Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
Chương 92: Thật sự không suy xét một chút?
Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
_______________
Lịch sử đen?
Hạ Tiểu Nịnh nghiêm túc mà suy nghĩ, “Tôi 5 năm này không có lịch sử đen gì, 5 năm trước…… Tôi cũng không biết.”
“…… Chính cô như thế nào cũng không biết?”
“Bởi vì 5 năm trước động đất, tôi bị tổn thương não bộ, cái gì cũng đều không nhớ rõ.”
“……” Lâm Vân Vân đồng cảm mà nhìn về phía cô, “Tiểu Nịnh, không thể nghĩ được cô khổ như vậy……”
“Có gì khổ?” Hạ Tiểu Nịnh cười tủm tỉm, “Tôi hiện tại thân thể khỏe mạnh, gia đình hoàn chỉnh, so với những người bỏ mạng trong trận động đất kia, tôi không biết may mắn gấp bao nhiêu lần. Chuyện trước kia, ba mẹ tôi nói, đơn giản chính là nỗ lực đọc sách. Không nhớ rõ thì không tính. Yên tâm đi, Kha Linh Lung không thể làm hại tôi đâu.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lâm Vân Vân liếc mắt nhìn thời gian một cái, “Tôi phải đi hẹn hò rồi, bye bye!”
“…… Cô thật sự không hề suy xét một chút?”
Hạ Tiểu Nịnh liên tục giữ lại, Lâm Vân Vân vẫn là kiên định thẳng bước rời đi rồi.
Để lại cô một mình ai oán mà đứng ở ngoài cửa lớn, một bộ dáng trời muốn diệt người mà người lại không thể phản kháng được, biểu tình đau khổ……
……
Vào đêm.
Phong Thanh Ngạn bởi vì công việc nên chưa về.
Hai đứa nhỏ cơm nước xong, sau khi rửa sạch tay, Phong Tu Viễn liền chạy lên trên phòng trò chơi ở trên tầng.
Phong Mạn Mạn vẻ mặt hâm mộ: “Nếu em là con rết thì tốt rồi.”
"……” Hạ Tiểu Nịnh nghe không hiểu, “Ý em là gì?”
"Vậy em có thể cùng anh ấy hoàn thành bài tập kỳ nghỉ giữa khóa, về nhà chỉ chơi thôi.”
“……Anh trai em sớm hoàn thành bài tập về nhà không phải bởi vì anh em là con rết, mà là anh em đủ nghiêm túc.” Hạ Tiểu Nịnh lau khô tay đem cô bé từ trên ghế ăn ôm xuống dưới, “Đi thôi, chị cùng em làm bài tập nào.”
“Được!” Phong Mạn Mạn đôi mắt lập tức sáng lên, “Vậy lát nữa nếu em làm không được, chị không được cười em!”
Hạ Tiểu Nịnh ôn hòa mà sờ sờ đầu nhỏ của cô bé: “Làm sao có thể?”
……
Một giờ sau.
Thư phòng trên tầng.
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà đè nén, cô nhịn cười nhịn đến đau bụng.
Cô bé làm bài tập về nhà, không thể dùng mô tả để hình dung đến.
Quả thực là…… Văn vẻ thảm họa a.
Điền từ vào chỗ trống: (...) ti mã tích.
Câu hỏi liên quan: Mười lăm ánh trăng —— cực lớn lại thơm.
Đặt câu: Nơi tôi thích nhất là nhà bếp, bởi vì có rất nhiều món ăn ngon!
“…… Được rồi, chúng ta trước hết làm toán học đi.” Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng thay đổi sách bài tập.
Phong Mạn Mạn cũng không phản kháng, mà là nghiêm túc ngồi.
Không đầy một lát, Hạ Tiểu Nịnh lại thấy được câu trả lời trực tiếp phá nát thế giới quan của cô——
384 000 km là khoảng cách là trái đất đến nhà em.
“……” Hạ Tiểu Nịnh đỡ trán, “Mạn Mạn, em đi học trên lớp có nghe giảng không?”
Phong Mạn Mạn dùng sức gật đầu, “Có nghe a! Giáo viên hôm nay còn khen em nữa đó!”
“Khen em cái gì?”
“Nói em lúc đi học nhìn chằm chằm vào giáo viên, mắt to tròn tròn, rất đáng yêu!”
“……” Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà thở ra một hơi, “Được rồi, chúng ta giải lại một lần nữa ah, em xem đề này……”
Một mực mân mê đến hơn mười một giờ, cô bé đối với sách vở cùng bài tập về nhà như cũ cái gì cũng không biết.
Cái đầu to dựa vào đầu nhỏ, vẫn luôn giảng đề, cuối cùng đều có chút mệt nhọc, đầu từng chút mà gật gà gật gù, giống như hai con gà đang mổ thóc.
Quản gia bước vào thúc giục rất nhiều lần, Mạn Mạn thật sự chống đỡ không được nữa, đã lăn ra ngủ trước.
Hạ Tiểu Nịnh một mình ở trước cái bàn nhỏ viết lung tung gì đó, còn vẽ mấy bản phác thảo sinh động lên kế hoạch ngày mai lại giải thích cho Phong Mạn Mạn một số khái niệm toán học.
Đến cuối cùng cũng dần dần chống đỡ không nổi, gục vào chỗ đó ngủ mà không hay biết.
……
Phong Thanh Ngạn đêm nay có xã giao, uống vài chén, có chút hơi say.
Khi trở lại trang viên đã qua nửa đêm, anh lên tầng chuẩn bị trực tiếp bước vào phòng của mình, lại ngoài ý muốn phát hiện đèn thư phòng vẫn còn sáng lên.
Cửa, bị anh không tiếng động đẩy ra.
Sau đó liền thấy được gục vào chỗ đó là Hạ Tiểu Nịnh.
Trên người cô còn mặc trang phục đầu, mềm mại nhẹ nhàng giống như thỏ, ngủ đến rất thơm rất thoải mái.
Trên mặt được bao phủ bởi một tầng áng màu vàng nhàn nhạt, yên tĩnh xinh đẹp.
Mắt đen yên lặng nhìn cô, ánh mắt, dần dần sâu thẳm……
Anh an tĩnh mà thẳng bước đi qua, sau đó cúi người, môi mỏng từng chút từng chút một mà tiếp cận cô ——
___________________
Dịch: Sâu
_______________
Lịch sử đen?
Hạ Tiểu Nịnh nghiêm túc mà suy nghĩ, “Tôi 5 năm này không có lịch sử đen gì, 5 năm trước…… Tôi cũng không biết.”
“…… Chính cô như thế nào cũng không biết?”
“Bởi vì 5 năm trước động đất, tôi bị tổn thương não bộ, cái gì cũng đều không nhớ rõ.”
“……” Lâm Vân Vân đồng cảm mà nhìn về phía cô, “Tiểu Nịnh, không thể nghĩ được cô khổ như vậy……”
“Có gì khổ?” Hạ Tiểu Nịnh cười tủm tỉm, “Tôi hiện tại thân thể khỏe mạnh, gia đình hoàn chỉnh, so với những người bỏ mạng trong trận động đất kia, tôi không biết may mắn gấp bao nhiêu lần. Chuyện trước kia, ba mẹ tôi nói, đơn giản chính là nỗ lực đọc sách. Không nhớ rõ thì không tính. Yên tâm đi, Kha Linh Lung không thể làm hại tôi đâu.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lâm Vân Vân liếc mắt nhìn thời gian một cái, “Tôi phải đi hẹn hò rồi, bye bye!”
“…… Cô thật sự không hề suy xét một chút?”
Hạ Tiểu Nịnh liên tục giữ lại, Lâm Vân Vân vẫn là kiên định thẳng bước rời đi rồi.
Để lại cô một mình ai oán mà đứng ở ngoài cửa lớn, một bộ dáng trời muốn diệt người mà người lại không thể phản kháng được, biểu tình đau khổ……
……
Vào đêm.
Phong Thanh Ngạn bởi vì công việc nên chưa về.
Hai đứa nhỏ cơm nước xong, sau khi rửa sạch tay, Phong Tu Viễn liền chạy lên trên phòng trò chơi ở trên tầng.
Phong Mạn Mạn vẻ mặt hâm mộ: “Nếu em là con rết thì tốt rồi.”
"……” Hạ Tiểu Nịnh nghe không hiểu, “Ý em là gì?”
"Vậy em có thể cùng anh ấy hoàn thành bài tập kỳ nghỉ giữa khóa, về nhà chỉ chơi thôi.”
“……Anh trai em sớm hoàn thành bài tập về nhà không phải bởi vì anh em là con rết, mà là anh em đủ nghiêm túc.” Hạ Tiểu Nịnh lau khô tay đem cô bé từ trên ghế ăn ôm xuống dưới, “Đi thôi, chị cùng em làm bài tập nào.”
“Được!” Phong Mạn Mạn đôi mắt lập tức sáng lên, “Vậy lát nữa nếu em làm không được, chị không được cười em!”
Hạ Tiểu Nịnh ôn hòa mà sờ sờ đầu nhỏ của cô bé: “Làm sao có thể?”
……
Một giờ sau.
Thư phòng trên tầng.
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà đè nén, cô nhịn cười nhịn đến đau bụng.
Cô bé làm bài tập về nhà, không thể dùng mô tả để hình dung đến.
Quả thực là…… Văn vẻ thảm họa a.
Điền từ vào chỗ trống: (...) ti mã tích.
Câu hỏi liên quan: Mười lăm ánh trăng —— cực lớn lại thơm.
Đặt câu: Nơi tôi thích nhất là nhà bếp, bởi vì có rất nhiều món ăn ngon!
“…… Được rồi, chúng ta trước hết làm toán học đi.” Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng thay đổi sách bài tập.
Phong Mạn Mạn cũng không phản kháng, mà là nghiêm túc ngồi.
Không đầy một lát, Hạ Tiểu Nịnh lại thấy được câu trả lời trực tiếp phá nát thế giới quan của cô——
384 000 km là khoảng cách là trái đất đến nhà em.
“……” Hạ Tiểu Nịnh đỡ trán, “Mạn Mạn, em đi học trên lớp có nghe giảng không?”
Phong Mạn Mạn dùng sức gật đầu, “Có nghe a! Giáo viên hôm nay còn khen em nữa đó!”
“Khen em cái gì?”
“Nói em lúc đi học nhìn chằm chằm vào giáo viên, mắt to tròn tròn, rất đáng yêu!”
“……” Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà thở ra một hơi, “Được rồi, chúng ta giải lại một lần nữa ah, em xem đề này……”
Một mực mân mê đến hơn mười một giờ, cô bé đối với sách vở cùng bài tập về nhà như cũ cái gì cũng không biết.
Cái đầu to dựa vào đầu nhỏ, vẫn luôn giảng đề, cuối cùng đều có chút mệt nhọc, đầu từng chút mà gật gà gật gù, giống như hai con gà đang mổ thóc.
Quản gia bước vào thúc giục rất nhiều lần, Mạn Mạn thật sự chống đỡ không được nữa, đã lăn ra ngủ trước.
Hạ Tiểu Nịnh một mình ở trước cái bàn nhỏ viết lung tung gì đó, còn vẽ mấy bản phác thảo sinh động lên kế hoạch ngày mai lại giải thích cho Phong Mạn Mạn một số khái niệm toán học.
Đến cuối cùng cũng dần dần chống đỡ không nổi, gục vào chỗ đó ngủ mà không hay biết.
……
Phong Thanh Ngạn đêm nay có xã giao, uống vài chén, có chút hơi say.
Khi trở lại trang viên đã qua nửa đêm, anh lên tầng chuẩn bị trực tiếp bước vào phòng của mình, lại ngoài ý muốn phát hiện đèn thư phòng vẫn còn sáng lên.
Cửa, bị anh không tiếng động đẩy ra.
Sau đó liền thấy được gục vào chỗ đó là Hạ Tiểu Nịnh.
Trên người cô còn mặc trang phục đầu, mềm mại nhẹ nhàng giống như thỏ, ngủ đến rất thơm rất thoải mái.
Trên mặt được bao phủ bởi một tầng áng màu vàng nhàn nhạt, yên tĩnh xinh đẹp.
Mắt đen yên lặng nhìn cô, ánh mắt, dần dần sâu thẳm……
Anh an tĩnh mà thẳng bước đi qua, sau đó cúi người, môi mỏng từng chút từng chút một mà tiếp cận cô ——
___________________
Tác giả :
Minh Nguyệt Khuynh Thành