Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 14: Xuất cung
Từ lúc Đông Hoàng hậu qua đời, Dận Chân chưa từng xuất cung lần nào, bỗng cảm giác tâm tình cùng con người đều thay đổi không ít, y không còn là thiếu niên có thể trốn dưới sự che chở của Đông Hoàng hậu nữa.
Ba người cải trang thành con cháu phú gia, trong đó Dận Đường nhỏ tuổi nhất, gương mặt không thoát được vẻ tinh nghịch, vừa nhìn đã biết là đệ đệ chuyên bị các ca ca mang ra chọc ghẹo.
Đi theo sau họ là hai người thị vệ, cũng cải trang, sắm vai hộ viện bảo vệ, còn có không ít người giả dạng thành dân chúng bình thường, rải rác chung quanh họ.
Dận Đường chưa từng nhìn thấy thế giới ngoài cung, lúc này nhìn đến gánh hàng rong muôn màu muôn vẻ, trên đường người qua kẻ lại, nhất thời giống như chú chim nhỏ, bay nhảy tứ phía, một hồi la hét đòi mua hồ lô ngào đường, một hồi lại chạy đi lụm hình nhân đường người ta vừa nặn xong, Dận Tự sợ nó không cẩn thận bị người khác đụng trúng, chỉ đành nắm chặt tay nó không buông.
Đương nhiên, đối tượng càn rỡ của Dận Đường chỉ vẻn vẹn trong Dận Tự thôi, còn với vị tứ ca biểu tình hơi lạnh nhạt kia, nó cũng không mấy gần gũi, có đôi khi nhìn thấy Dận Tự cùng Dận Chân cười đùa trò chuyện, còn có thể rất mất hứng.
Dận Chân đồng dạng rất không thích vị cửu đệ ỷ vào Nghi Phi làm xằng làm bậy này, chẳng qua e ngại mặt mũi Dận Tự, y cư xử không quá mức để tâm.
Dận Tự cũng không có phát hiện tâm tư cẩn thận của hai người họ, vì ánh mắt của hắn đã bị đám người phía trước hấp dẫn.
Đây là con phố phồn hoa nhất của ngoại thành, ngựa xe như nước, qua lại không ngừng, nhưng đằng trước bị ba bốn lớp người bu quanh, khiến cho kẻ qua người lại rất bất tiện.
Ba người đi về phía trước, tự có thị vệ đẩy ra đám người đằng trước, để họ có thể nhìn rõ tình cảnh bên trong.
Một hàng người quỳ gối ở giữa, quần áo rách rưới, áng chừng bảy tám người, nam có nữ có, toàn là bộ dạng mười ba mười bốn tuổi.
Đứng cạnh là một nam nhân trung niên, đang cao giọng rao: “Mấy hài tử này, đều có xuất thân trong sạch, chỉ vì quê nhà gặp thiên tai, cả gia đình chết hết, tuổi nhỏ lưu lạc tại kinh thành không còn cách nào khác, lại không vào được phủ đệ phú quý nhà người ta, thỉnh các vị ban phát hảo tâm, mua mấy hài tử này, đem về sai bảo cũng được, ấm chăn cũng thế, cho chúng chén cơm, là công đức của các vị đại gia!”
Dận Đường nghiêng đầu cắn ngón tay: “Bát ca, họ làm gì vậy?”
Dận Tự đáp: “Những người này đều là ở nhà loạn lạc đói sống không nổi, đi bán thân.”
Hắn giờ mới chú ý trong những người đó có một cô gái lớn hơn, áng chừng mười bảy mười tám tuổi, trên má phải có một vết sẹo dữ tợn.
“Bán thân là gì?” Cửu A ca xuất thân con cháu hoàng thất chưa từng gặp phải trường hợp này, nó tuổi còn rất nhỏ, cũng không hiểu những người này sau lưng cất giấu chua xót và bất đắc dĩ như thế nào, chỉ cảm thấy mới lạ.
“Chính là làm nô làm tì cho người ta.”
Tứ A ca Dận Chân nhíu mày: “Không ngờ dưới chân thiên tử, mà gặp thiên tai đến nỗi bán con bỏ cái sao?”
Dận Tự không lên tiếng, hắn không có ấn tượng nhiều về đoạn ký ức này, hơn nữa tùy tiện nói một ít câu không hợp với tuổi, dễ gây khả nghi.
Trong thành Bắc Kinh có nhiều gia đình rất thừa tiền, một tên mập tiến lên trước tiên lựa chọn, mua đi hai thiếu nữ trong số đó.
Có người thứ nhất thì có người thứ hai, những người này lần lượt bị mua đi, chỉ còn lại một thiếu niên cùng một thiếu nữ mặt có sẹo.
Thiếu niên vốn diện mạo thanh tú, thật có không ít người vừa ý, nhưng nó cùng cô gái kia là tỷ đệ, hy vọng hai người có thể sống chung, đối phương chỉ mua một, nó không chịu đi, lát sau chỉ còn sót lại hai người đang quỳ, tản mát vài phần đau thương.
“Tứ ca, đệ muốn mua họ.” Dận Tự thấp giọng nói.
Dận Chân ngẩn người, có phần không tán thành. “Đệ còn chưa lập phủ, có thể thu xếp cho họ ở đâu?”
Dận Tự suy nghĩ chốc lát, nói: “Có lẽ bên phía mẹ Nghi Phi nương nương có thể thu xếp tạm, đợi mấy năm nữa đệ lập phủ, thì đón họ đi.”
Dận Chân không ngờ tới Dận Tự đối với hai kẻ khất cái này để tâm như vậy, cũng không mong hắn cùng bên Nghi Phi thân thiết, vội nói: “Dận Đường dù sao cũng còn nhỏ, nhờ quan hệ của nó cũng không tiện lắm, còn không bằng để huynh nói với bên Đông gia, thu xếp cho người ở đó trước rồi tính sau.”
Dận Tự gật đầu cười: “Đúng là tứ ca suy nghĩ chu đáo, vậy làm phiền tứ ca.”
Nếu đã quyết định rồi thì hắn đi qua cùng hán tử trung niên thương lượng ngay, Dận Tự người thoạt nhìn nhỏ, nhưng y phục không tầm thường, cách nói năng cũng chững chạc lão luyện, hán tử không dám khi hắn, huống hồ cô gái mặt có sẹo, cũng bán không được mấy đồng, song phương nhanh chóng bàn bạc ổn thỏa giá cả.
Một thiếu nữ khác đột nhiên chen ngang, giọng giòn tan hô: “Hai người kia tổng cộng bao nhiêu tiền, tiểu thư nhà ta mua!”
Dận Tự nương theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy tiểu cô nương kia ăn mặc kiểu nha hoàn, đang đứng kế bên một cỗ kiệu.
Hán tử trung niên mang theo nụ cười nhún nhường cúi đầu khom lưng: “Thật sự xin lỗi, vị tiểu gia này đã bàn bạc giá cả ổn thỏa rồi.”
Tiểu nha hoàn nhìn đến xâu tiền trong tay nam nhân, bĩu môi, nói: “Chúng ta cho ngươi gấp đôi tiền được chưa nào?”
“Cái này......” nam nhân rơi vào thế khó xử, nhìn nhìn Dận Tự.
Dận Tự hờ hững nói: “Nếu ngươi sợ đắc tội người thì không ngại hỏi qua hai tỷ đệ kia, xem thử họ muốn đi với ai?”
Tiểu nha hoàn khẽ hừ một tiếng: “Cũng được, ngươi đi hỏi chúng xem.”
Hán tử trung niên vô phương, đành phải xoay qua hỏi hai tỷ đệ bán thân kia.
Tỷ đệ hai người nhìn nhau, cô gái cúi đầu không nói lời nào, thiếu niên chần chờ hồi lâu, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Dận Tự cùng tiểu nha hoàn, lát sau sợ hãi nói: “Chúng tôi bằng lòng đi theo vị tiểu gia này.”
Tiểu nha hoàn oán giận dậm chân, đang định mở miệng thì màn kiệu bị một bàn tay nhẹ nhàng vén lên, người từ bên trong đi ra.
“Thanh Từ, đã quên lúc ra ngoài ta dặn dò thế nào rồi sao?” thiếu nữ mặc trang phục Mãn, độ chừng mười ba mười bốn tuổi, diện mạo cũng không đặc biệt xinh đẹp, nhưng hơn người ở khí độ tao nhã, đoan trang tự tại.
“Cách cách!”
Thiếu nữ không để ý tới nàng, thi lễ với bọn Dận Tự rồi nói: “Tỳ nữ mạo muội, chư vị chê cười, hai người đó, xin các vị cứ mang đi.”
