Sớm Muộn Gì Cũng Ly Hôn
Chương 1: Họ là một cặp “yêu nhau”
Đã vào thu, cái nóng mùa hè ở Yến Thành vẫn không giảm, nhưng trời đã mưa vài ngày trước, nên hai ngày nay mát mẻ hơn nhiều. Đường Hòe An là trung tâm thương mại của Bạch Dương. Ở đây có rất nhiều tòa nhà cao tầng, không ít công ty chọn đây là nơi thành lập.
Trong vòng một dặm quanh văn phòng, có rất nhiều nhà hàng và quán cà phê nhỏ. Nghỉ trưa, Hạ Hạm được Mạnh Vũ hẹn đi uống cà phê.
Quán cà phê ngoài trời, trong sân rất nhiều cây xanh, trên cây xanh được điểm xuyết hoa hồng. Các bức tường được bao phủ bởi màu hoa hồng, xanh xanh, đỏ đỏ, tươi sáng và lãng mạn, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong hậu hoa viên thời cổ đại.
Đối diện trực tiếp với quán cà phê là màn hình LED. Màn hình LED lớn trên quảng trường đang lần lượt phát quảng cáo. Hết quảng cáo là bản tin liên quan đến trí tuệ nhân tạo.
Trong hai năm qua, công ty công nghệ hàng đầu Bàng Đại Lĩnh Hàng đã tạo ra những bước đột phá đáng kể trong lĩnh vực trí tuệ giọng nói, tạo ra một làn sóng lớn trong lĩnh vực AI toàn cầu. Phải biết rằng, trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, Mỹ luôn ở vị trí dẫn đầu. Cho dù là robot của Watson hay Boston Dynamics của IBM đều là những huyền thoại trong lĩnh vực AI.
Mà các nước châu Á lại tương đối thụ động trong AI. Ngay cả Nhật Bản, nơi có chỗ đứng trong lĩnh vực nghiên cứu robot mô phỏng chân thực, vẫn còn cách xa Boston.
Công ty công nghệ Bàng Đại Lĩnh Hàng do Hàn Mặc Nhiễm thành lập là một công ty có quyền tự chủ sở hữu trí tuệ. Ba năm trước đã ra mắt một hệ thống giọng nói có tên Magic. Magic được áp dụng cho một loạt các ngành công nghiệp, bao gồm trí tuệ ở nhà, hướng dẫn, công nghệ, giao thông vận tải và các ngành công nghiệp khác. Khi xuất hiện, nó ngay lập tức khiến các nước châu Âu và châu Mỹ phải lau mắt mà nhìn các nước châu Á. Sự ra mắt của Magic cũng cho thấy Bàng Đại Lĩnh Hàng đã làm chủ công nghệ cốt lõi trong lĩnh vực nghiên cứu giọng nói.
Là cha đẻ của Magic, Hàn Mặc Nhiễm cũng bởi vậy thanh danh vang dội, giá trị con người anh cũng tăng lên rất nhiều.
Mấy tháng nay, Hàn Mặc Nhiễm liên tục được mời diễn thuyết tại nhiều trường đại học trên thế giới.
Hàn Mặc Nhiễm không chỉ là thiên tài trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, mà còn là một thiên tài marketing. Anh kết hợp kinh doanh và khoa học kỹ thuật, để khoa học kỹ thuật tạo ra giá trị. Đặc biệt là sau khi Bàng Đại Lĩnh Hàng ra mắt thị trường năm ngoái, giá cổ phiếu tăng vọt. Trong một năm, giá trị con người Hàn Mặc Nhiễm cũng tăng lên hàng trăm lần. Do đó, anh không chỉ là lão đại trong giới AI, mà còn nằm trên bảng những người giàu mới.
Bản tin được phát vào lúc này là một đoạn trong bài phát biểu của Hàn Mặc Nhiễm tại một trường đại học nước ngoài.
Mạnh Vũ rất phấn khích: “Oa, Hạ Hạm, mau nhìn kìa, là chồng cậu đó!”
Hạ Hạm nhấp một ngụm cà phê, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Màn hình rất lớn, ống kính không xa không gần, cả người Hàn Mặc Nhiễm vừa vặn lọt vào khung hình.
Người đàn ông trong hình mặc tây trang đi giày da, nghiêm túc lại cẩn thận tỉ mỉ. Anh rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, ngũ quan rõ ràng, trên mặt đeo một cặp kính, đôi chân mảnh khảnh, tóc trên trán hơi rủ xuống, khiến người ta cảm thấy mỹ cảm hơi lộn xộn.
Tuy nhiên, người đàn ông xuất hiện tại hội nghị mười nghìn người này và thu hút sự chú ý của mọi người còn quá trẻ, nhưng lại rất tự tin, năng lực chuyên môn và khả năng của anh khiến mọi người không thể nghi ngờ vì sao một chàng trai trẻ như vậy có thể đứng trên cao phát biểu nói chuyện.
Tựa như anh phải như thế, đứng ở nơi cao và được hàng ngàn người ngưỡng mộ.
Anh giới thiệu sự phát triển của AI và nghiên cứu của mình bằng tiếng Anh một cách trôi chảy. Giọng nói bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại truyền cảm hứng không thể giải thích được.
Anh có ý chí mạnh mẽ và tinh thần hăng hái, sự quyến rũ của anh gần như tràn ra khỏi màn hình.
”Hạ Hạm, cậu gặp vận cứt chó gì mới lấy được một người đàn ông như vậy, vừa tài giỏi, đẹp trai lại còn giàu có. Hạ Hàm, cậu có biết có bao nhiêu người phụ nữ ghen tị với cậu không, ngay cả tớ đôi khi cũng thấy ghen tị với cậu đấy! “
Mặt Hạ Hạm không cảm xúc, thu ánh mắt lại, lòng cô không hề gợn sóng, thậm chí còn coi như không có việc gì, tiếp tục ăn điểm tâm.
”Cậu có nghe tớ nói không?”
”Ừ.”
”Tại sao cậu không trả lời?”
Hạ Hạm nuốt chiếc bánh quy xuống. Cô lạnh lùng vỗ tay, âm thanh thanh thúy vang lên: “Cậu nói đúng.”
”…”
Mạnh Vũ mấp máy khóe miệng, yên lặng nhấp một ngụm cà phê. Trầm mặc trong chốc lát rồi nặng nề thở dài: “Tớ thật ngưỡng mộ cậu. Cậu và Chủ tịch Hàn đã biết nhau từ thời trung học, từ đồng phục cho đến váy cưới. Bao nhiêu người trên thế giới này có thể có một mối quan hệ tuyệt vời và mơ mộng như vậy chứ?” Cô ấy chống cằm, mắt nhìn vào khuôn mặt Hàn Mặc Nhiễm trên màn hình: “Sao lại có thể đẹp trai như thế nhỉ?!”
Hạ Hạm hừ nhẹ một tiếng: “Trước kia cậu chưa từng gặp anh ấy, đúng không?”
”Gặp rồi mà.” Vẻ mặt Mạnh Vũ hơi khó hiểu: “Sao vậy?”
”Cậu đã nhìn thấy anh ấy đeo kính bao giờ chưa?”
”Hình như chưa.”
”Ừ, anh ấy không bị cận thị. “
Mạnh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đẹp trai đeo kính: “Không cận vậy vì sao đeo kính?”
Hạ Hạm chớp mắt: “Giả bộ đó!”
Mạnh Vũ: “…”
**
Buổi chiều Hạ Hạm trở về, ngồi trong xe nghĩ tới mấy lời của Mạnh Vũ.
Dường như có không ít người đã nói hâm mộ cô bởi vì cô lấy được Hàn Mặc Nhiễm, ghen tị khi cô và Hàn Mặc Nhiễm là từ đồng phục cho đến váy cưới.
Mỗi lần nghe những lời này, nhìn Hạ Hạm rất lạnh nhạt và khiêm tốn, nhưng trong lòng lại thầm chửi thề.
Giúp đỡ trong lúc khó khăn cái rắm ý!
Chỉ có cô mới hiểu rõ cuộc hôn nhân của mình và Hàn Mặc Nhiễm là như thế nào.
Bọn họ kết hôn vì lợi ích, trước mặt mọi người thì ân ân ái ái, nhưng hai người căn bản không có cảm tình gì cả.
Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm sống ở một khu biệt thự cao cấp, hai người đã cùng nhau mua trước khi kết hôn. Biệt thự đều là nhà đơn, còn được tặng kèm một nhà để xe. Khi Hạ Hàm trở về, cô nhìn thấy trong nhà để xe có thêm một chiếc Rolls Royce.
Hàn Mặc Nhiễm về rồi ư? Trong khoảng thời gian này, anh diễn thuyết ở khắp nơi, bận đến tối mày tối mặt, hẳn là không có thời gian trở về mới phải.
Hạ Hạm bước vào cửa biệt thự, quả nhiên thấy Hàn Mặc Nhiễm đang ngồi trên ghế sofa. Anh ngồi quay lưng về phía cô, mặc chiếc áo sơ mi màu xám nhạt. Anh ngồi uể oải, dựa khuỷu tay lên ghế sofa, tay áo được kéo lên trên khuỷu tay, để lộ một nửa cánh tay mạnh mẽ và chiếc đồng hồ vuông trên tay phải, tay trái cầm tách trà nhấm nháp.
Bên cạnh anh đặt một chiếc máy chiếu, một người đàn ông nước ngoài hiện lên trước màn hình, anh đang trò chuyện video với người đàn ông. Robot hút bụi đập vào chân anh, anh liền đá nó sang một bên.
Sau khi hàn huyên một vài câu, anh nói lời tạm biệt với người đàn ông trong video và cầm chiếc điều khiển lên ấn tắt, video trên tường biến thành một dòng chữ, sau đó biến mất.
Lúc này anh mới thong thả ung dung nhìn ra cánh cửa, tách trà trong tay bốc hơi sương làm mờ đi tầm nhìn của anh, nhưng Hạ Hạm có thể cảm nhận được anh đang đánh giá cô từ trên xuống dưới, khóe môi nhẹ nhàng gợn lên: “Đã lâu không gặp, Hàn phu nhân.” Hẳn là đã mấy tháng chưa gặp, đúng là đã lâu.
Hạ Hạm bước vào cửa, khách sáo nói một câu: “Đã lâu không gặp, Hàn tiên sinh.”
Cô cũng lười hỏi tại sao anh đã trở lại.
“Lâu như vậy, Bà Hàn có nhớ tôi không?”
Hạ Hạm nở nụ cười tiêu chuẩn: “Đừng tưởng bở.”
”Ồ?” Anh nhướng mày: “Nhìn em có lệ thật nghiêm túc, tôi đành giả vờ tin vậy.”
” … “
Sau đó, hai người cùng quay đầu đi. Anh tiếp tục sử dụng video để sắp xếp công việc khác, cô lên tầng tắm rửa thay quần áo. Không hề giống các cặp đôi khác đã lâu không gặp thì sẽ ôm nhau, thậm chí một câu hỏi thăm đơn giản bọn họ cũng không có, động tác của hai người đều thẳng thắn lưu loát.
Sau khi Hạ Hạm đi tắm, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, vì Hàn Mặc Nhiễm trở về nên bữa tối rất phong phú. Giống như nhiều lần trước đây, bọn họ đều ăn trong im lặng.
Sau khi ăn xong, Hạ Hạm đi trước đến phòng giữ quần áo để đắp mặt nạ. Cô cũng lười quản Hàn Mặc Nhiễm đi đâu. Anh có lịch trình bận rộn và thường rất vội. Anh chỉ về nhà ăn một bữa cơm và rời đi ngay.
Khi Hạ Hạm đeo mặt nạ thì phát hiện có một chiếc hộp tinh xảo trên bàn trang điểm. Cô mở nó ra nhìn thoáng qua. Bên trong là một chiếc vòng cổ, toàn bộ là kim cương màu hồng và một viên đá quý hình trái tim.
Phòng để quần áo và phòng ngủ là ở liền nhau. Khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô biết Hàn Mặc Nhiễm đã vào phòng, trong lòng ngập tràn nghi vấn, chẳng lẽ đêm nay anh muốn qua đêm ở nhà?
Hạ Hạm kìm nén sự khó chịu trong lòng, hỏi anh: “Chiếc vòng cổ này là sao?”
”Thấy nó trong buổi đấu giá, thuận tay lấy được, em không thích?”
Mặc dù hai người không có cảm xúc gì. Tuy nhiên bề ngoài, họ vẫn làm rất tốt, thỉnh thoảng khách sáo tặng quà nhau. Hạ Hạm không quá kinh ngạc, cũng không hề vui mừng.
Cô đặt sợi dây chuyền vào ngăn kéo và nói: “Cảm ơn.”
Bên kia không trả lời, một lúc sau cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến.
Nhân sự của công ty gần đây thay đổi rất nhiều, hội đồng quản trị thường xuyên họp nên mấy ngày nay, Hạ Hạm cũng rất bận. Sau khi chăm sóc da xong, cô liền lên giường nằm xuống. Nằm được một lúc, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại. Bước chân của Hàn Mặc Nhiễm truyền đến, dần dần đến gần, rồi dừng lại ở mép giường.
Phía sau lưng chợt lạnh, anh kéo chăn ra nằm vào. Lạch cạch một tiếng, anh nhấn công tắc, căn phòng lập tức tối đen.
Cô và Hàn Mặc Nhiễm đã kết hôn được gần bốn năm, cũng không phải là họ chưa từng ngủ với nhau. Anh nằm bên cạnh cũng đã thành thói quen. Mệt mỏi kéo đến, khi cô sắp ngủ thì bất ngờ bị anh giữ cổ tay và kéo mạnh về phía anh. Lực rất mạnh, Hạ Hạm tỉnh dậy ngay lập tức.
Cô mở mắt ra. Ngay sau đó, cơ thể cao lớn của Hàn Mặc Nhiễm bao trùm xuống. Hơi thở của anh phập phồng, tiếng hít thở nặng nề có thể nghe thấy rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh. Rất nhanh, cô liền cảm nhận được hai đôi môi mềm mại đè ép lên trên, đầu lưỡi ngang ngược tiến quân thần tốc, động tác hơi vội vàng.
Hạ Hàm đang muốn ngủ lại bị đánh thức, tâm trạng không được tốt lắm. Cô đẩy anh, nhưng anh nắm chặt tay cô, ấn chúng thật chặt xuống giường, những nụ hôn dọc theo môi đi xuống bên tai.
Giọng anh nhiễm tình dục, khàn khàn: “Anh muốn, cho anh …”
Giọng nói chắc như đinh đóng cột, thậm chí còn lộ ra một loại ngang ngược đương nhiên, nhưng giọng nói lại bị anh kìm nén thấp xuống, trở nên từ tính gợi cảm, nhưng lại rất mê người.
Hạ Hàm cắn chặt răng, bàn tay đẩy anh dần dần thu về, sau đó lập tức nhắm mắt lại …
Trong vòng một dặm quanh văn phòng, có rất nhiều nhà hàng và quán cà phê nhỏ. Nghỉ trưa, Hạ Hạm được Mạnh Vũ hẹn đi uống cà phê.
Quán cà phê ngoài trời, trong sân rất nhiều cây xanh, trên cây xanh được điểm xuyết hoa hồng. Các bức tường được bao phủ bởi màu hoa hồng, xanh xanh, đỏ đỏ, tươi sáng và lãng mạn, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong hậu hoa viên thời cổ đại.
Đối diện trực tiếp với quán cà phê là màn hình LED. Màn hình LED lớn trên quảng trường đang lần lượt phát quảng cáo. Hết quảng cáo là bản tin liên quan đến trí tuệ nhân tạo.
Trong hai năm qua, công ty công nghệ hàng đầu Bàng Đại Lĩnh Hàng đã tạo ra những bước đột phá đáng kể trong lĩnh vực trí tuệ giọng nói, tạo ra một làn sóng lớn trong lĩnh vực AI toàn cầu. Phải biết rằng, trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, Mỹ luôn ở vị trí dẫn đầu. Cho dù là robot của Watson hay Boston Dynamics của IBM đều là những huyền thoại trong lĩnh vực AI.
Mà các nước châu Á lại tương đối thụ động trong AI. Ngay cả Nhật Bản, nơi có chỗ đứng trong lĩnh vực nghiên cứu robot mô phỏng chân thực, vẫn còn cách xa Boston.
Công ty công nghệ Bàng Đại Lĩnh Hàng do Hàn Mặc Nhiễm thành lập là một công ty có quyền tự chủ sở hữu trí tuệ. Ba năm trước đã ra mắt một hệ thống giọng nói có tên Magic. Magic được áp dụng cho một loạt các ngành công nghiệp, bao gồm trí tuệ ở nhà, hướng dẫn, công nghệ, giao thông vận tải và các ngành công nghiệp khác. Khi xuất hiện, nó ngay lập tức khiến các nước châu Âu và châu Mỹ phải lau mắt mà nhìn các nước châu Á. Sự ra mắt của Magic cũng cho thấy Bàng Đại Lĩnh Hàng đã làm chủ công nghệ cốt lõi trong lĩnh vực nghiên cứu giọng nói.
Là cha đẻ của Magic, Hàn Mặc Nhiễm cũng bởi vậy thanh danh vang dội, giá trị con người anh cũng tăng lên rất nhiều.
Mấy tháng nay, Hàn Mặc Nhiễm liên tục được mời diễn thuyết tại nhiều trường đại học trên thế giới.
Hàn Mặc Nhiễm không chỉ là thiên tài trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, mà còn là một thiên tài marketing. Anh kết hợp kinh doanh và khoa học kỹ thuật, để khoa học kỹ thuật tạo ra giá trị. Đặc biệt là sau khi Bàng Đại Lĩnh Hàng ra mắt thị trường năm ngoái, giá cổ phiếu tăng vọt. Trong một năm, giá trị con người Hàn Mặc Nhiễm cũng tăng lên hàng trăm lần. Do đó, anh không chỉ là lão đại trong giới AI, mà còn nằm trên bảng những người giàu mới.
