Sống Chung Nhưng Không Chung Giường
Chương 2-4
"Nhưng tôi ──"
"Đi! Ngay lập tức!" Huấn luyện viên vung tay lên, chỉ vào cửa.
Mạch Vĩ Triết ném cho cô một ánh mắt uy hiếp "nhớ kỹ cho tôi", sau đó mặc áo khoác vào lần nữa, bước ra ngoài một cách miễn cưỡng.
"Sau này nếu như tiểu Mạch lại tìm cô gây rắc rối, cô cứ nói cho chúng tôi biết, không cần khách khí." Những lời an ủi lạnh như băng của huấn luyện viên rất dọa người, các đội viên bên cạnh cũng theo đó gật đầu dữ dội.
"À......" Cô nên phản ứng như thế nào? "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Nói xong, huấn luyện viên mặt lạnh như băng xoay người rời đi.
Để lại cô cùng với các đội viên hai mặt nhìn nhau. Nhóm người này mới ở độ tuổi đôi mươi, cùng nhau dùng đôi mắt lóe sáng nhìn cô, bầu không khí trở nên rất kỳ lạ ──
"Vậy, tôi sẽ đi trước?" Cô ngập ngừng nói, hy vọng bọn họ có thể nhường đường.
"Một người ăn cơm nhất định sẽ rất nhàm chán, đi ăn cùng chúng tôi đi."
"Đúng vậy, cùng nhau đến đây đi!" Lời mời cực kỳ nhiệt tình.
Đáy lòng Lê Vĩnh Huyên thật ra có chút cảm động. Tuy nhiên, đầu cô vẫn chưa choáng váng. Sau khi cô chần chờ một lát, thật cẩn thận hỏi: "Các anh...... có phải...... muốn tôi viết thêm về tình hình thức ăn vào trong báo cáo một chút hay không?"
Lời này được đổi lại là từng nụ cười sáng lạn và tán dương.
"Đúng vậy!"
"Thật sự là một người thông minh!"
......
Sáng sớm vài ngày sau, ngay bên ngoài phòng tập của trung tâm, vang lên những tiếng bước chân dồn dập thành thuý của giày cao gót.
Chưa đến bảy giờ, người nào đó đã dậy thật sớm. Mạch Vĩ Triết nghĩ thầm khi đang chạy ở trên máy chạy bộ như điên, mồ hôi ướt đẫm.
Toàn đội khởi động bắt đầu từ 7 giờ rưỡi, nhưng Mạch Vĩ Triết luôn tới sớm hơn một tiếng so với mọi người. Hắn có lịch huấn luyện riêng của mình.
Rầm! Cửa mở ra, một cái đầu người gần như bốc lửa xuất hiện.
Mạch Vĩ Triết đang chạy trên máy chạy với tốc độ bảy dặm một giờ, vẫn duy trì sự ổn định và không hề có ý định chạy chậm lại. Tuy nhiên, tầm mắt hắn lập tức nhốt cô lại, nhìn chằm chằm cô bước đi từng bước một về phía mình.
Ồ, cô ấy vẫn như vậy, một trăm phần trăm váy OL: Áo sơmi trắng như tuyết, váy hẹp màu xanh đen, giày cao gót màu đen. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại nhấn mạnh tất cả những ưu điểm của cô rất rõ ràng. Nhìn eo nhỏ, chân dài, cùng với ánh mắt đều khiến hắn có ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên──
Phản ứng của cô vẫn như cũ. Bất cứ lúc nào phát hiện ra ánh mắt hắn tuỳ tiện đánh giá mình trừ trên xuống dưới như vậy, Lê Vĩnh Huyên nhất định sẽ không vui và mím môi lại, ánh mắt toát ra sát khí, trừng trở về.
Mạch Vĩ Triết nhịn cười, ra vẻ thoải mái trả lời: "Sớm như vậy, cô cũng tới luyện chạy hay sao?"
Cô vẫy tay và đẩy ra một đống tài liệu ngay dưới mũi hắn.
Phía trên là đầu đề tin tức trên internet. Bức ảnh rất to rõ ràng, trùng hợp cũng có một bóng dáng yểu điệu mặc áo sơmi trắng và váy hẹp. Ở giữa bức ảnh rõ ràng là Mạch Vĩ Triết, đang nắm tay cô, một bộ mặt đang quay đầu lại trừng về phía nhà nhiếp ảnh. Khuôn mặt đẹp trai khó chịu được chụp rất rõ ràng, hoàn toàn không có khả năng nhận sai.
"Ồ......" Hắn phản ứng như không có gì, tiếp tục chạy.
"Này? Đây là phản ứng của anh sao?" Có người rõ ràng đang đè nén lửa giận trong giọng nói.
"Không, nhưng có thể đoán được nội dung." Mặc dù hắn nói trong khi đang thở nhanh, nhưng giọng điệu vẫn chẳng hề để ý. "Phóng viên ngày đó chụp ảnh này, cô cũng ở đây, vì sao lại...... sốc như vậy?"
"Anh vui lòng đọc rõ bài báo trước đi."
Mạch Vĩ Triết lấy tờ giấy từ trong tay cô, nhanh chóng lướt qua một lần, sau đó lại đẩy nó lại cho cô. Bước chân hoàn toàn không hề chậm lại.
"Xem xong rồi. Thế nào?"
Đó chỉ là những cáo buộc vô căn cứ, hắn đã tập mãi thành quen. Hơn nữa, lúc ấy hắn có nghiêm túc cảnh cáo phóng viên không được đưa hình chính diện của Lê Vĩnh Huyên, bọn họ cũng làm rồi. Đã giảm thương tổn đến mức thấp nhất, cô còn tức giận gì nữa?
"Thế nào?! Sao anh có thể hỏi như thế?" Lê Vĩnh Huyên không tự chủ được nâng cao giọng nói, "Họ đã đề cập tới tên tập đoàn chúng tôi!"
"Đó không phải tôi ──" Hắn có ý định ngắt lời.
Nhưng Lê Vĩnh Huyên không để ý tới hắn, tiếp tục mắng: "Có lẽ anh thích cảm giác mình là ngôi sao, suốt ngày thường có thói quen tạo ra những vụ bê bối để đăng tin tức trên báo, nhưng không phải là tôi! Có thể suy nghĩ một chút về cảm xúc của người khác hay không?"
Mạch Vĩ Triết chưa bao giờ từng để tới việc nhỏ này, hiện tại cũng trở nên tức giận không thể hiểu được. Bước chân của hắn trở nên nặng nề hơn, thịch thịch thịch, dùng sức va đập trên máy chạy bộ.
"...... Anh chỉ thuận miệng nói chuyện vài câu, đã tạo ra bao nhiêu rắc rối cho tôi, anh biết không? Công việc của tôi ──"
Mạch Vĩ Triết tức giận đến nỗi dùng sức đập mạnh một cái trên bảng điều khiển, máy dừng lại. Hắn bước một bước nhanh vượt xuống, đứng đối mặt với cô.
"Tôi chỉ nói một lần này thôi, cô nghe rõ ràng cho tôi!" Hắn lấy khí thế giống như khi ở trong sân thi đấu, hung hăng gầm nhẹ với cô: "Tôi không hề tiết lộ danh tính của cô, tôi cũng không phải là ngôi sao, càng sẽ không cố tình tạo ra tin tức để đăng báo!"
Hắn gầm to đến mức cô cảm thấy đau màng nhĩ, hơn nữa hắn dựa rất gần, một luồng hơi thở của đàn ông bức tới, Lê Vĩnh Huyên không tự chủ được lui ra phía sau một bước.
"Theo thông tin mà tôi thu thập được, anh ──" Ồ, vì sao cô lại cảm thấy mình bị hụt hơi?
"Đi! Ngay lập tức!" Huấn luyện viên vung tay lên, chỉ vào cửa.
Mạch Vĩ Triết ném cho cô một ánh mắt uy hiếp "nhớ kỹ cho tôi", sau đó mặc áo khoác vào lần nữa, bước ra ngoài một cách miễn cưỡng.
"Sau này nếu như tiểu Mạch lại tìm cô gây rắc rối, cô cứ nói cho chúng tôi biết, không cần khách khí." Những lời an ủi lạnh như băng của huấn luyện viên rất dọa người, các đội viên bên cạnh cũng theo đó gật đầu dữ dội.
"À......" Cô nên phản ứng như thế nào? "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Nói xong, huấn luyện viên mặt lạnh như băng xoay người rời đi.
Để lại cô cùng với các đội viên hai mặt nhìn nhau. Nhóm người này mới ở độ tuổi đôi mươi, cùng nhau dùng đôi mắt lóe sáng nhìn cô, bầu không khí trở nên rất kỳ lạ ──
"Vậy, tôi sẽ đi trước?" Cô ngập ngừng nói, hy vọng bọn họ có thể nhường đường.
"Một người ăn cơm nhất định sẽ rất nhàm chán, đi ăn cùng chúng tôi đi."
"Đúng vậy, cùng nhau đến đây đi!" Lời mời cực kỳ nhiệt tình.
Đáy lòng Lê Vĩnh Huyên thật ra có chút cảm động. Tuy nhiên, đầu cô vẫn chưa choáng váng. Sau khi cô chần chờ một lát, thật cẩn thận hỏi: "Các anh...... có phải...... muốn tôi viết thêm về tình hình thức ăn vào trong báo cáo một chút hay không?"
Lời này được đổi lại là từng nụ cười sáng lạn và tán dương.
"Đúng vậy!"
"Thật sự là một người thông minh!"
......
Sáng sớm vài ngày sau, ngay bên ngoài phòng tập của trung tâm, vang lên những tiếng bước chân dồn dập thành thuý của giày cao gót.
Chưa đến bảy giờ, người nào đó đã dậy thật sớm. Mạch Vĩ Triết nghĩ thầm khi đang chạy ở trên máy chạy bộ như điên, mồ hôi ướt đẫm.
Toàn đội khởi động bắt đầu từ 7 giờ rưỡi, nhưng Mạch Vĩ Triết luôn tới sớm hơn một tiếng so với mọi người. Hắn có lịch huấn luyện riêng của mình.
Rầm! Cửa mở ra, một cái đầu người gần như bốc lửa xuất hiện.
Mạch Vĩ Triết đang chạy trên máy chạy với tốc độ bảy dặm một giờ, vẫn duy trì sự ổn định và không hề có ý định chạy chậm lại. Tuy nhiên, tầm mắt hắn lập tức nhốt cô lại, nhìn chằm chằm cô bước đi từng bước một về phía mình.
Ồ, cô ấy vẫn như vậy, một trăm phần trăm váy OL: Áo sơmi trắng như tuyết, váy hẹp màu xanh đen, giày cao gót màu đen. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại nhấn mạnh tất cả những ưu điểm của cô rất rõ ràng. Nhìn eo nhỏ, chân dài, cùng với ánh mắt đều khiến hắn có ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên──
Phản ứng của cô vẫn như cũ. Bất cứ lúc nào phát hiện ra ánh mắt hắn tuỳ tiện đánh giá mình trừ trên xuống dưới như vậy, Lê Vĩnh Huyên nhất định sẽ không vui và mím môi lại, ánh mắt toát ra sát khí, trừng trở về.
Mạch Vĩ Triết nhịn cười, ra vẻ thoải mái trả lời: "Sớm như vậy, cô cũng tới luyện chạy hay sao?"
Cô vẫy tay và đẩy ra một đống tài liệu ngay dưới mũi hắn.
Phía trên là đầu đề tin tức trên internet. Bức ảnh rất to rõ ràng, trùng hợp cũng có một bóng dáng yểu điệu mặc áo sơmi trắng và váy hẹp. Ở giữa bức ảnh rõ ràng là Mạch Vĩ Triết, đang nắm tay cô, một bộ mặt đang quay đầu lại trừng về phía nhà nhiếp ảnh. Khuôn mặt đẹp trai khó chịu được chụp rất rõ ràng, hoàn toàn không có khả năng nhận sai.
"Ồ......" Hắn phản ứng như không có gì, tiếp tục chạy.
"Này? Đây là phản ứng của anh sao?" Có người rõ ràng đang đè nén lửa giận trong giọng nói.
"Không, nhưng có thể đoán được nội dung." Mặc dù hắn nói trong khi đang thở nhanh, nhưng giọng điệu vẫn chẳng hề để ý. "Phóng viên ngày đó chụp ảnh này, cô cũng ở đây, vì sao lại...... sốc như vậy?"
"Anh vui lòng đọc rõ bài báo trước đi."
Mạch Vĩ Triết lấy tờ giấy từ trong tay cô, nhanh chóng lướt qua một lần, sau đó lại đẩy nó lại cho cô. Bước chân hoàn toàn không hề chậm lại.
"Xem xong rồi. Thế nào?"
Đó chỉ là những cáo buộc vô căn cứ, hắn đã tập mãi thành quen. Hơn nữa, lúc ấy hắn có nghiêm túc cảnh cáo phóng viên không được đưa hình chính diện của Lê Vĩnh Huyên, bọn họ cũng làm rồi. Đã giảm thương tổn đến mức thấp nhất, cô còn tức giận gì nữa?
"Thế nào?! Sao anh có thể hỏi như thế?" Lê Vĩnh Huyên không tự chủ được nâng cao giọng nói, "Họ đã đề cập tới tên tập đoàn chúng tôi!"
"Đó không phải tôi ──" Hắn có ý định ngắt lời.
Nhưng Lê Vĩnh Huyên không để ý tới hắn, tiếp tục mắng: "Có lẽ anh thích cảm giác mình là ngôi sao, suốt ngày thường có thói quen tạo ra những vụ bê bối để đăng tin tức trên báo, nhưng không phải là tôi! Có thể suy nghĩ một chút về cảm xúc của người khác hay không?"
Mạch Vĩ Triết chưa bao giờ từng để tới việc nhỏ này, hiện tại cũng trở nên tức giận không thể hiểu được. Bước chân của hắn trở nên nặng nề hơn, thịch thịch thịch, dùng sức va đập trên máy chạy bộ.
"...... Anh chỉ thuận miệng nói chuyện vài câu, đã tạo ra bao nhiêu rắc rối cho tôi, anh biết không? Công việc của tôi ──"
Mạch Vĩ Triết tức giận đến nỗi dùng sức đập mạnh một cái trên bảng điều khiển, máy dừng lại. Hắn bước một bước nhanh vượt xuống, đứng đối mặt với cô.
"Tôi chỉ nói một lần này thôi, cô nghe rõ ràng cho tôi!" Hắn lấy khí thế giống như khi ở trong sân thi đấu, hung hăng gầm nhẹ với cô: "Tôi không hề tiết lộ danh tính của cô, tôi cũng không phải là ngôi sao, càng sẽ không cố tình tạo ra tin tức để đăng báo!"
Hắn gầm to đến mức cô cảm thấy đau màng nhĩ, hơn nữa hắn dựa rất gần, một luồng hơi thở của đàn ông bức tới, Lê Vĩnh Huyên không tự chủ được lui ra phía sau một bước.
"Theo thông tin mà tôi thu thập được, anh ──" Ồ, vì sao cô lại cảm thấy mình bị hụt hơi?
Tác giả :
Thư Cách