Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
Chương 219
Tin tức đã thật sự lên khi no.1 hot search Weibo, bị huyên náo xôn xao, toàn bộ cư dân mạng chỉ trích Hạ Tiểu Nịnh.
Mà ngay cả tiêu đề đều là kinh hãi như vậy —
[ Nữ họ Hạ tâm cơ, vì thắng được cuộc thi mà bắt cá hai tay! ]
Hạ Tiểu Nịnh một cái lại một cái nhìn xem, cả người lạnh lẽo như bị ấn vào động băng, cô còn không chưa kịp nói chuyện, Tiêu Văn bỗng nhiên đi đến hung hăng túm chặt cổ tay cô, “Hạ Tiểu Nịnh, đến cô rồi!”
“Phía dưới chúng ta cho mời lần vị tuyển thủ có hi vọng cùng tiềm năng chiến thắng nhất cuộc thi lần này, Hạ Tiểu Nịnh tiểu thư lên sân khấu để nói chuyện cùng mọi người!” Bạch Nhu Gia đứng ở trên sân khấu, ánh mắt nhu hòa nhìn cô.
Tầm mắt mọi người lập tức đã bị mang tới đây, toàn bộ dừng ở trên mặt Hạ Tiểu Nịnh.
Đại bộ phận người còn không biết trên mạng vừa mới phát sinh chuyện gì, trong mắt bọn họ vẫn có khen ngợi cùng chờ mong.
Một bộ phận nhỏ người đã biết, biểu lộ mang theo nghiền ngẫm thật sâu.
Mà Mộ Đình Tiêu giờ phút này không biết đã đi nơi nào, Phong Thanh Ngạn đứng ở một nơi không xa thẳng tắp mà nhìn cô, ánh mắt như thường.
Anh, có lẽ còn chưa biết nhỉ?
Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện trong lòng Hạ Tiểu Nịnh, Tiêu Văn đã đẩy cô lên sân khấu. Ngay cả Diệp Anh định cản lại cũng không thể kịp.
Tất cả mọi thứ đã được dự tính từ trước.
Đến tận lúc này đây, nhìn Bạch Nhu Gia kia mỉm cười không chê vào đâu được, Hạ Tiểu Nịnh rốt cuộc cũng hiểu rõ người phụ nữ này thật sự là kẻ địch của mình, hơn nữa đến mức muốn đưa mình vào chỗ chết cái loại.
Nhưng vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì mình xuất hiện bên cạnh Phong Thanh Ngạn, bị Bạch tiểu thư này hiểu lầm cái gì sao?
Nếu bây giờ cô nói là đối với mọi chuyện trên mạng không biết chút gì, thậm chí nói ra trong lúc thi đấu mình cố gắng như thế nào, như vậy tuyệt đối sẽ trở thành trò cười!
Trong lòng một trận lại một trận mà lạnh cả người, vì chính mình giờ phút này phải đối mặt quẫn cảnh, cộng thêm con người xấu tính cùng ghê tởm!
“Hạ tiểu thư có thể là quá kích động, cho nên đều quên mất mình đang muốn nói gì? Đến chia sẻ cùng mọi người một chút về niềm vui thành công của cô đi!” Bạch Nhu Gia không ngừng đưa microphone về bên phía cô.
Hạ Tiểu Nịnh cánh môi mấp máy một chút, muốn nói chuyện, lại cảm thấy có thứ gì chặn ở cổ họng.
Cô nhìn thoáng qua Hứa An Nhiễm ở dưới sân khấu, phát hiện thấy đang cúi đầu, căn bản không nhìn đến nơi này.
Thì ra lòng người, khác xa so với trong tưởng tượng của mình, còn muốn xấu xa dơ bẩn hơn……
“Hạ tiểu thư?” Bạch Nhu Gia lại đưa microphone về phía cô bên này.
Lần này, Hạ Tiểu Nịnh nhận lấy. Rồi lại thuận tay tắt mic lại.
