Sơn Hà Chẩm
Chương 115 Chương 115
Vệ Uẩn và Sở Du một đường giết ra khỏi thành, Triệu Nguyệt khẩn cấp hồi cung. Mà giữa một mảnh rối loạn này, chỉ có một người mang vẻ mặt bình tĩnh, không chút hoang mang, bình thản yên ổn.
Hắn lẳng lặng nhìn trò khôi hài này, cả người giống như là một người ngoài cuộc hoàn toàn. Tất cả hỗn loạn, dây dưa, kinh khủng đều không có bất cứ quan hệ nào với hắn, mãi đến khi Vệ Uẩn và Sở Du chạy thoát ra ngoài, hắn mới xoay người, ẩn vào trong đám người, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, hắn mang vẻ mặt sắc bén đi về phía cửa cung.
Lúc hắn vào cung thì trong cung đã hỗn loạn tưng bừng, Triệu Nguyệt ở trong ngự thư phòng đã hoàn toàn trấn định lại, hắn ta đứng bên bàn cát, đang dặn dò từng việc cho người bên dưới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Sở Sinh đi tới, quỳ xuống hành lễ, cung kính nói: “Thần Cố Sở Sinh, bái kiến bệ hạ.”
“Đứng dậy.” Triệu Nguyệt bình tĩnh đưa tay, Cố Sở Sinh đứng một bên, sau khi Triệu Nguyệt cấp tốc bố trí thì hắn ta ngẩng đầu lên, đưa tay cho người lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Cố Sở Sinh và Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: “Trẫm cho rằng, ngươi sẽ đi cùng với Vệ Uẩn.”
“Nếu như bệ hạ thật sự cho rằng như vậy thì cho ta thánh chỉ tứ hôn này làm gì?”
Cố Sở Sinh tìm đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh, thản nhiên ngồi xuống rồi rót trà cho mình: “Bệ hạ cho vi thần thánh chỉ này, không phải chính là nói cho vi thần biết, một khi ta đi theo Vệ Uẩn thì cả đời cũng không chiếm được Vệ Đại phu nhân sao. Chỉ có đi theo ngài mới có đủ quyền thế địa vị để cưới Vệ Đại phu nhân, không phải sao?”
Triệu Nguyệt nghe thấy lời này thì nhẹ nhàng cười: “Cố đại nhân thật là thông minh.”
“Bệ hạ.” Cố Sở Sinh nghiêm túc nhìn hắn ta: “Lời Vệ Uẩn nói, có phải là thật?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Nguyệt không lên tiếng, hắn ta lẳng lặng nhìn Cố Sở Sinh, sau một hồi, hắn ta lại cười.
“Thật thì thế nào mà giả thì thế nào?”
Triệu Nguyệt cười như điên: “Trẫm làm sai rồi? Ngươi cũng cảm thấy trẫm làm sai rồi? Thuần Đức đế loạn thần tặc tử, phạm thượng làm loạn, cha ngươi chết như thế nào, ngươi quên rồi sao?! Trẫm chẳng qua là đang vì ngươi, báo thù cho chúng ta mà thôi!”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, thân thể hắn run rẩy, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Triệu Nguyệt: “Sao ngươi lại biến thành thế này!”
Cố gia từng nhận hoàng ân của Triệu gia, thề cả đời đi theo Triệu thị. Gia gia của Cố Sở sinh như vậy, phụ thân cũng như vậy.
Năm đó Triệu thị bại trận trong trận cung đấu, phụ thân của Cố Sở Sinh dùng mạng cứu được Triệu Nguyệt, nhưng khi đó, cho dù là phụ thân của Cố Sở Sinh cũng không nghĩ tới chuyện nhất định phải làm cho Triệu gia Đông Sơn tái khởi.
Cố Sở Sinh vẫn nhớ rõ lời cuối cùng cha mình nói với mình trước khi chết ---
Nếu như bệ hạ bây giờ khiến giang sơn có phúc, vậy thì thôi.
Vậy thì thôi.
Hoàng vị này ai ngồi hay không ngồi, quan trọng là lê dân bách tính, là chúng sinh. Cho nên ở đời trước, tuy cả đời Cố Sở Sinh là tiểu nhân nhưng triều đình tranh đấu gay gắt, hắn lại chưa bao giờ phụ lòng dân trăm họ.
Năm đó cứu Triệu Nguyệt, một là tình chủ tớ, hai là tĩnh nghĩa bằng hữu. Lúc cứu hắn ta, bao gồm cả Trưởng công chúa, không có bất kỳ ai nghĩ tới, Thế tử ấm áp, mềm mại, ngay cả con kiến cũng không đành lòng giẫm chết kia, sẽ trở thành dáng vẻ hôm nay.
Nhìn ánh mắt Cố Sở Sinh, trong mắt Triệu Nguyệt lộ vẻ chán ghét: “Đừng nhìn trẫm như vậy.”
Nói xong, hắn ta đi về phía Cố Sở Sinh, lạnh giọng nói: “Ngươi và trẫm không có bất kỳ sự khác biệt gì, Cố Sở Sinh, ngươi nhìn ngươi xem, biết rõ ta đã làm gì, không phải ngươi cũng lựa chọn đứng ở nơi này sao.”
Triệu Nguyệt ngồi xổm xuống, ánh mắt giống như rắn độc mà nhìn chăm chú vào trên người Cố Sở Sinh: “Ngươi và ta, ích kỷ, lạnh lùng, chúng ta cùng một loại người, Cố Sở Sinh, ngươi lại có tư cách gì mà nhìn ta như vậy?”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, sau một hồi, hắn nhẹ nhàng cười.
“Người nói đúng.” Hắn giương mắt, nhìn về phía Triệu Nguyệt: “Người và ta là cùng một loại người, ta quả thật không có tư cách này.”
Nói xong, hắn đứng dậy: “Bây giờ trông bệ hạ đã tính trước mọi người, nắm chắc thắng lợi trong tay, vậy vi thần không quấy rầy nữa, thần đi đây.”
Cố Sở Sinh nói xong thì xoay người, nhưng vừa đi được hai bước liền nghe thấy Triệu Nguyệt ở sau lưng nâng cao giọng: “Sở Sinh!”
Cố Sở Sinh dừng bước, đưa lưng về phía hắn ta, trong giọng nói của Triệu Nguyệt mang theo sự nghẹn ngào, lại vẫn cố gắng ra vẻ cứng rắn, hắn ta lạnh giọng nói: “Đừng phản bội ta.”
Cố Sở Sinh không đáp lời, Triệu Nguyệt gian nan nói: “Lúc ta gặp rủi ro, là Cố gia ngươi dùng tính mạng cả nhà để cứu ta. Sở Sinh, ngươi và ta là huynh đệ nhiều năm, lúc trước ta từng hứa với ngươi, nếu ta làm vua, ngươi làm tướng, ta cũng không nói đùa. Ngươi không phụ ta,” Triệu Nguyệt khàn giọng lên tiếng: “Mọi thứ ngươi muốn, ta đương nhiên sẽ không phụ ngươi.”
Cố Sở Sinh nghe thấy lời này, nhịn không được cười.
Nếu như không phụ, lúc trước hắn cầu cưới Sở Du, hắn ta làm ra một màn đó lại là vì cái gì?
Nhưng mà hắn cũng không để lộ tâm tư này ra, chỉ nói: “Từ nay về sau, chuyện của người, ta không nhúng tay vào nữa. Chờ chuyện của Vệ Uẩn qua đi,” Cố Sở Sinh quay đầu, nhìn Triệu Nguyệt: “Nợ cũ của ta và người, chúng ta lại thanh toán.”
Nói xong, Cố Sở Sinh đi ra ngoài, đến cổng, hắn đi đến chỗ rẽ, nói nhỏ với người bên cạnh: “Để Triệu công công sắp xếp, ta phải mau chóng gặp Trưởng công chúa.”
Nghe thấy lời này, người bên cạnh hắn thấp giọng xác nhận rồi nhanh chóng lui xuống.
Mà một thị vệ khác sau lưng hắn nhỏ giọng nói: “Bây giờ đại nhân định làm gì?”
Cố Sở Sinh thản nhiên nhìn hắn ta một cái: “Cẩu tặc như vậy, ta còn giữ hắn làm Hoàng đế sao?”
Nói xong, hắn bình tĩnh nói: “Bây giờ danh hào mà Vệ Uẩn làm ra chỉ là Triệu Nguyệt vô đức, cho nên hắn muốn giết Triệu Nguyệt để tế giang sơn. Nhưng sau khi Triệu Nguyệt chết thì ai làm Hoàng đế? Lý gia hay là Triệu gia? Nhưng mà Lý gia đã sớm đấu đá nội bộ không còn người, hơn nữa huyết thống vốn cũng không chính. Bây giờ Triệu gia chỉ còn lại một Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt mà chết thì sợ là các thế lực cắt chia địa bàn, thiên hạ đại loạn rồi.”
Nói xong, trong mắt Cố Sở Sinh rơi lại ánh sao, bình tĩnh nói: “Sợ là Vệ Uẩn cũng nghĩ đến điểm này, bây giờ hắn đang ép ta đấy.”
“Hắn ép ngài như thế nào?”
Thị vệ có chút không hiểu, vẻ mặt Cố Sở Sinh bình tĩnh: “Cái này thì phải chờ gặp được Trưởng công chúa mới có thể biết được.”
