Sơn Hà Dị Biến
Chương 18: Thành công quản lý Bồng Sơn.
“ Hello, How are you?”
???
Vào thời điểm này còn có người lạc quan như vậy sao? Giọng điều sao mà vui tưới đến vậy.
Khoan đã, xung quanh còn có nhiều người khác nữa, họ còn đang cầm cung, mà họ còn chỉa mũi tên vào mình nữa.
“ Các người là ai?”
“ Bất lịch sự quá đấy, người ta chào hỏi vậy rồi mà.”
Lúc này Khang nói nhỏ vào tai Mí: “Cậu Mí, chào hỏi nhau mà không giới thiệu trước là không hay đâu.”
Mí liền tặng cho Khang một cục u ngay đầu.
Ai mướn mày chỉ.
“ Chúng tôi không có thời gian đâu, tại sao lại bao vây chúng tôi.”
Người dẫn đầu đội Dị Năng Giả là Trần Văn Chung lên tiếng chất vấn.
“ Thật ra chúng tôi cũng không muốn như vậy, nhưng ngài chủ tịch thị trấn lại muốn gây hại cho chúng thôi. “
Mí nói đến đây tỏ vẻ tủi nhục, tay cố vờ lau lau con mắt khô khan không một giọt nước.
Diễn tệ quá!
“ Thử hỏi xem, tôi có nên khống chế các người để dễ dàng xử lí chuyện chính hay không?”
“…”
Đám người phía Trần Văn Chung liền thủ thế, cầm lên những vũ khí thô sơ, nhưng trông không có một sự uy hiếp nào cả.
Có mấy Dị Năng Giả phừng phừng ngọn lửa nơi bàn tay chuẩn bị phóng bất cứ lúc nào mới có vẻ nguy hiểm mà thôi.
“ Anh nhìn xem, chúng tôi đã bao vây các anh rồi. Manh động là bọn họ bắn thật đấy.”
Bỗng có 4 con sói phá đi bầu không khí này, chúng lao đến tấn công đám người.
“ Sói, có sói.”
“ Đứng yên đó, đừng có lo.”
Mí trấn an mọi người. Sau đó vỗ vai Khang.
Khang gật đầu một cái sau đó rút kiếm lao đến bọn sói.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Khang nhẹ nhàng như một cơn gió. Cậu lả lướt múa vài đường kiếm, né tránh sau đó lại tung một chém ngang, chém dọc. Chỉ trong vòng chưa tới 3 phút dằn co, Khang dễ dàng hạ gục 4 con sói đó.
Trần Văn Chung cũng có cái nhìn khác về những người bao vây hắn.
Họ rất mạnh, tốt nhất không nên phản kháng, sẽ hại chết rất nhiều mạng người.
4 con sói tuy có thể giết được, nhưng dễ dàng như vậy rõ ràng đội của Trần Văn Chung không ai làm được. Tốc độ, sức mạnh như vậy không phải một học sinh nên có.
Trần Văn Chung cân nhắc một lúc sau đó đưa ra quyết định đầu hàng. Dây trói hắn có thể phá ra bất cứ lúc nào. Nếu như sự việc xảy ra khác với ý muốn.
Thế nhưng lại khác như hắn nghĩ, Mí còng cho hắn cái còng tay số 8.
Mẹ ơi, như vậy làm sao mà phá nổi.
Trần Văn Chung muốn khóc nhưng khóc không được.
….
Mọi việc xem như đã giải quyết xong, chỉ còn một việc chính nữa mà thôi.
Mí áp giải tù binh vào trung tâm thị trấn. Đứng tại quảng trường, trước uỷ ban nhân dân, nơi mà vị chủ tịch thị trấn đang ở.
Xung quanh là các cảnh sát cơ động, trang bị dao chiến đấu, nhưng so với trang bị của Bang Xích Huyết lại thua mấy phần.
Lúc này vị chủ tịch cũng nhận được tin tức. Đội Dị Năng Giả lẫn đội cảnh sát cũng bị bắt gần một nửa.
Đám vô dụng này, vậy mà cũng đấu không lại mấy thằng nhóc, chúng chỉ có mấy mươi người thôi đấy.
Vị chủ tịch vẫn một mặt lạnh lùng, cao ngạo. Ông ta phất tay ra lệnh cho đám cảnh sát còn lại bao vây nhóm người.
Người dân xung quanh đã bu lại kín mít. Có người thấy hả dạ, có người thấy sợ hãi, có người mong chờ điều gì đó,… muôn hình vạn trạng cảm xúc.
“ Ông không thấy tôi đang bắt giữ con tin à?”
“ Hừ, cái bọn vô dụng này, chết cũng đáng.”
Tuy nói vậy, nhưng chủ tịch vẫn hi vọng họ sống, bởi vì những người này sống, mới có người đi kiếm ăn cho ông ta. Nhưng trong lúc này ông ta không thể nhún nhường trước kẻ địch được.
Mí lại gần vỗ vai Trần Văn Chung, giọng điệu thương cảm chia sẻ.
“ Đấy, các anh nghe thấy không. Dù gì cũng kề cạnh nhau lúc hoạn nạn, vậy mà ông ta nói ra được những lời như vậy.”
Mí lại lấy tay chùi nước mắt, cố diễn ra vẻ thương cảm.
Vị Chủ Tịch rất tức giận, nhưng cũng không biết phải xử lý làm sao, lời đã nói ra rồi. Chỉ là không ngờ thằng nhóc này lại dùng kế ly gián.
Trần Văn Chung “hừ” một tiếng, cố quay mặt sang chỗ khác, sau đó nói tiếp.
“ Các người ai cũng như ai thôi, tôi chiến đấu là vì người dân, chứ không phải vì ai khác.”
Mí nghe thì cảm thấy rất bất ngờ. Không ngờ anh ta lại chính trực như vậy.
“ Ồ, như anh nói, thì tại sao người dân lại đói khổ thế kia, còn tên béo đằng kia lại phè phởn như vậy?”
“ Tôi…”
Trần Văn Chung muốn nói gì đó nhưng không nói được.
Thấy tình hình không ổn, vị Chủ Tịch liền đẩy sang đe doạ, chuyển một vấn đề khác.
“ Ha ha, tôi làm cũng vì mọi người thôi, hiện tại tôi đã cử một đội cảnh sát qua bên kia sông thu hoạch rồi. Giờ này có lẽ cũng đã quản lý được bên đó. Mọi người giúp tôi xử lý đám nhóc này, tôi hứa sẽ phân phát lương thực thật nhiều cho mọi người.”
Người dân càng bàn tán hơn, gì mà bên kia sông, gì mà lương thực, gì mà quản lý khu mới. Chẳng phải là thôn Phú Văn sao? Không lẽ mấy thằng nhóc này từ bên kia qua đây?
Cảm xúc mọi người liền lẫn lộn. Bấy giờ thức ăn sắp có, chỉ cần cùng nhau hạ mấy chục đứa nhóc này là có thức ăn rồi.
Đúng, đúng như vậy, chỉ cần kích động được người dân, mấy thằng nhóc này không có đường sống.
Mí cảm thấy tình hình đang chuyển biến xấu. Lúc này lời nói không thể nào lay chuyển được, cho nên buộc phải dùng biện pháp mạnh.
Khang nhận lệnh, nhanh chóng chạy tới vị Chủ Tịch. Có mấy cảnh sát cơ động bảo vệ nhưng nhanh chóng bị hạ gục. Mọi người thấy vậy cũng lao lên, nhưng chưa kịp làm gì.
“ Cái bọn vô dụng này, tụi mày vậy mà không cản được một thằng nhóc. Còn tụi ở thôn Phú Văn, chúng mày đợi mà nhận tin xấu đi, người của tao đi cướp bóc bên thôn chúng mày rồi. Tao đã hạ lệnh, ai không tuân theo liền chém chết. Bấy giờ chắc cũng chết mấy chục người rồi nhỉ. Ha ha ha ha.”
Trong lúc chủ tịch tự biên tự diễn, tự lộ ý cười, Mí chỉ nhẹ nhàng vỗ vai ông ta, cho đến khi ông ta chú ý thì mí chỉ tay lại phía đằng kia, nhẹ nhàng nói.
“ Ý ông là nhóm người đó hả?”
Lúc này các thành viên trong Bang Xích Huyết áp giải tên chỉ huy từ bên thôn qua, từ từ tiến tới chỗ Mí.
Chủ Tịch thấy lúc này đã thất vọng vô cùng. Biết là không thể nào van xin được nữa, ông ta vô lực mặc cho nhóm người làm gì làm.
