Sơn Hà Chẩm
Chương 125 Chương 125
Vệ Uẩn trở về trong phòng mình, sắp xếp lại tình hình mà hôm nay hắn thương nghị với bọn người Tống Thế Lan và Sở Lâm Dương, không bao lâu sau, ám vệ bưng một xấp giấy khẩu cung quay về. Vệ Uẩn đều sắp xếp tai mắt ở các phòng của Vệ gia, bây giờ muốn tra việc, trực tiếp đến chỗ tai mắt thu thập tình báo. Ám vệ dâng khẩu cung lên, trầm ổn nói: “Chủ tử, lời mà lão phu nhân nói với Đại phu nhân đều được ghi chép lại trên đây.”
Vệ Uẩn lật khẩu cung ra, ám vệ lại nói: “Ngoại trừ Nhị phu nhân và Lục phu nhân, lời nói của tất cả những người dần đây mà gần đây lão phu nhân tiếp xúc cũng đều ở đây.”
Vệ Uẩn đáp lại một tiếng, nhanh chóng lật xem. Sau khi xem xong, hắn vẽ lên mấy cái tên, nhàn nhạt nói: “Tra Yên Hồng hầu hạ bên cạnh lão phu nhân một lần, tất cả những người mà Yên Hồng từng tiếp xúc, bắt hết tới cho ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ám vệ đáp lại một tiếng, không bao lâu liền bắt một đống người, đè đi vào viện của Vệ Uẩn. Toàn bộ Vệ phủ nháo nhào lên, Sở Du ở trong phòng nghe được động tĩnh thì nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Trường Nguyệt lập tức đứng dậy: “Ta đi xem một chút.”
Không bao lâu, Trường Nguyệt liền trở lại nói: “Hầu gia bắt một đám hạ nhân, đều có người ở các phòng, ngay cả Yên Hồng trong phòng lão phu nhân cũng bị bắt.”
Yên Hồng là cô nhi mà Liễu Tuyết Dương một tay nuôi lớn, rất được thiên vị. Bắt Yên Hồng, chắc chắn Liễu Tuyết Dương sẽ ầm ĩ. Sở Du suy nghĩ một lát, nàng đứng dậy rồi vội vàng chạy tới viện của Vệ Uẩn.
Trong sân nhỏ của Vệ Uẩn đã có người quỳ đầy đất, Liễu Tuyết Dương đứng bên cạnh Vệ Uẩn, xoắn khăn tay, trong mắt ngậm nước mắt, nhìn Yên Hồng bị giam giữ ở một bên. Quỳ phía dưới Yên Hồng là một thiếu nữ, nhìn qua dáng vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nàng ta không ngừng khóc nói: “Vương gia, oan uổng quá, không ai sai sử nô tỳ, nô tỳ thật sự là tự mình nghĩ như vậy. Nô tỳ nghe nói Thanh Bình Quận chúa là người tốt nên thuận miệng nói chuyện với Yên Hồng tỷ tỷ mà thôi.”
Bây giờ Vệ Uẩn đã tự phong làm vương, trên dưới đều thay đổi cách gọi.
Vệ Uẩn nghe thấy đối phương khóc lóc kể lể, hắn cũng không nhiều lời, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình thản: “Vậy ngươi nghe ai nói Quận chúa là người tốt vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là Quế di…”
“Ngươi nói bậy!”
Trong đám người có một phụ nhân lo lắng vọt ra, muốn đánh nhau tại chỗ với thiếu nữ kia, tình hình hỗn loạn cả lên, Sở Du nhíu mày nhìn hai nữ nhân đánh nhau, trong khoảnh khắc thiếu nữ kia cúi đầu, nàng mơ hồ nhìn thấy ký hiệu gì đó chợt lóe lên, nàng nhíu mày, bỗng nhiên gọi lại: “Dừng lại!”
Nghe thấy giọng nói của Sở Du, thị vệ bên cạnh lập tức xông lên, ngăn hai người lại, Sở Du tiến lên phía trước, khẽ kéo cổ áo thiếu nữ kia ra. Một con bướm vỗ cánh muốn bay rơi vào trong mắt Sở Du, nàng nhíu mày.
Con bướm này, là ký hiệu gián điệp của Cố Sở Sinh.
