Sống Cùng Thú Nhân
Chương 28 Hiến Tế Máu (2)
Chương 28: Hiến Tế Máu (2)
Cái thứ gọi là trùng hợp vĩnh viễn luôn hiện hữu mọi nơi mọi lúc, đến mức mà ta cũng không muốn tin vào việc đó dù nó xảy ra trước mắt.
*
Mắt thấy cái miệng đỏ au cùng với chiếc lưỡi xẻ dọc của con rắn khổng lồ táp tới,
An Na lặp tức vươn tay kéo lấy người đứng gần nhất mình cản lại, kẻ đó ngây người còn không kịp phản ứng, ngực nhận lấy một trận đau đớn xé rách.
"Aaa!"
An Na chật vật lăn một vòng, vài giọt máu tươi văng vào mặt nhưng cũng không đáng sợ bằng cảnh trước mắt.
Con rắn khổng lồ có lẽ đã nổi giận, táp vào ngực người đàn ông xấu số kia, nhấc bổng hắn lên bằng nửa thân rắn dài phía trước vào kéo về, cuốn chặt___siết đến chết.
Tàn bạo.
Miệng rắn hé ra cắn lấy đầu gã đàn ông, dùng lực.
Đầu người kia như ngọn cỏ cứ thế đứt phựt!
An Na trợn to mắt nhìn cái đầu lăn lông lốc về phía mình, máu tươi đỏ thẫm làm chói mắt, An Na cơ hồ nín thở, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cô ta ngất ngay lặp tức.
Tử Xà vứt đi cơ thể của kẻ kia, không để ý đến An Na mà thận trọng trườn lại gần vách đất, đôi đồng tử dựng thẳng một khe nhỏ nhìn xuống vực sâu thẳm.
Thân rắn có vảy vân màu tím sẫm dài dẹp uốn nhẹ, liền không chần chừ chút nào men theo vách đất trườn thẳng xuống.
Đất đá lở ra theo thân rắn đong đưa.
Vực sâu thẳm như một miệng mãnh thú khổng lồ đang chờ đợi con mồi tiến xuống.
Dưới bụi rậm bên bìa rừng cạnh vách đá, Ti A nhìn thảm trạng bên đó, tay gắt gao che miệng lùi lại.
Trên cây cao, một tiếng đập cánh khẽ khàng vang lên, hoàng tước nhỏ lượn sâu vào trong rừng.
*
Trong bộ tộc Tru-Uyên, trận chiến đã đến hồi kết
trước sự xuất hiện của Tế Nguyệt với hình dạng con nai rừng trắng và binh đoàn dã thú lớn có trật tự phía sau.
Trấn áp hoàn toàn nhóm thú đàn đang làm loạn trong bộ tộc Tru Uyên.
Ánh lửa và mùi khét, mùi máu tươi đan xen lẫn nhau.
Nai trắng thanh lãnh thuần khiết đứng ở giữa.
Ánh mắt trong trẻo màu ngọc bích lành lạnh quan sát.
Hai mươi lăm nhân loại chết thảm, bị giẫm, cắn chết, hoặc bị thú dữ xé xác, gần tất cả đàn ông trong bộ tộc đều bị thương, nhóm phụ nữ và con nít được đưa sớm về tế đàn nên tránh được một kiếp.
Lửa, thương, kích và con người đã gϊếŧ chết rất nhiều loài thú, may mắn không có dã thú loại hung ác xuất hiện.
Nhìn quanh, xác động vật đầm đìa máu chồng chất. Tiếng thú rống phẫn nộ vang vọng bên ngoài cổng bộ tộc.
Nhân tộc im lặng quỳ dưới tế đàn, ẩn ẩn có tiếng khóc nghẹn.
Tế Nguyệt nhấc chân, bận rộn phân phó cho các loài lớn dẫn nhóm thú đàn này về rừng sâu, sau đó chậm rãi đi lên tế đàn, lạnh lẽo quan sát kẻ đầu sỏ lớn nhất.
Evan ngồi quỳ, và Mãnh hổ đang bị hai con gấu lớn có linh trí trấn áp.
Tế Nguyệt dường như đang đợi gì đó.
Qua một lúc, đằng xa có hai cái bóng áp đảo bay lại, một trắng một nâu, lần lượt hạ xuống.
Bằng dực Ân Sát, và bạch dực Kai Ten mang một thân vết thương, lông tơ hỗn loạn với vết máu.