Tuy giải quyết được vị chủ tịch, nhưng lòng dân lại bất ổn, cần phải xử lý nhanh chóng. Mà lúc này lời hứa về thứ họ cần là một giải pháp hiệu quả nhất. Tuy nhiên, đâu có đơn giản là giúp đỡ không công, Mí phải kiếm lợi gì đó chứ nhỉ.
Để đạt hiệu quả hơn, Mí cần phải thể hiện ra sức mạnh của Bang Xích Huyết.
“ Mọi người, lý do mà mọi người đói khổ, chính là cách quản lý ngu dốt của tên chủ tịch này. Bây giờ tôi sẽ nắm quyền quản lý, sẽ không ai phải thiếu cái ăn nữa. Tuy nhiên, ai có ý đồ phản bội, liền giống như cái Uỷ Ban này.”
Mí chỉ tay vào phía Uỷ Ban, gật đầu với Tuyết Sương.
Tuyết Sương hiểu ý, lấy mũi tên trọng lực ra, bắn thẳng vào ngôi nhà.
Mũi tên va phải bức tường, kích hoạt nội tại, bỗng nhiên bức tường bị đổ sập một mảng lớn.
Tuyết Sương tiếp tục bắn thêm hai mũi tên nữa, Uỷ Ban gần như bị sụp đổ hoàn toàn.
Người dân sợ hãi, đây là sức mạnh của Dị Năng Giả sao.
Những người lúc đầu có hiềm kích liền sợ sệt, bất giác không dám đối địch nữa. Nhưng lòng vẫn không phục.
Mí quan sát một lượt, bây giờ là đến lúc xoa, vừa đánh vừa xoa.
“ Tôi sẽ chỉ dẫn cho mọi người cách sinh tồn. Việc cơ bản đầu tiên, là mọi người đã chọn sai nơi để săn bắt.”
Nhiều người quay qua quay lại, bàn tán càng xôn xao hơn.
Hoá ra lâu nay họ chết oan uổng trong kia.
Sự sợ hãi đã làm họ lu mờ, không dám đối mặt với những nguy hiểm khác.
Nghe nói đến đây, ai nấy đều uất ức.
Đồng đội, người nhà hi sinh rất nhiều trong đó, vậy mà họ chưa một lần thử thám hiểm các nơi khác.
Trước tiên, chúng tôi sẽ dẫn đầu đội tìm kiếm, chia ra vào các đồi sương trắng để thu hoạch thức ăn cho mọi người. Mọi người kêu gọi tất cả người dân, đến tối, sẽ phân phát thức ăn cho mọi người.
“ Nhưng trước tiên, tôi phải làm một việc rất quan trọng.”
Cái Mí cảm thấy thiếu ở đây chính là sự quyết đoán. Nếu không cho họ thấy một sự tôn trọng nhất định thì có thể dẫn đến nhiều điều rắc rối không lường trước được.
Mà đôi khi, sự tôn trọng cũng đến từ nỗi sợ hãi.
Mí lôi tên chủ tịch ra giữa quảng trường, trước sự chứng kiến của bao người.
“ Bây giờ tôi sẽ xử tử ông ta. Thứ nhất vì dám cướp thuyền của tôi. Thứ hai, dám có ý định cướp bóc thôn của tôi. Thứ ba, dám đe doạ tôi.”
Mí gằn từng chữ, sau đó một chém bay đầu Chủ Tịch. Người nhà ông ta cũng ở đó, tuy nhiên lại không dám nói gì. Chỉ biết lặng câm mà khóc.
“ Chưa hết, những người đã theo lệnh qua thôn của thôi cướp bóc, sẽ bị phạt làm các công việc nặng nhọc 3 tháng, sau đó sẽ được tự do.”
Mí lau đi vết máu ở kiếm. Sau đó đưa thanh kiếm lên cao, tuyên bố.
“ Từ bây giờ, thị trấn Bồng Sơn chính là nơi tôi bảo vệ, kẻ nào xâm phạm, giết không tha.”
Nghe thấy vậy, mọi người từ cảm xúc sợ hãi liền đổi sang vui mừng. Họ tung hô liên tục, mà khởi đầu chính là từ những người của Bang Xích Huyết.
Bồng Sơn muôn năm!
Xích Huyết Bang chiến thắng!
Bồng Sơn muôn năm!
Xích Huyết Bang chiến thắng!