Sống Chung Với Sếp Tổng
Chương 6
CHƯƠNG 6: ‘HỒI MÔN’
Ngủ một giấc đến khi trời sang hẳn, Đỗ Lôi Ty dụi dụi vào gối đầu, lại vỗ vỗ gối ôm, sau đó nhắm mắt thoải mái chép chép miệng.
Gối hôm nay hơi cứng, nhưng cũng khá là đàn hồi.
Gối ôm hôm nay hơi to, nhưng vẫn khá là ấm.
Hôm nay…
“Á!”
Tiếng hét như giết heo vang dội, khiến Liêm Tuấn đang say ngủ phải tỉnh giấc, sau đó anh nhìn thấy Đỗ Lôi Ty đang khiếp đảm ôm lấy anh, khóe môi còn dính nước dãi.
Môi anh bất giác cong lên: “Tỉnh rồi à?”
“Chưa tỉnh, chưa tỉnh…” Sếp tổng đại nhân đang cười! Đỗ Lôi Ty nuốt nước bọt, bắt đầu tự thôi miên, “Đây là mơ, đây là mơ, đây chắc chắn là mơ…”
“Em đang nói gì vậy?” Giọng nói vô cùng chân thực của Liêm Tuấn lại vang lên bên tai.
Trời xanh ơi, đất dày ơi, tại sao sếp tổng ngay cả trong giấc mơ cũng không buông tha cô? “Đây là mơ, đây là mơ…” Đỗ Lôi Ty lảm nhảm không ngừng, sau đó nhắm luôn mắt, tiếp tục ngủ.
Cô tin chắc, lúc mở mắt lần nữa thì ác mộng sẽ kết thúc.
Thế nhưng, một bàn tay lớn bỗng đặt lên đầu cô, hơi ấm từ đỉnh đầu lan xuống, chân thực đến bất ngờ.
Ác mộng này liệu có quá chân thực không?
Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác như bị sét đánh, lẽ noà hôm qua…
Cô mở mắt, thấy sếp tổng đang mỉm cười thì yếu ớt mở miệng: “Em… có phải là đang nằm mơ không?”
Liêm Tuấn lắc đầu, tiếp đó lại là một nụ cười.
Ầm…
Tâm hồn nhỏ nhoi yếu ớt của Đỗ Lôi Ty không chịu nổi cú shock lớn như thế, đã sụp đổ!
Trời ơi! Hôm qua cô đã làm chuyện gì đáng hổ thnẹ với sếp tổng đại nhân rồi? Mà anh lại còn cười! Anh lại tức giận đến độ phải cười! Mấy hôm ở cạnh sếp tổng, Đỗ Lôi Ty cảm nhận sâu sắc rằng, nụ cười này rất kỳ dị, rất nguy hiểm, rất có màu sắc âm mưu nào đó.
Thế là, cô nhích hẳn ra khỏi Liêm Tuấn, co rúc vào một góc trong xe, khoát tay lia lịa: “Em… em không cố ý ôm anh… em em em tối qua say rồi…”
“Say à?” Liêm Tuấn sững người, nụ cười cứng lại.
Đỗ Lôi Ty chỉ tay lên trời làm ra vẻ đang thề: “Em không lừa anh, hôm qua thật sự là em say, không nhớ gì hết. Nếu… nếu em có làm gì, nói gì, xin anh đừng nhớ…” Sếp tổng đạ nhiân xin đừng thù dai nhé! Đỗ Lôi Ty ra sức cầu nguyện trong bụng.
Thế nhưng, sắc mặt sếp tổng đại nhân vẫn sa sầm không cách nào cứu vãn được, đồng thời nặng nề đến độ đáng sợ.
Đỗ Lôi Ty sắp khóc rồi, thấy ấm ức vô cùng, “Anh đừng giận, hôm… hôm qua có phải em muốn uống nhiều đâu…”
“…”
“Nhiều nhất là… nhiều nhất là lần sau em không uống say nữa…”
Sếp tổng đại nhân cuối cùng bùng nổ: “Em còn muốn có lần sau?”
Đừng mơ!
