Sơn Hà Biểu Lý
Quyển 3 - Chương 53
Chử Hoàn dọn dẹp sạch sẽ vỉ và đĩa, một câu dư thừa cũng không có, chỉ im lặng rửa tay, rồi hời hợt gật đầu bảo Nam Sơn: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”
Thái độ anh quá bình tĩnh, giống như chỉ là rỗi rãi tùy tiện tới chơi, xong rồi lại phủi mông quay đầu đi luôn vậy.
Nam Sơn lập tức không thể ngăn cản, cho đến khi Chử Hoàn đã khuất dạng, cậu còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng.
Chử Hoàn trước kia luôn lờ đà lờ đờ, cả ngày ăn no chờ trời tối, nhưng điều này không có nghĩa là anh không biết suy đoán, mà chỉ là trước nay chẳng có ai để anh suy đoán thôi. Trước mắt vất vả lắm mới có một người như Nam Sơn, cuối cùng cho ham muốn phỏng đoán đã rỉ sét có đất dụng võ mới.
Anh trước đó lo Nam Sơn bị sốt nên một ngày một đêm không dám nghỉ ngơi, trong lúc này, trừ tắm rửa ra thì chẳng có việc gì để làm, Chử Hoàn đành phải vừa gật gà gật gù như gà mổ thóc, vừa nửa ngủ nửa tỉnh trăm phương ngàn kế tính toán cho đường tình nhấp nhô của mình.
Mạch suy nghĩ của Chử Hoàn tương đối rõ ràng, loại người ý chí đặc biệt kiên định như Nam Sơn, phàm là chuyện đã quyết định, đều rất có sự quyết đoán như “đá không dời chỗ” vậy, người ta phản đối một lần, Nam Sơn đại khái sẽ lại một lần vững vàng quyết tâm, rồi dần dà, chỉ sợ ý nghĩ ấy sẽ thật sự không thể lung lay nữa.
Chi bằng cứ phớt lờ cậu trước, dùng chiêu chợt nóng chợt lạnh kết hợp vờ tha để bắt, cho tộc trưởng cố chấp kia dư dả không gian để nghĩ ngợi lung tung.
Đương nhiên, trước mắt quan trọng nhất, vẫn là phải cố hết sức tập hợp tin tức về vùng đình trệ, vì lỡ như anh thật sự không cẩn thận chết ở vùng đình trệ, thì sách lược dù nhiều hơn cũng thành phí hoài thôi.
Chử Hoàn xách vỉ nướng, tính lên núi tìm trưởng giả, giữa đường lại đụng phải Viên Bình.
“Ê, thằng kia, đi theo tao, tộc trưởng bọn tao bảo tao tới tìm…” Viên Bình đang nói chợt ngừng lại, tầm mắt đụng phải vỉ nướng trong tay Chử Hoàn, lập tức dòm lom lom vào đó, quên sạch việc chính, “Đậu má, cái gì đây?”
Chử Hoàn nói dối không chớp mắt: “Tạp vật tự làm ấy mà.”
Viên Bình phẫn nộ vô cùng: “Bố láo! Mỡ còn chưa rửa sạch kìa!”
Chử Hoàn làm bộ không nghe thấy, ung dung hỏi: “Tộc trưởng bọn mày tìm tao? Anh ta đang ở đâu?”
Viên Bình u oán nhìn đối phương: “Thằng ăn mảnh chết đi!”
Chử Hoàn: “Ở chỗ thánh tuyền hay trên sơn môn?”
Viên Bình: “Thằng ăn mảnh cô độc hết đời!”
Chử Hoàn dừng chân, vững vàng “đắm mình” trong ánh mắt thù hận của Viên Bình, rốt cuộc, chút lý trí sót lại sau khi qua sàng lọc khó khăn thò đầu ra, hắn chỉ đường cho Chử Hoàn một cách không tình nguyện: “Trạm gác thứ nhất ở sơn môn.”
Chử Hoàn quay đầu bước đi như bay, Viên Bình không buông tha bám theo sát nút, miệng còn vo ve như niệm chú vòng kim cô: “Thằng ăn mảnh sẽ có báo ứng.”
Chử Hoàn hừ mũi một tiếng, Viên Bình chợt nhanh trí, buột miệng nói luôn: “Thằng ăn mảnh coi chừng mãn kiếp bị đè!”
Chử Hoàn: “…”
Anh cứ thế dẫn một Viên Bình mặt mày sầm sì đi tới trạm gác đầu tiên của sơn môn, Lỗ Cách đã chờ ở đó, trưởng giả mặt sơn dương của Người Thủ Sơn cũng có mặt.
Chử Hoàn đang tính tiến lại thì đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng “phì phì”, ngẩng đầu lên suýt nữa mặt kề mặt với một cái đầu rắn to bằng nắm đấm.
Dù là Chử Hoàn không sợ rắn cũng cầm lòng không nổi mà lui nửa bậc – con rắn nọ to như cánh tay người, mềm nhũn trèo trên đá núi, thõng xuống như một sợi dây thừng, cái đầu tam giác chốc chốc lại thè lưỡi.
Rắn độc to như vậy không hay gặp, chỉ một khắc sau, con rắn lắc lư đầu trườn tới, không chút liêm sỉ gác cái đầu tam giác lên vai Chử Hoàn, còn thân mật cọ cọ anh.
Rắn độc hèn hạ như vậy hình như cũng không hay gặp.
Chử Hoàn lúc này mới cảm thấy hơi quen mắt, bèn xách con rắn lên ngắm nghía cẩn thận giây lát, xem xong toàn bộ vân từ đầu đến đuôi nó, mới dám có kết luận, nhận ra đây chính là con rắn nhỏ từng được anh khen là thanh tú.
Tốc độ lớn của nó thật khiến người ta bái phục, Chử Hoàn không nhịn được hỏi: “Mày nhân lúc tao đi vắng ăn vụng phân hóa học phỏng?”
Lúc anh đi, con rắn mới bằng đầu ngón tay, có thể chui vào trong tay áo anh mà chẳng ai hay, cuộn lại cũng chỉ được một cục tí xíu, có thể dùng làm vòng tay, ai ngờ chỉ chớp mắt mà nó đã lao đến hướng khổng lồ hết đường cứu vãn!
Rắn nhỏ không ý thức được mình hiện giờ trọng tải đã khác, vẫn toan quấn lên cổ tay Chử Hoàn, kết quả là bi kịch phát hiện ra chẳng còn chỗ nào chứa nổi cái xác khổng lồ của nó, đành phải lui để cầu tiến, chậm chạp quấn qua thắt lưng Chử Hoàn, tủi thân gác đầu lên vai anh.
Rắn nhỏ “phì phì” biểu đạt bất mãn, cái đuôi linh hoạt lắc qua lắc lại ngay hông anh.
Viên Bình như cái máy đọc lại vừa thấy con rắn đó thì lập tức ngậm miệng, dè dặt giữ một khoảng cách với Chử Hoàn.
Trạm gác đầu tiên của sơn môn cao tít hiểm trở, gió núi lồng lộng thổi tóc tung bay, Chử Hoàn đi lên, chỉ thấy nơi này có thể thu cả sơn vực vào đáy mắt, là một trạm gác thiên nhiên tuyệt vời.
Lỗ Cách sờ đầu rắn, đưa một tay để nó trườn lên người mình, cũng không khách sáo với Chử Hoàn, đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghe Viên Bình nói, ngươi định đến vùng đình trệ.”
Chử Hoàn thẳng thắn gật đầu: “Ừm.”
Trưởng giả mặt sơn dương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy mi tính đi tìm đường chết thì có.”
Chử Hoàn rộng lượng nhìn ông ta một cái, mỉm cười nuốt nguyên lành ba chữ “lão đầu đất” vào bụng, không phun ra.
Lỗ Cách thì sau khi dừng một chút, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Chử Hoàn, hỏi: “Chuyện này Nam Sơn có biết không?”
“Không biết, không định cho cậu ấy biết.”
Lỗ Cách dường như hơi bất ngờ.
Hắn chưa bao giờ có thiện cảm với kẻ ngoại lai, tuy việc đó đã qua rất lâu rồi, nhưng cứ nghĩ đến gã đàn ông ngoại lai được tiền nhiệm tộc trưởng Người Thủ Sơn cho vào, là sự thù hận như dùi tim hút máu kia phảng phất vẫn mồn một trước mắt.
Nhưng mà… Hắn nhìn lướt qua mắt Chử Hoàn, nghĩ bụng: “Biết đâu mắt Nam Sơn tốt hơn mẹ cậu ta?”
Lỗ Cách chỉ cái bàn đá nhỏ và một vòng ghế đá thấp ở chỗ trạm gác đầu tiên: “Ngồi đi.”
Mấy người lần lượt ngồi xuống quanh bàn tròn, chỉ có Viên Bình đứng rất xa, nhìn chằm chằm con rắn trên người Lỗ Cách không hề chớp mắt, sắc mặt hơi tái xanh.
Lỗ Cách một kẻ thích bò sát đại khái không tưởng tượng nổi, trên thế giới lại còn có kẻ sợ rắn, hắn không hay biết gì, gọi: “Viên Bình, sao không tới đây?”
Viên Bình nghe vậy, trước ánh mắt chế nhạo của Chử Hoàn, cố gắng nhìn tộc trưởng một cái, lúc này mới cùng tay cùng chân tìm một góc xa Lỗ Cách nhất, tự co tròn mình lại.
Trưởng giả dùng gậy gõ đùi Chử Hoàn, ý bảo xê ra, sau đó chễm chệ ngồi xuống. Chỉ thấy ông ta chậm rì rì lôi từ trong cái yếm dơ hết biết ra mấy mảnh gỗ hình thù kỳ quái, đường kính chừng năm centimet, trên khắc hoa văn bất đồng, rất có khả năng là văn tự nào đó.
Chử Hoàn tò mò thò đầu xem thử, không hề tùy tiện dùng tay chạm – anh đoán đây rất có thể là dụng cụ bói toán.
Trưởng giả khom lưng, lại xách một thứ rất to như là rễ cây ở dưới gầm bàn lên, thứ này cũng đã lâu năm lắm rồi, bên ngoài có một lớp sáng bóng. “Rễ cây” hình dạng ngoằn ngoèo, rỗng ruột, trên có vài lỗ tròn, dài mà hẹp, giống như cắm mấy cái ống, trên mỗi một “miệng ống” đều treo một cái chuông nhỏ, chẳng biết là thứ gì.
Trưởng giả đã nhét từng mảnh gỗ viết chữ đó vào ống, vẻ mặt nghiêm túc.
Đừng thấy ông ta nom gầy đét như gần đất xa trời mà lầm tưởng, sức lực không yếu chút nào đâu, trưởng giả chẳng mất sức lắm đã dùng hai tay giơ “khúc rễ chạm khắc” lên cao quá đầu, cứ thế vừa lẩm nhẩm vừa múa may tại chỗ.
Chử Hoàn há hốc mồm nhìn lão sơn dương lên đồng, mới đầu chỉ thấy buồn cười, song từ từ, Chử Hoàn cảm thấy hạch đào trước ngực mình phảng phất đã xảy ra sự cộng minh huyền diệu nào đó với bước nhảy của đối phương, anh không nói rõ được, nhưng cứ cảm nhận được – bước nhảy của trưởng giả từng bước một chung tần suất với nhịp tim anh đập.
Chỉ nghe trưởng giả chợt quát một tiếng, Chử Hoàn giật mình, bấy giờ mới định thần lại.
Lỗ Cách thận trọng thò tay chạm khúc gỗ, con rắn thanh tú đã thành đại độc xà kia thè lưỡi, chậm rãi xuôi theo tay Lỗ Cách trườn xuống, chui thẳng vào cái miệng dài nhỏ trên “khúc rễ chạm khắc”, chuông bị đụng vang “keng” một tiếng.
Đây là phong tục gì vậy?
Chử Hoàn từng nghe nói về mai rùa, về lục hào – anh nghĩ bụng: “Chẳng lẽ tộc Ly Y này muốn dùng rắn để bói?”
Mấy người đều dán mắt vào “khúc rễ chạm khắc” kia, nghe con rắn ở bên trong thi thoảng phát ra tiếng sột soạt, duy mình trưởng giả nhắm mắt, trên gương mặt gầy đét có khổ tướng tang thương, im lặng phó thác cho ông trời.
Rất lâu, trong khúc rễ vọng ra tiếng chuông thứ hai, chuông buộc ở cửa nào đó đã bị chạm vào, trưởng giả mở mắt, thấy con rắn từ một lối trên khúc rễ trườn ra, miệng ngậm một mảnh gỗ.
Lỗ Cách nhẹ nhàng nắm đầu rắn: “Tiểu Lục, nhả ra!”
Nhưng con rắn thanh tú lại đột nhiên khéo léo lắc lư cơ thể mềm oặt không xương kia, giãy khỏi tay Lỗ Cách, cuộn tròn mình lại, vùi cả đầu vào trong, không chịu chui ra.
Lỗ Cách hết sức ngạc nhiên, trưởng giả lại ngân dài giọng lên tiếng: “Xem hay không đều thế cả, chuyện phải xảy ra vẫn đang chờ ở phía trước, làm bộ không biết là có thể tránh thoát sao? Con rắn đần chưa khai hóa này!”
Rắn nhỏ chẳng biết có hiểu hay không, trưởng giả vừa nói như vậy thì nó lại ở tại chỗ tự mình đấu tranh một lúc, rốt cuộc từ từ ngóc đầu, trườn tới chỗ Chử Hoàn, há miệng nhả mảnh gỗ đang ngậm ra trước mặt anh.
Chử Hoàn nhận lấy lật lên, chỉ thấy mặt sau tấm gỗ có khắc một hình vẽ quỷ dị, trông khá giống chữ tượng hình của Trung Quốc cổ đại, anh hoài nghi đây mới là văn tự chân chính của tộc Người Thủ Sơn, bèn quay sang hỏi trưởng giả: “Đây là cái gì?”
Trưởng giả nhìn thoáng qua, nhất thời không nói gì, vùng chân mày run nhẹ.
Lỗ Cách ở bên cạnh giải thích: “Ý nghĩa là ‘tử địa’.”
Một lời nói ra, mấy người đều im lặng.
Viên Bình thậm chí nhất thời quên cả sự sợ hãi với loài rắn, lại gần một chút, hỏi: “Tộc trưởng, tử địa nghĩa là gì?”
Hai má trưởng giả giật nhẹ, giống như không tài nào hiểu nổi tại sao còn có Người Thủ Môn ngu xuẩn đến thế, ngay cả lời nói thẳng như vậy cũng không hiểu. Ông ta giơ gậy đập chân Viên Bình một phát, lạnh lùng nói: “‘Tử địa’ nghĩa là gì? Tử địa chính là nơi chết không có chỗ chôn, một đi không về!”
Viên Bình nhíu mày, liếc Chử Hoàn một cái, muốn nói rồi lại thôi.
Chử Hoàn lại đưa tay cầm mảnh gỗ ngắm nghía giây lát, sau đó cười thoải mái: “Cũng có lý, vùng đình trệ chẳng phải là tử địa sao? Tôi có thể lấy mảnh gỗ này không?”
Trưởng giả vẻ mặt nghiêm hơn, hỏi Chử Hoàn: “Biết kết quả này mà mi vẫn muốn đi?”
Chử Hoàn chỉ cười không đáp, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ở đây, trưởng giả và Lỗ Cách tộc trưởng Người Thủ Môn không hề có lập trường khuyên Chử Hoàn, người duy nhất có thể nói mấy câu chính là Viên Bình, song hắn với Chử Hoàn đấu đá ngần ấy năm, thật sự quá hiểu đối phương, vừa thấy bộ dáng chỉ cười không nói ấy, Viên Bình liền biết, mình nói gì đều là lãng phí nước bọt thôi.
Hắn sau cùng không phí nước bọt, chỉ nặng nề ngả ra sau, nghĩ bụng: “Thằng này là rùa cắn quả cân, quyết tâm rồi.”
Như vậy xem ra, Chử Hoàn và tộc trưởng Người Thủ Sơn kia đúng thật là một đôi trời sinh. Viên Bình đột nhiên hơi cảm khái, không ngờ Chử Hoàn thoải mái như vậy.
Trưởng giả trầm ngâm chốc lát: “Cho dù mi muốn đi, cũng không thể tránh được tai mắt Nam Sơn.”
Về việc này, Chử Hoàn đã sớm nghĩ xong rồi, anh nói: “Việc này dễ mà, sơn môn của các vị không phải sẽ còn quay lại sao? Đến lúc đó ông giữ chân cậu ấy giúp tôi, tôi có thể thừa cơ ở lại đây.”
Trưởng giả dựng râu trợn mắt: “Đồ ngu!”
Lỗ Cách thở dài, trầm giọng giải thích: “Không đơn giản vậy đâu – ngươi có biết tại sao thánh sơn được gọi là thánh sơn, và tại sao mỗi năm sơn môn đều tự động đảo ngược hai lần không?”
Vấn đề này Chử Hoàn đã sớm suy nghĩ rồi.
Hoàn cảnh sống bên này vô cùng tệ, với tính tình Nam Sơn, cậu không thể yên tâm thoải mái mỗi năm vào thời gian cố định bỏ Người Thủ Môn lại đây, tự mình quay sang bên kia sống an ổn được.
Nói cách khác, sơn môn đối với Người Thủ Sơn, nhất định có nhân tố hạn chế nào đó không kháng cự được, giống như Người Thủ Sơn sau khi qua sông không thể đi quá xa vùng tụ cư vậy, khi thời khắc kia sắp đến, nhân tố không biết này sẽ hạn chế họ, nhất định phải đi qua sơn môn mới được.
“Bởi vì ‘sinh khí’.” Trưởng giả nói, “Khi sơn môn đảo ngược, tộc ta phải theo sơn môn trở về bên kia. Dòng sông bên đó nối liền với thế giới bên ngoài, một năm hai lần xoay ngược, Người Thủ Sơn mới có thể truyền sinh khí sang bên này – đây là lý do vì sao chỉ có huyết mạch Người Thủ Sơn mới có thể câu thông thánh tuyền. Bản thân Người Thủ Sơn chúng ta là một cây cầu liên thông sinh tử, bởi vậy thời điểm sơn môn đảo ngược, bất kể đang ở nơi nào, chúng ta đều sẽ bị đưa về.”
Nếu so sánh vùng đình trệ với vùng nước bị ô nhiễm, như vậy chỉ riêng trên ngọn núi này có một lỗ hổng thông đến thế giới khác, có suối trong nước thông cuồn cuộn đổ vào.
Chử Hoàn vẫn chưa hiểu: “Thế thì liên quan gì đến tôi?”
Trưởng giả dùng bàn tay gầy đét như vuốt ưng túm bả vai Chử Hoàn, đôi mắt lợi hại nhìn thẳng vào anh: “Nhãi con, mi đến bây giờ vẫn chưa từng mảy may xuất hiện dấu hiệu ‘đông lại’, mi còn tin chỉ là vì bị mutai cắn một phát, lại uống vài ngụm máu đơn giản như vậy sao? Nếu ta đoán không sai, trên người mi bất kể bằng hình thức gì, chắc chắn có dòng máu Người Thủ Sơn.”
Nói đến đây, Chử Hoàn còn chưa mở miệng thì Viên Bình đã kêu lên trước: “Việc này mới càng không thể đó? Tôi nhìn nó lớn lên, trên giấy chứng minh của nó còn viết dân tộc ‘Hán’ mà.”
Hắn ồn ào một phen xong, mới phát hiện Chử Hoàn như hơi suy tư, không hề tiếp lời.
Viên Bình tức khắc sửng sốt, hắn nhìn đây lại ngó kia, không xác định lắm mà hỏi: “Không… không phải là thật chứ?”
“Tao cũng không rõ lắm,” Chử Hoàn thấp giọng giải thích một câu, “Thật ra tao không phải là con ruột của ông Chử Ái Quốc.”
“Nhưng dòng máu Người Thủ Sơn trên người mi hoặc là rất ít, hoặc là đã có biến cố khác.” Trưởng giả nói, xoi mói nhìn Chử Hoàn một phen.
Tố chất thân thể Chử Hoàn kém quá xa Người Thủ Sơn, chẳng những thể hiện trên tốc độ vết thương khép miệng, chỉ dùng mắt thường là có thể nhận ra – tuy anh tự cho là vóc dáng không tệ, nhưng cũng thua xa Người Thủ Sơn cường tráng và dồi dào sức sống.
Quan trọng nhất là, ở bên kia sơn môn, anh giống như không hề gặp bất cứ ràng buộc nào về biên giới.
Trưởng giả: “Tới lúc đó thật, mi biết mình sẽ bị sơn môn tống cổ về hay không?”
Chử Hoàn trầm ngâm không nói gì.
Trưởng giả nghĩ một chút, lại nói: “Huống chi, nếu mi muốn đến vùng đình trệ, ta tính làm chủ cho mi thay máu, Nam Sơn dù sao vẫn thiên vị mi, chắc chắn sẽ không phản đối đâu.”
Nói đoạn ông nhìn Lỗ Cách: “Tộc trưởng Lỗ Cách, cậu không có ý kiến chứ?”
Lỗ Cách đương nhiên không ý kiến, ba người sáu con mắt cùng nhìn Chử Hoàn.
Chử Hoàn vừa định mở miệng thì trong lòng bỗng nhiên trỗi lên một ý nghĩ ngang ngạnh – không.
Tại sao không?
Chử Hoàn khựng lại, về tình về lý, anh đều không nghĩ ra bất cứ lý do gì để cự tuyệt, bởi thế chỉ có thể kết luận, đây tuyệt không phải là ý kiến của bản thân anh.
Chử Hoàn không trả lời, cúi đầu cầm quả hạch đào nhỏ đeo trước ngực, chẳng biết có phải là ảo giác hay không, mà anh cảm thấy hạch đào lại hơi nóng lên.
Chử Hoàn: “Không…”
Trưởng giả giật nảy mình, không ngờ Chử Hoàn trông cũng được mà não lại úng nước!
Ngay cả Lỗ Cách cũng sửng sốt nhíu mày.
Chử Hoàn tháo hạch đào ném cho trưởng giả: “Đây là thánh vật của các ông – trưởng giả, thứ ông cho tôi rốt cuộc là cái gì thế?”
Thái độ anh quá bình tĩnh, giống như chỉ là rỗi rãi tùy tiện tới chơi, xong rồi lại phủi mông quay đầu đi luôn vậy.
Nam Sơn lập tức không thể ngăn cản, cho đến khi Chử Hoàn đã khuất dạng, cậu còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng.
Chử Hoàn trước kia luôn lờ đà lờ đờ, cả ngày ăn no chờ trời tối, nhưng điều này không có nghĩa là anh không biết suy đoán, mà chỉ là trước nay chẳng có ai để anh suy đoán thôi. Trước mắt vất vả lắm mới có một người như Nam Sơn, cuối cùng cho ham muốn phỏng đoán đã rỉ sét có đất dụng võ mới.
Anh trước đó lo Nam Sơn bị sốt nên một ngày một đêm không dám nghỉ ngơi, trong lúc này, trừ tắm rửa ra thì chẳng có việc gì để làm, Chử Hoàn đành phải vừa gật gà gật gù như gà mổ thóc, vừa nửa ngủ nửa tỉnh trăm phương ngàn kế tính toán cho đường tình nhấp nhô của mình.
Mạch suy nghĩ của Chử Hoàn tương đối rõ ràng, loại người ý chí đặc biệt kiên định như Nam Sơn, phàm là chuyện đã quyết định, đều rất có sự quyết đoán như “đá không dời chỗ” vậy, người ta phản đối một lần, Nam Sơn đại khái sẽ lại một lần vững vàng quyết tâm, rồi dần dà, chỉ sợ ý nghĩ ấy sẽ thật sự không thể lung lay nữa.
Chi bằng cứ phớt lờ cậu trước, dùng chiêu chợt nóng chợt lạnh kết hợp vờ tha để bắt, cho tộc trưởng cố chấp kia dư dả không gian để nghĩ ngợi lung tung.
Đương nhiên, trước mắt quan trọng nhất, vẫn là phải cố hết sức tập hợp tin tức về vùng đình trệ, vì lỡ như anh thật sự không cẩn thận chết ở vùng đình trệ, thì sách lược dù nhiều hơn cũng thành phí hoài thôi.
Chử Hoàn xách vỉ nướng, tính lên núi tìm trưởng giả, giữa đường lại đụng phải Viên Bình.
“Ê, thằng kia, đi theo tao, tộc trưởng bọn tao bảo tao tới tìm…” Viên Bình đang nói chợt ngừng lại, tầm mắt đụng phải vỉ nướng trong tay Chử Hoàn, lập tức dòm lom lom vào đó, quên sạch việc chính, “Đậu má, cái gì đây?”
Chử Hoàn nói dối không chớp mắt: “Tạp vật tự làm ấy mà.”
Viên Bình phẫn nộ vô cùng: “Bố láo! Mỡ còn chưa rửa sạch kìa!”
Chử Hoàn làm bộ không nghe thấy, ung dung hỏi: “Tộc trưởng bọn mày tìm tao? Anh ta đang ở đâu?”
Viên Bình u oán nhìn đối phương: “Thằng ăn mảnh chết đi!”
Chử Hoàn: “Ở chỗ thánh tuyền hay trên sơn môn?”
Viên Bình: “Thằng ăn mảnh cô độc hết đời!”
Chử Hoàn dừng chân, vững vàng “đắm mình” trong ánh mắt thù hận của Viên Bình, rốt cuộc, chút lý trí sót lại sau khi qua sàng lọc khó khăn thò đầu ra, hắn chỉ đường cho Chử Hoàn một cách không tình nguyện: “Trạm gác thứ nhất ở sơn môn.”
Chử Hoàn quay đầu bước đi như bay, Viên Bình không buông tha bám theo sát nút, miệng còn vo ve như niệm chú vòng kim cô: “Thằng ăn mảnh sẽ có báo ứng.”
Chử Hoàn hừ mũi một tiếng, Viên Bình chợt nhanh trí, buột miệng nói luôn: “Thằng ăn mảnh coi chừng mãn kiếp bị đè!”
Chử Hoàn: “…”
Anh cứ thế dẫn một Viên Bình mặt mày sầm sì đi tới trạm gác đầu tiên của sơn môn, Lỗ Cách đã chờ ở đó, trưởng giả mặt sơn dương của Người Thủ Sơn cũng có mặt.
Chử Hoàn đang tính tiến lại thì đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng “phì phì”, ngẩng đầu lên suýt nữa mặt kề mặt với một cái đầu rắn to bằng nắm đấm.
Dù là Chử Hoàn không sợ rắn cũng cầm lòng không nổi mà lui nửa bậc – con rắn nọ to như cánh tay người, mềm nhũn trèo trên đá núi, thõng xuống như một sợi dây thừng, cái đầu tam giác chốc chốc lại thè lưỡi.
Rắn độc to như vậy không hay gặp, chỉ một khắc sau, con rắn lắc lư đầu trườn tới, không chút liêm sỉ gác cái đầu tam giác lên vai Chử Hoàn, còn thân mật cọ cọ anh.
Rắn độc hèn hạ như vậy hình như cũng không hay gặp.
Chử Hoàn lúc này mới cảm thấy hơi quen mắt, bèn xách con rắn lên ngắm nghía cẩn thận giây lát, xem xong toàn bộ vân từ đầu đến đuôi nó, mới dám có kết luận, nhận ra đây chính là con rắn nhỏ từng được anh khen là thanh tú.
Tốc độ lớn của nó thật khiến người ta bái phục, Chử Hoàn không nhịn được hỏi: “Mày nhân lúc tao đi vắng ăn vụng phân hóa học phỏng?”
