Sơn Hà Biểu Lý
Quyển 1 - Chương 14
Edit: Yển
Ấn tượng bọn trẻ dân tộc Ly Y mang đến cho Chử Hoàn chính là hai chữ: hoang dại.
Một là chơi hoang dại – bình thường chúng không cần đi học cũng chẳng cần đến lớp bổ túc, thế nên từ sáng đến tối cứ chạy khắp núi đồi như ngựa hoang vậy.
Hai là tính nết hoang dại – điển hình là con bé Nụ Hoa nhà Tiểu Phương, miệng sắc răng bén, hết giết lợn rừng lại đánh đàn em.
Thời thơ ấu của chúng hoang dại đến không gì gò bó nổi, trước mặt tộc trưởng cũng dám làm càn, nhưng chính đám trẻ hoang dại ấy lại sợ một trận động đất rất nhẹ.
Thực ra thì trận động đất ấy nhẹ như gì, và chỉ diễn ra trong vài phút. Theo lý thuyết thì khu vực Tây Nam nằm trên vành đai động đất do núi lửa của dãy Himalaya, vỏ quả đất ít nhiều hơi vận động, chỉ cần không phải chấn động mạnh, thi thoảng rung nhẹ cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, lũ nhỏ xíu thì đã đành, đến mấy đứa lớn hơn cũng không biết động đất là gì sao?
Khiến Chử Hoàn ngạc nhiên hơn chính là, lúc mặt đất chấn động, lũ trẻ cùng nhìn lên không trung với một sự ăn ý kỳ lạ.
Liên quan đến tín ngưỡng nào đó? Hay giống như người cổ đại tin rằng nguyệt thực là do thiên cẩu ăn mặt trăng, dân tộc Ly Y cho rằng động đất liên quan đến thứ gì đó trên trời?
Vậy vẻ mặt như gặp đại địch của chúng lại là thế nào đây?
Chử Hoàn nhanh chóng phát hiện, không chỉ có lũ thiếu niên nhi đồng như gặp đại địch. Buổi học chập tối hôm ấy, mọi người đến đông đủ lạ thường. Chử Hoàn dạy học rất tự do thoải mái, cơ bản là ai muốn đến thì đến, vì dù sao thì phòng học cũng mở rộng cửa. Thanh niên trai tráng trong tộc Ly Y thường chỉ đến một nửa, có người còn việc cần làm, một số khác thì phải đi tuần tra núi, khoái mã nuôi trong tộc chính là để làm việc này.
Song hôm nay, cạnh tảng đá trắng đột nhiên đông lên gấp đôi, trong đó có một số vốn nên đi tuần tra núi, những người này đều mang theo vũ khí, nhưng giấu trong quần không cho người ta nhìn thấy.
Kỹ xảo vặt này giấu được người khác, không giấu nổi đôi mắt Chử Hoàn, nhưng anh chỉ nhìn lướt qua những người tuần núi, rồi lại vờ như không biết, vẫn theo thường lệ bắt đầu buổi phổ cập tiếng phổ thông.
Ngay cả trợ giảng kiêm tộc trưởng Nam Sơn cũng có vẻ nghiêm nghị khác thường. Chử Hoàn chú ý thấy Nam Sơn cầm trong tay một thứ như quyền trượng mà anh từng nhìn thấy một lần ở nhà cậu, nó được treo cùng cả đống vũ khí lạnh, bề ngoài điêu mài tinh tế đến gần như hoa lệ hoàn toàn không hợp với mấy thứ bằng sắt lạnh lẽo kia.
Chử Hoàn đoán, thứ hình thức lớn hơn nội dung kiểu này, có khả năng là vật tượng trưng cho thân phận tộc trưởng.
“Chấn – chính là như vậy, nghĩa là chấn động, và địa chấn, chính là đại địa chấn động.” Chử Hoàn nhớ gì giảng nấy, dừng một chút lại bổ sung, “Bình thường là do lớp đá dưới lòng đất vận động gây ra, như gió và mưa vậy.”
Lúc này, anh nghe thấy nhóc tùy tùng của Nụ Hoa lén dùng tiếng dân tộc Ly Y nói: “Còn khuya mới giống với gió và mưa, đó là… cửa mở mà.”
Từ trước từ “cửa” Chử Hoàn chưa nghe bao giờ, cũng không biết nó có nghĩa là gì.
Một bàn tay người lớn từ đằng sau nhanh chóng thò lên tát cho đứa nhóc lắm mồm này một phát.
Chử Hoàn giống như không nhìn thấy vũ khí của người tuần núi, làm bộ không nghe thấy thằng bé nói gì, điềm nhiên tiếp tục đề tài, nhưng lúc này anh đã cảm nhận được rõ ràng, sau khi thằng bé nói ra câu ấy, bầu không khí trên bãi đất trống đột nhiên căng thẳng hẳn.
Buổi học hôm nay kết thúc trong bầu không khí đầy áp lực, ngay đến Đại Sơn thường ngày hoàn toàn tập trung cũng có vẻ hơi lơ đãng, mọi người không ở lại ca múa một lúc như mọi khi, nhanh chóng giải tán trong im lặng, lũ nhãi con bình thường chạy lung tung khắp nơi cũng bị cha mẹ lùa hết về nhà.
Nam Sơn bước lại gần Chử Hoàn: “Để tôi tiễn anh một đoạn.”
Chử Hoàn đáp một tiếng, đúng lúc này, một cơn gió thổi tan mây đen mỏng manh, Chử Hoàn vô tình nhìn thoáng qua bầu trời, bỗng nhiên dừng chân.
Đó là… trăng tròn vành vạnh.
Chử Hoàn lấy làm lạ, không nhịn được đưa tay bóp mạnh ấn đường. Anh nhớ mới hôm qua còn là lưỡi liềm kia mà.
Mặt trăng không thể thổi phồng lên, thế chẳng lẽ là anh nhớ lầm?
Ảo giác? Trí nhớ rối loạn? Hay là não anh bại quá rồi?
Theo cảm giác của chính Chử Hoàn mà nói, anh thấy mình không thể điên đến mức đó.
Nhưng nếu không phải vấn đề của chính anh, thì nên giải thích hiện tượng tự nhiên khách quan này như thế nào đây?
“… Chử Hoàn?”
Nam Sơn gọi mấy tiếng liền, Chử Hoàn mới hoàn hồn: “Hửm, sao vậy?”
Nam Sơn cẩn thận nhìn sắc mặt anh một chút: “Mặt anh hơi tái, anh bị bệnh à?”
Vẻ mặt quan tâm như lúc lâm chung này tức khắc khiến Chử Hoàn nhớ tới lời đồn buổi chiều nghe thấy, cuối cùng anh đã tìm được đường dời đi sự chú ý, không còn rối rắm ở việc phải chăng mình sinh ra ảo giác nữa.
Chử Hoàn sốt ruột nhìn Nam Sơn một cái, rất muốn hỏi xem rốt cuộc là biểu hiện nào của mình gây ra hiểu lầm, để Nam Sơn sinh ra ấn tượng sai lầm rằng “người này có thể bị một cành cây đâm chết”. Tuy anh đã sớm mài chai da mặt, bất chấp hình tượng cá nhân, nhưng… do một số nguyên nhân, Chử Hoàn vẫn không hi vọng ở trong lòng Nam Sơn, hình tượng của mình lại kém cỏi đến thế.
Chử Hoàn hơi gượng gạo đổi chủ đề, chỉ chỉ cây gậy trong tay Nam Sơn, hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cậu cầm cái này, tức là sắp tới trong tộc sẽ có đại sự gì à?”
Anh đột nhiên mở miệng hỏi làm Nam Sơn sửng sốt, một lát sau cậu mới do dự gật đầu. Chử Hoàn nhận ra là cậu không tiện nói rõ tình hình với mình, nhưng cậu quá thành thật, lại không biết nói lấy lệ, nên đang cố gắng suy nghĩ xem phải mở miệng thế nào.
“Có,” Lát sau, Nam Sơn thừa nhận, “Anh… ừm, sắp tới anh cố gắng đừng ở một mình nhé.”
Chử Hoàn nhìn cậu một cái, tuy Nam Sơn không tránh né, nhưng ánh mắt tỏ rõ là “đừng hỏi”.
Chử Hoàn lập tức biết điều không hỏi nhiều nữa, thuận miệng khen quyền trượng tộc trưởng của Nam Sơn một câu: “Khảm trên này là ngọc bích hay cẩm thạch vậy? Xanh sáng thật đấy.”
Nam Sơn: “Đẹp không?”
Chử Hoàn gật đầu: “Không tệ.”
Thông thường mà nói, khen thứ gì đó của người khác, thực ra chỉ để đổi đề tài trong câu chuyện phiếm thôi, người nói và người nghe đều không để ý lắm, cũng rất ít có ý khác, nhưng Nam Sơn hiển nhiên không phải người bình thường.
Hai chữ “không tệ” Chử Hoàn nói còn chưa dứt, Nam Sơn đã móc viên đá quý to nhất trên quyền trượng, ngón tay thon dài thình lình cong lại, không nói hai lời, trực tiếp dùng sức mạnh gỡ viên đá ra, một tay cầm quyền trượng trọc đầu, một tay đưa viên đá quý cho Chử Hoàn, chân thành nói: “Vậy tặng anh này.”
Chử Hoàn: “…”
Nam Sơn áng chừng viên đá trong tay, đề nghị: “Để tôi đục cho anh một lỗ, anh có thể đeo vào cổ.”
Đeo một viên đá quý to bằng nắm tay trên cổ? Nhất định sẽ có tác dụng rất lớn trong việc thúc đẩy xương cổ bị bệnh.
Không, trọng điểm là – cái thứ này là đá quý mà? Không phải cục kẹo chứ?
Chử Hoàn: “Không, không phải, tôi không có ý này.”
Nam Sơn nghi hoặc nghiêng đầu: “Anh không thích à?”
Chử Hoàn hơi uể oải: “… Không, tôi cũng không có ý đó.”
Hai người không cách nào trao đổi mà đứng nhìn nhau giây lát, ở giữa cách một viên đá xanh biếc, rốt cuộc anh có mấy ý nghĩ, thì chính Chử Hoàn cũng chẳng rõ.
Chử Hoàn cười xấu hổ, trước hào rộng văn hóa như lạch trời, kiên nhẫn giải thích: “Ở chỗ chúng tôi, bình thường vô duyên vô cớ, mọi người sẽ không tặng nhau món quà quý giá thế này.”
Nam Sơn dùng ánh mắt mù tịt lại xinh đẹp nhìn chằm chằm Chử Hoàn không chớp, chẳng thèm e dè nói: “Vì sao? Tôi cảm thấy anh còn quý giá hơn mà.”
Chử Hoàn một lần nữa á khẩu.
Anh có thể thề với trời là mình tuyệt đối không cố ý nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng Nam Sơn nói nghiêm túc như vậy, thật sự không dễ gì nắm bắt nổi. Chử Hoàn cảm thấy tim mình tự dưng đập hụt một nhịp, bất ổn nhảy nhót như một đàn ngựa chạy loạn vậy.
Anh líu lưỡi rất lâu, mới nghiêm mặt ra vẻ chính nhân quân tử, giọng nói có phần khô khốc: “Ngoài miệng, bình thường bọn tôi cũng không nói thế này… ừm, mấy lời mà trong trường hợp đặc thù mới nói.”
“A, không nói như vậy à,” Nam Sơn như hiểu như không mà mù mờ gật đầu, tỏ vẻ nghe chỉ dạy, song ngay khi Chử Hoàn cười gượng một tiếng, còn chưa kịp thở phào, thì cậu lại hỏi với ánh mắt trong veo, “Vậy nếu tôi đặc biệt thích anh, thì nên nói như thế nào?”
Chử Hoàn lập tức sặc nước miếng, ho đến chết đi sống lại.
Nam Sơn hết sức nghi hoặc, hơi ngượng ngùng nhìn Chử Hoàn mà cười: “Tôi lại nói sai rồi à.”
Trong mắt cậu là một dải trời quang trăng sáng rạng ngời, Chử Hoàn cảm thấy trong đó chiếu rọi ra trọn vẹn sự xấu xa của mình. Anh định thần lại, lòng bàn tay hơi tê, nhận lấy quyền trượng và viên đá quý của Nam Sơn – vốn được khảm trên đầu, lại bị Nam Sơn không biết nặng nhẹ bẻ luôn cả răng.
Chử Hoàn ngắm nghía giây lát, chợt nhớ là mình có một chai keo 502: “Đi thôi, để tôi dán lại cho cậu, khảm đang đẹp, cậu gỡ ra làm gì?”
“Không sao, cái đó chẳng có tác dụng gì cả,” Nam Sơn đi theo anh, không để ý lắm, hiện ra khí chất “con nhà chúa đất” hoàn toàn tự nhiên, “Nếu anh có thể ở lại mãi thì tốt rồi – anh sẽ ở lại mãi mãi chứ?”
Chử Hoàn nghe vậy khựng lại, do dự giây lát, lời đã ra đến miệng lại thận trọng cân nhắc một chút: “Phải nói sao đây nhỉ? Thế sự vô thường, cậu nói có đúng không?”
Vấn đề không tiện trả lời thì vòng vo, phần lớn người trưởng thành đều có thể đoán được ý tại ngôn ngoại, và hầu hết sẽ không truy hỏi nữa.
Nhưng Nam Sơn một lần nữa biểu hiện sự không tầm thường của mình.
Nam Sơn ngơ ngác hỏi: “Hở? Ý anh là sao cơ?”
Chử Hoàn nghẹn một lát, cân nhắc đôi chút, phát hiện bất kể chọn lọc từ ngữ thế nào đều là thừa thãi cả, nên cũng chỉ đành học theo cách nói chuyện như cái chày gỗ thẳng tuột của tộc trưởng Nam Sơn: “Ý tôi là không.”
“À,” Lần này thì đã đủ thẳng thừng, Nam Sơn trầm mặc một hồi rồi gật đầu, dường như hơi buồn, một lúc lâu cậu mới nói, “Tôi thấy trên quyển sách anh cho tôi có viết một thứ, gọi là ‘máy bay’, con người ta có thể ngồi trên đó mà bay lên mây, ‘bên kia sông’ thật sự có loại xe có thể bay lên trời ư?”
Chử Hoàn: “Có chứ, chừng nào rảnh tôi mời cậu bay tới nhà tôi chơi nhé.”
Nam Sơn: “Nhà anh ở đâu?”
“Nhà tôi ở…” Chử Hoàn đột nhiên khựng lại, không đáp nổi.
Nhà anh ở đâu?
Anh nào có nhà, chỉ có một căn nhà trọ nhỏ không phòng khách, và bất động sản thừa kế của ông Chử Ái Quốc. Một căn còn cái giá cho mèo trèo chưa kịp dọn, căn kia thì rất lâu rồi không có ai ở, ngay cả cho thuê anh cũng lười.
Đó chỉ là nhà cửa, là tài sản, có thể gọi là nhà được ư?
Nam Sơn cười: “Anh có nói tôi cũng chẳng biết, tóm lại là rất xa đúng không? Tôi không đi được, tôi không thể đi quá xa dân tộc mình, nhưng sau này… sau này không chừng lũ trẻ trong tộc trưởng thành, học giỏi tiếng Hán, có thể theo anh đi thăm thú thế giới bên ngoài.”
Lúc cậu nói lời này, có sự khao khát khiến người ta không đành lòng hủy hoại, Chử Hoàn buộc phải nuốt lại cái câu “thế giới bên ngoài rất loạn” dễ gây mất hứng.
Anh mời Nam Sơn vào nhà: “Cậu vào đây, để tôi dán… hửm?”
Chử Hoàn nhìn thấy một con rắn cuộn tròn nằm ngay cửa nhà mình, vị khách không mời này đang thè lưỡi ra như con chó giữ nhà vậy.
