Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
Chương 78: Thật sự rất thích anh
Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Phong Thanh Ngạn động tác trên ngón tay dừng lại, ánh mắt thẳng tắp mà hướng về phía cô.
Dần dần mà, trở nên sâu thẳm.
Hạ Tiểu Nịnh bị anh nhìn đến không hiểu được mà hốt hoảng, giờ phút này không có chỗ nào để trốn.
Bàn tay, vô ý thức đặt sang một bên, nắm lấy được một cái gối, sau đó không biết nghĩ như thế nào, lại cứ như vậy cầm lấy nó, che lên trên mặt của mình.
Ngăn cách ánh mắt phức tạp kia của anh.
“Tôi, tôi trên mặt lại không có bị thương, anh chuyên tâm bôi thuốc là được rồi!”
Giọng nói ồm ồm từ dưới mặt gối truyền tới, mang theo hơi thở bất ổn.
Trong phòng, an tĩnh vài giây.
Anh không có lần nữa bôi thuốc cho cô, ngừng lại.
Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy kỳ quái, nhưng…… Tưởng tượng đến ánh mắt anh vừa rồi không hiểu sao làm lòng người nóng lên, cô cũng thật sự vô dụng, không có dũng khí đem gối lấy xuống.
Cũng may vài giây về sau, anh lại bắt đầu bôi thuốc.
Khi đôi mắt nhìn không thấy, cảm quan liền sẽ bị phóng đại vô số lần.
Hạ Tiểu Nịnh chỉ cảm thấy đường vân rõ ràng của đầu ngón tay ở trên làn da mình di chuyển lên xuống, một chút lại một chút, như là lông vũ trêu chọc qua, làm cho cô vừa buồn vừa tê vừa đau vừa ngứa……
Không biết rõ là cảm giác gì, nhưng lại làm cho cô dùng sức lực thật lớn, mới khống chế được chính mình không run rẩy lên……
Thời gian bôi thuốc chưa đến một phút đồng hồ, lại làm cho cô cảm thấy thời gian bị vô hạn mà kéo dài quá.
Mỗi một động tác của anh, đều giống như bị chậm lại, rồi chậm lại……
Chậm đến làm cô không cách nào…… Bỏ qua.
Toàn thân nóng hổi đến lợi hại, giống như là muốn đốt tới phổi phế của cô đi, tựa như cô cảm giác mình biến thành một con cá đang bị đặt ở trên kệ nướng……
Rốt cuộc, đã nghe được tiếng lọ thuốc bị một lần nữa nắp lại, âm thanh thật nhỏ.
Cô còn không kịp thả lỏng, gối trên đã bị lấy được.
Phong Thanh Ngạn không biết khi nào lại đây, khuôn mặt tuấn tú, đột nhiên phóng đại ở trước mặt cô.
Mắt đen sâu thẳm tựa hồ có cảm xúc cuồn cuộn, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào con ngươi bên trong mắy cô, không hề chớp mắt.
Hô hấl ấm áp mập mờ lại gợi cảm mà đánh vào trên khuôn mặt nhỏ của cô, một đợt, lại một đợt.
“Anh…… anh muốn làm gì?” Hạ Tiểu Nịnh liền thanh âm cũng đều nhẹ.
Là bởi vì sợ hãi, cũng là vì…… Không hiểu.
Không hiểu anh muốn làm cái gì.
Phong Thanh Ngạn môi mỏng khẽ mở, giảm thấp một phần ba âm lượng thậm chí có vẻ càng thêm hấp dẫn người hơn, “Cô muốn chính là phần thưởng kia……”
Nói đến phần thưởng? Hạ Tiểu Nịnh ánh mắt sáng lên!
Sao không nói sớm đại ca! Hại cô sợ hãi như vậy!
Cô nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thẳng vào anh, “Cái phần thưởng kia, thiếu gia anh suy tính như thế nào?”
“……”
Phong Thanh Ngạn xem cô một giây đồng hồ từ chim cút nhỏ tựa như biến thành gà chọi tràn ngập tình cảm mãnh liệt, cũng không nói được lời nào vài giây.
Cô đây cũng quá nóng ruột, quá cấp bách đi?
Lúc này mới mấy ngày a? Nói thổ lộ tình cảm liền thổ lộ tình cảm a?
Anh cũng không phải là người tùy tiện như vậy!
Hắng giọng một cái, anh nghiêm mặt nói, “Tôi chính là muốn nói cho cô biết, phần thưởng của cô, tôi có thể nghiêm túc suy xét một chút.”
“A?”
Hóa ra chỉ là như vậy a……
Còn tưởng rằng hôm nay là có thể được chuyển khoản!
Hạ Tiểu Nịnh có chút thất vọng mà rũ đầu xuống.
Phong Thanh Ngạn xem bộ dạng cô như vậy, trong lòng cũng có chút hiểu rõ —— hóa ra cô gái này thích anh thích đến tình trạng này, nói suy xét một chút, biểu hiện của cô liền uể oải đến như thế.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng mà sờ lên đầu nhỏ của cô, “Tôi sẽ mau chóng suy xét tốt, có đáp án, lập tức sẽ nói cho cô.”
“Thật sự?”
Hạ Tiểu Nịnh lập tức dấy lên hy vọng, ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng rực rỡ nhìn anh.
Vốn đang muốn hỏi trước giao thừa có thể chuyển khoản sao, nhưng nghĩ lại, cảm thấy mình không thể làm cho quá nhanh, miễn cho người ta muốn cho 1000 vạn, cuối cùng chỉ cho 500 vạn, kia vẫn tính là nhiều a.
“Ừ.” Phong Thanh Ngạn trịnh trọng gật đầu, đem quần một bên đưa cho cô, “Mạn Mạn cùng Tu Viễn vẫn còn ở dưới, tôi không thể rời đi quá lâu, cô thay quần xong liền về nhà nghỉ ngơi, không cần đi vào phòng bếp. Mặt khác hết thảy, giao cho tôi tới xử lý.”
Nhìn đến cô, ánh mắt có chút chờ mong không chờ đợi nổi, anh lại nhịn không được cong cong môi, tâm tình rất tốt.
Cô gái này, thật sự là rất thích anh a……
__________________
Dịch giả: Sâu
________________
Phong Thanh Ngạn động tác trên ngón tay dừng lại, ánh mắt thẳng tắp mà hướng về phía cô.
Dần dần mà, trở nên sâu thẳm.
Hạ Tiểu Nịnh bị anh nhìn đến không hiểu được mà hốt hoảng, giờ phút này không có chỗ nào để trốn.
Bàn tay, vô ý thức đặt sang một bên, nắm lấy được một cái gối, sau đó không biết nghĩ như thế nào, lại cứ như vậy cầm lấy nó, che lên trên mặt của mình.
Ngăn cách ánh mắt phức tạp kia của anh.
“Tôi, tôi trên mặt lại không có bị thương, anh chuyên tâm bôi thuốc là được rồi!”
Giọng nói ồm ồm từ dưới mặt gối truyền tới, mang theo hơi thở bất ổn.
Trong phòng, an tĩnh vài giây.
Anh không có lần nữa bôi thuốc cho cô, ngừng lại.
Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy kỳ quái, nhưng…… Tưởng tượng đến ánh mắt anh vừa rồi không hiểu sao làm lòng người nóng lên, cô cũng thật sự vô dụng, không có dũng khí đem gối lấy xuống.
Cũng may vài giây về sau, anh lại bắt đầu bôi thuốc.
Khi đôi mắt nhìn không thấy, cảm quan liền sẽ bị phóng đại vô số lần.
Hạ Tiểu Nịnh chỉ cảm thấy đường vân rõ ràng của đầu ngón tay ở trên làn da mình di chuyển lên xuống, một chút lại một chút, như là lông vũ trêu chọc qua, làm cho cô vừa buồn vừa tê vừa đau vừa ngứa……
Không biết rõ là cảm giác gì, nhưng lại làm cho cô dùng sức lực thật lớn, mới khống chế được chính mình không run rẩy lên……
Thời gian bôi thuốc chưa đến một phút đồng hồ, lại làm cho cô cảm thấy thời gian bị vô hạn mà kéo dài quá.
Mỗi một động tác của anh, đều giống như bị chậm lại, rồi chậm lại……
Chậm đến làm cô không cách nào…… Bỏ qua.
Toàn thân nóng hổi đến lợi hại, giống như là muốn đốt tới phổi phế của cô đi, tựa như cô cảm giác mình biến thành một con cá đang bị đặt ở trên kệ nướng……
Rốt cuộc, đã nghe được tiếng lọ thuốc bị một lần nữa nắp lại, âm thanh thật nhỏ.
Cô còn không kịp thả lỏng, gối trên đã bị lấy được.
Phong Thanh Ngạn không biết khi nào lại đây, khuôn mặt tuấn tú, đột nhiên phóng đại ở trước mặt cô.
Mắt đen sâu thẳm tựa hồ có cảm xúc cuồn cuộn, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào con ngươi bên trong mắy cô, không hề chớp mắt.
Hô hấl ấm áp mập mờ lại gợi cảm mà đánh vào trên khuôn mặt nhỏ của cô, một đợt, lại một đợt.
“Anh…… anh muốn làm gì?” Hạ Tiểu Nịnh liền thanh âm cũng đều nhẹ.
Là bởi vì sợ hãi, cũng là vì…… Không hiểu.
Không hiểu anh muốn làm cái gì.
Phong Thanh Ngạn môi mỏng khẽ mở, giảm thấp một phần ba âm lượng thậm chí có vẻ càng thêm hấp dẫn người hơn, “Cô muốn chính là phần thưởng kia……”
Nói đến phần thưởng? Hạ Tiểu Nịnh ánh mắt sáng lên!
Sao không nói sớm đại ca! Hại cô sợ hãi như vậy!
Cô nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thẳng vào anh, “Cái phần thưởng kia, thiếu gia anh suy tính như thế nào?”
“……”
Phong Thanh Ngạn xem cô một giây đồng hồ từ chim cút nhỏ tựa như biến thành gà chọi tràn ngập tình cảm mãnh liệt, cũng không nói được lời nào vài giây.
Cô đây cũng quá nóng ruột, quá cấp bách đi?
Lúc này mới mấy ngày a? Nói thổ lộ tình cảm liền thổ lộ tình cảm a?
Anh cũng không phải là người tùy tiện như vậy!
Hắng giọng một cái, anh nghiêm mặt nói, “Tôi chính là muốn nói cho cô biết, phần thưởng của cô, tôi có thể nghiêm túc suy xét một chút.”
“A?”
Hóa ra chỉ là như vậy a……
Còn tưởng rằng hôm nay là có thể được chuyển khoản!
Hạ Tiểu Nịnh có chút thất vọng mà rũ đầu xuống.
Phong Thanh Ngạn xem bộ dạng cô như vậy, trong lòng cũng có chút hiểu rõ —— hóa ra cô gái này thích anh thích đến tình trạng này, nói suy xét một chút, biểu hiện của cô liền uể oải đến như thế.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng mà sờ lên đầu nhỏ của cô, “Tôi sẽ mau chóng suy xét tốt, có đáp án, lập tức sẽ nói cho cô.”
“Thật sự?”
Hạ Tiểu Nịnh lập tức dấy lên hy vọng, ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng rực rỡ nhìn anh.
Vốn đang muốn hỏi trước giao thừa có thể chuyển khoản sao, nhưng nghĩ lại, cảm thấy mình không thể làm cho quá nhanh, miễn cho người ta muốn cho 1000 vạn, cuối cùng chỉ cho 500 vạn, kia vẫn tính là nhiều a.
“Ừ.” Phong Thanh Ngạn trịnh trọng gật đầu, đem quần một bên đưa cho cô, “Mạn Mạn cùng Tu Viễn vẫn còn ở dưới, tôi không thể rời đi quá lâu, cô thay quần xong liền về nhà nghỉ ngơi, không cần đi vào phòng bếp. Mặt khác hết thảy, giao cho tôi tới xử lý.”
Nhìn đến cô, ánh mắt có chút chờ mong không chờ đợi nổi, anh lại nhịn không được cong cong môi, tâm tình rất tốt.
Cô gái này, thật sự là rất thích anh a……
__________________
Tác giả :
Minh Nguyệt Khuynh Thành