Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 157: Ôm nhau ở ban công tầng 25
“Mục tiêu dùng thân phận giả báo ở tại 8A812, nhưng trên thực tế lại được người bố trí ở 9D916, hoặc là 9D918. Tôi nghi ngờ hai phòng này có đường thông nhau, hoặc là có cửa ngầm. Bởi vì mục tiêu và nhân vật phía sau rất cảnh giác, tạm thời chưa tra được tình huống chân thật. Tôi bây giờ đang ở trên tầng thượng của một tòa nhà đối diện với Lạc Diệp Phi Hoa. Quan sát nhiều lần thấy mục tiêu vẫn ở trong phòng, nhưng không thể nào dò xét tình huống bên trong. Trong năm giờ qua, mục tiêu vẫn chưa rời khỏi phòng, tôi vẫn đang tiếp tục theo dõi” Năng lực của Đỗ Tử Liên làm cho Lục Minh rất vui mừng. Hắn vốn không có quá nhiều hy vọng biết được Ngân Hồ đang ở trong căn phòng nào.
Bởi vì Lạc Diệp Phi Hoa khẳng định là hang ổ bí mật của đối phương. Đến đây điều tra sẽ dẫn đến bị nghi ngờ, chứ không có hiệu quả gì.
Đỗ Tử Liên có thể chỉ mất một buổi chiều, không kinh động Ngân Hồ và kẻ đứng sau lưng mà tra ra được hắn đang ở đâu. Còn có thể âm thầm giám sát, năng lực này thật sự làm Lục Minh thầm than không bằng.
Không hổ là binh của Thiên Hào thúc thúc, mặc dù bị đưa về làm bảo vệ, nhưng tố chất vẫn rất trâu.
Hơn nữa có thể làm đội trưởng bảo vệ ở Phong Đan Bạch Lộ, đó không phải là điều mà người bình thường có thể làm được. Đỗ Tử Liên đúng là có thực tài.
“Nhiệm vụ của anh đã kết thúc, nhanh chóng rời khỏi. Nửa giờ sau, nếu như tôi không có tin tức nhắn lại cho anh, như vậy anh hãy đến tìm Trang quản gia của tôi” Lục Minh sau khi phân phó Đỗ Tử Liên, khẽ cười nói: “Cảnh sát Niếp, có hứng thú xuống nước với anh không?”
“Xuống nước? Bẩn lắm. Hay là anh cõng em?” Niếp Thanh Lam làm nũng ôm lấy Lục Minh. Nhưng đến một con hẻm nhỏ cạnh tường Lạc Diệp Phi Hoa, nàng lại lấy ra hai đôi găng tay trong túi nhỏ sau lưng ra, ném cho Lục Minh một đôi. Lục Minh đang chuẩn bị bò lên trước, Niếp Thanh Lam đã nhẹ giọng cười nói: “Người ta lên trước, nếu như không cẩn thận ngã xuống, anh còn đỡ được người ta”
Động tác của nàng rất nhanh chóng, rất đẹp, tay chân thay nhau, bờ mông tròn lẵn, tư thế này quá đẹp, làm Lục Minh nhìn thấy ứa nước miếng.
Chưa đầy năm phút, hai người đã bò lên đến tầng hai mươi lăm của Lạc Diệp Phi Hoa.
Làm cho Niếp Thanh Lam vui mừng là Lục Minh không ngờ lại không một tiếng động theo sát phía sau mình. Khi mình đang chuẩn bị giơ tay ra kéo hắn lên, thì Lục Minh lại ra hiệu cho nàng cảnh giới xung quanh. Khi Niếp Thanh Lam quay đầu lại, hắn không biết từ lúc nào đã đi lên, động tác nhanh như báo, không một tiếng động.
“Bại hoại, lừa người ta lâu như vậy, đáng ghét” Thực ra Niếp Thanh Lam sớm đã nghi ngờ Lục Minh biết võ công, chỉ là nàng chỉ thầm mừng trong lòng chứ không nói ra.
“Trước hết làm việc đã, về nói sau” Lục Minh đột nhiên dấy lên một cảm ứng, ra hiệu cho Niếp Thanh Lam không lên tiếng, rồi kéo nàng nhanh chóng chạy sát vào bức tường bên cạnh. Vừa đứng vào đó, cánh cửa sắt đã mở ra, hai tên bảo vệ mặc áo mưa, tay cầm côn điện đi tuần tra. Bọn họ còn cầm máy bộ đàm trong tay: “Cẩn thận tra xét, tất cả tầng thượng, tra xét rõ ràng”.
“09 đã rõ, chúng tôi đang tuần tra” Một tên bảo vệ trả lời.
“Thời tiết quỷ quái này lấy đâu ra trộm chứ. Hơn nữa cũng không thể nào bò lên được tầng thượng. Người bên trên thật sự bị vụ án bắt cóc người ở Ngân Phong làm cho sợ hãi rồi” Tên bảo vệ còn lại than thở.
“Mày biết cái gì. ở đây chúng ta có rất nhiều khách quý, mất một sợi tóc mày có bồi thường được không? cẩn thận tuần tra, xảy ra sai lầm mày cũng đừng mong được làm nữa. Mày đi nhìn hai góc ban công, xem có ai nấp ở đó không, tao sang bên này nhìn” Tên bảo vệ cầm côn điện đi về phía này. Niếp Thanh Lam ra hiệu cho Lục Minh ném nàng lên tháp, ở đó có cột chống sét, người bình thường dù có tìm kiếm thế nào cũng không đến đó.
Bây giờ mặc dù mưa nhỏ, nhưng không có sấm chớp, nơi đó khá an toàn.
Lục Minh đưa tay ra hiệu, ý bảo không cần.
Hắn mang theo Niếp Thanh Lam chạy thật nhanh về phía ban công bên cạnh, lại nhảy bám xuống dưới. Niếp Thanh Lam sợ đến mức tim đập loạn lên.
Cái này không phải là trò đùa, nếu như chẳng may tuột tay, ngã từ trên tầng hai mươi lăm xuống, nhất định mạng nhỏ không còn.
Nhưng Lục Minh đã xoay người đi ra ngoài rất nhanh. Hắn chỉ dùng một tay bám vào ban công ẩm ướt, một tay ôm lấy Niếp Thanh Lam. Trên môi còn mỉm cười. Niếp Thanh Lam cắn răng nghiến răng, cho dù chết mình cũng chết cùng hắn, đáng giá. Nàng nắm chặt tay Lục Minh, cũng học theo tư thế của hắn, bám vào vách ban công.
Lục Minh dùng sức chuyển nàng lên lưng mình. Niếp Thanh Lam nửa mừng nửa lo. Mình ôm lấy hắn nhất định sẽ an toàn, nhưng sợ hắn không chịu được lâu.
Phía bên kia đã có ánh đèn phin chiếu tới. Niếp Thanh Lam vội vàng dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, hai chân quấn vào eo hắn, như bạch tuộc dán sát vào lưng Lục Minh.
Tiếng bước chân của bào vệ tuần tra càng lúc càng gần.
Tim Niếp Thanh Lam đập càng lúc càng mạnh, thật không nghĩ tới, mình lại ôm hắn trên bầu trời của tòa nhà hai mươi lăm tầng, thật kích thích.
Hô hấp của nàng trở nên nhẹ nhàng, hơi nóng phả ra thật thơm tho. Ánh đèn pin lướt qua nhưng hoàn toàn không phát hiện ra có hai người. Hắn đi lướt qua hai người. Niếp Thanh Lam không nhịn được mà hôn lên mặt Lục Minh, rồi nhỏ giọng nói vào tai Lục Minh: “Đồ xấu xa, em muốn hôn anh, quay đầu sang đây”
Lục Minh cũng cảm thấy cơ thể mềm mại trên lưng càng lúc càng nóng, bộ ngực đầy đặn dán vào lưng thật tuyệt vời, cơn lửa nóng trong người càng lúc càng dâng trào lên.
Khẽ quay mặt sang, đôi môi anh đào nóng bỏng của nàng đã hôn tới.
Hai người đang ở trên ban công tầng thượng, hôn một nụ hôn nóng bỏng.
Lúc này cả trời và đất đều không hề tồn tại, chỉ còn lại hai người, nụ hôn vô tận.
