Sống Chung Nhưng Không Chung Giường
Chương 2-5
Mạch Vĩ Triết không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha cô như thế, giống như một con báo đã tỏa định mục tiêu của mình, cô lùi thì hắn tiến. Hắn bước một bước lớn để khoảng cách giữa hai người ngắn hơn mười lăm cm.
Cô lại lui một bước lần nữa, hắn lại tiến lên một bước, đôi mắt màu hổ phách nhảy lên ngọn lửa.
"Cô đang lo lắng tin tức này sẽ bị tổng giám đốc của cô nhìn thấy, đúng không?" Hắn nhìn cô chằm chằm, đè thấp giọng nói, từng chữ từng chữ một hỏi: "Sợ anh ta hiểu lầm cô, vì thế cô mới tức giận như vậy?"
Lê Vĩnh Huyên cắn môi dưới, hơi mất tự nhiên quay đầu qua một bên.
"Bị tôi nói trúng rồi, trong lòng cô có tội." Hắn bức càng ngày càng gần, "Công việc sẽ chịu ảnh hưởng thế nào? Căn bản chỉ là lấy cớ. Một bản báo cáo đánh giá quan trọng như vậy sao? Thành thật nói ra đi."
Vì hắn chạy bộ, áo thun đã hoàn toàn ướt đẫm, vậy nên sớm đã cởi ra, trên người trần trụi, hào phóng bày ra những cơ bắp cường tráng mà hắn đã rèn luyện từ rất lâu. Một bộ ngực rộng lớn ở gần ngay trước mắt, hơn nữa nhiệt độ của cơ thể hắn, hơi thở, những giọt mồ hôi...... dựa gần như vậy, cảm giác áp bức thật sự kinh người.
"Ồ, ừm." Lê Vĩnh Huyên vô thức hắng giọng, "Anh... anh có thể...... mặc áo ngoài vào trước rồi nói được không?"
Hắn mang theo thói hư tật xấu muốn câu dẫn người. Khi hắn gặp cô, hắn dường như không thể nhịn được.
"Xin lỗi?" Hắn cực kỳ cố tình di chuyển tới gần hơn. "Lương tổng giám đốc có liên lạc với cô không? Anh ta có buồn vì loại tai tiếng thế này không?"
Cô chỉ cần lệch đầu về một bên, chóp mũi sẽ ngay lập tức chạm tới khuôn mặt của hắn. Mặt cô đỏ bừng, nhưng không có đường thối lui.
"Điều này...... chuyện này không liên quan tới anh." Dưới tình thế cấp bách, cô vội vàng nói ra một câu.
Mạch Vĩ Triết nhíu mày rậm lại, "Chuyện này không liên quan tới tôi? Vậy vì sao sáng sớm đã chạy tới tìm tôi hỏi tội?"
Đôi mắt cô dao động, nhưng không dám nhìn thẳng vào hắn. Tất cả khí thể vừa rồi đều đã biến mất.
Hai người quá gần gũi, có thể nghe được hơi thở của nhau một cách rõ ràng. Hắn hơi dồn dập, trong khi cô cũng không kém; Khi hắn chúi người về phía trước, hắn có thể dễ dàng ngửi được một mùi hương nhè nhẹ, rất dễ chịu. Hắn tự hỏi không biết cô đã dùng loại nước hoa hiệu nào ──
"Cô......" Giọng nói của hắn càng thấp, thậm chí có chút khàn khàn. Không khí ái muội càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Rầm!
Tiếng cánh cửa mở ra đột ngột khiến bọn họ đột nhiên bừng tỉnh, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Thành viên trong đội đã tới giờ vào cửa, chuẩn bị bắt đầu khởi động. An Thuận, thành viên nhỏ tuổi nhất trợn mắt há hốc mồm đứng ngay tại chỗ, hai mắt mở to trừng lớn.
Trong một thời gian dài, cả ba người đều giống như bị sét đánh, không hề động đậy.
"Tôi... tôi tới đầu tiên... ha ha! Tôi đi rửa tay trước." An Nhuận phục hồi lại tinh thần, ném túi đồ thể thao trong tay xuống liền chạy. Không hổ là tuyển thủ trượt băng tốc độ, ngay lập tức đã không thấy tăm hơi.
Nhận ra các đồng đội rất nhanh đều sẽ xuất hiện, Mạch Vĩ Triết tạm thời buông tha cô, không còn đối đầu với cô nữa. Hắn đi đến cửa sổ lớn và lấy khăn bông lau mồ hôi trên người mình.
