Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
Chương 224: Đáng đời cậu độc thân
Hạ Tiểu Nịnh để cho Phong Thanh Ngạn tiễn mình trở về nhà thu xếp đồ đạc, cũng bảo đảm ngày mai nhất định sẽ đúng giờ đến trang viên làm việc sau đó cô mới lên tầng.
Trước khi tách ra, cô có chút không hiểu được ánh mắt ngập tràn ám chỉ kia, cô chỉ có thể giả vờ làm ngơ.
Kết quả lại bị người đàn ông này, vẻ mặt phun ra hàn khí.
Nếu như không nhìn lầm, lúc anh rời đi sắc mặt là đen.
Mình lại làm sai cái gì sao?
Thật là tâm đàn ông tâm như mò kim đáy bể. Đặc biệt là loại đàn ông nhan sắc vượt chỉ tiêu lại còn eo quấn bạc triệu này, càng là khó có thể nắm lấy.
Cô sau khi lên tầng phát hiện ba mẹ còn đang đợi mình, liền báo cáo một chút quá trình bữa tiệc đêm nay, đã cắt bỏ đoạn thu thập Bạch Nhu Gia kia.
Hạ Chí Dũng rất vui vẻ, dặn dò vài câu bảo cô đi ngủ sớm một chút.
Hạ Tiểu Nịnh trở lại trong phòng của mình lấy ra điện thoại ra rà xoát Weibo cùng tin tức, phát hjện chuyện hôm nay quả nhiên đã bị áp xuống, một tin tức khác về một tiểu thịt tươi yêu đương đã lên no.1 hot search.
Cô hít một hơi thật dài, trong lòng vẫn rất là biết ơn Phong Thanh Ngạn.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại bỗng nhiên rung lên một chút, nhắc nhở có chuyển khoản WeChat đến——
Phong Thanh Ngạn chuyển khoản cho bạn 100,000 nhân dân tệ. (=342 triệu VNĐ)
“……” Cô cho rằng mình bị hoa mắt, run rẩy nhiều lần mới đếm rõ mấy con số 0 đứng sau con số 1 kia, sau đó gửi nhãn dán dấu chấm hỏi (???) qua.
Bên kia trả lời thật sự rất nhanh, trước sau như một ngữ khí ngạo kiều (*ngoài lạnh trong nóng)——
[ở bên nhau ngày đầu tiên, kỷ niệm một chút.]
“……”
Hạ Tiểu Nịnh hết chỗ nói rồi.
Bọn họ vốn dĩ không phải là thật sự ở bên nhau, mà là lợi dụng lẫn nhau một chút mà thôi. Còn có, đây là phương thức kỷ niệm gì vậy? Trực tiếp lấy tiền nện?
Quả nhiên rất thổ hào!
Cô gửi một nhãn dán đổ mồ hôi qua.
Phong Thanh Ngạn rất nhanh trả lời lại ——
[ngại nhiều? Đây đã là điểm mấu chốt của tôi. Đừng ép tôi gửi thêm nhiều bao lì xì nữa. ]
“……”
Được rồi, Hạ Tiểu Nịnh nhìn mình lại yên lặng nhìn vào túi tiền nhiều hơn mười vạn tệ, trong lòng không hiểu sao có đôi khi tự mình cảm thấy người đàn ông này rất tốt, cũng không phải một chuyện đặc biệt xấu gì……
Cô nghĩ nghĩ, gửi cho anh nhãn dán một bé thỏ con chụp lấy bao lì xì nói cảm ơn ông chủ qua, sau đó lại nói thêm: Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ. Tôi sẽ cố gắng~
Lại đợi một lúc, bên kia không có trả lời lại.
Đoán chừng là dỗ Mạn Mạn đi ngủ rồi? Cô nghĩ như thế, để điện thoại xuống, đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
……
Trong thư phòng trang viên, Phong Thanh Ngạn vẻ mặt không vui mà nhìn kim bài trợ lý của mình, “Cậu không phải nói chỉ cần gửi bao lì xì lớn, phụ nữ đều sẽ vui vẻ đến bay lên, trực tiếp đưa hôn gió, đưa ôm, đưa moah moah sao? Vì sao tôi chỉ có một câu "cảm ơn ông chủ"?”
Tề Hàng một đầu mồ hôi lạnh, “Nếu không, để tôi nhắc Hạ tiểu thư một chút?”
“…… Không cần,” Phong Thanh Ngạn ghét bỏ mà nhìn cậu một cái, “Đáng đời cậu độc thân.”
“……”
Thiếu gia, với tư cách cẩu độc thân từ trong bụng mẹ đến nay ước chừng hơn ba mươi năm thâm niên, ngài ở giang hồ xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất hả?
Tề Hàng yên lặng mà ở trong lòng nhổ nước bọt, trên mặt lại cười như hoa sen, “Thiếu gia ngài nói đúng, đáng đời tôi độc thân, đáng đời không ai muốn……”
“Cậu đi đi.” Phong Thanh Ngạn ấn mở trang web tin tức nhìn nhìn.
Tất cả tin tức không tốt đều đã bị trống rỗng, anh đối với hiệu suất làm việc của Kỳ Tư Diệu rất hài lòng.
“Vâng.”
……
Đêm dần dần khuya, đèn đường đều đã tắt.
Tất cả người qua đường đều đã trở về nhà, chỉ có bồn hoa hẻo lánh nào đó ở thành phố, hai người ngồi bên cạnh còn ngồi mắt to trừng mắt nhỏ.
Diệp Anh mười phần im lặng mà nhìn người ngồi ở đối diện Mộ Đình Tiêu, “Anh đừng không nói lời nào chứ? Nếu không anh thở lớn tiếng hơn một tí cũng được mà? Để cho tôi xác định một chút anh vẫn là người sống?”
“……” Mộ Đình Tiêu trừng mắt liếc cô một cái, “Cô nói cho tôi, Hạ Tiểu Nịnh cùng Phong Thanh Ngạn có phải đang ở bên nhau hay không?”. Vấn đề này để xem cô nói thế nào? Nói có, đêm nay hai người bọn họ thật sự cùng đi, nhưng nói không, có lẽ là anh sẽ bớt nóng hơn.…
Diệp Anh khuôn mặt nhỏ đặc biệt rối rắm, “Tôi nói, anh cũng không thể lại đi dẫm lon nữa! Có lẽ là, xem như thế đi……”
Mộ Đình Tiêu đứng lên, “Đi! Cùng tôi đi đến chỗ này!”
Trước khi tách ra, cô có chút không hiểu được ánh mắt ngập tràn ám chỉ kia, cô chỉ có thể giả vờ làm ngơ.
Kết quả lại bị người đàn ông này, vẻ mặt phun ra hàn khí.
Nếu như không nhìn lầm, lúc anh rời đi sắc mặt là đen.
Mình lại làm sai cái gì sao?
Thật là tâm đàn ông tâm như mò kim đáy bể. Đặc biệt là loại đàn ông nhan sắc vượt chỉ tiêu lại còn eo quấn bạc triệu này, càng là khó có thể nắm lấy.
Cô sau khi lên tầng phát hiện ba mẹ còn đang đợi mình, liền báo cáo một chút quá trình bữa tiệc đêm nay, đã cắt bỏ đoạn thu thập Bạch Nhu Gia kia.
Hạ Chí Dũng rất vui vẻ, dặn dò vài câu bảo cô đi ngủ sớm một chút.
Hạ Tiểu Nịnh trở lại trong phòng của mình lấy ra điện thoại ra rà xoát Weibo cùng tin tức, phát hjện chuyện hôm nay quả nhiên đã bị áp xuống, một tin tức khác về một tiểu thịt tươi yêu đương đã lên no.1 hot search.
Cô hít một hơi thật dài, trong lòng vẫn rất là biết ơn Phong Thanh Ngạn.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại bỗng nhiên rung lên một chút, nhắc nhở có chuyển khoản WeChat đến——
Phong Thanh Ngạn chuyển khoản cho bạn 100,000 nhân dân tệ. (=342 triệu VNĐ)
“……” Cô cho rằng mình bị hoa mắt, run rẩy nhiều lần mới đếm rõ mấy con số 0 đứng sau con số 1 kia, sau đó gửi nhãn dán dấu chấm hỏi (???) qua.
Bên kia trả lời thật sự rất nhanh, trước sau như một ngữ khí ngạo kiều (*ngoài lạnh trong nóng)——
[ở bên nhau ngày đầu tiên, kỷ niệm một chút.]
