Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 96: Cung biến (3)
Khang Hy vừa bước ra ngoài, tiếng binh khí va chạm lập tức nhỏ dần.
Dù ông đang mặc thường phục, nhưng mọi người đều biết, người này chính là Hoàng đế.
Chỉ đơn giản đứng yên tại chỗ, không nói một lời, lạnh lùng nhìn mọi người, người bị ánh mắt của ông lướt qua, đều bất giác cảm thấy chột dạ, động tác trên tay cũng hoãn lại.
Thống lĩnh thị vệ – đại thần Bác Đôn lập tức hô lớn: “Hoàng thượng ở đây, còn ai dám ngoan cố chống cự, buông binh khí, có thể khoan dung tha chết!”
Từ đằng xa có người chạy về phía này: “Báo ―― Phó đô thống Chính Lam Kỳ Long Khoa Đa dẫn binh đến hộ giá!”
Khang Hy tầm nhìn dừng lại.
Dận Chân nắm thời cơ trong tích tắc, lập tức thét to: “Đến đúng lúc lắm! Còn ai dám tiếp tục chống cự, giết không tha!”
Thượng Tam Kỳ vốn là thân binh của Hoàng đế, nếu không phải trong đó có một số ít người bị Thái tử mua chuộc, ai lại dám làm ra chuyện khi quân phạm thượng, lập tức do dự buông vũ khí, bọn thị vệ lập tức nhào lại chế ngự họ, không tốn bao nhiêu thời gian, binh lính phản bội đều đã đầu hàng, một trận cung biến cũng chỉ đáng gọi là rối loạn đến đây chấm dứt.
Khang Hy nhìn thân ảnh Long Khoa Đa vội vàng chạy tới, mặt không lộ cảm xúc.
“Thái tử đâu?”
“Nô tài đã phái người đi tìm!”
“Không được làm hại đến nó, giải nó đến chỗ trẫm!” Khang Hy thoáng khựng lại. “Còn có Bát A ca.”
“Dạ!”
Dận Chân đứng một bên mà lòng nóng như lửa đốt, lại không thể xoay lưng đi tìm người.
“Tứ gia! Tứ gia!” ngoài cửa cung, có người loạng choạng chạy tới, đi chưa được mấy bước, đã bị thị vệ giữ lại.
“Tứ gia, nô tài là Lục Cửu!”
Dận Chân giật mình, vội nói: “Buông hắn ra, để hắn vào đây!” đồng thời quay đầu bẩm báo với Khang Hy: “Hoàng a mã, đây là người hầu của bát đệ!”
Khang Hy nhướng mày: “Hửm? Mang vào đây!”
Đoạn đường đi của Lục Cửu có thể nói là vô vàn nguy hiểm, mấy lần tránh né rà soát, nó cũng không nhận ra người đang truy quét kia là quân địch, hay quân ta, chỉ có thể ấp núp, giữa chừng còn mém bị tên lạc bắn trúng, đến được ngự tiền, nhìn người toàn thân trên dưới cực kỳ nhếch nhác.
“Lục Cửu, chủ tử nhà ngươi đâu?!” đợi lúc nó đến gần, Dận Chân nôn nóng hỏi, trái tim như treo lủng lẳng trên không.
“Tứ gia!” Lục Cửu thấy hắn, thiếu chút nữa òa khóc thành tiếng, vừa quay đầu thì thấy Khang Hy ở bên cạnh Dận Chân, lại sợ đến chân như nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống. “Nô tài bái kiến Vạn tuế gia!”
Khang Hy khẽ nhíu mày: “Chủ tử nhà ngươi đâu?”
“Hồi.... hồi bẩm Vạn tuế gia,” Lục Cửu mang theo nức nở nói, “Chủ tử và nô tài chia nhau ra chạy!”
Khang Hy ngẩn ra, lạnh lùng nói: “Thân là nô tài, ngươi bảo vệ chủ tử mình thế đó sao?!”
Lục Cửu khom lưng, dập đầu vang tiếng binh binh. “Nô tài đáng tội chết, lúc đó chủ tử phát hiện bất thường, đã nghĩ đi tới chỗ Vạn tuế gia, nhưng giữa đường lại gặp phản quân, chủ tử không còn cách nào khác, cùng nô tài chia nhau chạy, nói là mục tiêu riêng rẻ, không gây chú ý, kết quả, kết quả nô tài không gặp lại chủ tử nữa!”
Dận Chân siết chặt nắm tay, trong lòng vừa lo lắng vừa mừng rỡ.
Lo chính là hiện tại Dận Tự tung tích không rõ, vô cùng có khả năng đã rơi vào tay Thái tử, mừng chính là có mặt Lục Cửu, lời đồn Dận Tự cấu kết với Thái tử có thể nói là tự biến mất.
“Hoàng a mã....”
“Phái thêm nhiều người đi tìm, cần phải bảo đảm Bát A ca bình an vô sự.” lời này là Khang Hy nói với Bác Đôn và Long Khoa Đa.
Hai người cùng lên tiếng tuân lệnh, xoay người đi.
Rối loạn hơn nửa đêm, phương đông đã dần dần sáng tỏ.
Khang Hy đứng lặng hồi lâu, mới đi vào nghỉ ngơi dưới sự khuyên nhủ nhỏ nhẹ của Lương Cửu Công, trước khi đi để lại một câu, tựa như tự hỏi tự trả lời.
Thanh âm câu nói kia cực nhỏ, chỉ có Dận Chân đứng bên cạnh mới có thể nghe được.
Câu nói lọt vào tai, y lập tức đờ đẫn, mắt mở to nhìn theo Khang Hy, lại chỉ cảm giác thân thể lạnh như băng.
Câu nói kia chính là hỏi: tại sao trong nhiều A ca, chỉ có mỗi Lão Bát gặp nạn?
Dận Tự ngồi dựa lưng tại chỗ, từ từ bình tĩnh lại.
Thái tử vẫn ngồi xếp bằng như trước, thần sắc yên bình, tựa như đang chờ đợi kết quả của số mệnh.
Bên ngoài tiếng bước chân hỗn loạn, như có không ít người hoảng loạn không nhìn đường chạy trốn, càng lộ ra không khí im ắng hoàn toàn đối lập trong điện.
Đột nhiên cửa bị đá văng, Cổ Ứng Tuyển nghiêng ngã chạy vào, vẻ mặt hoang mang sợ hãi.
“Thái tử gia! Thái tử gia! Không hay rồi, người bên ngoài đã đánh vào đây, mau mau, cầu xin Thái tử cứu mạng nhỏ của nô tài!”
Thái tử thản nhiên trả lời: “Bổn cung còn khó bảo toàn bản thân, sao có thể cứu ngươi?”
Cổ Ứng Tuyển kinh ngạc, oa một tiếng bắt đầu gào khóc: “Thái tử gia, nô tài trung thành tận tâm đi theo ngài, tốt xấu gì ngài cũng nể tình, nể tình.... cứu mạng chó của nô tài!”
Thái tử thờ ơ, không nói gì.
Cổ Ứng Tuyển đau khổ cầu xin nửa ngày trời, thấy Thái tử hoàn toàn không có phản ứng, cũng ngừng khóc, trong mắt dâng lên hận ý.
Gã từ từ lùi về sau, bỗng xoay lưng, chạy ra ngoài cửa.
Thái tử nhìn theo bóng gã, cũng không bảo dừng lại.
Dận Tự ngoảnh mặt làm thinh, trong lòng lại nhanh chóng nghĩ kế thoát thân.
“Lão Bát,” Thái tử hiền hòa nói: “Đệ cũng đừng bỏ đi, với tính tình đa nghi của Hoàng a mã, chỉ e hiện tại đã nghi ngờ đệ, đến lúc đó, đại ca, tam đệ, đệ nữa, ba người đều đi theo bầu bạn với ta.”
Dận Tự nghe y nhắc đến Dận Đề và Dận Chỉ, trong lòng khẽ động, ngoài miệng lại vờ lạnh lùng nói: “Không phải ngươi bị mất trí rồi chứ, đại ca và tam ca lại không ở đây.”
Thái tử mỉm cười: “Ngươi tin hay không thì tùy, sẽ nhanh chóng gặp lại họ thôi, đến lúc đó giam lỏng trong Tông Nhân Phủ, một người cũng không sót được.”
Dận Tự tâm tư nhanh nhạy, lập tức đoán được Thái tử hết tám phần là gài bẫy để cho Dận Đề và Dận Chỉ nhảy vào.
Y thấy bản thân bức vua thoái vị không thành, dù không chết, tuổi già cũng trôi qua ở lãnh cung, so với như vậy, chi bằng khéo thêm mấy người làm đệm lưng, cũng xem như có lời.
Thường ngày Dận Đề, Dận Chỉ luôn đối nghịch với y, chỉ ước gì Thái tử mau chóng bị truất phế, để hai người có thể danh chính ngôn thuận thay thế, Thái tử sao có thể để họ toại nguyện.
Dận Tự đột nhiên nhớ đến một câu nói địa phương trong dân gian, từ ngữ tuy thô tục, nhưng hình tượng.
Chó cắn chó, mồm đầy lông.
Dận Tự lạnh lùng nói: “Người tính không bằng trời tính, dù chúng ta đều chết hết, thì tự nhiên cũng có người được hưởng lợi ích, có phải ngươi lại muốn tiếp tục hãm hại người khác không?”
Thái tử nhìn hắn trong một thoáng, không trả lời thẳng vấn đề của hắn, chỉ nói: “Vị trí Thái tử này, ta làm thật sự mệt mỏi, nếu trở lại lúc bắt đầu, ta tình nguyện bản thân không phải do Hoàng ngạc nương sinh ra.”
Dận Tự không trả lời.
Lúc bản thân thuận buồm xuôi gió, không ai lại nghĩ vậy, tới lúc thất bại mới hồi tưởng mà bùi ngùi, không phải quá muộn rồi sao.
Đau đớn trên cổ dần dần giảm bớt, Dận Tự tựa vào cây cột đứng dậy.
Trong tẩm điện to lớn không một bóng người, người bên ngoài cũng đang hối hả chạy trốn, dù có hai người thân phận phi phàm đang ở đây, cũng không ai đoái hoài.
Đây chính là thời cơ tốt nhất để đào tẩu.
Thái tử vẫn ngồi yên dưới đất, nhìn hắn, không hề có ý đồ ngăn cản, chỉ ôn hòa nói: “Đệ định đi đâu, tới được chỗ Hoàng a mã, đệ định giải thích thế nào về việc ta chỉ bắt mỗi mình đệ?”
“Không phiền Thái tử phải bận tâm.” Dận Tự nói xong câu đó, xoay người bỏ đi.
Bên ngoài quả thật rất loạn, tiếng binh khí va chạm thỉnh thoảng từ xa vọng đến, nhưng chỉ đứt đoạn, người sáng suốt vừa nghe đã biết ngay Thái tử đã thất bại.
Dận Tự không quan tâm đến những cái này, hắn cố dựa vào ấn tượng trong đầu, chọn một lối mòn ít người đặt chân đến.
Đi được nửa đường, phát hiện có một đoản đao, chắc trước đấy có người đào tẩu chạy qua chỗ này vô ý làm rớt.
Dận Tự khom lưng nhặt lên, nhìn xung quanh thấy không có ai, bắt đầu suy tính, bước vội tới chỗ hàng cây xanh tốt bên đường, mượn cây cối ẩn nấp, cắn răng, xoay ngược đoản đao, đâm mạnh về phía sườn dưới của mình.
Lúc Long Khoa Đa dẫn theo người đá văng cửa tẩm điện của Thái tử, người kia đang lẳng lặng ngồi tại đấy, tóc tai tán loạn, mặt đầy bụi bẩn, tựa như đã đoán trước được họ sẽ đến, trên mặt không hề có biểu cảm ngoài ý muốn.
Nghĩ đến mệnh lệnh không được tổn thương y của Khang Hy, Long Khoa Đa cố ý ra lệnh cho người canh giữ ngoài cửa, tự mình tiến lên mấy bước, rồi dừng lại hành lễ.
“Thái tử điện hạ, xin hãy đi cùng nô tài một chuyến.”
Thái tử nhìn hắn, không nói gì, biểu hiện hoang mang trên mặt tựa như đứa trẻ.
Long Khoa Đa ho nhẹ một tiếng, lập lại lần nữa.
Thái tử vẫn y như cũ.
Long Khoa Đa không tiếp tục chần chừ, gọi người đến áp giải y.
Dận Nhưng cực kỳ ngoan ngoãn để mặc người khác thao túng, hoàn toàn mất đi ngạo khí ngày thường.
Đây là giả điên giả dại?
Long Khoa Đa nhíu mày, nói: “Bát A ca đâu?”
Suốt dọc đường hỏi không ít người, nhưng đại đa số đều mù tịt, chỉ có mấy người nói Bát A ca đang ở chỗ Thái tử.
Thái tử cười khẽ, nhưng cũng chỉ cười, Long Khoa Đa bị y nhìn tới nổi da gà, không hỏi tiếp nữa, tự thân dẫn người đi lục soát một vòng trong điện, xong để lại người tiếp tục tìm kiếm tung tích Dận Tự, còn y thì mang theo Thái tử trở về phục lệnh.
Thái tử có thể tranh luận, có thể liều chết không nhận, có thể oán hận chửi rủa, tất cả đều nằm trong dự liệu của Khang Hy, nhưng điều ông không ngờ đến chính là, Thái tử lại biến thành một kẻ ngu si ngoại trừ cười vẫn là cười, không biết nói gì hết.
“Dận Nhưng, con còn muốn giả điên tới khi nào?” ông từ trên cao nhìn xuống, nhìn đứa con ông đã từng sủng ái vạn phần, ánh mắt tối tăm.
Đối phương lại chỉ cười ha ha, bím tóc sau đầu chẳng biết bị tháo ra khi nào, tóc tai rối bời phủ dọc bờ vai, càng tỏ ra thảm hại.
Khang Hy lặng yên nhìn y, như muốn biết đứa con này đang điên thật hay điên giả, nhưng Thái tử lại đường hoàng đón nhận ánh mắt của ông, không hề sợ hãi, khóe miệng như đang cười.
“Dận Nhưng!” Khang Hy quát khẽ, Thái tử dường như bị hoảng sợ, nhìn ông ngờ vực, cúi đầu, ngón tay vẫn tiếp tục nghịch tóc.
Khang Hy nhíu chặt mày, chuyển hướng qua Long Khoa Đa: “Sao lại như vậy?”
“Lúc nô tài tới, Thái tử đã như vậy.” Long Khoa Đa mồ hồi đầm đìa.
“Bức vua thoái vị phạm thượng, vô quân vô phụ, con cho là giả điên giả dại thì có thể thoát tội sao?” Khang Hy cười lạnh, khiến người xung quanh không dám thở mạnh, Thái tử lại như không thấy, ngồi xổm xuống đất, ngón tay cầm đầu sợi tóc vẽ vời trên đất.
“Áp giải xuống dưới, trông chừng nghiêm ngặt.” Khang Hy lạnh lùng nói.
Người đứng hai bên tiến lên, đang định ghìm y lại thì y lại bỗng dưng nhảy dựng lên, khuôn mặt đầy dữ tợn, đồng thời giãy dụa kịch liệt, la mắng in ỏi: “Ta là Thái tử, cẩu nô tài các ngươi, còn không mau buông ta ra!”
“Con còn biết con là Thái tử!” Khang Hy tức giận không kiềm được.
“Ta là Thái tử, cẩu nô tài các ngươi, còn không buông ta ra!” Dận Nhưng cũng không để ý đến ông, tiếp tục lặp lại câu kia, trên mặt nào còn vẻ tôn quý của Thái tử một nước.
Thị vệ mau chóng ghì y lại.
Khang Hy nhìn cảnh tượng như trò cười trước mắt ông, im lặng không nói gì.
Hồi lâu sau, mới từ từ ngồi xuống, gương mặt thoáng chốc như già đi mười tuổi.
Màn Thái tử nổi điên, Dận Chân cũng không nhìn thấy, lúc này y đang dẫn theo người dò xét khắp nơi tìm kiếm tung tích của Dận Tự.
Nếu sớm biết hắn có thể gặp nguy hiểm, y hẳn phải đi tìm hắn trước.
Nhưng giờ có nói gì cũng đã trễ, chỉ mong sao hắn có thể bình an vô sự.
Bằng không....
Bằng không....
Dận Tự siết chắc chuôi kiếm trong tay, chỉ cảm thấy sát ý đang bốc cao trong lòng.
Ép buộc bản thân giữ bình tỉnh, mắt và chân thì rảo đến bất kỳ nơi nào có khả năng giấu người.
“Tứ gia, đằng trước chính là tẩm cung của Thái tử.” bên cạnh có người nói.
Dận Chân tinh thần rung động. “Đi qua lục soát tỉ mỉ.”
Không biết Cổ Ứng Tuyển từ góc nào chạy nhào ra, quỳ rạp dưới chân y, nước mắt nước mũi khóc gào nói là bị Thái tử uy hiếp, thân bất do kỷ, lại còn thề thốt nói Thái tử đã có ý đồ tạo phản, làm loạn đã lâu, gã tình nguyện đứng ra cung cấp manh mối, nói đến nói đi, đơn giản là muốn bán chủ cầu vinh, kéo dài mạng chó.
Tham sống sợ chết, là lẽ thường ở người, nhưng hiện Dận Chân đang lo lắng cho an nguy của Dận Tự, đâu rảnh rỗi để ý đến gã, càng nghe càng chán ghét, nhấc chân đá mạnh một cước, sai người giải gã đi, tiếp tục bước vào trong.
“Tứ gia! Tứ gia! Nô tài còn có chuyện muốn nói!” Cổ Ứng Tuyển cao giọng la hét, không quan tâm đến thị vệ hai bên đang giữ chặt gã, trong giọng nói mang theo kinh hoàng, đã gần như nức nở.
Dận Chân xoay người, ánh mắt không che giấu sát ý, khiến cho Cổ Ứng Tuyển bất giác rùng mình.
“Ngươi biết tung tích của Bát A ca?”
Trước đó Bát A ca ở chỗ Thái tử, nhưng nay Thái tử bị bắt, còn hắn lại bặt vô âm tín, Cổ Ứng Tuyển lúc ấy hối hả chạy trốn, đâu còn hơi sức chú ý đến hắn, nhưng gã biết nếu trả lời như thế, nhất định tiêu luôn cái mạng nhỏ này.
Nghĩ vậy, gã vội vã gật đầu nói: “Phải, phải, tin tức nô tài muốn nói, chính là về Bát gia!”
Hơi khựng lại, há mồm muốn nói xong lại quay qua nhìn xung quanh.
Dận Chân nói: “Đi theo ta!”
Dứt lời liền nắm áo gã lôi vào trong, Cổ Ứng Tuyển cũng không ngờ y mạnh đến vậy, bị nửa lôi nửa kéo đi vào thiên điện, một phát quẳng ngã xuống đất.
“Nói đi.” Dận Chân lạnh lùng nói.
Cổ Ứng Tuyển chỉ thuận mồm nói đại trong lúc cấp bách, giờ như tên đã lên dây, không thể không bắn, gã ấp a ấp úng, nhìn thấy sắc mặt Dận Chân càng ngày càng lạnh, kiếm trong tay như muốn rời vỏ, vội vàng buột miệng nói: “Tứ gia còn nhớ năm Khang Hy thứ ba mươi lăm không, ngài vì chuyện của Thập Tứ A ca mà bị Đức Phi nương nương khiển trách, Bát gia vì ngài mà đến chỗ Thái tử cầu xin.”
Dận Chân sao có thể không nhớ, khi đó hai người bởi vì vậy mà xích mích.
“Ngươi tiếp tục nói.”
Cổ Ứng Tuyển nuốt nước miếng, rồi mới dám tiếp tục: “Thái tử gia là người *** loạn không kiêng kỵ, cũng thích, cũng thích nam sắc, lúc ấy đối Bát gia....”
Gã bị lãnh ý trong mắt Dận Chân làm cho sợ hãi, thanh âm cũng bất giác nhỏ dần.
“Đối với Bát gia làm gì?”
“Thái tử gia cũng muốn ra tay với Bát gia, bỏ thuốc vào rượu của Bát gia....”
Lúc ấy chính là lúc y phất áo bỏ đi, Dận Chân siết chặt chuôi kiếm trong tay.
“Sau đó?”
“Sau đó, sau đó giữa chừng có người đến tìm Thái tử gia, Bát gia không có việc gì....” Cổ Ứng Tuyển lắp bắp, trưng ra gương mặt tươi cười nịnh nọt. “Tứ gia, chuyện Thái tử gia thích nam sắc, trên dưới Dục Khánh Cung không ai không biết, chỉ là không ai dám nói ra, nếu ngài không tin, có thể phái người đi tra xét, nô tài cũng là thân bất do kỷ, xin Tứ gia hãy....”
Thái tử khó lòng bảo toàn, các Hoàng tử khác hiển nhiên sẽ cùng nhau công kích y, Cổ Ứng Tuyển sống trong cung nhiều năm, sao lại không rõ, Khang Hy ghét nhất là những chuyện bẩn thỉu *** loạn trong cung đình, vậy mà Thái tử dám lén lút làm đủ, cứ cho hiện tại Khang Hy không biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết, Cổ Ứng Tuyển đã trù tình sẵn, muốn tranh thủ dịp này giành công chuộc tội.
Nào hay trọng điểm Dận Chân quan tâm không phải cái đó, y nghe được Dận Tự không có việc gì, cũng âm thầm thở phào một hơi.
“Tung tích của Bát gia, ngươi có biết không?”
Cổ Ứng Tuyển vội đem tình hình lúc đó thuật lại một lần, cuối cùng nói: “Lúc nô tài đi, quả thật Bát gia đang ở chỗ Thái tử, nhưng giờ không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Dận Chân xoay người định bỏ đi, Cổ Ứng Tuyển ở sau lưng đột nhiên nói: “Nhưng nô tài biết một chỗ có thể đi.”
“Nói.”
Cổ Ứng Tuyển bày ra gương mặt tươi cười hèn mọn: “Vậy tính mạng của nô tài....”
Dận Chân cố đè nén cảm xúc chán ghét và lo lắng trong lòng, lạnh nhạt nói: “Ngươi là tùy tùng của Thái tử, nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi liên can là chuyện không thể nào, đến lúc Hoàng a mã xét xử, ta sẽ tìm cơ hội bảo toàn tính mạng cho ngươi.”
Cổ Ứng Tuyển mừng rỡ, sau khí bái tạ, mới nói: “Đằng sau tẩm điện có một đường mòn, thời gian dài để cho bụi gai cỏ dại mọc đầy, nên bình thường ít khi có người lui tới, nô tài lớn mật phỏng đoán, có thể Bát gia đã trốn đến đó.”
Trước mắt Dận Tự màu đen chập chờn, chỉ cảm thấy sức lực trong đang thể đang rút dần, trong lòng không khỏi cười khổ.
Sớm biết con đường này khó đi như vậy, bản thân hắn chắc hẳn sẽ không sợ bị người khác tìm được mà tự đi cho mình một đao thế này.
Do muốn triệt để giải trừ nghi ngờ trong lòng Khang Hy, một đao này của Dận Tự không hề lưu tình, đâm cực độc, sâu đến có thể thấy xương.
Hiện tại máu tươi chảy ồ ạt, thấm ướt áo, ngay cả tay đang bịt vết thương, cũng bị nhiễm máu đỏ sẫm.
Dận Tự nhắm mắt lại, do mất máu quá nhiều mà hơi say sẫm, suy nghĩ cũng dần dần trở nên rời rạc.
Hắn ngẩng đầu, mắt khép hờ nhìn về phía chân trời, trong lòng lại yên ả lạ thường.
Nếu như hắn cứ thế này mà chết, có phải sẽ có cơ hội được truy phong làm Thân vương không?
Hắn miên man suy nghĩ, một hồi lại nhịn không được tự cười bản thân thiên mã hành không.
“Dận Tự?”
Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi quen thuộc, mang theo chút dè dặt chút mừng rỡ.
Không cần xoay người lại cũng biết là ai, gánh nặng trong lòng Dận Tự liền được buông xuống, buông thõng cho cơ thể ngã xuống ――
Dù ông đang mặc thường phục, nhưng mọi người đều biết, người này chính là Hoàng đế.
Chỉ đơn giản đứng yên tại chỗ, không nói một lời, lạnh lùng nhìn mọi người, người bị ánh mắt của ông lướt qua, đều bất giác cảm thấy chột dạ, động tác trên tay cũng hoãn lại.
Thống lĩnh thị vệ – đại thần Bác Đôn lập tức hô lớn: “Hoàng thượng ở đây, còn ai dám ngoan cố chống cự, buông binh khí, có thể khoan dung tha chết!”
Từ đằng xa có người chạy về phía này: “Báo ―― Phó đô thống Chính Lam Kỳ Long Khoa Đa dẫn binh đến hộ giá!”
Khang Hy tầm nhìn dừng lại.
Dận Chân nắm thời cơ trong tích tắc, lập tức thét to: “Đến đúng lúc lắm! Còn ai dám tiếp tục chống cự, giết không tha!”
Thượng Tam Kỳ vốn là thân binh của Hoàng đế, nếu không phải trong đó có một số ít người bị Thái tử mua chuộc, ai lại dám làm ra chuyện khi quân phạm thượng, lập tức do dự buông vũ khí, bọn thị vệ lập tức nhào lại chế ngự họ, không tốn bao nhiêu thời gian, binh lính phản bội đều đã đầu hàng, một trận cung biến cũng chỉ đáng gọi là rối loạn đến đây chấm dứt.
Khang Hy nhìn thân ảnh Long Khoa Đa vội vàng chạy tới, mặt không lộ cảm xúc.
“Thái tử đâu?”
“Nô tài đã phái người đi tìm!”
“Không được làm hại đến nó, giải nó đến chỗ trẫm!” Khang Hy thoáng khựng lại. “Còn có Bát A ca.”
“Dạ!”
Dận Chân đứng một bên mà lòng nóng như lửa đốt, lại không thể xoay lưng đi tìm người.
“Tứ gia! Tứ gia!” ngoài cửa cung, có người loạng choạng chạy tới, đi chưa được mấy bước, đã bị thị vệ giữ lại.
“Tứ gia, nô tài là Lục Cửu!”
Dận Chân giật mình, vội nói: “Buông hắn ra, để hắn vào đây!” đồng thời quay đầu bẩm báo với Khang Hy: “Hoàng a mã, đây là người hầu của bát đệ!”
Khang Hy nhướng mày: “Hửm? Mang vào đây!”
Đoạn đường đi của Lục Cửu có thể nói là vô vàn nguy hiểm, mấy lần tránh né rà soát, nó cũng không nhận ra người đang truy quét kia là quân địch, hay quân ta, chỉ có thể ấp núp, giữa chừng còn mém bị tên lạc bắn trúng, đến được ngự tiền, nhìn người toàn thân trên dưới cực kỳ nhếch nhác.
“Lục Cửu, chủ tử nhà ngươi đâu?!” đợi lúc nó đến gần, Dận Chân nôn nóng hỏi, trái tim như treo lủng lẳng trên không.
“Tứ gia!” Lục Cửu thấy hắn, thiếu chút nữa òa khóc thành tiếng, vừa quay đầu thì thấy Khang Hy ở bên cạnh Dận Chân, lại sợ đến chân như nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống. “Nô tài bái kiến Vạn tuế gia!”
Khang Hy khẽ nhíu mày: “Chủ tử nhà ngươi đâu?”
“Hồi.... hồi bẩm Vạn tuế gia,” Lục Cửu mang theo nức nở nói, “Chủ tử và nô tài chia nhau ra chạy!”
Khang Hy ngẩn ra, lạnh lùng nói: “Thân là nô tài, ngươi bảo vệ chủ tử mình thế đó sao?!”
Lục Cửu khom lưng, dập đầu vang tiếng binh binh. “Nô tài đáng tội chết, lúc đó chủ tử phát hiện bất thường, đã nghĩ đi tới chỗ Vạn tuế gia, nhưng giữa đường lại gặp phản quân, chủ tử không còn cách nào khác, cùng nô tài chia nhau chạy, nói là mục tiêu riêng rẻ, không gây chú ý, kết quả, kết quả nô tài không gặp lại chủ tử nữa!”
Dận Chân siết chặt nắm tay, trong lòng vừa lo lắng vừa mừng rỡ.
Lo chính là hiện tại Dận Tự tung tích không rõ, vô cùng có khả năng đã rơi vào tay Thái tử, mừng chính là có mặt Lục Cửu, lời đồn Dận Tự cấu kết với Thái tử có thể nói là tự biến mất.
“Hoàng a mã....”
“Phái thêm nhiều người đi tìm, cần phải bảo đảm Bát A ca bình an vô sự.” lời này là Khang Hy nói với Bác Đôn và Long Khoa Đa.
Hai người cùng lên tiếng tuân lệnh, xoay người đi.
Rối loạn hơn nửa đêm, phương đông đã dần dần sáng tỏ.
Khang Hy đứng lặng hồi lâu, mới đi vào nghỉ ngơi dưới sự khuyên nhủ nhỏ nhẹ của Lương Cửu Công, trước khi đi để lại một câu, tựa như tự hỏi tự trả lời.
Thanh âm câu nói kia cực nhỏ, chỉ có Dận Chân đứng bên cạnh mới có thể nghe được.
Câu nói lọt vào tai, y lập tức đờ đẫn, mắt mở to nhìn theo Khang Hy, lại chỉ cảm giác thân thể lạnh như băng.
Câu nói kia chính là hỏi: tại sao trong nhiều A ca, chỉ có mỗi Lão Bát gặp nạn?
Dận Tự ngồi dựa lưng tại chỗ, từ từ bình tĩnh lại.
Thái tử vẫn ngồi xếp bằng như trước, thần sắc yên bình, tựa như đang chờ đợi kết quả của số mệnh.
Bên ngoài tiếng bước chân hỗn loạn, như có không ít người hoảng loạn không nhìn đường chạy trốn, càng lộ ra không khí im ắng hoàn toàn đối lập trong điện.
Đột nhiên cửa bị đá văng, Cổ Ứng Tuyển nghiêng ngã chạy vào, vẻ mặt hoang mang sợ hãi.
“Thái tử gia! Thái tử gia! Không hay rồi, người bên ngoài đã đánh vào đây, mau mau, cầu xin Thái tử cứu mạng nhỏ của nô tài!”
Thái tử thản nhiên trả lời: “Bổn cung còn khó bảo toàn bản thân, sao có thể cứu ngươi?”
Cổ Ứng Tuyển kinh ngạc, oa một tiếng bắt đầu gào khóc: “Thái tử gia, nô tài trung thành tận tâm đi theo ngài, tốt xấu gì ngài cũng nể tình, nể tình.... cứu mạng chó của nô tài!”
Thái tử thờ ơ, không nói gì.
Cổ Ứng Tuyển đau khổ cầu xin nửa ngày trời, thấy Thái tử hoàn toàn không có phản ứng, cũng ngừng khóc, trong mắt dâng lên hận ý.
Gã từ từ lùi về sau, bỗng xoay lưng, chạy ra ngoài cửa.
Thái tử nhìn theo bóng gã, cũng không bảo dừng lại.
Dận Tự ngoảnh mặt làm thinh, trong lòng lại nhanh chóng nghĩ kế thoát thân.
“Lão Bát,” Thái tử hiền hòa nói: “Đệ cũng đừng bỏ đi, với tính tình đa nghi của Hoàng a mã, chỉ e hiện tại đã nghi ngờ đệ, đến lúc đó, đại ca, tam đệ, đệ nữa, ba người đều đi theo bầu bạn với ta.”
Dận Tự nghe y nhắc đến Dận Đề và Dận Chỉ, trong lòng khẽ động, ngoài miệng lại vờ lạnh lùng nói: “Không phải ngươi bị mất trí rồi chứ, đại ca và tam ca lại không ở đây.”
Thái tử mỉm cười: “Ngươi tin hay không thì tùy, sẽ nhanh chóng gặp lại họ thôi, đến lúc đó giam lỏng trong Tông Nhân Phủ, một người cũng không sót được.”
Dận Tự tâm tư nhanh nhạy, lập tức đoán được Thái tử hết tám phần là gài bẫy để cho Dận Đề và Dận Chỉ nhảy vào.
Y thấy bản thân bức vua thoái vị không thành, dù không chết, tuổi già cũng trôi qua ở lãnh cung, so với như vậy, chi bằng khéo thêm mấy người làm đệm lưng, cũng xem như có lời.
Thường ngày Dận Đề, Dận Chỉ luôn đối nghịch với y, chỉ ước gì Thái tử mau chóng bị truất phế, để hai người có thể danh chính ngôn thuận thay thế, Thái tử sao có thể để họ toại nguyện.
Dận Tự đột nhiên nhớ đến một câu nói địa phương trong dân gian, từ ngữ tuy thô tục, nhưng hình tượng.
Chó cắn chó, mồm đầy lông.
Dận Tự lạnh lùng nói: “Người tính không bằng trời tính, dù chúng ta đều chết hết, thì tự nhiên cũng có người được hưởng lợi ích, có phải ngươi lại muốn tiếp tục hãm hại người khác không?”
Thái tử nhìn hắn trong một thoáng, không trả lời thẳng vấn đề của hắn, chỉ nói: “Vị trí Thái tử này, ta làm thật sự mệt mỏi, nếu trở lại lúc bắt đầu, ta tình nguyện bản thân không phải do Hoàng ngạc nương sinh ra.”
Dận Tự không trả lời.
Lúc bản thân thuận buồm xuôi gió, không ai lại nghĩ vậy, tới lúc thất bại mới hồi tưởng mà bùi ngùi, không phải quá muộn rồi sao.
Đau đớn trên cổ dần dần giảm bớt, Dận Tự tựa vào cây cột đứng dậy.
Trong tẩm điện to lớn không một bóng người, người bên ngoài cũng đang hối hả chạy trốn, dù có hai người thân phận phi phàm đang ở đây, cũng không ai đoái hoài.
Đây chính là thời cơ tốt nhất để đào tẩu.
Thái tử vẫn ngồi yên dưới đất, nhìn hắn, không hề có ý đồ ngăn cản, chỉ ôn hòa nói: “Đệ định đi đâu, tới được chỗ Hoàng a mã, đệ định giải thích thế nào về việc ta chỉ bắt mỗi mình đệ?”
“Không phiền Thái tử phải bận tâm.” Dận Tự nói xong câu đó, xoay người bỏ đi.
Bên ngoài quả thật rất loạn, tiếng binh khí va chạm thỉnh thoảng từ xa vọng đến, nhưng chỉ đứt đoạn, người sáng suốt vừa nghe đã biết ngay Thái tử đã thất bại.
Dận Tự không quan tâm đến những cái này, hắn cố dựa vào ấn tượng trong đầu, chọn một lối mòn ít người đặt chân đến.
Đi được nửa đường, phát hiện có một đoản đao, chắc trước đấy có người đào tẩu chạy qua chỗ này vô ý làm rớt.
Dận Tự khom lưng nhặt lên, nhìn xung quanh thấy không có ai, bắt đầu suy tính, bước vội tới chỗ hàng cây xanh tốt bên đường, mượn cây cối ẩn nấp, cắn răng, xoay ngược đoản đao, đâm mạnh về phía sườn dưới của mình.
Lúc Long Khoa Đa dẫn theo người đá văng cửa tẩm điện của Thái tử, người kia đang lẳng lặng ngồi tại đấy, tóc tai tán loạn, mặt đầy bụi bẩn, tựa như đã đoán trước được họ sẽ đến, trên mặt không hề có biểu cảm ngoài ý muốn.
Nghĩ đến mệnh lệnh không được tổn thương y của Khang Hy, Long Khoa Đa cố ý ra lệnh cho người canh giữ ngoài cửa, tự mình tiến lên mấy bước, rồi dừng lại hành lễ.
“Thái tử điện hạ, xin hãy đi cùng nô tài một chuyến.”
Thái tử nhìn hắn, không nói gì, biểu hiện hoang mang trên mặt tựa như đứa trẻ.
Long Khoa Đa ho nhẹ một tiếng, lập lại lần nữa.
Thái tử vẫn y như cũ.
Long Khoa Đa không tiếp tục chần chừ, gọi người đến áp giải y.
Dận Nhưng cực kỳ ngoan ngoãn để mặc người khác thao túng, hoàn toàn mất đi ngạo khí ngày thường.
Đây là giả điên giả dại?
Long Khoa Đa nhíu mày, nói: “Bát A ca đâu?”
Suốt dọc đường hỏi không ít người, nhưng đại đa số đều mù tịt, chỉ có mấy người nói Bát A ca đang ở chỗ Thái tử.
Thái tử cười khẽ, nhưng cũng chỉ cười, Long Khoa Đa bị y nhìn tới nổi da gà, không hỏi tiếp nữa, tự thân dẫn người đi lục soát một vòng trong điện, xong để lại người tiếp tục tìm kiếm tung tích Dận Tự, còn y thì mang theo Thái tử trở về phục lệnh.
Thái tử có thể tranh luận, có thể liều chết không nhận, có thể oán hận chửi rủa, tất cả đều nằm trong dự liệu của Khang Hy, nhưng điều ông không ngờ đến chính là, Thái tử lại biến thành một kẻ ngu si ngoại trừ cười vẫn là cười, không biết nói gì hết.
“Dận Nhưng, con còn muốn giả điên tới khi nào?” ông từ trên cao nhìn xuống, nhìn đứa con ông đã từng sủng ái vạn phần, ánh mắt tối tăm.
Đối phương lại chỉ cười ha ha, bím tóc sau đầu chẳng biết bị tháo ra khi nào, tóc tai rối bời phủ dọc bờ vai, càng tỏ ra thảm hại.
Khang Hy lặng yên nhìn y, như muốn biết đứa con này đang điên thật hay điên giả, nhưng Thái tử lại đường hoàng đón nhận ánh mắt của ông, không hề sợ hãi, khóe miệng như đang cười.
“Dận Nhưng!” Khang Hy quát khẽ, Thái tử dường như bị hoảng sợ, nhìn ông ngờ vực, cúi đầu, ngón tay vẫn tiếp tục nghịch tóc.
Khang Hy nhíu chặt mày, chuyển hướng qua Long Khoa Đa: “Sao lại như vậy?”
“Lúc nô tài tới, Thái tử đã như vậy.” Long Khoa Đa mồ hồi đầm đìa.
“Bức vua thoái vị phạm thượng, vô quân vô phụ, con cho là giả điên giả dại thì có thể thoát tội sao?” Khang Hy cười lạnh, khiến người xung quanh không dám thở mạnh, Thái tử lại như không thấy, ngồi xổm xuống đất, ngón tay cầm đầu sợi tóc vẽ vời trên đất.
“Áp giải xuống dưới, trông chừng nghiêm ngặt.” Khang Hy lạnh lùng nói.
Người đứng hai bên tiến lên, đang định ghìm y lại thì y lại bỗng dưng nhảy dựng lên, khuôn mặt đầy dữ tợn, đồng thời giãy dụa kịch liệt, la mắng in ỏi: “Ta là Thái tử, cẩu nô tài các ngươi, còn không mau buông ta ra!”
“Con còn biết con là Thái tử!” Khang Hy tức giận không kiềm được.
“Ta là Thái tử, cẩu nô tài các ngươi, còn không buông ta ra!” Dận Nhưng cũng không để ý đến ông, tiếp tục lặp lại câu kia, trên mặt nào còn vẻ tôn quý của Thái tử một nước.
Thị vệ mau chóng ghì y lại.
Khang Hy nhìn cảnh tượng như trò cười trước mắt ông, im lặng không nói gì.
Hồi lâu sau, mới từ từ ngồi xuống, gương mặt thoáng chốc như già đi mười tuổi.
Màn Thái tử nổi điên, Dận Chân cũng không nhìn thấy, lúc này y đang dẫn theo người dò xét khắp nơi tìm kiếm tung tích của Dận Tự.
Nếu sớm biết hắn có thể gặp nguy hiểm, y hẳn phải đi tìm hắn trước.
Nhưng giờ có nói gì cũng đã trễ, chỉ mong sao hắn có thể bình an vô sự.
Bằng không....
Bằng không....
Dận Tự siết chắc chuôi kiếm trong tay, chỉ cảm thấy sát ý đang bốc cao trong lòng.
Ép buộc bản thân giữ bình tỉnh, mắt và chân thì rảo đến bất kỳ nơi nào có khả năng giấu người.
“Tứ gia, đằng trước chính là tẩm cung của Thái tử.” bên cạnh có người nói.
Dận Chân tinh thần rung động. “Đi qua lục soát tỉ mỉ.”
Không biết Cổ Ứng Tuyển từ góc nào chạy nhào ra, quỳ rạp dưới chân y, nước mắt nước mũi khóc gào nói là bị Thái tử uy hiếp, thân bất do kỷ, lại còn thề thốt nói Thái tử đã có ý đồ tạo phản, làm loạn đã lâu, gã tình nguyện đứng ra cung cấp manh mối, nói đến nói đi, đơn giản là muốn bán chủ cầu vinh, kéo dài mạng chó.
Tham sống sợ chết, là lẽ thường ở người, nhưng hiện Dận Chân đang lo lắng cho an nguy của Dận Tự, đâu rảnh rỗi để ý đến gã, càng nghe càng chán ghét, nhấc chân đá mạnh một cước, sai người giải gã đi, tiếp tục bước vào trong.
“Tứ gia! Tứ gia! Nô tài còn có chuyện muốn nói!” Cổ Ứng Tuyển cao giọng la hét, không quan tâm đến thị vệ hai bên đang giữ chặt gã, trong giọng nói mang theo kinh hoàng, đã gần như nức nở.
Dận Chân xoay người, ánh mắt không che giấu sát ý, khiến cho Cổ Ứng Tuyển bất giác rùng mình.
“Ngươi biết tung tích của Bát A ca?”
Trước đó Bát A ca ở chỗ Thái tử, nhưng nay Thái tử bị bắt, còn hắn lại bặt vô âm tín, Cổ Ứng Tuyển lúc ấy hối hả chạy trốn, đâu còn hơi sức chú ý đến hắn, nhưng gã biết nếu trả lời như thế, nhất định tiêu luôn cái mạng nhỏ này.
Nghĩ vậy, gã vội vã gật đầu nói: “Phải, phải, tin tức nô tài muốn nói, chính là về Bát gia!”
Hơi khựng lại, há mồm muốn nói xong lại quay qua nhìn xung quanh.
Dận Chân nói: “Đi theo ta!”
Dứt lời liền nắm áo gã lôi vào trong, Cổ Ứng Tuyển cũng không ngờ y mạnh đến vậy, bị nửa lôi nửa kéo đi vào thiên điện, một phát quẳng ngã xuống đất.
“Nói đi.” Dận Chân lạnh lùng nói.
Cổ Ứng Tuyển chỉ thuận mồm nói đại trong lúc cấp bách, giờ như tên đã lên dây, không thể không bắn, gã ấp a ấp úng, nhìn thấy sắc mặt Dận Chân càng ngày càng lạnh, kiếm trong tay như muốn rời vỏ, vội vàng buột miệng nói: “Tứ gia còn nhớ năm Khang Hy thứ ba mươi lăm không, ngài vì chuyện của Thập Tứ A ca mà bị Đức Phi nương nương khiển trách, Bát gia vì ngài mà đến chỗ Thái tử cầu xin.”
Dận Chân sao có thể không nhớ, khi đó hai người bởi vì vậy mà xích mích.
“Ngươi tiếp tục nói.”
Cổ Ứng Tuyển nuốt nước miếng, rồi mới dám tiếp tục: “Thái tử gia là người *** loạn không kiêng kỵ, cũng thích, cũng thích nam sắc, lúc ấy đối Bát gia....”
Gã bị lãnh ý trong mắt Dận Chân làm cho sợ hãi, thanh âm cũng bất giác nhỏ dần.
“Đối với Bát gia làm gì?”
“Thái tử gia cũng muốn ra tay với Bát gia, bỏ thuốc vào rượu của Bát gia....”
Lúc ấy chính là lúc y phất áo bỏ đi, Dận Chân siết chặt chuôi kiếm trong tay.
“Sau đó?”
“Sau đó, sau đó giữa chừng có người đến tìm Thái tử gia, Bát gia không có việc gì....” Cổ Ứng Tuyển lắp bắp, trưng ra gương mặt tươi cười nịnh nọt. “Tứ gia, chuyện Thái tử gia thích nam sắc, trên dưới Dục Khánh Cung không ai không biết, chỉ là không ai dám nói ra, nếu ngài không tin, có thể phái người đi tra xét, nô tài cũng là thân bất do kỷ, xin Tứ gia hãy....”
Thái tử khó lòng bảo toàn, các Hoàng tử khác hiển nhiên sẽ cùng nhau công kích y, Cổ Ứng Tuyển sống trong cung nhiều năm, sao lại không rõ, Khang Hy ghét nhất là những chuyện bẩn thỉu *** loạn trong cung đình, vậy mà Thái tử dám lén lút làm đủ, cứ cho hiện tại Khang Hy không biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết, Cổ Ứng Tuyển đã trù tình sẵn, muốn tranh thủ dịp này giành công chuộc tội.
Nào hay trọng điểm Dận Chân quan tâm không phải cái đó, y nghe được Dận Tự không có việc gì, cũng âm thầm thở phào một hơi.
“Tung tích của Bát gia, ngươi có biết không?”
Cổ Ứng Tuyển vội đem tình hình lúc đó thuật lại một lần, cuối cùng nói: “Lúc nô tài đi, quả thật Bát gia đang ở chỗ Thái tử, nhưng giờ không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Dận Chân xoay người định bỏ đi, Cổ Ứng Tuyển ở sau lưng đột nhiên nói: “Nhưng nô tài biết một chỗ có thể đi.”
“Nói.”
Cổ Ứng Tuyển bày ra gương mặt tươi cười hèn mọn: “Vậy tính mạng của nô tài....”
Dận Chân cố đè nén cảm xúc chán ghét và lo lắng trong lòng, lạnh nhạt nói: “Ngươi là tùy tùng của Thái tử, nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi liên can là chuyện không thể nào, đến lúc Hoàng a mã xét xử, ta sẽ tìm cơ hội bảo toàn tính mạng cho ngươi.”
Cổ Ứng Tuyển mừng rỡ, sau khí bái tạ, mới nói: “Đằng sau tẩm điện có một đường mòn, thời gian dài để cho bụi gai cỏ dại mọc đầy, nên bình thường ít khi có người lui tới, nô tài lớn mật phỏng đoán, có thể Bát gia đã trốn đến đó.”
Trước mắt Dận Tự màu đen chập chờn, chỉ cảm thấy sức lực trong đang thể đang rút dần, trong lòng không khỏi cười khổ.
Sớm biết con đường này khó đi như vậy, bản thân hắn chắc hẳn sẽ không sợ bị người khác tìm được mà tự đi cho mình một đao thế này.
Do muốn triệt để giải trừ nghi ngờ trong lòng Khang Hy, một đao này của Dận Tự không hề lưu tình, đâm cực độc, sâu đến có thể thấy xương.
Hiện tại máu tươi chảy ồ ạt, thấm ướt áo, ngay cả tay đang bịt vết thương, cũng bị nhiễm máu đỏ sẫm.
Dận Tự nhắm mắt lại, do mất máu quá nhiều mà hơi say sẫm, suy nghĩ cũng dần dần trở nên rời rạc.
Hắn ngẩng đầu, mắt khép hờ nhìn về phía chân trời, trong lòng lại yên ả lạ thường.
Nếu như hắn cứ thế này mà chết, có phải sẽ có cơ hội được truy phong làm Thân vương không?
Hắn miên man suy nghĩ, một hồi lại nhịn không được tự cười bản thân thiên mã hành không.
“Dận Tự?”
Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi quen thuộc, mang theo chút dè dặt chút mừng rỡ.
Không cần xoay người lại cũng biết là ai, gánh nặng trong lòng Dận Tự liền được buông xuống, buông thõng cho cơ thể ngã xuống ――
Tác giả :
Mộng Khê Thạch