Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
Chương 83: Đã đợi không kịp
Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Hạ Tiểu Nịnh đứng ở cách đó không xa, nhưng cũng không nghe rõ Tề Hàng rốt cuộc nói gì, chỉ thấy mấy bảo vệ kia bỗng nhiên đối với cô lễ phép cười cười, còn có một người chạy tiến vào đại sảnh, dường như là đang giải thích cái gì đó.
Tề Hàng một lần nữa đi về hướng cô, “Hạ tiểu thư, cô có thể đi vào.”
“Cảm ơn!”
“Không cần khách khí. Tôi đây còn có việc đi trước.” Tề Hàng nói xong đã đi xa.
Hạ Tiểu Nịnh xách theo hộp cơm vào cửa Phong thị, lúc này đây thế mà thật sự được vào bên trong.
Trên đường đi cũng có không ít người nhìn cô, bên trong ánh mắt mang theo hâm mộ, ghen ghét, cùng với không chút nào che dấu sự dò xét.
Hạ Tiểu Nịnh toàn bộ trực tiếp làm lơ.
Rốt cuộc đưa điểm tâm ngọt cho ảnh đế, loại may mắn này không phải mỗi người cũng có được, những người đó hâm mộ bản thân mình, cũng là có thể lý giải được.
Cô bước vào thang máy, cửa từ từ đóng lại, ngăn cách khỏi những ánh mắt đó.
Những người khác cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt ——
Phong tổng đẹp trai như vậy, cũng chỉ có người đẹp như vậy mới có thể xứng đôi với anh, đây là các cô ghen ghét phúc khí không đến a.
……
Hạ Tiểu Nịnh sau khi vào thang máy ấn tầng một, sau khi đến nơi liền dựa vào chỉ đường mà một mạch đi về phía trước, rất dễ dàng mà tìm được cửa studio.
Hiện tại là ăn trưa, cho nên bên trong người cũng không nhiều lắm, ngoại trừ mấy nhiếp ảnh gia đang chơi với máy móc ở bên ngoài, cũng chỉ còn có một người đang nghiêng người dựa vào ghế nhẹ nhàng chợp mắt.
Áo trắng quần trắng vĩnh viễn có thể được anh mặc mà có phong cách đến như vậy, vừa thấy thấy chính là Mộ Đình Tiêu không sai.
Cô hơi mỉm cười, bước nhanh tới, “Xin chào, Tiramisu đã đến.”
Mắt phượng đẹp khẽ mở, Mộ Đình Tiêu nhìn thấy cô, khóe miệng ý cười cũng sâu hơn rất nhiều.
Anh lập tức ngồi dậy, “Cô gái ốc sên đã đến.”
“……”
Tại tri ân đồ báo *có ơn tất báo*, điểm trên này Hạ Tiểu Nịnh không phủ nhận mình chính là cô gái ốc sên.
Cô ngồi xuống ghế bên cạnh, đem hộp đồ ăn đưa cho anh, “Vừa mới nướng ra. Nhân lúc nóng, ngài ăn đi.”
Mộ Đình Tiêu không có đưa tay ra đón, mà là vui vẻ gợn sóng mà nhìn chằm chằm cô, “Tôi có già như vậy sao?”
“A?”
Chủ đề này nhảy lên quá nhanh, Hạ Tiểu Nịnh một chút cũng không đuổi kịp.
“ Ý của tôi là, cô vẫn luôn ngài ngài ngài mà gọi tôi, không mệt sao?”
“…… Khá tốt a.”
Cô vốn là rất tôn kính anh cảm kích anh, cũng rất bội phục cách làm người của anh.
“Nhưng tôi cảm thấy không tốt,” Mộ Đình Tiêu đưa tay sờ sờ chóp mũi cô, “Tôi cũng có thể mặt dày vô sỉ mà tìm cô muốn Tiramisu, cô có thể không cần phải khách khí với tôi như vậy?”
Hạ Tiểu Nịnh chóp mũi nóng lên, chỗ bị anh chạm qua địa phương không hiểu sao tê dại, “Tôi..…”
“Về sau, gọi tôi là Mộ Đình Tiêu, hoặc là Đình Tiêu, A Tiêu, đều có thể.”
“……”
Thật không được tự nhiên, Hạ Tiểu Nịnh gọi không ra miệng.
Nhưng thấy anh ôn hòa như vậy mà nhìn mình, hiện tại vào lúc này cô thật sự không có biện pháp quét sạch sự quan tâm của người khác.
Thôi, sửa xưng hô mà thôi, dù sao về sau cũng sẽ không thường xuyên gặp mặt.
Cô nghĩ nghĩ, “Tôi và những fan khác của anh đều giống nhau, gọi anh là Tiêu gia đi!”
“…… Cũng tốt a.”
Tương lai còn dài.
Anh, không vội.
……
Giờ ăn trưa, các công nhân viên Phong thị đều hướng nhà ăn đi đến, vừa đi vừa trao đổi chuyện bát lớn vừa mới xảy ra.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều biết có một người đẹp tới đưa bữa trưa tình yêu cho Phong tổng.
Tin tức này lập tức lan truyền nhanh chóng, giống như đã mọc cánh nhanh chóng bay đến tầng cao nhất Phong Thanh Ngạn đang xử lý công việc trong văn phòng……
Nghe thư kí nói có một người phụ nữ đưa cơm trưa cho anh, lại còn họ Hạ.
Ngoại trừ Hạ Tiểu Nịnh ra, Phong Thanh Ngạn nghĩ không ra còn có người nào khác.
Coi như là thức thời đi, còn biết đưa cơm trưa tới cho anh.
Xem ra mười ngày không gặp mặt, cô gái kia rốt cuộc là nhịn không nổi, đợi không kịp, muốn biết đáp án từ chỗ của anh……
Phong Thanh Ngạn môi mỏng chậm rãi nói một câu, ấn xuống tuyến điện thoại nội bộ phân phó cho phòng thư kí, “Không cần chuẩn bị bữa trưa cho tôi. Tôi có sắp xếp khác rồi.”
“Vâng, Tổng giám đốc.”
__________________
Dịch giả: Sâu
________________
Hạ Tiểu Nịnh đứng ở cách đó không xa, nhưng cũng không nghe rõ Tề Hàng rốt cuộc nói gì, chỉ thấy mấy bảo vệ kia bỗng nhiên đối với cô lễ phép cười cười, còn có một người chạy tiến vào đại sảnh, dường như là đang giải thích cái gì đó.
Tề Hàng một lần nữa đi về hướng cô, “Hạ tiểu thư, cô có thể đi vào.”
“Cảm ơn!”
“Không cần khách khí. Tôi đây còn có việc đi trước.” Tề Hàng nói xong đã đi xa.
Hạ Tiểu Nịnh xách theo hộp cơm vào cửa Phong thị, lúc này đây thế mà thật sự được vào bên trong.
Trên đường đi cũng có không ít người nhìn cô, bên trong ánh mắt mang theo hâm mộ, ghen ghét, cùng với không chút nào che dấu sự dò xét.
Hạ Tiểu Nịnh toàn bộ trực tiếp làm lơ.
Rốt cuộc đưa điểm tâm ngọt cho ảnh đế, loại may mắn này không phải mỗi người cũng có được, những người đó hâm mộ bản thân mình, cũng là có thể lý giải được.
Cô bước vào thang máy, cửa từ từ đóng lại, ngăn cách khỏi những ánh mắt đó.
Những người khác cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt ——
Phong tổng đẹp trai như vậy, cũng chỉ có người đẹp như vậy mới có thể xứng đôi với anh, đây là các cô ghen ghét phúc khí không đến a.
……
Hạ Tiểu Nịnh sau khi vào thang máy ấn tầng một, sau khi đến nơi liền dựa vào chỉ đường mà một mạch đi về phía trước, rất dễ dàng mà tìm được cửa studio.
Hiện tại là ăn trưa, cho nên bên trong người cũng không nhiều lắm, ngoại trừ mấy nhiếp ảnh gia đang chơi với máy móc ở bên ngoài, cũng chỉ còn có một người đang nghiêng người dựa vào ghế nhẹ nhàng chợp mắt.
Áo trắng quần trắng vĩnh viễn có thể được anh mặc mà có phong cách đến như vậy, vừa thấy thấy chính là Mộ Đình Tiêu không sai.
Cô hơi mỉm cười, bước nhanh tới, “Xin chào, Tiramisu đã đến.”
Mắt phượng đẹp khẽ mở, Mộ Đình Tiêu nhìn thấy cô, khóe miệng ý cười cũng sâu hơn rất nhiều.
Anh lập tức ngồi dậy, “Cô gái ốc sên đã đến.”
“……”
Tại tri ân đồ báo *có ơn tất báo*, điểm trên này Hạ Tiểu Nịnh không phủ nhận mình chính là cô gái ốc sên.
Cô ngồi xuống ghế bên cạnh, đem hộp đồ ăn đưa cho anh, “Vừa mới nướng ra. Nhân lúc nóng, ngài ăn đi.”
Mộ Đình Tiêu không có đưa tay ra đón, mà là vui vẻ gợn sóng mà nhìn chằm chằm cô, “Tôi có già như vậy sao?”
“A?”
Chủ đề này nhảy lên quá nhanh, Hạ Tiểu Nịnh một chút cũng không đuổi kịp.
“ Ý của tôi là, cô vẫn luôn ngài ngài ngài mà gọi tôi, không mệt sao?”
“…… Khá tốt a.”
Cô vốn là rất tôn kính anh cảm kích anh, cũng rất bội phục cách làm người của anh.
“Nhưng tôi cảm thấy không tốt,” Mộ Đình Tiêu đưa tay sờ sờ chóp mũi cô, “Tôi cũng có thể mặt dày vô sỉ mà tìm cô muốn Tiramisu, cô có thể không cần phải khách khí với tôi như vậy?”
Hạ Tiểu Nịnh chóp mũi nóng lên, chỗ bị anh chạm qua địa phương không hiểu sao tê dại, “Tôi..…”
“Về sau, gọi tôi là Mộ Đình Tiêu, hoặc là Đình Tiêu, A Tiêu, đều có thể.”
“……”
Thật không được tự nhiên, Hạ Tiểu Nịnh gọi không ra miệng.
Nhưng thấy anh ôn hòa như vậy mà nhìn mình, hiện tại vào lúc này cô thật sự không có biện pháp quét sạch sự quan tâm của người khác.
Thôi, sửa xưng hô mà thôi, dù sao về sau cũng sẽ không thường xuyên gặp mặt.
Cô nghĩ nghĩ, “Tôi và những fan khác của anh đều giống nhau, gọi anh là Tiêu gia đi!”
“…… Cũng tốt a.”
Tương lai còn dài.
Anh, không vội.
……
Giờ ăn trưa, các công nhân viên Phong thị đều hướng nhà ăn đi đến, vừa đi vừa trao đổi chuyện bát lớn vừa mới xảy ra.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều biết có một người đẹp tới đưa bữa trưa tình yêu cho Phong tổng.
Tin tức này lập tức lan truyền nhanh chóng, giống như đã mọc cánh nhanh chóng bay đến tầng cao nhất Phong Thanh Ngạn đang xử lý công việc trong văn phòng……
Nghe thư kí nói có một người phụ nữ đưa cơm trưa cho anh, lại còn họ Hạ.
Ngoại trừ Hạ Tiểu Nịnh ra, Phong Thanh Ngạn nghĩ không ra còn có người nào khác.
Coi như là thức thời đi, còn biết đưa cơm trưa tới cho anh.
Xem ra mười ngày không gặp mặt, cô gái kia rốt cuộc là nhịn không nổi, đợi không kịp, muốn biết đáp án từ chỗ của anh……
Phong Thanh Ngạn môi mỏng chậm rãi nói một câu, ấn xuống tuyến điện thoại nội bộ phân phó cho phòng thư kí, “Không cần chuẩn bị bữa trưa cho tôi. Tôi có sắp xếp khác rồi.”
“Vâng, Tổng giám đốc.”
__________________
Tác giả :
Minh Nguyệt Khuynh Thành