Đôi mắt tinh của Kai Ten nhuốm đầy sát ý, mỏ quắp cơ hồ bị máu nhuộm đỏ rực.
Hắn bị uyên lô kia chặn đánh, bằng dực vừa tiến lại thì hắn cũng đã hung hăng cho uyên lô kia một vuốt thấu xương, chỉ tiếc là không gϊếŧ chết được hắn.
Thủ lĩnh của cả bộ tộc bạch dực cũng không phải là dạng sẽ yếu thế trước huyết mạch cao hơn.
Tim hắn đột nhiên có chút co rút đau xót.
__________KaLa.
Chỉ có cô ấy mới khiến hắn lo sợ mãnh liệt như vậy.
Kai Ten gấp hỏng mất, đập cánh hạ xuống muốn đến hỏi trước Evan.
Dự cảm trời sinh_tương lai có lẽ trở thành tình địch.
Nai trắng và bạch dực thoáng nhúc nhích đồng tử liếc nhìn liền hơi chướng mắt khó chịu.
Đúng lúc này, một con hoàng tước nhỏ chao lượn đôi cánh nhỏ xíu ghé đậu lên đôi gạc mai tinh tế của nai trắng.
Tế Nguyệt bỗng nhiên bật chạy về hướng sau tế đàn, khiến chúng thú giật mình một trận.
"!!!"
Tất cả mọi người đều khó hiểu, nhưng không ai dám dị nghị, bởi một đám thú có trật tự vẫn đang nhìn chằm chằm vào họ. Chỉ có tộc trưởng Tru Uyên là đuổi theo.
Một trận gió phất lên, bạch dực đã nhanh hơn bay vút theo hướng nai trắng chạy, để lại trận bụi đất quay cuồng.
__________Vách vực thẳm.
Ý thức của cô dần tụ lại,
Ka La cảm thấy sau gáy đau buốt, thậm chí trên tay có thứ gì đó ấm nóng dinh dính như máu.
Cô nhớ khi bản thân mình rơi xuống vực được một đoạn thì, dập cả người vào gốc cây rậm rạp mọc trên vách đất dựng dứng, gáy hình như đụng vào thân cây khô, đồng dạng cánh tay phải cũng bị cành nhọn quệt rách da.
Gáy xót lên một trận khiến Ka La mệt mỏi muốn nghỉ dưỡng một lát... nhưng cô bắt đầu cảm thấy bên cạnh có điều gì đó không đúng?
Có vật nhọn như kim tiêm đâm vào vết thương chảy máu gây đau nhói, sau đó trong cơ thể như có thứ gì đó bị hút ra, cảm giác này này rất không tốt.
"???" A? A?
Thứ bị hút ra ngoài máu thì còn cái gì nữa!
Ka La chú ý nhận ra một hơi thở lành lạnh khác cạnh bên mình. Cô cứng ngắc thân thể không dám cử động, bởi vì hơi thở kia là một người..., có, hai cái sừng nhọn, tạm thời chưa để ý nó ra làm sao. Sự thật trước mắt là nó đang hút máu cô,
đang - hút - máu!
Ka La lần nữa cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, lông mao dựng đứng, tay chân đều nổi da gà cảnh báo.
Cảm nhận được cô nhúc nhích, nó, liền ngẩn đầu lên. Một bàn tay lạnh lẽo nắm giữ lấy cánh tay bị thương của Ka La, cô cũng vừa lúc đối diện với toàn mặt người nọ.
Cổ Lạp híp mắt nhìn nhìn vẻ mặt hoảng hoảng của Ka La, khẽ nhúc nhích hai gốc cánh mỏng sau lưng, thân mình vừa nhẹ lại lành lạnh di chuyển dính sát bên Ka La. Đầu chậm rãi cúi xuống liếm liếm vết máu trên cánh tay cô.
__________Giữa vách vực thẳm u ám,
Cô gái nằm ngửa trên bụi cây rậm rạp,
cùng một... dracula hoặc là huyết tộc gì đó...
Ka La đoán.
Đôi cánh giống giống cánh dơi, mỏng tang trong suốt, màu đỏ lựu.
Ẩn ẩn trong đó là bộ móng vuốt vừa dài vừa nhọn tựa như một bộ ám khí.
Hai cái sừng nhọn màu huyền thiết trên đỉnh đầu___báo hiệu sự hiện diện của ác quỷ.
