Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 9: Lễ vật
Dận Tự sống hai đời người, đương nhiên biết thời kỳ này triều chính áng chừng sắp phát sinh chuyện gì, nhưng hiện tại cũng không cần hắn phiền não lo lắng, đảng Thái tử cùng đảng Đại A ca tranh chấp cũng tạm thời chưa lan tới người hắn, nên hắn có thể thả lỏng tâm tình, mỗi ngày đọc nhiều sách, rỗi thì đi hầu chuyện Lương Tần, không thì cùng đám người Dận Chân Dận Đường gặp nhau.
Vô tâm sáp liễu liễu thành ấm, những chuyện này đương nhiên có tai mắt báo tới tai vua, trái lại lưu lại một ấn tượng vô cùng tốt trong lòng Khang Hy, nói hắn “Thuần lương hiếu thuận”, thường hay được ban tặng, hậu cung nhiều người thấy gió chiều nào theo chiều nấy, cứ vậy, cảnh ngộ của người làm mẹ như Lương Tần cũng tốt hơn nhiều, không còn người dám vì xuất thân của bà mà thất lễ.
[Vô tâm sáp liễu liễu thành ấm: dùng như thành ngữ, đại ý mọi chuyện tùy duyên, không cưỡng cầu lại được]
Dận Tự hiểu rõ đạo lý cây to đón gió, lại thêm rút kinh nghiệm từ những trải nghiệm của kiếp trước, một vừa hai phải, dần dần không làm ra những chuyện gây chú ý nữa, trả lời vấn đề của sư phó, cũng lựa chọn những đáp án không đúng không sai để mà nói, trong chúng huynh đệ, vừa không phải đặc biệt xuất chúng cũng không tụt lại phía sau. Mỗi lần được ban thưởng, đều dùng danh nghĩa hiếu kính tặng lại cho Huệ Phi và Lương Tần, ăn được chơi được thì đem đi chia sẻ với đám Dận Chân Dận Đường, chỉ chừa lại cho mình một hai thứ yêu thích, cái khác thì tìm cơ hội thưởng cho hạ nhân.
Vậy nên nhân duyên của hắn lại càng tốt hơn, không chỉ có Dận Đường Dận Nga kiếp trước vốn đã thích gần gũi hắn nay vẫn như trước quấn lấy Dận Tự, đến cả Dận Chân cũng thế, qua lại thân thiết với hắn.
Phía triều đình thì mâu thuẫn ngày một tích lũy, cuối cùng vào tháng sáu năm Khang Hy hai mươi bảy, tháng thứ ba sau khi Dận Tự sống lại, bùng nổ.
Châm ngòi chính là «Tham Hà Thần Sơ» của Ngự sử Giang Nam – Quách Tú.
Trong quyển tấu chương này, Quách Tú buộc tội chính là Tổng đốc đường sông Cận Phụ cùng Hộ bộ Thượng thư Phật Luân, Khang Hy quyết tâm muốn xử lý Minh Châu, hiển nhiên phải bắt đầu hạ thủ từ hai người này trước, vì thế phái người đi điều tra, qua nhiên chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Cận Phụ bị bãi quan, Phật Luân bị giáng chức, Quách Tú nhờ vậy thăng làm Đô ngự sử toàn bộ sông ngòi.
Quách Tú như nhìn thấy ánh ban mai, không ngừng cố gắng, mũi nhọn lần này là nhắm thẳng Minh Châu, «Củ Đại Thần Sơ» vừa xuất hiện, khiến toàn triều kinh sợ, Quách Tú trình tấu vạch rõ Minh Châu “Khí thế hào hùng, hiển hách ngàn dặm”, còn nói ông “Ngầm kéo bè kết phái, lén giương oai hoặc chúng”, kể cả tay sai của Minh Châu – Dư Quốc Trụ cũng bị tố giác, huyên náo ngất trời.
Chúng thần thấy Khang Hy không có ý định xử lý Quách Tú, liền biết chiều gió không ổn, không chừng Quách Tú là nhận được gợi ý mà hành sự, nhất thời ai nấy cũng cảm thấy bất an.
Khang Hy giải quyết dứt khoát, cách chức đám người Minh Châu, Dư Quốc Trụ, lại còn thăng Quách Tú lên làm Tả đô ngự sử.
Ngoài mặt, án kết tội năm Khang Hy thứ hai mươi bảy đã chấm dứt với kết quả toàn thắng nghiêng về đảng Sách Ngạch Đồ.
“Cữu cữu, ngài nói xem Hoàng a mã có thể vì chuyện này mà ghét con hay không?” Dận Đề ngồi trên ghế, vẻ mặt thoạt nhìn hơi suy sụp.
Y đã thành thân lập phủ, không giống Thái tử vẫn sống trong cung, muốn liên lạc cùng Minh Châu, đương nhiên rất thuận tiện.
“Điện hạ không cần lo, Hoàng thượng cũng không có ác cảm với ngài, ông ấy chỉ biết rằng ta cùng Sách Ngạch Đồ tranh chấp, bỏ qua ngài cùng Thái tử, vậy nên ngài ngàn vạn lần đừng thay ta xin xỏ ở trước mặt Hoàng thượng.” Minh Châu năm mươi bốn tuổi phần nào hiện rõ gầy yếu, đôi mắt lại sáng ngời có thần.
Dận Đề nhíu mày, không cam tâm. “Nhưng ngài đã bị cách chức, ở trong triều đã không còn ai có thể lên tiếng cho con, Dận Nhưng thì khác, hừ, mấy ngày trước thấy hắn theo Hoàng a mã xử lý chính sự, bộ dạng vênh váo tự đắc, không coi ai ra gì!”
Trên mặt Minh Châu không hề có nét ưu sầu, chỉ nghe ông cười vang, nói: “Đại điện hạ, ngài cho rằng ta bị cách chức, ngày lành của Sách Ngạch Đồ có thể kéo dài bao lâu?”
Dận Đề ngẩn ra: “Ý ngài là......?”
Minh Châu tiếp lời: “Ta cùng Sách Ngạch Đồ hai bên giằng co nhau, vốn còn có thể cân bằng thế lực, hiện tại Sách Ngạch Đồ độc chiếm một phương, Hoàng thượng nhìn ông ta không vừa mắt, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, Sách Ngạch Đồ mà đổ, Thái tử liền tứ cố vô thân, đến lúc đó điện hạ chỉ cần ở trước mặt Hoàng thượng biểu hiện xuất sắc, ai hơn ai kém, Hoàng thượng tự nhiên tâm sáng như gương.”
Dận Đề giật mình, mặt lộ rõ nét vui mừng. “Đa tạ cữu cữu chỉ điểm sai lầm.”
Án bên đây tạm thời không đề cập đến, bên Dục Khánh Cung tự nhiên cũng có người trong lòng vui như nở hoa.
“Minh Châu bị cách chức, chứng minh trong lòng Hoàng thượng vẫn rất coi trọng điện hạ, đối với người mơ ước vị trí Thái tử tốn hết tâm lực đả kích, điều này đối với điện hạ mà nói quả thực là tin tức tốt lành.” Sách Ngạch Đồ vuốt râu, từ từ phân tích.
Thái tử khóe miệng mang theo cười lạnh. “Dận Đề là thứ gì chứ, mỗi ngày nghĩ cách giành vị trí của ta, chỉ bằng hắn cũng dám nằm mộng giữa ban ngày.”
“Tuy nói thế, nhưng điện hạ nhất thiết không được sơ suất thả lỏng, Đại A ca tham gia chính vụ sớm không nói, năm Khang Hy thứ hai mươi ba nam tuần, Hoàng thượng dẫn theo hắn, có thể thấy ở trong lòng Hoàng thượng, phân lượng của hắn cũng khá nặng.”
“Thúc công yên tâm, Dận Nhưng hiển nhiên hiểu.” Thái tử gật đầu.
Thời gian quả thật trôi quá nhanh, đảo mắt đã tới mùa thu, Dận Tự tuy rằng bị kiếp sống ngày ngày đến thư phòng đọc sách dày vò, nhưng lại vui sướng hơn xa kiếp trước.
Ngoài trừ tận sâu trong thâm tâm còn chút khúc mắc không thể nói cùng ai đối với Dận Chân cùng Khang Hy ra thì hắn cảm thấy rất nhiều chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Tháng mười có sự kiện lớn, chính là Mộc lan thu tiển.
Người Mãn giành được giang sơn trên lưng ngựa, coi cưỡi ngựa bắn cung võ công thành sự kiện hàng đầu, Mộc lan thu tiển này chính là một kiểu hoạt động diễn luyện cưỡi ngựa bắn cung có sau khi nhập quan, nhằm bày tỏ không quên cội nguồn, Khang Hy bình thường còn có thể tại Mộc lan thu tiển mở tiệc chiêu đãi vương công quý tộc Mông Cổ, tăng cường lôi kéo.
Hoàng đế xuất tuần, phải giáng chỉ trước, trước khi xuất phát còn phải tế thiên tế tổ, quy mô to lớn, trên dưới hoàng cung hiển nhiên vội vàng không ngớt, đủ thứ chuyện gộp lại một chỗ, Khang Hy dạo gần đây cũng không rảnh đến thư phòng xem xét, nhờ vậy đám Dận Tự cảm thấy thoải mái không ít.
Đối với Dận Tự mà nói, Mộc lan thu tiển không phải chuyện của hắn, thứ nhất tuổi còn nhỏ, thứ hai trình độ cưỡi ngựa bắn cung của bản thân không ổn, Khang Hy sẽ không dẫn theo mình để mất mặt, nên trong tháng 10 hắn ngược lại có việc khác.
Chính là sinh thần của Lương Tần.
Hắn là một đứa con hiếu thảo, tuy rằng sinh thần của phi tần, trong cung hiển nhiên có quy định ban thưởng, nhưng thân làm con có hiếu, dù thế nào cũng muốn chuẩn bị thỏa đáng.
Năm này kiếp trước, hắn tuổi còn nhỏ, Lương Tần cũng chưa được phong tần, hắn nhiều nhất chỉ là đi thỉnh an chúc thọ, nên không có tiền lệ để tham khảo, hắn lại không muốn tặng những thứ dung tục, mang theo phiền não nên cả lúc đi học cũng thơ thẩn.
“Dận Tự, những câu này giải thích thế nào?”
Thình lình bị gọi tên, Dận Tự theo bản năng đứng dậy, nhìn thấy Cố Bát Đại đang lườm mình, bản thân lại nhớ không nổi vấn đề vừa đề cập, không khỏi ngỡ ngàng nhìn quanh, khẽ đảo khóe mắt, Dận Chân đang nhìn hắn, ngón tay chỉ vào một trang đang mở trên bàn.
May mà chỗ ngồi của hai người kế nhau, Dận Tự tập trung nhìn, thoáng ổn định tinh thần rồi đáp: “Tại thượng vi, bất hạ vị, bất viên thượng; chính kỷ nhi bất cầu vu nhân. Tắc vô oán thượng bất oán hạ, hạ bất vưu nhân. Ý những câu này là, ở trên địa vị cao, không ức hiếp người địa vị thấp, ở dưới vị trí thấp, không nên đeo bám người địa vị cao, bản thân ngay thẳng, không nên ghen ghét người khác, như vậy sẽ không oán trời trách đất, hơn nữa có thể giữ gìn phẩm chất chính trực.”
Cố Bát Đại thoáng nguôi giận, thản nhiên nói: “Ngồi xuống đi.”
Dận Tự ngồi xuống, ngầm thở phào nhẹ nhõm, tiện thể chuyển cho Dận Chân cái nhìn cảm kích.
Tan học, Dận Chân gặng hỏi về vẻ khác thường hôm nay của hắn.
Dận Tự thấy hơi ngại: “Qua tháng này là sinh thần ngạc nương, đệ đang lo không biết tặng gì thì tốt, mới thơ thẩn có tí thôi, con mắt của Cố sư phó đúng là tinh.”
Dận Chân thoáng giật mình: “Hóa ra sinh thần của Lương Tần nương nương trùng tháng với huynh sao.”
Dận Tự cười nói: “Tứ ca không nói thiếu chút nữa đệ quên mất.”
Trong lòng lại thêm một cái phiền não, tặng lễ vật cho Dận Chân xoi mói, cũng không phải một việc dễ dàng, duy nhất may mắn chính là người này trước mắt mới mười tuổi, khá dễ dỗ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dận Tự chọn hai món lễ vật.
Một món là bộ «Hiếu Kinh» do mình tự tay sao chép cùng một bức chữ “Phúc” to tướng, hắn cảm thấy những thứ này có thể khiến ngạc nương cảm thấy vui hơn nhiều so với tặng ngọc ngà châu báu.
Một món là bức «Hàn mai ngạo sương đồ» do chính tay mình vẽ cùng một chiếc lưu li tì hưu, tì hưu là một trong số đồ chơi mà Khang Hy ban thưởng, hắn cảm thấy màu sắc như tuyết đáng yêu, vẫn giữ lại cho mình không tặng đi.
Hai món lễ vật đều tặng cực thỏa đáng, Lương Tần cùng Dận Chân quả nhiên rất vui, Dận Tự còn bị giữ lại trong Cảnh Dương Cung cùng Dận Chân và Đông Quý phi mừng sinh thần.
Khang Hy từ Mộc lan thu tiển trở về, lại bắt đầu bắt tay chuẩn bị chuyện nam tuần.
Tháng giêng năm Khang Hy thứ hai mươi tám Canh Ngọ, Khang Hy bắt đầu lần thứ hai nam tuần, lần này vẫn dẫn theo Đại A ca Dận Đề, cả Tam A ca Dận Chỉ cũng đưa đi, Thái tử bị lưu lại trong cung giám quốc, đám người Sách Ngạch Đồ phụ tá triều chính.
Tại Tử Cấm Thành không có Khang Hy, Dận Tự trải qua cái tết đầu tiên từ sau khi sống lại.
Nhưng hắn lại không ngờ tới, mấy ngày sau sẽ phát sinh một chuyện, thiếu chút nữa làm bản thân chết oan chết uổng.
Vô tâm sáp liễu liễu thành ấm, những chuyện này đương nhiên có tai mắt báo tới tai vua, trái lại lưu lại một ấn tượng vô cùng tốt trong lòng Khang Hy, nói hắn “Thuần lương hiếu thuận”, thường hay được ban tặng, hậu cung nhiều người thấy gió chiều nào theo chiều nấy, cứ vậy, cảnh ngộ của người làm mẹ như Lương Tần cũng tốt hơn nhiều, không còn người dám vì xuất thân của bà mà thất lễ.
[Vô tâm sáp liễu liễu thành ấm: dùng như thành ngữ, đại ý mọi chuyện tùy duyên, không cưỡng cầu lại được]
Dận Tự hiểu rõ đạo lý cây to đón gió, lại thêm rút kinh nghiệm từ những trải nghiệm của kiếp trước, một vừa hai phải, dần dần không làm ra những chuyện gây chú ý nữa, trả lời vấn đề của sư phó, cũng lựa chọn những đáp án không đúng không sai để mà nói, trong chúng huynh đệ, vừa không phải đặc biệt xuất chúng cũng không tụt lại phía sau. Mỗi lần được ban thưởng, đều dùng danh nghĩa hiếu kính tặng lại cho Huệ Phi và Lương Tần, ăn được chơi được thì đem đi chia sẻ với đám Dận Chân Dận Đường, chỉ chừa lại cho mình một hai thứ yêu thích, cái khác thì tìm cơ hội thưởng cho hạ nhân.
Vậy nên nhân duyên của hắn lại càng tốt hơn, không chỉ có Dận Đường Dận Nga kiếp trước vốn đã thích gần gũi hắn nay vẫn như trước quấn lấy Dận Tự, đến cả Dận Chân cũng thế, qua lại thân thiết với hắn.
