Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
Chương 113: Cô đến tột cùng ở chỗ nào?
Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
____________
Hạ Tiểu Nịnh ngay cả tay cầm điện thoại cũng run lên.
“Cậu sao lại không nghe?” Diệp Anh ở bên cạnh nhìn thấy nhíu mày, “Vừa rồi chính là cái dãy số này vẫn luôn gọi tới. Trước sau gọi ít nhất mười mấy lần a.”
“……”
Trong lòng nhất thời tiếng kêu than dậy khắp trời đất, Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà chọn cho chính mình một cây sáp, sau đó đi tới một bên, ấn nút trả lời điện thoại, “Alo.”
“Cô đang ở đâu?” Phong Thanh Ngạn hỏi thẳng vào vấn đề.
Trong giọng nói, nghe cũng không ra sự tức giận nào.
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng nhìn thời gian trên màn hình điện thoại một chút.
Đã 5 giờ chiều rồi.
Lúc này, anh có lẽ là chưa tan tầm, cũng không đến bệnh viện a?
Cô nghĩ nghĩ, “Tôi ở bệnh viện a! Đang nằm ở trên giường bệnh đấy!”
“Ah? Phải không?” Phong Thanh Ngạn lúc này đang đứng ở trong phòng bệnh, ngón tay chạm đệm chăn, gối đầu không có chút độ ấm nào, “Tôi hiện tại liền phân phó y tá bên kia đi qua, kiểm tra thêm một lần cho cô.”
“…… Không, không cần đâu! Tôi hiện tại sinh khí dồi dào nha! Tôi cảm thấy chính mình có thể nằm ngửa ngồi dậy hít đất một trăm cái mà không thở dốc, thật sự luôn đấy!!”
Cô luống cuống.
“Nhất định phải. Bằng không thì bị thương đầu óc có thể như thế nào được?”
“…… cái kia, cái kia,” Hạ Tiểu Nịnh gấp đến độ dậm chân, tổng không thể nói cho anh bản thân mình không ở bệnh viện là bởi vì đi tiếp ứng đồ ăn?
Nói vậy, lúc trở về không chừng sẽ bị anh thu thập như thế nào a.
“Tôi kỳ thật…… Tôi kỳ thật…… Cũng không có ở phòng bệnh, tôi ở trong sân tản bộ! Cảm thấy thân thể rất thoải mái rất tốt! Cho nên không cần làm phiền bác sĩ!”
“Ah…… Vậy cô tản bộ sân nào ở bệnh viện? Bên ngoài xuân hàn se lạnh, tôi bảo y tá tới đưa áo khoác cho cô, kẻo cô lại bị cảm.”
Thanh âm của anh lại lạnh hơn rất nhiều.
“……” Hạ Tiểu Nịnh nghẹn họng.
“Vẫn là cô phân không rõ đông nam tây bắc? Không bằng cô gửi định vị WeChat cho tôi cũng được.”
“……”
Gửi cái gì mà gửi a, Hạ Tiểu Nịnh biết rõ, chính mình đây là bại lộ rồi.
Cô cắn môi, cúi đầu xuống.
“Nói cho tôi biết, cô đến tột cùng ở chỗ nào?”
“Tôi…… Tôi làm chút đồ ăn……”
“Cô ở quán ăn nhỏ?” Phong Thanh Ngạn nhíu mày.
“……” Hạ Tiểu Nịnh chột dạ mà ừ một tiếng, không có phản bác.
“Tốt lắm, tôi từ bên này qua đó đại khái mất khoảng ba mươi phút, cô ở chỗ đó chờ tôi, tôi mang ngươi quay về bệnh viện.”
Nói xong, anh liền ngắt máy.
Ba mươi phút!
Hạ Tiểu Nịnh thiếu chút nữa khóc lên, cả người nhanh chóng chạy ra ngoài công viên.
Diệp Anh ở phía sau không hiểu ra sao, “Tiểu Nịnh, cậu đi đâu vậy? Này, cậu ——”
Hạ Tiểu Nịnh thậm chí quần áo còn không kịp đổi, trực tiếp vọt thẳng tới bên lề đường, vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, “Sư phụ, cứu mạng a……”
Tài xế thấy cô một thân quần áo cổ đại, “Cô…… Cô nương, cô muốn đi chỗ nào?”
Sẽ không phải chính mình ban ngày ban mặt đụng quỷ a!
"Hai, hai mươi phút đến quán ăn nhỏ Nịnh Tâm ở khu Cẩm Tú, thành Nam, tôi cho anh thêm tiền, hai trăm!”
“…… Được!”
Tài xế xác định cô là người sống, lúc sau liền vèo vèo vèo mà tăng tốc, chạy xe như bay, nhanh chóng băng qua phố lớn ngõ nhỏ, hoàn hảo tránh đi tất cả đèn xanh đèn đỏ, nguy hiểm đang tới.
Hai mươi phút, vừa đúng lúc.
Hạ Tiểu Nịnh đau lòng mà xoát WeChat thanh toán hai trăm, sau đó đứng ở cửa quán ăn nhỏ chờ đợi.
Lại đợi đến một giờ, cũng không thấy có người đến.
Ven đường lạnh, cô không mang chìa khóa cũng không có mặc quần áo dày, gió cứ thổi qua, không muốn sống mà thổi vào trong làn váy làm đồ lót ướt đẫm dán trên người cô, thổi đến đau xót.
Ngón tay đều đông lạnh đến có chút phát cóng, cô lấy điện thoại ra, run rẩy mà gửi một tin Wechat cho Phong Thanh Ngạn ——
[ thiếu gia, anh đến chỗ nào rồi? ]
__________________
(Bão_1)
Dịch giả: Sâu
____________
Hạ Tiểu Nịnh ngay cả tay cầm điện thoại cũng run lên.
“Cậu sao lại không nghe?” Diệp Anh ở bên cạnh nhìn thấy nhíu mày, “Vừa rồi chính là cái dãy số này vẫn luôn gọi tới. Trước sau gọi ít nhất mười mấy lần a.”
“……”
Trong lòng nhất thời tiếng kêu than dậy khắp trời đất, Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà chọn cho chính mình một cây sáp, sau đó đi tới một bên, ấn nút trả lời điện thoại, “Alo.”
“Cô đang ở đâu?” Phong Thanh Ngạn hỏi thẳng vào vấn đề.
Trong giọng nói, nghe cũng không ra sự tức giận nào.
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng nhìn thời gian trên màn hình điện thoại một chút.
Đã 5 giờ chiều rồi.
Lúc này, anh có lẽ là chưa tan tầm, cũng không đến bệnh viện a?
Cô nghĩ nghĩ, “Tôi ở bệnh viện a! Đang nằm ở trên giường bệnh đấy!”
“Ah? Phải không?” Phong Thanh Ngạn lúc này đang đứng ở trong phòng bệnh, ngón tay chạm đệm chăn, gối đầu không có chút độ ấm nào, “Tôi hiện tại liền phân phó y tá bên kia đi qua, kiểm tra thêm một lần cho cô.”
“…… Không, không cần đâu! Tôi hiện tại sinh khí dồi dào nha! Tôi cảm thấy chính mình có thể nằm ngửa ngồi dậy hít đất một trăm cái mà không thở dốc, thật sự luôn đấy!!”
Cô luống cuống.
“Nhất định phải. Bằng không thì bị thương đầu óc có thể như thế nào được?”
“…… cái kia, cái kia,” Hạ Tiểu Nịnh gấp đến độ dậm chân, tổng không thể nói cho anh bản thân mình không ở bệnh viện là bởi vì đi tiếp ứng đồ ăn?
Nói vậy, lúc trở về không chừng sẽ bị anh thu thập như thế nào a.
“Tôi kỳ thật…… Tôi kỳ thật…… Cũng không có ở phòng bệnh, tôi ở trong sân tản bộ! Cảm thấy thân thể rất thoải mái rất tốt! Cho nên không cần làm phiền bác sĩ!”
“Ah…… Vậy cô tản bộ sân nào ở bệnh viện? Bên ngoài xuân hàn se lạnh, tôi bảo y tá tới đưa áo khoác cho cô, kẻo cô lại bị cảm.”
Thanh âm của anh lại lạnh hơn rất nhiều.
“……” Hạ Tiểu Nịnh nghẹn họng.
“Vẫn là cô phân không rõ đông nam tây bắc? Không bằng cô gửi định vị WeChat cho tôi cũng được.”
“……”
Gửi cái gì mà gửi a, Hạ Tiểu Nịnh biết rõ, chính mình đây là bại lộ rồi.
Cô cắn môi, cúi đầu xuống.
“Nói cho tôi biết, cô đến tột cùng ở chỗ nào?”
“Tôi…… Tôi làm chút đồ ăn……”
“Cô ở quán ăn nhỏ?” Phong Thanh Ngạn nhíu mày.
“……” Hạ Tiểu Nịnh chột dạ mà ừ một tiếng, không có phản bác.
“Tốt lắm, tôi từ bên này qua đó đại khái mất khoảng ba mươi phút, cô ở chỗ đó chờ tôi, tôi mang ngươi quay về bệnh viện.”
Nói xong, anh liền ngắt máy.
Ba mươi phút!
Hạ Tiểu Nịnh thiếu chút nữa khóc lên, cả người nhanh chóng chạy ra ngoài công viên.
Diệp Anh ở phía sau không hiểu ra sao, “Tiểu Nịnh, cậu đi đâu vậy? Này, cậu ——”
Hạ Tiểu Nịnh thậm chí quần áo còn không kịp đổi, trực tiếp vọt thẳng tới bên lề đường, vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, “Sư phụ, cứu mạng a……”
Tài xế thấy cô một thân quần áo cổ đại, “Cô…… Cô nương, cô muốn đi chỗ nào?”
Sẽ không phải chính mình ban ngày ban mặt đụng quỷ a!
"Hai, hai mươi phút đến quán ăn nhỏ Nịnh Tâm ở khu Cẩm Tú, thành Nam, tôi cho anh thêm tiền, hai trăm!”
“…… Được!”
Tài xế xác định cô là người sống, lúc sau liền vèo vèo vèo mà tăng tốc, chạy xe như bay, nhanh chóng băng qua phố lớn ngõ nhỏ, hoàn hảo tránh đi tất cả đèn xanh đèn đỏ, nguy hiểm đang tới.
Hai mươi phút, vừa đúng lúc.
Hạ Tiểu Nịnh đau lòng mà xoát WeChat thanh toán hai trăm, sau đó đứng ở cửa quán ăn nhỏ chờ đợi.
Lại đợi đến một giờ, cũng không thấy có người đến.
Ven đường lạnh, cô không mang chìa khóa cũng không có mặc quần áo dày, gió cứ thổi qua, không muốn sống mà thổi vào trong làn váy làm đồ lót ướt đẫm dán trên người cô, thổi đến đau xót.
Ngón tay đều đông lạnh đến có chút phát cóng, cô lấy điện thoại ra, run rẩy mà gửi một tin Wechat cho Phong Thanh Ngạn ——
[ thiếu gia, anh đến chỗ nào rồi? ]
__________________
(Bão_1)
Tác giả :
Minh Nguyệt Khuynh Thành