“Ai, mẹ nó, chân tao” Tên bảo vệ ngã xuống, đau đớn kêu lên không ngớt. Tên bảo vệ còn lại vội vàng chạy tới, đỡ lấy hắn, lại dùng điện thoại lên báo cáo: “Chỉ huy, Tiểu Lam kiểm tra cột chống sét trượt chân ngã xuống, hình như gãy chân, trên tầng thượng căn bản không có người. Xin chỉ thị”
“Bây giờ dìu Tiểu Lam xuống, ba mươi phút sau anh và Tiểu Đông tuần tra lần nữa. Nhớ kỹ, khóa cửa tầng thượng lại”.
“Khóa cái cửa đểu này làm mẹ gì. Mở đến khó, lát nữa lại lên tuần tra lần nữa mà” Tên bảo vệ mặc dù kêu than nhưng vẫn khóa cửa lại rồi mới cõng đồng bạn bị thương đi xuống.
Niếp Thanh Lam được Lục Minh đẩy lên, vội vàng đưa tay ra kéo Lục Minh lên, trong lòng mới cảm thấy may mắn.
Vừa nãy nếu như trốn ở tháp chống sét, nhất định sẽ bị bảo vệ phát hiện. Cho người đánh ngất bọn họ, người bên dưới nhất định sẽ nghi ngờ, không biết chừng sẽ thông báo cho Ngân Hồ, làm cho hắn lén rời đi. Vấn đề là Lục Minh sao lại biết có hai tên bảo vệ đi tuần tra trên này? Chẳng lẽ là năng lực dự cảm thần kỳ của hắn? Niếp Thanh Lam còn không rõ vấn đề này thì Lục Minh ở bên cạnh đã nhẹ nhàng mở khóa cánh cửa sắt rỉ ra.
“Anh không phải định nói với em, anh là một tên trộm đó chứ” Niếp Thanh Lam ôm lấy Lục Minh, hôn hắn một cái.
“Nếu như anh đổi nghề vậy nhất định có tiền đồ. Đáng tiếc bạn gái của anh lại là nữ cảnh sát, anh đành phải bỏ qua sự nghiệp có tiền đồ này” Lục Minh để Niếp Thanh Lam tiến vào, tay không biết làm thế nào mà đã mở khóa cửa đi vào.
Điều này làm cho Niếp Thanh Lam kỳ quái. Mở khóa đối với rất nhiều người cũng không phải việc khó.
Nhưng lại mở khóa rồi còn có thể đóng lại.
Hơn nữa nhanh như vậy, chưa đến ba giây. Tin rằng Yến Tử Môn Cảnh Hàn có đến thì cũng không nhanh bằng Lục Minh?
Nàng đương nhiên không biết Lục Minh có một trữ vật không gian thần kỳ. Chỉ cần đưa vào, bất kể đó là thứ gì cũng thuộc sở hữu của hắn. Bình thường mở khóa có lẽ tốn một ít thời gian. Nhưng trong trữ vật không gian lại không có khái niệm không gian. Lục Minh không dùng đến một giây đã có thể mở và khóa lại. Ba giây đồng hồ chỉ là do hắn phải giả vờ đưa tay ra mở khóa, nếu không có thể trực tiếp đóng, mở cửa.
“Ông xã của em có rất nhiều bí mật. Cả đời em cũng không hiểu hết được” Lục Minh lại vừa thí nghiệm được một công dụng mới của trữ vật không gian, trong lòng rất cao hứng. Hơn nữa hôn Niếp Thanh Lam ở ngoài ban công tầng mười năm, tâm trạng rất hưng phấn, nên thuận miệng trêu chọc nàng.
‘Em sẽ bám theo anh cả đời, đến khi nào hiểu hết mới thôi” Niếp Thanh Lam ôm Lục Minh, bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm đưa xuống tìm tòi. Phát hiện cự long đang tức giận ngẩng đầu lên, bàn tay rất nóng, sự uy vũ của nó làm cho cả người nàng mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất. Lục Minh vội vàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng bờ mông của nàng lên, quay đầu lại cười nói: “Như vậy mà đã không chịu được, bình thường còn dám dùng cách này dụ dỗ anh. Em còn định bám anh? Anh quấn lấy em cả đời mới đúng”.
“Em cho anh quấn em cả đời. Nhưng cũng quấn lấy anh cả đời” Niếp Thanh Lam dựa vào người Lục Minh, nhắm mắt lại, nàng đang say lòng trong khí tức dương cương của hắn, đợi Lục Minh quay đầu lại hôn trộm mình, trên mặt lại nộ ra nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Em cũng không sợ anh, có bản lãnh anh làm chuyện xấu ở đây đi”.
“Sợ bà cô này rồi, nơi này không phải chỗ tốt. Chúng ta mau đi giết Ngân Hồ, về rồi nói”.
Lục Minh đương nhiên nhớ kỹ chuyện chính, lúc nào cũng có thể cùng Niếp hồ ly. Lúc này quan trọng nhất là xử lý Ngân Hồ, diệt trừ một đại họa. Niếp Thanh Lam cũng chỉ là nói đùa, khẽ hôn hắn một cái, mặt đỏ hồng lên, ngoan ngoãn đi theo hắn xuống tầng dưới.
Lúc này Ngân Hồ không biết cái chết đã cận kề, tử thần lặng lẽ phủ xuống đầu hắn.
Hắn đang ôm một người phụ nữ, hai người trần truồng quấn lấy nhau, hắn đang ra sức, tiếp tục ra sức. Đột nhiên điện thoại di động ở đầu giường đổ chuông.
Mới đầu hắn rất chán ghét, nhưng sau khi nhìn thấy rõ số điện, vội vàng dừng lại, một cước đá trúng mông cô nàng đang cưỡi xuống đất khẽ quát lên: “Cút ngay, mặc quần áo rồi cút”.
Người phụ nữ kia hoảng sợ đứng lên, nắm lấy quần áo, vội vàng chạy ra.
“Mày bây giờ còn có thời gian chơi gái sao? Không tệ, con đó gọi là gì? Tiểu Bình, Thúy Hương Cư? Ngày mai tao đuổi nó về nhà ba tháng. Nhớ, mày không được dễ dàng tiếp xúc với bất cứ ai. Hơn nữa phải nhớ thân phận của mày, mày không còn là sát thủ Ngân Hồ nữa, mà là Hoa kiều Vương Tư Hương. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, không nên ra ngoài, nhất là trong vòng nửa tháng tới đây. Cũng ít chơi gái thôi, đến khi mọi chuyện yên đi mới nói” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói âm trầm.
“Lục tiên sinh, giao dịch giữa chúng ta không bao gồm ông hạn chế hành động của tôi. Đương nhiên, tôi sẽ chú ý an toàn cho ông, cũng như cho chính tôi” Sát thủ Ngân Hồ dập máy, đang định gọi điện cho một người phụ nữ khác để phát tiết. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn lấy ra một khẩu súng ngắn dưới gối, cầm súng nhét vào trong áo ngủ, sau đó đứng ở sau cửa, quát khẽ: “Ai?”
Bởi vì Lạc Diệp Phi Hoa khẳng định là hang ổ bí mật của đối phương. Đến đây điều tra sẽ dẫn đến bị nghi ngờ, chứ không có hiệu quả gì.
Đỗ Tử Liên có thể chỉ mất một buổi chiều, không kinh động Ngân Hồ và kẻ đứng sau lưng mà tra ra được hắn đang ở đâu. Còn có thể âm thầm giám sát, năng lực này thật sự làm Lục Minh thầm than không bằng.
Không hổ là binh của Thiên Hào thúc thúc, mặc dù bị đưa về làm bảo vệ, nhưng tố chất vẫn rất trâu.
Hơn nữa có thể làm đội trưởng bảo vệ ở Phong Đan Bạch Lộ, đó không phải là điều mà người bình thường có thể làm được. Đỗ Tử Liên đúng là có thực tài.
“Nhiệm vụ của anh đã kết thúc, nhanh chóng rời khỏi. Nửa giờ sau, nếu như tôi không có tin tức nhắn lại cho anh, như vậy anh hãy đến tìm Trang quản gia của tôi” Lục Minh sau khi phân phó Đỗ Tử Liên, khẽ cười nói: “Cảnh sát Niếp, có hứng thú xuống nước với anh không?”
“Xuống nước? Bẩn lắm. Hay là anh cõng em?” Niếp Thanh Lam làm nũng ôm lấy Lục Minh. Nhưng đến một con hẻm nhỏ cạnh tường Lạc Diệp Phi Hoa, nàng lại lấy ra hai đôi găng tay trong túi nhỏ sau lưng ra, ném cho Lục Minh một đôi. Lục Minh đang chuẩn bị bò lên trước, Niếp Thanh Lam đã nhẹ giọng cười nói: “Người ta lên trước, nếu như không cẩn thận ngã xuống, anh còn đỡ được người ta”
Động tác của nàng rất nhanh chóng, rất đẹp, tay chân thay nhau, bờ mông tròn lẵn, tư thế này quá đẹp, làm Lục Minh nhìn thấy ứa nước miếng.
Chưa đầy năm phút, hai người đã bò lên đến tầng hai mươi lăm của Lạc Diệp Phi Hoa.
Làm cho Niếp Thanh Lam vui mừng là Lục Minh không ngờ lại không một tiếng động theo sát phía sau mình. Khi mình đang chuẩn bị giơ tay ra kéo hắn lên, thì Lục Minh lại ra hiệu cho nàng cảnh giới xung quanh. Khi Niếp Thanh Lam quay đầu lại, hắn không biết từ lúc nào đã đi lên, động tác nhanh như báo, không một tiếng động.
“Bại hoại, lừa người ta lâu như vậy, đáng ghét” Thực ra Niếp Thanh Lam sớm đã nghi ngờ Lục Minh biết võ công, chỉ là nàng chỉ thầm mừng trong lòng chứ không nói ra.
“Trước hết làm việc đã, về nói sau” Lục Minh đột nhiên dấy lên một cảm ứng, ra hiệu cho Niếp Thanh Lam không lên tiếng, rồi kéo nàng nhanh chóng chạy sát vào bức tường bên cạnh. Vừa đứng vào đó, cánh cửa sắt đã mở ra, hai tên bảo vệ mặc áo mưa, tay cầm côn điện đi tuần tra. Bọn họ còn cầm máy bộ đàm trong tay: “Cẩn thận tra xét, tất cả tầng thượng, tra xét rõ ràng”.
“09 đã rõ, chúng tôi đang tuần tra” Một tên bảo vệ trả lời.
“Thời tiết quỷ quái này lấy đâu ra trộm chứ. Hơn nữa cũng không thể nào bò lên được tầng thượng. Người bên trên thật sự bị vụ án bắt cóc người ở Ngân Phong làm cho sợ hãi rồi” Tên bảo vệ còn lại than thở.
“Mày biết cái gì. ở đây chúng ta có rất nhiều khách quý, mất một sợi tóc mày có bồi thường được không? cẩn thận tuần tra, xảy ra sai lầm mày cũng đừng mong được làm nữa. Mày đi nhìn hai góc ban công, xem có ai nấp ở đó không, tao sang bên này nhìn” Tên bảo vệ cầm côn điện đi về phía này. Niếp Thanh Lam ra hiệu cho Lục Minh ném nàng lên tháp, ở đó có cột chống sét, người bình thường dù có tìm kiếm thế nào cũng không đến đó.
Bây giờ mặc dù mưa nhỏ, nhưng không có sấm chớp, nơi đó khá an toàn.
Lục Minh đưa tay ra hiệu, ý bảo không cần.
Hắn mang theo Niếp Thanh Lam chạy thật nhanh về phía ban công bên cạnh, lại nhảy bám xuống dưới. Niếp Thanh Lam sợ đến mức tim đập loạn lên.
Cái này không phải là trò đùa, nếu như chẳng may tuột tay, ngã từ trên tầng hai mươi lăm xuống, nhất định mạng nhỏ không còn.
Nhưng Lục Minh đã xoay người đi ra ngoài rất nhanh. Hắn chỉ dùng một tay bám vào ban công ẩm ướt, một tay ôm lấy Niếp Thanh Lam. Trên môi còn mỉm cười. Niếp Thanh Lam cắn răng nghiến răng, cho dù chết mình cũng chết cùng hắn, đáng giá. Nàng nắm chặt tay Lục Minh, cũng học theo tư thế của hắn, bám vào vách ban công.
Lục Minh dùng sức chuyển nàng lên lưng mình. Niếp Thanh Lam nửa mừng nửa lo. Mình ôm lấy hắn nhất định sẽ an toàn, nhưng sợ hắn không chịu được lâu.
Phía bên kia đã có ánh đèn phin chiếu tới. Niếp Thanh Lam vội vàng dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, hai chân quấn vào eo hắn, như bạch tuộc dán sát vào lưng Lục Minh.
Tiếng bước chân của bào vệ tuần tra càng lúc càng gần.
Tim Niếp Thanh Lam đập càng lúc càng mạnh, thật không nghĩ tới, mình lại ôm hắn trên bầu trời của tòa nhà hai mươi lăm tầng, thật kích thích.
Hô hấp của nàng trở nên nhẹ nhàng, hơi nóng phả ra thật thơm tho. Ánh đèn pin lướt qua nhưng hoàn toàn không phát hiện ra có hai người. Hắn đi lướt qua hai người. Niếp Thanh Lam không nhịn được mà hôn lên mặt Lục Minh, rồi nhỏ giọng nói vào tai Lục Minh: “Đồ xấu xa, em muốn hôn anh, quay đầu sang đây”
Lục Minh cũng cảm thấy cơ thể mềm mại trên lưng càng lúc càng nóng, bộ ngực đầy đặn dán vào lưng thật tuyệt vời, cơn lửa nóng trong người càng lúc càng dâng trào lên.
Khẽ quay mặt sang, đôi môi anh đào nóng bỏng của nàng đã hôn tới.
Hai người đang ở trên ban công tầng thượng, hôn một nụ hôn nóng bỏng.
Lúc này cả trời và đất đều không hề tồn tại, chỉ còn lại hai người, nụ hôn vô tận.
“Ai, mẹ nó, chân tao” Tên bảo vệ ngã xuống, đau đớn kêu lên không ngớt. Tên bảo vệ còn lại vội vàng chạy tới, đỡ lấy hắn, lại dùng điện thoại lên báo cáo: “Chỉ huy, Tiểu Lam kiểm tra cột chống sét trượt chân ngã xuống, hình như gãy chân, trên tầng thượng căn bản không có người. Xin chỉ thị”
“Bây giờ dìu Tiểu Lam xuống, ba mươi phút sau anh và Tiểu Đông tuần tra lần nữa. Nhớ kỹ, khóa cửa tầng thượng lại”.
“Khóa cái cửa đểu này làm mẹ gì. Mở đến khó, lát nữa lại lên tuần tra lần nữa mà” Tên bảo vệ mặc dù kêu than nhưng vẫn khóa cửa lại rồi mới cõng đồng bạn bị thương đi xuống.
Niếp Thanh Lam được Lục Minh đẩy lên, vội vàng đưa tay ra kéo Lục Minh lên, trong lòng mới cảm thấy may mắn.
Vừa nãy nếu như trốn ở tháp chống sét, nhất định sẽ bị bảo vệ phát hiện. Cho người đánh ngất bọn họ, người bên dưới nhất định sẽ nghi ngờ, không biết chừng sẽ thông báo cho Ngân Hồ, làm cho hắn lén rời đi. Vấn đề là Lục Minh sao lại biết có hai tên bảo vệ đi tuần tra trên này? Chẳng lẽ là năng lực dự cảm thần kỳ của hắn? Niếp Thanh Lam còn không rõ vấn đề này thì Lục Minh ở bên cạnh đã nhẹ nhàng mở khóa cánh cửa sắt rỉ ra.
“Anh không phải định nói với em, anh là một tên trộm đó chứ” Niếp Thanh Lam ôm lấy Lục Minh, hôn hắn một cái.
“Nếu như anh đổi nghề vậy nhất định có tiền đồ. Đáng tiếc bạn gái của anh lại là nữ cảnh sát, anh đành phải bỏ qua sự nghiệp có tiền đồ này” Lục Minh để Niếp Thanh Lam tiến vào, tay không biết làm thế nào mà đã mở khóa cửa đi vào.
Điều này làm cho Niếp Thanh Lam kỳ quái. Mở khóa đối với rất nhiều người cũng không phải việc khó.
Nhưng lại mở khóa rồi còn có thể đóng lại.
Hơn nữa nhanh như vậy, chưa đến ba giây. Tin rằng Yến Tử Môn Cảnh Hàn có đến thì cũng không nhanh bằng Lục Minh?