Trong ánh nắng của mặt trời buổi sáng, cơ thể hắn phảng phất như được bao phủ một tầng phấn vàng, thậm chí là đang tỏa sáng. Lén liếc mắt nhìn một cái khiến trái tim Lê Vĩnh Huyên càng thêm đập loạn. Cô không dám nhìn thêm nữa, chỉ có thể nhanh chóng kéo khoảng cách ra xa, dời bước đến một băng ghế cạnh khu vực cử tạ ngồi xuống.
Hắn mặc một chiếc áo phông sạch sẽ, sau đó chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô. Rất may, bây giờ hắn những đã mặc quần áo, còn ngồi cách xa cô ít nhất ba mươi cm.
Hai người lặng im một lúc, Mạch Vĩ Triết mới nhẹ nhàng nói: "Cô thật sự quan tâm tới anh ta vậy sao? Theo tôi thấy thì chuyện kia không có gì ghê gớm cả. Nếu nó gây rắc rối cho cô, tôi có thể giúp cô giải thích."
Cô lắc lắc đầu. Thật ra, cô không cảm thấy tổng giám đốc sẽ nhìn tới tin tức này trên internet.
"Không phải bởi vì chuyện đó, chỉ là công việc của tôi sẽ gặp vấn đề ──"
"Công việc?" Hắn thật sự không hiểu, mày rậm hơi hơi nhăn lại. "Trung tâm thể thao này vốn dĩ được tài trợ bởi một công ty nước ngoài, tất cả mọi người đều biết. Hiện tại công ty cô lại muốn đầu tư vào đây, không phải rất kỳ lạ hay sao? Vấn đề là gì?"
Lê Vĩnh Huyên cắn đôi môi hồng. Cô do dự một lúc lâu, lúc này mới hỏi hắn một cách không chắc chắn: "Anh có thể giữ bí mật không?"
"Không thể." Hắn nói rất thẳng thắn, đổi lấy là một cái nhìn đầy căm giận của cô, đến nỗi hắn lại mỉm cười. "Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức, như vậy được chứ?"
"Thật ra...... tôi tới đây không phải chỉ vì đánh giá và viết báo cáo về trung tâm thể thao." Cô thành thật thừa nhận, "Bởi vì còn có nhiệm vụ khác trong người, nhưng hiện tại vẫn đang ở giai đoạn chuẩn bị, vì thế sự khởi đầu sẽ có chút phiền toái, muốn tầm nhìn càng thấp xuống sẽ càng tốt hơn."
"Ồ."
Thật sự không thể tin được! Khi nói chuyện thì hắn nói rất nhiều, nhưng thời điểm hiện tại, lại chỉ hưởng ứng một từ "ồ"?
"Anh không muốn hỏi thêm sao?" Lê Vĩnh Huyên trừng mắt nhìn hắn, "Chẳng lẽ anh không muốn biết đó là nhiệm vụ gì?"
Mạch Vĩ Triết uể oải vươn vai, lười biếng đáp: "Không muốn. Giữ bí mật là một việc rất mệt mỏi, tôi không muốn tốn sức lực vì những thứ không cần thiết. Tự cô giữ lấy bí mật của mình đi."
"......" Cô thật sự không còn lời nào để nói.
Cô rời khỏi phòng tập tạ, đi trên hành lang dài, cảm thấy có điều gì đó rất lạ.
Hắn nói không muốn tốn sức lực vì những thứ không cần thiết, nhưng, hắn vẫn ép hỏi cô lâu như vậy?
Đầu cô đang hết sức quay cuồng, đột nhiên bị An Nhuận đi tới làm gián đoạn ý nghĩ. An Nhuận vừa nhìn thấy cô thì lập tức cười toe toét, đáng yêu đến nỗi khiến người vui vẻ thoải mái. Không giống như người nào đó, luôn tạo cảm giác nặng nề áp bức......
Chờ đến khi hai người gần nhau hơn, Lê Vĩnh Huyên mới nói lời xin lỗi: "Tôi xin lỗi vì để anh nhìn thấy chúng tôi cãi nhau."
"Hai người đã cãi nhau?" Khuôn mặt đẹp trai của An Nhuận còn mang theo một chút trẻ con, đột nhiên hiện ra biểu tình mờ mịt, "Tôi cho rằng...... tôi cho rằng tiểu Mạch ca đã muốn hôn cô."
