Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 31: Trốn tránh
Nến đỏ soi sáng, long phượng trình tường.
Ô Lạt Na Lạp thị cúi thấp đầu, miết quả táo cầm trong tay, bên tai nghe thấy tiếng của Cửu A ca Thập A ca từ phía cửa vọng đến đang dùng dằng với bà mối ma ma cho nháo động phòng, môi mím chặt, nhưng chỉ riêng những đốt ngón tay trở nên trắng bệch là để lộ sự căng thẳng trong lòng nàng.
Mười ba tuổi đã được gả vào hoàng gia, đổi lại là ai, cũng sẽ không thể làm tốt hơn nàng cả.
Tâm tình hiện giờ của nàng, cùng tân nương tử trong thiên hạ không khác gì nhau, thấp thỏm mà bất an.
Còn phảng phất có chút mất mát.
Ô Lạt Na Lạp thị biết, từ khoảnh khắc bị chỉ hôn, trừ khi chết già, bằng không thì nàng phải cùng một nam nhân khác trói chặt với nhau cả đời.
Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
[nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể]
Người nam nhân tên Dận Chân.
Ca ca của Dận Tự.
Nàng đôi lần thầm thở dài trong im lặng.
Không biết qua bao lâu, tiếng ồn ào ngoài cửa dần dần biến mất, két, cửa bị đẩy ra, Dận Chân vịn cửa đi vào, bước chân có hơi phù phiếm, đầu óc thì đã rối tinh rối mù, nhưng do thói quen giữ bình tĩnh từ xưa đến nay nên bề ngoài thoạt nhìn vẫn còn mấy phần tỉnh táo.
Ô Lạt Na Lạp thị nghe tiếng mở cửa và tiếng bước chân, tim bỗng đập mạnh, lại không thấy người bước qua, không khỏi nhấc khăn che mặt nhìn qua.
Nhìn thấy rồi thì không khỏi dở khóc dở cười.
Phu quân của nàng, đường đường là Hoàng a ca mà đang ngồi xụi lơ trên mặt đất úp sấp mặt trên ghế ngủ say sưa.
Bà mối và ma ma cũng vội vàng theo phép chạy vào, nhìn thấy tình cảnh này, cũng không khỏi líu lưỡi.
“Vầy, vầy...”
Hai người hùa nhau đỡ Dận Chân lại giường, Ô Lạt Na Lạp thị nhân tiện nói: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi.”
“Phúc tấn, còn lễ hợp cẩn nữa...”
“Ta biết rồi.”
Nghe trong giọng Ô Lạt Na Lạp thị phảng phất chút lạnh nhạt, bà mối và ma ma nhìn nhau rồi cùng hành lễ lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, một người trong đó thần chí mơ màng.
Ô Lạt Na Lạp thị khe khẽ thở dài, đi lại bàn, rót hai ly rượu, bưng tới đầu giường.
Bản thân cầm một ly, nắm tay Dận Chân lên nhét ly còn lại vào, đan hai tay vào nhau giao bôi, uống rượu trong ly xong thì vịn tay Dận Chân giúp y uống ly kia.
Xong rồi nhẹ giọng nói: “Gia, ta làm thế này cũng xem như đã xong lễ hợp cẩn rồi.”
Dận Chân hiển nhiên không trả lời nàng, y dường như cảm thấy hơi nóng, đưa tay cởi nút áo của mình, lật người lại rồi ngủ tiếp.
Ô Lạt Na Lạp thị nhìn sườn mặt của y, nét mặt trở nên dịu dàng.
Người này về sau sẽ là trượng phu của nàng.
Trời của nàng, đất của nàng.
Tình cảm ngày trước, bây giờ phải xếp gọn lại hết tất cả, từ nay về sau, chôn chặt dưới đáy lòng, tốt nhất sẽ không bao giờ phải xốc lên nữa.
Hãy để nàng an phận làm một phúc tấn nhu mì hiền thục.
Lúc Dận Chân tỉnh lại đã hơn nửa đêm, trông thấy Ô Lạt Na Lạp thị dựa vào đầu giường, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại.
Y dù có trưởng thành sớm thế nào đi nữa thì vẫn chỉ mới mười ba tuổi.
Trong lúc còn bỡ ngỡ, lại phải cùng một thiếu nữ cùng tuổi, không quen biết, cùng nhau vượt qua ngày tháng sau này.
Vốn một người ngủ một giường, nay bên gối có thêm một người.
Cảm nhận này, quái lạ mà không được tự nhiên.
Càng quái lạ hơn là, nhìn gương mặt say ngủ và hai gò má ửng đỏ của Ô Lạt Na Lạp thị, vậy mà y lại đột nhiên nhớ tới Dận Tự.
Nhớ tới dường như mình đã từng ôm chặt lấy hắn, hơi thở hỗn loạn, cả người khô nóng.
Cảm giác này, giống như mộng lại không phải mộng, giống như tỉnh lại không phải tỉnh.
Dận Chân nghĩ nhất định là mình điên rồi.
Hôm sau đại hôn, hai người liền tiến cung thỉnh an.
Đầu tiên là đi gặp Thái hậu, sau đó là Khang Hy, rồi tới Đức Phi.
Thái hậu và Khang Hy đều rất vui vẻ, Đức Phi thì vẫn cái vẻ đạm mạc như cũ, mặc dù nhi tử đại hôn, cũng không hề biểu hiện vui sướng là mấy, mà cả Ô Lạt Na Lạp thị cũng có thể nhìn ra sự bất thường giữa hai mẫu tử.
Ra khỏi Vĩnh Hòa Cung, hai người đụng phải Thập Tứ A ca Dận Trinh đang được nhũ mẫu nắm tay dẫn tới gặp Đức Phi.
Dận Trinh vốn đang cười đùa hoạt bát nhưng đến trước mặt ca ca cùng mẹ của mình thì liền có vẻ hơi sợ sệt, lại mang theo chút tò mò ngó ngó Ô Lạt Na Lạp thị.
Dận Chân đối mặt với người đệ đệ này, cũng giống vậy, không có gì đáng nói, Ô Lạt Na Lạp thị nhìn gương mặt sa sầm của y dường như còn lạnh hơn so với trước đây một ít.
Đáy lòng không khỏi thầm cười khổ, ngạc nương nói nhất nhập cung môn thâm tự hải, lời nói này không sai chút nào, mới hơn nửa ngày mà nàng đã nhìn ra không ít manh mối.
[nhất nhập cung môn thâm tự hải: vào cửa cung sâu như biển, vào rồi không thể ra, nguyên văn là “Nhất nhập hầu môn thâm tự hải, tồng thử tiêu lang thị lộ nha”]
“Nàng đi về trước đi.” Dận Chân nói với nàng, biểu tình mặc dù đạm mạc, nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa.
Nàng gật đầu. “Vậy gia về sớm nha.”
Vốn là một câu nói bình thường, nhưng ra khỏi miệng lại giống như đang hối thúc chồng mình về nhà, Ô Lạt Na Lạp thị kịp thời phản ứng lại, mặt hơi ửng đỏ.
Dận Chân dường như cũng không phát hiện, chỉ vội vàng gật đầu rồi xoay người đi ngay.
Y tới viện A ca, tiểu thái giám nói cho y biết, Bát A ca đã đi thỉnh an Lương Tần.
Dận Chân vội vàng đuổi theo tới chỗ Lương Tần, Lương Tần lại nói, Dận Tự vừa mới đi xong, có lẽ là đến thư phòng.
Y lại chạy đến thư phòng kiếm người, nhưng nơi đó vắng tanh, không có đến nửa bóng người.
Dận Chân bấy giờ mới phản ứng lại được, hóa ra là Dận Tự đang trốn tránh mình.
Nhưng tại sao phải trốn chứ?
Ta nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, nên trong lòng cảm thấy một chút theo tức giận, quyết định dứt khoát đứng ở chỗ của Dận Tự ôm cây đợi thỏ.
Qua gần hai canh giờ, chờ đến nỗi y lật gần hết quyển sách trên tay, Dận Tự cuối cùng cũng về.
Dận Tự chân trước vừa bước vào viện, liền thấy người đang ngồi sau cánh cửa mở rộng, muốn lùi chân về thì đã không kịp, chỉ đành giương miệng cười chào hỏi: “Tứ ca đến đấy à, tẩu tẩu đâu?”
Dận Chân nhìn hắn, điềm nhiên nói: “Đệ vào đây.”
Kiếp trước hắn ít khi tiếp xúc với tứ ca, cũng không biết y chỉ mới chừng ấy tuổi mà đã có khí thế như vậy, Dận Tự rên thầm, cam chịu đi vào.
Dận Chân cho lui hết mọi người, đồng thời sai bọn họ đóng cửa lại, lúc này mới lạnh lùng nói: “Đệ đang trốn huynh?”
Dận Tự cười đáp: “Tứ ca nói đi đâu vậy, đệ trốn huynh làm gì chứ?”
“Phải hay không phải, tự đệ hiểu hơn ai hết.” Dận Chân dõi theo hắn, nhíu mày. “Có phải đã xảy ra chuyện gì không, Thái tử tìm đệ kiếm chuyện? Hay là đại ca...”
“Không có chuyện đó, tứ ca đừng đoán mò, đệ thật sự không trốn huynh mà.” Dận Tự thở dài.
Mình thật sư là đang trốn y.
Chuyện ngày hôm đó ở hành lang gấp khúc, y say rượu nên đã quên, mình lại không tài nào quên được.
Có lẽ y là nổi hứng bất tử, hoặc là nhớ tới phúc tấn y sắp thành thân, nhưng xảy ra chính là đã xảy ra, Dận Tự đã từng nghĩ ra vô số lý do để bào chữa cho y, lại không thể gạt bỏ một màn ngày hôm đó lúc nào cũng hiện hữu trong đầu mình.
Triều Thanh không cho phép quan viên đi kỹ viện, bãi bỏ giáo phường, thậm chí ngay cả nữ đán ca kịch cũng cấm, thay vào đó là đào háo nam giả nữ, luyến đồng nam phong hiển nhiên cũng dấy lên từ đấy, đến cả đường đường là Thái tử điện hạ cũng không ngoại lệ. Dận Tự biết có một số quan viên thậm chí nuôi nam nhân làm ngoại thất, kiếp trước có người không biết sự lợi hại của Bát Phúc tấn, còn tưởng rằng nữ quyến trong quý phủ của hắn ít ỏi là vì Dận Tự thích nam sắc, tặng cho hắn không ít tiểu quan, sau đó đương nhiên cũng bị Bát Phúc tấn đuổi ra khỏi nhà, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, bản thân vậy mà cũng có ngày sẽ bị người khác nhầm thầm nữ nhân.
[giống như thiếp nhưng được rước vào cửa]
Sau ngày hôm đó, Dận Tự đặc biệt dành nửa ngày để soi gương, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra chút xíu khí chất mềm mại đáng yêu, kiếp trước đã từng gặp qua luyến đồng tướng công, hoàn toàn không có nửa phần giống nhau.
Vì thế chỉ có thể giải thích rằng, là do tứ ca quả thật nhầm mình thành tứ tẩu, nhưng tại sao tên mà y gọi lại là Dận Tự, bèn cũng xem như y uống say nên hồ ngôn loạn ngữ.
Dận Tự tự đưa ra lời giải thích cho khúc chuyện bất ngờ kia, trong lòng lại vẫn luôn có chút cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này khiến hắn không nhịn được mà phải trốn Dận Chân, sợ y còn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó, làm cả hai xấu hổ với nhau.
Hiện tại thấy y không hề nhắc đến chuyện ngày hôm đó, thần thái dường như cũng không giống đang giả bộ, Dận Tự liền biết y đã hoàn toàn quên rồi.
Tảng đá trong lòng thoáng buông lơi, nhưng mặt khác lại dấy lên một cảm giác không tên mờ nhạt, kể cả chính hắn cũng không cách nào giải thích.
Dận Chân nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn, càng tin rằng nguyên nhân là vì Thái tử, y biết người bát đệ này luôn luôn giấu giếm tâm sự, cũng không nói nhiều, chỉ có ở trước mặt y mới chịu nói thêm đôi ba câu, hiện tại muốn nói lại thôi, tất nhiên kỳ lạ.
Nghĩ một lúc, liền khẩn thiết nói: “Tiểu Bát, hiện tại tứ ca cũng đã lập phủ đệ, sau này nếu đệ ở trong cung không như ý, thì thường xuyên chạy tới chỗ huynh, hai ngày nữa để huynh bảo tứ tẩu làm ít món, đệ tới phủ dùng bữa đi.”
Dận Tự trong tiềm thức đã đinh kiếm cớ từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ thành khẩn trên gương mặt y, không khỏi cười đáp: “Vậy cũng được, đang muốn nếm thử tay nghề của tứ tẩu.”
Ô Lạt Na Lạp thị cúi thấp đầu, miết quả táo cầm trong tay, bên tai nghe thấy tiếng của Cửu A ca Thập A ca từ phía cửa vọng đến đang dùng dằng với bà mối ma ma cho nháo động phòng, môi mím chặt, nhưng chỉ riêng những đốt ngón tay trở nên trắng bệch là để lộ sự căng thẳng trong lòng nàng.
Mười ba tuổi đã được gả vào hoàng gia, đổi lại là ai, cũng sẽ không thể làm tốt hơn nàng cả.
Tâm tình hiện giờ của nàng, cùng tân nương tử trong thiên hạ không khác gì nhau, thấp thỏm mà bất an.
Còn phảng phất có chút mất mát.
Ô Lạt Na Lạp thị biết, từ khoảnh khắc bị chỉ hôn, trừ khi chết già, bằng không thì nàng phải cùng một nam nhân khác trói chặt với nhau cả đời.
Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
[nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể]
Người nam nhân tên Dận Chân.
Ca ca của Dận Tự.
Nàng đôi lần thầm thở dài trong im lặng.
Không biết qua bao lâu, tiếng ồn ào ngoài cửa dần dần biến mất, két, cửa bị đẩy ra, Dận Chân vịn cửa đi vào, bước chân có hơi phù phiếm, đầu óc thì đã rối tinh rối mù, nhưng do thói quen giữ bình tĩnh từ xưa đến nay nên bề ngoài thoạt nhìn vẫn còn mấy phần tỉnh táo.
Ô Lạt Na Lạp thị nghe tiếng mở cửa và tiếng bước chân, tim bỗng đập mạnh, lại không thấy người bước qua, không khỏi nhấc khăn che mặt nhìn qua.
Nhìn thấy rồi thì không khỏi dở khóc dở cười.
Phu quân của nàng, đường đường là Hoàng a ca mà đang ngồi xụi lơ trên mặt đất úp sấp mặt trên ghế ngủ say sưa.
Bà mối và ma ma cũng vội vàng theo phép chạy vào, nhìn thấy tình cảnh này, cũng không khỏi líu lưỡi.
“Vầy, vầy...”
Hai người hùa nhau đỡ Dận Chân lại giường, Ô Lạt Na Lạp thị nhân tiện nói: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi.”
“Phúc tấn, còn lễ hợp cẩn nữa...”
“Ta biết rồi.”
Nghe trong giọng Ô Lạt Na Lạp thị phảng phất chút lạnh nhạt, bà mối và ma ma nhìn nhau rồi cùng hành lễ lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, một người trong đó thần chí mơ màng.
Ô Lạt Na Lạp thị khe khẽ thở dài, đi lại bàn, rót hai ly rượu, bưng tới đầu giường.
Bản thân cầm một ly, nắm tay Dận Chân lên nhét ly còn lại vào, đan hai tay vào nhau giao bôi, uống rượu trong ly xong thì vịn tay Dận Chân giúp y uống ly kia.
Xong rồi nhẹ giọng nói: “Gia, ta làm thế này cũng xem như đã xong lễ hợp cẩn rồi.”
Dận Chân hiển nhiên không trả lời nàng, y dường như cảm thấy hơi nóng, đưa tay cởi nút áo của mình, lật người lại rồi ngủ tiếp.
Ô Lạt Na Lạp thị nhìn sườn mặt của y, nét mặt trở nên dịu dàng.
Người này về sau sẽ là trượng phu của nàng.
Trời của nàng, đất của nàng.
Tình cảm ngày trước, bây giờ phải xếp gọn lại hết tất cả, từ nay về sau, chôn chặt dưới đáy lòng, tốt nhất sẽ không bao giờ phải xốc lên nữa.
Hãy để nàng an phận làm một phúc tấn nhu mì hiền thục.
Lúc Dận Chân tỉnh lại đã hơn nửa đêm, trông thấy Ô Lạt Na Lạp thị dựa vào đầu giường, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại.
Y dù có trưởng thành sớm thế nào đi nữa thì vẫn chỉ mới mười ba tuổi.
Trong lúc còn bỡ ngỡ, lại phải cùng một thiếu nữ cùng tuổi, không quen biết, cùng nhau vượt qua ngày tháng sau này.
Vốn một người ngủ một giường, nay bên gối có thêm một người.
Cảm nhận này, quái lạ mà không được tự nhiên.
Càng quái lạ hơn là, nhìn gương mặt say ngủ và hai gò má ửng đỏ của Ô Lạt Na Lạp thị, vậy mà y lại đột nhiên nhớ tới Dận Tự.
Nhớ tới dường như mình đã từng ôm chặt lấy hắn, hơi thở hỗn loạn, cả người khô nóng.
Cảm giác này, giống như mộng lại không phải mộng, giống như tỉnh lại không phải tỉnh.
Dận Chân nghĩ nhất định là mình điên rồi.
Hôm sau đại hôn, hai người liền tiến cung thỉnh an.
Đầu tiên là đi gặp Thái hậu, sau đó là Khang Hy, rồi tới Đức Phi.
Thái hậu và Khang Hy đều rất vui vẻ, Đức Phi thì vẫn cái vẻ đạm mạc như cũ, mặc dù nhi tử đại hôn, cũng không hề biểu hiện vui sướng là mấy, mà cả Ô Lạt Na Lạp thị cũng có thể nhìn ra sự bất thường giữa hai mẫu tử.
Ra khỏi Vĩnh Hòa Cung, hai người đụng phải Thập Tứ A ca Dận Trinh đang được nhũ mẫu nắm tay dẫn tới gặp Đức Phi.
Dận Trinh vốn đang cười đùa hoạt bát nhưng đến trước mặt ca ca cùng mẹ của mình thì liền có vẻ hơi sợ sệt, lại mang theo chút tò mò ngó ngó Ô Lạt Na Lạp thị.
Dận Chân đối mặt với người đệ đệ này, cũng giống vậy, không có gì đáng nói, Ô Lạt Na Lạp thị nhìn gương mặt sa sầm của y dường như còn lạnh hơn so với trước đây một ít.
Đáy lòng không khỏi thầm cười khổ, ngạc nương nói nhất nhập cung môn thâm tự hải, lời nói này không sai chút nào, mới hơn nửa ngày mà nàng đã nhìn ra không ít manh mối.
[nhất nhập cung môn thâm tự hải: vào cửa cung sâu như biển, vào rồi không thể ra, nguyên văn là “Nhất nhập hầu môn thâm tự hải, tồng thử tiêu lang thị lộ nha”]
“Nàng đi về trước đi.” Dận Chân nói với nàng, biểu tình mặc dù đạm mạc, nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa.
Nàng gật đầu. “Vậy gia về sớm nha.”
Vốn là một câu nói bình thường, nhưng ra khỏi miệng lại giống như đang hối thúc chồng mình về nhà, Ô Lạt Na Lạp thị kịp thời phản ứng lại, mặt hơi ửng đỏ.
Dận Chân dường như cũng không phát hiện, chỉ vội vàng gật đầu rồi xoay người đi ngay.
Y tới viện A ca, tiểu thái giám nói cho y biết, Bát A ca đã đi thỉnh an Lương Tần.
Dận Chân vội vàng đuổi theo tới chỗ Lương Tần, Lương Tần lại nói, Dận Tự vừa mới đi xong, có lẽ là đến thư phòng.
Y lại chạy đến thư phòng kiếm người, nhưng nơi đó vắng tanh, không có đến nửa bóng người.
Dận Chân bấy giờ mới phản ứng lại được, hóa ra là Dận Tự đang trốn tránh mình.
Nhưng tại sao phải trốn chứ?
Ta nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, nên trong lòng cảm thấy một chút theo tức giận, quyết định dứt khoát đứng ở chỗ của Dận Tự ôm cây đợi thỏ.
Qua gần hai canh giờ, chờ đến nỗi y lật gần hết quyển sách trên tay, Dận Tự cuối cùng cũng về.
Dận Tự chân trước vừa bước vào viện, liền thấy người đang ngồi sau cánh cửa mở rộng, muốn lùi chân về thì đã không kịp, chỉ đành giương miệng cười chào hỏi: “Tứ ca đến đấy à, tẩu tẩu đâu?”
Dận Chân nhìn hắn, điềm nhiên nói: “Đệ vào đây.”
Kiếp trước hắn ít khi tiếp xúc với tứ ca, cũng không biết y chỉ mới chừng ấy tuổi mà đã có khí thế như vậy, Dận Tự rên thầm, cam chịu đi vào.