“……”
Hạ Tiểu Nịnh hết chỗ nói rồi.
Bọn họ vốn dĩ không phải là thật sự ở bên nhau, mà là lợi dụng lẫn nhau một chút mà thôi. Còn có, đây là phương thức kỷ niệm gì vậy? Trực tiếp lấy tiền nện?
Quả nhiên rất thổ hào!
Cô gửi một nhãn dán đổ mồ hôi qua.
Phong Thanh Ngạn rất nhanh trả lời lại ——
[ngại nhiều? Đây đã là điểm mấu chốt của tôi. Đừng ép tôi gửi thêm nhiều bao lì xì nữa. ]
“……”
Được rồi, Hạ Tiểu Nịnh nhìn mình lại yên lặng nhìn vào túi tiền nhiều hơn mười vạn tệ, trong lòng không hiểu sao có đôi khi tự mình cảm thấy người đàn ông này rất tốt, cũng không phải một chuyện đặc biệt xấu gì……
Cô nghĩ nghĩ, gửi cho anh nhãn dán một bé thỏ con chụp lấy bao lì xì nói cảm ơn ông chủ qua, sau đó lại nói thêm: Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ. Tôi sẽ cố gắng~
Lại đợi một lúc, bên kia không có trả lời lại.
Đoán chừng là dỗ Mạn Mạn đi ngủ rồi? Cô nghĩ như thế, để điện thoại xuống, đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
……
Trong thư phòng trang viên, Phong Thanh Ngạn vẻ mặt không vui mà nhìn kim bài trợ lý của mình, “Cậu không phải nói chỉ cần gửi bao lì xì lớn, phụ nữ đều sẽ vui vẻ đến bay lên, trực tiếp đưa hôn gió, đưa ôm, đưa moah moah sao? Vì sao tôi chỉ có một câu "cảm ơn ông chủ"?”
Tề Hàng một đầu mồ hôi lạnh, “Nếu không, để tôi nhắc Hạ tiểu thư một chút?”
“…… Không cần,” Phong Thanh Ngạn ghét bỏ mà nhìn cậu một cái, “Đáng đời cậu độc thân.”
“……”
Thiếu gia, với tư cách cẩu độc thân từ trong bụng mẹ đến nay ước chừng hơn ba mươi năm thâm niên, ngài ở giang hồ xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất hả?
Tề Hàng yên lặng mà ở trong lòng nhổ nước bọt, trên mặt lại cười như hoa sen, “Thiếu gia ngài nói đúng, đáng đời tôi độc thân, đáng đời không ai muốn……”
“Cậu đi đi.” Phong Thanh Ngạn ấn mở trang web tin tức nhìn nhìn.
Tất cả tin tức không tốt đều đã bị trống rỗng, anh đối với hiệu suất làm việc của Kỳ Tư Diệu rất hài lòng.
“Vâng.”
……
Đêm dần dần khuya, đèn đường đều đã tắt.
Tất cả người qua đường đều đã trở về nhà, chỉ có bồn hoa hẻo lánh nào đó ở thành phố, hai người ngồi bên cạnh còn ngồi mắt to trừng mắt nhỏ.
Diệp Anh mười phần im lặng mà nhìn người ngồi ở đối diện Mộ Đình Tiêu, “Anh đừng không nói lời nào chứ? Nếu không anh thở lớn tiếng hơn một tí cũng được mà? Để cho tôi xác định một chút anh vẫn là người sống?”
“……” Mộ Đình Tiêu trừng mắt liếc cô một cái, “Cô nói cho tôi, Hạ Tiểu Nịnh cùng Phong Thanh Ngạn có phải đang ở bên nhau hay không?”. Vấn đề này để xem cô nói thế nào? Nói có, đêm nay hai người bọn họ thật sự cùng đi, nhưng nói không, có lẽ là anh sẽ bớt nóng hơn.…
Diệp Anh khuôn mặt nhỏ đặc biệt rối rắm, “Tôi nói, anh cũng không thể lại đi dẫm lon nữa! Có lẽ là, xem như thế đi……”
Mộ Đình Tiêu đứng lên, “Đi! Cùng tôi đi đến chỗ này!”
Tác giả :
Minh Nguyệt Khuynh Thành