Cố Sở Sinh trở về phủ, chờ đến nửa đêm, trong cung có người tới, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, trong cung đều đã được sắp xếp thỏa đáng.”
Cố Sở Sinh gật đầu, hắn đã sắp xếp vô số tai mắt trong cung, bây giờ cuối cùng cũng có tác dụng.
Hắn hóa trang thành một thị vệ, trực tiếp vào cung, sau đó được dẫn đến trong Tê Phượng cung. Đến Tê Phượng cung, Cố Sở Sinh rũ mắt, không ngẩng đầu, hắn cung kính hành lễ, quỳ trước người Trưởng công chúa.
“Thần Cố Sở Sinh, bái kiến công chúa điện hạ.”
“Đêm hôm qua, Vệ Uẩn từng cho người đến nói với ta, ngươi sẽ tìm đến ta.” Giọng nói Trưởng công chúa uể oải, nàng ấy chậm rãi nói: “Ngươi muốn tìm ta, làm gì?”
Nghe thấy lời này, Cố Sở Sinh liền cười.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ cuối cùng Vệ Uẩn muốn làm gì.
Vệ Uẩn muốn Triệu Nguyệt chết, muốn thiên hạ đổi minh chủ, thế nhưng Triệu Nguyệt mà chết thì sẽ không có người thừa kế hợp lý, thiên hạ tất sẽ đại loạn, sâu trong lòng Vệ Uẩn cũng không tàn nhẫn như thế. Vệ Uẩn không bằng hắn ở trong cung tích lũy thâm hậu giỏi luồn cúi, thế là Vệ Uẩn để hắn giải quyết.
Triệu Nguyệt tính toán lòng người, Vệ Uẩn sao lại không tính toán lòng người?
Chỉ là Triệu Nguyệt cảm thấy lòng người luôn luôn độc ác, Vệ Uẩn lại cảm thấy, lòng người từ trước đến nay lương thiện.
Người khác đều cảm thấy Cố Sở Sinh hắn nham hiểm tiểu nhân, ngay cả Sở Du làm bạn một đời có lẽ cũng cảm thấy như thế, đời này, Vệ Uẩn lại tin hắn. Tin hắn sẽ không lấy vận mệnh của lê dân để đổi lấy sự chấp nhất “huyết thống thuần khiết”.
Cố Sở Sinh đã hiểu nói không nên lời là cảm giác gì, hắn giương mắt nhìn về phía Trưởng công chúa, bình tĩnh nói: “Ta tìm đến Trưởng công chúa cũng chỉ để hỏi một câu, công chúa có muốn giết Triệu Nguyệt hay không?”
Trưởng công chúa hơi sững sờ, một lát sau, nàng ấy cười khẽ: “Cố đại nhân cần gì biết rõ còn cố hỏi? Ngươi muốn làm gì thì nói đi.”
Nàng ấy không nói cho Cố Sở Sinh biết, thật ra hôm qua Vệ Uẩn cho người mang tin tức tới không chỉ có tin Cố Sở Sinh sẽ đến tìm, Vệ Uẩn còn nói với nàng ấy, mọi thứ nghe theo sự sắp xếp của Cố Sở Sinh.
Vẻ mặt Cố Sở Sinh bình tĩnh, từ trong tay áo lấy ra hai hộp đồ.
“Ta muốn giết Triệu Nguyệt, còn xin công chúa hỗ trợ.”
Ánh mắt Trưởng công chúa rơi vào trên hai hộp đồ kia, sau đó nàng nghe Cố Sở Sinh tiếp tục nói: “Hai hộp thuốc này, một hộp dùng cho trước khi giao hoan, làm tăng khoái cảm của con người, sau khi sử dụng hai tháng, người cùng giao hoan sẽ bắt đầu cảm thấy tay chân tê liệt, hai mắt mờ đi, thường xuyên đau đầu, hai tháng tiếp theo thì sẽ hoàn toàn không thể nói chuyện, mắt không thể nhìn, tứ chi mất cảm giác, không thể động đậy.”
Nói xong, Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Trưởng công chúa: “Công chúa nỡ không?”
Trưởng công chúa cười lên: “Giết hắn còn nỡ, chuyện này có gì không nỡ?”
“Mà thuốc thứ hai,” Cố Sở Sinh đẩy hộp thuốc lên trước: “Có thể khiến công chúa giả mang thai, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp người của Thái y viện, chuyện công chúa phải làm chính là để bệ hạ lập người này làm Thái tử.”
Nghe thấy lời này, Trưởng công chúa nhíu mày: “Nhưng ta không mang thai.”
“Người sẽ có con.”
Cố Sở Sinh lên tiếng khẳng định: “Người nhất định sẽ có con.”
Trưởng công chúa nhìn dáng vẻ khẳng định như vậy của Cố Sở Sinh, cuối cùng cũng hiểu ra.
Hắn hoàn toàn không thèm để ý đến đứa trẻ này có phải thật sự là huyết thống hoàng thất hay không, thứ hắn để ý chỉ là người trong thiên hạ phải cho rằng, đứa trẻ này có huyết thống hoàng thất, đứa trẻ này theo lý thường thì sẽ kế thừa hoàng vị.
Dựa theo sự sắp xếp của Cố Sở Sinh, hai người bọn họ liên thủ, có lẽ là trực tiếp có cơ hội độc chết Triệu Nguyệt, nhưng sau khi giết rồi, người thừa kế chưa được xác nhận, sợ là thiên hạ từ đây hoàn toàn hỗn loạn. Cho nên trước khi Triệu Nguyệt chết, nhất định phải có một người thừa kế đã chuẩn bị tốt, lấy đó để dẹp loạn những gia tộc coi trọng huyết mạch hoàng thất như Cố gia.
Trưởng công chúa hiểu được, sau một hồi, nàng gật đầu.
Cố Sở Sinh cung kính dập đầu, cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy muốn rời đi.
Trưởng công chúa gọi hắn lại: “Cố Sở Sinh.”
Hắn dừng bước chân lại, nghe thấy người sau lưng hỏi: “Ngươi để Sở Du cứ thế mà đi?”
Chấp niệm đó của Cố Sở Sinh, tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Hắn đứng ở cổng, thật lâu không nói, rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng nói: “Ta có thể làm thế nào đây?”
Đã bao nhiêu lần thả lời, bao nhiêu lần hạ quyết tâm, bao nhiêu lần quyết định phải dùng mọi thủ đoạn để đạt được nàng.
Thậm chí buổi sáng nay, khi biết được Vệ Uẩn đến Thuận Thiên phủ, hắn cũng dặn dò, phải phong tỏa Hoa Kinh lại, không tiếc bất cứ giá nào mà giết Vệ Uẩn.
Thế như khi hắn đi theo sau lưng bách tính, nhìn nàng thân mang địch y đi theo sau lưng Vệ Uẩn, nhìn vẻ mặt kiên nghị của nàng, nhìn nàng cao quý lại dịu dàng đứng trước cổng chính của Thuận Thiên phủ, ánh mắt chiếu xuống người nàng. Nghe tiếng Vệ Uẩn đánh trống từng tiếng từng tiếng, nghe Vệ Uẩn nói về oan khuất của Vệ gia.
Đó mặc dù là oan khuất của Vệ gia, nhưng hắn từ trong những lời nói này mà một lần nữa vẽ ra con đường mà nàng đi trong mấy năm nay.
Trong đám người, hắn nghe người ta nói đến chuyện năm đó nàng quỳ ở cửa cung, nghe về những thứ mà nàng trải qua, nàng gặp phải trong khoảng thời gian hắn không có ở đây.
Sở Du xa lạ như thế.
Cả đời trước, hắn đứng ở hàng nhân thần nhưng cũng không kiếm cho nàng một cáo mệnh nhất phẩm. Mà bây giờ nàng gả vào Vệ gia, lại trở thành nữ tử xinh đẹp, tao nhã, thản nhiên như vậy.
Đó là thứ mà cả đời hắn chưa từng cho nàng.
Lúc nàng và Vệ Uẩn nắm tay nhau rời đi, lúc nàng ngẩng đầu nhìn người ta rồi nở nụ cười, hắn bỗng nhiên giật mình, hắn chưa từng nhìn thấy nụ cười như thế, đã trọn vẹn gần ba mươi bảy năm.
Ba mươi bảy năm trước, khi nàng rút kiếm mà đến, chính là khuôn mặt ngay thẳng lại đường hoàng như vậy.
Ba mươi bảy năm sau, nàng trải qua gió sương mưa tuyết, cuối cùng cũng về lại dáng vẻ năm đó.
Hắn có thể làm thế nào?
Đao của hắn không rơi xuống, tay của hắn lại không buông ra.
Cố Sở Sinh chết lặng mà đi ra khỏi cung, ngồi kiệu đi vào Cố phủ,
Cố phủ không có Sở Du dường như không có gì khác biệt so với hắn ở đời trước, vẫn lạnh lẽo, âm u như cũ, không có bất kỳ sự rực rỡ và ấm áp nào.
Hắn nhìn người đến người đi, hạ nhân tiến lên vấn an.
Rất lâu về sau, hắn không thể kìm được mà che mặt mình, run rẩy, ngồi xổm xuống.
Hắn đột nhiên không rõ, đời này trọng sinh có ý nghĩa gì.
Nếu như trọng sinh lại, chỉ là muốn khiến hắn hoàn toàn mất đi Sở Du, vậy thì tại sao, lại phải để hắn ở trên đời này, một lần nữa bị giày xéo lăng trì như vậy?