Trên sân khấu, cô chỉ dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, nhẹ giọng nói với Bạch Nhu Gia, “Có thể cho tôi đi xuống được không? Hoặc là trước dọn chỗ này trước? Có lời nói, chúng ta chỉ có thể nói riêng……”
Nhanh như vậy liền xin tha? Trong lòng Bạch Nhu Gia cười lạnh, lại nếm khoái ý loại không đánh mà thắng, “Có cái gì khó mà khó nói ở đây đâu? Hạ tiểu thư muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng không ngại để cho mọi người ở đây nghe được……”
Ý trong lời nói rất rõ ràng. Không có thương lượng. Hôm nay ngày xấu này, Hạ Tiểu Nịnh cô tiêu đời rồi!
Đây là muốn cho cô cam chịu số phận, ngoan ngoãn biết sợ, sau đó mới kết thúc việc sao?
Hạ Tiểu Nịnh thấy cô ta như thế, cũng không có nói nữa, mà là cúi đầu, cầm lấy microphone.
Khóe miệng Bạch Nhu Gia nhẹ nhàng giơ lên, liền sắp không khắc chế được bản thân lộ ra tư thế người thắng……
Nhưng Hạ Tiểu Nịnh lại bỗng nhiên ngẩng đầu, hơi mỉm cười với mọi người, “Xin lỗi, hôm nay tôi không muốn nói chuyện liên quan đến thi đấu. Tôi muốn nói chút việc riêng cá nhân.”
“Việc riêng? Việc riêng được đó!” Phía dưới có người mang theo bát quái hô lên một tiếng.
Những người khác lập tức cười vang.
Bạch Nhu Gia cắn răng, “Không biết Hạ tiểu thư muốn nói về cái gì? Tốt nhất vẫn là chỉ nói đến chuyện liên quan đến cuộc thi thì tốt hơn! Đêm nay, tiết mục này chính là vì chuẩn bị cho bữa tiệc đấy!”
(bão.10)
Mà ngay cả tiêu đề đều là kinh hãi như vậy —
[ Nữ họ Hạ tâm cơ, vì thắng được cuộc thi mà bắt cá hai tay! ]
Hạ Tiểu Nịnh một cái lại một cái nhìn xem, cả người lạnh lẽo như bị ấn vào động băng, cô còn không chưa kịp nói chuyện, Tiêu Văn bỗng nhiên đi đến hung hăng túm chặt cổ tay cô, “Hạ Tiểu Nịnh, đến cô rồi!”
“Phía dưới chúng ta cho mời lần vị tuyển thủ có hi vọng cùng tiềm năng chiến thắng nhất cuộc thi lần này, Hạ Tiểu Nịnh tiểu thư lên sân khấu để nói chuyện cùng mọi người!” Bạch Nhu Gia đứng ở trên sân khấu, ánh mắt nhu hòa nhìn cô.
Tầm mắt mọi người lập tức đã bị mang tới đây, toàn bộ dừng ở trên mặt Hạ Tiểu Nịnh.
Đại bộ phận người còn không biết trên mạng vừa mới phát sinh chuyện gì, trong mắt bọn họ vẫn có khen ngợi cùng chờ mong.
Một bộ phận nhỏ người đã biết, biểu lộ mang theo nghiền ngẫm thật sâu.
Mà Mộ Đình Tiêu giờ phút này không biết đã đi nơi nào, Phong Thanh Ngạn đứng ở một nơi không xa thẳng tắp mà nhìn cô, ánh mắt như thường.
Anh, có lẽ còn chưa biết nhỉ?
Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện trong lòng Hạ Tiểu Nịnh, Tiêu Văn đã đẩy cô lên sân khấu. Ngay cả Diệp Anh định cản lại cũng không thể kịp.
Tất cả mọi thứ đã được dự tính từ trước.
