Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 115: Cớ (hạ)
“Không được.” Dận Chân lạnh lùng nói, âm điệu kiên quyết.
Dận Tự mỉm cười, nhấc ấm trà trên bàn lên rót đầy cho cả hai, rồi mới nói: “Đệ không phải chỉ vì huynh, mà còn là vì tự bảo vệ bản thân, nếu như huynh bị ông nghi ngờ, chắc chắn đệ cũng không hơn gì, sống cùng sống, chết cùng chết, hiện tại có thể giữ được một người, còn hơn kéo cả hai cùng xuống?”
Hắn nâng chung trà uống một ngụm, nước trà nhạt nhẽo, đương nhiên không sánh bằng loại trong nhà mình, nhưng nhìn đối phương kiên quyết từ chối, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Chân tình bao nhiêu năm cũng không uổng phí.
Dù cuối cùng phải có một người lùi bước, có thể nhận được câu trả lời như vậy của y, cũng không uổng phí bản thân đưa ra lựa chọn này.
“Tứ ca.” hắn ngẩng đầu, mỉm cười.
“Đệ không có chí lớn như huynh, ngày sau chỉ cần đảm bảo đệ bình yên phú quý, đệ đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Dận Chân kinh ngạc nhìn hắn, như muốn đem người trước mắt khắc sâu vào đáy lòng, một dòng hơi nóng bỗng trào lên cổ họng viền mắt, nhưng bị y kiềm lại, im lặng hồi lâu, chỉ vươn tay, đặt lên tay đối phương.
Sinh thời, nhất định không phụ ngươi.
Đến lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên, gần như phá vỡ bầu không khí ban đầu, Dận Tự giống như hoàn toàn không có việc gì, tán chuyện đùa giỡn, Dận Chân chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chêm một hai câu.
Dùng cơm xong, hai người lại dạo phố chọn đồ chơi mà Hoằng Huy và bảo bảo thích.
“Đệ mua nhiều như vậy, thằng nhóc đó chắc chắn sẽ vui ngất trời.” Dận Chân nhìn đống đồ được Lục Cửu và Tiểu Cần tay xách nách mang, lắc đầu.
“Huynh không muốn làm cha hiền, chẳng nhẽ không cho đệ cưng cháu sao?” Dận Tự cười nói, bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn về phía nào đó.
“Sao vậy?” Dận Chân nhìn theo hắn, hướng về một sạp đồ.
Sạp đồ bán đồ dùng của nữ tử, phổ thông bình thường, thô lậu đơn giản, chỉ e đến cả nha hoàn trong phủ còn thấy chướng mắt.
Dận Tự nhặt lên một tràng hạt từ đống son phấn, hạt châu hình như làm từ gỗ, có phần giống gỗ đàn hương, trên hạt còn khắc hoa văn, xem kỹ thì đúng là mười tám vị La Hán trong Phật Giáo, trông rất sống động, tinh tế tỉ mỉ.
Chủ sạp thấy hai người ăn mặt bất phàm, không khỏi nhiệt tình giới thiệu: “Công tử thật tinh mất, tràng hạt này thật sự bất phàm, không nói xạo với ngài, đây là do gia trưởng truyền lại từ nhiều thế hệ....”
Mặc gã ba hoa, Dận Tự không hề để ý, móc bạc đưa cho gã, lập tức cất vào tay áo.
Tràng hạt này chắc chắn là mua cho Phú Sát thị.
Dận Chân mơ hồ phán đoán, cũng biết đây là chuyện thường tình, nhưng vẫn phảng phất cảm thấy chua chát trong lòng.
Chẳng mấy chốc, đã tới cửa phủ Liêm Quận vương, hai người từ biệt.
Dận Tự bảo Lục Cửu mang đồ vào trước, hắn quay qua cười với Dận Chân: “Ngày mai chúc mừng sinh thần của Hoằng Huy, đệ nhất định sẽ đến đúng giờ, bây giờ không tiếp tục giữ huynh lại nữa.”
Không giữ thì không giữ, ngươi cầm tràng hạt đi hiến cho vợ ngươi đi.
Dận Chân đay nghiến trong lòng, hồn nhiên không phát giác tâm tính bản thân lúc này cực kỳ giống tiểu nữ nhi suy tính thiệt hơn, ngoài mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ ừ một tiếng, xoay lưng bước đi.
“Tứ ca.”
Đằng sau truyền tới tiếng gọi của Dận Tự, Dận Chân đứng lại, điềm nhiên nói: “Còn có việc?”
Dận Tự thưởng thức đủ rồi, mới đem một vật nhét vào tay y.
“Không có.”
Người nọ phủi phủi y phục, cười híp mắt hồi phủ.
Dận Chân mở to mắt nhìn chằm chằm cổng lớn đóng lại trước mắt y, lại cúi đầu nhìn vật trong tay.
Chính là tràng hạt bằng gỗ lúc nãy Dận Tự mua trên đường.
Chất gỗ sờ rất mượn nhẵn bóng, nắm trong tay, không hề cảm thấy cộm.
Tuy Hoằng Huy là Hoàng tử, nhưng hiện tại chỉ mới sáu tuổi đầu, đương nhiên sinh thần không đãi tiệc rình rang, đáng nhẽ chỉ có cả nhà tụ tập, nhưng do có quan hệ thân thiết với phủ Liêm Quận vương, nên mời cả nhà Dận Tự đến.
Bảo bảo trời sinh thích cười, nhìn thấy cảnh tượng này càng hào hứng khoa tay múa chân, cái miệng cười toét không thấy răng thấy ai cũng trưng ra, cười đến nỗi mọi người yêu thương không rời, chuyền tay nhau vừa ôm vừa hôn.
Hoằng Huy theo đuôi bảo bảo, cũng la hét đòi ôm, không hề để tâm chuyện bảo bảo giành hết danh tiếng của nó.
Na Lạp thị và Đình Xu ngồi một bên xúm xít chuyện thường ngày, một bên nhìn theo mà cười ha ha.
Trắc phúc tấn Lý Thị ôm Nhị A ca Hoằng Huy mới tròn hai tuổi, đứng bên cạnh là Đại Cách cách vừa lên tám, trơ mắt nhìn bức tranh hòa thuận êm ấm này, bản thân thì giống như người ngoài chẳng liên can.
Lý thị thầm nghiến răng, giấu đi oán hận vừa lướt qua con ngươi, thay bằng dáng cười lấy lòng, thường hay cố chêm vào một hai câu.
Dận Chân và Dận Tự từ ngoài bước vào, mọi người vội đứng dậy đón tiếp.
Dận Tự ở đây, Lý thị không hợp nán lại, nói vài câu thì lập tức dẫn theo Hoằng Huy và Đại Cách cách cáo lui.
Lúc đi ngang qua Dận Tự, hắn nhìn ả, bất thình lình nói: “Khăn tay của tẩu rất đẹp.”
Lý thị thoáng sửng sốt, vô thức nhìn xuống khăn tay bị mình vò nát, tim giật bắn, cố cười miễn cưỡng: “Bát gia quá khen.”
Vừa dứt lời liền cúi chào, gấp gáp bỏ đi.
Na Lạp thị là tẩu ruột, không cần tránh mặt, nàng thấy Dận Tự để ý đến Lý thị, thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”
Trong tiềm thức nàng cảm thấy hắn không phải người sẽ vô tình nói một câu như vậy.
Dận Tự lắc đầu, Hoằng Huy lập tức sáp lại làm nũng với hắn, bảo bảo cũng bắt đầu bi bô theo, khung cảnh trở nên ồn ào náo nhiệt, Na Lạp thị chỉ đành dằn xuống nghi vấn trong lòng, sắp xếp dọn món chia món.
Đợi cơm rượu no đủ, mấy đứa nhỏ được nhũ mẫu ôm xuống nghỉ ngơi, Na Lạp thị lại nhắc đến chuyện mới nãy.
“Bát đệ, ban nãy đệ....”
Dận Tự nói: “Tứ tẩu, dạo gần đây sức khỏe Hoằng Huy thế nào?”
Na Lạp thị sửng sốt. “Lúc mới chào đời sức khỏe của nó tương đối yếu, nhưng hiện tại thấy không có gì bất ổn, bình thường cũng ít khi bị bệnh.”
“Thật ra cũng không có gì, trong nhà âm u, sợ trẻ con sức khỏe yếu dễ bị nhiễm bệnh, tứ tẩu phải để ý nhiều hơn.”
Khăn tay là tơ tằm thượng hạng, tính chất trơn mịn, có thể vò nát khăn thành thế, biểu thị trong lòng có oán khí sâu sắc, trong chốn quyền quý nhà cao cửa rộng này vì đấu đá tình cảm thậm chí vạ đến con cái là chuyện không hiếm.
Một câu nói qua loa, nhưng với tài trí của Na Lạp thị, lập tức nghe hiểu ý tại ngôn ngoại trong đấy.
Dận Chân cũng khẽ nhíu mày, y lớn lên trong cung, sao có thể không rõ.
Đình Xu không nói gì, cúi đầu nhìn họa tiết trên kỳ phục, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì hiện tại trong phủ Dận Tự chỉ có mỗi bảo bảo nối dõi, nếu không phải Trương thị không thể sinh con nữa, e rằng hiện tại nàng cũng phải luôn luôn canh cánh đề phòng.
Nữ tử vốn yếu đuối, làm mẹ rồi ắt mạnh mẽ, Lý thị tuy rằng khó ưa, nhưng không phải không đáng thương.
Thẩm Triết khuyên Dận Tự nên từ quan để bảo toàn bản thân, lại không ngờ rằng mới mấy ngày sau, tấu chương buộc tội Dận Tự đã được trình lên Khang Hy.
Tấu chương được nhiên là do Ngự sử trình lên, lại còn là người rất thông minh.
Trước nay, địa vị của Ngự sử đều rất nhạy cảm mà tách biệt, ngay cả triều Minh rất thích hở ra là phạt trượng đại thần, cũng rất ít khi tự tiện xử lý Ngự sử.
Không dùng lời để buộc tội, là quy luật bất thành văn qua các đời triều đại, người Mãn đoạt thiên hạ trên lưng ngựa, lúc nhập quan, mười ngày Dương Châu, ba lần đồ sát Gia Định, đã khiến người Hán trong lòng sợ hãi sinh bất mãn, để tăng cường sự thống trị, đương nhiên phải tuân theo nhiều quy tắc của người Hán, trong số đó có ưu đãi dành cho Ngự sử.
Vào năm Khang Hy thứ ba mươi lăm, chúng Hoàng tử bắt đầu từ từ bồi đắp thế lực riêng, ngấm ngầm ngán nhau, hiển nhiên Ngự sử cũng thành công cụ cho họ lợi dụng.
Giống như tấu chương buội tội Dận Tự lần này, vô phương phỏng đoán dụng ý của người thượng tấu, rốt cuộc là thật sự trung trinh, hay bị người khác sai khiến.
Tấu chương thuở đầu, chỉ buộc tội Dận Tự ở Lại Bộ “Ăn không ngồi rồi, hoàn toàn góp sức”.
Dần dà, nội dung cũng thay đổi, đến cả lời nói đoạt mạng như “Giả vờ vô tâm, thực tế đang lung lạc lòng người, bản ơn để kết bè” cũng được trình lên.
Khang Hy chỉ giữ lại tấu chương, nhưng không trách phạt người thượng tấu, thái độ của ông, khiến người khác phải suy ngẫm.
Đám Lão Cửu, Lão Thập và Thập Tam nổi trận lôi đình, muốn ra mặt cho hắn, nhưng bị Dận Tự ém xuống.
Đấy vốn là chuyện hắn định làm, hiện tại có người giúp, chẳng phải đỡ mất công suy nghĩ.
Dận Tự chọn một ngày, một mình cầu kiến Khang Hy.
Sau khi vào Tây Noãn Các, lập tức vén áo quỳ xuống.