Nàng đương nhiên không biết Lục Minh có một trữ vật không gian thần kỳ. Chỉ cần đưa vào, bất kể đó là thứ gì cũng thuộc sở hữu của hắn. Bình thường mở khóa có lẽ tốn một ít thời gian. Nhưng trong trữ vật không gian lại không có khái niệm không gian. Lục Minh không dùng đến một giây đã có thể mở và khóa lại. Ba giây đồng hồ chỉ là do hắn phải giả vờ đưa tay ra mở khóa, nếu không có thể trực tiếp đóng, mở cửa.
“Ông xã của em có rất nhiều bí mật. Cả đời em cũng không hiểu hết được” Lục Minh lại vừa thí nghiệm được một công dụng mới của trữ vật không gian, trong lòng rất cao hứng. Hơn nữa hôn Niếp Thanh Lam ở ngoài ban công tầng mười năm, tâm trạng rất hưng phấn, nên thuận miệng trêu chọc nàng.
‘Em sẽ bám theo anh cả đời, đến khi nào hiểu hết mới thôi” Niếp Thanh Lam ôm Lục Minh, bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm đưa xuống tìm tòi. Phát hiện cự long đang tức giận ngẩng đầu lên, bàn tay rất nóng, sự uy vũ của nó làm cho cả người nàng mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất. Lục Minh vội vàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng bờ mông của nàng lên, quay đầu lại cười nói: “Như vậy mà đã không chịu được, bình thường còn dám dùng cách này dụ dỗ anh. Em còn định bám anh? Anh quấn lấy em cả đời mới đúng”.
“Em cho anh quấn em cả đời. Nhưng cũng quấn lấy anh cả đời” Niếp Thanh Lam dựa vào người Lục Minh, nhắm mắt lại, nàng đang say lòng trong khí tức dương cương của hắn, đợi Lục Minh quay đầu lại hôn trộm mình, trên mặt lại nộ ra nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Em cũng không sợ anh, có bản lãnh anh làm chuyện xấu ở đây đi”.
“Sợ bà cô này rồi, nơi này không phải chỗ tốt. Chúng ta mau đi giết Ngân Hồ, về rồi nói”.
Lục Minh đương nhiên nhớ kỹ chuyện chính, lúc nào cũng có thể cùng Niếp hồ ly. Lúc này quan trọng nhất là xử lý Ngân Hồ, diệt trừ một đại họa. Niếp Thanh Lam cũng chỉ là nói đùa, khẽ hôn hắn một cái, mặt đỏ hồng lên, ngoan ngoãn đi theo hắn xuống tầng dưới.
Lúc này Ngân Hồ không biết cái chết đã cận kề, tử thần lặng lẽ phủ xuống đầu hắn.
Hắn đang ôm một người phụ nữ, hai người trần truồng quấn lấy nhau, hắn đang ra sức, tiếp tục ra sức. Đột nhiên điện thoại di động ở đầu giường đổ chuông.
Mới đầu hắn rất chán ghét, nhưng sau khi nhìn thấy rõ số điện, vội vàng dừng lại, một cước đá trúng mông cô nàng đang cưỡi xuống đất khẽ quát lên: “Cút ngay, mặc quần áo rồi cút”.
Người phụ nữ kia hoảng sợ đứng lên, nắm lấy quần áo, vội vàng chạy ra.
“Mày bây giờ còn có thời gian chơi gái sao? Không tệ, con đó gọi là gì? Tiểu Bình, Thúy Hương Cư? Ngày mai tao đuổi nó về nhà ba tháng. Nhớ, mày không được dễ dàng tiếp xúc với bất cứ ai. Hơn nữa phải nhớ thân phận của mày, mày không còn là sát thủ Ngân Hồ nữa, mà là Hoa kiều Vương Tư Hương. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, không nên ra ngoài, nhất là trong vòng nửa tháng tới đây. Cũng ít chơi gái thôi, đến khi mọi chuyện yên đi mới nói” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói âm trầm.
“Lục tiên sinh, giao dịch giữa chúng ta không bao gồm ông hạn chế hành động của tôi. Đương nhiên, tôi sẽ chú ý an toàn cho ông, cũng như cho chính tôi” Sát thủ Ngân Hồ dập máy, đang định gọi điện cho một người phụ nữ khác để phát tiết. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn lấy ra một khẩu súng ngắn dưới gối, cầm súng nhét vào trong áo ngủ, sau đó đứng ở sau cửa, quát khẽ: “Ai?”
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp