nên chọn hàng thật giá thật, chính là đánh bại người kia, chứ không phải Lục Minh.
Bóng dáng kia, tuyệt đối là thiên tài vũ giả theo sát Lục Minh, mà đáng sợ hơn đây chỉ là một người con gái.
"Có ý tứ, cuối cùng sẽ có một ngày, tao sẽ đánh bại bọn mày!"Tàn Dương chậm rãi lau máu trên khóe miệng, lầu đầu tiên, hắn không cười một cách tịch mịch nữa, bởi vì hắn biết, khoảng cách bây giờ và tịch mịch, còn xa vô cùng.
Lục Minh không biết đã có người thay mình ra tay, giáo huấn Tàn Dương và Lạc Vân. Hắn thậm chí không biết là Lạc Vân có xuất hiện.
Đối với đệ tử của Hình Thiên Phong, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, nhưng không quá để ý.
Nếu như mình còn đang ở tầng bảy của đồng tử công, thì đối phó với Tàn Dương gì đó sẽ khá lao lực, nhưng bây giờ đã đạt đến tầng mười tiêu viên mãn chi cảnh. Lại có tiên thiên chân khí độc nhất vô nhị, hắn đủ tin tưởng để đối mặt với Hình Thiên Phong, không phải sợ cái người được bạo quân và Thiên Hào thúc thúc than thở là thiên tài vũ giả. Khi đồ đệ của hắn đứng trước mặt Lục Minh, thì cái đầu tiên Lục Minh phản ứng là kinh ngạc, cái thứ hai là phản ứng dò xét. Đây là quân cờ do Hình Thiên Phong phái đến dò xét mình, mình tuyệt đối không thể động thủ với hắn, tránh làm cho Hình Thiên Phong nổi lên sự cảnh giác.
Cho nên, hắn đồng ý ước chiến với Hình Thiên Phong, nhưng cự tuyệt khiêu chiến của Tàn Dương.
Mình không cần động thủ với quân cờ, chỉ cần đánh bại Hình Thiên Phong, rồi trở về khiêu chiến với bạo quân phụ thân...
Khi Lục Minh đi vào Phương Phỉ Uyển, trong lòng vẫn suy nghĩ vấn đề này, xuất thần mà đi, ngay cả MM tri khách chào hỏi cũng không chú ý, Cam Điềm quỷ tinh linh này kỳ quái đuổi theo, duỗi tay ra quơ quơ trước mặt hắn : "Này, nghĩ gì vậy? Linh hồn nhỏ bé cũng không thấy?"
"Hả? Không có gì, anh đang nghĩ nên tăng tiền lương cho ai đó!"Lục Minh tỉnh táo lại, cười ha ha, Cam Điềm lập tức vui mừng ôm lấy cánh tay hắn.
"Anh Minh cứ nghĩ tiếp đi, nhất định phải nghĩ đến tên em"
"Thật sự sẽ tăng tiền lương cho em sao? Anh Minh tốt nhất! Vạn tuế!"Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười ngọt ngào lấy lòng, đuổi theo hắn suốt dọc đường, đến khi hắn gật đầu mới thôi. Hoắc Vấn Dong trên cầu thang lầu ba hừ một tiếng : "Không được, tháng này đã tăng hai lần, không cho tăng nữa. Có chổ nào mà một tháng tăng lương ba lần không, người nào cũng đòi tăng thì chỉ có đường chết"
"Chị Dung, chị xấu lắm, em muốn tăng, một tháng em sẽ tăng ba lần!"Cam Điền không thuận theo, bất quá nàng đang ăn vạ thì Tiểu Hoa MM đã kéo lỗ tai của nàng nói : "Con nít không được nhìn người lớn nói chuyện yêu đương, em cũng là người lớn? Trung học còn chưa tốt nghiệp, người lớn chổ nào?"
"Này này, anh đến đây làm gì?"
Hoắc Vấn Dong thấy mọi người đi xa, chỉ còn mình và Lục Minh, biết rõ đây là cơ hội do mọi người cho, nhưng trái tim nàng đang hoảng loạn.
Người này khó đối phó, bản thân nên chạy trốn thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt cười đểu của Lục Minh, vội vàng ấn thang máy lên lầu bảy, nhưng nàng vừa vào, cửa chưa kịp đóng, Lục Minh cũng đã vào "Anh, anh vào làm gì? Anh không cần làm công, đi ra ngoài, đi ra ngoài mau, làm có cản trở người khác!"Hoắc Vấn Dong trong lòng càng cuống, nghĩ muốn đẩy Lục Minh ra ngoài, nhưng cửa thang máy đã đóng lại, Lục Minh quay đầu lại cười ha ha : "Anh là ông chủ, đi giám thị công việc của nhân viên, xem xem làm việc có tốt không? Thế nào? Anh làm vậy có vấn đề gì không?"
"Không có, anh là ông chủ, anh quyết định!"Trong lòng Hoắc Vấn Dong rất vui, có thể ở cùng hắn một chổ, nhưng ngoài miệng vẫn hừ một tiếng.
"Nếu anh là ông chủ, thì ngẫu nhiên đùa giỡn một nhân viên, anh nghĩ, nhân viên đó hẳn cũng sẽ giận mà không dám nói gì"Lục Minh nhìn Hoắc Vấn Dong, mỉm cười, hắn cười thần bí, ánh mắt theo kiểu một con sói, nhìn Hoắc Vấn Dong. Tim nàng lập tức tăng cường độ lên trăm lần, người này, không phải là đã nghẹn rất lâu, thật sự muốn mình sao? Hắn cần mình để tiết hỏa?
Xong hết rồi, có thể mình sẽ mất cái thân xử nữ này...
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp