Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 135: Thoát hiểm
Lúc Dận Tự nhìn về phía Kiếm Hồ, đúng lúc đối phương cũng nhìn hắn.
Thần sắc biến hóa kỳ lạ, hoàn toàn không có vẻ xúc động trước đó.
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị đẩy qua một bên, kiếm trong tay Kiếm Hồ rời khỏi vỏ, nhưng lại đâm về phía Tiểu Liên.
Tiếp đó Tiểu Liên ôm ngực, vẻ mặt không thể tin nỗi.
Dận Tự phản ứng cực nhanh, lắc người né tránh tình thế hỗn loạn bên này, chạy về phía quân Thanh.
Song phương đều đã cầm binh khí xông đến, một bên muốn chặn giết Dận Tự, một bên muốn ngăn chặn giết.
Trong thế trận hỗn loạn, màu máu đỏ chẳng mấy chốc đã nhuốm đầy vạt áo trước của Tiểu Liên, trên mặt cô lộ ra thần sắc thống khổ, lại không nhìn Kiếm Hồ, mà nhìn về phía Dận Tự, cơ thể co giật, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Dù sao cũng chỉ là một nữ tử bình thủy tương phùng, Dận Tự cũng không để ý đến cô lắm, Dận Chân dẫn theo cận vệ nhanh chóng chạy đến bao quanh hắn.
Người nọ từ khi bắt đầu hỗn loạn đã xuống ngựa, lúc này vội kéo hắn qua một bên kiểm tra từ trên xuống dưới, không giấu được lo lắng.
“Không sao chứ?!”
Dận Tự khẽ lắc đầu, đang định nói chuyện, bỗng thấy đám tử sĩ Thiên Địa Hội trong vòng vây đang dán mắt về phía họ, làm ra động tác vung tay ném.
Hắn định đẩy Dận Chân ra, nhưng người nọ nhanh hơn hắn một bước, lách người che trước hắn, đưa lưng về phía đối phương.
Dận Chân kêu rên một tiếng, yếu ớt ngã nhào về phía trước.
Vô thức vươn tay đón lấy y, mãi đến khi các thị vệ giết người của Thiên Địa Hội, quay qua phụ hắn đỡ người, đồng thời ở bên tai hắn lo lắng kêu gào, Dận Tự mới hồi tỉnh.
Nếu là ám khí bình thường, cũng không đau đến mức khiến Dận Chân mặt mày nhăn nhó, đã là tử sĩ, chắc rằng có nhúng độc lên ám khí.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn đại biến, không có thời gian để ý xung quanh, ôm lấy Dận Chân, ổn định y trên lưng ngựa, xong hắn cũng phóng lên ngựa.
“Giữ người sống để thẩm vấn, đừng cho chúng cơ hội tự sát.” Dận Tự lạnh lùng nói, ngón tay chỉ về phía đám người Thiên Địa Hội bị vây ở giữa chém giết chỉ còn sót lại một hơi thở.
Dứt lời cũng không thèm quay đầu nhìn lại, giục ngựa giơ roi phi như bay.
Đằng sau mấy thị vệ cũng vội vàng xoay người lên ngựa, đi theo sát.
Lần bao vây tiễu trừ này, để làm giảm sự cảnh giác của đối phương, Dận Chân cố ý để thị vệ thân thủ giỏi giả trang thành binh lính bình thường, chưa kể Kiếm Hồ phản chiến trước trận, quả thật khiến đối phương tinh thần đại loạn.
Quân cờ Khang Hy sắp xếp trong Thiên Địa Hội, không phải chỉ có mình Kiếm Hồ, thậm chí còn có một người ngồi trên vị trí tả đường chủ tổng đà. Từ lâu triều đình đã nắm rõ nhất cử nhất động của đối phương trong lòng bàn tay, lý do nhiều năm qua vẫn ẩn ấp chưa hành động, chính là vì một ngày diệt sạch trọn ổ, nhổ cỏ tận góc, chuyện Dận Tự lần này, làm bại lộ sự tồn tại của Kiếm Hồ, xem như bứt dây động rừng, những người khác cũng phải hành động theo.
Vào lúc họ trao đổi người, nhân mã của triều đình cũng đã xông thẳng đến phân đà của Thiên Địa Hội các nơi, nhổ sạch từng ổ một, nhưng việc này, tự có nhóm người Tào Dần sắp xếp lo liệu, không cần Dận Tự phải quan tâm.
Thoát hiểm khoải miệng cọp, vốn nên thấy may mắn, nhưng giờ phút này, hắn lại hoàn toàn không có cảm giác may mắn sống sót sau tai họa.
Lay động trước mắt hắn, chỉ có sắc mặt tái nhợt của Dận Chân trong lòng.
“Tứ ca, cố lên, sắp tới rồi!” hắn cúi đầu, cắn răng nói.
Không biết người nọ có nghe được không, cơ thể xóc nảy trên thân ngựa, nhưng không hề có phản ứng.
Người của Lý Húc đã đứng thủ sẵn tại cổng, có cả ngự tiền thị vệ, quan binh Dương Châu, bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài, giống như thùng sắt.
Dận Tự giục ngựa chạy bạt mang suốt dọc đường, cho đến khi nhìn thấy cứu binh, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người vốn tưởng là Dận Chân dắt Dận Tự về, nào ngờ lại là Liêm Quận vương ngồi trên lưng ngựa, Ung Thân vương được hắn ôm trong lòng, trạng thái hôn mê, không khỏi sợ hãi tột độ, vội vàng tiến ra đón, giúp đỡ đưa người vào trong.
Dận Tự vội vã đi thỉnh an Khang Hy, kể rõ với ông nguyên nhân quá trình diễn biến, Khang Hy quả nhiên rất tức giận, ra lệnh Tổng binh Dương Châu dùng toàn lực truy nã người của Thiên Địa Hội, lại cùng Dận Tự đi thăm Dận Chân.
Dận Chân là một người không nể tình với kẻ thù chính trị, đến cả huynh đệ cũng không tha.
Những điều này hắn đều biết.
Họ đã từng trở mặt thành thù, dây dưa nửa đời người, không chết không dừng.
Nay người này lại thay hắn ngăn cản nguy hiểm, tự đặt bản thân vào tình thế hiểm nghèo.
Lòng bàn tay bất giác thấm đẫm cảm giác ẩm ướt, Dận Tự nhìn người đang nằm trên giường để mặc đại phu và hạ nhân bài bố, trong lòng dâng trào cảm thụ khó hiểu.
May mắn chính là, ám khí quả thật có độc nhưng không phải loại kịch độc không thể giải, mấy năm trở lại đây cơ thể của Khang Hy không linh hoạt bằng trước đây, Ngự y được mang theo hiển nhiên là Thái y có y thuật tinh thông nhất trong Thái Y Viện, giờ thì hời cho Dận Chân rồi.
Ép được độc tố ra, châm cứu đút thuốc, bận rộn cả buổi, bất giác đã mấy canh giờ trôi qua.
Khang Hy tuổi đã cao, không ngồi lâu được, lại nghe Dận Chân không có nguy hiểm tính mạng, nên an ủi Dận Tự mấy câu rồi về nghỉ ngơi trước, để lại một tiểu nha hoàn do Lý Húc phái đến hầu hạ, còn có Dận Tự ngồi trước giường.
Dận Chân hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt cũng tốt hơn, không còn vẻ tái nhợt xanh xẩm.
Dận Tự một lòng theo dõi biến hóa trên gương mặt y, giờ mới dần dần bình tâm lại.
Sắc trời dần về khuya, đến tiểu nha hoàn cũng để lộ vẻ mặt mệt mỏi, Dận Tự cho cô lui xuống, đồng thời không cho người vào nữa, chỉ còn lại một mình hắn ngồi đấy, nhìn người nằm trên giường, thở dài, đắp chăn lại cho y.
Một hồi lâu sau, mí mắt Dận Chân khẽ run, từ từ mở ra, đưa mắt lập tức nhìn thấy người đang canh giữ bên giường y.
Tứ chi mềm nhũn, hô hấp suy yếu, y lại cố hết sức giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào góc áo của Dận Tự, môi khẽ mấp máy, tạo thành khẩu hình ba chữ.
Không sao đâu.
Dận Tự cầm bàn tay vươn ra của y, cảm thụ ấm áp từ lòng bàn tay đó, mỉm cười.
“Ngủ đi, đệ ở đây.”
Dận Chân hơi nhoẻn miệng, xong mới nhắm hai mắt, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngoài phòng hải đường nảy chồi, nhuốm đỏ cả đầu cành, vươn thân đến bên song cửa sổ.
Thần sắc biến hóa kỳ lạ, hoàn toàn không có vẻ xúc động trước đó.
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị đẩy qua một bên, kiếm trong tay Kiếm Hồ rời khỏi vỏ, nhưng lại đâm về phía Tiểu Liên.
Tiếp đó Tiểu Liên ôm ngực, vẻ mặt không thể tin nỗi.
Dận Tự phản ứng cực nhanh, lắc người né tránh tình thế hỗn loạn bên này, chạy về phía quân Thanh.
Song phương đều đã cầm binh khí xông đến, một bên muốn chặn giết Dận Tự, một bên muốn ngăn chặn giết.
Trong thế trận hỗn loạn, màu máu đỏ chẳng mấy chốc đã nhuốm đầy vạt áo trước của Tiểu Liên, trên mặt cô lộ ra thần sắc thống khổ, lại không nhìn Kiếm Hồ, mà nhìn về phía Dận Tự, cơ thể co giật, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Dù sao cũng chỉ là một nữ tử bình thủy tương phùng, Dận Tự cũng không để ý đến cô lắm, Dận Chân dẫn theo cận vệ nhanh chóng chạy đến bao quanh hắn.
Người nọ từ khi bắt đầu hỗn loạn đã xuống ngựa, lúc này vội kéo hắn qua một bên kiểm tra từ trên xuống dưới, không giấu được lo lắng.
“Không sao chứ?!”
Dận Tự khẽ lắc đầu, đang định nói chuyện, bỗng thấy đám tử sĩ Thiên Địa Hội trong vòng vây đang dán mắt về phía họ, làm ra động tác vung tay ném.
Hắn định đẩy Dận Chân ra, nhưng người nọ nhanh hơn hắn một bước, lách người che trước hắn, đưa lưng về phía đối phương.
Dận Chân kêu rên một tiếng, yếu ớt ngã nhào về phía trước.
Vô thức vươn tay đón lấy y, mãi đến khi các thị vệ giết người của Thiên Địa Hội, quay qua phụ hắn đỡ người, đồng thời ở bên tai hắn lo lắng kêu gào, Dận Tự mới hồi tỉnh.
Nếu là ám khí bình thường, cũng không đau đến mức khiến Dận Chân mặt mày nhăn nhó, đã là tử sĩ, chắc rằng có nhúng độc lên ám khí.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn đại biến, không có thời gian để ý xung quanh, ôm lấy Dận Chân, ổn định y trên lưng ngựa, xong hắn cũng phóng lên ngựa.
“Giữ người sống để thẩm vấn, đừng cho chúng cơ hội tự sát.” Dận Tự lạnh lùng nói, ngón tay chỉ về phía đám người Thiên Địa Hội bị vây ở giữa chém giết chỉ còn sót lại một hơi thở.
Dứt lời cũng không thèm quay đầu nhìn lại, giục ngựa giơ roi phi như bay.
Đằng sau mấy thị vệ cũng vội vàng xoay người lên ngựa, đi theo sát.
Lần bao vây tiễu trừ này, để làm giảm sự cảnh giác của đối phương, Dận Chân cố ý để thị vệ thân thủ giỏi giả trang thành binh lính bình thường, chưa kể Kiếm Hồ phản chiến trước trận, quả thật khiến đối phương tinh thần đại loạn.
Quân cờ Khang Hy sắp xếp trong Thiên Địa Hội, không phải chỉ có mình Kiếm Hồ, thậm chí còn có một người ngồi trên vị trí tả đường chủ tổng đà. Từ lâu triều đình đã nắm rõ nhất cử nhất động của đối phương trong lòng bàn tay, lý do nhiều năm qua vẫn ẩn ấp chưa hành động, chính là vì một ngày diệt sạch trọn ổ, nhổ cỏ tận góc, chuyện Dận Tự lần này, làm bại lộ sự tồn tại của Kiếm Hồ, xem như bứt dây động rừng, những người khác cũng phải hành động theo.
Vào lúc họ trao đổi người, nhân mã của triều đình cũng đã xông thẳng đến phân đà của Thiên Địa Hội các nơi, nhổ sạch từng ổ một, nhưng việc này, tự có nhóm người Tào Dần sắp xếp lo liệu, không cần Dận Tự phải quan tâm.
Thoát hiểm khoải miệng cọp, vốn nên thấy may mắn, nhưng giờ phút này, hắn lại hoàn toàn không có cảm giác may mắn sống sót sau tai họa.
Lay động trước mắt hắn, chỉ có sắc mặt tái nhợt của Dận Chân trong lòng.
“Tứ ca, cố lên, sắp tới rồi!” hắn cúi đầu, cắn răng nói.
Không biết người nọ có nghe được không, cơ thể xóc nảy trên thân ngựa, nhưng không hề có phản ứng.
Người của Lý Húc đã đứng thủ sẵn tại cổng, có cả ngự tiền thị vệ, quan binh Dương Châu, bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài, giống như thùng sắt.
Dận Tự giục ngựa chạy bạt mang suốt dọc đường, cho đến khi nhìn thấy cứu binh, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người vốn tưởng là Dận Chân dắt Dận Tự về, nào ngờ lại là Liêm Quận vương ngồi trên lưng ngựa, Ung Thân vương được hắn ôm trong lòng, trạng thái hôn mê, không khỏi sợ hãi tột độ, vội vàng tiến ra đón, giúp đỡ đưa người vào trong.
Dận Tự vội vã đi thỉnh an Khang Hy, kể rõ với ông nguyên nhân quá trình diễn biến, Khang Hy quả nhiên rất tức giận, ra lệnh Tổng binh Dương Châu dùng toàn lực truy nã người của Thiên Địa Hội, lại cùng Dận Tự đi thăm Dận Chân.
Dận Chân là một người không nể tình với kẻ thù chính trị, đến cả huynh đệ cũng không tha.
Những điều này hắn đều biết.
Họ đã từng trở mặt thành thù, dây dưa nửa đời người, không chết không dừng.
Nay người này lại thay hắn ngăn cản nguy hiểm, tự đặt bản thân vào tình thế hiểm nghèo.
Lòng bàn tay bất giác thấm đẫm cảm giác ẩm ướt, Dận Tự nhìn người đang nằm trên giường để mặc đại phu và hạ nhân bài bố, trong lòng dâng trào cảm thụ khó hiểu.
May mắn chính là, ám khí quả thật có độc nhưng không phải loại kịch độc không thể giải, mấy năm trở lại đây cơ thể của Khang Hy không linh hoạt bằng trước đây, Ngự y được mang theo hiển nhiên là Thái y có y thuật tinh thông nhất trong Thái Y Viện, giờ thì hời cho Dận Chân rồi.
Ép được độc tố ra, châm cứu đút thuốc, bận rộn cả buổi, bất giác đã mấy canh giờ trôi qua.
Khang Hy tuổi đã cao, không ngồi lâu được, lại nghe Dận Chân không có nguy hiểm tính mạng, nên an ủi Dận Tự mấy câu rồi về nghỉ ngơi trước, để lại một tiểu nha hoàn do Lý Húc phái đến hầu hạ, còn có Dận Tự ngồi trước giường.
Dận Chân hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt cũng tốt hơn, không còn vẻ tái nhợt xanh xẩm.
Dận Tự một lòng theo dõi biến hóa trên gương mặt y, giờ mới dần dần bình tâm lại.
Sắc trời dần về khuya, đến tiểu nha hoàn cũng để lộ vẻ mặt mệt mỏi, Dận Tự cho cô lui xuống, đồng thời không cho người vào nữa, chỉ còn lại một mình hắn ngồi đấy, nhìn người nằm trên giường, thở dài, đắp chăn lại cho y.
Một hồi lâu sau, mí mắt Dận Chân khẽ run, từ từ mở ra, đưa mắt lập tức nhìn thấy người đang canh giữ bên giường y.
Tứ chi mềm nhũn, hô hấp suy yếu, y lại cố hết sức giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào góc áo của Dận Tự, môi khẽ mấp máy, tạo thành khẩu hình ba chữ.
Không sao đâu.
Dận Tự cầm bàn tay vươn ra của y, cảm thụ ấm áp từ lòng bàn tay đó, mỉm cười.
“Ngủ đi, đệ ở đây.”
Dận Chân hơi nhoẻn miệng, xong mới nhắm hai mắt, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngoài phòng hải đường nảy chồi, nhuốm đỏ cả đầu cành, vươn thân đến bên song cửa sổ.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch