Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
Chương 12: Cứ chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi!
Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
“Còn không có chuẩn bị tốt?” Phong Thanh Ngạn giúp con gái buộc một chiếc yếm đeo cổ có hình phim hoạt hình, cầm lấy con dao và nĩa, thay cô bé xẻ thịt cá.
Tiểu gia hỏa nước miếng đều sắp nhỏ ra, đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm vào miếng cá nhỏ trong tay ba ba mình.
“……” Quản gia sững sờ trong giây lát, “Vừa rồi đầu bếp thông báo qua, đã đưa lên đủ. Trong phòng bếp không có chuẩn bị thức ăn nào khác.”
“…… Cái kia để xuống đi.”
“Vâng.”
Quản gia mở nắp ra, sắc mặt cứng đờ một chút, rồi lại không còn phương pháp, chỉ có thể đem thứ bên trong cầm tới đặt ở trước mặt Phong Thanh Ngạn, “Thiếu gia…… Đây là của ngài.”
Một ly thủy tinh tinh xảo, trong chứa đầy màu sắc có chút quái dị của hỗn hợp nước rau quả, thậm chí còn có một tia của chất làm se từ bên trong bay ra.
Vật như vậy, thật sự kích thích không nổi sự thèm ăn của bất cứ ai.
“……” Phong Thanh Ngạn ấn đường nhíu lại, “Là cái này?”
“…… Vâng.” Quản gia lúng túng gật đầu, “Tôi đi hỏi một chút chuyện gì đã xảy ra ……”
“Gọi đầu bếp kia ra.” Phong Thanh Ngạn buông dao và nĩa trong tay, âm thanh lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Quản gia lập tức chạy về phía phòng bếp, đem Hạ Tiểu Nịnh đang ở bên trong vui vẻ mà nghiên cứu công năng lò nướng mà gọi đi ra ngoài, “Ai nha, cô như thế nào lại chuẩn bị cho thiếu gia một ly nước uống liền coi như xong?
Làm như vậy quá chiếu lệ! Cẩn thận da của cô!”
Hạ Tiểu Nịnh vô tội mà chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị kéo dài tới nhà ăn.
Hai nhỏ một lớn ngồi ở đó, Phong Thanh Ngạn cùng Phong Tu Viễn cô đều đã biết, người còn lại vậy chính là Phong Mạn Mạn.
Không nghĩ tới cô bé lớn lên thực đáng yêu như thế! Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, đôi mắt tựa như quả nho đen, nhìn mà làm người ta muốn nhéo một cái quá đi~
Giờ phút này, Phong Thanh Ngạn ánh mắt cũng xẹt qua phía trên bàn ăn dài, thẳng tắp mà dừng ở trên người cô.
Người phụ nữ này thay một bộ trang phục đầu bếp trắng thuần sạch sẽ, đội một chiếc mũ, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú lớn bằng cỡ bàn tay, tay áo xắn lên tới chỗ khuỷu tay, cư nhiên như vậy có vài phần đầu bếp chuyên nghiệp.
Chỉ là ly nước trái cây này, lại làm anh mơ hồ nảy sinh ra một ý nghĩ muốn đem cô ném xuống bể bơi……
Cảm nhận được một ánh mắt trầm lãnh áp bách đang nhìn chằm chằm về phía mình, tựa hồ muốn có ý muốn hưng sư vấn tội(*), Hạ Tiểu Nịnh nhanh nhẹn trước anh một bước mở miệng, “Tiểu tiểu thư, xin hỏi bữa tối cô có ưng ý không”.
“……” Phong Mạn Mạn nước miếng đều nhanh nhịn không được, nghe vậy lập tức oán niệm, “Tôi còn chưa có ăn đến đâu……”
Anh trai còn ở đối diện cô bé làm mặt quỷ vứt ám hiệu, nhưng cô bé đã quyết định tìm nơi nương tựa ôm ấp hoài bão đồ ăn……
“Vậy mời nếm thử trước xem có ngon không?” Hạ Tiểu Nịnh mỉm cười với cô.
“Được a! Không ăn thật sự sẽ nguội lạnh mất!” Phong Mạn Mạn chính là chờ những lời này, xiên một miếng cá tuyết ba ba cắt xong, đưa vào trong miệng ——
Mắt to tức khắc nheo lại, đóng chặt cái miệng nhỏ, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn, thậm chí còn ngừng hô hấp lại……
Phong Thanh Ngạn lập tức rút khăn giấy bên cạnh ra đưa tới cho cạnh miệng nhỏ của con gái, “Không thể ăn liền nhổ ra.”
Phong Mạn Mạn mở mắt, trên mặt tràn đầy kinh diễm không giấu được……
Nhưng phía đối diện, Phong Tu Viễn mặt đã đen như đáy nồi……
Tiểu nha đầu quay đầu, đối mặt với ba ba mình, trên khuôn mặt khuôn mặt nhỏ tràn đầy hạnh phúc, nhưng đánh không lại cảnh cáo bằng mắt của anh mình, nghẹn vài giây: “…… Ba ba, thật khó ăn a!!”
“……!!” Hạ Tiểu Nịnh lập tức nghi ngờ.
Cá tuyết chiên vàng chính là món ruột (món tủ) của cô, không có khả năng khó ăn!
Phong Tu Viễn lại lộ ra một đắc ý cười khẽ…… Xú nữ nhân, đừng nghĩ đến chuyện trước bắt lấy dạ dày của ba ba rồi đoạt lấy trái tim của ba ba? Nằm mơ đi há! Cứ chờ bị đuổi ra ngoài đi ha!
Dịch giả: Sâu
_____________
“Còn không có chuẩn bị tốt?” Phong Thanh Ngạn giúp con gái buộc một chiếc yếm đeo cổ có hình phim hoạt hình, cầm lấy con dao và nĩa, thay cô bé xẻ thịt cá.
Tiểu gia hỏa nước miếng đều sắp nhỏ ra, đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm vào miếng cá nhỏ trong tay ba ba mình.
“……” Quản gia sững sờ trong giây lát, “Vừa rồi đầu bếp thông báo qua, đã đưa lên đủ. Trong phòng bếp không có chuẩn bị thức ăn nào khác.”
“…… Cái kia để xuống đi.”
“Vâng.”
Quản gia mở nắp ra, sắc mặt cứng đờ một chút, rồi lại không còn phương pháp, chỉ có thể đem thứ bên trong cầm tới đặt ở trước mặt Phong Thanh Ngạn, “Thiếu gia…… Đây là của ngài.”
Một ly thủy tinh tinh xảo, trong chứa đầy màu sắc có chút quái dị của hỗn hợp nước rau quả, thậm chí còn có một tia của chất làm se từ bên trong bay ra.
Vật như vậy, thật sự kích thích không nổi sự thèm ăn của bất cứ ai.
“……” Phong Thanh Ngạn ấn đường nhíu lại, “Là cái này?”
“…… Vâng.” Quản gia lúng túng gật đầu, “Tôi đi hỏi một chút chuyện gì đã xảy ra ……”
“Gọi đầu bếp kia ra.” Phong Thanh Ngạn buông dao và nĩa trong tay, âm thanh lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Quản gia lập tức chạy về phía phòng bếp, đem Hạ Tiểu Nịnh đang ở bên trong vui vẻ mà nghiên cứu công năng lò nướng mà gọi đi ra ngoài, “Ai nha, cô như thế nào lại chuẩn bị cho thiếu gia một ly nước uống liền coi như xong?
Làm như vậy quá chiếu lệ! Cẩn thận da của cô!”
Hạ Tiểu Nịnh vô tội mà chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị kéo dài tới nhà ăn.
Hai nhỏ một lớn ngồi ở đó, Phong Thanh Ngạn cùng Phong Tu Viễn cô đều đã biết, người còn lại vậy chính là Phong Mạn Mạn.
Không nghĩ tới cô bé lớn lên thực đáng yêu như thế! Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, đôi mắt tựa như quả nho đen, nhìn mà làm người ta muốn nhéo một cái quá đi~
Giờ phút này, Phong Thanh Ngạn ánh mắt cũng xẹt qua phía trên bàn ăn dài, thẳng tắp mà dừng ở trên người cô.
Người phụ nữ này thay một bộ trang phục đầu bếp trắng thuần sạch sẽ, đội một chiếc mũ, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú lớn bằng cỡ bàn tay, tay áo xắn lên tới chỗ khuỷu tay, cư nhiên như vậy có vài phần đầu bếp chuyên nghiệp.
Chỉ là ly nước trái cây này, lại làm anh mơ hồ nảy sinh ra một ý nghĩ muốn đem cô ném xuống bể bơi……
Cảm nhận được một ánh mắt trầm lãnh áp bách đang nhìn chằm chằm về phía mình, tựa hồ muốn có ý muốn hưng sư vấn tội(*), Hạ Tiểu Nịnh nhanh nhẹn trước anh một bước mở miệng, “Tiểu tiểu thư, xin hỏi bữa tối cô có ưng ý không”.
“……” Phong Mạn Mạn nước miếng đều nhanh nhịn không được, nghe vậy lập tức oán niệm, “Tôi còn chưa có ăn đến đâu……”
Anh trai còn ở đối diện cô bé làm mặt quỷ vứt ám hiệu, nhưng cô bé đã quyết định tìm nơi nương tựa ôm ấp hoài bão đồ ăn……
“Vậy mời nếm thử trước xem có ngon không?” Hạ Tiểu Nịnh mỉm cười với cô.
“Được a! Không ăn thật sự sẽ nguội lạnh mất!” Phong Mạn Mạn chính là chờ những lời này, xiên một miếng cá tuyết ba ba cắt xong, đưa vào trong miệng ——
Mắt to tức khắc nheo lại, đóng chặt cái miệng nhỏ, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn, thậm chí còn ngừng hô hấp lại……
Phong Thanh Ngạn lập tức rút khăn giấy bên cạnh ra đưa tới cho cạnh miệng nhỏ của con gái, “Không thể ăn liền nhổ ra.”
Phong Mạn Mạn mở mắt, trên mặt tràn đầy kinh diễm không giấu được……
Nhưng phía đối diện, Phong Tu Viễn mặt đã đen như đáy nồi……
Tiểu nha đầu quay đầu, đối mặt với ba ba mình, trên khuôn mặt khuôn mặt nhỏ tràn đầy hạnh phúc, nhưng đánh không lại cảnh cáo bằng mắt của anh mình, nghẹn vài giây: “…… Ba ba, thật khó ăn a!!”
“……!!” Hạ Tiểu Nịnh lập tức nghi ngờ.
Cá tuyết chiên vàng chính là món ruột (món tủ) của cô, không có khả năng khó ăn!
Phong Tu Viễn lại lộ ra một đắc ý cười khẽ…… Xú nữ nhân, đừng nghĩ đến chuyện trước bắt lấy dạ dày của ba ba rồi đoạt lấy trái tim của ba ba? Nằm mơ đi há! Cứ chờ bị đuổi ra ngoài đi ha!
Tác giả :
Minh Nguyệt Khuynh Thành