Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm
Chương 4
Sau khi vào ‘Mục Thị Kim Khống’ làm việc, Giang Mạnh Phi được phân đến bộ phận nghiệp vụ thư ký, bộ phận đang “dương thịnh âm suy” này bất ngờ có một cô gái gia nhập, lập tức dẫn đến những sự thay đổi, nhưng cô không có thời gian để ý tới tiếng huýt sáo đầy hứng thú của mấy người đàn ông kia, lập tức tập trung vào công việc.
Thư ký tiền nhiệm nghỉ việc một thời gian, cộng thêm cô vì bị thương mà kéo dài nhiều tuần mới đến nhậm chức, trong khoảng thời gian này đều là thư ký những ngành khác thay phiên giúp cô xử lý công việc, cho nên tài liệu trên bàn làm việc hỗn loạn không chịu nổi, sắp xếp xong thì đã hết cả một buổi sáng của cô.
Cô cẩn thận phân loại tài liệu, bỏ vào trong tủ hồ sơ, sau đó đem tài liệu cần giám đốc ký tên tập trung lại, cầm vào phòng giám đốc.
"Giám đốc, phiền anh ký tên những văn kiện này."
Sau khi cô cố hết sức đem một đống giấy tờ lớn để trên bàn giám đốc Lý Văn Ký, thở phào nhẹ nhõm.
Lý Văn Ký ngẩng đầu lên, cầm 2, 3 phần tài liệu phía trên lên tùy ý lật xem, liền ngẩng đầu nhìn Giang Mạnh Phi —— tóc của cô rối, quần áo đơn giản, nhưng tài liệu ngược lại được sắp xếp rất cẩn thận, chỉnh lý căn cứ theo thời gian cụ thể, xem ra đây là một cô gái cẩn thận tỉ mỉ.
"Ừ, cô để đó là được rồi."
Anh cười cười, cúi đầu đọc tài liệu, lúc cô xoay người chuẩn bị rời phòng làm việc, tiếng chuông nghỉ trưa vang to, Lý Văn ký dừng một chút, gọi: "Cô Giang."
"Vâng!"
Cô nhanh chóng xoay người, nghe lời như học sinh tiểu học: "Giám đốc có gì phân phó sao?"
"Không có, tôi nhớ là cô vừa tới, cho nên muốn mời cô ăn bữa cơm, cũng coi là chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Lý Văn ký đóng tài liệu lại, không đợi cô đồng ý đã từ chỗ ngồi đứng lên.
Ách, cô cũng có hẹn với Mục Phong! Nhưng tân thủ trưởng đột nhiên mời, hơn nữa còn dùng câu "chúc hợp tác vui vẻ" chụp mũ đè cô, nếu cô không đồng ý, chẳng phải là phụ ý tốt của người ta sao?
"Xin lỗi giám đốc, buổi trưa tôi đã có hẹn rồi, thật ngại quá!" Nhưng cô đã hẹn với Mục Phong trước, giữ chữ tín tương đối quan trọng, cho nên vẫn cự tuyệt Lý Văn Ký trước thì thỏa đáng hơn.
"Vậy sao?"
Động tác mặc tây trang áo khoác của Lý Văn Ký dừng lại, nhìn cô, nếp nhăn hấp dẫn trên mặt khi cười hiện lên: "Rất quan trọng sao? Nếu như không phải rất quan trọng, có thể đổi thời gian với đối phương không?"
"Xin lỗi, hôm nay tôi thật sự không có cách cùng ăn cơm với giám đốc, mong giám đốc thông cảm." Cô không nghĩ ngợi, từ chối ngay lập tức.
"Được rồi, vậy không thể làm gì hơn là ngày khác vậy."
Lý Văn Ký cũng không miễn cưỡng, anh cởi áo khoác, treo trên ghế dựa: "Đi đi, chỉ có nửa giờ, nhớ về làm đúng giờ."
"Vâng. Chào giám đốc."
Giang Mạnh Phi gật đầu một cái, vội vàng chạy về chỗ ngồi lấy túi xách đi đến thang máy, nhưng thang máy vừa mở cửa ra thì cô cũng sắp choáng.
Đầy người! Chen không vào không nói, ngay cả khe hở cũng không có, cô nhắm mắt lại, không nói hai lời xoay người, kéo cánh cửa nặng của lối thoát hiểm ra, nắm lan can cầu thang cẩn thận từng li từng tí xuống lầu.
Chân của cô vừa mới đỡ, không nên chạy, nhưng thang máy chuyến tiếp theo cũng cực kỳ nhiều người, thà đi thang bộ còn nhanh hơn.
Mục Phong nói sẽ ở lầu một chờ cô, cô đi ra khỏi tòa nhà, quả thật nhìn thấy xe anh dừng ở một bên.
"Ngại quá, tôi xuống hơi trễ." Sau khi mở cửa ngồi vào xe, cô nói xin lỗi.
"Không sao, cũng không phải là chuyện lớn, xin lỗi gì chứ." Anh lơ đễnh lên tiếng, kéo cần xe, nhanh chóng rời tòa nhà công ty.
"Đều là giám đốc của tôi! Trước lúc nghỉ trưa, anh ấy đột nhiên nói muốn mời tôi ăn cơm, dọa tôi giật mình!" Cô cài dây an toàn, không nghĩ nhiều, kể lại cho anh nghe.
Lại không phải là chuyện gì quá đặc biệt, lại muốn mời cô ăn cơm, khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh: "Tôi nói với anh ta là đã có hẹn ..., ban đầu anh ta còn muốn tôi đổi thời gian với anh, tôi khăng khăng không chịu anh ta mới thả người đó."
"Giám đốc bộ phận nghiệp vụ Lý Văn Ký? Anh ta muốn mời em ăn cơm?" Mục Phong híp mắt: "Tại sao?"
"Anh ta nói chúc chúng tôi hợp tác vui vẻ." Cô thở ra một hơi nói.
Mục Phong giận tái mặt, nóng nảy nắm chặt tay lái, không đáp lời.
Lý Văn Ký là cơ quan tài chính lương cao từ đơn vị khác đến khai thác ở nghiệp vụ cao thủ, nghe nói Hoa Danh bên ngoài, danh tiếng rất kém, nhưng anh nghĩ năng lực làm việc quan trọng hơn, cho nên không để trong lòng, không nghĩ tới bây giờ Lý Văn Ký lại bắt đầu “tấn công” Giang Mạnh Phi, còn dùng lý do cấp dưới không thể cự tuyệt, làm lòng anh không thoải mái.
Chỉ là Giang Mạnh Phi chẳng những không đồng ý Lý Văn ký, còn kiên trì ăn bữa trưa cùng mình, hiển nhiên là cô gái rất biết giữ chữ tín, điều này làm cho tâm trạng không thoải mái lắm của anh thoáng bình phục.
Không nói đến cảm tình lúc trước với cô, bằng vào điểm này, anh tìm không ra cô gái nào có tư cách tham dự kế hoạch này hơn cô . . . . . .
Có cảm tình?
