Sớm Yêu Trễ Cưới
Chương 15
“Muốn thêm một bước để chứng minh anh giới tính bình thường không?” Trán anh dán trên trán cô, cười thật ôn nhu, nhưng cũng thật gian tà.
“Không cần.” Thích Giai vội vàng lắc đầu, hai má ửng đỏ. Sao còn cần chứng minh, anh nếu không bình thường, vậy bây giờ cái vật gì đó đang lớn thì là gì?
“Thật sự không cần?” Lâm Tiêu Mặc ác ý đem cô áp sát vào mình, không có ý tốt mà cọ xát.
“Không cần!” Cô lặp lại, mặt đỏ như muốn xuất huyết.
“Như vậy a…” Lâm Tiêu Mặc tỏ vẻ thất vọng mà thả lỏng lực tay, “Ai, anh còn muốn chứng minh mình trong sạch nha.”
Cảm thấy anh buông lỏng, vội vàng ngửa người ra sau, cánh tay cũng để ở trước ngực, phòng ngừa hai người quá phận tiếp cận.
Nhìn thấy cô ngay cả lỗ tai cũng đều phiếm hồng, Lâm Tiêu Mặc nhếch khóe môi, cúi đầu xuống chuẩn bị hôn môi tiếp, nhưng khi tầm mắt chạm được cái rãnh thật sâu kia, tươi cười trong nháy mắt cứng đờ, nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Có thể rõ ràng nghe tiếng hít mạnh làm cho Thích Giai kinh ngạc theo tầm mắt anh nhìn xuống, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Vốn dĩ, động tác vô ý của cô lại đè ép ra cảnh đẹp no đủ hơn, hơn nữa khi ngửa về sau không cẩn thận làm bung cúc áo trước ngực, vô tình làm cho anh có thể từ chỗ hở của áo sơ mi, quan sát được quang cảnh tốt đẹp. Nhận thấy mâu quang trong mắt anh chuyển đậm, Thích Giai vội vàng hạ tay, tay trái giữ lại cổ áo sơ mi, tay phải ý đồ che đi ánh mắt của anh.
Phúc lợi bị cướp đoạt, Lâm Tiêu Mặc cũng không giận, chỉ kéo tay cô, đặt bên môi, nhẹ nhàng chà xát, “Thẹn thùng?”
“Anh mới thẹn thùng a!” Cô sắp chết cũng mạnh miệng, giãy dụa, muốn rút tay về.
“Hư, đừng nhúc nhích.” Giọng anh vì nguyên nhân Y nào đó trở nên khàn thấp, “Động nữa, anh cũng không dám cam đoan có thể đem em ngay tại chỗ không!”
Cảnh cáo đầy ắp ám thị cùng cái dưới thân nóng lên, làm cho Thích Giai thông minh đình chỉ giãy dụa, thanh thanh giọng, tính toán tìm đường sống khác, “Vậy anh buông a, trời nóng như vậy, ôm không nóng sao?”
‘Không nóng!” Lâm Tiêu Mặc nhíu mày, ra vẻ tự hỏi, xong nét cười trên môi lại càng nhiều, “Cởi bỏ quần áo hẳn là sẽ mát mẻ hơn.”
Cạc cạc… Thích Giai giống như nhìn thấy trên đầu một con quạ đen bay qua. Ông trời, cô sao có thể quên, anh là tay tranh luận giỏi nhất, luận về khua môi múa mép mình khi nào thì thắng được, hơn nữa anh lại có bản lĩnh vô lại giả ngu, cô một chút cũng không có phần thắng.
Cô thở sâu, quyết định tiếp tục tìm đường ra, “Anh ôm chặt như vậy, tôi hít thở không thông!”
“Em cần ôxy?” Lâm Tiêu Mặc cao giọng, trong thanh âm không giấu được ý cười.
Thích Giai vừa nghe, ngay lập tức đưa tay che miệng lại, thành công chặn được cái hôn sắp hạ xuống. Nhìn anh không chút nào che giấu thất vọng, Thích Giai âm thầm đắc ý, hừ, may mà mình phản ứng nhanh nhẹn.
Bất quá, lòng bàn tay ướt át làm Thích Giai mở to mắt, rút mạnh tay về, ghét bỏ mà lau trên áo sơ mi anh, “Bẩn muốn chết, anh là cẩu a!”
“Không đúng, là trư.” Anh véo mũi cô sửa lại.
Hành vi vô liêm sỉ như vậy rốt cuộc làm cơn tức giận ngấm ngầm của Thích Giai bộc phát. Cô dùng sức đánh cánh tay anh, “Lâm Tiêu Mặc, anh rốt cuộc không buông tôi ra?”
“Không buông a!” Lâm Tiêu Mặc nhún vai, không để ý đến quả đấm đang hạ xuống như mưa. Sau đó nghiêm túc nói, “Thích Giai, lúc này đây, anh tuyệt đối sẽ không buông tay em.”
Lời tuyên thệ bá đạo cùng chuyên tâm trong đôi mắt anh làm cho Thích Giai mềm lòng, tay cũng dần dần dừng lại. Cô lẳng lặng nhìn Lâm Tiêu Mặc, ý muốn từ trên mặt anh tìm ra một tia trả thù hoặc vẻ mặt trêu đùa, đáng tiếc, ngoài quyết tâm kiên định, chỉ có tình yêu nồng đậm.
Yêu? Đúng. Anh yêu cô. Cô sớm nên đoán được việc dây dưa gần đây là bởi vì anh còn yêu cô, nhưng cô không muốn lại càng không dám đi chứng thật. Tựa như năm đó, lựa chọn làm như không thấy anh say mê theo đuổi, hiện tại cô cũng lựa chọn trốn tránh tình yêu của anh.
Sau khi thấy rõ tâm ý anh, tâm tình Thích Giai cũng trở nên mâu thuẫn phức tạp. Cùng lúc cảm thấy may mắn vì anh vẫn yêu mình như xưa, cùng lúc lại bởi vì rõ ràng biết rõ con đường phía trước của họ xa vời, không dám đáp lại. Cô vốn muốn dùng khả năng Lâm Tiêu Mặc có bạn gái làm cảnh giới. Nhưng bây giờ, anh làm rõ tình cảm, còn không cho phép cô giả câm giả điếc, cô nên làm sao bây giờ?
Thấy Thích Giai nhăn chặt chân mày, Lâm Tiêu Mặc biết cô chắc chắn là đang đấu tranh, cũng rõ tính cách của cô, kiên quyết ép buộc sẽ phản hiệu quả. Vì thế trước tiên tính toán thể hiện thái độ, lại chậm rãi làm tan rã thành lũy kiên cố cô xây dựng.
“Thích Giai.” Lâm Tiêu Mặc nhẹ giọng, “Cho anh một cơ hội, để cho anh theo đuổi em một lần nữa được không?”
Khẩn cầu dịu dàng làm cho lòng Thích Giai đang đấu tranh liền lung lay. Một nửa cô nói, “Đáp ứng đi, rõ ràng vẫn còn yêu nhau, tội gì tự mình chuốc lấy khổ.”
Một nửa cô lại khẳng định, “Hai người không có kết quả, đau dài chi bằng đau ngắn.”
Một nửa kia lại đứng ra, dứt khoát nói, “Ai nói, có lẽ anh sẽ không để ý.”…
Trong lòng cô đang giao chiến, Lâm Tiêu Mặc cũng tiếp tục thuyết phục, “Anh có nhà, có xe, thu nhập tốt, không có bạn gái, giới tính cũng bình thường.”
“Về điểm ấy, em nếu không tin, anh có thể lập tức chứng minh.” Anh cắn lỗ tai cô nói nhỏ, “Hơn nữa, thời gian sẽ không quá ngắn, hẳn là có thể thỏa mãn em…”
Phốc! Nghe nói thế, Thích Giai nhịn không được ngắt vào lưng anh một phen, mắng, “Ai muốn anh thỏa mãn?”