Nhìn thấy nàng, Dận Tự thoáng sửng sốt, bật thốt: “Vị Cách cách này phải chăng họ Ô Lạt Na Lạp?”
Thiếu nữ cũng bàng hoàng: “Công tử sao lại biết?”
Cái này cũng quá khéo đi.
Dận Tự thầm cười khổ, thuận miệng nói: “Chẳng qua là lần trước ở trên đường từng nhìn thấy Cách cách, từng nghe nói qua, không ngờ tới lại gặp được.”
Thiếu nữ tuổi còn trẻ, tâm tính đơn thuần lương thiện, cũng không nghi ngờ, thấy đối phương tuổi còn nhỏ mà khôn khéo, cảm giác thập phần đáng yêu, không khỏi cười thành tiếng.
“Không biết công tử đây xưng hô thế nào?”
Nữ tử Bát Kỳ lúc chưa xuất giá được gọi là cô nãi nãi, thể hiện được nâng niu, cũng không có nhiều gò bó, các nàng có thể ra ngoài, có thể cưỡi ngựa bắn cung, nữ tử dù có chững chạc hơn, thì trong cốt tủy vẫn có vài phần hào khí, vì vậy yêu cầu của thiếu nữ này cũng không tính là đường đột.
Dận Tự nhìn nhìn Dận Chân, thấy sắc mặt y không tốt, lại không biết nguyên nhân, chỉ cười nói: “Huynh đệ chúng ta họ Ứng, là ra ngoài du ngoạn.”
Lại hàn huyên thêm đôi câu rồi tự giải tán, vốn là bình thủy tương phùng, cũng không có giao tình sâu đậm mấy, thiếu nữ chỉ là cảm thấy trong ba huynh đệ này, Ứng Bát nói chuyện với nàng là người đáng chơi nhất, lại không thể nào lường trước được bản thân cùng mấy người này mai sau có dây dưa sâu xa.
“Tiểu Bát, sao đệ biết dòng họ của nàng?”
Dận Chân đương nhiên rất không thích, huynh đệ cùng y gần như Tiêu không rời Mạnh, sớm chiều có nhau, nhận biết một cô nương, mà y cư nhiên còn không biết, tuy rằng với tuổi của Dận Tự mà nói, không khỏi có hơi nhỏ, nhưng người Bát Kỳ trưởng thành sớm, thiếu niên mười một mười hai tuổi đã chớm yêu cũng không hiếm lạ gì.
(Tiêu không rời Mạnh: xuất xứ từ «Dương gia tướng», Tiêu, Mạnh là hai viên đại tướng dưới trướng Dương Lục Lang —— Tiêu Tán cùng Mạnh Lương, hai người kết nghĩa huynh đệ, thường như hình với bóng. Về sau sử dụng để ví quan hệ hai người vô cùng thân thiết, tình cảm sâu đậm)
Dận Tự nghẹn họng.
Mình là vì thấy thiếu nữ này quen mặt, định hỏi thử họ của nàng để xác nhận thôi, kết quả cư nhiên không ngoài sở liệu của mình.
Vị Ô Lạt Na Lạp thị này, chính là vào năm Khang Hy thứ ba mươi, được chỉ hôn cho Dận Chân làm Đích phúc tấn.
Ta chung quy không thể nói với y đây là tứ tẩu tương lai của ta. Dận Tự nghĩ thầm, trên mặt lại mang theo chút xấu hổ: “Đệ chỉ là nghe Huệ Phi nương nương nhắc qua, nên mới hỏi thăm một tiếng.”
Ô Lạt Na Lạp thị, là một nhánh của Nạp Lạt thị, hai gia tộc tính ra vẫn là đồng tông, Huệ Phi nhắc tới cũng không kỳ quặc.
Nên Dận Chân không hỏi thêm nữa, nhưng tâm trạng vẫn như trước vì một màn vừa nãy của đối phương mà không vui, lại không nói gì.
Tỷ đệ hai người kia được Dận Chân phái người đưa đến Đông phủ trước, ba người lại tiếp tục đi, tới trước một tửu lâu khá náo nhiệt, Dận Đường ầm ĩ đi không nổi nữa.
“Không bằng ở đây dùng bữa đi.” Dận Chân nhàn nhạt nói.
Khang Hy đặc biệt cho họ một ngày nghỉ, nên thời gian dư dả, bây giờ nhiều nhất mới gần trưa.
Dận Tự gật đầu, hiển nhiên không có ý kiến khác.
Ba người cải trang thành con cháu phú gia, trong đó Dận Đường nhỏ tuổi nhất, gương mặt không thoát được vẻ tinh nghịch, vừa nhìn đã biết là đệ đệ chuyên bị các ca ca mang ra chọc ghẹo.
Đi theo sau họ là hai người thị vệ, cũng cải trang, sắm vai hộ viện bảo vệ, còn có không ít người giả dạng thành dân chúng bình thường, rải rác chung quanh họ.
Dận Đường chưa từng nhìn thấy thế giới ngoài cung, lúc này nhìn đến gánh hàng rong muôn màu muôn vẻ, trên đường người qua kẻ lại, nhất thời giống như chú chim nhỏ, bay nhảy tứ phía, một hồi la hét đòi mua hồ lô ngào đường, một hồi lại chạy đi lụm hình nhân đường người ta vừa nặn xong, Dận Tự sợ nó không cẩn thận bị người khác đụng trúng, chỉ đành nắm chặt tay nó không buông.
Đương nhiên, đối tượng càn rỡ của Dận Đường chỉ vẻn vẹn trong Dận Tự thôi, còn với vị tứ ca biểu tình hơi lạnh nhạt kia, nó cũng không mấy gần gũi, có đôi khi nhìn thấy Dận Tự cùng Dận Chân cười đùa trò chuyện, còn có thể rất mất hứng.
Dận Chân đồng dạng rất không thích vị cửu đệ ỷ vào Nghi Phi làm xằng làm bậy này, chẳng qua e ngại mặt mũi Dận Tự, y cư xử không quá mức để tâm.
Dận Tự cũng không có phát hiện tâm tư cẩn thận của hai người họ, vì ánh mắt của hắn đã bị đám người phía trước hấp dẫn.
Đây là con phố phồn hoa nhất của ngoại thành, ngựa xe như nước, qua lại không ngừng, nhưng đằng trước bị ba bốn lớp người bu quanh, khiến cho kẻ qua người lại rất bất tiện.
Ba người đi về phía trước, tự có thị vệ đẩy ra đám người đằng trước, để họ có thể nhìn rõ tình cảnh bên trong.
Một hàng người quỳ gối ở giữa, quần áo rách rưới, áng chừng bảy tám người, nam có nữ có, toàn là bộ dạng mười ba mười bốn tuổi.
Đứng cạnh là một nam nhân trung niên, đang cao giọng rao: “Mấy hài tử này, đều có xuất thân trong sạch, chỉ vì quê nhà gặp thiên tai, cả gia đình chết hết, tuổi nhỏ lưu lạc tại kinh thành không còn cách nào khác, lại không vào được phủ đệ phú quý nhà người ta, thỉnh các vị ban phát hảo tâm, mua mấy hài tử này, đem về sai bảo cũng được, ấm chăn cũng thế, cho chúng chén cơm, là công đức của các vị đại gia!”
Dận Đường nghiêng đầu cắn ngón tay: “Bát ca, họ làm gì vậy?”
Dận Tự đáp: “Những người này đều là ở nhà loạn lạc đói sống không nổi, đi bán thân.”
Hắn giờ mới chú ý trong những người đó có một cô gái lớn hơn, áng chừng mười bảy mười tám tuổi, trên má phải có một vết sẹo dữ tợn.
“Bán thân là gì?” Cửu A ca xuất thân con cháu hoàng thất chưa từng gặp phải trường hợp này, nó tuổi còn rất nhỏ, cũng không hiểu những người này sau lưng cất giấu chua xót và bất đắc dĩ như thế nào, chỉ cảm thấy mới lạ.
“Chính là làm nô làm tì cho người ta.”
Tứ A ca Dận Chân nhíu mày: “Không ngờ dưới chân thiên tử, mà gặp thiên tai đến nỗi bán con bỏ cái sao?”
Dận Tự không lên tiếng, hắn không có ấn tượng nhiều về đoạn ký ức này, hơn nữa tùy tiện nói một ít câu không hợp với tuổi, dễ gây khả nghi.
Trong thành Bắc Kinh có nhiều gia đình rất thừa tiền, một tên mập tiến lên trước tiên lựa chọn, mua đi hai thiếu nữ trong số đó.
Có người thứ nhất thì có người thứ hai, những người này lần lượt bị mua đi, chỉ còn lại một thiếu niên cùng một thiếu nữ mặt có sẹo.
Thiếu niên vốn diện mạo thanh tú, thật có không ít người vừa ý, nhưng nó cùng cô gái kia là tỷ đệ, hy vọng hai người có thể sống chung, đối phương chỉ mua một, nó không chịu đi, lát sau chỉ còn sót lại hai người đang quỳ, tản mát vài phần đau thương.
“Tứ ca, đệ muốn mua họ.” Dận Tự thấp giọng nói.
Dận Chân ngẩn người, có phần không tán thành. “Đệ còn chưa lập phủ, có thể thu xếp cho họ ở đâu?”
Dận Tự suy nghĩ chốc lát, nói: “Có lẽ bên phía mẹ Nghi Phi nương nương có thể thu xếp tạm, đợi mấy năm nữa đệ lập phủ, thì đón họ đi.”
Dận Chân không ngờ tới Dận Tự đối với hai kẻ khất cái này để tâm như vậy, cũng không mong hắn cùng bên Nghi Phi thân thiết, vội nói: “Dận Đường dù sao cũng còn nhỏ, nhờ quan hệ của nó cũng không tiện lắm, còn không bằng để huynh nói với bên Đông gia, thu xếp cho người ở đó trước rồi tính sau.”
Dận Tự gật đầu cười: “Đúng là tứ ca suy nghĩ chu đáo, vậy làm phiền tứ ca.”
Nếu đã quyết định rồi thì hắn đi qua cùng hán tử trung niên thương lượng ngay, Dận Tự người thoạt nhìn nhỏ, nhưng y phục không tầm thường, cách nói năng cũng chững chạc lão luyện, hán tử không dám khi hắn, huống hồ cô gái mặt có sẹo, cũng bán không được mấy đồng, song phương nhanh chóng bàn bạc ổn thỏa giá cả.
Một thiếu nữ khác đột nhiên chen ngang, giọng giòn tan hô: “Hai người kia tổng cộng bao nhiêu tiền, tiểu thư nhà ta mua!”
Dận Tự nương theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy tiểu cô nương kia ăn mặc kiểu nha hoàn, đang đứng kế bên một cỗ kiệu.
Hán tử trung niên mang theo nụ cười nhún nhường cúi đầu khom lưng: “Thật sự xin lỗi, vị tiểu gia này đã bàn bạc giá cả ổn thỏa rồi.”
Tiểu nha hoàn nhìn đến xâu tiền trong tay nam nhân, bĩu môi, nói: “Chúng ta cho ngươi gấp đôi tiền được chưa nào?”
“Cái này......” nam nhân rơi vào thế khó xử, nhìn nhìn Dận Tự.
Dận Tự hờ hững nói: “Nếu ngươi sợ đắc tội người thì không ngại hỏi qua hai tỷ đệ kia, xem thử họ muốn đi với ai?”
Tiểu nha hoàn khẽ hừ một tiếng: “Cũng được, ngươi đi hỏi chúng xem.”
Hán tử trung niên vô phương, đành phải xoay qua hỏi hai tỷ đệ bán thân kia.
Tỷ đệ hai người nhìn nhau, cô gái cúi đầu không nói lời nào, thiếu niên chần chờ hồi lâu, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Dận Tự cùng tiểu nha hoàn, lát sau sợ hãi nói: “Chúng tôi bằng lòng đi theo vị tiểu gia này.”
Tiểu nha hoàn oán giận dậm chân, đang định mở miệng thì màn kiệu bị một bàn tay nhẹ nhàng vén lên, người từ bên trong đi ra.
“Thanh Từ, đã quên lúc ra ngoài ta dặn dò thế nào rồi sao?” thiếu nữ mặc trang phục Mãn, độ chừng mười ba mười bốn tuổi, diện mạo cũng không đặc biệt xinh đẹp, nhưng hơn người ở khí độ tao nhã, đoan trang tự tại.
“Cách cách!”
Thiếu nữ không để ý tới nàng, thi lễ với bọn Dận Tự rồi nói: “Tỳ nữ mạo muội, chư vị chê cười, hai người đó, xin các vị cứ mang đi.”
Nhìn thấy nàng, Dận Tự thoáng sửng sốt, bật thốt: “Vị Cách cách này phải chăng họ Ô Lạt Na Lạp?”
Thiếu nữ cũng bàng hoàng: “Công tử sao lại biết?”
Cái này cũng quá khéo đi.
Dận Tự thầm cười khổ, thuận miệng nói: “Chẳng qua là lần trước ở trên đường từng nhìn thấy Cách cách, từng nghe nói qua, không ngờ tới lại gặp được.”
Thiếu nữ tuổi còn trẻ, tâm tính đơn thuần lương thiện, cũng không nghi ngờ, thấy đối phương tuổi còn nhỏ mà khôn khéo, cảm giác thập phần đáng yêu, không khỏi cười thành tiếng.
“Không biết công tử đây xưng hô thế nào?”
Nữ tử Bát Kỳ lúc chưa xuất giá được gọi là cô nãi nãi, thể hiện được nâng niu, cũng không có nhiều gò bó, các nàng có thể ra ngoài, có thể cưỡi ngựa bắn cung, nữ tử dù có chững chạc hơn, thì trong cốt tủy vẫn có vài phần hào khí, vì vậy yêu cầu của thiếu nữ này cũng không tính là đường đột.
Dận Tự nhìn nhìn Dận Chân, thấy sắc mặt y không tốt, lại không biết nguyên nhân, chỉ cười nói: “Huynh đệ chúng ta họ Ứng, là ra ngoài du ngoạn.”
Lại hàn huyên thêm đôi câu rồi tự giải tán, vốn là bình thủy tương phùng, cũng không có giao tình sâu đậm mấy, thiếu nữ chỉ là cảm thấy trong ba huynh đệ này, Ứng Bát nói chuyện với nàng là người đáng chơi nhất, lại không thể nào lường trước được bản thân cùng mấy người này mai sau có dây dưa sâu xa.
“Tiểu Bát, sao đệ biết dòng họ của nàng?”
Dận Chân đương nhiên rất không thích, huynh đệ cùng y gần như Tiêu không rời Mạnh, sớm chiều có nhau, nhận biết một cô nương, mà y cư nhiên còn không biết, tuy rằng với tuổi của Dận Tự mà nói, không khỏi có hơi nhỏ, nhưng người Bát Kỳ trưởng thành sớm, thiếu niên mười một mười hai tuổi đã chớm yêu cũng không hiếm lạ gì.
(Tiêu không rời Mạnh: xuất xứ từ «Dương gia tướng», Tiêu, Mạnh là hai viên đại tướng dưới trướng Dương Lục Lang —— Tiêu Tán cùng Mạnh Lương, hai người kết nghĩa huynh đệ, thường như hình với bóng. Về sau sử dụng để ví quan hệ hai người vô cùng thân thiết, tình cảm sâu đậm)
Dận Tự nghẹn họng.
Mình là vì thấy thiếu nữ này quen mặt, định hỏi thử họ của nàng để xác nhận thôi, kết quả cư nhiên không ngoài sở liệu của mình.
Vị Ô Lạt Na Lạp thị này, chính là vào năm Khang Hy thứ ba mươi, được chỉ hôn cho Dận Chân làm Đích phúc tấn.
Ta chung quy không thể nói với y đây là tứ tẩu tương lai của ta. Dận Tự nghĩ thầm, trên mặt lại mang theo chút xấu hổ: “Đệ chỉ là nghe Huệ Phi nương nương nhắc qua, nên mới hỏi thăm một tiếng.”
Ô Lạt Na Lạp thị, là một nhánh của Nạp Lạt thị, hai gia tộc tính ra vẫn là đồng tông, Huệ Phi nhắc tới cũng không kỳ quặc.
Nên Dận Chân không hỏi thêm nữa, nhưng tâm trạng vẫn như trước vì một màn vừa nãy của đối phương mà không vui, lại không nói gì.
Tỷ đệ hai người kia được Dận Chân phái người đưa đến Đông phủ trước, ba người lại tiếp tục đi, tới trước một tửu lâu khá náo nhiệt, Dận Đường ầm ĩ đi không nổi nữa.
“Không bằng ở đây dùng bữa đi.” Dận Chân nhàn nhạt nói.
Khang Hy đặc biệt cho họ một ngày nghỉ, nên thời gian dư dả, bây giờ nhiều nhất mới gần trưa.
Dận Tự gật đầu, hiển nhiên không có ý kiến khác.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch