Sơn Hà Chẩm
Chương 27 Chương 27
Tay nàng rất mềm, bởi vì sốt cao mãi không hạ nên dù chỉ đặt khẽ trên đỉnh đầu hắn, nhưng cũng mang theo độ nóng đốt người. Tựa như sự ấm áp của nàng làm cho người khác phải kinh ngạc.
Vệ Uẩn lặng lẽ nhìn nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng và sự chân thành trong lời nói.
Trong lồng ngực hắn có thứ gì kích động mở ra, khiến hắn không nhịn được mà lên tiếng hứa hẹn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tẩu tẩu yên tâm, sau này cho dù tẩu đi nơi nào, thậm chí gả cho người khác, Tiểu Thất vĩnh viễn là đệ đệ của tẩu, sẽ che chở tẩu tẩu giống như đại ca vậy.”
“Hôm nay tẩu tẩu là Thiếu phu nhân Vệ phủ, sau này là Đại phu nhân Vệ phủ. Dù tẩu tái giá, Vệ phủ cũng vĩnh viễn có vị trí của tẩu.”
Nghe được lời này, Sở Du không khỏi cười, cảm thấy lời này của Vệ Uẩn có chút tính khí trẻ con.
“Ta là Đại phu nhân Vệ phủ, vậy thê tử đệ thì làm thế nào?”
Hiện giờ Vệ gia chỉ còn lại mình Vệ Uẩn, sau khi chôn cất Vệ Trung, hắn sẽ lập tức kế thừa vị trí Trấn Quốc Hầu, mà thê tử Vệ Uẩn, dĩ nhiên sẽ trở thành Đại phu nhân Vệ phủ.
Câu hỏi của Sở Du làm Vệ Uẩn ngẩn người, hắn dường như còn chưa nghĩ tới vấn đề này.
Thấy Vệ Uẩn ngơ ngác, Sở Du bật cười vui vẻ, cảm thấy cuối cùng cũng thấy được chút dáng vẻ trẻ con từ trên mặt người này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng khẽ ho khan, nói với hắn: “Vấn đề này đệ phải suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ một cách nghiêm túc.”
“Vâng.” Vệ Uẩn nghiêm túc gật đầu: “Đệ sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Nghe được lời này, Sở Du càng cười rạng rỡ, Vệ Uẩn vẫn ngơ ngác, không rõ Sở Du đang cười cái gì, Sở Du cười đủ rồi thì dần ngừng lại, ánh mắt rơi trên người Vệ Uẩn, có chút bất đắc dĩ nói: “Đệ ấy…… Đúng là đứa nhỏ ngốc.”
Vệ Uẩn vẫn không hiểu ra sao, Sở Du cũng không trêu hắn nữa, thấy trời dần sáng lên, nàng nhận lấy thuốc từ trong tay Trường Nguyệt, nói với hắn: “Đi ngủ đi, trời gần sáng rồi, đệ cũng không cần chịu đựng như vậy đâu.”
Vệ Uẩn mím môi, như có chút do dự, Sở Du nhướn mày: “Còn có việc à?”
“Đệ…… Tẩu tẩu……” Hắn nhỏ giọng mở miệng: “Đệ có thể ngủ ở gian ngoài không?”
“Hả?”
Sở Du có chút kinh ngạc, sau đó nghe thấy Vệ Uẩn dùng thứ âm thanh nhỏ đến gần như không nghe được, khẽ nói: “Ở đây, lòng đệ thanh thản.”
Hắn không nói nhiều, nhưng Sở Du lại hiểu rõ.
Vào giờ phút này, đối với Vệ Uẩn, có lẽ nàng chính là cảng tránh gió. Nàng đã từng nhìn thấy bộ dạng thảm hại nhất của hắn, vì thế hắn có thể thể hiện tất cả buồn vui của mình ở đây mà không cần phải kiêng nể gì.
Tang huynh tang phụ, bị bỏ tù oan, một thân một mình chống đỡ cửa nhà, chuyện như vậy nếu đặt ở trên người bất kỳ thiếu niên mười bốn tuổi nào, có lẽ đã sớm sụp đổ. Nhưng hắn lại vẫn có thể vẫn duy trì tư thế bình thản ung dung. Thậm chí vào thời khắc quan trọng khi Hoàng thượng đặt câu hỏi, hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh và ngụy trang ra dáng vẻ trung thành.
Lúc nào hắn cũng trong trạng thái căng thẳng cao độ, chỉ có khi ở bên cạnh Sở Du, hắn mới có cảm giác yên lòng.
Sở Du hiểu đây là một loại phản ứng sau khi bị thương. Đối mặt với một Vệ Uẩn như vậy, nàng cũng chỉ có thể gật đầu: “Đệ ngủ gian ngoài đi.”
Trong mắt Vệ Uẩn tràn đầy vui mừng, nhưng lại cẩn thận đè nén, vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh đối với thế giới bên ngoài. Sở Du cũng không vạch trần hắn mà vẫy tay, để người làm đưa hắn ra ngoài, còn nàng nằm trên giường, dùng chăn che người, lại tiếp tục ngủ.
Trước khi ngủ, nàng mơ màng nghe thấy Vệ Uẩn ở gian ngoài gọi mình: “Tẩu tẩu?”
Nàng dùng giọng mũi đáp một tiếng, sau đó nghe thấy đối phương hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu có gặp ác mộng không?”
“Có.”
“Vậy tẩu gặp ác mộng thì đừng sợ,” hắn trợn mắt: “Có đệ ở đây. Bọn họ nói tướng quân mang huyết khí, yêu ma quỷ quái không dám đến gần. Tẩu tẩu, dù trong mộng có bất cứ thứ gì, cũng có đệ bảo vệ tẩu.”
Những lời này của Vệ Uẩn rất khó hiểu, nhưng Sở Du lại hiểu được, lời này của hắn không phải nói cho nàng nghe, mà là nói cho chính mình nghe.
Gặp ác mộng và sợ hãi không phải là Sở Du, mà là Vệ Uẩn.
Trong lòng Sở Du hơi đau đớn, nếu Vệ Uẩn thoải mái khóc lóc, thảm thiết kêu gào thì có lẽ còn không cảm thấy đau lòng như vậy. Nhưng hắn lại bình tĩnh tự tại nói ra những lời đó, khó tránh khỏi làm người nghe cảm thấy thương tiếc.
Sở Du không lên tiếng, sau một hồi, nàng vững vàng nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”
Nghe được câu này, sợi dây cung căng chặt trong lòng Vệ Uẩn đột nhiên buông lỏng.
Hắn như thể vẫn chờ đợi những lời này, đợi rất lâu rất lâu.
Đến khi Vệ Uẩn mở mắt lần nữa thì đã là giờ Thân. Dường như đã từ rất lâu rồi hắn chưa có giấc ngủ nào yên ổn như vậy. Hắn không nằm mơ, không có bất cứ cái gì, mà chỉ ngủ một cách yên yên ổn ổn, giống như lúc chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn vẫn là thiếu niên vô tư non nớt.
Sở Du đã dậy từ sớm, đang trò chuyện cùng Tưởng Thuần ở trong sân.
Tưởng Thuần báo lại những chuyện xảy ra ở Vệ phủ sau khi Sở Du đổ bệnh. Hiện giờ Vệ Uẩn đã trở về, cũng đã đến lúc chôn cất.
Lẽ ra phải chôn cất mấy người Vệ Trung từ lâu, nhưng mà theo quy củ Đại Sở, khi chôn cất người nhà, nhất định phải có một nam đinh trong nhà cầm đèn trường minh thì mới có thể an táng. Trừ khi nhà này không còn bất kỳ nam đình nào thì mới có ngoại lệ.
Hiện giờ Vệ Uẩn vẫn còn sống, cho dù như thế nào thì cũng phải đợi Vệ Uẩn trở về. Hiện giờ Vệ Uẩn đã trở về, Tưởng Thuần lập tức tìm tiên sinh tới xem ngày, cuối cùng quyết định ngày an táng là ngày năm tháng mười.
Ngày này cũng chính là ngày hôm sau, nhưng Sở Du cũng chuẩn bị cho việc an táng từ lâu, bởi vậy cũng xem như không gấp gáp. Mà ngay sáng hôm sau ngày Vệ Uẩn ra tù, Liễu Tuyết Dương cũng dẫn theo năm vị tiểu công tử về kinh, hiện giờ cũng sắp về tới nơi rồi.
Khi Sở Du và Tưởng Thuần kiểm tra đối chiếu thời gian, Vệ Uẩn đã thức dậy, hắn rửa mặt chải đầu xong, nghe thấy Sở Du và Tưởng Thuần đang bàn bạc ở trong sân thì lập tức sai người đẩy xe lăn, đưa hắn đi ra ngoài.
Khi hắn đến sân, Sở Du đang nói mấy chuyện thú vị cùng Tưởng Thuần, trên mặt đều là ý cười.
Vệ Uẩn liền dừng ở đó, lặng lẽ nhìn hai người.
Sở Du nằm nghiêng trên mặt đất, tóc đen xõa ra, cài trâm hoa trên tóc, tay áo dài màu trắng trải trên mặt đất, nhìn có vẻ thản nhiên và bình tĩnh. Mà Tưởng Thuần ngồi quỳ ở đối diện nàng, búi tóc cao, phong thái đoan trang nhã nhặn.
Ánh mặt trời ban chiều sáng chói, rơi trên người hai người, làm cho cả khung cảnh trở nên cực kỳ yên tĩnh. Vệ Uẩn lặng lẽ nhìn, cho dù chỉ là dừng chân nhìn ngắm, cũng sẽ cảm thấy, có một loại ấm áp lan tràn rộng khắp trong lòng.
Hắn không dám đi lên quấy rầy, ngược lại là Sở Du phát hiện ra hắn trước. Nàng quay đầu, thấy Vệ Uẩn thì cười nói: “Tiểu Thất tới à.”
Nụ cười kia hướng về phía hắn, cả thế giới như sáng bừng lên.
Thứ ánh sáng rực rỡ này đến một cách âm thầm lặng lẽ, nhưng lại không thể cưỡng lại.
Hắn đẩy xe lăn đi tới trước mặt nàng, gật đầu nói: “Đại tẩu.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Tưởng Thuần, lại nói: “Nhị tẩu.”
“Đã ăn chưa?” Tưởng Thuần nhìn Vệ Uẩn, mỉm cười hỏi. Vệ Uẩn gật đầu: “Vừa dùng chút điểm tâm ạ.”
Tưởng Thuần gật đầu, nói với Vệ Uẩn: “Ta đang nói tới việc lên núi an táng với đại tẩu đệ, định làm vào ngày năm tháng mười, đệ thấy thế nào?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn im lặng một lát, sau đó chậm rãi gật đầu.
Sau khi ba người bàn bạc toàn bộ quá trình, Tưởng Thuần lập tức đi đặt mua những đồ vật còn chưa chuẩn bị. Sở Du và Vệ Uẩn nhìn theo nàng ấy đi ra sân nhà, ánh mắt Sở Du lại quay về trên người Vệ Uẩn.
“Vừa nãy suy nghĩ gì mà do dự lâu như vậy mới trả lời, hay là ngày năm tháng mười có vấn đề gì sao?”
“Cũng không có vấn đề gì,” Vệ Uẩn cười một tiếng, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Chỉ là đệ vốn tưởng rằng mình sẽ rất khổ sở.”
“Lúc trước mỗi một lần bọn họ bàn bạc với đệ về việc an táng phụ huynh, lòng đệ đều rất khổ sở, đệ không muốn nghe một chữ nào, luôn cảm thấy một khi con người được chôn cất thì sẽ thật sự ra đi mãi mãi.”
Sở Du gật đầu, cũng không nói nhiều, ánh mắt Vệ Uẩn rơi trên người Sở Du: “Nhưng hôm nay các tẩu tẩu nói với đệ chuyện này, đệ cũng không còn khó chấp nhận như vậy nữa.”
“Đau buồn thì đau buồn, nhưng mà……” Vệ Uẩn thở dài: “Cuối cùng đệ cũng phải buông tay.”
Cuối cùng cũng phải chấp nhận, có vài người đã thật sự ra đi.
Sở Du im lặng nhìn hắn, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy ngôn ngữ của mình quá yếu ớt, nàng chỉ có thể cười một tiếng: “Đột nhiên rất hâm mộ những người nói nhiều.”
“Dạ?” Vệ Uẩn có chút nghi ngờ, Sở Du ngước mắt nhìn về phía lá phong đỏ tươi trong sân nhà, cười nói: “Nếu như vậy, có lẽ ta có thể nói rất nhiều rất nhiều điều để an ủi đệ, có lẽ đệ có thể vui vẻ hơn một chút.”
Nghe được lời này, Vệ Uẩn lại cười.
“Thật ra có tẩu ở đây, đệ đã rất thỏa mãn rồi.”
Hắn cụp mắt, che giấu biểu cảm trong mắt, chậm rãi nói: “Có lúc đệ nằm mơ, mơ thấy thế giới này không có tẩu tẩu, chỉ có một mình đệ.”
“Trong mộng không có ta, sẽ như thế nào chứ?”
Sở Du có chút tò mò, Vệ Uẩn im lặng trong chốc lát, Sở Du gần như cho rằng hắn sẽ không nói tiếp, đang định thay đổi đề tài, nàng đột nhiên nghe thấy hắn mở miệng ——
“Đệ mơ thấy một mình đệ mang phụ huynh trở về, vừa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng than khóc khắp nhà. Những tiếng khóc đó khiến đệ cực kỳ tuyệt vọng, các tẩu ấy cứ mãi khóc than, không hề ngừng lại. Đệ ở trong mộng không dám nói lời nào, không dám khóc, cũng không dám có bất kỳ tiếng động gì. Đệ bê bài vị phụ thân, vác trường thương của mình, không hề nhúc nhích.”
“Sau đó đệ bị đẩy vào lao ngục, thật lâu thật lâu…… Chờ tới khi đệ được thả ra ngoài, Nhị tẩu đã không còn, mẫu thân cũng không còn, chỉ có các tẩu tẩu khác quỳ quanh đệ, khóc lóc cầu xin đệ cho các tẩu ấy một phong thư phóng thê. Toàn bộ giấc mơ đều là tiếng khóc, mãi không dừng lại. Chỗ ánh mắt chạm đến không phải màu đen, mà là màu trắng ngắt, khiến người ta lạnh sống lưng.”
“Đệ không có bất kỳ chỗ nào để nghỉ ngơi ——”
Vệ Uẩn có chút hoảng hốt, như thể mình thật sự trải qua một đời như vậy.
Không có đường để đi, không có nơi nào để dừng lại, trên người mang nặng nợ máu, cùng với niềm kỳ vọng của cả nhà mà đi về phía trước, không dừng lại dù chỉ là nửa khắc.
“Đệ chỉ có thể đi về phía trước, dù cho con đường có khó khăn, có gian khổ, lại dài, lại tuyệt vọng đến đâu ——”
“Đệ cũng phải đi về phía trước.”
Sở Du nghe hắn nói, trong mắt lại hiện ra Vệ Uẩn của đời trước.
Hắn thích mặc hai màu trắng đen, khi hắn xuất hiện, thế gian như ngập tràn mùi vị chết chóc và lạnh lẽo.
Người ta gọi hắn là Diêm Vương sống, cũng không chỉ là vì hắn giết quá nhiều người. Mà còn vì, khi hắn xuất hiện, lập tức làm cho người ta cảm thấy hắn mang theo địa ngục trần gian.
Nhưng nghe Vệ Uẩn nói, Sở Du lại hoảng hốt hiểu ra, Vệ Uẩn của đời trước, nào phải mang địa ngục trần gian tới?
Rõ ràng là hắn vẫn luôn sống trong địa ngục, hắn không đi ra được, nên mới kéo mọi người xuống cùng.
Nhận ra điểm này, trong lòng Sở Du khẽ run lên, xuất hiện vài phần thương tiếc chẳng thể nói rõ thành lời. Ánh mắt nàng dừng trên người Vệ Uẩn, sau một hồi, nàng lại nâng tay lên, lấy đóa hoa cài tóc màu trắng xuống.
Nàng đưa hoa tới trước mặt Vệ Uẩn, Vệ Uẩn hơi sững sờ, không hiểu nàng đang làm gì.
Sở Du cười một tiếng, lại nói: “Đệ có thích đóa hoa này không?”
Vệ Uẩn hoàn toàn không hiểu Sở Du đang hỏi cái gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Thích.”
“Vậy ta tặng đệ đóa hoa này,” Sở Du nói đùa: “Sau này đệ không được buồn bã nữa, được không?”
Vệ Uẩn giật mình, sau một hồi, hắn cụp mắt xuống, duỗi tay nhận lấy đóa hoa trắng muốt đang nở rộ trong tay nàng.
“Được.”