“Nhi thần tới thỉnh tội.”
Dận Tự mỉm cười, nhấc ấm trà trên bàn lên rót đầy cho cả hai, rồi mới nói: “Đệ không phải chỉ vì huynh, mà còn là vì tự bảo vệ bản thân, nếu như huynh bị ông nghi ngờ, chắc chắn đệ cũng không hơn gì, sống cùng sống, chết cùng chết, hiện tại có thể giữ được một người, còn hơn kéo cả hai cùng xuống?”
Hắn nâng chung trà uống một ngụm, nước trà nhạt nhẽo, đương nhiên không sánh bằng loại trong nhà mình, nhưng nhìn đối phương kiên quyết từ chối, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Chân tình bao nhiêu năm cũng không uổng phí.
Dù cuối cùng phải có một người lùi bước, có thể nhận được câu trả lời như vậy của y, cũng không uổng phí bản thân đưa ra lựa chọn này.
“Tứ ca.” hắn ngẩng đầu, mỉm cười.
“Đệ không có chí lớn như huynh, ngày sau chỉ cần đảm bảo đệ bình yên phú quý, đệ đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Dận Chân kinh ngạc nhìn hắn, như muốn đem người trước mắt khắc sâu vào đáy lòng, một dòng hơi nóng bỗng trào lên cổ họng viền mắt, nhưng bị y kiềm lại, im lặng hồi lâu, chỉ vươn tay, đặt lên tay đối phương.
Sinh thời, nhất định không phụ ngươi.
Đến lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên, gần như phá vỡ bầu không khí ban đầu, Dận Tự giống như hoàn toàn không có việc gì, tán chuyện đùa giỡn, Dận Chân chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chêm một hai câu.
Dùng cơm xong, hai người lại dạo phố chọn đồ chơi mà Hoằng Huy và bảo bảo thích.
“Đệ mua nhiều như vậy, thằng nhóc đó chắc chắn sẽ vui ngất trời.” Dận Chân nhìn đống đồ được Lục Cửu và Tiểu Cần tay xách nách mang, lắc đầu.
“Huynh không muốn làm cha hiền, chẳng nhẽ không cho đệ cưng cháu sao?” Dận Tự cười nói, bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn về phía nào đó.
“Sao vậy?” Dận Chân nhìn theo hắn, hướng về một sạp đồ.
Sạp đồ bán đồ dùng của nữ tử, phổ thông bình thường, thô lậu đơn giản, chỉ e đến cả nha hoàn trong phủ còn thấy chướng mắt.
Dận Tự nhặt lên một tràng hạt từ đống son phấn, hạt châu hình như làm từ gỗ, có phần giống gỗ đàn hương, trên hạt còn khắc hoa văn, xem kỹ thì đúng là mười tám vị La Hán trong Phật Giáo, trông rất sống động, tinh tế tỉ mỉ.
Chủ sạp thấy hai người ăn mặt bất phàm, không khỏi nhiệt tình giới thiệu: “Công tử thật tinh mất, tràng hạt này thật sự bất phàm, không nói xạo với ngài, đây là do gia trưởng truyền lại từ nhiều thế hệ....”
Mặc gã ba hoa, Dận Tự không hề để ý, móc bạc đưa cho gã, lập tức cất vào tay áo.
Tràng hạt này chắc chắn là mua cho Phú Sát thị.
Dận Chân mơ hồ phán đoán, cũng biết đây là chuyện thường tình, nhưng vẫn phảng phất cảm thấy chua chát trong lòng.
Chẳng mấy chốc, đã tới cửa phủ Liêm Quận vương, hai người từ biệt.
Dận Tự bảo Lục Cửu mang đồ vào trước, hắn quay qua cười với Dận Chân: “Ngày mai chúc mừng sinh thần của Hoằng Huy, đệ nhất định sẽ đến đúng giờ, bây giờ không tiếp tục giữ huynh lại nữa.”
Không giữ thì không giữ, ngươi cầm tràng hạt đi hiến cho vợ ngươi đi.
Dận Chân đay nghiến trong lòng, hồn nhiên không phát giác tâm tính bản thân lúc này cực kỳ giống tiểu nữ nhi suy tính thiệt hơn, ngoài mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ ừ một tiếng, xoay lưng bước đi.
“Tứ ca.”
Đằng sau truyền tới tiếng gọi của Dận Tự, Dận Chân đứng lại, điềm nhiên nói: “Còn có việc?”
Dận Tự thưởng thức đủ rồi, mới đem một vật nhét vào tay y.
“Không có.”
Người nọ phủi phủi y phục, cười híp mắt hồi phủ.
Dận Chân mở to mắt nhìn chằm chằm cổng lớn đóng lại trước mắt y, lại cúi đầu nhìn vật trong tay.
Chính là tràng hạt bằng gỗ lúc nãy Dận Tự mua trên đường.
Chất gỗ sờ rất mượn nhẵn bóng, nắm trong tay, không hề cảm thấy cộm.
Tuy Hoằng Huy là Hoàng tử, nhưng hiện tại chỉ mới sáu tuổi đầu, đương nhiên sinh thần không đãi tiệc rình rang, đáng nhẽ chỉ có cả nhà tụ tập, nhưng do có quan hệ thân thiết với phủ Liêm Quận vương, nên mời cả nhà Dận Tự đến.
Bảo bảo trời sinh thích cười, nhìn thấy cảnh tượng này càng hào hứng khoa tay múa chân, cái miệng cười toét không thấy răng thấy ai cũng trưng ra, cười đến nỗi mọi người yêu thương không rời, chuyền tay nhau vừa ôm vừa hôn.
Hoằng Huy theo đuôi bảo bảo, cũng la hét đòi ôm, không hề để tâm chuyện bảo bảo giành hết danh tiếng của nó.
Na Lạp thị và Đình Xu ngồi một bên xúm xít chuyện thường ngày, một bên nhìn theo mà cười ha ha.
Trắc phúc tấn Lý Thị ôm Nhị A ca Hoằng Huy mới tròn hai tuổi, đứng bên cạnh là Đại Cách cách vừa lên tám, trơ mắt nhìn bức tranh hòa thuận êm ấm này, bản thân thì giống như người ngoài chẳng liên can.
Lý thị thầm nghiến răng, giấu đi oán hận vừa lướt qua con ngươi, thay bằng dáng cười lấy lòng, thường hay cố chêm vào một hai câu.
Dận Chân và Dận Tự từ ngoài bước vào, mọi người vội đứng dậy đón tiếp.
Dận Tự ở đây, Lý thị không hợp nán lại, nói vài câu thì lập tức dẫn theo Hoằng Huy và Đại Cách cách cáo lui.
Lúc đi ngang qua Dận Tự, hắn nhìn ả, bất thình lình nói: “Khăn tay của tẩu rất đẹp.”
Lý thị thoáng sửng sốt, vô thức nhìn xuống khăn tay bị mình vò nát, tim giật bắn, cố cười miễn cưỡng: “Bát gia quá khen.”
Vừa dứt lời liền cúi chào, gấp gáp bỏ đi.
Na Lạp thị là tẩu ruột, không cần tránh mặt, nàng thấy Dận Tự để ý đến Lý thị, thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”
Trong tiềm thức nàng cảm thấy hắn không phải người sẽ vô tình nói một câu như vậy.
Dận Tự lắc đầu, Hoằng Huy lập tức sáp lại làm nũng với hắn, bảo bảo cũng bắt đầu bi bô theo, khung cảnh trở nên ồn ào náo nhiệt, Na Lạp thị chỉ đành dằn xuống nghi vấn trong lòng, sắp xếp dọn món chia món.
Đợi cơm rượu no đủ, mấy đứa nhỏ được nhũ mẫu ôm xuống nghỉ ngơi, Na Lạp thị lại nhắc đến chuyện mới nãy.
“Bát đệ, ban nãy đệ....”
Dận Tự nói: “Tứ tẩu, dạo gần đây sức khỏe Hoằng Huy thế nào?”
Na Lạp thị sửng sốt. “Lúc mới chào đời sức khỏe của nó tương đối yếu, nhưng hiện tại thấy không có gì bất ổn, bình thường cũng ít khi bị bệnh.”
“Thật ra cũng không có gì, trong nhà âm u, sợ trẻ con sức khỏe yếu dễ bị nhiễm bệnh, tứ tẩu phải để ý nhiều hơn.”
Khăn tay là tơ tằm thượng hạng, tính chất trơn mịn, có thể vò nát khăn thành thế, biểu thị trong lòng có oán khí sâu sắc, trong chốn quyền quý nhà cao cửa rộng này vì đấu đá tình cảm thậm chí vạ đến con cái là chuyện không hiếm.
Một câu nói qua loa, nhưng với tài trí của Na Lạp thị, lập tức nghe hiểu ý tại ngôn ngoại trong đấy.
Dận Chân cũng khẽ nhíu mày, y lớn lên trong cung, sao có thể không rõ.
Đình Xu không nói gì, cúi đầu nhìn họa tiết trên kỳ phục, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì hiện tại trong phủ Dận Tự chỉ có mỗi bảo bảo nối dõi, nếu không phải Trương thị không thể sinh con nữa, e rằng hiện tại nàng cũng phải luôn luôn canh cánh đề phòng.
Nữ tử vốn yếu đuối, làm mẹ rồi ắt mạnh mẽ, Lý thị tuy rằng khó ưa, nhưng không phải không đáng thương.
Thẩm Triết khuyên Dận Tự nên từ quan để bảo toàn bản thân, lại không ngờ rằng mới mấy ngày sau, tấu chương buộc tội Dận Tự đã được trình lên Khang Hy.
Tấu chương được nhiên là do Ngự sử trình lên, lại còn là người rất thông minh.
Trước nay, địa vị của Ngự sử đều rất nhạy cảm mà tách biệt, ngay cả triều Minh rất thích hở ra là phạt trượng đại thần, cũng rất ít khi tự tiện xử lý Ngự sử.
Không dùng lời để buộc tội, là quy luật bất thành văn qua các đời triều đại, người Mãn đoạt thiên hạ trên lưng ngựa, lúc nhập quan, mười ngày Dương Châu, ba lần đồ sát Gia Định, đã khiến người Hán trong lòng sợ hãi sinh bất mãn, để tăng cường sự thống trị, đương nhiên phải tuân theo nhiều quy tắc của người Hán, trong số đó có ưu đãi dành cho Ngự sử.
Vào năm Khang Hy thứ ba mươi lăm, chúng Hoàng tử bắt đầu từ từ bồi đắp thế lực riêng, ngấm ngầm ngán nhau, hiển nhiên Ngự sử cũng thành công cụ cho họ lợi dụng.
Giống như tấu chương buội tội Dận Tự lần này, vô phương phỏng đoán dụng ý của người thượng tấu, rốt cuộc là thật sự trung trinh, hay bị người khác sai khiến.
Tấu chương thuở đầu, chỉ buộc tội Dận Tự ở Lại Bộ “Ăn không ngồi rồi, hoàn toàn góp sức”.
Dần dà, nội dung cũng thay đổi, đến cả lời nói đoạt mạng như “Giả vờ vô tâm, thực tế đang lung lạc lòng người, bản ơn để kết bè” cũng được trình lên.
Khang Hy chỉ giữ lại tấu chương, nhưng không trách phạt người thượng tấu, thái độ của ông, khiến người khác phải suy ngẫm.
Đám Lão Cửu, Lão Thập và Thập Tam nổi trận lôi đình, muốn ra mặt cho hắn, nhưng bị Dận Tự ém xuống.
Đấy vốn là chuyện hắn định làm, hiện tại có người giúp, chẳng phải đỡ mất công suy nghĩ.
Dận Tự chọn một ngày, một mình cầu kiến Khang Hy.
Sau khi vào Tây Noãn Các, lập tức vén áo quỳ xuống.
“Nhi thần tới thỉnh tội.”
Tác giả :
Mộng Khê Thạch