Phía triều đình thì mâu thuẫn ngày một tích lũy, cuối cùng vào tháng sáu năm Khang Hy hai mươi bảy, tháng thứ ba sau khi Dận Tự sống lại, bùng nổ.
Châm ngòi chính là «Tham Hà Thần Sơ» của Ngự sử Giang Nam – Quách Tú.
Trong quyển tấu chương này, Quách Tú buộc tội chính là Tổng đốc đường sông Cận Phụ cùng Hộ bộ Thượng thư Phật Luân, Khang Hy quyết tâm muốn xử lý Minh Châu, hiển nhiên phải bắt đầu hạ thủ từ hai người này trước, vì thế phái người đi điều tra, qua nhiên chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Cận Phụ bị bãi quan, Phật Luân bị giáng chức, Quách Tú nhờ vậy thăng làm Đô ngự sử toàn bộ sông ngòi.
Quách Tú như nhìn thấy ánh ban mai, không ngừng cố gắng, mũi nhọn lần này là nhắm thẳng Minh Châu, «Củ Đại Thần Sơ» vừa xuất hiện, khiến toàn triều kinh sợ, Quách Tú trình tấu vạch rõ Minh Châu “Khí thế hào hùng, hiển hách ngàn dặm”, còn nói ông “Ngầm kéo bè kết phái, lén giương oai hoặc chúng”, kể cả tay sai của Minh Châu – Dư Quốc Trụ cũng bị tố giác, huyên náo ngất trời.
Chúng thần thấy Khang Hy không có ý định xử lý Quách Tú, liền biết chiều gió không ổn, không chừng Quách Tú là nhận được gợi ý mà hành sự, nhất thời ai nấy cũng cảm thấy bất an.
Khang Hy giải quyết dứt khoát, cách chức đám người Minh Châu, Dư Quốc Trụ, lại còn thăng Quách Tú lên làm Tả đô ngự sử.
Ngoài mặt, án kết tội năm Khang Hy thứ hai mươi bảy đã chấm dứt với kết quả toàn thắng nghiêng về đảng Sách Ngạch Đồ.
“Cữu cữu, ngài nói xem Hoàng a mã có thể vì chuyện này mà ghét con hay không?” Dận Đề ngồi trên ghế, vẻ mặt thoạt nhìn hơi suy sụp.
Y đã thành thân lập phủ, không giống Thái tử vẫn sống trong cung, muốn liên lạc cùng Minh Châu, đương nhiên rất thuận tiện.
“Điện hạ không cần lo, Hoàng thượng cũng không có ác cảm với ngài, ông ấy chỉ biết rằng ta cùng Sách Ngạch Đồ tranh chấp, bỏ qua ngài cùng Thái tử, vậy nên ngài ngàn vạn lần đừng thay ta xin xỏ ở trước mặt Hoàng thượng.” Minh Châu năm mươi bốn tuổi phần nào hiện rõ gầy yếu, đôi mắt lại sáng ngời có thần.
Dận Đề nhíu mày, không cam tâm. “Nhưng ngài đã bị cách chức, ở trong triều đã không còn ai có thể lên tiếng cho con, Dận Nhưng thì khác, hừ, mấy ngày trước thấy hắn theo Hoàng a mã xử lý chính sự, bộ dạng vênh váo tự đắc, không coi ai ra gì!”
Trên mặt Minh Châu không hề có nét ưu sầu, chỉ nghe ông cười vang, nói: “Đại điện hạ, ngài cho rằng ta bị cách chức, ngày lành của Sách Ngạch Đồ có thể kéo dài bao lâu?”
Dận Đề ngẩn ra: “Ý ngài là......?”
Minh Châu tiếp lời: “Ta cùng Sách Ngạch Đồ hai bên giằng co nhau, vốn còn có thể cân bằng thế lực, hiện tại Sách Ngạch Đồ độc chiếm một phương, Hoàng thượng nhìn ông ta không vừa mắt, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, Sách Ngạch Đồ mà đổ, Thái tử liền tứ cố vô thân, đến lúc đó điện hạ chỉ cần ở trước mặt Hoàng thượng biểu hiện xuất sắc, ai hơn ai kém, Hoàng thượng tự nhiên tâm sáng như gương.”
Dận Đề giật mình, mặt lộ rõ nét vui mừng. “Đa tạ cữu cữu chỉ điểm sai lầm.”
Án bên đây tạm thời không đề cập đến, bên Dục Khánh Cung tự nhiên cũng có người trong lòng vui như nở hoa.
“Minh Châu bị cách chức, chứng minh trong lòng Hoàng thượng vẫn rất coi trọng điện hạ, đối với người mơ ước vị trí Thái tử tốn hết tâm lực đả kích, điều này đối với điện hạ mà nói quả thực là tin tức tốt lành.” Sách Ngạch Đồ vuốt râu, từ từ phân tích.
Thái tử khóe miệng mang theo cười lạnh. “Dận Đề là thứ gì chứ, mỗi ngày nghĩ cách giành vị trí của ta, chỉ bằng hắn cũng dám nằm mộng giữa ban ngày.”
“Tuy nói thế, nhưng điện hạ nhất thiết không được sơ suất thả lỏng, Đại A ca tham gia chính vụ sớm không nói, năm Khang Hy thứ hai mươi ba nam tuần, Hoàng thượng dẫn theo hắn, có thể thấy ở trong lòng Hoàng thượng, phân lượng của hắn cũng khá nặng.”
“Thúc công yên tâm, Dận Nhưng hiển nhiên hiểu.” Thái tử gật đầu.
Thời gian quả thật trôi quá nhanh, đảo mắt đã tới mùa thu, Dận Tự tuy rằng bị kiếp sống ngày ngày đến thư phòng đọc sách dày vò, nhưng lại vui sướng hơn xa kiếp trước.
Ngoài trừ tận sâu trong thâm tâm còn chút khúc mắc không thể nói cùng ai đối với Dận Chân cùng Khang Hy ra thì hắn cảm thấy rất nhiều chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Tháng mười có sự kiện lớn, chính là Mộc lan thu tiển.
Người Mãn giành được giang sơn trên lưng ngựa, coi cưỡi ngựa bắn cung võ công thành sự kiện hàng đầu, Mộc lan thu tiển này chính là một kiểu hoạt động diễn luyện cưỡi ngựa bắn cung có sau khi nhập quan, nhằm bày tỏ không quên cội nguồn, Khang Hy bình thường còn có thể tại Mộc lan thu tiển mở tiệc chiêu đãi vương công quý tộc Mông Cổ, tăng cường lôi kéo.
Hoàng đế xuất tuần, phải giáng chỉ trước, trước khi xuất phát còn phải tế thiên tế tổ, quy mô to lớn, trên dưới hoàng cung hiển nhiên vội vàng không ngớt, đủ thứ chuyện gộp lại một chỗ, Khang Hy dạo gần đây cũng không rảnh đến thư phòng xem xét, nhờ vậy đám Dận Tự cảm thấy thoải mái không ít.
Đối với Dận Tự mà nói, Mộc lan thu tiển không phải chuyện của hắn, thứ nhất tuổi còn nhỏ, thứ hai trình độ cưỡi ngựa bắn cung của bản thân không ổn, Khang Hy sẽ không dẫn theo mình để mất mặt, nên trong tháng 10 hắn ngược lại có việc khác.
Chính là sinh thần của Lương Tần.
Hắn là một đứa con hiếu thảo, tuy rằng sinh thần của phi tần, trong cung hiển nhiên có quy định ban thưởng, nhưng thân làm con có hiếu, dù thế nào cũng muốn chuẩn bị thỏa đáng.
Năm này kiếp trước, hắn tuổi còn nhỏ, Lương Tần cũng chưa được phong tần, hắn nhiều nhất chỉ là đi thỉnh an chúc thọ, nên không có tiền lệ để tham khảo, hắn lại không muốn tặng những thứ dung tục, mang theo phiền não nên cả lúc đi học cũng thơ thẩn.
“Dận Tự, những câu này giải thích thế nào?”
Thình lình bị gọi tên, Dận Tự theo bản năng đứng dậy, nhìn thấy Cố Bát Đại đang lườm mình, bản thân lại nhớ không nổi vấn đề vừa đề cập, không khỏi ngỡ ngàng nhìn quanh, khẽ đảo khóe mắt, Dận Chân đang nhìn hắn, ngón tay chỉ vào một trang đang mở trên bàn.
May mà chỗ ngồi của hai người kế nhau, Dận Tự tập trung nhìn, thoáng ổn định tinh thần rồi đáp: “Tại thượng vi, bất hạ vị, bất viên thượng; chính kỷ nhi bất cầu vu nhân. Tắc vô oán thượng bất oán hạ, hạ bất vưu nhân. Ý những câu này là, ở trên địa vị cao, không ức hiếp người địa vị thấp, ở dưới vị trí thấp, không nên đeo bám người địa vị cao, bản thân ngay thẳng, không nên ghen ghét người khác, như vậy sẽ không oán trời trách đất, hơn nữa có thể giữ gìn phẩm chất chính trực.”
Cố Bát Đại thoáng nguôi giận, thản nhiên nói: “Ngồi xuống đi.”
Dận Tự ngồi xuống, ngầm thở phào nhẹ nhõm, tiện thể chuyển cho Dận Chân cái nhìn cảm kích.
Tan học, Dận Chân gặng hỏi về vẻ khác thường hôm nay của hắn.
Dận Tự thấy hơi ngại: “Qua tháng này là sinh thần ngạc nương, đệ đang lo không biết tặng gì thì tốt, mới thơ thẩn có tí thôi, con mắt của Cố sư phó đúng là tinh.”
Dận Chân thoáng giật mình: “Hóa ra sinh thần của Lương Tần nương nương trùng tháng với huynh sao.”
Dận Tự cười nói: “Tứ ca không nói thiếu chút nữa đệ quên mất.”
Trong lòng lại thêm một cái phiền não, tặng lễ vật cho Dận Chân xoi mói, cũng không phải một việc dễ dàng, duy nhất may mắn chính là người này trước mắt mới mười tuổi, khá dễ dỗ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dận Tự chọn hai món lễ vật.
Một món là bộ «Hiếu Kinh» do mình tự tay sao chép cùng một bức chữ “Phúc” to tướng, hắn cảm thấy những thứ này có thể khiến ngạc nương cảm thấy vui hơn nhiều so với tặng ngọc ngà châu báu.
Một món là bức «Hàn mai ngạo sương đồ» do chính tay mình vẽ cùng một chiếc lưu li tì hưu, tì hưu là một trong số đồ chơi mà Khang Hy ban thưởng, hắn cảm thấy màu sắc như tuyết đáng yêu, vẫn giữ lại cho mình không tặng đi.
Hai món lễ vật đều tặng cực thỏa đáng, Lương Tần cùng Dận Chân quả nhiên rất vui, Dận Tự còn bị giữ lại trong Cảnh Dương Cung cùng Dận Chân và Đông Quý phi mừng sinh thần.
Khang Hy từ Mộc lan thu tiển trở về, lại bắt đầu bắt tay chuẩn bị chuyện nam tuần.
Tháng giêng năm Khang Hy thứ hai mươi tám Canh Ngọ, Khang Hy bắt đầu lần thứ hai nam tuần, lần này vẫn dẫn theo Đại A ca Dận Đề, cả Tam A ca Dận Chỉ cũng đưa đi, Thái tử bị lưu lại trong cung giám quốc, đám người Sách Ngạch Đồ phụ tá triều chính.
Tại Tử Cấm Thành không có Khang Hy, Dận Tự trải qua cái tết đầu tiên từ sau khi sống lại.
Nhưng hắn lại không ngờ tới, mấy ngày sau sẽ phát sinh một chuyện, thiếu chút nữa làm bản thân chết oan chết uổng.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch