Sơn Hà Biểu Lý
Quyển 1 - Chương 16
Chử Hoàn một lúc lâu không trả lời, Nam Sơn còn tưởng rằng anh đã ngủ rồi, liền cầm một góc chăn, kéo về phía Chử Hoàn, giữa chừng lại bị một bàn tay để hờ lên.
Ngón tay Chử Hoàn hơi chai, động tác khá nhẹ nhàng.
Nam Sơn ngạc nhiên, bóng đêm làm cậu lưu ý đến đôi tay Chử Hoàn, dường như không giống mình tưởng tượng lắm.
Chử Hoàn bỗng nhiên rất muốn uống rượu, trong mấy tháng ngắn ngủi ở tộc Ly Y, anh đã hiểu được điểm tốt của rượu.
Lúc ngà ngà, tim sẽ đập nhanh hơn, máu cũng sẽ tăng tốc như sôi trào, anh sẽ cảm thấy cả người mình đều đã sống lại, có tinh khí thần xuyên suốt từ đầu đến chân.
Đợi đến khi uống thêm chút nữa, say rồi, anh bắt đầu quên mất mình đang ở nơi nào, lúc này nếu chỉ chăm chú nhìn ly rượu, anh sẽ có ảo giác rằng mình còn rất trẻ, như chim bằng tung cánh vạn dặm vậy.
Cuối cùng chính là say mèm, khi ấy hỉ nộ ai lạc, trời đất người quỷ gì đó, đều ném hết ra sau đầu, thân nhẹ như lông vũ bay giữa không trung, anh có thể dựa vào chút mơ màng lãng quên mọi sự này, để không sầu không lo mà ngủ cả một đêm.
Nhưng Chử Hoàn mím môi, nhịn không đề cập.
Thiên hành kiện nhân dĩ tự cường bất tức(1), anh đã nhận ra sự ỷ lại và trốn tránh của mình, thì không nên mặc kệ sự yếu đuối vô vị và đáng xấu hổ trong lòng.
Huống hồ Nam Sơn tuy nằm ở đây, nhưng chỉ sợ phần lớn tâm trí và tinh thần đang lo nghĩ chuyện bên ngoài. Đêm nay dân tộc Ly Y do nguyên nhân nào đó mà toàn thể đề phòng nghiêm ngặt, Chử Hoàn mặc dù không tiện thăm dò ngọn nguồn, song cũng không thể rủ rê tộc trưởng chè chén say sưa bỏ quên nhiệm vụ được.
Anh cố nén cơn nghiện rượu, ai ngờ lời nói lại xuôi dòng trồi lên.
“Trước kia tôi có một người bạn, hơi giống cậu.” Chử Hoàn bỗng nhiên nói khẽ.
Tiếng của anh có chút khàn khàn, rất khó tả, hơi giống bão cát thổi qua đá núi, mang theo sự thô ráp. Nam Sơn không tự chủ được run lên khe khẽ, hơi nghiêng tai, cảm thấy bên tai hơi ngứa.
“Hắn ta cũng giống cậu, làm chuyện gì cũng trăm phần trăm nghiêm túc, cho dù là mấy việc vặt vãnh như ăn cơm rửa tay – điểm này hai cậu rất giống nhau, nhưng cũng chỉ có điểm này thôi,” Chử Hoàn bổ sung, “Cậu là một người bạn tốt, hắn thì là một tên khốn, mỗi lần gặp mặt nhất định đều kiếm chuyện đánh nhau một trận với tôi.”
Chử Hoàn nói không nhanh, Nam Sơn chăm chú lắng nghe, không xen vào.
Chử Hoàn dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau đó do một số nguyên nhân, hắn chết thay tôi, trước lúc chết còn giơ tay làm như vầy với tôi.”
Nói xong anh giơ ngón giữa, làm một động tác hạ lưu, song ngón tay giống như bị hồi ức ép cong xuống, tự dưng không hạ lưu nổi.
Nam Sơn tò mò giơ tay làm theo: “Như vầy nghĩa là gì?”
Chử Hoàn: “… Không, cậu không cần học theo, cái này là chửi bậy đấy.”
Nam Sơn bẻ ngón tay mình, cho dù là giơ ngón giữa thì cậu cũng giơ đặc biệt chính trực, do khác biệt văn hóa nên Nam Sơn không thể hiểu được chân lý chửi bậy trên một ngón tay, cậu co tay lại, hỏi Chử Hoàn: “Anh ta tên gì?”
Chử Hoàn chăm chú nhìn Nam Sơn giây lát với ánh mắt gần như dịu dàng, bất chợt cười nói: “Banh Lông Hung Mãnh.”
Nam Sơn: “Không phải dũng cảm…”
Chử Hoàn không đỏ mặt cũng chẳng xấu hổ: “À, ở chỗ chúng tôi, bình thường đẹp trai gọi là ‘dũng cảm’, xấu xí gọi là ‘hung mãnh’.”
Nam Sơn: “…”
Cậu cảm thấy việc học tiếng Hán của mình lại gặp phải một điểm hạn chế mới rồi.
Giọng Chử Hoàn một lần nữa trầm thấp, nếu không phải tai và mắt Nam Sơn hơn người, thì hầu như không nghe thấy đối phương nói gì cả.
Chử Hoàn nhẹ nhàng nói: “Chỉ là tôi vẫn luôn nghĩ, cái chết của hắn ta và việc tôi sống sót, có ý nghĩa gì không? Tôi biết nói như thế này là rất gàn dở, nhưng con người dù sao cũng phải sống vì cái gì đó, đúng không?”
Nói đoạn, anh siết tay thành nắm đấm, cảm thấy cái nhẫn có khắc chữ “đùa thôi” đang cấn giữa các ngón tay, giống như nhắc nhở anh về lời hứa đã tự mình gật đầu đồng ý.
“Không đúng,” Nam Sơn như đinh đóng cột cắt ngang, “Thỏ vì sao mà sống? Ưng vì sao mà sống? Sóc vì sao mà sống? Rắn lại vì sao mà sống?”
Chử Hoàn nhìn cậu không nói tiếng nào, Nam Sơn chợt giơ tay, đặt lòng bàn tay lên che mắt anh.
Có khả năng là dân tộc Ly Y đặc biệt có mình đồng da sắt, Nam Sơn giống những người khác, chưa bao giờ sợ lạnh, bàn tay ấy dẫu mới ngâm nước lạnh, cũng có thể nhanh chóng ấm áp lại.
Chử Hoàn cách mí mắt hơi mỏng cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay cậu, như ánh nắng gắt nhất vào giữa trưa, lại như chiếc lá xanh non mơn mởn nhất mọc cạnh chồi non trên ngọn cây cao chót vót, là sức sống đã khắc vào đầu từ lần thứ nhất gặp gỡ Nam Sơn.
Chử Hoàn không nhịn được nói: “Cậu thổi lại khúc nhạc kia cho tôi nghe được không? Chính là khúc nhạc cậu thổi khi tôi gặp cậu lần đầu tiên ấy.”
Nam Sơn liền nhổm dậy, ngắt một chiếc lá trên cành cây bò vào góc nhà, đặt lên miệng: “Khúc nhạc này nói theo ngôn ngữ của các anh thì là ‘triền núi sau cơn mưa đầu tiên’, nó kể về cỏ và sâu cùng chui lên mặt đất sau cơn mưa đầu mùa xuân mỗi năm.”
Chử Hoàn: “Bình thường bọn tôi không đặt tên dài vậy đâu.”
Nam Sơn: “Thế nên gọi là gì?”
Chử Hoàn dừng một lát, bỗng nhiên nhanh trí nhớ ra, anh nói: “Kinh trập.”
Một khúc Kinh trập, trong mùi hương hoa quế cuối thu.
Hôm sau, khi bên ngoài vẫn còn tối đen, Nam Sơn nhẹ nhàng xuống giường, Chử Hoàn không nhúc nhích, cũng không mở mắt, cho đến khi Nam Sơn đi ra ngoài, “Két” một tiếng đóng cửa giúp, anh mới chậm rãi trở mình, nhìn lên trần nhà màu xám cao cao, không hề buồn ngủ chút nào.
Những lời đêm qua tán gẫu với Nam Sơn vẫn còn mồn một bên tai, Chử Hoàn không cố ý nhớ lại, nhưng giọng nói của Nam Sơn như một nắm tơ, quấn chặt lấy tai anh, trở mình về bên trái thì tai phải nghe thấy, trở mình sang bên phải thì tai trái nghe thấy, giống như là nhất định phải nghiền ngẫm trăm ngàn lần tới khi không còn cảm giác mới chịu thôi.
Chử Hoàn cảm thấy như mình bỏ ra hai đồng tiền để mua quả cầu pha lê, kết quả là người ta đưa nhầm cho anh hẳn một viên kim cương.
Lời quá nhiều, anh rất mừng, lại khó tránh khỏi hơi xấu hổ.
Chử Hoàn nằm một lúc, đợi đến khi tâm thần chậm rãi yên ổn lại, liền theo thường lệ dậy tập luyện.