Ấn tượng bọn trẻ dân tộc Ly Y mang đến cho Chử Hoàn chính là hai chữ: hoang dại.
Một là chơi hoang dại – bình thường chúng không cần đi học cũng chẳng cần đến lớp bổ túc, thế nên từ sáng đến tối cứ chạy khắp núi đồi như ngựa hoang vậy.
Hai là tính nết hoang dại – điển hình là con bé Nụ Hoa nhà Tiểu Phương, miệng sắc răng bén, hết giết lợn rừng lại đánh đàn em.
Thời thơ ấu của chúng hoang dại đến không gì gò bó nổi, trước mặt tộc trưởng cũng dám làm càn, nhưng chính đám trẻ hoang dại ấy lại sợ một trận động đất rất nhẹ.
Thực ra thì trận động đất ấy nhẹ như gì, và chỉ diễn ra trong vài phút. Theo lý thuyết thì khu vực Tây Nam nằm trên vành đai động đất do núi lửa của dãy Himalaya, vỏ quả đất ít nhiều hơi vận động, chỉ cần không phải chấn động mạnh, thi thoảng rung nhẹ cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, lũ nhỏ xíu thì đã đành, đến mấy đứa lớn hơn cũng không biết động đất là gì sao?
Khiến Chử Hoàn ngạc nhiên hơn chính là, lúc mặt đất chấn động, lũ trẻ cùng nhìn lên không trung với một sự ăn ý kỳ lạ.
Liên quan đến tín ngưỡng nào đó? Hay giống như người cổ đại tin rằng nguyệt thực là do thiên cẩu ăn mặt trăng, dân tộc Ly Y cho rằng động đất liên quan đến thứ gì đó trên trời?
Vậy vẻ mặt như gặp đại địch của chúng lại là thế nào đây?
Chử Hoàn nhanh chóng phát hiện, không chỉ có lũ thiếu niên nhi đồng như gặp đại địch. Buổi học chập tối hôm ấy, mọi người đến đông đủ lạ thường. Chử Hoàn dạy học rất tự do thoải mái, cơ bản là ai muốn đến thì đến, vì dù sao thì phòng học cũng mở rộng cửa. Thanh niên trai tráng trong tộc Ly Y thường chỉ đến một nửa, có người còn việc cần làm, một số khác thì phải đi tuần tra núi, khoái mã nuôi trong tộc chính là để làm việc này.
Song hôm nay, cạnh tảng đá trắng đột nhiên đông lên gấp đôi, trong đó có một số vốn nên đi tuần tra núi, những người này đều mang theo vũ khí, nhưng giấu trong quần không cho người ta nhìn thấy.
Kỹ xảo vặt này giấu được người khác, không giấu nổi đôi mắt Chử Hoàn, nhưng anh chỉ nhìn lướt qua những người tuần núi, rồi lại vờ như không biết, vẫn theo thường lệ bắt đầu buổi phổ cập tiếng phổ thông.
Ngay cả trợ giảng kiêm tộc trưởng Nam Sơn cũng có vẻ nghiêm nghị khác thường. Chử Hoàn chú ý thấy Nam Sơn cầm trong tay một thứ như quyền trượng mà anh từng nhìn thấy một lần ở nhà cậu, nó được treo cùng cả đống vũ khí lạnh, bề ngoài điêu mài tinh tế đến gần như hoa lệ hoàn toàn không hợp với mấy thứ bằng sắt lạnh lẽo kia.
Chử Hoàn đoán, thứ hình thức lớn hơn nội dung kiểu này, có khả năng là vật tượng trưng cho thân phận tộc trưởng.
“Chấn – chính là như vậy, nghĩa là chấn động, và địa chấn, chính là đại địa chấn động.” Chử Hoàn nhớ gì giảng nấy, dừng một chút lại bổ sung, “Bình thường là do lớp đá dưới lòng đất vận động gây ra, như gió và mưa vậy.”
Lúc này, anh nghe thấy nhóc tùy tùng của Nụ Hoa lén dùng tiếng dân tộc Ly Y nói: “Còn khuya mới giống với gió và mưa, đó là… cửa mở mà.”