Hiện thực tàn khốc lại lần nữa chứng minh: Phản kháng là ngắn ngủi, bị đè nén mới là con đường cơ bản kiên trì trăm năm không lung lay. Đỗ Lôi Ty đáng thương sau khi trải qua phút biến đổi ngắn ngủi, cuối cùng đã bị đẩy về phía vực sâu bị chèn ép triệt để.
Vẫn là chiếc xe mui trần màu trắng cao cấp đến độ không biết được tên ấy, chở theo sếp tổng đại nhân đang giận dữ và cô dâu khờ khạo của anh về nhà.
Vừa đến cửa nhà, nghe tiếng xe gầm rú, ông bà Đỗ đã đứng đón sẵn ở cửa.
“Ông xem thanh niên bây giờ kìa!” Bà Đỗ kéo tay ông Đỗ, vẻ mặt ngưỡng mộ, “Xem hai đứa nó tràn trề sức lực, mặc cả đồ cưới cả đêm không về theo đuổi lãng mạn! Ông nó à, bao giờ ông cũng đưa tôi đi hóng gió, làm cuộc hành trình hai người lãng mạn như thế chứ?”
“Ừ.” Ông Đỗ gật gù, “Đợi tôi về bơm căng xe đạp rồi đưa bà đến phố Tây ăn đậu hủ thối.”
“… Có thể đổi sang xe điện không?”
“Vợ à, bây giờ khủng hoảng tiền tệ, buổi tối đi xe điện ra ngoài rất dễ bị cướp!”
“Được rồi, vậy thì xe đạp nhé.”
-_-|||
Lúc ấy Đỗ Lôi Ty đã lừ đừ uể oải bước xuống xe, thấy bố mẹ vẻ mặt hào hứng thì tâm trạng càng tồi tệ.
“Bố, mẹ…” Cô mệt mỏi gọi.
Tiếng gọi ấy khiến bà Đỗ hớn hở.
Ôi chao! Con bé này tối qua nhất định là mệt chết đây, con rể cũng thật là, hai đứa sau này còn nhiều thời gian, hà tất phải gấp rút như thế? Nhưng nói cho cùng thì trẻ tuổi thật là tốt!
Thế là bà Đỗ không những không trách móc con gái không biết lễ phép, mà còn kéo tay cô thì thầm hỏi thăm: “Con gái, mệt quá phải không? Mau và nhà ăn sang, đừng để bụng đói.”
Đỗ Lôi Ty bỗng cảm động vô cùng, quả nhiên vẫn là mẹ yêu con gái nhất! Lại nhìn sếp tổng đại nhân bên cạnh, bây giờ đang cười rất vui vẻ với bố mẹ cô, ai biết vừa nãy anh còn sa sầm mặt mày chứ.
So ra thì, sự thân mật của mẹ cô đã hiện rõ.
“Con gái, bố con và mẹ hôm nay định về nhà.”
“Hả?” Đỗ Lôi Ty đang nghĩ ngợi lung tung bỗng sững sờ, “Sao bố mẹ về sớm thế?”
“Ừ.” Bà Đỗ gật đầu, “Bố con và mẹ đều xin phép cơ quan đến đây, về sớm còn đi làm, hơn nữa hai đứa mới kết hôn, hai ông bà già này ở lại không tiện, cứ về thì tốt hơn.”
Lúc nãy còn cảm thấy mẹ cô trở nên dịu dàng, bây giờ bảo sắp về, Đỗ Lôi Ty cảm thấy hơi quyến luyến.
“Mẹ, bố mẹ ở thêm vài ngày đi.” Đỗ Lôi Ty van nài.
“Lấy chồng rồi còn quyến luyến bố mẹ à.” Bà Đỗ cười.
“Không phải…” Đỗ Lôi Ty làm ra vẻ xấu hổ, sau đó nhìn sếp tổng, như thế rất có dáng vẻ cô dâu bé nhỏ.
Nhưng chỉ có Liêm Tuấn là hiểu, cô ngốc này nhất định đang nghĩ rằng nếu có bố mẹ ở đây thì mới có thể chống đỡ cho cô nàng.
Nhưng sự thực đích thật là thế.
Lúc ấy ông Đỗ đứng cạnh lặng im bỗng lên tiếng: “Ty Ty à, thực ra con không cần quyến luyến bố mẹ, dù sao mấy hôm nữa hai đứa phải về mà!”
Mấy hôm nữa? Đỗ Lôi Ty ngẩn người, “Mấy hôm nữa sao phải về nhà?”
“Ôi cái con bé ngốc này, kết hôn đến nỗi cả nhà mẹ cũng quên rồi.” Bà Đỗ cười mãi, “Con quên rồi à, còn phải ‘hồi môn’ mà!”
Hồi môn?!
Lần này không chỉ là Đỗ Lôi Ty mà ngay cả sếp tổng đứng cạnh cũng ngẩn ngơ.
Sao lại quên chuyện “hồi môn” này nhỉ.
Thế nào là “hồi môn”? “Hồi Môn” là phong tục hôn lễ của tộc Hán, đôi vợ chồng mới cưới vào mùng ba, sáu, bảy, chín, mười hoặc tròn tháng, con rể mang lễ vật theo cô dâu về nhà mẹ, thăm hỏi cha mẹ và họ hàng vợ mình.
Mà lễ vật “hồi môn” ở quê nhà Đỗ Lôi Ty cũng rất được xem trọng, nên ông bà Đỗ trước khi đến đã bàn bạc ong với bảy bà cô bà dì trong nhà, đợi con gái kết hôn rồi sẽ đưa con rể về nhà gặp người nhà vợ.
Chuyện quan trọng như vậy, Đỗ Lôi Ty không ngờ, sếp tổng cũng không ngờ, nhưng cho dù không ngờ cũng phải đi, ai bảo hai người kết hôn chứ?
Thế là, ngày thứ ba sau khi tổ chức lễ cưới, Đỗ Lôi Ty đưa sếp tổng đại nhân về nhà mình.
Trên xe sếp tổng, Đỗ Lôi Ty nhấp nha nhấp nhổm, cô nghĩ ngợi rồi nói với anh, “Hay là chúng ta bắt xe khách nhé?”
Thế nhưng ánh mắt đáp lại của anh là: Sếp tổng không bao giờ ngồi xe khách.
Đỗ Lôi Ty lại kiến nghị: “Hay là… ngồi tàu hỏa?”
Thế là, sếp tổng đại nhân tỏ ra không vui: “Em ghét ngồi xe anh thế à?”
“Không phải không phải!” Đỗ Lôi Ty lắc đầu lia lịa, nói thật lương tâm thì kỹ thuật lái xe và xe của sếp tổng đều tốt không chê vào đâu được, lái rất vững, ngay cả người thường say xe như cô cũng không thấy chóng mặt. Hơn nữa đường đường là sếp tổng mà tự lái, cơ hội như vậy muốn cũng không được nữa là…
Nhưng vấn đề ở chỗ, xe cao cấp như vậy mà đậu trong khu nhà cô sẽ khiến người ta bàn ra tán vào!
Kiểu nhà cũ như nhà của Đỗ Lôi Ty, ngày nào cũng có một đám các bà các mẹ xúm xít dưới lầu, nếu thấy xe của sếp tổng, đảm bảo sẽ kéo cô lại hỏi vớ vẩn. Đến lúc đó có lẽ ngay cả đứa cháu nội vừa đầy tháng của bà bác lầu dưới cũng biết chuyện cô lấy đại gia, thế thì sau này ly hôn há chẳng phải là mất mặt chết mất không?
Đỗ Lôi Ty nghĩ thế, càng cảm thấy không thể ngồi xe sếp tổng về nhà.
Thế là cô đảo mắt, viện cớ: “Em không thể ngồi xe lâu được, sẽ say xe mất!”
“Say xe?” Liêm Tuấn cau mày, “Trước kia sao không nghe em nói?”
“Đó là vì… vì trước kia không ngồi nhiều, nên… nên không sao mà…” Nói ra thật lung túng, ngay cả cô cũng thấy giả tạo, nhưng sếp tổng lại tin!
“Được rồi.” Liêm Tuấn gật đầu.
Đỗ Lôi Ty bỗng vô cùng cảm kích, sếp tổng đại nhân xem như có chút tính người!
“Chúng ta đi máy bay.”
>o<
Người nào đó cứng đờ, từ A bay đến J, ngồi tàu chưa đến hai tiếng, mà lại đi máy bay…
Thế là Đỗ Lôi Ty lần đầu đã ngồi máy bay, cũng là chuyến bay ngắn nhất, mới lên có mười phút đã hạ cánh, thực sự là quá choáng.
Thế nhưng, chuyện càng choáng hơn vẫn còn ở phía sau, máy bay vừa hạ cánh, một chiếc xe màu đỏ tươi còn chói lòa hơn cả chiếc xe màu trắng của sếp tổng đã dừng trước mặt họ.
Lần này Đỗ Lôi Ty nhận ra hãng xe – Ferrari!
Ngồi Ferrari về nhà mẹ, không chỉ các bà các cô trong khu, mà ngay cả chó mèo nhà các bà cũng vây quanh, nhìn xe chằm chằm và bàn tán.
Bà bác A: “Nhìn kìa nhìn kìa! Xe này tôi nhìn thấy trên tivi, phải hơn một triệu tệ một chiếc!”
Bà bác B: “Không thế chứ? Tôi nghĩ ít nhất phải hơn mười triệu!”
Bà bác C: “ Các bà sai lầm, loại xe này phải mấy chục triệu một chiếc!” (Đỗ Lôi Ty: Dì à, dì có chắc đây không phải là tàu vũ trụ? -_-|||)
Chó: “Gâu gâu gâu”
Mèo: “Meooo…”
Trong ánh mắt nhiệt tình nóng bỏng của mọi người, Đỗ Lôi Ty cúi đầu ra khỏi xe.
Cô bây giờ vô cùng hối hận, tiạ sao trước khi đến không đội mũ bảo hiểm nhỉ? Đúng rồi, nên mang cả kính râm nữa! Nếu có khẩu trang thì càng tốt… (Cậu tưởng đi nhận giải độc đắc vé số à?)
Đỗ Lôi Ty nghĩ thế, len lén nhìn sếp tổng đại nhân đi bên cạnh. Chỉ thấy anh xuống xe bình thản, tiện tay đóng cửa lại, sau đó chỉnh lại bộ âu phục, đồng thời nói với Đỗ Lôi Ty đang gần như gục đầu xuống: “Đi thôi, nhà em ở lầu mấy?”
Ngủ một giấc đến khi trời sang hẳn, Đỗ Lôi Ty dụi dụi vào gối đầu, lại vỗ vỗ gối ôm, sau đó nhắm mắt thoải mái chép chép miệng.
Gối hôm nay hơi cứng, nhưng cũng khá là đàn hồi.
Gối ôm hôm nay hơi to, nhưng vẫn khá là ấm.
Hôm nay…
“Á!”
Tiếng hét như giết heo vang dội, khiến Liêm Tuấn đang say ngủ phải tỉnh giấc, sau đó anh nhìn thấy Đỗ Lôi Ty đang khiếp đảm ôm lấy anh, khóe môi còn dính nước dãi.
Môi anh bất giác cong lên: “Tỉnh rồi à?”
“Chưa tỉnh, chưa tỉnh…” Sếp tổng đại nhân đang cười! Đỗ Lôi Ty nuốt nước bọt, bắt đầu tự thôi miên, “Đây là mơ, đây là mơ, đây chắc chắn là mơ…”
“Em đang nói gì vậy?” Giọng nói vô cùng chân thực của Liêm Tuấn lại vang lên bên tai.
Trời xanh ơi, đất dày ơi, tại sao sếp tổng ngay cả trong giấc mơ cũng không buông tha cô? “Đây là mơ, đây là mơ…” Đỗ Lôi Ty lảm nhảm không ngừng, sau đó nhắm luôn mắt, tiếp tục ngủ.
Cô tin chắc, lúc mở mắt lần nữa thì ác mộng sẽ kết thúc.
Thế nhưng, một bàn tay lớn bỗng đặt lên đầu cô, hơi ấm từ đỉnh đầu lan xuống, chân thực đến bất ngờ.
Ác mộng này liệu có quá chân thực không?
Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác như bị sét đánh, lẽ noà hôm qua…
Cô mở mắt, thấy sếp tổng đang mỉm cười thì yếu ớt mở miệng: “Em… có phải là đang nằm mơ không?”
Liêm Tuấn lắc đầu, tiếp đó lại là một nụ cười.
Ầm…
Tâm hồn nhỏ nhoi yếu ớt của Đỗ Lôi Ty không chịu nổi cú shock lớn như thế, đã sụp đổ!
Trời ơi! Hôm qua cô đã làm chuyện gì đáng hổ thnẹ với sếp tổng đại nhân rồi? Mà anh lại còn cười! Anh lại tức giận đến độ phải cười! Mấy hôm ở cạnh sếp tổng, Đỗ Lôi Ty cảm nhận sâu sắc rằng, nụ cười này rất kỳ dị, rất nguy hiểm, rất có màu sắc âm mưu nào đó.
Thế là, cô nhích hẳn ra khỏi Liêm Tuấn, co rúc vào một góc trong xe, khoát tay lia lịa: “Em… em không cố ý ôm anh… em em em tối qua say rồi…”
“Say à?” Liêm Tuấn sững người, nụ cười cứng lại.
Đỗ Lôi Ty chỉ tay lên trời làm ra vẻ đang thề: “Em không lừa anh, hôm qua thật sự là em say, không nhớ gì hết. Nếu… nếu em có làm gì, nói gì, xin anh đừng nhớ…” Sếp tổng đạ nhiân xin đừng thù dai nhé! Đỗ Lôi Ty ra sức cầu nguyện trong bụng.
Thế nhưng, sắc mặt sếp tổng đại nhân vẫn sa sầm không cách nào cứu vãn được, đồng thời nặng nề đến độ đáng sợ.
Đỗ Lôi Ty sắp khóc rồi, thấy ấm ức vô cùng, “Anh đừng giận, hôm… hôm qua có phải em muốn uống nhiều đâu…”
“…”
“Nhiều nhất là… nhiều nhất là lần sau em không uống say nữa…”
Sếp tổng đại nhân cuối cùng bùng nổ: “Em còn muốn có lần sau?”
Đừng mơ!
Hiện thực tàn khốc lại lần nữa chứng minh: Phản kháng là ngắn ngủi, bị đè nén mới là con đường cơ bản kiên trì trăm năm không lung lay. Đỗ Lôi Ty đáng thương sau khi trải qua phút biến đổi ngắn ngủi, cuối cùng đã bị đẩy về phía vực sâu bị chèn ép triệt để.
Vẫn là chiếc xe mui trần màu trắng cao cấp đến độ không biết được tên ấy, chở theo sếp tổng đại nhân đang giận dữ và cô dâu khờ khạo của anh về nhà.
Vừa đến cửa nhà, nghe tiếng xe gầm rú, ông bà Đỗ đã đứng đón sẵn ở cửa.
“Ông xem thanh niên bây giờ kìa!” Bà Đỗ kéo tay ông Đỗ, vẻ mặt ngưỡng mộ, “Xem hai đứa nó tràn trề sức lực, mặc cả đồ cưới cả đêm không về theo đuổi lãng mạn! Ông nó à, bao giờ ông cũng đưa tôi đi hóng gió, làm cuộc hành trình hai người lãng mạn như thế chứ?”
“Ừ.” Ông Đỗ gật gù, “Đợi tôi về bơm căng xe đạp rồi đưa bà đến phố Tây ăn đậu hủ thối.”
“… Có thể đổi sang xe điện không?”
“Vợ à, bây giờ khủng hoảng tiền tệ, buổi tối đi xe điện ra ngoài rất dễ bị cướp!”
“Được rồi, vậy thì xe đạp nhé.”
-_-|||
Lúc ấy Đỗ Lôi Ty đã lừ đừ uể oải bước xuống xe, thấy bố mẹ vẻ mặt hào hứng thì tâm trạng càng tồi tệ.
“Bố, mẹ…” Cô mệt mỏi gọi.
Tiếng gọi ấy khiến bà Đỗ hớn hở.
Ôi chao! Con bé này tối qua nhất định là mệt chết đây, con rể cũng thật là, hai đứa sau này còn nhiều thời gian, hà tất phải gấp rút như thế? Nhưng nói cho cùng thì trẻ tuổi thật là tốt!
Thế là bà Đỗ không những không trách móc con gái không biết lễ phép, mà còn kéo tay cô thì thầm hỏi thăm: “Con gái, mệt quá phải không? Mau và nhà ăn sang, đừng để bụng đói.”
Đỗ Lôi Ty bỗng cảm động vô cùng, quả nhiên vẫn là mẹ yêu con gái nhất! Lại nhìn sếp tổng đại nhân bên cạnh, bây giờ đang cười rất vui vẻ với bố mẹ cô, ai biết vừa nãy anh còn sa sầm mặt mày chứ.
So ra thì, sự thân mật của mẹ cô đã hiện rõ.
“Con gái, bố con và mẹ hôm nay định về nhà.”
“Hả?” Đỗ Lôi Ty đang nghĩ ngợi lung tung bỗng sững sờ, “Sao bố mẹ về sớm thế?”
“Ừ.” Bà Đỗ gật đầu, “Bố con và mẹ đều xin phép cơ quan đến đây, về sớm còn đi làm, hơn nữa hai đứa mới kết hôn, hai ông bà già này ở lại không tiện, cứ về thì tốt hơn.”
Lúc nãy còn cảm thấy mẹ cô trở nên dịu dàng, bây giờ bảo sắp về, Đỗ Lôi Ty cảm thấy hơi quyến luyến.
“Mẹ, bố mẹ ở thêm vài ngày đi.” Đỗ Lôi Ty van nài.
“Lấy chồng rồi còn quyến luyến bố mẹ à.” Bà Đỗ cười.
“Không phải…” Đỗ Lôi Ty làm ra vẻ xấu hổ, sau đó nhìn sếp tổng, như thế rất có dáng vẻ cô dâu bé nhỏ.
Nhưng chỉ có Liêm Tuấn là hiểu, cô ngốc này nhất định đang nghĩ rằng nếu có bố mẹ ở đây thì mới có thể chống đỡ cho cô nàng.
Nhưng sự thực đích thật là thế.
Lúc ấy ông Đỗ đứng cạnh lặng im bỗng lên tiếng: “Ty Ty à, thực ra con không cần quyến luyến bố mẹ, dù sao mấy hôm nữa hai đứa phải về mà!”
Mấy hôm nữa? Đỗ Lôi Ty ngẩn người, “Mấy hôm nữa sao phải về nhà?”
“Ôi cái con bé ngốc này, kết hôn đến nỗi cả nhà mẹ cũng quên rồi.” Bà Đỗ cười mãi, “Con quên rồi à, còn phải ‘hồi môn’ mà!”
Hồi môn?!
Lần này không chỉ là Đỗ Lôi Ty mà ngay cả sếp tổng đứng cạnh cũng ngẩn ngơ.
Sao lại quên chuyện “hồi môn” này nhỉ.
Thế nào là “hồi môn”? “Hồi Môn” là phong tục hôn lễ của tộc Hán, đôi vợ chồng mới cưới vào mùng ba, sáu, bảy, chín, mười hoặc tròn tháng, con rể mang lễ vật theo cô dâu về nhà mẹ, thăm hỏi cha mẹ và họ hàng vợ mình.
Mà lễ vật “hồi môn” ở quê nhà Đỗ Lôi Ty cũng rất được xem trọng, nên ông bà Đỗ trước khi đến đã bàn bạc ong với bảy bà cô bà dì trong nhà, đợi con gái kết hôn rồi sẽ đưa con rể về nhà gặp người nhà vợ.
Chuyện quan trọng như vậy, Đỗ Lôi Ty không ngờ, sếp tổng cũng không ngờ, nhưng cho dù không ngờ cũng phải đi, ai bảo hai người kết hôn chứ?
Thế là, ngày thứ ba sau khi tổ chức lễ cưới, Đỗ Lôi Ty đưa sếp tổng đại nhân về nhà mình.
Trên xe sếp tổng, Đỗ Lôi Ty nhấp nha nhấp nhổm, cô nghĩ ngợi rồi nói với anh, “Hay là chúng ta bắt xe khách nhé?”
Thế nhưng ánh mắt đáp lại của anh là: Sếp tổng không bao giờ ngồi xe khách.
Đỗ Lôi Ty lại kiến nghị: “Hay là… ngồi tàu hỏa?”
Thế là, sếp tổng đại nhân tỏ ra không vui: “Em ghét ngồi xe anh thế à?”
“Không phải không phải!” Đỗ Lôi Ty lắc đầu lia lịa, nói thật lương tâm thì kỹ thuật lái xe và xe của sếp tổng đều tốt không chê vào đâu được, lái rất vững, ngay cả người thường say xe như cô cũng không thấy chóng mặt. Hơn nữa đường đường là sếp tổng mà tự lái, cơ hội như vậy muốn cũng không được nữa là…
Nhưng vấn đề ở chỗ, xe cao cấp như vậy mà đậu trong khu nhà cô sẽ khiến người ta bàn ra tán vào!
Kiểu nhà cũ như nhà của Đỗ Lôi Ty, ngày nào cũng có một đám các bà các mẹ xúm xít dưới lầu, nếu thấy xe của sếp tổng, đảm bảo sẽ kéo cô lại hỏi vớ vẩn. Đến lúc đó có lẽ ngay cả đứa cháu nội vừa đầy tháng của bà bác lầu dưới cũng biết chuyện cô lấy đại gia, thế thì sau này ly hôn há chẳng phải là mất mặt chết mất không?
Đỗ Lôi Ty nghĩ thế, càng cảm thấy không thể ngồi xe sếp tổng về nhà.
Thế là cô đảo mắt, viện cớ: “Em không thể ngồi xe lâu được, sẽ say xe mất!”
“Say xe?” Liêm Tuấn cau mày, “Trước kia sao không nghe em nói?”
“Đó là vì… vì trước kia không ngồi nhiều, nên… nên không sao mà…” Nói ra thật lung túng, ngay cả cô cũng thấy giả tạo, nhưng sếp tổng lại tin!
“Được rồi.” Liêm Tuấn gật đầu.
Đỗ Lôi Ty bỗng vô cùng cảm kích, sếp tổng đại nhân xem như có chút tính người!
“Chúng ta đi máy bay.”
>o<
Người nào đó cứng đờ, từ A bay đến J, ngồi tàu chưa đến hai tiếng, mà lại đi máy bay…
Thế là Đỗ Lôi Ty lần đầu đã ngồi máy bay, cũng là chuyến bay ngắn nhất, mới lên có mười phút đã hạ cánh, thực sự là quá choáng.
Thế nhưng, chuyện càng choáng hơn vẫn còn ở phía sau, máy bay vừa hạ cánh, một chiếc xe màu đỏ tươi còn chói lòa hơn cả chiếc xe màu trắng của sếp tổng đã dừng trước mặt họ.
Lần này Đỗ Lôi Ty nhận ra hãng xe – Ferrari!
Ngồi Ferrari về nhà mẹ, không chỉ các bà các cô trong khu, mà ngay cả chó mèo nhà các bà cũng vây quanh, nhìn xe chằm chằm và bàn tán.
Bà bác A: “Nhìn kìa nhìn kìa! Xe này tôi nhìn thấy trên tivi, phải hơn một triệu tệ một chiếc!”
Bà bác B: “Không thế chứ? Tôi nghĩ ít nhất phải hơn mười triệu!”
Bà bác C: “ Các bà sai lầm, loại xe này phải mấy chục triệu một chiếc!” (Đỗ Lôi Ty: Dì à, dì có chắc đây không phải là tàu vũ trụ? -_-|||)
Chó: “Gâu gâu gâu”
Mèo: “Meooo…”
Trong ánh mắt nhiệt tình nóng bỏng của mọi người, Đỗ Lôi Ty cúi đầu ra khỏi xe.
Cô bây giờ vô cùng hối hận, tiạ sao trước khi đến không đội mũ bảo hiểm nhỉ? Đúng rồi, nên mang cả kính râm nữa! Nếu có khẩu trang thì càng tốt… (Cậu tưởng đi nhận giải độc đắc vé số à?)
Đỗ Lôi Ty nghĩ thế, len lén nhìn sếp tổng đại nhân đi bên cạnh. Chỉ thấy anh xuống xe bình thản, tiện tay đóng cửa lại, sau đó chỉnh lại bộ âu phục, đồng thời nói với Đỗ Lôi Ty đang gần như gục đầu xuống: “Đi thôi, nhà em ở lầu mấy?”
Tác giả :
Ức Cẩm