Mỗi ngày trước khi trời sáng, Chử Hoàn đều chạy quanh núi và sông từ bốn đến năm kilomet, sau đó lại vào rừng rèn luyện thể lực như thường lệ để giãn gân cốt. Trở về tắm rửa qua loa, trên cơ bản vừa mới đến hừng đông, lúc mọi người đều ra ngoài hoạt động, chị Xuân Thiên sẽ mang điểm tâm tới – Xuân Thiên chính là bà xã Tiểu Phương, mẹ của con gấu Nụ Hoa không biết nặng nhẹ kia, dù rằng cách dạy con hơi thoát ly truyền thống, nhưng tay nghề nấu cơm được cả tộc công nhận là ngon.
Mọi ngày ra ngoài lúc này đều không gặp ai, nhưng do hôm nay có rất nhiều tốp tuần tra suốt đêm, Chử Hoàn vừa đi ra, liền có hai ba người nhìn thấy.
Tiểu Phương đang ngồi chồm hổm trên đại thụ với tư thế như một con tinh tinh mà trông ra xa, thấy Chử Hoàn lập tức niềm nở chào hỏi, không hề kiêng dè hô to một tiếng: “Đại vương đại vương!”
Hắn la lên như chỉ hận không thể để mười dặm tám thôn đều nhận được thông báo “Đại vương chưa sáng đã đi tuần núi”, dù da mặt có dày hơn, Chử Hoàn nhất thời cũng hơi hối hận vì đã đặt cho mình cái tên như vậy.
Anh vội giơ một ngón tay: “Suỵt…”
Tiểu Phương gãi đầu cười “hề hề”, nhún người nhảy xuống, dùng tiếng dân tộc Ly Y chêm vài từ tiếng Hán, múa may nói với Chử Hoàn: “Để tôi kiếm cho anh chút thức ăn.”
Chử Hoàn kéo hắn lại, ngăn cản hành vi “nhiễu dân”.
Nhưng động tĩnh bên phía Tiểu Phương vẫn làm rất nhiều người chú ý, một loạt trai tráng gác đêm từ các nơi thò đầu ra, ánh mắt sáng rực dòm Chử Hoàn.
Chử Hoàn thật sự không cách nào chạy bộ trước mắt bao người, đành phải ra vẻ điềm nhiên lùi vào nhà, đóng cửa lại, rồi lập tức bực bội tập xà đơn trên cái giá treo quần áo bằng sắt.
Rèn luyện được một nửa thì cửa sổ lại bị gõ nhẹ, Chử Hoàn sửng sốt nhảy xuống, đẩy cánh cửa gỗ lên, nhìn quanh bốn phía, không thấy ai hết, một con rắn lại thả người xuống cái vèo, lộ ra khuôn mặt bé tí teo.
Chử Hoàn: “…”
Không phải chứ, sao nó lại mò đến nữa?
Con rắn nhỏ lắc lư đầu bò một vòng trên cửa sổ, thò đầu dòm chừng khắp nơi, giống như đã xác định tộc trưởng đáng sợ không ở đây, lúc này mới bạo gan chui vào, tính dùng cái đầu tam giác hiểm ác đi cọ tay Chử Hoàn, kết quả là bị anh chớp nhoáng chụp lấy đầu.
Chử Hoàn có phần không thể hiểu nổi – con rắn lạnh ngắt dính nhớp này cho nó là một con chó nhỏ đáng yêu chắc?
Đuôi rắn độc còn quấn chặt tay anh không buông như làm nũng, cho đến khi Chử Hoàn bóp miệng nó ra.
“Muốn tới nhà tao chơi cũng được thôi.” Chử Hoàn lần đầu tiên dùng tiếng dân tộc Ly Y, vấp váp mà trầm trầm, do anh phát âm không quen nên hơi đứt quãng, “Nhưng phải để tao bẻ răng mày trước đã.”
Con rắn dùng hành động thực tế tỏ rõ là nó quả thật hiểu được tiếng người, nghe anh nói vậy liền sợ hãi, lập tức dùng tới chiêu giả chết, đuôi buông thõng xuống.
Sau lần nhảy xuống núi, Chử Hoàn liền mắc bệnh hơi say mê “sức sống” – Nói thật nếu không phải như vậy thì anh đã giết chết con rắn không ngừng quấy rầy này từ lâu rồi. Chó mèo hay thỏ còn được, chứ ai chịu nổi mỗi ngày vừa mở mắt liền nhìn thấy bên cạnh có một con rắn độc? Ở cái vùng khỉ ho cò gáy này, ra vào đều phải cưỡi ngựa, lỡ bị nó cắn cho một phát, thì đi đâu tìm huyết thanh?
Chử Hoàn không thèm khách sáo ném nó ra ngoài cửa sổ.
Con rắn độc cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương, lặng lẽ leo lên cái cây trước cửa, bám cành cây mà giận dỗi, dỗi chán rồi lại đi kiếm trứng chim ăn.
Nhưng đại khái như Chử Hoàn lo lắng – trong đầu nó quả thật không có nhiều chỗ để chứa óc, chưa bao lâu đã dọn sạch sẽ một lần, mất luôn trí nhớ, chẳng những quên hết thù hận, vẫy đuôi quay về, còn ngậm một quả trứng tới nịnh nọt.
Chử Hoàn: “…”
Có câu không đánh khuôn mặt người… à rắn cười. Rắn ta đến tặng quà lấy lòng, Chử Hoàn cũng không thể trực tiếp đóng cửa sổ hất nó ra ngoài. Nhưng là một “nhân loại yếu ớt bị một cành cây đâm xuyên”, Chử Hoàn cảm thấy không đủ khả năng để nhận quả trứng sống con rắn đã ngậm, cẩn thận nhón lên dòm một lúc, rồi lại đút về miệng nó.
Con rắn nhỏ lắc lư đầu hưởng thụ mỹ vị nhân gian, cảm thấy hình như mình đã hiểu hơn về nhân loại này. Nó theo đường cửa sổ bò vào nhà, thấy Chử Hoàn không phản đối, liền không bám vào người anh nữa, im lặng trườn vào góc nhà, quấn cây chổi dựng ở đó, cái cằm tam giác gác lên cán chổi, không hề ồn ào xem Chử Hoàn vận động buổi sáng.
Cùng mỹ nam chung giường chung gối ngủ một giấc, hoàn thành việc rèn luyện trong nhà, còn kết giao một đoạn tình hữu nghị nhân thú ly kỳ… Chử Hoàn cảm thấy mình quả thật đã trải qua một ngày rất có ý nghĩa.
Mà một ngày rất có ý nghĩa này chỉ vừa bắt đầu thôi.
Ăn sáng xong, trò Đại Sơn “Vách Núi Lập Lòe Phát Sáng” liền dẫn một cậu bạn khác đến tìm anh. Họ dắt mấy con ngựa, thồ không ít hàng hóa, Chử Hoàn xem qua, phát hiện trong đây không thiếu cái gì, có thịt khô tự làm, một ít thức ăn ướp muối, rượu, và vài món hàng thủ công mỹ nghệ bằng gỗ.
Bình thường những người đàn ông chăn thả hoặc tuần tra trên núi đều có một số tay nghề mặt này, dùng để giết thời gian.
Thật ra tộc Ly Y cơ bản có thể tự túc nhu yếu phẩm sinh hoạt. Nghe nói năm đó Nam Sơn vì xin một giáo viên mà từng đi nhiều chỗ trong thị trấn, cố gắng không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng mới trầy trật thành công, kết quả phụ chính là kiếm ra vài khoản giúp đỡ người nghèo cho khu dân tộc thiểu số xa xôi hẻo lánh, không nhiều lắm, nhưng ít còn hơn không. Mỗi năm họ phái người ra ngoài vài chuyến, mấy thứ bán đi không tính tới tiền vốn gì đó, cũng có thể kiếm ít tiền tiêu vặt, mua được vài món đồ bên ngoài.
Chắc là Nam Sơn đã căn dặn rồi, Đại Sơn đi đến trước mặt nói với Chử Hoàn: “Chúng tôi đều nghe lời anh.”
Cậu ta hệt như học sinh tiểu học mới học vài câu ngoại ngữ đối mặt với giáo viên nước ngoài, lời nói chuẩn bị sẵn không ngừng vòng quanh trong lòng, vừa ra khỏi miệng, cả người liền thoải mái như dỡ được gánh nặng vậy.
Nhưng thoải mái xong lại căng thẳng, bởi vì chỉ sợ Chử Hoàn sẽ trả lời, lo lắng mình nghe không hiểu nói không được.
May mà Chử Hoàn từ bé khi lần đầu tiên học ngoại ngữ đã có chút cùng cảnh ngộ với cậu ta, rất hiểu cảm giác của đối phương, nên không hề lắm lời thừa thãi, chỉ vỗ vai Đại Sơn bảo: “Đi thôi.”
—Câu này nguyên gốc là “Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức”, xuất xứ từ “Chu Dịch – Càn”, nghĩa là: trời (tức thiên nhiên) vận hành không nghỉ, tương tự vậy, người quân tử cũng nên học theo đó mà không ngừng cố gắng.
Ngón tay Chử Hoàn hơi chai, động tác khá nhẹ nhàng.
Nam Sơn ngạc nhiên, bóng đêm làm cậu lưu ý đến đôi tay Chử Hoàn, dường như không giống mình tưởng tượng lắm.
Chử Hoàn bỗng nhiên rất muốn uống rượu, trong mấy tháng ngắn ngủi ở tộc Ly Y, anh đã hiểu được điểm tốt của rượu.
Lúc ngà ngà, tim sẽ đập nhanh hơn, máu cũng sẽ tăng tốc như sôi trào, anh sẽ cảm thấy cả người mình đều đã sống lại, có tinh khí thần xuyên suốt từ đầu đến chân.
Đợi đến khi uống thêm chút nữa, say rồi, anh bắt đầu quên mất mình đang ở nơi nào, lúc này nếu chỉ chăm chú nhìn ly rượu, anh sẽ có ảo giác rằng mình còn rất trẻ, như chim bằng tung cánh vạn dặm vậy.
Cuối cùng chính là say mèm, khi ấy hỉ nộ ai lạc, trời đất người quỷ gì đó, đều ném hết ra sau đầu, thân nhẹ như lông vũ bay giữa không trung, anh có thể dựa vào chút mơ màng lãng quên mọi sự này, để không sầu không lo mà ngủ cả một đêm.
Nhưng Chử Hoàn mím môi, nhịn không đề cập.
Thiên hành kiện nhân dĩ tự cường bất tức(1), anh đã nhận ra sự ỷ lại và trốn tránh của mình, thì không nên mặc kệ sự yếu đuối vô vị và đáng xấu hổ trong lòng.
Huống hồ Nam Sơn tuy nằm ở đây, nhưng chỉ sợ phần lớn tâm trí và tinh thần đang lo nghĩ chuyện bên ngoài. Đêm nay dân tộc Ly Y do nguyên nhân nào đó mà toàn thể đề phòng nghiêm ngặt, Chử Hoàn mặc dù không tiện thăm dò ngọn nguồn, song cũng không thể rủ rê tộc trưởng chè chén say sưa bỏ quên nhiệm vụ được.
Anh cố nén cơn nghiện rượu, ai ngờ lời nói lại xuôi dòng trồi lên.
“Trước kia tôi có một người bạn, hơi giống cậu.” Chử Hoàn bỗng nhiên nói khẽ.
Tiếng của anh có chút khàn khàn, rất khó tả, hơi giống bão cát thổi qua đá núi, mang theo sự thô ráp. Nam Sơn không tự chủ được run lên khe khẽ, hơi nghiêng tai, cảm thấy bên tai hơi ngứa.
“Hắn ta cũng giống cậu, làm chuyện gì cũng trăm phần trăm nghiêm túc, cho dù là mấy việc vặt vãnh như ăn cơm rửa tay – điểm này hai cậu rất giống nhau, nhưng cũng chỉ có điểm này thôi,” Chử Hoàn bổ sung, “Cậu là một người bạn tốt, hắn thì là một tên khốn, mỗi lần gặp mặt nhất định đều kiếm chuyện đánh nhau một trận với tôi.”
Chử Hoàn nói không nhanh, Nam Sơn chăm chú lắng nghe, không xen vào.
Chử Hoàn dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau đó do một số nguyên nhân, hắn chết thay tôi, trước lúc chết còn giơ tay làm như vầy với tôi.”
Nói xong anh giơ ngón giữa, làm một động tác hạ lưu, song ngón tay giống như bị hồi ức ép cong xuống, tự dưng không hạ lưu nổi.
Nam Sơn tò mò giơ tay làm theo: “Như vầy nghĩa là gì?”
Chử Hoàn: “… Không, cậu không cần học theo, cái này là chửi bậy đấy.”
Nam Sơn bẻ ngón tay mình, cho dù là giơ ngón giữa thì cậu cũng giơ đặc biệt chính trực, do khác biệt văn hóa nên Nam Sơn không thể hiểu được chân lý chửi bậy trên một ngón tay, cậu co tay lại, hỏi Chử Hoàn: “Anh ta tên gì?”
Chử Hoàn chăm chú nhìn Nam Sơn giây lát với ánh mắt gần như dịu dàng, bất chợt cười nói: “Banh Lông Hung Mãnh.”
Nam Sơn: “Không phải dũng cảm…”
Chử Hoàn không đỏ mặt cũng chẳng xấu hổ: “À, ở chỗ chúng tôi, bình thường đẹp trai gọi là ‘dũng cảm’, xấu xí gọi là ‘hung mãnh’.”
Nam Sơn: “…”
Cậu cảm thấy việc học tiếng Hán của mình lại gặp phải một điểm hạn chế mới rồi.
Giọng Chử Hoàn một lần nữa trầm thấp, nếu không phải tai và mắt Nam Sơn hơn người, thì hầu như không nghe thấy đối phương nói gì cả.
Chử Hoàn nhẹ nhàng nói: “Chỉ là tôi vẫn luôn nghĩ, cái chết của hắn ta và việc tôi sống sót, có ý nghĩa gì không? Tôi biết nói như thế này là rất gàn dở, nhưng con người dù sao cũng phải sống vì cái gì đó, đúng không?”
Nói đoạn, anh siết tay thành nắm đấm, cảm thấy cái nhẫn có khắc chữ “đùa thôi” đang cấn giữa các ngón tay, giống như nhắc nhở anh về lời hứa đã tự mình gật đầu đồng ý.
“Không đúng,” Nam Sơn như đinh đóng cột cắt ngang, “Thỏ vì sao mà sống? Ưng vì sao mà sống? Sóc vì sao mà sống? Rắn lại vì sao mà sống?”
Chử Hoàn nhìn cậu không nói tiếng nào, Nam Sơn chợt giơ tay, đặt lòng bàn tay lên che mắt anh.
Có khả năng là dân tộc Ly Y đặc biệt có mình đồng da sắt, Nam Sơn giống những người khác, chưa bao giờ sợ lạnh, bàn tay ấy dẫu mới ngâm nước lạnh, cũng có thể nhanh chóng ấm áp lại.
Chử Hoàn cách mí mắt hơi mỏng cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay cậu, như ánh nắng gắt nhất vào giữa trưa, lại như chiếc lá xanh non mơn mởn nhất mọc cạnh chồi non trên ngọn cây cao chót vót, là sức sống đã khắc vào đầu từ lần thứ nhất gặp gỡ Nam Sơn.
Chử Hoàn không nhịn được nói: “Cậu thổi lại khúc nhạc kia cho tôi nghe được không? Chính là khúc nhạc cậu thổi khi tôi gặp cậu lần đầu tiên ấy.”
Nam Sơn liền nhổm dậy, ngắt một chiếc lá trên cành cây bò vào góc nhà, đặt lên miệng: “Khúc nhạc này nói theo ngôn ngữ của các anh thì là ‘triền núi sau cơn mưa đầu tiên’, nó kể về cỏ và sâu cùng chui lên mặt đất sau cơn mưa đầu mùa xuân mỗi năm.”
Chử Hoàn: “Bình thường bọn tôi không đặt tên dài vậy đâu.”
Nam Sơn: “Thế nên gọi là gì?”
Chử Hoàn dừng một lát, bỗng nhiên nhanh trí nhớ ra, anh nói: “Kinh trập.”
Một khúc Kinh trập, trong mùi hương hoa quế cuối thu.
Hôm sau, khi bên ngoài vẫn còn tối đen, Nam Sơn nhẹ nhàng xuống giường, Chử Hoàn không nhúc nhích, cũng không mở mắt, cho đến khi Nam Sơn đi ra ngoài, “Két” một tiếng đóng cửa giúp, anh mới chậm rãi trở mình, nhìn lên trần nhà màu xám cao cao, không hề buồn ngủ chút nào.
Những lời đêm qua tán gẫu với Nam Sơn vẫn còn mồn một bên tai, Chử Hoàn không cố ý nhớ lại, nhưng giọng nói của Nam Sơn như một nắm tơ, quấn chặt lấy tai anh, trở mình về bên trái thì tai phải nghe thấy, trở mình sang bên phải thì tai trái nghe thấy, giống như là nhất định phải nghiền ngẫm trăm ngàn lần tới khi không còn cảm giác mới chịu thôi.
Chử Hoàn cảm thấy như mình bỏ ra hai đồng tiền để mua quả cầu pha lê, kết quả là người ta đưa nhầm cho anh hẳn một viên kim cương.
Lời quá nhiều, anh rất mừng, lại khó tránh khỏi hơi xấu hổ.
Chử Hoàn nằm một lúc, đợi đến khi tâm thần chậm rãi yên ổn lại, liền theo thường lệ dậy tập luyện.