Khi nào thì anh có cảm tình với Giang Mạnh Phi rồi chứ?!
Đúng rồi, ngay từ đầu cô cự người ngoài ngàn dặm (không muốn tiếp xúc với người lạ) làm anh cảm thấy thú vị, đến sau tai nạn xe cộ thì không có đạo lý ấm áp đưa đón cô, sau đó ngoài ý muốn biết người nhà cô, quen thuộc hoàn cảnh sinh hoạt của cô, cộng thêm đoạn đối thoại của cô với bé gái ở bệnh viện vô tình lộ ra sự dịu dàng, bây giờ hiện ra sự kiên trì, mỗi một điểm đều hấp dẫn anh, làm anh càng ngày càng không dời mắt được.
Thì ra là mình muốn cô tham dự kế hoạch lừa bà ngoại chỉ là lấy cớ, thật ra anh đã sớm sinh ra tình cảm với cô, vả lại nghe Lý Văn Ký hẹn cô thì trong bụng rất không thoải mái, hẳn là bởi vì tâm trạng ghen buồn cười sao?
Một khi đã thấy rõ ý đồ chân thật cùng tình cảm của mình, tâm tình rộng mở, không khỏi vui vẻ ngâm nga bài hát.
Anh muốn Giang Mạnh Phi, Lý Văn Ký đừng hòng mơ tưởng.
"Đang hát nữa, tâm trạng tốt sao?"
Giang Mạnh Phi thích thú nhìn gò má anh.
"À há, rất rất tốt.”
Anh nhếch môi cười, không phủ nhận việc mình tâm trạng đang tốt.
"Ha ha...!"
Cô cười cười, không nhịn được hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đương nhiên là nơi càng kín đáo càng tốt." Anh cười khẽ một tiếng.
"Tại sao muốn nơi càng kín đáo càng tốt?"
Tim cô vô duyên vô cớ rét lạnh, gương mặt khẽ ửng hồng.
"Chẳng lẽ em muốn cho mọi người biết bí mật của chúng ta?" Khóe mắt anh thoáng nhìn, thấy bộ dáng cô đứng ngồi không yên, không nhịn được muốn đùa dai.
Chuyện như vậy đương nhiên không thể để những người không liên quan biết, nếu không đến lúc đó truyền tới tai bà ngoại anh thì nguy rồi. Cô đơn thuần, không biết được có một số việc sau khi công khai thì rất dễ lộ chân tướng, mà anh thích sự đơn thuần của cô, điều này chứng tỏ cô không có mưu đồ gì cả.
Đây là cảm giác thật kỳ diệu, một khi phát hiện mình thích một người, bất luận cô ấy làm cái gì, nói cái gì, cũng cảm thấy cô là đúng, tuyệt vời, anh chưa bao giờ có cảm giác này. . . . . .
"Nói cũng phải đó!"
Cô bừng tỉnh hiểu ra, phát hiện mình không có chú ý tới điểm này, thật sự là sơ suất quá: "Như vậy xin hỏi nơi nào mới tính là kín đáo?"
"Nhà tôi."
***
Lần đầu tiên bước vào nơi riêng tư của anh, Giang Mạnh Phi giống như Già Lưu vào thăm đại quan viên [1] , ngắm nhìn khắp nơi, mặc dù thiết kế rất đơn giản, nhưng từng đường nét, mỗi chỗ đều làm cô không ngừng tán thưởng.
[1] Già Lưu vào thăm đại quan viên: Già Lưu là nhân vật trong “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần. Bà là hình tượng nghệ thuật ấy không chỉ biểu hiện cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy mà còn có tác dụng tô điểm cho sự khắc họa đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm. Song song với việc xây dựng hình tượng nghệ thuật Già Lưu, Tào Tuyết Cần còn mượn nó để vẽ ra những trắc diện trong tính cách của những nhân vật chính cùa tác phẩm làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp hơn và nổi bật hơn. Ở đây có ý là Giang Mạnh Phi rất hứng thú với nhà Mục Phong, say mê nhìn khắp nơi.
"Ngồi đi, em muốn uống gì?"
Khi vào nhà thì anh đi về phía phòng bếp, vừa mở tủ lạnh, thuận miệng hỏi một câu.
"Nước lọc là được rồi." Cô ngồi trên ghế sa lon xa xỉ nói.
"Được rồi, bây giờ chúng ta có thể bàn."
Mục Phong bưng nước lọc tới, đặt ở trên bàn trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh cô.
"A. . . . . ."
Anh vô ý đến gần như thế, tim cô không hề báo động trước đập nhanh hơn, càng lúc càng nhanh . . . . . .
"Tôi, người nhà tôi anh đã biết rõ rồi, anh nên giới thiệu người nhà anh cho tôi biết chứ!" Giang Mạnh Phi cố đè xuống xúc động trong lòng, giả bộ thoải mái mà nói.
"Không thành vấn đề, tôi là con một . . . . . ."
Anh đứng dậy lấy ra mấy quyển album, mở ra chỉ vào những người trong hình, giới thiệu gia tộc thành viên mình cho cô biết.
"Đây là bà ngoại anh sao?" Cô chỉ vào một tấm hình hỏi.
"Đúng vậy, bà là một bà già vừa tinh mắt lại dày dặn kinh nghiệm."
Anh dùng tay chỉ chỉ hai bên lông mày, giả bộ hình dáng mụ phù thủy trong chuyện cổ tích.
"Ha ha! Anh thật là hư! Tại sao có thể nói bà ngoại mình như vậy?"
Cô cười vui vẻ, ngoài ý muốn phát hiện anh cũng có một mặt tinh nghịch, điều này làm cho cô cảm thấy rất mới lạ, cũng có cái nhìn mới về anh.
Mặc dù anh có địa vị cao quý là tổng giám đốc công ty Kim Khống, nhưng không có hà khắc, nghiêm nghị như trong ấn tượng, ngược lại khi ở chung hoàn toàn không có áp lực, cũng khó trách cô sẽ điên khùng đồng ý diễn tuồng vui này với anh.
Thượng Đế, Đức Mẹ Maria, xin tha thứ cô lừa gạt người già, đây tất cả cũng là vì để cho bà ngoại anh cùng người nhà cô yên tâm, tuyệt đối không có bất kỳ tư tưởng xấu gì, Amen ~~
"Chờ về sau em thấy bà sẽ biết tôi nói một chút cũng không khoa trương." Anh lắc đầu, cảm giác mình nói đúng trọng tâm.
"Vậy tiếp theo sao? Anh muốn làm như thế nào?"
Rất tốt, cô đối với thành viên gia tộc anh có chút ấn tượng, nhưng mà chưa thấy qua người thật, sợ rằng lần tới sẽ không nhận ra trong nháy mắt.
"Trong lòng em có phương án gì không?"
Vấn đề này anh đã nghĩ qua, nhưng vì tôn trọng, anh vẫn hỏi trước quan điểm của cô.
"Không có, anh thì sao?"
Cô chỉ đồng ý phối hợp, về phần làm sao, như thế nào thì không có khái niệm, dù sao mẹ cô và bà ngoại anh thì khó mà thu phục, cho nên trọng điểm vẫn nên ở trên người anh.
"Em đã không có cách, vậy thì dùng ý kiến tôi làm chủ."
Anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Như vậy đi, hôm nay sau khi tan việc, em về nhà sửa sang lại hành lý, buổi tối tôi tới đón em, em đến nơi này ở."
"Hả?!"
Cô sững sờ, làm gì phải chuyển đến nhà anh? "Tôi phải chuyển đến nhà anh?"
"Tôi không phải mới vừa nói với em, bà ngoại tôi rất tinh mắt."
Anh khẽ thở dài, thậm chí có lúc còn hoài nghi đầu bà ngoại so với mấy anh em họ bọn họ lăn lộn trên thương trường còn linh hoạt hơn.
"Chúng ta có thể nói cho bà ngoại tôi với mẹ em biết, nói chúng ta quyết định thử cưới, cho nên muốn ở cùng một chỗ."
"Cưới cưới cưới . . . . . . cưới thử?!" [2]
[2] Ở đây tác giả dùng từ “thí hôn” nghĩa là cưới thử. Nhưng theo mình thì sống chung có vẻ đúng hơn, nghĩ lại vẫn nên tôn trọng nguyên tác nên mọi người tự hiểu nha.
Trời ạ! Hàm răng của cô đã muốn đánh nhau, nói tới nói lui lắp bắp. "Vậy vậy. . . . . . Vậy chúng ta phải ở chung một phòng sao?"
Mục Phong sửng sốt mấy giây sau đó cười to lên.
"Tôi, không có đùa giỡn, tôi hỏi rất nghiêm túc mà!"
Áaaa ~~ tức chết, cô hét đến đỏ mặt lên —— cô cho là mình đang gầm thét, nhưng kỳ thật âm lượng nhỏ đến chút khí thế cũng không có.
"Tin tôi, nếu như em muốn chung phòng với tôi, một chút tôi cũng không phản đối."
Anh nghiêng mặt sang bên, yên lặng nhìn cô, khóe miệng chứa nụ cười không tắt.
"Tôi tuyệt đối không có ý này!"
Cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên, khẩn trương đến cúi thấp lưng, bả vai co lại, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm đầu gối mình.
"Làm ơn, xin anh trăm ngàn đừng hiểu lầm."
Mục Phong buồn bực cười, bả vai run rẩy liên tục.
Giang Mạnh Phi này thật sự vô cùng thú vị, càng tiếp xúc với cô, càng phát ra hiện cô căn bản không cay nghiệt như ấn tượng đầu tiên, thật ra thì cô có chút cá tính “chị cả ngốc”, hơn nữa còn là kiểu cực kỳ đáng yêu, ai, cái cô chị cả ngốc này!
May mắn anh không có bị bộ dáng tàn bạo lần đầu gặp cô hù dọa, mà lại vô tình gặp cô trên đường, bởi vì cô bị thương nên anh mới có cơ hội đến gần hơn, hiểu rõ cô, hiện tại mới có thể thấy nét ngây thơ trong cô.
Giang Mạnh Phi không hiểu tại sao anh cười, còn cười đến kích động, nhìn bả vai anh run mà thấy ghét! Nhưng cô không định hỏi anh vì sao, chỉ sợ Mục Phong còn nói ra chuyện làm người ta thét chói tai hơn.
"Yên tâm, ở chỗ này tôi có phòng khách, bảo đảm em sẽ rất thoải mái."
Thật vất vả anh mới dừng cười, nhưng cặp mắt hơi hồng, có thể thấy vừa rồi khi cười có bao nhiêu kích động.
"Vâng! Vậy thì làm phiền anh rồi!"
Giang Mạnh Phi lại ưỡn thẳng lưng, hai mắt không dám liếc nói cám ơn.
"Đừng khách sáo."
Anh sửa quần áo lại cho chỉnh tề, khóe miệng nâng lên một đường cong hoàn mỹ: "Vậy quyết định xong rồi, đi thôi, tôi mời em ăn cơm."
***
Cùng Mục Phong ăn bữa trưa khá vội, trong phút chốc, Giang Mạnh Phi trở lại phòng làm việc, may là không trễ, điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Thật vất vả vượt qua một buổi chiều bận rộn, khi chuông tan làm vang lên, thiếu chút nữa cô mệt mỏi gục xuống bàn.
"Mạnh Phi, buổi trưa cậu chạy đi đâu?"
Lúc cô chuẩn bị tan tầm, bạn tốt Lâm Ngọc Phong đột nhiên xuất hiện ở trước bàn làm việc, không nói lời gì chất vấn: "Mình vốn là muốn tìm cậu ăn trưa, không nghĩ tới lại không thấy bóng dáng của cậu, cậu chạy đi đâu?"
Cô vốn là muốn dẫn Mạnh Phi đi làm quen với môi trường công ty, thuận tiện nói cho cậu ta biết quán nào ăn ngon nhất, quán nào sườn lợn đặc biệt thơm, quán nào gà kê lớn nhất, kết quả Mạnh Phi để cho cô bơ vơ, không có hứng thú nào cả.
"Ai. . . . . . Cậu lại không nói trước, sao mình biết cậu tới tìm mình chứ?"
Hôm nay là ngày gì đây, sao ai cũng muốn tìm cô ăn cơm vậy? Chưa bao giờ biết thì ra nhân duyên cô tốt như vậy.
"Này! Ngày đầu tiên cậu đi làm, đương nhiên mình muốn dẫn cậu đi làm quen xung quanh rồi!"
Nghĩ tới lúc trước vừa tới nơi này đi làm cô phải mò mẫn một thời gian mới biết quán ăn nào ngon, dựa vào tình nghĩa bạn tốt, cô đương nhiên phải “tận tình giúp đỡ” rồi!
"Được rồi được rồi, vậy ngày mai bắt đầu, cả buổi trưa của mình đều cho cậu hết, được chưa?" Cô trợn mắt, vô lực từ trên ghế đứng lên, cầm ba lô đeo lên vai.
". . . . . . Tiểu thư, cô mặc đồ công sở cầm ba lô? Phong cách có phải quá tệ không?"
Nhìn chằm chằm ba lô trên vai cô, Lâm Ngọc Phong không biết nói gì.
"Mình lái xe máy, chẳng lẽ cậu lại muốn mình mặc áo da, quần da quấn thêm một cái bọc sao? Đó mới phong cách có vấn đề!" Cô thiếu chút nữa té xỉu, không cách nào tưởng tượng được hình ảnh mắc cười đó.
"Nếu không cậu dùng cốp xe cũng được, cần gì nhất định phải cầm ba lô vải bố chứ?" Lâm Ngọc phong ghét chu môi.
"Cậu không hiểu, túi vải bố có thể nhét vào cốp xe, hơn nữa mình không có ham mê túi hàng hiệu." Liếc túi xách hàng hiệu của Lâm Ngọc Phong hàng hiệu, cô ghét cái đó!
"Cậu không hiểu, túi vải bố có thể nhét vào cốp xe, hơn nữa mình không có ham mê túi hàng hiệu." Liếc túi xách hàng hiệu của Lâm Ngọc Phong hàng hiệu, cô ghét cái đó!
"Sao mình có thể làm bạn với người không giống phụ nữ như cậu chứ?" Lâm Ngọc Phong bất đắc dĩ thở dài nói.
"Dù sao thì bạn bè vẫn tốt hơn kẻ địch, cậu cũng đừng phàn nàn nữa."
Giang Mạnh Phi đi tới hướng toilet, đi được một nửa như nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi: "Nè, có muốn mình chở cậu về nhà không? Mình thay quần áo là có thể đi rồi!"
"Không cần ~~ cậu muốn thay quần áo đúng không? Nhanh đi, nhanh đi!" Lâm Ngọc Phong phất tay từ chối khéo.
"Thật sự không cần mình chở cậu về nhà sao?"
"Không cần, bạn trai mình muốn tới đón, ngồi xe hơi thoải mái hơn!" Lâm Ngọc Phong tức giận châm chọc, xoay người đi.
"Chậc chậc ~~"
Giang Mạnh Phi hướng về phía bóng lưng Lâm Ngọc Phong làm mặt quỷ xong mới xoay người đi vào toilet thay quần áo.
Năm phút sau cô một thân áo da, quần da đi ra, không nghĩ đến vừa rẽ thì liền đụng phải cấp trên mới Lý Văn Ký của cô.
"Cô là. . . . . . Giang tiểu thư?"
Liếc thấy một thân trang phục Giang Mạnh Phi, cặp mắt Lý Văn Ký nhất thời sáng lên, đáy mắt tràn đầy thưởng thức.
Áo da, quần da bó sát người làm tôn lên dáng người gầy béo vừa phải, vóc người này bị nhìn không sót một cái gì, Giang Mạnh Phi hồn nhiên chưa phát hiện bây giờ mình có bao nhiêu hấp dẫn, quyến rũ, nhưng Lý Văn Ký thấy được, một đôi mắt suồng sã dao động trên người cô.
"Đúng, là tôi."
Cô sửng sốt một chút, ánh mắt Lý Văn Ký quá mức lộ liễu, khiến cô không tự chủ được rùng mình một cái, nhưng vẫn lễ phép gật đầu: "Giám đốc còn chưa tan việc sao?"
"Chuẩn bị về rồi."
Lý Văn ký cười nhạt, vô tình hay cố ý nháy mắt với Mạnh Phi, muốn “phóng điện” cho cô.
Ánh mắt của anh ta có vấn đề sao? Khóe mắt Giang Mạnh Phi giật giật, hoàn toàn không cảm nhận được “điện” của anh ta.
"Vậy tôi đi trước, Giám đốc hẹn gặp lại."
Không biết tại sao, cô đối với này cấp trên mới không có nhiều thiện cảm, cô xoa xoa bàn tay, vội vàng bôi dầu bàn chân chuồn đi ngay.
Lý Văn Ký đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp đã chạy xa của cô. Cô gái này là cực phẩm, anh tuyệt đối muốn nắm trong tay!
***
"Cái gì?" Mắt kính Giang Trình Lễ lệch sang bên.
"Con nói cái gì?" Miệng Lưu Huệ Như gần như méo.
"Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?"
Tay Giang Mạnh Nho ôm con trai run lên, thiếu chút làm rơi con trai xuống đất.
"Nhất định là ngày tận thế tới rồi."
Giang Mạnh Hà khẽ nhăn lông mày, không thể tin được chuyện như vậy sẽ xảy ra.
"Mọi người có phản ứng thái quá không? Con chỉ nói là con quyết định sống chung với Mục Phong mà thôi!" Giang Mạnh Phi thu dọn hành lý đơn giản xong, buồn cười nhìn cả nhà nói.
"Sống chung còn mà thôi sao?!"
Mọi người trong nháy mắt như tỉnh táo lại, tập thể mở miệng hướng về phía cô hét.
"Này này này, mọi người không phải cả ngày lẫn đêm muốn con nộp bạn trai, bây giờ tìm được đối tượng rồi, sao cả nhà kinh ngạc như vậy?"
Những người này có phải quá khó hiểu không? Muốn cô nhanh tìm đàn ông tốt gả đi chính là bọn họ, kinh ngạc vì bên người cô đột nhiên có người yêu cũng là bọn họ, là sao đây??? ~~
"Không phải đâu con gái, có đối tượng là chuyện tốt, điều kiện của ông chủ con cũng rất tốt, nhưng con và nó mới biết nhau không bao lâu, chưa gì đã muốn sống chung, điều này quá nhanh, con không cần suy nghĩ thêm sao?" Quan niệm của thế hệ trước chính là cảm thấy con gái tương đối bị thua thiệt, Giang Trình Lễ không khỏi cười khuyên nhủ.
"Ba, Học Hạo không phải ở nhà chúng ta một thời gian rồi sao, cũng giống như con với Mục Phong sống chung thôi!"
Kỳ quái, em gái có thể, cô lại không thể, đây là lý luận gì chứ?
Giang Trình Lễ khuyên bảo một hồi thì dừng, đành ngậm bồ hòn làm ngọt im lặng, để tránh nói nhiều sai nhiều.
"Chị, nhưng Học Hạo có ba mẹ tán thành đó, chị đừng lôi bọn em xuống nước." Giang Mạnh Hà khó chịu, vội vàng giúp đỡ bạn trai nói.
"Ba cũng nói Mục Phong rất tốt kìa! Cách nói này cũng coi như đồng ý đúng không?" Cô nhíu mày, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản.
"Không sai, cậu Mục là đối tượng rất tốt, nhưng nhà chúng ta cách biệt nhà cậu ta rất nhiều, con không cần cân nhắc lại sao?" Lưu Huệ Như nhớ rõ chuyện xưa, bát cơm nhà kẻ có tiền thì khó bưng, bà chỉ lo con gái sẽ chịu đau khổ.
"Mẹ, con chỉ sống chung, cũng không phải là lập tức phải gả, sao mẹ gấp gáp như vậy?" Cô không nhịn được trợn mắt.
"Sống chung không phải là trước kết hôn một bước sao? Chị nói vậy là không phải lỗi ngôn ngữ sao, chị hai?." Đầu óc Giang Mạnh Nho coi như tỉnh táo, lập tức tìm ra điểm mù trong lời nói của cô.
"Á. . . . . ."
Cô sợ run lên, không biết nên trả lời như thế nào, đúng lúc chuông cửa vang lên.
Vợ Giang Mạnh Nho là Trần Hồng Quyên ra mở cửa, phát hiện khách chính là vai nam chính khiến cả nhà kinh ngạc - Mục Phong.
"Trùng hợp như thế, tất cả mọi người đều ở đây sao?"
Mục Phong vừa vào cửa thì cười tươi, nhiệt tình chào hỏi.
Thoáng chốc, toàn bộ tám miệng ăn Giang gia đem tầm mắt quét về phía Mục Phong, tổng cộng mười sáu lưỡi dao sắc bén, bắn thủng chính xác toàn thân anh …
Thư ký tiền nhiệm nghỉ việc một thời gian, cộng thêm cô vì bị thương mà kéo dài nhiều tuần mới đến nhậm chức, trong khoảng thời gian này đều là thư ký những ngành khác thay phiên giúp cô xử lý công việc, cho nên tài liệu trên bàn làm việc hỗn loạn không chịu nổi, sắp xếp xong thì đã hết cả một buổi sáng của cô.
Cô cẩn thận phân loại tài liệu, bỏ vào trong tủ hồ sơ, sau đó đem tài liệu cần giám đốc ký tên tập trung lại, cầm vào phòng giám đốc.
"Giám đốc, phiền anh ký tên những văn kiện này."
Sau khi cô cố hết sức đem một đống giấy tờ lớn để trên bàn giám đốc Lý Văn Ký, thở phào nhẹ nhõm.
Lý Văn Ký ngẩng đầu lên, cầm 2, 3 phần tài liệu phía trên lên tùy ý lật xem, liền ngẩng đầu nhìn Giang Mạnh Phi —— tóc của cô rối, quần áo đơn giản, nhưng tài liệu ngược lại được sắp xếp rất cẩn thận, chỉnh lý căn cứ theo thời gian cụ thể, xem ra đây là một cô gái cẩn thận tỉ mỉ.
"Ừ, cô để đó là được rồi."
Anh cười cười, cúi đầu đọc tài liệu, lúc cô xoay người chuẩn bị rời phòng làm việc, tiếng chuông nghỉ trưa vang to, Lý Văn ký dừng một chút, gọi: "Cô Giang."
"Vâng!"
Cô nhanh chóng xoay người, nghe lời như học sinh tiểu học: "Giám đốc có gì phân phó sao?"
"Không có, tôi nhớ là cô vừa tới, cho nên muốn mời cô ăn bữa cơm, cũng coi là chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Lý Văn ký đóng tài liệu lại, không đợi cô đồng ý đã từ chỗ ngồi đứng lên.
Ách, cô cũng có hẹn với Mục Phong! Nhưng tân thủ trưởng đột nhiên mời, hơn nữa còn dùng câu "chúc hợp tác vui vẻ" chụp mũ đè cô, nếu cô không đồng ý, chẳng phải là phụ ý tốt của người ta sao?
"Xin lỗi giám đốc, buổi trưa tôi đã có hẹn rồi, thật ngại quá!" Nhưng cô đã hẹn với Mục Phong trước, giữ chữ tín tương đối quan trọng, cho nên vẫn cự tuyệt Lý Văn Ký trước thì thỏa đáng hơn.
"Vậy sao?"
Động tác mặc tây trang áo khoác của Lý Văn Ký dừng lại, nhìn cô, nếp nhăn hấp dẫn trên mặt khi cười hiện lên: "Rất quan trọng sao? Nếu như không phải rất quan trọng, có thể đổi thời gian với đối phương không?"
"Xin lỗi, hôm nay tôi thật sự không có cách cùng ăn cơm với giám đốc, mong giám đốc thông cảm." Cô không nghĩ ngợi, từ chối ngay lập tức.
"Được rồi, vậy không thể làm gì hơn là ngày khác vậy."
Lý Văn Ký cũng không miễn cưỡng, anh cởi áo khoác, treo trên ghế dựa: "Đi đi, chỉ có nửa giờ, nhớ về làm đúng giờ."
"Vâng. Chào giám đốc."
Giang Mạnh Phi gật đầu một cái, vội vàng chạy về chỗ ngồi lấy túi xách đi đến thang máy, nhưng thang máy vừa mở cửa ra thì cô cũng sắp choáng.
Đầy người! Chen không vào không nói, ngay cả khe hở cũng không có, cô nhắm mắt lại, không nói hai lời xoay người, kéo cánh cửa nặng của lối thoát hiểm ra, nắm lan can cầu thang cẩn thận từng li từng tí xuống lầu.
Chân của cô vừa mới đỡ, không nên chạy, nhưng thang máy chuyến tiếp theo cũng cực kỳ nhiều người, thà đi thang bộ còn nhanh hơn.
Mục Phong nói sẽ ở lầu một chờ cô, cô đi ra khỏi tòa nhà, quả thật nhìn thấy xe anh dừng ở một bên.
"Ngại quá, tôi xuống hơi trễ." Sau khi mở cửa ngồi vào xe, cô nói xin lỗi.
"Không sao, cũng không phải là chuyện lớn, xin lỗi gì chứ." Anh lơ đễnh lên tiếng, kéo cần xe, nhanh chóng rời tòa nhà công ty.
"Đều là giám đốc của tôi! Trước lúc nghỉ trưa, anh ấy đột nhiên nói muốn mời tôi ăn cơm, dọa tôi giật mình!" Cô cài dây an toàn, không nghĩ nhiều, kể lại cho anh nghe.
Lại không phải là chuyện gì quá đặc biệt, lại muốn mời cô ăn cơm, khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh: "Tôi nói với anh ta là đã có hẹn ..., ban đầu anh ta còn muốn tôi đổi thời gian với anh, tôi khăng khăng không chịu anh ta mới thả người đó."
"Giám đốc bộ phận nghiệp vụ Lý Văn Ký? Anh ta muốn mời em ăn cơm?" Mục Phong híp mắt: "Tại sao?"
"Anh ta nói chúc chúng tôi hợp tác vui vẻ." Cô thở ra một hơi nói.
Mục Phong giận tái mặt, nóng nảy nắm chặt tay lái, không đáp lời.
Lý Văn Ký là cơ quan tài chính lương cao từ đơn vị khác đến khai thác ở nghiệp vụ cao thủ, nghe nói Hoa Danh bên ngoài, danh tiếng rất kém, nhưng anh nghĩ năng lực làm việc quan trọng hơn, cho nên không để trong lòng, không nghĩ tới bây giờ Lý Văn Ký lại bắt đầu “tấn công” Giang Mạnh Phi, còn dùng lý do cấp dưới không thể cự tuyệt, làm lòng anh không thoải mái.
Chỉ là Giang Mạnh Phi chẳng những không đồng ý Lý Văn ký, còn kiên trì ăn bữa trưa cùng mình, hiển nhiên là cô gái rất biết giữ chữ tín, điều này làm cho tâm trạng không thoải mái lắm của anh thoáng bình phục.
Không nói đến cảm tình lúc trước với cô, bằng vào điểm này, anh tìm không ra cô gái nào có tư cách tham dự kế hoạch này hơn cô . . . . . .
Có cảm tình?
Khi nào thì anh có cảm tình với Giang Mạnh Phi rồi chứ?!
Đúng rồi, ngay từ đầu cô cự người ngoài ngàn dặm (không muốn tiếp xúc với người lạ) làm anh cảm thấy thú vị, đến sau tai nạn xe cộ thì không có đạo lý ấm áp đưa đón cô, sau đó ngoài ý muốn biết người nhà cô, quen thuộc hoàn cảnh sinh hoạt của cô, cộng thêm đoạn đối thoại của cô với bé gái ở bệnh viện vô tình lộ ra sự dịu dàng, bây giờ hiện ra sự kiên trì, mỗi một điểm đều hấp dẫn anh, làm anh càng ngày càng không dời mắt được.
Thì ra là mình muốn cô tham dự kế hoạch lừa bà ngoại chỉ là lấy cớ, thật ra anh đã sớm sinh ra tình cảm với cô, vả lại nghe Lý Văn Ký hẹn cô thì trong bụng rất không thoải mái, hẳn là bởi vì tâm trạng ghen buồn cười sao?
Một khi đã thấy rõ ý đồ chân thật cùng tình cảm của mình, tâm tình rộng mở, không khỏi vui vẻ ngâm nga bài hát.
Anh muốn Giang Mạnh Phi, Lý Văn Ký đừng hòng mơ tưởng.
"Đang hát nữa, tâm trạng tốt sao?"
Giang Mạnh Phi thích thú nhìn gò má anh.
"À há, rất rất tốt.”
Anh nhếch môi cười, không phủ nhận việc mình tâm trạng đang tốt.
"Ha ha...!"
Cô cười cười, không nhịn được hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đương nhiên là nơi càng kín đáo càng tốt." Anh cười khẽ một tiếng.
"Tại sao muốn nơi càng kín đáo càng tốt?"
Tim cô vô duyên vô cớ rét lạnh, gương mặt khẽ ửng hồng.
"Chẳng lẽ em muốn cho mọi người biết bí mật của chúng ta?" Khóe mắt anh thoáng nhìn, thấy bộ dáng cô đứng ngồi không yên, không nhịn được muốn đùa dai.
Chuyện như vậy đương nhiên không thể để những người không liên quan biết, nếu không đến lúc đó truyền tới tai bà ngoại anh thì nguy rồi. Cô đơn thuần, không biết được có một số việc sau khi công khai thì rất dễ lộ chân tướng, mà anh thích sự đơn thuần của cô, điều này chứng tỏ cô không có mưu đồ gì cả.
Đây là cảm giác thật kỳ diệu, một khi phát hiện mình thích một người, bất luận cô ấy làm cái gì, nói cái gì, cũng cảm thấy cô là đúng, tuyệt vời, anh chưa bao giờ có cảm giác này. . . . . .
"Nói cũng phải đó!"
Cô bừng tỉnh hiểu ra, phát hiện mình không có chú ý tới điểm này, thật sự là sơ suất quá: "Như vậy xin hỏi nơi nào mới tính là kín đáo?"
"Nhà tôi."
***
Lần đầu tiên bước vào nơi riêng tư của anh, Giang Mạnh Phi giống như Già Lưu vào thăm đại quan viên [1] , ngắm nhìn khắp nơi, mặc dù thiết kế rất đơn giản, nhưng từng đường nét, mỗi chỗ đều làm cô không ngừng tán thưởng.
[1] Già Lưu vào thăm đại quan viên: Già Lưu là nhân vật trong “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần. Bà là hình tượng nghệ thuật ấy không chỉ biểu hiện cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy mà còn có tác dụng tô điểm cho sự khắc họa đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm. Song song với việc xây dựng hình tượng nghệ thuật Già Lưu, Tào Tuyết Cần còn mượn nó để vẽ ra những trắc diện trong tính cách của những nhân vật chính cùa tác phẩm làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp hơn và nổi bật hơn. Ở đây có ý là Giang Mạnh Phi rất hứng thú với nhà Mục Phong, say mê nhìn khắp nơi.
"Ngồi đi, em muốn uống gì?"
Khi vào nhà thì anh đi về phía phòng bếp, vừa mở tủ lạnh, thuận miệng hỏi một câu.
"Nước lọc là được rồi." Cô ngồi trên ghế sa lon xa xỉ nói.
"Được rồi, bây giờ chúng ta có thể bàn."
Mục Phong bưng nước lọc tới, đặt ở trên bàn trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh cô.
"A. . . . . ."
Anh vô ý đến gần như thế, tim cô không hề báo động trước đập nhanh hơn, càng lúc càng nhanh . . . . . .
"Tôi, người nhà tôi anh đã biết rõ rồi, anh nên giới thiệu người nhà anh cho tôi biết chứ!" Giang Mạnh Phi cố đè xuống xúc động trong lòng, giả bộ thoải mái mà nói.
"Không thành vấn đề, tôi là con một . . . . . ."
Anh đứng dậy lấy ra mấy quyển album, mở ra chỉ vào những người trong hình, giới thiệu gia tộc thành viên mình cho cô biết.
"Đây là bà ngoại anh sao?" Cô chỉ vào một tấm hình hỏi.
"Đúng vậy, bà là một bà già vừa tinh mắt lại dày dặn kinh nghiệm."
Anh dùng tay chỉ chỉ hai bên lông mày, giả bộ hình dáng mụ phù thủy trong chuyện cổ tích.
"Ha ha! Anh thật là hư! Tại sao có thể nói bà ngoại mình như vậy?"
Cô cười vui vẻ, ngoài ý muốn phát hiện anh cũng có một mặt tinh nghịch, điều này làm cho cô cảm thấy rất mới lạ, cũng có cái nhìn mới về anh.
Mặc dù anh có địa vị cao quý là tổng giám đốc công ty Kim Khống, nhưng không có hà khắc, nghiêm nghị như trong ấn tượng, ngược lại khi ở chung hoàn toàn không có áp lực, cũng khó trách cô sẽ điên khùng đồng ý diễn tuồng vui này với anh.
Thượng Đế, Đức Mẹ Maria, xin tha thứ cô lừa gạt người già, đây tất cả cũng là vì để cho bà ngoại anh cùng người nhà cô yên tâm, tuyệt đối không có bất kỳ tư tưởng xấu gì, Amen ~~
"Chờ về sau em thấy bà sẽ biết tôi nói một chút cũng không khoa trương." Anh lắc đầu, cảm giác mình nói đúng trọng tâm.
"Vậy tiếp theo sao? Anh muốn làm như thế nào?"
Rất tốt, cô đối với thành viên gia tộc anh có chút ấn tượng, nhưng mà chưa thấy qua người thật, sợ rằng lần tới sẽ không nhận ra trong nháy mắt.
"Trong lòng em có phương án gì không?"
Vấn đề này anh đã nghĩ qua, nhưng vì tôn trọng, anh vẫn hỏi trước quan điểm của cô.
"Không có, anh thì sao?"
Cô chỉ đồng ý phối hợp, về phần làm sao, như thế nào thì không có khái niệm, dù sao mẹ cô và bà ngoại anh thì khó mà thu phục, cho nên trọng điểm vẫn nên ở trên người anh.
"Em đã không có cách, vậy thì dùng ý kiến tôi làm chủ."
Anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Như vậy đi, hôm nay sau khi tan việc, em về nhà sửa sang lại hành lý, buổi tối tôi tới đón em, em đến nơi này ở."
"Hả?!"
Cô sững sờ, làm gì phải chuyển đến nhà anh? "Tôi phải chuyển đến nhà anh?"
"Tôi không phải mới vừa nói với em, bà ngoại tôi rất tinh mắt."
Anh khẽ thở dài, thậm chí có lúc còn hoài nghi đầu bà ngoại so với mấy anh em họ bọn họ lăn lộn trên thương trường còn linh hoạt hơn.
"Chúng ta có thể nói cho bà ngoại tôi với mẹ em biết, nói chúng ta quyết định thử cưới, cho nên muốn ở cùng một chỗ."
"Cưới cưới cưới . . . . . . cưới thử?!" [2]
[2] Ở đây tác giả dùng từ “thí hôn” nghĩa là cưới thử. Nhưng theo mình thì sống chung có vẻ đúng hơn, nghĩ lại vẫn nên tôn trọng nguyên tác nên mọi người tự hiểu nha.
Trời ạ! Hàm răng của cô đã muốn đánh nhau, nói tới nói lui lắp bắp. "Vậy vậy. . . . . . Vậy chúng ta phải ở chung một phòng sao?"
Mục Phong sửng sốt mấy giây sau đó cười to lên.
"Tôi, không có đùa giỡn, tôi hỏi rất nghiêm túc mà!"
Áaaa ~~ tức chết, cô hét đến đỏ mặt lên —— cô cho là mình đang gầm thét, nhưng kỳ thật âm lượng nhỏ đến chút khí thế cũng không có.
"Tin tôi, nếu như em muốn chung phòng với tôi, một chút tôi cũng không phản đối."
Anh nghiêng mặt sang bên, yên lặng nhìn cô, khóe miệng chứa nụ cười không tắt.
"Tôi tuyệt đối không có ý này!"
Cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên, khẩn trương đến cúi thấp lưng, bả vai co lại, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm đầu gối mình.
"Làm ơn, xin anh trăm ngàn đừng hiểu lầm."
Mục Phong buồn bực cười, bả vai run rẩy liên tục.
Giang Mạnh Phi này thật sự vô cùng thú vị, càng tiếp xúc với cô, càng phát ra hiện cô căn bản không cay nghiệt như ấn tượng đầu tiên, thật ra thì cô có chút cá tính “chị cả ngốc”, hơn nữa còn là kiểu cực kỳ đáng yêu, ai, cái cô chị cả ngốc này!
May mắn anh không có bị bộ dáng tàn bạo lần đầu gặp cô hù dọa, mà lại vô tình gặp cô trên đường, bởi vì cô bị thương nên anh mới có cơ hội đến gần hơn, hiểu rõ cô, hiện tại mới có thể thấy nét ngây thơ trong cô.
Giang Mạnh Phi không hiểu tại sao anh cười, còn cười đến kích động, nhìn bả vai anh run mà thấy ghét! Nhưng cô không định hỏi anh vì sao, chỉ sợ Mục Phong còn nói ra chuyện làm người ta thét chói tai hơn.
"Yên tâm, ở chỗ này tôi có phòng khách, bảo đảm em sẽ rất thoải mái."
Thật vất vả anh mới dừng cười, nhưng cặp mắt hơi hồng, có thể thấy vừa rồi khi cười có bao nhiêu kích động.
"Vâng! Vậy thì làm phiền anh rồi!"
Giang Mạnh Phi lại ưỡn thẳng lưng, hai mắt không dám liếc nói cám ơn.
"Đừng khách sáo."
Anh sửa quần áo lại cho chỉnh tề, khóe miệng nâng lên một đường cong hoàn mỹ: "Vậy quyết định xong rồi, đi thôi, tôi mời em ăn cơm."
***
Cùng Mục Phong ăn bữa trưa khá vội, trong phút chốc, Giang Mạnh Phi trở lại phòng làm việc, may là không trễ, điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Thật vất vả vượt qua một buổi chiều bận rộn, khi chuông tan làm vang lên, thiếu chút nữa cô mệt mỏi gục xuống bàn.
"Mạnh Phi, buổi trưa cậu chạy đi đâu?"
Lúc cô chuẩn bị tan tầm, bạn tốt Lâm Ngọc Phong đột nhiên xuất hiện ở trước bàn làm việc, không nói lời gì chất vấn: "Mình vốn là muốn tìm cậu ăn trưa, không nghĩ tới lại không thấy bóng dáng của cậu, cậu chạy đi đâu?"
Cô vốn là muốn dẫn Mạnh Phi đi làm quen với môi trường công ty, thuận tiện nói cho cậu ta biết quán nào ăn ngon nhất, quán nào sườn lợn đặc biệt thơm, quán nào gà kê lớn nhất, kết quả Mạnh Phi để cho cô bơ vơ, không có hứng thú nào cả.
"Ai. . . . . . Cậu lại không nói trước, sao mình biết cậu tới tìm mình chứ?"
Hôm nay là ngày gì đây, sao ai cũng muốn tìm cô ăn cơm vậy? Chưa bao giờ biết thì ra nhân duyên cô tốt như vậy.
"Này! Ngày đầu tiên cậu đi làm, đương nhiên mình muốn dẫn cậu đi làm quen xung quanh rồi!"
Nghĩ tới lúc trước vừa tới nơi này đi làm cô phải mò mẫn một thời gian mới biết quán ăn nào ngon, dựa vào tình nghĩa bạn tốt, cô đương nhiên phải “tận tình giúp đỡ” rồi!
"Được rồi được rồi, vậy ngày mai bắt đầu, cả buổi trưa của mình đều cho cậu hết, được chưa?" Cô trợn mắt, vô lực từ trên ghế đứng lên, cầm ba lô đeo lên vai.
". . . . . . Tiểu thư, cô mặc đồ công sở cầm ba lô? Phong cách có phải quá tệ không?"
Nhìn chằm chằm ba lô trên vai cô, Lâm Ngọc Phong không biết nói gì.
"Mình lái xe máy, chẳng lẽ cậu lại muốn mình mặc áo da, quần da quấn thêm một cái bọc sao? Đó mới phong cách có vấn đề!" Cô thiếu chút nữa té xỉu, không cách nào tưởng tượng được hình ảnh mắc cười đó.
"Nếu không cậu dùng cốp xe cũng được, cần gì nhất định phải cầm ba lô vải bố chứ?" Lâm Ngọc phong ghét chu môi.
"Cậu không hiểu, túi vải bố có thể nhét vào cốp xe, hơn nữa mình không có ham mê túi hàng hiệu." Liếc túi xách hàng hiệu của Lâm Ngọc Phong hàng hiệu, cô ghét cái đó!
"Cậu không hiểu, túi vải bố có thể nhét vào cốp xe, hơn nữa mình không có ham mê túi hàng hiệu." Liếc túi xách hàng hiệu của Lâm Ngọc Phong hàng hiệu, cô ghét cái đó!
"Sao mình có thể làm bạn với người không giống phụ nữ như cậu chứ?" Lâm Ngọc Phong bất đắc dĩ thở dài nói.
"Dù sao thì bạn bè vẫn tốt hơn kẻ địch, cậu cũng đừng phàn nàn nữa."
Giang Mạnh Phi đi tới hướng toilet, đi được một nửa như nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi: "Nè, có muốn mình chở cậu về nhà không? Mình thay quần áo là có thể đi rồi!"
"Không cần ~~ cậu muốn thay quần áo đúng không? Nhanh đi, nhanh đi!" Lâm Ngọc Phong phất tay từ chối khéo.
"Thật sự không cần mình chở cậu về nhà sao?"
"Không cần, bạn trai mình muốn tới đón, ngồi xe hơi thoải mái hơn!" Lâm Ngọc Phong tức giận châm chọc, xoay người đi.
"Chậc chậc ~~"
Giang Mạnh Phi hướng về phía bóng lưng Lâm Ngọc Phong làm mặt quỷ xong mới xoay người đi vào toilet thay quần áo.
Năm phút sau cô một thân áo da, quần da đi ra, không nghĩ đến vừa rẽ thì liền đụng phải cấp trên mới Lý Văn Ký của cô.
"Cô là. . . . . . Giang tiểu thư?"
Liếc thấy một thân trang phục Giang Mạnh Phi, cặp mắt Lý Văn Ký nhất thời sáng lên, đáy mắt tràn đầy thưởng thức.
Áo da, quần da bó sát người làm tôn lên dáng người gầy béo vừa phải, vóc người này bị nhìn không sót một cái gì, Giang Mạnh Phi hồn nhiên chưa phát hiện bây giờ mình có bao nhiêu hấp dẫn, quyến rũ, nhưng Lý Văn Ký thấy được, một đôi mắt suồng sã dao động trên người cô.
"Đúng, là tôi."
Cô sửng sốt một chút, ánh mắt Lý Văn Ký quá mức lộ liễu, khiến cô không tự chủ được rùng mình một cái, nhưng vẫn lễ phép gật đầu: "Giám đốc còn chưa tan việc sao?"
"Chuẩn bị về rồi."
Lý Văn ký cười nhạt, vô tình hay cố ý nháy mắt với Mạnh Phi, muốn “phóng điện” cho cô.
Ánh mắt của anh ta có vấn đề sao? Khóe mắt Giang Mạnh Phi giật giật, hoàn toàn không cảm nhận được “điện” của anh ta.
"Vậy tôi đi trước, Giám đốc hẹn gặp lại."
Không biết tại sao, cô đối với này cấp trên mới không có nhiều thiện cảm, cô xoa xoa bàn tay, vội vàng bôi dầu bàn chân chuồn đi ngay.
Lý Văn Ký đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp đã chạy xa của cô. Cô gái này là cực phẩm, anh tuyệt đối muốn nắm trong tay!
***
"Cái gì?" Mắt kính Giang Trình Lễ lệch sang bên.
"Con nói cái gì?" Miệng Lưu Huệ Như gần như méo.
"Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?"
Tay Giang Mạnh Nho ôm con trai run lên, thiếu chút làm rơi con trai xuống đất.
"Nhất định là ngày tận thế tới rồi."
Giang Mạnh Hà khẽ nhăn lông mày, không thể tin được chuyện như vậy sẽ xảy ra.
"Mọi người có phản ứng thái quá không? Con chỉ nói là con quyết định sống chung với Mục Phong mà thôi!" Giang Mạnh Phi thu dọn hành lý đơn giản xong, buồn cười nhìn cả nhà nói.
"Sống chung còn mà thôi sao?!"
Mọi người trong nháy mắt như tỉnh táo lại, tập thể mở miệng hướng về phía cô hét.
"Này này này, mọi người không phải cả ngày lẫn đêm muốn con nộp bạn trai, bây giờ tìm được đối tượng rồi, sao cả nhà kinh ngạc như vậy?"
Những người này có phải quá khó hiểu không? Muốn cô nhanh tìm đàn ông tốt gả đi chính là bọn họ, kinh ngạc vì bên người cô đột nhiên có người yêu cũng là bọn họ, là sao đây??? ~~
"Không phải đâu con gái, có đối tượng là chuyện tốt, điều kiện của ông chủ con cũng rất tốt, nhưng con và nó mới biết nhau không bao lâu, chưa gì đã muốn sống chung, điều này quá nhanh, con không cần suy nghĩ thêm sao?" Quan niệm của thế hệ trước chính là cảm thấy con gái tương đối bị thua thiệt, Giang Trình Lễ không khỏi cười khuyên nhủ.
"Ba, Học Hạo không phải ở nhà chúng ta một thời gian rồi sao, cũng giống như con với Mục Phong sống chung thôi!"
Kỳ quái, em gái có thể, cô lại không thể, đây là lý luận gì chứ?
Giang Trình Lễ khuyên bảo một hồi thì dừng, đành ngậm bồ hòn làm ngọt im lặng, để tránh nói nhiều sai nhiều.
"Chị, nhưng Học Hạo có ba mẹ tán thành đó, chị đừng lôi bọn em xuống nước." Giang Mạnh Hà khó chịu, vội vàng giúp đỡ bạn trai nói.
"Ba cũng nói Mục Phong rất tốt kìa! Cách nói này cũng coi như đồng ý đúng không?" Cô nhíu mày, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản.
"Không sai, cậu Mục là đối tượng rất tốt, nhưng nhà chúng ta cách biệt nhà cậu ta rất nhiều, con không cần cân nhắc lại sao?" Lưu Huệ Như nhớ rõ chuyện xưa, bát cơm nhà kẻ có tiền thì khó bưng, bà chỉ lo con gái sẽ chịu đau khổ.
"Mẹ, con chỉ sống chung, cũng không phải là lập tức phải gả, sao mẹ gấp gáp như vậy?" Cô không nhịn được trợn mắt.
"Sống chung không phải là trước kết hôn một bước sao? Chị nói vậy là không phải lỗi ngôn ngữ sao, chị hai?." Đầu óc Giang Mạnh Nho coi như tỉnh táo, lập tức tìm ra điểm mù trong lời nói của cô.
"Á. . . . . ."
Cô sợ run lên, không biết nên trả lời như thế nào, đúng lúc chuông cửa vang lên.
Vợ Giang Mạnh Nho là Trần Hồng Quyên ra mở cửa, phát hiện khách chính là vai nam chính khiến cả nhà kinh ngạc - Mục Phong.
"Trùng hợp như thế, tất cả mọi người đều ở đây sao?"
Mục Phong vừa vào cửa thì cười tươi, nhiệt tình chào hỏi.
Thoáng chốc, toàn bộ tám miệng ăn Giang gia đem tầm mắt quét về phía Mục Phong, tổng cộng mười sáu lưỡi dao sắc bén, bắn thủng chính xác toàn thân anh …
Tác giả :
Tử Trừng