Bọn họ in hoa văn ở vị trí khác nhau, dùng để nhận biết lẫn nhau, từ màu sắc của con bướm có thể nhận ra được cấp bậc thủ hạ của Cố Sở Sinh. Màu sắc cánh bướm của thiếu nữ này là màu đỏ diễm lệ, có lẽ là cấp bậc rất cao.
Sở Du do dự một lát rồi cất bước đi đến bên cạnh Vệ Uẩn, nàng khom lưng, rỉ tai nói vài câu. Vệ Uẩn nhíu mày, gọi Vệ Thu tới rồi phân phó.
“Tách người của cả phủ ra thành nam nữ, cởi đồ nghiệm thân, trên người có ký hiệu con bướm thì giữ lại tất cả.”
Vệ Thu gật đầu đáp lời rồi lui xuống, người của cả phụ bị tách ra, thiếu nữ kia thấy không tốt thì bỗng nhiên lên tiếng: “Phu nhân!”
Sở Du dừng bước chân lại, giọng nói của thiếu nữ kia thê lương: “Phu nhân, lòng của chúng ta đối với người có trời đất chứng giám!”
Sở Du không lên tiếng, Liễu Tuyết Dương nhìn sang, Sở Du khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Đi xuống đi.”
Sau đó nàng nhìn về phía Vệ Uẩn mang theo ánh mắt sự nghi vấn, nhàn nhạt nói: “Nếu như không đụng chạm vào chuyện lớn, trục xuất khỏi phủ rồi thôi.”
“Nàng biết là ai?” Vệ Uẩn khẳng định mà lên tiếng, Sở Du gật đầu, bình tĩnh nói: “Ta biết.”
Nói xong, nàng hành lễ với Liễu Tuyết Dương rồi lui xuống.
Chờ Sở Du lui ra ngoài, Liễu Tuyết Dương sốt ruột mở miệng: “Tiểu Thất, con rốt cuộc là làm gì vậy? Là có gian tế trà trộn vào sao?”
“Mẫu thân,” Tiểu Thất xoay người, đỡ Liễu Tuyết Dương, nhàn nhạt nói: “Chúng ta vào trong nói.”
Liễu Tuyết Dương có chút thấp thỏm, Vệ Uẩn đỡ Liễu Tuyết Dương vào phòng ngồi, cho hạ nhân lui ra rồi bình tĩnh nói: “Nghe người khác nói, mẫu thân muốn tìm một thê tử cho con.”
“Bây giờ con cũng đã hai mươi rồi,” Liễu Tuyết Dương khẽ than: “Sớm nên thành hôn rồi. Còn kéo dài nữa thì sợ là sẽ làm trò cười cho người khác.”
“Tại sao lại là Ngụy Thanh Bình?”
“Ban đầu quả thật Yên Hồng nói với ta, nhưng mặc kệ nói thế nào thì Yên Hồng thật sự có đạo lý,” Liễu Tuyết Dương xoắn khăn, thấp thỏm nói: “Ta cũng đã gặp qua Thanh Bình Quận chúa, thật sự là người tốt, ta vô cùng thích…”
“Con không thích.”
Vệ Uẩn lạnh nhạt mở miệng, Liễu Tuyết Dương hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nói: “Ta nghe nói năm đó nàng ấy cứu con…”
“Nàng ta không chỉ cứu con, lấy ấy chính là cứu hai người, con, còn có Tần tướng quân Tần Thời Nguyệt.”
Phụ thân của Tần Thời Nguyệt và Vệ gia là quan hệ nhiều đời, trước kia hắn ta mất cha mất mẹ, sau đó được gửi nuôi ở Vệ gia, từ nhỏ đã được xem như là công tử mà bồi dưỡng lớn lên, bây giờ chính là gia thần của Vệ gia, là thủ hạ đắc lực nhất của Vệ Uẩn. Liễu Tuyết Dương biết người này, bà có chút mê man nói: “Chuyện này có liên quan gì đến Tần Thời Nguyệt…”
“Năm đó quận chúa đến Thiên Sơn, cứu con là thuận tiện, người nàng ta muốn cứu chính là Thời Nguyệt.”
Lời này khiến cho Liễu Tuyết Dương mở to hai mắt, Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Thân phận của Thời Nguyệt thấp, Ngụy vương sẽ không cho phép, cho nên đối với bên ngoài vẫn luôn xưng là lui tới với con. Thật ra người Quận chúa xem trọng là Thời Nguyệt.”