“Đúng nha.” Lâm Tiêu Mặc ý vị thâm trường cười cười, “Anh như thế nào lại quên, em rất nhanh a.”
Trời ơi, lời của anh thật là không làm người ta muốn chết không được. Để mặc anh nói tiếp, chính mình sợ là thật sự bị xấu hổ và giận dữ mà chết rồi. Vì muốn sống thêm vài năm, Thích Giai vội nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, vì sao mọi người nói anh và Lạc Hú ở chung?”
Lâm Tiêu Mặc biết trò của cô, cũng không vạch trần, chỉ cười trả lời, “Cô ấy ở lầu dưới, đồng nghiệp nhìn thấy bọn anh về cùng nhau, đại khái hiểu lầm.”
“Khó trách!” Cô đã nói từng thấy hai người họ có một buổi sáng sớm đi cùng xe đến công ty.
“Khó trách cái gì?” Anh hỏi.
“Không có gì!” Phát hiện anh đã buông mình ra, Thích Giai vội lui vài bước, thoát ly khỏi cái ôm nóng như đốt.
Một hồi sau, Lâm Tiêu Mặc không kéo cô lại, mà đi về phòng bếp rót một ly nước ấm, “Uống nước.”
Thích Giai không nhận lấy, ngược lại nhìn chằm chằm đồ uống ướp lạnh trong tay Lâm Tiêu Mặc. Đáng tiếc không có cơ hội nói mình muốn uống cái kia, đã bị Lâm Tiêu Mặc hung hăng quát, “Nghĩ cũng đừng nghĩ, em muốn dạ dày đau nữa sao?”
Thích Giai không dám khai mình nói dối, chỉ tiếp nhận cái ly trong tay, than thở, “Nóng như vậy, uống sao được a?”
Lâm Tiêu Mặc nhướng cao mày, suy nghĩ một lát, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, khi trở về trong tay lại có thêm một cái ly.
Thích Giai còn chưa kịp phản ứng dụng ý của anh là gì, nước ấm trong tay đã bị lấy đi. Anh đem nước đổ vào cái ly không, lại đổ về… cứ lặp lại như thế.
Nhìn Lâm Tiêu Mặc chăm chú, tâm Thích Giai bỗng dưng nén chặt. Giang Thừa Vũ nói đúng, có gì có thể so sánh với việc gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu mình, mà vừa hay mình cũng yêu anh ta càng là chuyện may mắn hơn? 7 năm trước, sự bướng bỉnh của cô làm cho họ bỏ lỡ nhau, bây giờ, chẳng lẽ còn phải bởi vì sự nhát gan của mình lại bỏ qua, rồi sau đó nhớ thương khắp nơi sao?
Thích Giai quyết định sống thành thực với tình cảm một lần, vậy quen nhau đi, dứt bỏ tất cả băn khoăn, về chuyện của ngày mai, để ngày mai giải quyết.
Lâm Tiêu Mặc lặp lại động tác vài lần, xác định không còn nóng nữa mới đưa ly trả lại cho cô, “Này, không nóng nữa, uống đi.”
“Cám ơn.” Thích Giai cầm cái ly, đáy mắt trơn ướt.
Uống nước xong, Lâm Tiêu Mặc vào phòng ngủ lấy ra một cái áo thun, “Không có đồ ngủ, cái này em mặc tạm vậy.”
“Không cần, em…” Tuy quyết định bỏ qua để yêu, nhưng cô da mặt mỏng, còn không có lá gan trực tiếp nói thẳng ra, mới vừa hòa hảo liền cùng anh đồng giường cộng chẩm.
“Sao vậy?” Lâm Tiêu Mặc nhíu mi, không vui hỏi, “Còn muốn đi khách sạn ngủ?”
“Có phải sợ anh thật sự ăn em?” Anh đem áo thun nhét vào trong tay cô, lạnh lùng nói, “Em ngủ giường, anh ngủ sô pha là được rồi chứ?”
Bị anh nói như vậy, Thích Giai cũng hiểu được mình hơi quá mức, vội giải thích, “Em không phải ý này.”
“Vậy là ý gì?”
“Em…” Thích Giai há miệng thở dốc, ngẫm lại giải thích cũng không rõ ràng lắm, vì thế thở dài, quyết định không tranh cãi với anh, “Có khăn mặt không?”
“Ngăn dưới của tủ phòng tắm có cái mới.”
“Em đi tắm trước.” Cô quyết định, đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp càng lúc càng xa, khóe miệng người nào đó hiện lên nụ cười gian kế thành công.
Thích Giai vào phòng tắm, phát hiện máy giặt quần áo của Lâm Tiêu Mặc không có chức năng hong khô, liền đem áo sơ mi và nội y ném vào, nhưng tắm xong khi mặc áo thun mới phát hiện vấn đề lớn. Cũng không biết là Lâm Tiêu Mặc cố ý hay vì nguyên nhân khác, anh đưa cho cô là áo thun co dãn, áo đủ dài, nhưng lại hơi nhỏ, đặc biệt là phần ngực, thậm chí có hơi chật. Mất đi nội y bao bọc, điểm gì đó trước ngực trở nên đặc biệt rõ ràng.
Đứng trước gương, Thích Giai nhìn quần áo trên người, không biết làm sao. Muốn để cho anh đổi cái khác, nhưng áo sơ mi còn đang giặt, vậy ý tứ hàm xúc là còn phải mặc cái này đi ra ngoài? Không đổi, lại thật xấu hổ gặp người khác. Ngay khi cô đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Thích Giai. Em không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Cô lúng túng trả lời.
“Vậy sao em lại tắm lâu như vậy?”
“Em không sao, xong ngay đây.”
“Ừ.”
Không nghe được tiếng nữa, Thích Giai mới thở dài nhẹ nhõm. Nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định chạy nhanh ra ngoài, lại thừa dịp anh không phát hiện liền trốn vào trong phòng.
Cô đứng trước gương, vỗ hai má đang đỏ lên nâng cao tinh thần, mở cửa ra, không ngờ đầu lại chạm vào ngực Lâm Tiêu Mặc.
“Anh làm gì vậy?” Cô khẩn trương hỏi.
Lâm Tiêu Mặc ổn định người cô, rất kinh ngạc, “Cái gì làm gì? Anh chờ em đi ra a.”
“Chờ em để làm chi?” Cô theo bản năng mà che lại ngực, sợ bị anh nhìn ra khác thường.
“Em lại làm sao vậy?” Lâm Tiêu Mặc khó hiểu. Trước khi tắm rửa còn đang tốt, như thế nào tắm rửa xong một cái đi ra lại giống như một con nhím.
“Anh còn không phải thấy em lâu lắm chưa ra, sợ em tắm đến hôn mê sao? Anh vuốt nhẹ khuôn mặt đỏ hồng của cô, nghiêm túc dặn dò, “Tắm đúng mực, lần sau không được tắm lâu như vậy.”
“À.” Cô chột dạ đáp lời, xấu hổ cảm thấy mặt mình là bị đỏ bừng, không phải hơi hồng nha.
Thấy cô ngoan ngoãn, Lâm Tiêu Mặc cũng tâm tình tốt, nhéo nhéo mũi cô, dịu dàng nói, “Đi ngủ đi, giường để cho em, anh ngủ sô pha.”
“Em ngủ sô pha được rồi.” Cô chiếm tổ của người khác, rất xấu hổ.
“Em muốn ngủ sô pha?” Anh cười không đàng hoàng, “Em không sợ nửa đêm anh thức dậy, xúc động, liền…”
“Em ngủ giường!” Không đợi anh nói xong, Thích Giai liền trực tiếp đẩy anh ra, chạy trốn vào phòng ngủ.
Nghe thanh âm khóa trái cửa, Lâm Tiêu Mặc liếc mắt nhìn chùm chìa khóa đanng treo trên quầy bar, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Đêm thuộc về bọn họ, chỉ vừa mới bắt đầu…
“Không cần.” Thích Giai vội vàng lắc đầu, hai má ửng đỏ. Sao còn cần chứng minh, anh nếu không bình thường, vậy bây giờ cái vật gì đó đang lớn thì là gì?
“Thật sự không cần?” Lâm Tiêu Mặc ác ý đem cô áp sát vào mình, không có ý tốt mà cọ xát.
“Không cần!” Cô lặp lại, mặt đỏ như muốn xuất huyết.
“Như vậy a…” Lâm Tiêu Mặc tỏ vẻ thất vọng mà thả lỏng lực tay, “Ai, anh còn muốn chứng minh mình trong sạch nha.”
Cảm thấy anh buông lỏng, vội vàng ngửa người ra sau, cánh tay cũng để ở trước ngực, phòng ngừa hai người quá phận tiếp cận.
Nhìn thấy cô ngay cả lỗ tai cũng đều phiếm hồng, Lâm Tiêu Mặc nhếch khóe môi, cúi đầu xuống chuẩn bị hôn môi tiếp, nhưng khi tầm mắt chạm được cái rãnh thật sâu kia, tươi cười trong nháy mắt cứng đờ, nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Có thể rõ ràng nghe tiếng hít mạnh làm cho Thích Giai kinh ngạc theo tầm mắt anh nhìn xuống, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Vốn dĩ, động tác vô ý của cô lại đè ép ra cảnh đẹp no đủ hơn, hơn nữa khi ngửa về sau không cẩn thận làm bung cúc áo trước ngực, vô tình làm cho anh có thể từ chỗ hở của áo sơ mi, quan sát được quang cảnh tốt đẹp. Nhận thấy mâu quang trong mắt anh chuyển đậm, Thích Giai vội vàng hạ tay, tay trái giữ lại cổ áo sơ mi, tay phải ý đồ che đi ánh mắt của anh.
Phúc lợi bị cướp đoạt, Lâm Tiêu Mặc cũng không giận, chỉ kéo tay cô, đặt bên môi, nhẹ nhàng chà xát, “Thẹn thùng?”
“Anh mới thẹn thùng a!” Cô sắp chết cũng mạnh miệng, giãy dụa, muốn rút tay về.
“Hư, đừng nhúc nhích.” Giọng anh vì nguyên nhân Y nào đó trở nên khàn thấp, “Động nữa, anh cũng không dám cam đoan có thể đem em ngay tại chỗ không!”
Cảnh cáo đầy ắp ám thị cùng cái dưới thân nóng lên, làm cho Thích Giai thông minh đình chỉ giãy dụa, thanh thanh giọng, tính toán tìm đường sống khác, “Vậy anh buông a, trời nóng như vậy, ôm không nóng sao?”
‘Không nóng!” Lâm Tiêu Mặc nhíu mày, ra vẻ tự hỏi, xong nét cười trên môi lại càng nhiều, “Cởi bỏ quần áo hẳn là sẽ mát mẻ hơn.”
Cạc cạc… Thích Giai giống như nhìn thấy trên đầu một con quạ đen bay qua. Ông trời, cô sao có thể quên, anh là tay tranh luận giỏi nhất, luận về khua môi múa mép mình khi nào thì thắng được, hơn nữa anh lại có bản lĩnh vô lại giả ngu, cô một chút cũng không có phần thắng.
Cô thở sâu, quyết định tiếp tục tìm đường ra, “Anh ôm chặt như vậy, tôi hít thở không thông!”
“Em cần ôxy?” Lâm Tiêu Mặc cao giọng, trong thanh âm không giấu được ý cười.
Thích Giai vừa nghe, ngay lập tức đưa tay che miệng lại, thành công chặn được cái hôn sắp hạ xuống. Nhìn anh không chút nào che giấu thất vọng, Thích Giai âm thầm đắc ý, hừ, may mà mình phản ứng nhanh nhẹn.
Bất quá, lòng bàn tay ướt át làm Thích Giai mở to mắt, rút mạnh tay về, ghét bỏ mà lau trên áo sơ mi anh, “Bẩn muốn chết, anh là cẩu a!”
“Không đúng, là trư.” Anh véo mũi cô sửa lại.
Hành vi vô liêm sỉ như vậy rốt cuộc làm cơn tức giận ngấm ngầm của Thích Giai bộc phát. Cô dùng sức đánh cánh tay anh, “Lâm Tiêu Mặc, anh rốt cuộc không buông tôi ra?”
“Không buông a!” Lâm Tiêu Mặc nhún vai, không để ý đến quả đấm đang hạ xuống như mưa. Sau đó nghiêm túc nói, “Thích Giai, lúc này đây, anh tuyệt đối sẽ không buông tay em.”
Lời tuyên thệ bá đạo cùng chuyên tâm trong đôi mắt anh làm cho Thích Giai mềm lòng, tay cũng dần dần dừng lại. Cô lẳng lặng nhìn Lâm Tiêu Mặc, ý muốn từ trên mặt anh tìm ra một tia trả thù hoặc vẻ mặt trêu đùa, đáng tiếc, ngoài quyết tâm kiên định, chỉ có tình yêu nồng đậm.
Yêu? Đúng. Anh yêu cô. Cô sớm nên đoán được việc dây dưa gần đây là bởi vì anh còn yêu cô, nhưng cô không muốn lại càng không dám đi chứng thật. Tựa như năm đó, lựa chọn làm như không thấy anh say mê theo đuổi, hiện tại cô cũng lựa chọn trốn tránh tình yêu của anh.
Sau khi thấy rõ tâm ý anh, tâm tình Thích Giai cũng trở nên mâu thuẫn phức tạp. Cùng lúc cảm thấy may mắn vì anh vẫn yêu mình như xưa, cùng lúc lại bởi vì rõ ràng biết rõ con đường phía trước của họ xa vời, không dám đáp lại. Cô vốn muốn dùng khả năng Lâm Tiêu Mặc có bạn gái làm cảnh giới. Nhưng bây giờ, anh làm rõ tình cảm, còn không cho phép cô giả câm giả điếc, cô nên làm sao bây giờ?
Thấy Thích Giai nhăn chặt chân mày, Lâm Tiêu Mặc biết cô chắc chắn là đang đấu tranh, cũng rõ tính cách của cô, kiên quyết ép buộc sẽ phản hiệu quả. Vì thế trước tiên tính toán thể hiện thái độ, lại chậm rãi làm tan rã thành lũy kiên cố cô xây dựng.
“Thích Giai.” Lâm Tiêu Mặc nhẹ giọng, “Cho anh một cơ hội, để cho anh theo đuổi em một lần nữa được không?”
Khẩn cầu dịu dàng làm cho lòng Thích Giai đang đấu tranh liền lung lay. Một nửa cô nói, “Đáp ứng đi, rõ ràng vẫn còn yêu nhau, tội gì tự mình chuốc lấy khổ.”
Một nửa cô lại khẳng định, “Hai người không có kết quả, đau dài chi bằng đau ngắn.”
Một nửa kia lại đứng ra, dứt khoát nói, “Ai nói, có lẽ anh sẽ không để ý.”…
Trong lòng cô đang giao chiến, Lâm Tiêu Mặc cũng tiếp tục thuyết phục, “Anh có nhà, có xe, thu nhập tốt, không có bạn gái, giới tính cũng bình thường.”
“Về điểm ấy, em nếu không tin, anh có thể lập tức chứng minh.” Anh cắn lỗ tai cô nói nhỏ, “Hơn nữa, thời gian sẽ không quá ngắn, hẳn là có thể thỏa mãn em…”
Phốc! Nghe nói thế, Thích Giai nhịn không được ngắt vào lưng anh một phen, mắng, “Ai muốn anh thỏa mãn?”
“Đúng nha.” Lâm Tiêu Mặc ý vị thâm trường cười cười, “Anh như thế nào lại quên, em rất nhanh a.”