Đến tận lúc này đây, nhìn Bạch Nhu Gia kia mỉm cười không chê vào đâu được, Hạ Tiểu Nịnh rốt cuộc cũng hiểu rõ người phụ nữ này thật sự là kẻ địch của mình, hơn nữa đến mức muốn đưa mình vào chỗ chết cái loại.
Nhưng vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì mình xuất hiện bên cạnh Phong Thanh Ngạn, bị Bạch tiểu thư này hiểu lầm cái gì sao?
Nếu bây giờ cô nói là đối với mọi chuyện trên mạng không biết chút gì, thậm chí nói ra trong lúc thi đấu mình cố gắng như thế nào, như vậy tuyệt đối sẽ trở thành trò cười!
Trong lòng một trận lại một trận mà lạnh cả người, vì chính mình giờ phút này phải đối mặt quẫn cảnh, cộng thêm con người xấu tính cùng ghê tởm!
“Hạ tiểu thư có thể là quá kích động, cho nên đều quên mất mình đang muốn nói gì? Đến chia sẻ cùng mọi người một chút về niềm vui thành công của cô đi!” Bạch Nhu Gia không ngừng đưa microphone về bên phía cô.
Hạ Tiểu Nịnh cánh môi mấp máy một chút, muốn nói chuyện, lại cảm thấy có thứ gì chặn ở cổ họng.
Cô nhìn thoáng qua Hứa An Nhiễm ở dưới sân khấu, phát hiện thấy đang cúi đầu, căn bản không nhìn đến nơi này.
Thì ra lòng người, khác xa so với trong tưởng tượng của mình, còn muốn xấu xa dơ bẩn hơn……
“Hạ tiểu thư?” Bạch Nhu Gia lại đưa microphone về phía cô bên này.
Lần này, Hạ Tiểu Nịnh nhận lấy. Rồi lại thuận tay tắt mic lại.
Trên sân khấu, cô chỉ dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, nhẹ giọng nói với Bạch Nhu Gia, “Có thể cho tôi đi xuống được không? Hoặc là trước dọn chỗ này trước? Có lời nói, chúng ta chỉ có thể nói riêng……”
Nhanh như vậy liền xin tha? Trong lòng Bạch Nhu Gia cười lạnh, lại nếm khoái ý loại không đánh mà thắng, “Có cái gì khó mà khó nói ở đây đâu? Hạ tiểu thư muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng không ngại để cho mọi người ở đây nghe được……”
Ý trong lời nói rất rõ ràng. Không có thương lượng. Hôm nay ngày xấu này, Hạ Tiểu Nịnh cô tiêu đời rồi!
Đây là muốn cho cô cam chịu số phận, ngoan ngoãn biết sợ, sau đó mới kết thúc việc sao?
Hạ Tiểu Nịnh thấy cô ta như thế, cũng không có nói nữa, mà là cúi đầu, cầm lấy microphone.
Khóe miệng Bạch Nhu Gia nhẹ nhàng giơ lên, liền sắp không khắc chế được bản thân lộ ra tư thế người thắng……
Nhưng Hạ Tiểu Nịnh lại bỗng nhiên ngẩng đầu, hơi mỉm cười với mọi người, “Xin lỗi, hôm nay tôi không muốn nói chuyện liên quan đến thi đấu. Tôi muốn nói chút việc riêng cá nhân.”
“Việc riêng? Việc riêng được đó!” Phía dưới có người mang theo bát quái hô lên một tiếng.
Những người khác lập tức cười vang.
Bạch Nhu Gia cắn răng, “Không biết Hạ tiểu thư muốn nói về cái gì? Tốt nhất vẫn là chỉ nói đến chuyện liên quan đến cuộc thi thì tốt hơn! Đêm nay, tiết mục này chính là vì chuẩn bị cho bữa tiệc đấy!”
(bão.10)
Tác giả :
Minh Nguyệt Khuynh Thành