“Nhưng thân phận của Thời Nguyệt…” Liễu Tuyết Dương nhíu mày, hơi có chút lo lắng. Vệ Uẩn giương mắt nhìn về phía Liễu Tuyết Dương, nhàn nhạt nói: “Bất kể bọn họ có thân phận như thế nào, Thời Nguyệt là huynh đệ tốt nhất của con, con đều sẽ vì hắn mà nghĩ cách. Chuyện con và Thanh Bình quận chúa, mong rằng mẫu thân đừng nhúng tay lung tung, để tránh cho con và Thời Nguyệt sinh ra hiểu lầm. Bây giờ chuyện gì ở trước mắt, con nghĩ mẫu thân hẳn là hiểu rõ.”
“Nhưng mà,” Liễu Tuyết Dương nhắm mắt nói: “Cho dù không phải là Thanh Bình Quận chúa thì dù sao con cũng nên vừa ý một cô nương, con đã hai mươi rồi, bây giờ chưa thành hôn, cũng không có con nối dõi, nếu như con xảy ra chuyện gì…”
Liễu Tuyết Dương đỏ mắt: “Ta chỉ có hai đứa con là con và A Quân, A Quân không để lại cái gì cả, nếu con có chuyện bất trắc…”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn nhìn Liễu Tuyết Dương đỏ mắt, khẽ thở dài một tiếng, hắn đi lên phía trước, quỳ gối trước người Liễu Tuyết Dương, nắm chặt đôi tay được giữ gìn thỏa đáng của bà, rũ mắt nói: “Mẫu thân, con đã có cô nương mà mình yêu mến.”
Liễu Tuyết Dương ngẩn ngơ, giống như không phản ứng được, một lát sau, bà mới nói: “Là ai? Ta đi cầu hôn cho con.”
“Hiện tại con không cưới được nàng,” Vệ Uẩn nở nụ cười khổ: “Nàng vẫn không nguyện ý gả cho con, chờ sau này nàng bằng lòng gả cho con rồi, người lại đi cầu hôn.”
“Vậy ít nhất con hãy nói cho ta biết là ai trước đi?” Liễu Tuyết Dương có chút lo lắng: “Ta nhìn thay con…”
“Không cần nhìn,” Vệ Uẩn cười nhẹ, trong mắt mang theo ánh sáng dịu dàng: “Nàng là cô nương vô cùng tốt, người nhất định sẽ thích.”
Liễu Tuyết Dương nhìn vẻ mặt của Vệ Uẩn, trong mắt bà mang theo một chút ấm áp: “Chắc chắn là con rất thích nàng ấy nhỉ?”
“Rất thích,” Vệ Uẩn giương mắt, giống như người thiếu niên, hắn chân thành nói: “Đời con chỉ muốn cưới một cô nương này.”
“Tiểu Thất nhà ta, quả nhiên là trưởng thành rồi,” Liễu Tuyết Dương cười nhẹ: “Đều đã có cô nương mình yêu mến rồi. Con không nói cho ta biết cô nương kia là ai, dù sao cũng nên nói cho ta biết cô nương kia có dáng vẻ gì chứ?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Con không biết nói về nàng ấy như thế nào.”
“Nhưng mà,” Hắn ngẩng đầu, nói đến nghiêm túc: “Nàng ấy thật sự, vô cùng vô cùng tốt.”
Liễu Tuyết Dương bị hắn chọc cười, bà giơ ngón tay lên chọc vào trán hắn, có chút bất đắc dĩ nói: “Con đó…”
Liễu Tuyết Dương kéo hắn, lại nói về Sở Du một lúc, Vệ Uẩn không chịu nói cô nương kia là ai, hai người liền thương lượng, chờ nàng ấy đồng ý, Liễu Tuyết Dương phải tới cửa cầu hôn như thế nào, sinh lễ phải có quy cách như thế nào, nghi thức phải như thế nào.
Nói hồi lâu, Liễu Tuyết Dương thở dài nói: “Đến lúc đó, cũng không biết là đại tẩu của con có còn ở Vệ phủ nữa hay không. Tuổi tác của nó cũng lớn, người mà con nhìn thay nó, có tin tức không?”
“Có.” Vệ Uẩn cụp mắt, trong mắt mang theo ánh sáng dịu dàng: “Người đó rất thích tẩu ấy, chờ chuyện chúng ta bên này xong rồi, hắn sẽ đi cưới tẩu ấy.”
“Vậy là tốt rồi.” Liễu Tuyết Dương khẽ than: “Đời này đại tẩu con quá khổ rồi. Hy vọng người kia yêu thương nó thật tốt.”
“Người yên tâm,” Vệ Uẩn dịu dàng nói: “Người kia sẽ tốt với tẩu tẩu.”
Hai người hàn huyên một lúc, Liễu Tuyết Dương cuối cùng cũng nghỉ ngơi. Vệ Uẩn thu xếp cho Liễu Tuyết Dương xong thì đi ra khỏi cửa phòng. Gió lạnh kèm theo mưa phả vào mặt, vẻ mặt Vệ Uẩn lãnh đạm, mở miệng hỏi Vệ Hạ sau lưng: “Đại phu nhân đâu?”
Vệ Hạ hơi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: “Ở chỗ Cố Sở Sinh.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Lấy dù đến, ta đi đón nàng.”
Sở Du từ rất sớm đã tới chỗ Cố Sở Sinh.
Từ lúc đi ra khỏi viện tử của Vệ Uẩn, nàng liền đi thẳng đến chỗ ở của Cố Sở Sinh, bây giờ đại điển phong vương đã kết thúc, rất nhiều người đã bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, lúc Sở Du đi qua, hạ nhân của Cố Sở Sinh đang thu dọn đồ đạc, hắn lại ngồi trước bàn nhỏ, đang nghiêm túc nấu trà, giống như đã sớm biết Sở Du muốn qua đây.
Sở Du giơ tay lên một cái, tất cả mọi người liền lui xuống dưới, Sở Du ngồi quỳ chân trước người Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh đẩy chén trà vừa được rót cho nàng, bình thản nói: “Trời lạnh rồi, uống chén trà ủ ấm thân thể.”
Sở Du không bưng trà, nàng chỉ nói: “Ngươi xếp người vào bên cạnh lão phu nhân làm gì?”
“Nói cứ như Vệ phủ các nàng không xếp người ở Cố phủ vậy.” Cố Sở Sinh cười khẽ, Sở Du mím môi, nói một cách khẳng định: “Là ngươi kích động lão phu nhân để Vệ Uẩn cưới Ngụy Thanh Bình.”
“Không tốt sao?” Cố Sở Sinh giương mắt: “Lời ta nói đều là lời nói thật, có thể nói là chỗ nào cũng suy nghĩ cho Vệ Uẩn. Ngụy vương có quyền thế, Ngụy Thanh Bình có vẻ đẹp, chẳng lẽ không phải là nhân tuyển chính thê tốt nhất cho Vệ Uẩn?”
Sở Du không lên tiếng, nàng cầm chặt chén trà, cảm nhận được nhiệt độ từ chén trà truyền tới. Cố Sở Sinh nhìn cơn mưa thu rơi bên ngoài, hắn ta chậm rãi nói: “Sắp bắt đầu vào mùa đông rồi, Bạch Lĩnh lạnh, không bằng theo ra về Hoa Kinh tránh rét đi?”
Không có người đáp lại, Cố Sở Sinh cũng không thấy ngoài ý muốn, hắn ta bình tĩnh mở miệng: “Thật ra thì ta không ngại, nàng thất thân với hắn, thậm chí nàng gả cho hắn, nàng mang thai con của hắn, ta đều không ngại. A Du,” Giữa lông mày của hắn ta mang theo ý cười: “Nàng ở lại bên cạnh hắn không lâu.”
“Ngươi lại biết?”
“Ta để cho người châm ngòi lão phu nhân, thế nhưng lời ta nói có câu nào không phải là lời nói thật? A Du, con đường sau này của Vệ Uẩn còn rất dài, hắn sẽ càng đi càng khó. Chờ đến lúc hắn đi đến mức khó khăn, chờ đến lúc hắn không yêu nàng như vậy nữa, nàng có biết, hắn sẽ không hối hận?”
“Hắn sẽ không nghĩ rằng, nếu như năm đó người hắn cưới chính là Ngụy Thanh Bình, vậy thì tốt rồi?”
Sở Du không lên tiếng, Cố Sở Sinh uống trà nóng, lẳng lặng chờ Sở Du mở miệng. Sau một hồi, nàng chậm rãi nói: “Vậy thì cũng nên đợi đến khi đó, chờ hắn nói câu đó với ta.”
Nói xong, nàng đặt chén trà xuống, chuẩn bị đứng dậy: “Ta bảo Vệ Uẩn không động vào người của ngươi, ngươi mang đi theo đi. Sau này đừng nhìn chằm chằm vào Vệ gia nữa. Quay về chuẩn bị cẩn thận, năm tháng sau, ta và Vệ Uẩn diệt Diêu Dũng, mang binh vào Kinh thành.”
Vừa mới dứt lời, Cố Sở Sinh nắm lấy cổ tay nàng. Hắn ta nắm rất chặt, Sở Du khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn hắn ta.
“Vì sao không thể là ta?”
Giọng nói hắn ta có chút phát run, giống như đang cố gắng kiềm chế chính mình, hắn ta giương mắt nhìn về phía Sở Du, trong mắt là vô số cảm xúc hỗn loạn. Sở Du lẳng lặng nhìn hắn ta, chỉ nói: “Buông tay.”
“Hắn không cho được cuộc sống nàng muốn nữa, hắn không cho nổi cuộc đời nàng muốn.”
“Vậy ngươi lại có thể sao?”
“Cố Sở Sinh,” Vẻ mặt Sở Du vững vàng lạnh nhạt: “Không phải là ta chưa từng cho ngươi cơ hội, ta đã có, ta từng thử, thế nhưng chúng ta không thích hợp.”
Cố Sở Sinh có chút sửng sốt, Sở Du đưa tay tách mở ngón tay hắn ta, từng ngón một, Cố Sở Sinh cố chấp nhìn nàng, nước mắt tràn đầy trong mắt, ngoan cố không chịu buông ta.
“Ngươi có tin con người có đời trước không?”
“Ta tin.”
“Đời trước, ta đã từng gả cho ngươi.” Sở Du khàn giọng lên tiếng, Cố Sở Sinh dùng tới một cái tay khác, nắm lấy cổ tay nàng, không chịu buông tay: “Vậy đời này của nàng cũng gả cho ta.”
“Khi đó ngươi không thích ta.” Sở Du rốt cuộc cũng có chút mỏi mệt, nàng chậm rãi thả chậm động tác, lên tiếng một cách không lưu loát: “Ta đã làm rất nhiều, tin bỏ trốn mà ta đưa cho ngươi, ngươi không cần, cho nên ta tự mình vụng trộm đi tìm ngươi. Ta tìm được ngươi, cùng ngươi ở Côn dương, khi đó ngươi vô cùng nghèo,” Sở Du giương mắt nhìn hắn, trong mắt ngậm nước mắt, Cố Sở Sinh ngẩn người, nhìn Sở Du giương mắt, nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chỗ ở của ngươi, trời mưa sẽ dột, ngươi cầm chậu gỗ hứng lấy, ban đêm ta không ngủ được, ngươi ôm ta, hòa với tiếng mưa mà hát cho ta, nói với ta, nàng nghe tiếng mưa rơi này, có phải cũng rất êm tai không?”
“Ta cảm thấy vô cùng êm tai.”
Sở Du nín khóc mà cười, Cố Sở Sinh không nhịn được mà cũng cười, khàn giọng nói: “Sau đó thì sao?”
“Cho nên khi đó ta nghĩ, ngươi thích ta. Ngươi chỉ là tính tình không tốt, ngươi vẫn thích ta.”
“Cho nên ta vì ngươi mà đã làm rất nhiều… rất nhiều rất nhiều…” Sở Du hàm chứa ý cười, lại vẫn không nhịn được mà nước mắt như mưa.
Nàng nói đến những năm đó, hắn ta lẳng lặng nghe.
Hắn ta chưa từng nghe nàng nói về những năm đó, những năm đó trong trí nhớ của hắn ta, nàng chính là dáng vẻ phóng khoáng hào nhoáng*, sau này chỉ là dáng vẻ ốm yếu. Lần đầu tiên hắn ta từ góc độ của nàng mà nghiêm túc nghe nàng nói về những buồn vui giận hờn vào thời điểm đó.
*Nguyên văn: 鲜衣怒马 tiên y nộ mã: mặc quần áo đẹp, cưỡi ngựa khoẻ. Ý chỉ phục sức đắt tiền, hào nhoáng.
Hóa ra cô nương chém giết trên chiến trường kia cũng sẽ lo lắng bất an trong lòng; hóa ra lúc nàng trào phúng hắn ta không có năng lực cũng chỉ là sự phản công điên cuồng lúc bản thân mình khổ sở tới cực điểm.
Hắn ta đột nhiên nghĩ, nếu như năm đó hắn ta không nhỏ tuổi như vậy, nếu như Sở Du giống như bây giờ, có thể dùng tư thái bình tĩnh thế này mà nói hết tất cả với hắn ta thì có phải sẽ có kết cục không giống như vậy nữa không.
“Ta đã bỏ ra cả một đời,” Sở Du khàn giọng mở miệng: “Ta dùng mạng của Trường Nguyệt, dùng sự suy tàn của Sở gia ta để cầu một phần tình cảm này, ngươi đã từng chiếm được, Cố Sở Sinh,” Giọng điệu nàng bình thản: “Thế nhưng, là ngươi không cần.”
“Ngươi không phải là yêu ta,” Ánh mắt Sở Du rơi trên bàn tay đang cầm tay nàng của Cố Sở Sinh: “Ngươi chỉ là cố chấp. Lúc ngươi có được, ngươi sẽ không cảm thấy ta tốt như vậy nữa.”
“Vậy thì,” Cố Sở Sinh khàn giọng lên tiếng: “Nếu như cuộc đời mà nàng nói thật sự tồn tại, nhìn ta bây giờ, vì sao nàng không giết ta?”
Sở Du không lên tiếng, Cố Sở Sinh nhìn nàng chằm chằm: “Ta xấu xa như vậy, ta hại chết Trường Nguyệt, ta hại cả đời nàng, vì sao nàng không giết ta?”
Bên ngoài mưa lạnh lẽo thê lương, Sở Du nhìn thanh niên trước mặt, hắn ta đã là dáng vẻ Cố Sở Sinh trong trí nhớ của nàng, ánh mắt và phong thái, không sai chút nào. Hắn ta cũng đã tới vị trí Đại học sĩ của Nội các, thậm chí so với đời trước còn nhanh hơn một chút.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn ta, sau một hồi, rốt cuộc nàng nói: “Chuyện đời trước, thật ra sai phần nhiều tại ta. Trường Nguyệt là do Sở Cẩm đánh chết, lúc đó ngươi cũng không biết. Mà con đường là do ta chọn, ngươi không thích ta mà thôi. Quan trọng nhất chính là, chuyện đời trước, ta sẽ không để dính dáng gì đến đời này, đời này, ngươi chưa làm cái gì cả.”
Cố Sở Sinh nắm tay thành quả đấm, vẻ mặt Sở Du thản nhiên “Mặc dù ngươi đã mấy lần định làm hại Vệ gia, cuối cùng đều thu tay lại. Mặc dù ngươi luôn định làm việc ác, cuối cùng đều dừng tay. Mà những năm này, Triệu Nguyệt làm việc ác, Vệ Uẩn chinh phạt, ngươi ở hậu phương điều chỉnh Hộ bộ, trừng trị tham quan, khuyến khích buôn bán mới miễn cưỡng duy trì được sự cân bằng của Đại Sở. Cố Sở Sinh, tất cả hành động cử chỉ của ngươi, ta nhìn ở trong mắt, thật ra ngươi không xấu như trong tưởng tượng của ngươi.”
“Ta có.”
Cố Sở Sinh cắn răng: “Ta tệ hơn trong tưởng tượng của nàng, ta không làm việc ác chỉ là vì luyến tiếc nàng.”
Nàng không biết ở đời trước, sau khi nàng chết, hắn ta đã đi tới mức độ nào. Hắn ta vốn là con thú hung ác, nàng là dây cương. Lúc nàng còn sống, hắn ta sợ nàng xem thường, sau khi nàng chết, hắn lại đi trên con đường không có đường về, muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà nghe hắn ta nói, Sở Du vẫn không nhịn được cười. Nàng nhìn dáng vẻ ráng chống đỡ của người trước mặt, nói khẽ: “Cố Sở Sinh, thật ra dù là đời trước, ngươi cũng không xấu như trong tưởng tượng của ngươi, ta thích ngươi, không phải là tự nhiên thích.”
Cố Sở Sinh sững sờ nhìn nàng, Sở Du thở dài ra tiếng, nàng đứng dậy, lấy dù ở bên cạnh rồi nói khẽ: “Sau này đừng làm chuyện điên rồ nữa, Cố Sở Sinh, sự tha thứ của con người có mức độ, ngươi tiếp tục như vậy nữa, có lẽ có một ngày,” Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Ta thật sự sẽ giết ngươi đấy?”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn ta nhìn dáng vẻ nữ tử cong mày cười khẽ, đột nhiên ý thức được, đây có lẽ là một lần cuối cùng. Hắn ta đã dùng toàn lực, nếu như vẫn không giữ được nàng, vậy có lẽ là thật sự không giữ được nữa.
Thân thể hắn ta run rẩy, không biết từ nơi nào mà đột nhiên có dũng khí.
Hắn ta chống đỡ thân mình đứng lên, bỗng nhiên kêu tên của nàng: “Sở Du!”
Sở Du dừng chân lại, nghe thấy người sau lưng khàn giọng mở miệng: “Dù là đời trước, ta cũng thích nàng.”
Sở Du bỗng nhiên quay đầu, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Cố Sở Sinh gian nan nở nụ cười, khuôn mặt hắn ta trắng bệch, hắn ta giơ tay lên, đặt trên ngực mình.
“Đời trước, lần đầu tiên ta gặp nàng,” Nước mắt hắn ta rơi xuống, hắn ta khàn giọng lên tiếng: “Ta đã, vô cùng, cực kỳ, thích nàng.”
“Thế nhưng ta không hiểu,” Hắn ta chậm rãi tiến lên phía trước: “Ta xem thường bản thân mình như vậy, ta vô cùng chán ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng, ta cảm thấy nàng không nên thích người như ta, nàng nên thích Vệ Quân, thậm chí là Vệ Uẩn. Nàng thích ta, chính là mắt bị mù.”
Sở Du không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn ta, nhìn hắn ta đi đến trước mặt, nhìn hắn ta nhìn nàng: “Cho nên nàng nói sai rồi,” Hắn ta khó khăn lên tiếng: “Dù cho đã có được nàng, ta cũng thích nàng. Chuyện ta thích nàng, không phải mười năm, hai mươi năm, mà là từ lúc ta mười hai tuổi của đời trước cho đến đời này. Nàng bảo ta buông tay, ta cũng muốn buông, nhưng ta không buông được. Nàng bảo ta không quên tâm nguyện ban đầu, thế nhưng tâm nguyện ban đầu của ta là nàng, ta chưa từng quên.”
Cố Sở Sinh chậm rãi quỳ xuống, ngửa đầu nhìn nàng.
“A Du,” Hắn ta khàn giọng lên tiếng: “Ta xin lỗi.”
Nói xong, hắn ta run rẩy vươn tay ra, nắm chặt tay nàng: “Ta cầu xin nàng… quay về đi…”
“Đời trước, đời này…” Hắn ta bỗng nhiên gào khóc lên tiếng: “Ta thua không nổi nữa. Ta thật sự, thua không nổi nữa.”
Sở Du ngơ ngác nhìn hắn ta, suy nghĩ trong đầu trở nên rối loạn.
Một lát sau, một giọng nói ở cuối hành lang bình thản lại bình tĩnh tuyền đến.
Giọng nói của hắn giống như cơn mưa đêm này, trong sự bình ổn mang theo ý lạnh thấu xương.
“A Du,” Sở Du và Cố Sở Sinh đồng thời theo tiếng nhìn qua, cuối hành lang, nam tử mặc trường sam trắng, tay cầm dù trúc có sáu mươi tư khớp, vẻ mặt an ổn thong dong. Hắn lẳng lặng nhìn Sở Du, ánh đèn nhảy nhót trong ánh mắt ẩn nhẫn của hắn, trong đôi mắt xinh đẹp như lưu ly kia có vô số cảm xúc lẫn lộn, nhưng hắn không biểu hiện ra, không có sự dung túng, hắn kiềm chế tất cả cảm xúc, giơ tay lên, bình tĩnh lên tiếng: “Đến bên cạnh ta.”