Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long
Chương 4-3: Con rồng ngu si/Phi Cương! Đừng đụng tới chủ nhân/nương tử của ta! (hạ)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi cả buổi trời chẳng thấy mặt mũi nó đâu, Tử Cương tưởng tiếng vỗ tay chưa đủ kêu, toan vỗ lại mạnh hơn thì nhìn thấy Thanh Phong khoác áo, kéo đuôi, nhàn nhã như dạo vườn hoa thong thả bước xuống. “Chẳng phải ta đã bảo phải nắm bắt thời gian sao?” Nếu không phải sợ những người khác nghe được, Tử Cương sớm đã căm hận xách tai nó lên để rít gào.
Thanh Phong nói: “Ta không nghĩ ra lý do phải cứu Ung Hoài.”
“Giờ ngươi chả cần nghĩ ngợi cái quái gì hết, chỉ cần làm, làm, làm thôi!”
“Sao ngươi kích động thế?”
“Ta kích động… Ta kích động… Lúc sắp chết ta còn chẳng kích động nữa là!” Tử Cương đấm một quyền lên tường, đường mộ khẽ rung chuyển, đá vụn rơi lả tả.
Đầu kia đường mộ vọng lại tiếng vang.
Thanh Phong líu lưỡi bảo: “Một quyền của ngươi đánh được xa như vậy à?”
“Không phải ta, là Phi Cương!” Thân thể Tử Cương run nhẹ, gã dùng sức đẩy Thanh Phong một cái, “Mau! Đi mau! Chính là lúc này!”
Thanh Phong bị gã đẩy lảo đảo xuống dưới, nếu không nhờ chiếc đuôi giữ chức năng như chân trụ thứ ba thì rất có khả năng nó đã ngã lăn quay ngay từ bậc đầu tiên.
“Tụi mình vẫn chưa thảo luận có kết quả mà!” Thanh Phong vừa chạy vừa kêu.
Tử Cương nói: “Về rồi tính!”
Tầng mộ thứ ba có cấu tạo khác hẳn hai tầng trên, không có đường mộ khúc khuỷu, cũng không có những gian mộ to nhỏ mà chỉ có một sơn động, một hàn đàm và những sườn núi có lớn có nhỏ. Sơn động là địa bàn của Phi Cương, hàn đàm là nơi chủ nhân ở, Thanh Phong chiếm cứ sườn núi. Vì thế mà nó luôn nghĩ mình hời hơn hai người kia, mỗi đêm có thể ngủ luân phiên hết núi này đến núi khác.
Hàn đàm nằm ở mặt tây nam của tầng thứ ba, bên trên bao phủ một lớp sương mù mà mắt thường có thể nhìn thấy, chung quanh nở rộ muôn vàn đóa hoa không tên con con màu trắng, cánh hoa thường đọng sương, năm mười hai tháng thì tháng sáu hoa tàn, tháng bảy lại nở đợt mới, cứ tuần hoàn một cách không biết mệt mỏi bảo vệ hàn đàm. Nước dưới lớp sương sâu không thấy đáy, lúc thì đen kịt, lúc lại xanh biếc. Thanh Phong ban đầu không biết quy luật, cứ ngỡ mình hoa mắt nhưng sau đó phát hiện màu sắc của nước phụ thuộc vào lớp sương mù bên trên, sương mù càng dày đặc thì nước càng sẫm màu, sương loãng thì nước xanh hơn. Mỗi khi màu sắc của nước nhạt hơn, Phi Cương sẽ canh giữ ở cửa động nửa bước không rời.
Sơn động của Phi Cương nằm ngay bên cạnh hàn đàm, vô cùng thuận tiện cho việc canh gác. Chuyện duy nhất làm Thanh Phong bất mãn chính là những lúc bảo vệ hàn đàm, Phi Cương sẽ không còn chơi với nó nữa, dù nó có mon men đến gần phá gã thì cũng bị tay áo đánh bay ra xa, bị đánh nhiều rồi nên Thanh Phong cũng chẳng còn tha thiết tiếp cận hàn đàm nữa.
Lần này nó bay đến cách hàn đàm năm mét thì dừng lại, vươn tay ném hòn đá đỏ vào đó.
Tưởng đâu nhiệm vụ sắp hoàn thành thì biến cố lại bất ngờ xảy ra.
Hòn đá màu đỏ chạm vào lớp sương phủ trên hàn đàm thì sáng bừng lên, rực cháy như lửa. Theo tiếng ông ông vang lên, sương mù bị đốt tạo thành một lỗ thủng. Hòn đá theo lỗ thủng mà rơi thẳng xuống hàn đàm!
Thanh Phong ngẩn ngơ, vô thức muốn nhào tới bắt lấy hòn đá nhưng có cơn gió cực mạnh cực nhanh bỗng ập tới bên hông nó, thổi nó bay qua một bên. Nó rơi xuống sườn núi, sau đó nghe rắc một tiếng, sừng bên trái đã gãy mất nửa khúc. Thanh Phong từ trên sườn núi lăn xuống, đến khi cái bụng tròn vo huých vào hòn đá một cái mới dừng lại được.
Chít chít chít…
Hàn đàm phát ra âm thanh kỳ quái.
Thanh Phong vung đuôi chống nửa người dậy. Ngay giữa hàn đàm, Phi Cương nửa quỳ nửa ngồi, hai tay ngưng tụ một dòng nước không ngừng xoay chuyển để nâng hòn đá lên. Sắc mặt gã trắng bệch như giấy, tiếng chít chít chính là âm thanh phát ra giữa dòng nước.
Thanh Phong dù ngốc đến đâu chăng nữa thì cũng biết mình đã gây họa. Nó dốc toàn lực bay lên lượn quanh đỉnh đầu của Phi Cương, phân vân nhìn hòn đá màu đỏ đang quay cuồng giữa dòng nước, không biết nên dùng vuốt cắp lấy hay dùng đuôi quấn lấy. Cuối cùng nó quyết định thử cả hai cách.
Nhìn thấy cái đuôi khổng lồ từ từ vươn tới, Phi Cương giật mình đến méo cả mặt, “Cút ngay!”
Thanh Phong lại dùng vuốt để cắp nhưng móng vuốt còn chưa chạm tới hòn đá thì áo choàng của Phi Cương đã phồng lên, hóa thành một dòng nước màu trắng liên tục hòa vào vòng nước xoáy ban đầu, vòng xoáy càng lúc càng lớn, tiếng chít chít càng lúc càng chói tai hệt như tiếng khóc thét của trẻ con.
Quần áo trên người Phi Cương trút bỏ sạch sẽ, kim quan trên đầu đột nhiên nứt ra, mái tóc đen dài cuồn cuộn hệt như dòng nước màu trắng, toàn thân như hòa vào làn nước.
Thấy gã gặp nguy, Thanh Phong cầm lòng không đặng vung đuôi quấn lấy eo gã, dùng sức kéo gã về sau một cái.
Phi Cương quát lên: “Buông ra!”
Thanh Phong ngoan ngoãn giơ tay lên ra vẻ vô tội.
Như bị thứ gì đó đè nén, tiếng rít trong xoáy nước đột nhiên trở nên vô cùng chói tai.
Thanh Phong mơ hồ có dự cảm không tốt, kéo Phi Cương về sau toan trốn nhưng vẫn không kịp. Chỉ nghe ầm một tiếng, xoáy nước thình lình nổ tung, nước trắng như thác ồ ạc đổ xuống hàn đàm.
Phi Cương giận dữ gầm lên, muốn dùng phép cản lại nhưng vẫn không nhanh tay bằng tốc độ lôi kéo của Thanh Phong. Chỉ trong chớp mắt, gã đã bị Thanh Phong kéo lên đồi núi.
Lúc đáp xuống, Thanh Phong kiệt sức, hóa thành hình người ôm lấy Phi Cương, lấy thân mình làm đệm thịt để tránh cho gã bị đau khi chạm vào mặt đất, để rồi sống lưng thiếu chút nữa là bị cú va đập chấn gãy làm đôi, nó đau đến không mở nổi mắt.
Phi Cương vốn hận thiếu điều bóp chết nó ngay tại chỗ nhưng thấy nó liều mạng cứu mình thì không khỏi mềm lòng.
Két.
Bên sườn núi khác vang lên tiếng cơ quan chuyển động rất khẽ.
Phi Cương cả kinh, vô thức nhướng mày, trên sườn núi dần dần xuất hiện một bàn tay, sau đó là cái đầu. Tự cho rằng mình không bị ai phát hiện, một thanh niên tuấn tú rón rén bò lên sườn núi, ánh mắt dò xét chẳng mấy chốc đã dừng lại trên hai bóng người đang ôm nhau bên sườn núi khác. Sau khi nhìn rõ mặt mũi tên bị đè ở dưới, sự bình tĩnh của hắn bỗng chốc bốc hơi, trong mắt tràn ngập kinh ngạc tột độ!
Phi Cương chăm chú nhìn hắn, nhận ra hắn chính là Ung Hoài mà Thanh Phong luôn nhắc tới thì ánh sáng trong mắt lạnh dần, gã nói: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”
Ánh mắt Ung Hoài lướt qua gã rồi dán vào Thanh Phong đang nằm dài dưới đất cứ như hấp hối, kêu lên: “Thanh Phong?”
Thanh Phong mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Ung Hoài, có điều toàn thân nó chẳng còn chút sức lực nào, cả mắt cũng không hé ra nổi, chỉ có thể cảm thấy trên người dậy lên một cơn gió lạnh lẽo, hình như lướt về phía phát ra tiếng nói.
Phi Cương đột nhiên lao về phía Ung Hoài, Ung Hoài lập tức lăn tròn ra sau. Lúc Phi Cương bay tới đỉnh gò đã không còn thấy bóng dáng của Ung Hoài. Trên sườn núi có rêu xanh, cỏ dại, tuy rậm rạp nhưng không cao, rất khó để ẩn mình, một người cao to như Ung Hoài tuyệt đối không thể ẩn nấp vào đó. Trừ phi nơi này còn có thông đạo khác!
Nằm dài trên mất một hồi, đầu óc Thanh Phong rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Nó bật dậy, hét về phía Phi Cương đang đứng trên đỉnh gò bên kia: “Ban nãy có phải có ai đến không?”
Phi Cương liếc mắt nhìn nó, “Ảo giác đấy.”
“Ta nghe thấy… Tiếng của Ung Hoài?”
Phi Cương bĩu môi khinh bỉ.
Thấy gã mãi chẳng chịu trả lời mình, Thanh Phong giãy dụa cố đứng dậy nhìn quanh quất, ngay lập tức nó phát hiện một vật cực kỳ quen mắt nằm trên mặt đất.
“…Á!” Nó phát ra tiếng gào thảm thiết long trời lở đất.
Phi Cương đang tìm kiếm tung tích của Ung Hoài khắp những sườn núi khác nghe thế bèn chạy về.
Thanh Phong run rẩy dùng hay tay nâng chiếc sừng rồng bị gãy của mình mà gào khóc thảm thiết: “Sừng của ta, híc! Sừng của ta…”
Phi Cương thở phào nhẹ nhõm, bực mình nói: “Lấy nếp dán lại là xài được rồi.”
“Ngươi đang gạt ta hay đang an ủi ta thế?” Thanh Phong nhìn gã một cách đáng thương.
Phi Cương nhìn những mảnh vụn của hòn đá màu đỏ trên đất, lửa giận trong lòng lại cháy bùng lên, “Đáng đời nhà ngươi! Ta bố trí ba tầng bảo vệ ở nơi này, ngươi lại là người duy nhất có thể đi thẳng vào đây không gặp trở ngại! Thế mà ngươi lại phụ sự tín nhiệm của ta!”
“Ta có phải người đâu!”
“Còn dám trả treo?”
Thanh Phong nhìn theo hướng gã đang nhìn, bắt gặp những mảnh vụ của đá thì lập tức đuối lý, rụt cổ không dám hó hé thêm tiếng nào.
Phi Cương nhặt những mảnh vụn của đá đỏ quẳng xuống trước mặt nó, “Mồi lửa của Hỏa Thần, ngươi lấy đâu ra?”
Tuy Thanh Phong không biết mồi lửa của Hỏa Thần là thứ gì nhưng nhìn sắc mặt của Phi Cương cũng đủ biết nó rất quan trọng, “Tử Cương cho ta.”
Không ngoài dự đoán của Phi Cương. Lúc nhìn thấy Thanh Phong sử dụng thuật ảo ảnh sở trường của Tử Cương, gã đã bắt đầu đề phòng. Gã đi đến bên hàn đàm, cúi đầu ngắm nhìn cái bóng khỏa thân của mình dưới mặt nước.
Chính vào lúc Thanh Phong nghi ngờ không biết có phải gã đang bị cái bóng ngược của mình quyến rũ đến mê mệt hay không, Phi Cương cúi người xuống, thò tay vào hàn đàm mò mẫm một lúc, sau đó lôi ra một dòng nước màu trắng, gã vung nhẹ một cái, dòng nước biến thành áo choàng màu trắng.
Thanh Phong nhìn gã mặc áo choàng vào, lại nhìn gã lấy từ dưới nước ra chiếc đai lưng, chỉ có mái tóc vẫn rối tung như cũ.
“Tất cả bọn chúng đều phải chết.” Phi Cương bỗng dưng nói ra một câu.
“…” Thanh Phong không biết gã đang nói câu đó với ai, cũng không biết “bọn chúng” mà gã nhắc tới là những ai, thậm chí có cả mình trong đó hay không.
“Ý ngươi là Tử Cương? Sao lại là bọn chúng? Bọn chúng là ai?”
Phi Cương xoay người lại, mái tóc đen bay phần phật trong gió: “Đại Mao, Tiểu Tiểu Mao, Tử Cương… Có lẽ còn nữa.”
“Đại Mao và Tiểu Tiểu Mao chẳng phải vì thầm oán ngươi chảnh chọe nên mới…”
Phi Cương liếc có một cái, “Ngươi có thể nghe được tiếng oán thầm của kẻ khác ư?”
“Ta không thể. Ngươi có thể à?” Sau khi bị Phi Cương đánh bại vô số lần, Thanh Phong giờ đây đã thờ phụng gã như thần thánh.
“…” Phi Cương lười chẳng buồn giải thích, gã đổi cách hỏi khác, “Ngươi cảm thấy thầm oán ta chảnh chọe và thường cào rách tay áo của ta việc nào nghiêm trọng hơn?”
“Thầm oán ngươi chảnh chọe!”
“…”
“Vậy tại sao ngươi lại giết bọn họ?”
“Bọn chúng muốn giết chủ nhân.”
Thanh Phong lạnh người, hít ngược vào một hơi, “Giết chủ nhân? Tại sao?”
Phi Cương rũ mắt, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt gã, “Không quan trọng, quan trọng là ngươi đã sa đọa thành đồng bọn và con rối của chúng.”
Thanh Phong dùng đuôi chống đất, chậm chạp ngồi dậy, “Ta không biết sẽ như thế…”
“Ta cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội.”
“Làm sao chuộc?”
“Giết Tử Cương!”
Thanh Phong trong lòng đánh thót một cái.
“Cùng những kẻ tự ý xông vào.” Phi Cương đến trước mặt nó, vươn năm ngón tay ra bóp lấy cổ họng Thanh Phong, “Đây là cơ hội duy nhất của ngươi. Nếu chúng không chết, thì ngươi chết.”
Thanh Phong lắc đầu, run giọng nói: “Không được…”
Phi Cương kéo mặt nó lại gần mình, chóp mũi hai người kề sát, gã trầm giọng nói: “Chớ quên ngươi là rồng giữ mộ, trách nhiệm của ngươi là tiêu diệt những kẻ xâm nhập và những thứ muốn gây bất lợi cho chủ nhân! Nếu không làm được thì ngươi chẳng còn giá trị tồn tại nữa.”
Cự ly gần như vậy cho phép Thanh Phong nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt Phi Cương một cách triệt để. Nó ngoẹo đầu qua một bên giả chết.
Tay Phi Cương dần tăng thêm lực siết.
Thanh Phong cắn răng đè nén khát khao đánh trả, để mặc tay gã càng siết càng chặt. Cảm giác nghẹt thở cận kề cái chết làm gương mặt trắng nõn của nó hiện lên vảy rồng, những chiếc vảy trên đuôi và tay cũng dần dựng lên, có thể nhìn thấy mạch máu. Ý thức của Thanh Phong chậm rãi biến mất, sức lực từng chút một rời bỏ thân thể, khớp hàm từ từ hé ra, trên mặt đậm vẻ đau đớn, “Phi…”
Nhớ tới cảnh tượng nó liều mạng cứu mình ban nãy, sát ý của Phi Cương bỗng chốc biến mất, gã buông tay đứng dậy, đá đá vào chân nó.
Thanh Phong nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc mới theo hướng gã đá mà lăn đi vài vòng khoảng năm, sáu mét.
“…” Phi Cương nói: “Về đây.”
Thanh Phong quẳng hòn đá cấn vào mông ra ngoài, đổi tư thế thoải mái hơn để giả chết.
“Được, ngươi không muốn ra tay thì để ta ra tay.” Phi Cương hất tóc, bay lên đỉnh gò đất cao nhất và giáng một quyền lên đỉnh gò, đá vụn từng hòn rơi ra bên ngoài.
Thanh Phong tròn mắt tò mò quan sát hành vi của gã.
Dọn dẹp đá vụn chung quanh xong xuôi, Phi Cương vung tay áo lôi ra một cây trụ sắt to bằng chiếc thùng lấy nước. Trên đỉnh trụ sắt có gắn một chiếc bàn xoay hình tròn (1). Phi Cương gỡ bàn xoay ra thành bốn mảnh, căn cứ vào bốn phương vị đông tây nam bắc mà gắn lên trụ sắt, sau đó dùng lực xoay mạnh.
Thân thể Thanh Phong bỗng nhiên chấn động một cái, rồi lại chấn động một cái…
Mặt đất theo tiết tấu mà rung chuyển.
Thanh Phong bật dậy, “Gì vậy?”
Phi Cương đứng ở trên cao, tóc bay phần phật, ánh mắt vô tình như thể tất thảy sinh linh chẳng khác sâu kiến là bao.
“Gọi cả lăng mộ này sống dậy.”
***
Chú thích:
(1) Bàn xoay:
Đợi cả buổi trời chẳng thấy mặt mũi nó đâu, Tử Cương tưởng tiếng vỗ tay chưa đủ kêu, toan vỗ lại mạnh hơn thì nhìn thấy Thanh Phong khoác áo, kéo đuôi, nhàn nhã như dạo vườn hoa thong thả bước xuống. “Chẳng phải ta đã bảo phải nắm bắt thời gian sao?” Nếu không phải sợ những người khác nghe được, Tử Cương sớm đã căm hận xách tai nó lên để rít gào.
Thanh Phong nói: “Ta không nghĩ ra lý do phải cứu Ung Hoài.”
“Giờ ngươi chả cần nghĩ ngợi cái quái gì hết, chỉ cần làm, làm, làm thôi!”
“Sao ngươi kích động thế?”
“Ta kích động… Ta kích động… Lúc sắp chết ta còn chẳng kích động nữa là!” Tử Cương đấm một quyền lên tường, đường mộ khẽ rung chuyển, đá vụn rơi lả tả.
Đầu kia đường mộ vọng lại tiếng vang.
Thanh Phong líu lưỡi bảo: “Một quyền của ngươi đánh được xa như vậy à?”
“Không phải ta, là Phi Cương!” Thân thể Tử Cương run nhẹ, gã dùng sức đẩy Thanh Phong một cái, “Mau! Đi mau! Chính là lúc này!”
Thanh Phong bị gã đẩy lảo đảo xuống dưới, nếu không nhờ chiếc đuôi giữ chức năng như chân trụ thứ ba thì rất có khả năng nó đã ngã lăn quay ngay từ bậc đầu tiên.
“Tụi mình vẫn chưa thảo luận có kết quả mà!” Thanh Phong vừa chạy vừa kêu.
Tử Cương nói: “Về rồi tính!”
Tầng mộ thứ ba có cấu tạo khác hẳn hai tầng trên, không có đường mộ khúc khuỷu, cũng không có những gian mộ to nhỏ mà chỉ có một sơn động, một hàn đàm và những sườn núi có lớn có nhỏ. Sơn động là địa bàn của Phi Cương, hàn đàm là nơi chủ nhân ở, Thanh Phong chiếm cứ sườn núi. Vì thế mà nó luôn nghĩ mình hời hơn hai người kia, mỗi đêm có thể ngủ luân phiên hết núi này đến núi khác.
Hàn đàm nằm ở mặt tây nam của tầng thứ ba, bên trên bao phủ một lớp sương mù mà mắt thường có thể nhìn thấy, chung quanh nở rộ muôn vàn đóa hoa không tên con con màu trắng, cánh hoa thường đọng sương, năm mười hai tháng thì tháng sáu hoa tàn, tháng bảy lại nở đợt mới, cứ tuần hoàn một cách không biết mệt mỏi bảo vệ hàn đàm. Nước dưới lớp sương sâu không thấy đáy, lúc thì đen kịt, lúc lại xanh biếc. Thanh Phong ban đầu không biết quy luật, cứ ngỡ mình hoa mắt nhưng sau đó phát hiện màu sắc của nước phụ thuộc vào lớp sương mù bên trên, sương mù càng dày đặc thì nước càng sẫm màu, sương loãng thì nước xanh hơn. Mỗi khi màu sắc của nước nhạt hơn, Phi Cương sẽ canh giữ ở cửa động nửa bước không rời.
Sơn động của Phi Cương nằm ngay bên cạnh hàn đàm, vô cùng thuận tiện cho việc canh gác. Chuyện duy nhất làm Thanh Phong bất mãn chính là những lúc bảo vệ hàn đàm, Phi Cương sẽ không còn chơi với nó nữa, dù nó có mon men đến gần phá gã thì cũng bị tay áo đánh bay ra xa, bị đánh nhiều rồi nên Thanh Phong cũng chẳng còn tha thiết tiếp cận hàn đàm nữa.
Lần này nó bay đến cách hàn đàm năm mét thì dừng lại, vươn tay ném hòn đá đỏ vào đó.
Tưởng đâu nhiệm vụ sắp hoàn thành thì biến cố lại bất ngờ xảy ra.
Hòn đá màu đỏ chạm vào lớp sương phủ trên hàn đàm thì sáng bừng lên, rực cháy như lửa. Theo tiếng ông ông vang lên, sương mù bị đốt tạo thành một lỗ thủng. Hòn đá theo lỗ thủng mà rơi thẳng xuống hàn đàm!
Thanh Phong ngẩn ngơ, vô thức muốn nhào tới bắt lấy hòn đá nhưng có cơn gió cực mạnh cực nhanh bỗng ập tới bên hông nó, thổi nó bay qua một bên. Nó rơi xuống sườn núi, sau đó nghe rắc một tiếng, sừng bên trái đã gãy mất nửa khúc. Thanh Phong từ trên sườn núi lăn xuống, đến khi cái bụng tròn vo huých vào hòn đá một cái mới dừng lại được.
Chít chít chít…
Hàn đàm phát ra âm thanh kỳ quái.
Thanh Phong vung đuôi chống nửa người dậy. Ngay giữa hàn đàm, Phi Cương nửa quỳ nửa ngồi, hai tay ngưng tụ một dòng nước không ngừng xoay chuyển để nâng hòn đá lên. Sắc mặt gã trắng bệch như giấy, tiếng chít chít chính là âm thanh phát ra giữa dòng nước.
Thanh Phong dù ngốc đến đâu chăng nữa thì cũng biết mình đã gây họa. Nó dốc toàn lực bay lên lượn quanh đỉnh đầu của Phi Cương, phân vân nhìn hòn đá màu đỏ đang quay cuồng giữa dòng nước, không biết nên dùng vuốt cắp lấy hay dùng đuôi quấn lấy. Cuối cùng nó quyết định thử cả hai cách.
Nhìn thấy cái đuôi khổng lồ từ từ vươn tới, Phi Cương giật mình đến méo cả mặt, “Cút ngay!”
Thanh Phong lại dùng vuốt để cắp nhưng móng vuốt còn chưa chạm tới hòn đá thì áo choàng của Phi Cương đã phồng lên, hóa thành một dòng nước màu trắng liên tục hòa vào vòng nước xoáy ban đầu, vòng xoáy càng lúc càng lớn, tiếng chít chít càng lúc càng chói tai hệt như tiếng khóc thét của trẻ con.
Quần áo trên người Phi Cương trút bỏ sạch sẽ, kim quan trên đầu đột nhiên nứt ra, mái tóc đen dài cuồn cuộn hệt như dòng nước màu trắng, toàn thân như hòa vào làn nước.
Thấy gã gặp nguy, Thanh Phong cầm lòng không đặng vung đuôi quấn lấy eo gã, dùng sức kéo gã về sau một cái.
Phi Cương quát lên: “Buông ra!”
Thanh Phong ngoan ngoãn giơ tay lên ra vẻ vô tội.
Như bị thứ gì đó đè nén, tiếng rít trong xoáy nước đột nhiên trở nên vô cùng chói tai.
Thanh Phong mơ hồ có dự cảm không tốt, kéo Phi Cương về sau toan trốn nhưng vẫn không kịp. Chỉ nghe ầm một tiếng, xoáy nước thình lình nổ tung, nước trắng như thác ồ ạc đổ xuống hàn đàm.
Phi Cương giận dữ gầm lên, muốn dùng phép cản lại nhưng vẫn không nhanh tay bằng tốc độ lôi kéo của Thanh Phong. Chỉ trong chớp mắt, gã đã bị Thanh Phong kéo lên đồi núi.
Lúc đáp xuống, Thanh Phong kiệt sức, hóa thành hình người ôm lấy Phi Cương, lấy thân mình làm đệm thịt để tránh cho gã bị đau khi chạm vào mặt đất, để rồi sống lưng thiếu chút nữa là bị cú va đập chấn gãy làm đôi, nó đau đến không mở nổi mắt.
Phi Cương vốn hận thiếu điều bóp chết nó ngay tại chỗ nhưng thấy nó liều mạng cứu mình thì không khỏi mềm lòng.
Két.
Bên sườn núi khác vang lên tiếng cơ quan chuyển động rất khẽ.
Phi Cương cả kinh, vô thức nhướng mày, trên sườn núi dần dần xuất hiện một bàn tay, sau đó là cái đầu. Tự cho rằng mình không bị ai phát hiện, một thanh niên tuấn tú rón rén bò lên sườn núi, ánh mắt dò xét chẳng mấy chốc đã dừng lại trên hai bóng người đang ôm nhau bên sườn núi khác. Sau khi nhìn rõ mặt mũi tên bị đè ở dưới, sự bình tĩnh của hắn bỗng chốc bốc hơi, trong mắt tràn ngập kinh ngạc tột độ!
Phi Cương chăm chú nhìn hắn, nhận ra hắn chính là Ung Hoài mà Thanh Phong luôn nhắc tới thì ánh sáng trong mắt lạnh dần, gã nói: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”
Ánh mắt Ung Hoài lướt qua gã rồi dán vào Thanh Phong đang nằm dài dưới đất cứ như hấp hối, kêu lên: “Thanh Phong?”
Thanh Phong mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Ung Hoài, có điều toàn thân nó chẳng còn chút sức lực nào, cả mắt cũng không hé ra nổi, chỉ có thể cảm thấy trên người dậy lên một cơn gió lạnh lẽo, hình như lướt về phía phát ra tiếng nói.
Phi Cương đột nhiên lao về phía Ung Hoài, Ung Hoài lập tức lăn tròn ra sau. Lúc Phi Cương bay tới đỉnh gò đã không còn thấy bóng dáng của Ung Hoài. Trên sườn núi có rêu xanh, cỏ dại, tuy rậm rạp nhưng không cao, rất khó để ẩn mình, một người cao to như Ung Hoài tuyệt đối không thể ẩn nấp vào đó. Trừ phi nơi này còn có thông đạo khác!
Nằm dài trên mất một hồi, đầu óc Thanh Phong rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Nó bật dậy, hét về phía Phi Cương đang đứng trên đỉnh gò bên kia: “Ban nãy có phải có ai đến không?”
Phi Cương liếc mắt nhìn nó, “Ảo giác đấy.”
“Ta nghe thấy… Tiếng của Ung Hoài?”
Phi Cương bĩu môi khinh bỉ.
Thấy gã mãi chẳng chịu trả lời mình, Thanh Phong giãy dụa cố đứng dậy nhìn quanh quất, ngay lập tức nó phát hiện một vật cực kỳ quen mắt nằm trên mặt đất.
“…Á!” Nó phát ra tiếng gào thảm thiết long trời lở đất.
Phi Cương đang tìm kiếm tung tích của Ung Hoài khắp những sườn núi khác nghe thế bèn chạy về.
Thanh Phong run rẩy dùng hay tay nâng chiếc sừng rồng bị gãy của mình mà gào khóc thảm thiết: “Sừng của ta, híc! Sừng của ta…”
Phi Cương thở phào nhẹ nhõm, bực mình nói: “Lấy nếp dán lại là xài được rồi.”
“Ngươi đang gạt ta hay đang an ủi ta thế?” Thanh Phong nhìn gã một cách đáng thương.
Phi Cương nhìn những mảnh vụn của hòn đá màu đỏ trên đất, lửa giận trong lòng lại cháy bùng lên, “Đáng đời nhà ngươi! Ta bố trí ba tầng bảo vệ ở nơi này, ngươi lại là người duy nhất có thể đi thẳng vào đây không gặp trở ngại! Thế mà ngươi lại phụ sự tín nhiệm của ta!”
“Ta có phải người đâu!”
“Còn dám trả treo?”
Thanh Phong nhìn theo hướng gã đang nhìn, bắt gặp những mảnh vụ của đá thì lập tức đuối lý, rụt cổ không dám hó hé thêm tiếng nào.
Phi Cương nhặt những mảnh vụn của đá đỏ quẳng xuống trước mặt nó, “Mồi lửa của Hỏa Thần, ngươi lấy đâu ra?”
Tuy Thanh Phong không biết mồi lửa của Hỏa Thần là thứ gì nhưng nhìn sắc mặt của Phi Cương cũng đủ biết nó rất quan trọng, “Tử Cương cho ta.”
Không ngoài dự đoán của Phi Cương. Lúc nhìn thấy Thanh Phong sử dụng thuật ảo ảnh sở trường của Tử Cương, gã đã bắt đầu đề phòng. Gã đi đến bên hàn đàm, cúi đầu ngắm nhìn cái bóng khỏa thân của mình dưới mặt nước.
Chính vào lúc Thanh Phong nghi ngờ không biết có phải gã đang bị cái bóng ngược của mình quyến rũ đến mê mệt hay không, Phi Cương cúi người xuống, thò tay vào hàn đàm mò mẫm một lúc, sau đó lôi ra một dòng nước màu trắng, gã vung nhẹ một cái, dòng nước biến thành áo choàng màu trắng.
Thanh Phong nhìn gã mặc áo choàng vào, lại nhìn gã lấy từ dưới nước ra chiếc đai lưng, chỉ có mái tóc vẫn rối tung như cũ.
“Tất cả bọn chúng đều phải chết.” Phi Cương bỗng dưng nói ra một câu.
“…” Thanh Phong không biết gã đang nói câu đó với ai, cũng không biết “bọn chúng” mà gã nhắc tới là những ai, thậm chí có cả mình trong đó hay không.
“Ý ngươi là Tử Cương? Sao lại là bọn chúng? Bọn chúng là ai?”
Phi Cương xoay người lại, mái tóc đen bay phần phật trong gió: “Đại Mao, Tiểu Tiểu Mao, Tử Cương… Có lẽ còn nữa.”
“Đại Mao và Tiểu Tiểu Mao chẳng phải vì thầm oán ngươi chảnh chọe nên mới…”
Phi Cương liếc có một cái, “Ngươi có thể nghe được tiếng oán thầm của kẻ khác ư?”
“Ta không thể. Ngươi có thể à?” Sau khi bị Phi Cương đánh bại vô số lần, Thanh Phong giờ đây đã thờ phụng gã như thần thánh.
“…” Phi Cương lười chẳng buồn giải thích, gã đổi cách hỏi khác, “Ngươi cảm thấy thầm oán ta chảnh chọe và thường cào rách tay áo của ta việc nào nghiêm trọng hơn?”
“Thầm oán ngươi chảnh chọe!”
“…”
“Vậy tại sao ngươi lại giết bọn họ?”
“Bọn chúng muốn giết chủ nhân.”
Thanh Phong lạnh người, hít ngược vào một hơi, “Giết chủ nhân? Tại sao?”
Phi Cương rũ mắt, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt gã, “Không quan trọng, quan trọng là ngươi đã sa đọa thành đồng bọn và con rối của chúng.”
Thanh Phong dùng đuôi chống đất, chậm chạp ngồi dậy, “Ta không biết sẽ như thế…”
“Ta cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội.”
“Làm sao chuộc?”
“Giết Tử Cương!”
Thanh Phong trong lòng đánh thót một cái.
“Cùng những kẻ tự ý xông vào.” Phi Cương đến trước mặt nó, vươn năm ngón tay ra bóp lấy cổ họng Thanh Phong, “Đây là cơ hội duy nhất của ngươi. Nếu chúng không chết, thì ngươi chết.”
Thanh Phong lắc đầu, run giọng nói: “Không được…”
Phi Cương kéo mặt nó lại gần mình, chóp mũi hai người kề sát, gã trầm giọng nói: “Chớ quên ngươi là rồng giữ mộ, trách nhiệm của ngươi là tiêu diệt những kẻ xâm nhập và những thứ muốn gây bất lợi cho chủ nhân! Nếu không làm được thì ngươi chẳng còn giá trị tồn tại nữa.”
Cự ly gần như vậy cho phép Thanh Phong nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt Phi Cương một cách triệt để. Nó ngoẹo đầu qua một bên giả chết.
Tay Phi Cương dần tăng thêm lực siết.
Thanh Phong cắn răng đè nén khát khao đánh trả, để mặc tay gã càng siết càng chặt. Cảm giác nghẹt thở cận kề cái chết làm gương mặt trắng nõn của nó hiện lên vảy rồng, những chiếc vảy trên đuôi và tay cũng dần dựng lên, có thể nhìn thấy mạch máu. Ý thức của Thanh Phong chậm rãi biến mất, sức lực từng chút một rời bỏ thân thể, khớp hàm từ từ hé ra, trên mặt đậm vẻ đau đớn, “Phi…”
Nhớ tới cảnh tượng nó liều mạng cứu mình ban nãy, sát ý của Phi Cương bỗng chốc biến mất, gã buông tay đứng dậy, đá đá vào chân nó.
Thanh Phong nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc mới theo hướng gã đá mà lăn đi vài vòng khoảng năm, sáu mét.
“…” Phi Cương nói: “Về đây.”
Thanh Phong quẳng hòn đá cấn vào mông ra ngoài, đổi tư thế thoải mái hơn để giả chết.
“Được, ngươi không muốn ra tay thì để ta ra tay.” Phi Cương hất tóc, bay lên đỉnh gò đất cao nhất và giáng một quyền lên đỉnh gò, đá vụn từng hòn rơi ra bên ngoài.
Thanh Phong tròn mắt tò mò quan sát hành vi của gã.
Dọn dẹp đá vụn chung quanh xong xuôi, Phi Cương vung tay áo lôi ra một cây trụ sắt to bằng chiếc thùng lấy nước. Trên đỉnh trụ sắt có gắn một chiếc bàn xoay hình tròn (1). Phi Cương gỡ bàn xoay ra thành bốn mảnh, căn cứ vào bốn phương vị đông tây nam bắc mà gắn lên trụ sắt, sau đó dùng lực xoay mạnh.
Thân thể Thanh Phong bỗng nhiên chấn động một cái, rồi lại chấn động một cái…
Mặt đất theo tiết tấu mà rung chuyển.
Thanh Phong bật dậy, “Gì vậy?”
Phi Cương đứng ở trên cao, tóc bay phần phật, ánh mắt vô tình như thể tất thảy sinh linh chẳng khác sâu kiến là bao.
“Gọi cả lăng mộ này sống dậy.”
***
Chú thích:
(1) Bàn xoay:
Tác giả :
Tô Du Bính