Ka La bị nó nằm đè lên, bóng ma hoàn toàn phủ lên cơ thể nhỏ nhắn, cô chưa thể lo việc mình có bị nó cắn cổ hút máu không, bụi cây lung lay khiến cô sợ hãi chúng rẫy rạp rơi xuống dưới đó.
Gió từ phía trên thổi u u...
Lúc từ trên vách rơi thẳng thì không có cảm nhận gì hay ho, nhưng nhặt lại mạng trên bụi cây này thì Ka La càng yêu quý sinh mệnh của mình hơn hơn nữa. Sợ hãi nó nhúc nhích thì cả hai lại rơi, nó còn cánh mà bay được nhưng cô thì đành chịu ngã chết...
Sự thật thì Cổ Lạp cũng đang nghĩ xem nên hút máu hay ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ này trước?
Hút khô thì ăn tươi sẽ không còn ngon nữa, nhưng trên vách vực đây quả thật khó làm việc.
"Nhân loại"...
Cổ Lạp vươn hai cánh tay vòng qua nhẹ nhàng ôm eo cô gái, khẽ mở miệng nói một chuỗi âm tiếc lạ lẫm. Hai bàn tay lạnh ngắt không an phận sờ nắn, vuốt ve sau lưng Ka La.
Lúc này Ka La mới tập trung chú ý vào nó. Không biết phải tả kiểu gì, nhưng Ka La nghĩ, ngoại hình nó đúng là tiêu chuẩn của Huyết tộc, duy nhất khác là ở hai cái sừng quỷ dữ màu đỏ gạc.
Cũng có cánh lớn màng mỏng sau lưng, da thịt vừa mềm vừa trắng bệch, kiểu trắng vô huyết sắc. Nhìn hơi dọa người nhưng khuôn mặt giá trị nhan sắc cao lại kéo điểm về.
Ánh sáng ít ỏi từng chùm phía trên cao chiếu xuống, khuôn mặt yêu mị hiện rõ trước mắt cô.
Mỹ như yêu tinh, có lẽ huyết tộc đều có đặc điểm là nhan sắc tuyệt mỹ như vậy.
Đầu tóc ngắn lộn xộn, nhìn rất phiêu dật hiện đại nhưng có phần xơ xác. Ngắm chỉnh thể khuôn mặt cũng như thân hình đều thanh tú.
Nó cử động trên người KaLa, cô liền cảm thấy sau gáy đau xót, là di chứng lúc ngã dập đầu lên thân cây.
Cổ Lạp ngửi ngửi thấy, không khách khí đỡ đầu cô lên, hắn dựa sát bên cổ Ka La, vươn đầu lưỡi linh hoạt liếm vết máu sau gáy cô.
Ka La hít sâu một hơi, khuôn mặt mỹ lệ hơi tái, cảm giác lành lạnh sau gáy khiến cơ thể run rẩy, sợ nửa giây sau hắn liền một phát cắn vào động mạch của cô.
Cổ Lạp mê muội liếʍ ɭáρ trên làn da hồng hào của Ka La, lưỡi mềm thanh thanh vuốt ve loạn quanh vết thương, răng nanh nhọn hoắc khẽ mài nhẹ bên ngoài lớp da, có chút không nỡ cắn phập xuống nuốt lấy từng tia máu bên dưới.
Hắn đang phân vân.
Ngay lúc Ka La cũng phân vân đoán nó định làm gì, thì cơ thể đột ngột mất trọng lượng.
"A!"
Mặt Ka La trắng bệch, tóc mai bị gió quật tung lộn xộn bay phất phới. Cổ Lạp vươn hai cánh tay mảnh khảnh ôm eo cô thả mình rớt xuống vực thẳm, động tác đột ngột khiến người khác kinh hoàng rớt tim.
Xuất phát từ bản năng cùng sợ tử, Ka La cố chịu tay vẫn còn tê mỏi, cặp ôm chặt cổ nó, đầu cũng ghé trên vai Cổ Lạp, hai chân gắt gao quấn quanh thắt lưng của nó.
Bên tai là tiếng gió vù vù, Cổ Lạp vẫn chưa vươn ra cánh dơi mỏng màu đỏ lựu, cả hai rơi xuống lâu như vậy mà vẫn chưa chạm được nửa vực. Đáy vực quá sâu, phỏng chừng không có nó, Ka La nghĩ mình hẳn sẽ rơi tan xác không còn nửa mảnh. Ý nghĩ là vậy, Ka La càng căng thẳng, càng dán chặt vào thân mình đang ôm cô.
Cổ Lạp thật hưởng thụ giống cái dính hắn như vậy, hắn siết khẩn cơ thể mềm mại trong lòng, ghé vào tai Ka La, mở miệng phát ra một chuỗi âm tiết. So với lời thầm thì nghe có vẻ âm trầm kinh dị lúc nãy, lần này nghe rất êm tai, trấn an tâm thần.
Ka La nghe được, hiểu là nó an ủi mình, mà cũng không biết nó nói gì cả.
Hình như Cổ Lạp cũng rất vui vẻ khi cảm nhận được tâm tình của cô, mà lại hé miệng ra ngậm lấy vành tai mềm mại kế bên.
Ka La cứng đờ người, vành tai hơi đỏ lên, bị cắn vậy mà cô lại có cảm giác thẹn thùng..., cơ thể mẫn cảm này, có lúc khiến bản thân vô cùng xấu hổ.
*
Rơi một lát
thì nó mới lười biếng giơ cánh, mượn lực gió lượn vèo mấy vòng tròn.
Không thể không nói cánh dơi mỏng manh lại lượn rất êm ái, mặc dù bạch dực cũng là đạp lên gió mà bay. Nhưng hiển nhiên Cổ Lạp bay theo phương thẳng đứng vẫn nhẹ nhàng hơn cánh chim, nhẹ như lá rơi lại chậm chạp không chịu đáp xuống mặt đất.
Đúng là hắn không ghé thăm mặt đất, ôm theo Ka La lượn dọc theo vách đá, tựa như thung lũng hẹp.
Nơi này rất tối, đất và đá, cây bụi và dây leo chen lấn nhau.
Ánh sáng rất yếu ớt, loáng thoáng nhìn thấy vài nơi u tối bị che khuất, có lẽ là hang.
Lại không có côn trùng nhỏ, hai bên vách đá có nhiều loại hoa quả kì lạ sinh trưởng, bám rễ đan xen vào nhau.
Cổ Lạp vỗ cánh không tiếng động, mắt hắn khép hờ, hai vành tai nhọn giấu trong tóc mái thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích, lắng nghe mọi thanh âm trên đường bay.
Ka La chỉ cảm thấy cả hai bay xa một đoạn đường, nơi giống thung lũng này vằn vèo đến cô dường như mất luôn phương hướng. Chỉ còn tiếng thở dài thật dài trong lòng, bạch dực làm sao tìm thấy cô bây giờ...
Dù gì thì, so với ngã chết thì kết quả này đã là tốt nhất. Trước đó Ka La cũng đã tinh mắt nhìn thấy chim tước của con nai rừng kia, mang theo hy vọng nhỏ nhoi đem manh mối đến cho bọn họ.
Nghĩ một vòng, mi mắt nghiêng qua nhìn "huyết tộc", trước mắt phải tìm cách đừng để cho nó hút khô cô đã...
Ục...
Nghe âm thanh rõ mồn một trên đường bay, Cổ Lạp ngạc nhiên nhìn lại người trong lồng ngực, hai cánh thả chậm lại tốc độ. Ka La hơi cứng ngắc, mặt xấu hổ hồng hồng lên, nghẹn mấy giây khi thấy hắn vẫn còn nhìn mình thì nén ra một chữ:
"...đói!"
Lại thẹn lại giận vô cớ, Ka La chui vào ngực hắn lần nữa.
Cổ Lạp bừng tỉnh, thuận thế theo siết ôm cô, hắn đã quên béng đi "đồ ăn" vẫn cần được ăn. Vì để bảo đảm nhân loại vẫn "tươi ngon" khi giữ lâu, hắn quyết định cho cô ăn,
nhưng nhân loại bình thường ăn cái gì?
"Huyết tộc" hé miệng hỏi ra mấy âm tiết lạ lẫm, nhưng mà vẻ mặt Ka La ngốc lăng nhíu mi trừng, hắn mới đột nhiên nhận ra nhân loại không biết thanh ngữ của hắn.
Cổ Lạp ngậm miệng lại, đôi mắt dụ hoặc hơn phân nửa bị che bởi lông mi và tóc mái. Dường như hắn rất không thích ánh sáng, cô để ý nhìn thấy hắn chỉ lựa nơi u tối bị khuất mà bay qua thôi.
Lại nói về Cổ Lạp, rối rắm suy nghĩ nhân loại ăn gì mà thả chậm lại tốc độ, đôi mắt khép hờ mới miễn cưỡng mở ra quan sát hai bên vách đá ẩm ướt.
Nơi này trừ khi hạ xuống mặt đất, trên đây thì không hề có động vật nào nhảy nhót.
Cổ Lạp ghé đậu vào một nhánh cây vươn ra giữa đám dây leo trên vách đá. Nhánh cây cùm cụp vang lên một tiếng, dọa Ka La không dám giẫm lên, hai tay gắt gao vòng lấy vai Cổ Lạp.
Đùa gì chứ, cô bây giờ cực kỳ tiếc mạng, nhỡ nhánh cây này gẫy rạp thì ôm nó cô cũng sẽ không bị rơi chết, dù gì thì nó có cánh.
Ka La nhìn nó nghiêng người kéo qua mấy dây leo mảnh mai, từ mép lá xanh ẩm ướt ngắt ra mấy trái kì lạ. Cổ Lạp đưa lên bên môi Ka La, cô rũ mắt quan sát, quả như lồng đèn nhỏ căng mọng lại trong suốt, cô nghi ngờ nhìn nhìn lại người đang cầm.
Như cũ, tên này lại khép hờ mắt, mọi lúc luôn là bộ dạng như đã buồn ngủ thiên thu. Cảm thấy Ka La không ăn thì lại gương mắt nghi hoặc, tay cầm quả đỉnh chọc bên miệng cô. Hình như, biểu cảm kia có chút đáng yêu...
Ka La nuốt nước miếng một ngụm, sống không còn gì luyến tiếc nhắm mắt ngậm lấy trái quả.
Đột nhiên ngón tay cảm giác ngưa ngứa, Cổ Lạp mở mắt, mi phong rũ xuống quan sát nửa lóng tay mình nằm trong miệng của giống cái. Hắn tự nhiên căng thẳng đưa một tay khác lên nắm cằm Ka La, rút ra ngón tay kia. Nhìn thấy móng tay nhọn của mình không làm giống cái bị thương, hắn mới loáng thoáng an tâm.
"Đồ ăn" của hắn, phải đem về nhà giấu kín thưởng thức...
Ka La thì bị hành động của hắn làm sửng sốt, quả có độc có vị gì hay không cũng quên luôn cân nhắc. Đến khi cái tên trước mắt lần nữa nhét ngón tay vào khoang miệng cô, Ka La mới hung hăng kinh ngạc!
Móng vuốt mảnh co duỗi tự nhiên, Cổ Lạp không lo lộng quấy làm cô bị thương nữa. Một tay siết eo của Ka La, tay kia nhét ngón trỏ vào khoang miệng cô. Tư thế cả hai ái muội cực điểm.
"B..uông..!"
Ka La hàm hồ phát âm, đầu lưỡi ướt hoạt vô tình liếm liếm ngón tay lành lạnh, cũng là do Cổ Lạp xấu xa càn quấy, nước miếng theo giọng nói chảy ra.
Hai tay ôm cổ hắn siết chặt, Ka La đột nhiên có xúc động muốn bóp cổ lộng chết hắn.
Còn Cổ Lạp đâu, khoang miệng ấm ấp kia khiến hơi thở của hắn căng thẳng, còn có đầu lưỡi trơn mềm, còn nước...
Cổ Lạp rút ngón tay ra cứ thế đưa bên miệng mình, liếm liếm nếm thử tựa như nếm mùi máu mà hắn thích nhất.
Oanh!
Mặt Ka La đỏ hồng lên, lồng ngực tung ra một đoàn khí nóng đáng ghét, cô ngơ ngác, một bên não lại nghĩ phản động: được rồi coi như là nó cũng ăn trái quả kia rồi, có độc thì cả hai ngỏm thôi...
Đôi mắt Cổ Lạp như ác ma gắt gao vây khốn người trong ngực.
Thân thể hắn vốn lành lạnh, thời khắc này đột nhiên chầm chậm nóng lên, cảm giác lạ lẫm, thẳng hướng di chuyển đến bụng dưới. Cổ Lạp hung hăng vòng ôm Ka La, nghiêng mình liền ngã ra hư không, lần nữa chao liệng...
Giác quan thứ sáu réo chuông cảnh báo, Ka La nghe theo cảm thấy bản thân sắp lành ít dữ nhiều rồi.
#