Dận Chân cho lui hết mọi người, đồng thời sai bọn họ đóng cửa lại, lúc này mới lạnh lùng nói: “Đệ đang trốn huynh?”
Dận Tự cười đáp: “Tứ ca nói đi đâu vậy, đệ trốn huynh làm gì chứ?”
“Phải hay không phải, tự đệ hiểu hơn ai hết.” Dận Chân dõi theo hắn, nhíu mày. “Có phải đã xảy ra chuyện gì không, Thái tử tìm đệ kiếm chuyện? Hay là đại ca...”
“Không có chuyện đó, tứ ca đừng đoán mò, đệ thật sự không trốn huynh mà.” Dận Tự thở dài.
Mình thật sư là đang trốn y.
Chuyện ngày hôm đó ở hành lang gấp khúc, y say rượu nên đã quên, mình lại không tài nào quên được.
Có lẽ y là nổi hứng bất tử, hoặc là nhớ tới phúc tấn y sắp thành thân, nhưng xảy ra chính là đã xảy ra, Dận Tự đã từng nghĩ ra vô số lý do để bào chữa cho y, lại không thể gạt bỏ một màn ngày hôm đó lúc nào cũng hiện hữu trong đầu mình.
Triều Thanh không cho phép quan viên đi kỹ viện, bãi bỏ giáo phường, thậm chí ngay cả nữ đán ca kịch cũng cấm, thay vào đó là đào háo nam giả nữ, luyến đồng nam phong hiển nhiên cũng dấy lên từ đấy, đến cả đường đường là Thái tử điện hạ cũng không ngoại lệ. Dận Tự biết có một số quan viên thậm chí nuôi nam nhân làm ngoại thất, kiếp trước có người không biết sự lợi hại của Bát Phúc tấn, còn tưởng rằng nữ quyến trong quý phủ của hắn ít ỏi là vì Dận Tự thích nam sắc, tặng cho hắn không ít tiểu quan, sau đó đương nhiên cũng bị Bát Phúc tấn đuổi ra khỏi nhà, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, bản thân vậy mà cũng có ngày sẽ bị người khác nhầm thầm nữ nhân.
[giống như thiếp nhưng được rước vào cửa]
Sau ngày hôm đó, Dận Tự đặc biệt dành nửa ngày để soi gương, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra chút xíu khí chất mềm mại đáng yêu, kiếp trước đã từng gặp qua luyến đồng tướng công, hoàn toàn không có nửa phần giống nhau.
Vì thế chỉ có thể giải thích rằng, là do tứ ca quả thật nhầm mình thành tứ tẩu, nhưng tại sao tên mà y gọi lại là Dận Tự, bèn cũng xem như y uống say nên hồ ngôn loạn ngữ.
Dận Tự tự đưa ra lời giải thích cho khúc chuyện bất ngờ kia, trong lòng lại vẫn luôn có chút cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này khiến hắn không nhịn được mà phải trốn Dận Chân, sợ y còn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó, làm cả hai xấu hổ với nhau.
Hiện tại thấy y không hề nhắc đến chuyện ngày hôm đó, thần thái dường như cũng không giống đang giả bộ, Dận Tự liền biết y đã hoàn toàn quên rồi.
Tảng đá trong lòng thoáng buông lơi, nhưng mặt khác lại dấy lên một cảm giác không tên mờ nhạt, kể cả chính hắn cũng không cách nào giải thích.
Dận Chân nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn, càng tin rằng nguyên nhân là vì Thái tử, y biết người bát đệ này luôn luôn giấu giếm tâm sự, cũng không nói nhiều, chỉ có ở trước mặt y mới chịu nói thêm đôi ba câu, hiện tại muốn nói lại thôi, tất nhiên kỳ lạ.
Nghĩ một lúc, liền khẩn thiết nói: “Tiểu Bát, hiện tại tứ ca cũng đã lập phủ đệ, sau này nếu đệ ở trong cung không như ý, thì thường xuyên chạy tới chỗ huynh, hai ngày nữa để huynh bảo tứ tẩu làm ít món, đệ tới phủ dùng bữa đi.”
Dận Tự trong tiềm thức đã đinh kiếm cớ từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ thành khẩn trên gương mặt y, không khỏi cười đáp: “Vậy cũng được, đang muốn nếm thử tay nghề của tứ tẩu.”
Tác giả :
Mộng Khê Thạch