Bùm! Những lời của anh ta giống như một ngọn lửa, đốt cháy đôi tai cô!
~~~Hết chương 2~~~
Cô lại lui một bước lần nữa, hắn lại tiến lên một bước, đôi mắt màu hổ phách nhảy lên ngọn lửa.
"Cô đang lo lắng tin tức này sẽ bị tổng giám đốc của cô nhìn thấy, đúng không?" Hắn nhìn cô chằm chằm, đè thấp giọng nói, từng chữ từng chữ một hỏi: "Sợ anh ta hiểu lầm cô, vì thế cô mới tức giận như vậy?"
Lê Vĩnh Huyên cắn môi dưới, hơi mất tự nhiên quay đầu qua một bên.
"Bị tôi nói trúng rồi, trong lòng cô có tội." Hắn bức càng ngày càng gần, "Công việc sẽ chịu ảnh hưởng thế nào? Căn bản chỉ là lấy cớ. Một bản báo cáo đánh giá quan trọng như vậy sao? Thành thật nói ra đi."
Vì hắn chạy bộ, áo thun đã hoàn toàn ướt đẫm, vậy nên sớm đã cởi ra, trên người trần trụi, hào phóng bày ra những cơ bắp cường tráng mà hắn đã rèn luyện từ rất lâu. Một bộ ngực rộng lớn ở gần ngay trước mắt, hơn nữa nhiệt độ của cơ thể hắn, hơi thở, những giọt mồ hôi...... dựa gần như vậy, cảm giác áp bức thật sự kinh người.
"Ồ, ừm." Lê Vĩnh Huyên vô thức hắng giọng, "Anh... anh có thể...... mặc áo ngoài vào trước rồi nói được không?"
Hắn mang theo thói hư tật xấu muốn câu dẫn người. Khi hắn gặp cô, hắn dường như không thể nhịn được.
"Xin lỗi?" Hắn cực kỳ cố tình di chuyển tới gần hơn. "Lương tổng giám đốc có liên lạc với cô không? Anh ta có buồn vì loại tai tiếng thế này không?"
Cô chỉ cần lệch đầu về một bên, chóp mũi sẽ ngay lập tức chạm tới khuôn mặt của hắn. Mặt cô đỏ bừng, nhưng không có đường thối lui.
"Điều này...... chuyện này không liên quan tới anh." Dưới tình thế cấp bách, cô vội vàng nói ra một câu.
Mạch Vĩ Triết nhíu mày rậm lại, "Chuyện này không liên quan tới tôi? Vậy vì sao sáng sớm đã chạy tới tìm tôi hỏi tội?"
Đôi mắt cô dao động, nhưng không dám nhìn thẳng vào hắn. Tất cả khí thể vừa rồi đều đã biến mất.
Hai người quá gần gũi, có thể nghe được hơi thở của nhau một cách rõ ràng. Hắn hơi dồn dập, trong khi cô cũng không kém; Khi hắn chúi người về phía trước, hắn có thể dễ dàng ngửi được một mùi hương nhè nhẹ, rất dễ chịu. Hắn tự hỏi không biết cô đã dùng loại nước hoa hiệu nào ──
"Cô......" Giọng nói của hắn càng thấp, thậm chí có chút khàn khàn. Không khí ái muội càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Rầm!
Tiếng cánh cửa mở ra đột ngột khiến bọn họ đột nhiên bừng tỉnh, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Thành viên trong đội đã tới giờ vào cửa, chuẩn bị bắt đầu khởi động. An Thuận, thành viên nhỏ tuổi nhất trợn mắt há hốc mồm đứng ngay tại chỗ, hai mắt mở to trừng lớn.
Trong một thời gian dài, cả ba người đều giống như bị sét đánh, không hề động đậy.
"Tôi... tôi tới đầu tiên... ha ha! Tôi đi rửa tay trước." An Nhuận phục hồi lại tinh thần, ném túi đồ thể thao trong tay xuống liền chạy. Không hổ là tuyển thủ trượt băng tốc độ, ngay lập tức đã không thấy tăm hơi.
Nhận ra các đồng đội rất nhanh đều sẽ xuất hiện, Mạch Vĩ Triết tạm thời buông tha cô, không còn đối đầu với cô nữa. Hắn đi đến cửa sổ lớn và lấy khăn bông lau mồ hôi trên người mình.
Trong ánh nắng của mặt trời buổi sáng, cơ thể hắn phảng phất như được bao phủ một tầng phấn vàng, thậm chí là đang tỏa sáng. Lén liếc mắt nhìn một cái khiến trái tim Lê Vĩnh Huyên càng thêm đập loạn. Cô không dám nhìn thêm nữa, chỉ có thể nhanh chóng kéo khoảng cách ra xa, dời bước đến một băng ghế cạnh khu vực cử tạ ngồi xuống.
Hắn mặc một chiếc áo phông sạch sẽ, sau đó chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô. Rất may, bây giờ hắn những đã mặc quần áo, còn ngồi cách xa cô ít nhất ba mươi cm.
Hai người lặng im một lúc, Mạch Vĩ Triết mới nhẹ nhàng nói: "Cô thật sự quan tâm tới anh ta vậy sao? Theo tôi thấy thì chuyện kia không có gì ghê gớm cả. Nếu nó gây rắc rối cho cô, tôi có thể giúp cô giải thích."
Cô lắc lắc đầu. Thật ra, cô không cảm thấy tổng giám đốc sẽ nhìn tới tin tức này trên internet.
"Không phải bởi vì chuyện đó, chỉ là công việc của tôi sẽ gặp vấn đề ──"
"Công việc?" Hắn thật sự không hiểu, mày rậm hơi hơi nhăn lại. "Trung tâm thể thao này vốn dĩ được tài trợ bởi một công ty nước ngoài, tất cả mọi người đều biết. Hiện tại công ty cô lại muốn đầu tư vào đây, không phải rất kỳ lạ hay sao? Vấn đề là gì?"
Lê Vĩnh Huyên cắn đôi môi hồng. Cô do dự một lúc lâu, lúc này mới hỏi hắn một cách không chắc chắn: "Anh có thể giữ bí mật không?"
"Không thể." Hắn nói rất thẳng thắn, đổi lấy là một cái nhìn đầy căm giận của cô, đến nỗi hắn lại mỉm cười. "Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức, như vậy được chứ?"
"Thật ra...... tôi tới đây không phải chỉ vì đánh giá và viết báo cáo về trung tâm thể thao." Cô thành thật thừa nhận, "Bởi vì còn có nhiệm vụ khác trong người, nhưng hiện tại vẫn đang ở giai đoạn chuẩn bị, vì thế sự khởi đầu sẽ có chút phiền toái, muốn tầm nhìn càng thấp xuống sẽ càng tốt hơn."
"Ồ."
Thật sự không thể tin được! Khi nói chuyện thì hắn nói rất nhiều, nhưng thời điểm hiện tại, lại chỉ hưởng ứng một từ "ồ"?
"Anh không muốn hỏi thêm sao?" Lê Vĩnh Huyên trừng mắt nhìn hắn, "Chẳng lẽ anh không muốn biết đó là nhiệm vụ gì?"
Mạch Vĩ Triết uể oải vươn vai, lười biếng đáp: "Không muốn. Giữ bí mật là một việc rất mệt mỏi, tôi không muốn tốn sức lực vì những thứ không cần thiết. Tự cô giữ lấy bí mật của mình đi."
"......" Cô thật sự không còn lời nào để nói.
Cô rời khỏi phòng tập tạ, đi trên hành lang dài, cảm thấy có điều gì đó rất lạ.
Hắn nói không muốn tốn sức lực vì những thứ không cần thiết, nhưng, hắn vẫn ép hỏi cô lâu như vậy?
Đầu cô đang hết sức quay cuồng, đột nhiên bị An Nhuận đi tới làm gián đoạn ý nghĩ. An Nhuận vừa nhìn thấy cô thì lập tức cười toe toét, đáng yêu đến nỗi khiến người vui vẻ thoải mái. Không giống như người nào đó, luôn tạo cảm giác nặng nề áp bức......
Chờ đến khi hai người gần nhau hơn, Lê Vĩnh Huyên mới nói lời xin lỗi: "Tôi xin lỗi vì để anh nhìn thấy chúng tôi cãi nhau."
"Hai người đã cãi nhau?" Khuôn mặt đẹp trai của An Nhuận còn mang theo một chút trẻ con, đột nhiên hiện ra biểu tình mờ mịt, "Tôi cho rằng...... tôi cho rằng tiểu Mạch ca đã muốn hôn cô."
Bùm! Những lời của anh ta giống như một ngọn lửa, đốt cháy đôi tai cô!
~~~Hết chương 2~~~
Tác giả :
Thư Cách