Trời ơi, lời của anh thật là không làm người ta muốn chết không được. Để mặc anh nói tiếp, chính mình sợ là thật sự bị xấu hổ và giận dữ mà chết rồi. Vì muốn sống thêm vài năm, Thích Giai vội nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, vì sao mọi người nói anh và Lạc Hú ở chung?”
Lâm Tiêu Mặc biết trò của cô, cũng không vạch trần, chỉ cười trả lời, “Cô ấy ở lầu dưới, đồng nghiệp nhìn thấy bọn anh về cùng nhau, đại khái hiểu lầm.”
“Khó trách!” Cô đã nói từng thấy hai người họ có một buổi sáng sớm đi cùng xe đến công ty.
“Khó trách cái gì?” Anh hỏi.
“Không có gì!” Phát hiện anh đã buông mình ra, Thích Giai vội lui vài bước, thoát ly khỏi cái ôm nóng như đốt.
Một hồi sau, Lâm Tiêu Mặc không kéo cô lại, mà đi về phòng bếp rót một ly nước ấm, “Uống nước.”
Thích Giai không nhận lấy, ngược lại nhìn chằm chằm đồ uống ướp lạnh trong tay Lâm Tiêu Mặc. Đáng tiếc không có cơ hội nói mình muốn uống cái kia, đã bị Lâm Tiêu Mặc hung hăng quát, “Nghĩ cũng đừng nghĩ, em muốn dạ dày đau nữa sao?”
Thích Giai không dám khai mình nói dối, chỉ tiếp nhận cái ly trong tay, than thở, “Nóng như vậy, uống sao được a?”
Lâm Tiêu Mặc nhướng cao mày, suy nghĩ một lát, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, khi trở về trong tay lại có thêm một cái ly.
Thích Giai còn chưa kịp phản ứng dụng ý của anh là gì, nước ấm trong tay đã bị lấy đi. Anh đem nước đổ vào cái ly không, lại đổ về… cứ lặp lại như thế.
Nhìn Lâm Tiêu Mặc chăm chú, tâm Thích Giai bỗng dưng nén chặt. Giang Thừa Vũ nói đúng, có gì có thể so sánh với việc gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu mình, mà vừa hay mình cũng yêu anh ta càng là chuyện may mắn hơn? 7 năm trước, sự bướng bỉnh của cô làm cho họ bỏ lỡ nhau, bây giờ, chẳng lẽ còn phải bởi vì sự nhát gan của mình lại bỏ qua, rồi sau đó nhớ thương khắp nơi sao?
Thích Giai quyết định sống thành thực với tình cảm một lần, vậy quen nhau đi, dứt bỏ tất cả băn khoăn, về chuyện của ngày mai, để ngày mai giải quyết.
Lâm Tiêu Mặc lặp lại động tác vài lần, xác định không còn nóng nữa mới đưa ly trả lại cho cô, “Này, không nóng nữa, uống đi.”
“Cám ơn.” Thích Giai cầm cái ly, đáy mắt trơn ướt.
Uống nước xong, Lâm Tiêu Mặc vào phòng ngủ lấy ra một cái áo thun, “Không có đồ ngủ, cái này em mặc tạm vậy.”
“Không cần, em…” Tuy quyết định bỏ qua để yêu, nhưng cô da mặt mỏng, còn không có lá gan trực tiếp nói thẳng ra, mới vừa hòa hảo liền cùng anh đồng giường cộng chẩm.
“Sao vậy?” Lâm Tiêu Mặc nhíu mi, không vui hỏi, “Còn muốn đi khách sạn ngủ?”
“Có phải sợ anh thật sự ăn em?” Anh đem áo thun nhét vào trong tay cô, lạnh lùng nói, “Em ngủ giường, anh ngủ sô pha là được rồi chứ?”
Bị anh nói như vậy, Thích Giai cũng hiểu được mình hơi quá mức, vội giải thích, “Em không phải ý này.”
“Vậy là ý gì?”
“Em…” Thích Giai há miệng thở dốc, ngẫm lại giải thích cũng không rõ ràng lắm, vì thế thở dài, quyết định không tranh cãi với anh, “Có khăn mặt không?”
“Ngăn dưới của tủ phòng tắm có cái mới.”
“Em đi tắm trước.” Cô quyết định, đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp càng lúc càng xa, khóe miệng người nào đó hiện lên nụ cười gian kế thành công.
Thích Giai vào phòng tắm, phát hiện máy giặt quần áo của Lâm Tiêu Mặc không có chức năng hong khô, liền đem áo sơ mi và nội y ném vào, nhưng tắm xong khi mặc áo thun mới phát hiện vấn đề lớn. Cũng không biết là Lâm Tiêu Mặc cố ý hay vì nguyên nhân khác, anh đưa cho cô là áo thun co dãn, áo đủ dài, nhưng lại hơi nhỏ, đặc biệt là phần ngực, thậm chí có hơi chật. Mất đi nội y bao bọc, điểm gì đó trước ngực trở nên đặc biệt rõ ràng.
Đứng trước gương, Thích Giai nhìn quần áo trên người, không biết làm sao. Muốn để cho anh đổi cái khác, nhưng áo sơ mi còn đang giặt, vậy ý tứ hàm xúc là còn phải mặc cái này đi ra ngoài? Không đổi, lại thật xấu hổ gặp người khác. Ngay khi cô đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Thích Giai. Em không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Cô lúng túng trả lời.
“Vậy sao em lại tắm lâu như vậy?”
“Em không sao, xong ngay đây.”
“Ừ.”
Không nghe được tiếng nữa, Thích Giai mới thở dài nhẹ nhõm. Nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định chạy nhanh ra ngoài, lại thừa dịp anh không phát hiện liền trốn vào trong phòng.
Cô đứng trước gương, vỗ hai má đang đỏ lên nâng cao tinh thần, mở cửa ra, không ngờ đầu lại chạm vào ngực Lâm Tiêu Mặc.
“Anh làm gì vậy?” Cô khẩn trương hỏi.
Lâm Tiêu Mặc ổn định người cô, rất kinh ngạc, “Cái gì làm gì? Anh chờ em đi ra a.”
“Chờ em để làm chi?” Cô theo bản năng mà che lại ngực, sợ bị anh nhìn ra khác thường.
“Em lại làm sao vậy?” Lâm Tiêu Mặc khó hiểu. Trước khi tắm rửa còn đang tốt, như thế nào tắm rửa xong một cái đi ra lại giống như một con nhím.
“Anh còn không phải thấy em lâu lắm chưa ra, sợ em tắm đến hôn mê sao? Anh vuốt nhẹ khuôn mặt đỏ hồng của cô, nghiêm túc dặn dò, “Tắm đúng mực, lần sau không được tắm lâu như vậy.”
“À.” Cô chột dạ đáp lời, xấu hổ cảm thấy mặt mình là bị đỏ bừng, không phải hơi hồng nha.
Thấy cô ngoan ngoãn, Lâm Tiêu Mặc cũng tâm tình tốt, nhéo nhéo mũi cô, dịu dàng nói, “Đi ngủ đi, giường để cho em, anh ngủ sô pha.”
“Em ngủ sô pha được rồi.” Cô chiếm tổ của người khác, rất xấu hổ.
“Em muốn ngủ sô pha?” Anh cười không đàng hoàng, “Em không sợ nửa đêm anh thức dậy, xúc động, liền…”
“Em ngủ giường!” Không đợi anh nói xong, Thích Giai liền trực tiếp đẩy anh ra, chạy trốn vào phòng ngủ.
Nghe thanh âm khóa trái cửa, Lâm Tiêu Mặc liếc mắt nhìn chùm chìa khóa đanng treo trên quầy bar, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Đêm thuộc về bọn họ, chỉ vừa mới bắt đầu…
Tác giả :
Hạ Mạt Thu