Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long
Chương 11-1: Phơi bày! Thân thế của Thanh Phong! (thượng)
Sở Diệm là do một tay Sở Thiên Âm dạy bảo, hắn hiểu rất rõ về ông ta. Dẫu Tôn Văn Hùng có thật sự trúng cổ Thất Tình Lục Dục cũng không thể nào giết được Sở Thiên Âm, ít ra không thể trong tình huống ông ta có phòng bị.
Hắn nói kết luận với Thanh Phong đang không ngừng lải nhải, thì lại nghe Thanh Phong hỏi tiếp: “Tại sao?”
Sở Diệm đáp: “Bởi vì Sở Thiên Âm có một loại bản lĩnh.” Cũng như Trương Phóng biết dán người vào tường di chuyển, Sở Thiên Âm cũng có tuyệt chiêu cứu mạng, có điều chiêu này vẫn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hắn và Sở Hiểu Hải cũng là ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới, bởi vì xưa nay chưa có một ai ép được Sở Thiên Âm phải dùng đến tuyệt chiêu này.
Sở Diệm nghĩ, nếu có một ngày Sở Thiên Âm phải dùng chiêu này thì cũng chính là lúc ông ta phải đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết!
“Rốt cuộc là bản lĩnh gì?” Thanh Phong tò mò gặng hỏi.
Niệm tình hai người giờ đang ngồi chung một thuyền, Sở Diệm bèn từ tốn đáp: “Bất tử.”
“…” Nếu Thanh Phong từng chơi Tam Quốc Sát, lúc này nó sẽ rất dí dỏm chêm vào một câu “Đừng nói kiếp trước của hắn là Chu Thái chớ!” (1), tiếc rằng nó chưa chơi thử bao giờ, vì vậy chỉ có thể giật mình trợn tròn hai mắt.
Bất tử là sao? Đời đời bất diệt, thọ ngang với trời đất? Hay là như lũ cương thi?
Thanh Phong vội vã hỏi dồn.
Sở Diệm cũng không biết đáp án. Không ai biết sự bất tử của Sở Thiên Âm là loại bất tử nào, cũng như không một ai có thể giết chết hắn.
Đi tới ngã ba, Sở Diệm nằm sát xuống đất đánh hơi.
Thanh Phong hỏi: “Ngươi ngửi thấy mùi gì thối sao?”
“Ta đang ngửi mùi thơm.”
“…” Trong lăng mộ có mùi thơm? Sao trước giờ nó không biết?
Sở Diệm giải thích với nó: “Trên người Sở Thiên Âm tỏa ra hương thơm rất đặc thù.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hình như chính ông ta cũng không nhận ra việc này.” Nếu Sở Thiên Âm biết, ông ta nhất định không bao giờ cho phép bản thân có sơ hở đó. Loại người như ông ta lúc giết người thì ác độc hơn bất cứ ai, nhưng so với tất cả người trên đời, ông ta lại là kẻ sợ bị giết nhất.
Thanh Phong hỏi: “Trời sinh người hắn đã có mùi thơm?”
Nhắc tới trời sinh trên người có sẵn mùi thơm, Sở Diệm không thể không nghĩ tới Hương Hương công chúa, hắn bĩu môi đáp: “Ta chỉ biết ông ta không có sở thích ăn hoa.”
Thanh Phong hỏi: “Ăn hoa? Hoa ăn được sao? Chẳng phải hoa là thứ tỏa ra hương thơm, rất đẹp, là để cho người ta hái sao?”
Đối diện với gương mặt hồn nhiên ngây thơ vô tội tràn ngập tò mò của nó, Sở Diệm không biết phải trả lời thế nào, cách tốt nhất là vờ như chưa nghe. Hắn chỉ vào con đường ở giữa và nói: “Ông ta đi hướng này.”
Thanh Phong nói: “Ngươi có thể kể ta nghe vài chuyện ngoài kia không?” Nhung nhớ y một khoảng thời gian dài như vậy, nó cứ ngỡ mình có rất nhiều lời muốn nói với Ung Hoài, nhưng giờ đây người đang đứng ngay trước mắt, nó lại chẳng biết phải nói gì nên chỉ đành cố gắng gợi chuyện. Nó cảm thấy cự ly hiện tại giữa hai người bọn họ khác hẳn với sự ăn ý và thấu hiểu lẫn nhau giữa nó và Ung Hoài khi xưa, nó muốn thu hẹp cự ly nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sở Diệm không biết được nỗi băn khoăn trong lòng nó, vì vậy chỉ cảm thấy phiền, “Không thể.”
“Tại sao?”
“Vì miệng ta rất bận.”
“Bận? Tại sao?”
“Vì nó đang nhai kẹo cao su.” Sở Diệm chợt có linh cảm làm sao để nó ngậm miệng lại. Hắn lấy một tép kẹo cao su ra cho nó, dạy nó cách ăn.
Về chuyện cứ phải nhai nhóp nhép lại không chịu nuốt, Thanh Phong cảm thấy rất khó hiểu, nhai không phải để nuốt sao? Nếu không nuốt ăn thì tại sao phải nhai? Đây chẳng phải là một hành vi chỉ để lãng phí sức lực thôi à?
Sở Diễm vờ như chưa nghe những thắc mắc của nó.
Thanh Phong chỉ đành vừa nhai vừa suy nghĩ đáp án, “Ừm, ngọt ngọt, mát mát… Vị lạ quá. Hơi giống vị của linh tuyền.”
“Linh tuyền?” Sở Diệm với những tin tức hữu dụng đương nhiên sẽ không bỏ qua, lỗ tai đang bế quan cũng lập tức dựng thẳng lên, “Linh tuyền gì?”
Thanh Phong đáp: “Bạch Cương nói cái đó gọi là tiên thủy linh tuyền, chính là nơi chủ nhân bế quan nghỉ ngơi í, là một cái đầm. Ta thừa lúc Phi Cương không để ý mà trộm thử nước trong đầm, nước đó cũng rất ngọt rất… Ặc.”
“Rất cái gì?”
Cổ họng Thanh Phong phát ra tiếng ực ực, nó vô tội nói: “Ta nuốt xuống mất rồi.”
Sở Diệm: “…”
Thanh Phong hỏi: “Sao giờ? Có cần nhổ ra lại không?”
Sở Diệm bực bội đáp: “Ngươi nhổ ra được không?”
“Ngươi chờ tí.” Cổ họng Thanh Phong phát ra tiếng cục cục, một lát sau, Sở Diệm thấy nó lại bắt đầu nhai nhóp nhép.
Sở Diệm: “…”
Lại đến trước một cái ngã ba, lần này bọn họ nhìn thấy Tôn Văn Hùng đang nằm trên mặt đất. Tư thế nằm của gã rất quái dị, người nằm sấp xuống nhưng đầu lại hướng lên trên, cái cổ đã bị bẻ hẳn một trăm tám mươi độ.
Thanh Phong thở dài bảo: “Chết khó coi quá.”
Sắc mặt Sở Diệm càng khó coi hơn. Tôn Văn Hùng chết tức là Sở Thiên Âm còn sống. Hắn ngồi xuống lật người Tôn Văn Hùng lại để xem, phát hiện đầu gã gần như đứt lìa, chỗ cổ cũng có vết bị cháy.
Sở Diệm nói: “Ngươi còn nhớ Trương Phóng trước khi chết từng nói gì không?”
“Hắn nói nhiều lắm, ta chỉ nhớ chút chút, hắn nói…”
“Liên quan đến cổ.” Sở Diệm cảm mình thấy cần bồi dưỡng mức độ ăn ý với tên đồng bọn mới này. Nếu lúc này là Sở Hiểu Hải đang đứng sau lưng, hắn nhất định biết mình đang hỏi vấn đề gì.
Thanh Phong cố gắng ngẫm lại rồi đáp: “Hắn nói, đốt không chết, sẽ biến dị.”
Sở Diệm nhìn vết cháy xém trên cổ Tôn Văn Hùng, trầm ngâm nói: “Xem ra người trúng cổ là Tôn Văn Hùng.” Trương Phóng mới là kẻ vô tội.
Thanh Phong chẳng có chút khái niệm gì về cổ, nó nói: “À, thế hắn cũng chết rồi.”
Sở Diệm hỏi: “Cổ đâu?” Nếu cổ thiêu không chết, lại còn biến dị, vậy tức là có phải nó đã tìm được vật chủ mới cho nó ký sinh rồi hay không? Sở Thiên Âm? Mày hắn cau tít lại. Cổ Thất Tình Lục Dục hắn có nghe nói, nó chẳng những sẽ không làm hại ký chủ mà còn bảo vệ người đó, nó chỉ gây ảnh hưởng tới cảm xúc của ký chủ, biến ký chủ thành ác ma giết người. Với Sở Thiên Âm mà nói, loại cổ này đúng là gãi trúng chỗ ngứa cho ông ta.
Thanh Phong hỏi: “Cổ là gì vậy?”
“Con sâu rất nhỏ.”
“Nó biết bò đúng không?”
Sở Diệm quay lại nhìn nó.
Thanh Phong bị nhìn mà thấy có chút lo lắng.
Sở Diễm phì cười, “Cách suy nghĩ của ngươi thật là độc đáo.”
Thanh Phong: “…”
Sở Điệm đứng đậy, “Mùi máu ở đây nồng quá, át hết mùi hương rồi.” Hắn cúi đầu nhìn mặt đất đẫm máu. Có lẽ Sở Thiên Âm không biết trên người mình có mùi nhưng trực giác của ông ta luôn rất chính xác.
Thanh Phong hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”
Sở Diệm ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trong lăng mộ này ngoài yêu quái giữ mộ thì còn có bốn người khác: Sở Thiên Âm, Sở Hiểu Hải, Trương Quân và ta.” Nếu Trương Quân không hối hận giữa chừng, hắn lại không phản bội thì trận này Sở Thiên Âm đúng là đã thắng quá đẹp! Dù cho có người đoán được Sở Thiên Âm muốn làm chim sẻ đứng sau nhưng cũng sẽ không đoán được nội gián nào phải hắn hay Sở Hiểu Hải, mà là Trương Quân. Như vậy Trương Quân hành động cũng không cần quá tốn sức.
Tôn Văn Hùng, Trương Phóng, vợ chồng Tư Mã trước khi vào lăng chỉ sợ đánh chết cũng không tin mình tranh đấu gay gắt từ đầu đến cuối lại chỉ là đang chuẩn bị mọi thứ cho kẻ khác.
Sở Diệm cười hết nổi. Hắn vừa lục soát người Tôn Văn Hùng, tấm bản đồ đã không còn, đương nhiên nó đã rơi vào tay Sở Thiên Âm không cần nghi ngờ. Bản đồ, bất tử, cộng thêm cổ Thất Tình Lục Dục, hiện tại muốn đối phó Sở Thiên Âm đúng là khó càng thêm khó.
“Hình như ta biết chỗ này là chỗ nào.” Thanh Phong nói.
Sở Diệm thoát khỏi dòng suy nghĩ, hắn nhìn Thanh Phong rồi đột nhiên phá ra cười. Xém chút hắn đã quên. hắn còn có một con rồng giúp đỡ. Như vậy trận này mèo nào cắn mỉu nào vẫn rất khó nói trước. Vấn đề duy nhất hiện giờ chính là con rồng này có thể xử sự trông thông minh và hữu dụng hơn một chút có được không vậy?
Thấy hắn ngẩn người ngắm mình, Thanh Phong vừa ngại lại vừa đắc ý, “Có cần ta tới chỗ sáng một tí để ngươi ngắm không?” Ánh sáng trong đường mộ chỉ đủ để nhìn thấy đường nét chung chung, nếu muốn nhìn rõ hơn một chút thì đành phải ghé đầu vào sát cây đèn dầu bên cạnh.
Sở Diệm nói: “Tướng mạo ngươi rất khá.” Đường nét rõ ràng, vô cùng tuấn tú.
Thanh Phong hai mắt sáng rỡ, “Ngươi có đồng ý sống chung với ta không?”
“…Không.”
“Tại sao?”
“Ta có cuộc sống của ta.” Sở Diệm liếc nó.
“Ta sẽ nuôi ngươi.”
Sở Diệm: “…” Xem hắn là con nít hả?
Thanh Phong đã có một kế hoạch nhân sinh vĩ đại, “Sau đó tụi mình… sẽ vui vẻ sống với nhau.”
Một kế hoạch quá chi là vĩ đại!
Sở Diêm đưa tay lên miết trán. Rất hiếm khi hắn không giữ được bình tĩnh, nhưng sau khi gặp Thanh Phong, cảm xúc của hắn bắn đầu lượn theo hình chữ S… Bực nhất là hắn không thể đánh cũng chẳng thể mắng nó! “Ngươi vừa bảo ngươi biết nơi đây là đâu?”
“Chỗ này trông rất giống khu vực gần nhà Nhị Mao.” Thanh Phong áp hai bàn tay lên tường mò mẫm rồi nhấn vào một viên gạch.
Trước mặt Sở Diệm xuất hiện một cái động.
Thanh Phong quay đầu nhìn, vừa thấy đã giật bắn nhảy sang một bên!
Sở Diệm bị nó dọa đánh thót một cái, theo bản năng rút súng, rút dao… Hắn đề cao cảnh giác, trước mặt hắn là một con mắt cá đang nhìn chòng chọc vào hắn. “Đây là cá gì?” Màu sắc sặc sỡ lấp lánh, mỗi cái vảy đều lộng lẫy, bắt mắt không thua gì kim cương!
Hắn cố trấn tĩnh rồi đi vào đường mộ.
Sở Diệm to gan như vậy chẳng qua bởi hắn chú ý thấy nửa người con cá đã bị khảm sâu vào tường, trên cơ bản không thể cử động.
Thanh Phong đứng nép vào tường và nói: “Là Thi Lý.”
Sở Diệm cau mày nói: “Nó có vấn đề gì à?”
“Ta không thể gặp nó.”
“…Các ngươi bị trúng thần chú không cho gặp mặt?”
Thanh Phong nói: “Chủ nhân nói không thể gặp mặt.” Chủ nhân từng nói, một là vua của biển cả, một là chúa yêu dưới nước, trời đã định trước hai hổ không thể gặp mặt, bằng không sẽ có tử thương.
Sở Diệm vô cùng hiếu kỳ về vị chủ nhân Thanh Phong hay nhắc, chẳng qua hắn biết có rất nhiều việc không thể giải thích được nên cũng chẳng buồn ép uổng, hắn đi về phía trước vài bước, lặng lẽ quan sát cái xác cá chép.
“Rồng con?”
Thanh Phong đáp lời: “Ừm?”
Sở Diệm đang đứng bên trong bèn chậm rãi nói: “Đừng giục.”
Thanh Phong hỏi: “Ban nãy không phải ngươi nói chuyện với ta hả?”
Sở Diệm đáp: “Nói xong.”
Thanh Phong “à” lên một tiếng.
“Rồng con?”
Thanh Phong: “Hả?”
Sở Diệm bước ra khỏi động, “Ta không nói gì cả.”
“Nhưng ta rõ ràng nghe thấy mà.” Thanh Phong nói: “Ngươi gọi rồng con… Không đúng, giọng đó khác với giọng ngươi.”
Sở Diệm ngờ vực nói: “Ta chả nghe thấy gì hết.”
“Ta là Long Lý.”
Lần này Thanh Phong nghe rõ vô cùng, “Long Lý? Thi Lý?”
“Là Long Lý!” Đối phương rất cố chấp với cái tên.
Sở Diệm hỏi: “Con cá này đang nói chuyện à?”
Thanh Phong đáp: “Nó bảo nó tên Long Lý.”
Sở Diệm nhìn con cá ra chiều ngẫm nghĩ, hắn lập tức phát hiện mắt nó lóe lên như đang đánh giá hắn. “Hình như nó có lời muốn nói.”
“Để ta ngắm con một lát.” Long Lý nói.
Thanh Phong đáp: “Chủ nhân nói chúng ta không thể gặp mặt được, trời đã định sẵn lỡ gặp sẽ có một trong hai phải chết.”
“Hắn gạt con.” Long Lý nói: “Hắn không cho con gặp ta là bởi vì chỉ có con nghe thấy tiếng nói của ta, hắn sợ ta tiết lộ bí mật của hắn.”
“Bí mật gì?”
Long Lý nói: “Trước hết con bước qua đây để ta xem đã, ta phải xác định xem con có phải là chú rồng con năm xưa hay không.”
Thanh Phong vẫn còn hơi do dự, nó rụt rè nhón tới một bước, thò đầu ra để lộ cặp mắt tròn xoe.
Long Lý nói một cách không hài lòng: “Đường đường là con cháu của long tộc mà sao lại biến thành tên hẹp hòi vậy chứ?”
Thanh Phong đỏ mặt, chỉ đành bước ra đàng hoàng, rõ ràng biết Sở Diệm không nghe thấy nhưng nó vẫn chột dạ liếc hắn một cái.
“Con lớn rồi!” Giọng nói pha thêm vài phần cảm khái.
Thanh Phong hỏi: “Ông từng gặp ta lúc còn nhỏ sao?”
Long Lý đáp: “Lúc hắn cướp con về, ta có nhìn thấy con vài lần.”
“Cướp về?” Thanh Phong cả kinh.
“Nếu không phải cướp thì có con rồng nào lại giao con mình cho Hấp Huyết Hoa Thần làm phân bón?”
Mặt Thanh Phong đỏ bừng lên, nó lắp bắp nói: “Làm phân bón là sao?”
Long Lý đáp: “Vạn vật trên thế gian đều phải tuân theo luân hồi, ngay cả thần tộc vẫn phải có lúc nhắm mắt xuôi tay, thần cũng phải chết, thần cũng phải tan biến. Hoa Thần nhiều lần lợi dụng linh khí của thiên địa, sức mạnh của thần tộc để nghiên cứu một phương pháp bất tử trái với ý trời, hy vọng thọ ngang trời đất. Cái giá đắt mà hắn phải trả chính là không ngừng giết hại những sinh linh khác, cuối cùng mở ra thiên kiếp. Dưới tình hình sét giăng đầy trời, hắn không có chỗ nào để tránh nên không thể không xây một lăng mộ sâu dưới lòng đất để ẩn thân.”
Thanh Phong ngạc nhiên hỏi: “Ông có thể nói đơn giản một chút không? Ta nghe không hiểu gì hết.”
Long Lý nói: “Chủ nhân con hay nhắc chính là Hoa Thần. Hắn sợ hãi cái chết của thần nên đã dùng tất cả thủ đoạn giết chết Trùng Thần, Hỏa Thần, cướp lấy thần đan bổn mạng của họ để luyện thành bổ thần đan nhằm giữ cho sức mạnh của thần mãi không suy giảm. Nhưng thần đan của Hỏa Thần là chí cương chí mãnh, thần đan của Trùng Thần lại chí độc chí âm, dù có dung hợp thành công cũng không thể tùy tiện sử dụng. Sau khi ăn vào, trong cơ thể hắn sinh ra nội độc và nội hỏa, cần phải dùng thần đan của Thủy Thần để thanh lọc. Nhưng lúc này Thủy Thần đã sớm tan biến, xương cốt tan thành tro bụi, vì vậy hắn chỉ đành chuyển mục tiêu thành con cháu hậu duệ của Thủy Thần là long tộc. Cha của con chính là một trong những thành viên long tộc.”
Thanh Phong nghe xong mà trợn mắt há mồm.
“Năm đấy Hoa Thần đại chiến với long tộc, long tộc không địch lại, long môn sụp đổ. Trước khi thần lực của long môn biến mất, ta may mắn đã vượt qua được long môn, biến thành nửa rồng nửa cá, nhưng ta lại bị Hoa Thần bắt tới đây lấy máu nuôi đan.”
Thanh Phong hỏi: “Ban nãy ông vừa bảo quen cha ta, vậy cha ta thế nào rồi?”
“Ngài ấy là dũng sĩ dũng mãnh nhất của long tộc, đại chiến với Hoa Thần ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng không lại Hoa Thần. Lúc đó con mới ra đời chưa được bao lâu, vì để kéo dài dòng dõi cuối cùng của long tộc chúng ta, ngài ấy đã đưa con trốn vào long mộ, nhưng nào ngờ vẫn bị Hoa Thần tìm thấy. May mà Hoa Thần thấy con còn bé, long đan chưa hình thành nên được giao cho Phi Cương nuôi dưỡng, con mới có thể bình an sống tới ngày hôm nay.” Ngừng một lát, nó lại ngờ vực hỏi: “Nhưng giờ đây con đã trưởng thành, có long đan, tại sao Hoa Thần vẫn chưa có động tĩnh gì?”
“Chủ nhân… Hoa Thần vẫn đang ngủ.” Thanh Phong đáp: “Chẳng phải hắn đã giết rất nhiều thành viên của long tộc sao? Lẽ nào vẫn không có đủ long đan?”
“Long tộc đều những dũng sĩ đường hoàng không chịu khuất phục, dù có chết cũng không bằng lòng để long đan rơi vào tay Hoa Thần, vì thế…” Long Lý ngừng lại một lát, dù lúc thuật lại câu chuyện nó không để cảm xúc ảnh hưởng, nhưng lúc này đây, nó cũng khó tránh nghẹn ngào, “Họ đều tự nổ tung mà chết. Biết rõ chuyện này ngoài hắn và Phi Cương thì còn có ta. Hắn sợ ta tiết lộ chân tướng với con nên mới ra lệnh cấm con gặp ta.”
Thanh Phong cứng đờ, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi đau xa lạ nhưng lại quá đỗi rõ ràng, cứ như chính nó đang cảm nhận sự đau đớn và kiêu hãnh khi các dũng sĩ long tộc tự nổ mà chết!
Nhưng tin tức này đến quá đột ngột, nó không thể tiếp thu nổi. Nó không hiểu vì sao chỉ trong chớp mắt, vị chủ nhân nó hằng sùng bái và tôn kính lại biến thành kẻ thù lớn đã giết hại cha nó, tiêu diệt cả tộc của nó. Còn có Phi Cương, nó hận hắn đã đối phó với Ung Hoài nhưng dù có hận, nó vẫn không nỡ xem Phi Cương như kẻ thù.
Giờ đây nó và Long Lý đã gặp mặt lại chưa chém giết lẫn nhau, điều này đủ để chứng minh chủ nhân nói dối. Nếu chẳng phải những gì Long Lý nói là thật thì chủ nhân cần gì gạt nó?
Nó cảm nhận được sự quen thuộc từ Long Lý, dòng máu của nó và Long Lý đang hô ứng lẫn nhau cứ như tiếng gọi chung của long tộc. Sự nối kết từ máu truyền vào tim không cho phép nó không tin lời Long Lý.
***
Chú thích:
(1) Chu Thái chỉ là một con boss khó giết trong game online Tam Quốc Sát ╮(╯3╰)╭.
Hắn nói kết luận với Thanh Phong đang không ngừng lải nhải, thì lại nghe Thanh Phong hỏi tiếp: “Tại sao?”
Sở Diệm đáp: “Bởi vì Sở Thiên Âm có một loại bản lĩnh.” Cũng như Trương Phóng biết dán người vào tường di chuyển, Sở Thiên Âm cũng có tuyệt chiêu cứu mạng, có điều chiêu này vẫn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hắn và Sở Hiểu Hải cũng là ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới, bởi vì xưa nay chưa có một ai ép được Sở Thiên Âm phải dùng đến tuyệt chiêu này.
Sở Diệm nghĩ, nếu có một ngày Sở Thiên Âm phải dùng chiêu này thì cũng chính là lúc ông ta phải đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết!
“Rốt cuộc là bản lĩnh gì?” Thanh Phong tò mò gặng hỏi.
Niệm tình hai người giờ đang ngồi chung một thuyền, Sở Diệm bèn từ tốn đáp: “Bất tử.”
“…” Nếu Thanh Phong từng chơi Tam Quốc Sát, lúc này nó sẽ rất dí dỏm chêm vào một câu “Đừng nói kiếp trước của hắn là Chu Thái chớ!” (1), tiếc rằng nó chưa chơi thử bao giờ, vì vậy chỉ có thể giật mình trợn tròn hai mắt.
Bất tử là sao? Đời đời bất diệt, thọ ngang với trời đất? Hay là như lũ cương thi?
Thanh Phong vội vã hỏi dồn.
Sở Diệm cũng không biết đáp án. Không ai biết sự bất tử của Sở Thiên Âm là loại bất tử nào, cũng như không một ai có thể giết chết hắn.
Đi tới ngã ba, Sở Diệm nằm sát xuống đất đánh hơi.
Thanh Phong hỏi: “Ngươi ngửi thấy mùi gì thối sao?”
“Ta đang ngửi mùi thơm.”
“…” Trong lăng mộ có mùi thơm? Sao trước giờ nó không biết?
Sở Diệm giải thích với nó: “Trên người Sở Thiên Âm tỏa ra hương thơm rất đặc thù.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hình như chính ông ta cũng không nhận ra việc này.” Nếu Sở Thiên Âm biết, ông ta nhất định không bao giờ cho phép bản thân có sơ hở đó. Loại người như ông ta lúc giết người thì ác độc hơn bất cứ ai, nhưng so với tất cả người trên đời, ông ta lại là kẻ sợ bị giết nhất.
Thanh Phong hỏi: “Trời sinh người hắn đã có mùi thơm?”
Nhắc tới trời sinh trên người có sẵn mùi thơm, Sở Diệm không thể không nghĩ tới Hương Hương công chúa, hắn bĩu môi đáp: “Ta chỉ biết ông ta không có sở thích ăn hoa.”
Thanh Phong hỏi: “Ăn hoa? Hoa ăn được sao? Chẳng phải hoa là thứ tỏa ra hương thơm, rất đẹp, là để cho người ta hái sao?”
Đối diện với gương mặt hồn nhiên ngây thơ vô tội tràn ngập tò mò của nó, Sở Diệm không biết phải trả lời thế nào, cách tốt nhất là vờ như chưa nghe. Hắn chỉ vào con đường ở giữa và nói: “Ông ta đi hướng này.”
Thanh Phong nói: “Ngươi có thể kể ta nghe vài chuyện ngoài kia không?” Nhung nhớ y một khoảng thời gian dài như vậy, nó cứ ngỡ mình có rất nhiều lời muốn nói với Ung Hoài, nhưng giờ đây người đang đứng ngay trước mắt, nó lại chẳng biết phải nói gì nên chỉ đành cố gắng gợi chuyện. Nó cảm thấy cự ly hiện tại giữa hai người bọn họ khác hẳn với sự ăn ý và thấu hiểu lẫn nhau giữa nó và Ung Hoài khi xưa, nó muốn thu hẹp cự ly nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sở Diệm không biết được nỗi băn khoăn trong lòng nó, vì vậy chỉ cảm thấy phiền, “Không thể.”
“Tại sao?”
“Vì miệng ta rất bận.”
“Bận? Tại sao?”
“Vì nó đang nhai kẹo cao su.” Sở Diệm chợt có linh cảm làm sao để nó ngậm miệng lại. Hắn lấy một tép kẹo cao su ra cho nó, dạy nó cách ăn.
Về chuyện cứ phải nhai nhóp nhép lại không chịu nuốt, Thanh Phong cảm thấy rất khó hiểu, nhai không phải để nuốt sao? Nếu không nuốt ăn thì tại sao phải nhai? Đây chẳng phải là một hành vi chỉ để lãng phí sức lực thôi à?
Sở Diễm vờ như chưa nghe những thắc mắc của nó.
Thanh Phong chỉ đành vừa nhai vừa suy nghĩ đáp án, “Ừm, ngọt ngọt, mát mát… Vị lạ quá. Hơi giống vị của linh tuyền.”
“Linh tuyền?” Sở Diệm với những tin tức hữu dụng đương nhiên sẽ không bỏ qua, lỗ tai đang bế quan cũng lập tức dựng thẳng lên, “Linh tuyền gì?”
Thanh Phong đáp: “Bạch Cương nói cái đó gọi là tiên thủy linh tuyền, chính là nơi chủ nhân bế quan nghỉ ngơi í, là một cái đầm. Ta thừa lúc Phi Cương không để ý mà trộm thử nước trong đầm, nước đó cũng rất ngọt rất… Ặc.”
“Rất cái gì?”
Cổ họng Thanh Phong phát ra tiếng ực ực, nó vô tội nói: “Ta nuốt xuống mất rồi.”
Sở Diệm: “…”
Thanh Phong hỏi: “Sao giờ? Có cần nhổ ra lại không?”
Sở Diệm bực bội đáp: “Ngươi nhổ ra được không?”
“Ngươi chờ tí.” Cổ họng Thanh Phong phát ra tiếng cục cục, một lát sau, Sở Diệm thấy nó lại bắt đầu nhai nhóp nhép.
Sở Diệm: “…”
Lại đến trước một cái ngã ba, lần này bọn họ nhìn thấy Tôn Văn Hùng đang nằm trên mặt đất. Tư thế nằm của gã rất quái dị, người nằm sấp xuống nhưng đầu lại hướng lên trên, cái cổ đã bị bẻ hẳn một trăm tám mươi độ.
Thanh Phong thở dài bảo: “Chết khó coi quá.”
Sắc mặt Sở Diệm càng khó coi hơn. Tôn Văn Hùng chết tức là Sở Thiên Âm còn sống. Hắn ngồi xuống lật người Tôn Văn Hùng lại để xem, phát hiện đầu gã gần như đứt lìa, chỗ cổ cũng có vết bị cháy.
Sở Diệm nói: “Ngươi còn nhớ Trương Phóng trước khi chết từng nói gì không?”
“Hắn nói nhiều lắm, ta chỉ nhớ chút chút, hắn nói…”
“Liên quan đến cổ.” Sở Diệm cảm mình thấy cần bồi dưỡng mức độ ăn ý với tên đồng bọn mới này. Nếu lúc này là Sở Hiểu Hải đang đứng sau lưng, hắn nhất định biết mình đang hỏi vấn đề gì.
Thanh Phong cố gắng ngẫm lại rồi đáp: “Hắn nói, đốt không chết, sẽ biến dị.”
Sở Diệm nhìn vết cháy xém trên cổ Tôn Văn Hùng, trầm ngâm nói: “Xem ra người trúng cổ là Tôn Văn Hùng.” Trương Phóng mới là kẻ vô tội.
Thanh Phong chẳng có chút khái niệm gì về cổ, nó nói: “À, thế hắn cũng chết rồi.”
Sở Diệm hỏi: “Cổ đâu?” Nếu cổ thiêu không chết, lại còn biến dị, vậy tức là có phải nó đã tìm được vật chủ mới cho nó ký sinh rồi hay không? Sở Thiên Âm? Mày hắn cau tít lại. Cổ Thất Tình Lục Dục hắn có nghe nói, nó chẳng những sẽ không làm hại ký chủ mà còn bảo vệ người đó, nó chỉ gây ảnh hưởng tới cảm xúc của ký chủ, biến ký chủ thành ác ma giết người. Với Sở Thiên Âm mà nói, loại cổ này đúng là gãi trúng chỗ ngứa cho ông ta.
Thanh Phong hỏi: “Cổ là gì vậy?”
“Con sâu rất nhỏ.”
“Nó biết bò đúng không?”
Sở Diệm quay lại nhìn nó.
Thanh Phong bị nhìn mà thấy có chút lo lắng.
Sở Diễm phì cười, “Cách suy nghĩ của ngươi thật là độc đáo.”
Thanh Phong: “…”
Sở Điệm đứng đậy, “Mùi máu ở đây nồng quá, át hết mùi hương rồi.” Hắn cúi đầu nhìn mặt đất đẫm máu. Có lẽ Sở Thiên Âm không biết trên người mình có mùi nhưng trực giác của ông ta luôn rất chính xác.
Thanh Phong hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”
Sở Diệm ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trong lăng mộ này ngoài yêu quái giữ mộ thì còn có bốn người khác: Sở Thiên Âm, Sở Hiểu Hải, Trương Quân và ta.” Nếu Trương Quân không hối hận giữa chừng, hắn lại không phản bội thì trận này Sở Thiên Âm đúng là đã thắng quá đẹp! Dù cho có người đoán được Sở Thiên Âm muốn làm chim sẻ đứng sau nhưng cũng sẽ không đoán được nội gián nào phải hắn hay Sở Hiểu Hải, mà là Trương Quân. Như vậy Trương Quân hành động cũng không cần quá tốn sức.
Tôn Văn Hùng, Trương Phóng, vợ chồng Tư Mã trước khi vào lăng chỉ sợ đánh chết cũng không tin mình tranh đấu gay gắt từ đầu đến cuối lại chỉ là đang chuẩn bị mọi thứ cho kẻ khác.
Sở Diệm cười hết nổi. Hắn vừa lục soát người Tôn Văn Hùng, tấm bản đồ đã không còn, đương nhiên nó đã rơi vào tay Sở Thiên Âm không cần nghi ngờ. Bản đồ, bất tử, cộng thêm cổ Thất Tình Lục Dục, hiện tại muốn đối phó Sở Thiên Âm đúng là khó càng thêm khó.
“Hình như ta biết chỗ này là chỗ nào.” Thanh Phong nói.
Sở Diệm thoát khỏi dòng suy nghĩ, hắn nhìn Thanh Phong rồi đột nhiên phá ra cười. Xém chút hắn đã quên. hắn còn có một con rồng giúp đỡ. Như vậy trận này mèo nào cắn mỉu nào vẫn rất khó nói trước. Vấn đề duy nhất hiện giờ chính là con rồng này có thể xử sự trông thông minh và hữu dụng hơn một chút có được không vậy?
Thấy hắn ngẩn người ngắm mình, Thanh Phong vừa ngại lại vừa đắc ý, “Có cần ta tới chỗ sáng một tí để ngươi ngắm không?” Ánh sáng trong đường mộ chỉ đủ để nhìn thấy đường nét chung chung, nếu muốn nhìn rõ hơn một chút thì đành phải ghé đầu vào sát cây đèn dầu bên cạnh.
Sở Diệm nói: “Tướng mạo ngươi rất khá.” Đường nét rõ ràng, vô cùng tuấn tú.
Thanh Phong hai mắt sáng rỡ, “Ngươi có đồng ý sống chung với ta không?”
“…Không.”
“Tại sao?”
“Ta có cuộc sống của ta.” Sở Diệm liếc nó.
“Ta sẽ nuôi ngươi.”
Sở Diệm: “…” Xem hắn là con nít hả?
Thanh Phong đã có một kế hoạch nhân sinh vĩ đại, “Sau đó tụi mình… sẽ vui vẻ sống với nhau.”
Một kế hoạch quá chi là vĩ đại!
Sở Diêm đưa tay lên miết trán. Rất hiếm khi hắn không giữ được bình tĩnh, nhưng sau khi gặp Thanh Phong, cảm xúc của hắn bắn đầu lượn theo hình chữ S… Bực nhất là hắn không thể đánh cũng chẳng thể mắng nó! “Ngươi vừa bảo ngươi biết nơi đây là đâu?”
“Chỗ này trông rất giống khu vực gần nhà Nhị Mao.” Thanh Phong áp hai bàn tay lên tường mò mẫm rồi nhấn vào một viên gạch.
Trước mặt Sở Diệm xuất hiện một cái động.
Thanh Phong quay đầu nhìn, vừa thấy đã giật bắn nhảy sang một bên!
Sở Diệm bị nó dọa đánh thót một cái, theo bản năng rút súng, rút dao… Hắn đề cao cảnh giác, trước mặt hắn là một con mắt cá đang nhìn chòng chọc vào hắn. “Đây là cá gì?” Màu sắc sặc sỡ lấp lánh, mỗi cái vảy đều lộng lẫy, bắt mắt không thua gì kim cương!
Hắn cố trấn tĩnh rồi đi vào đường mộ.
Sở Diệm to gan như vậy chẳng qua bởi hắn chú ý thấy nửa người con cá đã bị khảm sâu vào tường, trên cơ bản không thể cử động.
Thanh Phong đứng nép vào tường và nói: “Là Thi Lý.”
Sở Diệm cau mày nói: “Nó có vấn đề gì à?”
“Ta không thể gặp nó.”
“…Các ngươi bị trúng thần chú không cho gặp mặt?”
Thanh Phong nói: “Chủ nhân nói không thể gặp mặt.” Chủ nhân từng nói, một là vua của biển cả, một là chúa yêu dưới nước, trời đã định trước hai hổ không thể gặp mặt, bằng không sẽ có tử thương.
Sở Diệm vô cùng hiếu kỳ về vị chủ nhân Thanh Phong hay nhắc, chẳng qua hắn biết có rất nhiều việc không thể giải thích được nên cũng chẳng buồn ép uổng, hắn đi về phía trước vài bước, lặng lẽ quan sát cái xác cá chép.
“Rồng con?”
Thanh Phong đáp lời: “Ừm?”
Sở Diệm đang đứng bên trong bèn chậm rãi nói: “Đừng giục.”
Thanh Phong hỏi: “Ban nãy không phải ngươi nói chuyện với ta hả?”
Sở Diệm đáp: “Nói xong.”
Thanh Phong “à” lên một tiếng.
“Rồng con?”
Thanh Phong: “Hả?”
Sở Diệm bước ra khỏi động, “Ta không nói gì cả.”
“Nhưng ta rõ ràng nghe thấy mà.” Thanh Phong nói: “Ngươi gọi rồng con… Không đúng, giọng đó khác với giọng ngươi.”
Sở Diệm ngờ vực nói: “Ta chả nghe thấy gì hết.”
“Ta là Long Lý.”
Lần này Thanh Phong nghe rõ vô cùng, “Long Lý? Thi Lý?”
“Là Long Lý!” Đối phương rất cố chấp với cái tên.
Sở Diệm hỏi: “Con cá này đang nói chuyện à?”
Thanh Phong đáp: “Nó bảo nó tên Long Lý.”
Sở Diệm nhìn con cá ra chiều ngẫm nghĩ, hắn lập tức phát hiện mắt nó lóe lên như đang đánh giá hắn. “Hình như nó có lời muốn nói.”
“Để ta ngắm con một lát.” Long Lý nói.
Thanh Phong đáp: “Chủ nhân nói chúng ta không thể gặp mặt được, trời đã định sẵn lỡ gặp sẽ có một trong hai phải chết.”
“Hắn gạt con.” Long Lý nói: “Hắn không cho con gặp ta là bởi vì chỉ có con nghe thấy tiếng nói của ta, hắn sợ ta tiết lộ bí mật của hắn.”
“Bí mật gì?”
Long Lý nói: “Trước hết con bước qua đây để ta xem đã, ta phải xác định xem con có phải là chú rồng con năm xưa hay không.”
Thanh Phong vẫn còn hơi do dự, nó rụt rè nhón tới một bước, thò đầu ra để lộ cặp mắt tròn xoe.
Long Lý nói một cách không hài lòng: “Đường đường là con cháu của long tộc mà sao lại biến thành tên hẹp hòi vậy chứ?”
Thanh Phong đỏ mặt, chỉ đành bước ra đàng hoàng, rõ ràng biết Sở Diệm không nghe thấy nhưng nó vẫn chột dạ liếc hắn một cái.
“Con lớn rồi!” Giọng nói pha thêm vài phần cảm khái.
Thanh Phong hỏi: “Ông từng gặp ta lúc còn nhỏ sao?”
Long Lý đáp: “Lúc hắn cướp con về, ta có nhìn thấy con vài lần.”
“Cướp về?” Thanh Phong cả kinh.
“Nếu không phải cướp thì có con rồng nào lại giao con mình cho Hấp Huyết Hoa Thần làm phân bón?”
Mặt Thanh Phong đỏ bừng lên, nó lắp bắp nói: “Làm phân bón là sao?”
Long Lý đáp: “Vạn vật trên thế gian đều phải tuân theo luân hồi, ngay cả thần tộc vẫn phải có lúc nhắm mắt xuôi tay, thần cũng phải chết, thần cũng phải tan biến. Hoa Thần nhiều lần lợi dụng linh khí của thiên địa, sức mạnh của thần tộc để nghiên cứu một phương pháp bất tử trái với ý trời, hy vọng thọ ngang trời đất. Cái giá đắt mà hắn phải trả chính là không ngừng giết hại những sinh linh khác, cuối cùng mở ra thiên kiếp. Dưới tình hình sét giăng đầy trời, hắn không có chỗ nào để tránh nên không thể không xây một lăng mộ sâu dưới lòng đất để ẩn thân.”
Thanh Phong ngạc nhiên hỏi: “Ông có thể nói đơn giản một chút không? Ta nghe không hiểu gì hết.”
Long Lý nói: “Chủ nhân con hay nhắc chính là Hoa Thần. Hắn sợ hãi cái chết của thần nên đã dùng tất cả thủ đoạn giết chết Trùng Thần, Hỏa Thần, cướp lấy thần đan bổn mạng của họ để luyện thành bổ thần đan nhằm giữ cho sức mạnh của thần mãi không suy giảm. Nhưng thần đan của Hỏa Thần là chí cương chí mãnh, thần đan của Trùng Thần lại chí độc chí âm, dù có dung hợp thành công cũng không thể tùy tiện sử dụng. Sau khi ăn vào, trong cơ thể hắn sinh ra nội độc và nội hỏa, cần phải dùng thần đan của Thủy Thần để thanh lọc. Nhưng lúc này Thủy Thần đã sớm tan biến, xương cốt tan thành tro bụi, vì vậy hắn chỉ đành chuyển mục tiêu thành con cháu hậu duệ của Thủy Thần là long tộc. Cha của con chính là một trong những thành viên long tộc.”
Thanh Phong nghe xong mà trợn mắt há mồm.
“Năm đấy Hoa Thần đại chiến với long tộc, long tộc không địch lại, long môn sụp đổ. Trước khi thần lực của long môn biến mất, ta may mắn đã vượt qua được long môn, biến thành nửa rồng nửa cá, nhưng ta lại bị Hoa Thần bắt tới đây lấy máu nuôi đan.”
Thanh Phong hỏi: “Ban nãy ông vừa bảo quen cha ta, vậy cha ta thế nào rồi?”
“Ngài ấy là dũng sĩ dũng mãnh nhất của long tộc, đại chiến với Hoa Thần ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng không lại Hoa Thần. Lúc đó con mới ra đời chưa được bao lâu, vì để kéo dài dòng dõi cuối cùng của long tộc chúng ta, ngài ấy đã đưa con trốn vào long mộ, nhưng nào ngờ vẫn bị Hoa Thần tìm thấy. May mà Hoa Thần thấy con còn bé, long đan chưa hình thành nên được giao cho Phi Cương nuôi dưỡng, con mới có thể bình an sống tới ngày hôm nay.” Ngừng một lát, nó lại ngờ vực hỏi: “Nhưng giờ đây con đã trưởng thành, có long đan, tại sao Hoa Thần vẫn chưa có động tĩnh gì?”
“Chủ nhân… Hoa Thần vẫn đang ngủ.” Thanh Phong đáp: “Chẳng phải hắn đã giết rất nhiều thành viên của long tộc sao? Lẽ nào vẫn không có đủ long đan?”
“Long tộc đều những dũng sĩ đường hoàng không chịu khuất phục, dù có chết cũng không bằng lòng để long đan rơi vào tay Hoa Thần, vì thế…” Long Lý ngừng lại một lát, dù lúc thuật lại câu chuyện nó không để cảm xúc ảnh hưởng, nhưng lúc này đây, nó cũng khó tránh nghẹn ngào, “Họ đều tự nổ tung mà chết. Biết rõ chuyện này ngoài hắn và Phi Cương thì còn có ta. Hắn sợ ta tiết lộ chân tướng với con nên mới ra lệnh cấm con gặp ta.”
Thanh Phong cứng đờ, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi đau xa lạ nhưng lại quá đỗi rõ ràng, cứ như chính nó đang cảm nhận sự đau đớn và kiêu hãnh khi các dũng sĩ long tộc tự nổ mà chết!
Nhưng tin tức này đến quá đột ngột, nó không thể tiếp thu nổi. Nó không hiểu vì sao chỉ trong chớp mắt, vị chủ nhân nó hằng sùng bái và tôn kính lại biến thành kẻ thù lớn đã giết hại cha nó, tiêu diệt cả tộc của nó. Còn có Phi Cương, nó hận hắn đã đối phó với Ung Hoài nhưng dù có hận, nó vẫn không nỡ xem Phi Cương như kẻ thù.
Giờ đây nó và Long Lý đã gặp mặt lại chưa chém giết lẫn nhau, điều này đủ để chứng minh chủ nhân nói dối. Nếu chẳng phải những gì Long Lý nói là thật thì chủ nhân cần gì gạt nó?
Nó cảm nhận được sự quen thuộc từ Long Lý, dòng máu của nó và Long Lý đang hô ứng lẫn nhau cứ như tiếng gọi chung của long tộc. Sự nối kết từ máu truyền vào tim không cho phép nó không tin lời Long Lý.
***
Chú thích:
(1) Chu Thái chỉ là một con boss khó giết trong game online Tam Quốc Sát ╮(╯3╰)╭.
Tác giả :
Tô Du Bính