Lúc anh đi, con rắn mới bằng đầu ngón tay, có thể chui vào trong tay áo anh mà chẳng ai hay, cuộn lại cũng chỉ được một cục tí xíu, có thể dùng làm vòng tay, ai ngờ chỉ chớp mắt mà nó đã lao đến hướng khổng lồ hết đường cứu vãn!
Rắn nhỏ không ý thức được mình hiện giờ trọng tải đã khác, vẫn toan quấn lên cổ tay Chử Hoàn, kết quả là bi kịch phát hiện ra chẳng còn chỗ nào chứa nổi cái xác khổng lồ của nó, đành phải lui để cầu tiến, chậm chạp quấn qua thắt lưng Chử Hoàn, tủi thân gác đầu lên vai anh.
Rắn nhỏ “phì phì” biểu đạt bất mãn, cái đuôi linh hoạt lắc qua lắc lại ngay hông anh.
Viên Bình như cái máy đọc lại vừa thấy con rắn đó thì lập tức ngậm miệng, dè dặt giữ một khoảng cách với Chử Hoàn.
Trạm gác đầu tiên của sơn môn cao tít hiểm trở, gió núi lồng lộng thổi tóc tung bay, Chử Hoàn đi lên, chỉ thấy nơi này có thể thu cả sơn vực vào đáy mắt, là một trạm gác thiên nhiên tuyệt vời.
Lỗ Cách sờ đầu rắn, đưa một tay để nó trườn lên người mình, cũng không khách sáo với Chử Hoàn, đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghe Viên Bình nói, ngươi định đến vùng đình trệ.”
Chử Hoàn thẳng thắn gật đầu: “Ừm.”
Trưởng giả mặt sơn dương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy mi tính đi tìm đường chết thì có.”
Chử Hoàn rộng lượng nhìn ông ta một cái, mỉm cười nuốt nguyên lành ba chữ “lão đầu đất” vào bụng, không phun ra.
Lỗ Cách thì sau khi dừng một chút, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Chử Hoàn, hỏi: “Chuyện này Nam Sơn có biết không?”
“Không biết, không định cho cậu ấy biết.”
Lỗ Cách dường như hơi bất ngờ.
Hắn chưa bao giờ có thiện cảm với kẻ ngoại lai, tuy việc đó đã qua rất lâu rồi, nhưng cứ nghĩ đến gã đàn ông ngoại lai được tiền nhiệm tộc trưởng Người Thủ Sơn cho vào, là sự thù hận như dùi tim hút máu kia phảng phất vẫn mồn một trước mắt.
Nhưng mà… Hắn nhìn lướt qua mắt Chử Hoàn, nghĩ bụng: “Biết đâu mắt Nam Sơn tốt hơn mẹ cậu ta?”
Lỗ Cách chỉ cái bàn đá nhỏ và một vòng ghế đá thấp ở chỗ trạm gác đầu tiên: “Ngồi đi.”
Mấy người lần lượt ngồi xuống quanh bàn tròn, chỉ có Viên Bình đứng rất xa, nhìn chằm chằm con rắn trên người Lỗ Cách không hề chớp mắt, sắc mặt hơi tái xanh.
Lỗ Cách một kẻ thích bò sát đại khái không tưởng tượng nổi, trên thế giới lại còn có kẻ sợ rắn, hắn không hay biết gì, gọi: “Viên Bình, sao không tới đây?”
Viên Bình nghe vậy, trước ánh mắt chế nhạo của Chử Hoàn, cố gắng nhìn tộc trưởng một cái, lúc này mới cùng tay cùng chân tìm một góc xa Lỗ Cách nhất, tự co tròn mình lại.
Trưởng giả dùng gậy gõ đùi Chử Hoàn, ý bảo xê ra, sau đó chễm chệ ngồi xuống. Chỉ thấy ông ta chậm rì rì lôi từ trong cái yếm dơ hết biết ra mấy mảnh gỗ hình thù kỳ quái, đường kính chừng năm centimet, trên khắc hoa văn bất đồng, rất có khả năng là văn tự nào đó.
Chử Hoàn tò mò thò đầu xem thử, không hề tùy tiện dùng tay chạm – anh đoán đây rất có thể là dụng cụ bói toán.
Trưởng giả khom lưng, lại xách một thứ rất to như là rễ cây ở dưới gầm bàn lên, thứ này cũng đã lâu năm lắm rồi, bên ngoài có một lớp sáng bóng. “Rễ cây” hình dạng ngoằn ngoèo, rỗng ruột, trên có vài lỗ tròn, dài mà hẹp, giống như cắm mấy cái ống, trên mỗi một “miệng ống” đều treo một cái chuông nhỏ, chẳng biết là thứ gì.
Trưởng giả đã nhét từng mảnh gỗ viết chữ đó vào ống, vẻ mặt nghiêm túc.
Đừng thấy ông ta nom gầy đét như gần đất xa trời mà lầm tưởng, sức lực không yếu chút nào đâu, trưởng giả chẳng mất sức lắm đã dùng hai tay giơ “khúc rễ chạm khắc” lên cao quá đầu, cứ thế vừa lẩm nhẩm vừa múa may tại chỗ.
Chử Hoàn há hốc mồm nhìn lão sơn dương lên đồng, mới đầu chỉ thấy buồn cười, song từ từ, Chử Hoàn cảm thấy hạch đào trước ngực mình phảng phất đã xảy ra sự cộng minh huyền diệu nào đó với bước nhảy của đối phương, anh không nói rõ được, nhưng cứ cảm nhận được – bước nhảy của trưởng giả từng bước một chung tần suất với nhịp tim anh đập.
Chỉ nghe trưởng giả chợt quát một tiếng, Chử Hoàn giật mình, bấy giờ mới định thần lại.
Lỗ Cách thận trọng thò tay chạm khúc gỗ, con rắn thanh tú đã thành đại độc xà kia thè lưỡi, chậm rãi xuôi theo tay Lỗ Cách trườn xuống, chui thẳng vào cái miệng dài nhỏ trên “khúc rễ chạm khắc”, chuông bị đụng vang “keng” một tiếng.
Đây là phong tục gì vậy?
Chử Hoàn từng nghe nói về mai rùa, về lục hào – anh nghĩ bụng: “Chẳng lẽ tộc Ly Y này muốn dùng rắn để bói?”
Mấy người đều dán mắt vào “khúc rễ chạm khắc” kia, nghe con rắn ở bên trong thi thoảng phát ra tiếng sột soạt, duy mình trưởng giả nhắm mắt, trên gương mặt gầy đét có khổ tướng tang thương, im lặng phó thác cho ông trời.
Rất lâu, trong khúc rễ vọng ra tiếng chuông thứ hai, chuông buộc ở cửa nào đó đã bị chạm vào, trưởng giả mở mắt, thấy con rắn từ một lối trên khúc rễ trườn ra, miệng ngậm một mảnh gỗ.
Lỗ Cách nhẹ nhàng nắm đầu rắn: “Tiểu Lục, nhả ra!”
Nhưng con rắn thanh tú lại đột nhiên khéo léo lắc lư cơ thể mềm oặt không xương kia, giãy khỏi tay Lỗ Cách, cuộn tròn mình lại, vùi cả đầu vào trong, không chịu chui ra.
Lỗ Cách hết sức ngạc nhiên, trưởng giả lại ngân dài giọng lên tiếng: “Xem hay không đều thế cả, chuyện phải xảy ra vẫn đang chờ ở phía trước, làm bộ không biết là có thể tránh thoát sao? Con rắn đần chưa khai hóa này!”
Rắn nhỏ chẳng biết có hiểu hay không, trưởng giả vừa nói như vậy thì nó lại ở tại chỗ tự mình đấu tranh một lúc, rốt cuộc từ từ ngóc đầu, trườn tới chỗ Chử Hoàn, há miệng nhả mảnh gỗ đang ngậm ra trước mặt anh.
Chử Hoàn nhận lấy lật lên, chỉ thấy mặt sau tấm gỗ có khắc một hình vẽ quỷ dị, trông khá giống chữ tượng hình của Trung Quốc cổ đại, anh hoài nghi đây mới là văn tự chân chính của tộc Người Thủ Sơn, bèn quay sang hỏi trưởng giả: “Đây là cái gì?”
Trưởng giả nhìn thoáng qua, nhất thời không nói gì, vùng chân mày run nhẹ.
Lỗ Cách ở bên cạnh giải thích: “Ý nghĩa là ‘tử địa’.”
Một lời nói ra, mấy người đều im lặng.
Viên Bình thậm chí nhất thời quên cả sự sợ hãi với loài rắn, lại gần một chút, hỏi: “Tộc trưởng, tử địa nghĩa là gì?”
Hai má trưởng giả giật nhẹ, giống như không tài nào hiểu nổi tại sao còn có Người Thủ Môn ngu xuẩn đến thế, ngay cả lời nói thẳng như vậy cũng không hiểu. Ông ta giơ gậy đập chân Viên Bình một phát, lạnh lùng nói: “‘Tử địa’ nghĩa là gì? Tử địa chính là nơi chết không có chỗ chôn, một đi không về!”
Viên Bình nhíu mày, liếc Chử Hoàn một cái, muốn nói rồi lại thôi.
Chử Hoàn lại đưa tay cầm mảnh gỗ ngắm nghía giây lát, sau đó cười thoải mái: “Cũng có lý, vùng đình trệ chẳng phải là tử địa sao? Tôi có thể lấy mảnh gỗ này không?”
Trưởng giả vẻ mặt nghiêm hơn, hỏi Chử Hoàn: “Biết kết quả này mà mi vẫn muốn đi?”
Chử Hoàn chỉ cười không đáp, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ở đây, trưởng giả và Lỗ Cách tộc trưởng Người Thủ Môn không hề có lập trường khuyên Chử Hoàn, người duy nhất có thể nói mấy câu chính là Viên Bình, song hắn với Chử Hoàn đấu đá ngần ấy năm, thật sự quá hiểu đối phương, vừa thấy bộ dáng chỉ cười không nói ấy, Viên Bình liền biết, mình nói gì đều là lãng phí nước bọt thôi.
Hắn sau cùng không phí nước bọt, chỉ nặng nề ngả ra sau, nghĩ bụng: “Thằng này là rùa cắn quả cân, quyết tâm rồi.”
Như vậy xem ra, Chử Hoàn và tộc trưởng Người Thủ Sơn kia đúng thật là một đôi trời sinh. Viên Bình đột nhiên hơi cảm khái, không ngờ Chử Hoàn thoải mái như vậy.
Trưởng giả trầm ngâm chốc lát: “Cho dù mi muốn đi, cũng không thể tránh được tai mắt Nam Sơn.”
Về việc này, Chử Hoàn đã sớm nghĩ xong rồi, anh nói: “Việc này dễ mà, sơn môn của các vị không phải sẽ còn quay lại sao? Đến lúc đó ông giữ chân cậu ấy giúp tôi, tôi có thể thừa cơ ở lại đây.”
Trưởng giả dựng râu trợn mắt: “Đồ ngu!”
Lỗ Cách thở dài, trầm giọng giải thích: “Không đơn giản vậy đâu – ngươi có biết tại sao thánh sơn được gọi là thánh sơn, và tại sao mỗi năm sơn môn đều tự động đảo ngược hai lần không?”
Vấn đề này Chử Hoàn đã sớm suy nghĩ rồi.
Hoàn cảnh sống bên này vô cùng tệ, với tính tình Nam Sơn, cậu không thể yên tâm thoải mái mỗi năm vào thời gian cố định bỏ Người Thủ Môn lại đây, tự mình quay sang bên kia sống an ổn được.
Nói cách khác, sơn môn đối với Người Thủ Sơn, nhất định có nhân tố hạn chế nào đó không kháng cự được, giống như Người Thủ Sơn sau khi qua sông không thể đi quá xa vùng tụ cư vậy, khi thời khắc kia sắp đến, nhân tố không biết này sẽ hạn chế họ, nhất định phải đi qua sơn môn mới được.
“Bởi vì ‘sinh khí’.” Trưởng giả nói, “Khi sơn môn đảo ngược, tộc ta phải theo sơn môn trở về bên kia. Dòng sông bên đó nối liền với thế giới bên ngoài, một năm hai lần xoay ngược, Người Thủ Sơn mới có thể truyền sinh khí sang bên này – đây là lý do vì sao chỉ có huyết mạch Người Thủ Sơn mới có thể câu thông thánh tuyền. Bản thân Người Thủ Sơn chúng ta là một cây cầu liên thông sinh tử, bởi vậy thời điểm sơn môn đảo ngược, bất kể đang ở nơi nào, chúng ta đều sẽ bị đưa về.”
Nếu so sánh vùng đình trệ với vùng nước bị ô nhiễm, như vậy chỉ riêng trên ngọn núi này có một lỗ hổng thông đến thế giới khác, có suối trong nước thông cuồn cuộn đổ vào.
Chử Hoàn vẫn chưa hiểu: “Thế thì liên quan gì đến tôi?”
Trưởng giả dùng bàn tay gầy đét như vuốt ưng túm bả vai Chử Hoàn, đôi mắt lợi hại nhìn thẳng vào anh: “Nhãi con, mi đến bây giờ vẫn chưa từng mảy may xuất hiện dấu hiệu ‘đông lại’, mi còn tin chỉ là vì bị mutai cắn một phát, lại uống vài ngụm máu đơn giản như vậy sao? Nếu ta đoán không sai, trên người mi bất kể bằng hình thức gì, chắc chắn có dòng máu Người Thủ Sơn.”
Nói đến đây, Chử Hoàn còn chưa mở miệng thì Viên Bình đã kêu lên trước: “Việc này mới càng không thể đó? Tôi nhìn nó lớn lên, trên giấy chứng minh của nó còn viết dân tộc ‘Hán’ mà.”
Hắn ồn ào một phen xong, mới phát hiện Chử Hoàn như hơi suy tư, không hề tiếp lời.
Viên Bình tức khắc sửng sốt, hắn nhìn đây lại ngó kia, không xác định lắm mà hỏi: “Không… không phải là thật chứ?”
“Tao cũng không rõ lắm,” Chử Hoàn thấp giọng giải thích một câu, “Thật ra tao không phải là con ruột của ông Chử Ái Quốc.”
“Nhưng dòng máu Người Thủ Sơn trên người mi hoặc là rất ít, hoặc là đã có biến cố khác.” Trưởng giả nói, xoi mói nhìn Chử Hoàn một phen.
Tố chất thân thể Chử Hoàn kém quá xa Người Thủ Sơn, chẳng những thể hiện trên tốc độ vết thương khép miệng, chỉ dùng mắt thường là có thể nhận ra – tuy anh tự cho là vóc dáng không tệ, nhưng cũng thua xa Người Thủ Sơn cường tráng và dồi dào sức sống.
Quan trọng nhất là, ở bên kia sơn môn, anh giống như không hề gặp bất cứ ràng buộc nào về biên giới.
Trưởng giả: “Tới lúc đó thật, mi biết mình sẽ bị sơn môn tống cổ về hay không?”
Chử Hoàn trầm ngâm không nói gì.
Trưởng giả nghĩ một chút, lại nói: “Huống chi, nếu mi muốn đến vùng đình trệ, ta tính làm chủ cho mi thay máu, Nam Sơn dù sao vẫn thiên vị mi, chắc chắn sẽ không phản đối đâu.”
Nói đoạn ông nhìn Lỗ Cách: “Tộc trưởng Lỗ Cách, cậu không có ý kiến chứ?”
Lỗ Cách đương nhiên không ý kiến, ba người sáu con mắt cùng nhìn Chử Hoàn.
Chử Hoàn vừa định mở miệng thì trong lòng bỗng nhiên trỗi lên một ý nghĩ ngang ngạnh – không.
Tại sao không?
Chử Hoàn khựng lại, về tình về lý, anh đều không nghĩ ra bất cứ lý do gì để cự tuyệt, bởi thế chỉ có thể kết luận, đây tuyệt không phải là ý kiến của bản thân anh.
Chử Hoàn không trả lời, cúi đầu cầm quả hạch đào nhỏ đeo trước ngực, chẳng biết có phải là ảo giác hay không, mà anh cảm thấy hạch đào lại hơi nóng lên.
Chử Hoàn: “Không…”
Trưởng giả giật nảy mình, không ngờ Chử Hoàn trông cũng được mà não lại úng nước!
Ngay cả Lỗ Cách cũng sửng sốt nhíu mày.
Chử Hoàn tháo hạch đào ném cho trưởng giả: “Đây là thánh vật của các ông – trưởng giả, thứ ông cho tôi rốt cuộc là cái gì thế?”
Tác giả :
Priest