Từ trước từ “cửa” Chử Hoàn chưa nghe bao giờ, cũng không biết nó có nghĩa là gì.
Một bàn tay người lớn từ đằng sau nhanh chóng thò lên tát cho đứa nhóc lắm mồm này một phát.
Chử Hoàn giống như không nhìn thấy vũ khí của người tuần núi, làm bộ không nghe thấy thằng bé nói gì, điềm nhiên tiếp tục đề tài, nhưng lúc này anh đã cảm nhận được rõ ràng, sau khi thằng bé nói ra câu ấy, bầu không khí trên bãi đất trống đột nhiên căng thẳng hẳn.
Buổi học hôm nay kết thúc trong bầu không khí đầy áp lực, ngay đến Đại Sơn thường ngày hoàn toàn tập trung cũng có vẻ hơi lơ đãng, mọi người không ở lại ca múa một lúc như mọi khi, nhanh chóng giải tán trong im lặng, lũ nhãi con bình thường chạy lung tung khắp nơi cũng bị cha mẹ lùa hết về nhà.
Nam Sơn bước lại gần Chử Hoàn: “Để tôi tiễn anh một đoạn.”
Chử Hoàn đáp một tiếng, đúng lúc này, một cơn gió thổi tan mây đen mỏng manh, Chử Hoàn vô tình nhìn thoáng qua bầu trời, bỗng nhiên dừng chân.
Đó là… trăng tròn vành vạnh.
Chử Hoàn lấy làm lạ, không nhịn được đưa tay bóp mạnh ấn đường. Anh nhớ mới hôm qua còn là lưỡi liềm kia mà.
Mặt trăng không thể thổi phồng lên, thế chẳng lẽ là anh nhớ lầm?
Ảo giác? Trí nhớ rối loạn? Hay là não anh bại quá rồi?
Theo cảm giác của chính Chử Hoàn mà nói, anh thấy mình không thể điên đến mức đó.
Nhưng nếu không phải vấn đề của chính anh, thì nên giải thích hiện tượng tự nhiên khách quan này như thế nào đây?
“… Chử Hoàn?”
Nam Sơn gọi mấy tiếng liền, Chử Hoàn mới hoàn hồn: “Hửm, sao vậy?”
Nam Sơn cẩn thận nhìn sắc mặt anh một chút: “Mặt anh hơi tái, anh bị bệnh à?”
Vẻ mặt quan tâm như lúc lâm chung này tức khắc khiến Chử Hoàn nhớ tới lời đồn buổi chiều nghe thấy, cuối cùng anh đã tìm được đường dời đi sự chú ý, không còn rối rắm ở việc phải chăng mình sinh ra ảo giác nữa.
Chử Hoàn sốt ruột nhìn Nam Sơn một cái, rất muốn hỏi xem rốt cuộc là biểu hiện nào của mình gây ra hiểu lầm, để Nam Sơn sinh ra ấn tượng sai lầm rằng “người này có thể bị một cành cây đâm chết”. Tuy anh đã sớm mài chai da mặt, bất chấp hình tượng cá nhân, nhưng… do một số nguyên nhân, Chử Hoàn vẫn không hi vọng ở trong lòng Nam Sơn, hình tượng của mình lại kém cỏi đến thế.
Chử Hoàn hơi gượng gạo đổi chủ đề, chỉ chỉ cây gậy trong tay Nam Sơn, hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cậu cầm cái này, tức là sắp tới trong tộc sẽ có đại sự gì à?”
Anh đột nhiên mở miệng hỏi làm Nam Sơn sửng sốt, một lát sau cậu mới do dự gật đầu. Chử Hoàn nhận ra là cậu không tiện nói rõ tình hình với mình, nhưng cậu quá thành thật, lại không biết nói lấy lệ, nên đang cố gắng suy nghĩ xem phải mở miệng thế nào.
“Có,” Lát sau, Nam Sơn thừa nhận, “Anh… ừm, sắp tới anh cố gắng đừng ở một mình nhé.”
Chử Hoàn nhìn cậu một cái, tuy Nam Sơn không tránh né, nhưng ánh mắt tỏ rõ là “đừng hỏi”.
Chử Hoàn lập tức biết điều không hỏi nhiều nữa, thuận miệng khen quyền trượng tộc trưởng của Nam Sơn một câu: “Khảm trên này là ngọc bích hay cẩm thạch vậy? Xanh sáng thật đấy.”
Nam Sơn: “Đẹp không?”
Chử Hoàn gật đầu: “Không tệ.”
Thông thường mà nói, khen thứ gì đó của người khác, thực ra chỉ để đổi đề tài trong câu chuyện phiếm thôi, người nói và người nghe đều không để ý lắm, cũng rất ít có ý khác, nhưng Nam Sơn hiển nhiên không phải người bình thường.
Hai chữ “không tệ” Chử Hoàn nói còn chưa dứt, Nam Sơn đã móc viên đá quý to nhất trên quyền trượng, ngón tay thon dài thình lình cong lại, không nói hai lời, trực tiếp dùng sức mạnh gỡ viên đá ra, một tay cầm quyền trượng trọc đầu, một tay đưa viên đá quý cho Chử Hoàn, chân thành nói: “Vậy tặng anh này.”
Chử Hoàn: “…”
Nam Sơn áng chừng viên đá trong tay, đề nghị: “Để tôi đục cho anh một lỗ, anh có thể đeo vào cổ.”
Đeo một viên đá quý to bằng nắm tay trên cổ? Nhất định sẽ có tác dụng rất lớn trong việc thúc đẩy xương cổ bị bệnh.
Không, trọng điểm là – cái thứ này là đá quý mà? Không phải cục kẹo chứ?
Chử Hoàn: “Không, không phải, tôi không có ý này.”
Nam Sơn nghi hoặc nghiêng đầu: “Anh không thích à?”
Chử Hoàn hơi uể oải: “… Không, tôi cũng không có ý đó.”
Hai người không cách nào trao đổi mà đứng nhìn nhau giây lát, ở giữa cách một viên đá xanh biếc, rốt cuộc anh có mấy ý nghĩ, thì chính Chử Hoàn cũng chẳng rõ.
Chử Hoàn cười xấu hổ, trước hào rộng văn hóa như lạch trời, kiên nhẫn giải thích: “Ở chỗ chúng tôi, bình thường vô duyên vô cớ, mọi người sẽ không tặng nhau món quà quý giá thế này.”
Nam Sơn dùng ánh mắt mù tịt lại xinh đẹp nhìn chằm chằm Chử Hoàn không chớp, chẳng thèm e dè nói: “Vì sao? Tôi cảm thấy anh còn quý giá hơn mà.”
Chử Hoàn một lần nữa á khẩu.
Anh có thể thề với trời là mình tuyệt đối không cố ý nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng Nam Sơn nói nghiêm túc như vậy, thật sự không dễ gì nắm bắt nổi. Chử Hoàn cảm thấy tim mình tự dưng đập hụt một nhịp, bất ổn nhảy nhót như một đàn ngựa chạy loạn vậy.
Anh líu lưỡi rất lâu, mới nghiêm mặt ra vẻ chính nhân quân tử, giọng nói có phần khô khốc: “Ngoài miệng, bình thường bọn tôi cũng không nói thế này… ừm, mấy lời mà trong trường hợp đặc thù mới nói.”
“A, không nói như vậy à,” Nam Sơn như hiểu như không mà mù mờ gật đầu, tỏ vẻ nghe chỉ dạy, song ngay khi Chử Hoàn cười gượng một tiếng, còn chưa kịp thở phào, thì cậu lại hỏi với ánh mắt trong veo, “Vậy nếu tôi đặc biệt thích anh, thì nên nói như thế nào?”
Chử Hoàn lập tức sặc nước miếng, ho đến chết đi sống lại.
Nam Sơn hết sức nghi hoặc, hơi ngượng ngùng nhìn Chử Hoàn mà cười: “Tôi lại nói sai rồi à.”
Trong mắt cậu là một dải trời quang trăng sáng rạng ngời, Chử Hoàn cảm thấy trong đó chiếu rọi ra trọn vẹn sự xấu xa của mình. Anh định thần lại, lòng bàn tay hơi tê, nhận lấy quyền trượng và viên đá quý của Nam Sơn – vốn được khảm trên đầu, lại bị Nam Sơn không biết nặng nhẹ bẻ luôn cả răng.
Chử Hoàn ngắm nghía giây lát, chợt nhớ là mình có một chai keo 502: “Đi thôi, để tôi dán lại cho cậu, khảm đang đẹp, cậu gỡ ra làm gì?”
“Không sao, cái đó chẳng có tác dụng gì cả,” Nam Sơn đi theo anh, không để ý lắm, hiện ra khí chất “con nhà chúa đất” hoàn toàn tự nhiên, “Nếu anh có thể ở lại mãi thì tốt rồi – anh sẽ ở lại mãi mãi chứ?”
Chử Hoàn nghe vậy khựng lại, do dự giây lát, lời đã ra đến miệng lại thận trọng cân nhắc một chút: “Phải nói sao đây nhỉ? Thế sự vô thường, cậu nói có đúng không?”
Vấn đề không tiện trả lời thì vòng vo, phần lớn người trưởng thành đều có thể đoán được ý tại ngôn ngoại, và hầu hết sẽ không truy hỏi nữa.
Nhưng Nam Sơn một lần nữa biểu hiện sự không tầm thường của mình.
Nam Sơn ngơ ngác hỏi: “Hở? Ý anh là sao cơ?”
Chử Hoàn nghẹn một lát, cân nhắc đôi chút, phát hiện bất kể chọn lọc từ ngữ thế nào đều là thừa thãi cả, nên cũng chỉ đành học theo cách nói chuyện như cái chày gỗ thẳng tuột của tộc trưởng Nam Sơn: “Ý tôi là không.”
“À,” Lần này thì đã đủ thẳng thừng, Nam Sơn trầm mặc một hồi rồi gật đầu, dường như hơi buồn, một lúc lâu cậu mới nói, “Tôi thấy trên quyển sách anh cho tôi có viết một thứ, gọi là ‘máy bay’, con người ta có thể ngồi trên đó mà bay lên mây, ‘bên kia sông’ thật sự có loại xe có thể bay lên trời ư?”
Chử Hoàn: “Có chứ, chừng nào rảnh tôi mời cậu bay tới nhà tôi chơi nhé.”
Nam Sơn: “Nhà anh ở đâu?”
“Nhà tôi ở…” Chử Hoàn đột nhiên khựng lại, không đáp nổi.
Nhà anh ở đâu?
Anh nào có nhà, chỉ có một căn nhà trọ nhỏ không phòng khách, và bất động sản thừa kế của ông Chử Ái Quốc. Một căn còn cái giá cho mèo trèo chưa kịp dọn, căn kia thì rất lâu rồi không có ai ở, ngay cả cho thuê anh cũng lười.
Đó chỉ là nhà cửa, là tài sản, có thể gọi là nhà được ư?
Nam Sơn cười: “Anh có nói tôi cũng chẳng biết, tóm lại là rất xa đúng không? Tôi không đi được, tôi không thể đi quá xa dân tộc mình, nhưng sau này… sau này không chừng lũ trẻ trong tộc trưởng thành, học giỏi tiếng Hán, có thể theo anh đi thăm thú thế giới bên ngoài.”
Lúc cậu nói lời này, có sự khao khát khiến người ta không đành lòng hủy hoại, Chử Hoàn buộc phải nuốt lại cái câu “thế giới bên ngoài rất loạn” dễ gây mất hứng.
Anh mời Nam Sơn vào nhà: “Cậu vào đây, để tôi dán… hửm?”
Chử Hoàn nhìn thấy một con rắn cuộn tròn nằm ngay cửa nhà mình, vị khách không mời này đang thè lưỡi ra như con chó giữ nhà vậy.
Tác giả :
Priest