Mỗi ngày trước khi trời sáng, Chử Hoàn đều chạy quanh núi và sông từ bốn đến năm kilomet, sau đó lại vào rừng rèn luyện thể lực như thường lệ để giãn gân cốt. Trở về tắm rửa qua loa, trên cơ bản vừa mới đến hừng đông, lúc mọi người đều ra ngoài hoạt động, chị Xuân Thiên sẽ mang điểm tâm tới – Xuân Thiên chính là bà xã Tiểu Phương, mẹ của con gấu Nụ Hoa không biết nặng nhẹ kia, dù rằng cách dạy con hơi thoát ly truyền thống, nhưng tay nghề nấu cơm được cả tộc công nhận là ngon.
Mọi ngày ra ngoài lúc này đều không gặp ai, nhưng do hôm nay có rất nhiều tốp tuần tra suốt đêm, Chử Hoàn vừa đi ra, liền có hai ba người nhìn thấy.
Tiểu Phương đang ngồi chồm hổm trên đại thụ với tư thế như một con tinh tinh mà trông ra xa, thấy Chử Hoàn lập tức niềm nở chào hỏi, không hề kiêng dè hô to một tiếng: “Đại vương đại vương!”
Hắn la lên như chỉ hận không thể để mười dặm tám thôn đều nhận được thông báo “Đại vương chưa sáng đã đi tuần núi”, dù da mặt có dày hơn, Chử Hoàn nhất thời cũng hơi hối hận vì đã đặt cho mình cái tên như vậy.
Anh vội giơ một ngón tay: “Suỵt…”
Tiểu Phương gãi đầu cười “hề hề”, nhún người nhảy xuống, dùng tiếng dân tộc Ly Y chêm vài từ tiếng Hán, múa may nói với Chử Hoàn: “Để tôi kiếm cho anh chút thức ăn.”
Chử Hoàn kéo hắn lại, ngăn cản hành vi “nhiễu dân”.
Nhưng động tĩnh bên phía Tiểu Phương vẫn làm rất nhiều người chú ý, một loạt trai tráng gác đêm từ các nơi thò đầu ra, ánh mắt sáng rực dòm Chử Hoàn.
Chử Hoàn thật sự không cách nào chạy bộ trước mắt bao người, đành phải ra vẻ điềm nhiên lùi vào nhà, đóng cửa lại, rồi lập tức bực bội tập xà đơn trên cái giá treo quần áo bằng sắt.
Rèn luyện được một nửa thì cửa sổ lại bị gõ nhẹ, Chử Hoàn sửng sốt nhảy xuống, đẩy cánh cửa gỗ lên, nhìn quanh bốn phía, không thấy ai hết, một con rắn lại thả người xuống cái vèo, lộ ra khuôn mặt bé tí teo.
Chử Hoàn: “…”
Không phải chứ, sao nó lại mò đến nữa?
Con rắn nhỏ lắc lư đầu bò một vòng trên cửa sổ, thò đầu dòm chừng khắp nơi, giống như đã xác định tộc trưởng đáng sợ không ở đây, lúc này mới bạo gan chui vào, tính dùng cái đầu tam giác hiểm ác đi cọ tay Chử Hoàn, kết quả là bị anh chớp nhoáng chụp lấy đầu.
Chử Hoàn có phần không thể hiểu nổi – con rắn lạnh ngắt dính nhớp này cho nó là một con chó nhỏ đáng yêu chắc?
Đuôi rắn độc còn quấn chặt tay anh không buông như làm nũng, cho đến khi Chử Hoàn bóp miệng nó ra.
“Muốn tới nhà tao chơi cũng được thôi.” Chử Hoàn lần đầu tiên dùng tiếng dân tộc Ly Y, vấp váp mà trầm trầm, do anh phát âm không quen nên hơi đứt quãng, “Nhưng phải để tao bẻ răng mày trước đã.”
Con rắn dùng hành động thực tế tỏ rõ là nó quả thật hiểu được tiếng người, nghe anh nói vậy liền sợ hãi, lập tức dùng tới chiêu giả chết, đuôi buông thõng xuống.
Sau lần nhảy xuống núi, Chử Hoàn liền mắc bệnh hơi say mê “sức sống” – Nói thật nếu không phải như vậy thì anh đã giết chết con rắn không ngừng quấy rầy này từ lâu rồi. Chó mèo hay thỏ còn được, chứ ai chịu nổi mỗi ngày vừa mở mắt liền nhìn thấy bên cạnh có một con rắn độc? Ở cái vùng khỉ ho cò gáy này, ra vào đều phải cưỡi ngựa, lỡ bị nó cắn cho một phát, thì đi đâu tìm huyết thanh?
Chử Hoàn không thèm khách sáo ném nó ra ngoài cửa sổ.
Con rắn độc cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương, lặng lẽ leo lên cái cây trước cửa, bám cành cây mà giận dỗi, dỗi chán rồi lại đi kiếm trứng chim ăn.
Nhưng đại khái như Chử Hoàn lo lắng – trong đầu nó quả thật không có nhiều chỗ để chứa óc, chưa bao lâu đã dọn sạch sẽ một lần, mất luôn trí nhớ, chẳng những quên hết thù hận, vẫy đuôi quay về, còn ngậm một quả trứng tới nịnh nọt.
Chử Hoàn: “…”
Có câu không đánh khuôn mặt người… à rắn cười. Rắn ta đến tặng quà lấy lòng, Chử Hoàn cũng không thể trực tiếp đóng cửa sổ hất nó ra ngoài. Nhưng là một “nhân loại yếu ớt bị một cành cây đâm xuyên”, Chử Hoàn cảm thấy không đủ khả năng để nhận quả trứng sống con rắn đã ngậm, cẩn thận nhón lên dòm một lúc, rồi lại đút về miệng nó.
Con rắn nhỏ lắc lư đầu hưởng thụ mỹ vị nhân gian, cảm thấy hình như mình đã hiểu hơn về nhân loại này. Nó theo đường cửa sổ bò vào nhà, thấy Chử Hoàn không phản đối, liền không bám vào người anh nữa, im lặng trườn vào góc nhà, quấn cây chổi dựng ở đó, cái cằm tam giác gác lên cán chổi, không hề ồn ào xem Chử Hoàn vận động buổi sáng.
Cùng mỹ nam chung giường chung gối ngủ một giấc, hoàn thành việc rèn luyện trong nhà, còn kết giao một đoạn tình hữu nghị nhân thú ly kỳ… Chử Hoàn cảm thấy mình quả thật đã trải qua một ngày rất có ý nghĩa.
Mà một ngày rất có ý nghĩa này chỉ vừa bắt đầu thôi.
Ăn sáng xong, trò Đại Sơn “Vách Núi Lập Lòe Phát Sáng” liền dẫn một cậu bạn khác đến tìm anh. Họ dắt mấy con ngựa, thồ không ít hàng hóa, Chử Hoàn xem qua, phát hiện trong đây không thiếu cái gì, có thịt khô tự làm, một ít thức ăn ướp muối, rượu, và vài món hàng thủ công mỹ nghệ bằng gỗ.
Bình thường những người đàn ông chăn thả hoặc tuần tra trên núi đều có một số tay nghề mặt này, dùng để giết thời gian.
Thật ra tộc Ly Y cơ bản có thể tự túc nhu yếu phẩm sinh hoạt. Nghe nói năm đó Nam Sơn vì xin một giáo viên mà từng đi nhiều chỗ trong thị trấn, cố gắng không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng mới trầy trật thành công, kết quả phụ chính là kiếm ra vài khoản giúp đỡ người nghèo cho khu dân tộc thiểu số xa xôi hẻo lánh, không nhiều lắm, nhưng ít còn hơn không. Mỗi năm họ phái người ra ngoài vài chuyến, mấy thứ bán đi không tính tới tiền vốn gì đó, cũng có thể kiếm ít tiền tiêu vặt, mua được vài món đồ bên ngoài.
Chắc là Nam Sơn đã căn dặn rồi, Đại Sơn đi đến trước mặt nói với Chử Hoàn: “Chúng tôi đều nghe lời anh.”
Cậu ta hệt như học sinh tiểu học mới học vài câu ngoại ngữ đối mặt với giáo viên nước ngoài, lời nói chuẩn bị sẵn không ngừng vòng quanh trong lòng, vừa ra khỏi miệng, cả người liền thoải mái như dỡ được gánh nặng vậy.
Nhưng thoải mái xong lại căng thẳng, bởi vì chỉ sợ Chử Hoàn sẽ trả lời, lo lắng mình nghe không hiểu nói không được.
May mà Chử Hoàn từ bé khi lần đầu tiên học ngoại ngữ đã có chút cùng cảnh ngộ với cậu ta, rất hiểu cảm giác của đối phương, nên không hề lắm lời thừa thãi, chỉ vỗ vai Đại Sơn bảo: “Đi thôi.”
—Câu này nguyên gốc là “Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức”, xuất xứ từ “Chu Dịch – Càn”, nghĩa là: trời (tức thiên nhiên) vận hành không nghỉ, tương tự vậy, người quân tử cũng nên học theo đó mà không ngừng cố gắng.
Tác giả :
Priest