Bản tin được phát vào lúc này là một đoạn trong bài phát biểu của Hàn Mặc Nhiễm tại một trường đại học nước ngoài.
Mạnh Vũ rất phấn khích: “Oa, Hạ Hạm, mau nhìn kìa, là chồng cậu đó!”
Hạ Hạm nhấp một ngụm cà phê, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Màn hình rất lớn, ống kính không xa không gần, cả người Hàn Mặc Nhiễm vừa vặn lọt vào khung hình.
Người đàn ông trong hình mặc tây trang đi giày da, nghiêm túc lại cẩn thận tỉ mỉ. Anh rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, ngũ quan rõ ràng, trên mặt đeo một cặp kính, đôi chân mảnh khảnh, tóc trên trán hơi rủ xuống, khiến người ta cảm thấy mỹ cảm hơi lộn xộn.
Tuy nhiên, người đàn ông xuất hiện tại hội nghị mười nghìn người này và thu hút sự chú ý của mọi người còn quá trẻ, nhưng lại rất tự tin, năng lực chuyên môn và khả năng của anh khiến mọi người không thể nghi ngờ vì sao một chàng trai trẻ như vậy có thể đứng trên cao phát biểu nói chuyện.
Tựa như anh phải như thế, đứng ở nơi cao và được hàng ngàn người ngưỡng mộ.
Anh giới thiệu sự phát triển của AI và nghiên cứu của mình bằng tiếng Anh một cách trôi chảy. Giọng nói bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại truyền cảm hứng không thể giải thích được.
Anh có ý chí mạnh mẽ và tinh thần hăng hái, sự quyến rũ của anh gần như tràn ra khỏi màn hình.
”Hạ Hạm, cậu gặp vận cứt chó gì mới lấy được một người đàn ông như vậy, vừa tài giỏi, đẹp trai lại còn giàu có. Hạ Hàm, cậu có biết có bao nhiêu người phụ nữ ghen tị với cậu không, ngay cả tớ đôi khi cũng thấy ghen tị với cậu đấy! “
Mặt Hạ Hạm không cảm xúc, thu ánh mắt lại, lòng cô không hề gợn sóng, thậm chí còn coi như không có việc gì, tiếp tục ăn điểm tâm.
”Cậu có nghe tớ nói không?”
”Ừ.”
”Tại sao cậu không trả lời?”
Hạ Hạm nuốt chiếc bánh quy xuống. Cô lạnh lùng vỗ tay, âm thanh thanh thúy vang lên: “Cậu nói đúng.”
”…”
Mạnh Vũ mấp máy khóe miệng, yên lặng nhấp một ngụm cà phê. Trầm mặc trong chốc lát rồi nặng nề thở dài: “Tớ thật ngưỡng mộ cậu. Cậu và Chủ tịch Hàn đã biết nhau từ thời trung học, từ đồng phục cho đến váy cưới. Bao nhiêu người trên thế giới này có thể có một mối quan hệ tuyệt vời và mơ mộng như vậy chứ?” Cô ấy chống cằm, mắt nhìn vào khuôn mặt Hàn Mặc Nhiễm trên màn hình: “Sao lại có thể đẹp trai như thế nhỉ?!”
Hạ Hạm hừ nhẹ một tiếng: “Trước kia cậu chưa từng gặp anh ấy, đúng không?”
”Gặp rồi mà.” Vẻ mặt Mạnh Vũ hơi khó hiểu: “Sao vậy?”
”Cậu đã nhìn thấy anh ấy đeo kính bao giờ chưa?”
”Hình như chưa.”
”Ừ, anh ấy không bị cận thị. “
Mạnh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đẹp trai đeo kính: “Không cận vậy vì sao đeo kính?”
Hạ Hạm chớp mắt: “Giả bộ đó!”
Mạnh Vũ: “…”
**
Buổi chiều Hạ Hạm trở về, ngồi trong xe nghĩ tới mấy lời của Mạnh Vũ.
Dường như có không ít người đã nói hâm mộ cô bởi vì cô lấy được Hàn Mặc Nhiễm, ghen tị khi cô và Hàn Mặc Nhiễm là từ đồng phục cho đến váy cưới.
Mỗi lần nghe những lời này, nhìn Hạ Hạm rất lạnh nhạt và khiêm tốn, nhưng trong lòng lại thầm chửi thề.
Giúp đỡ trong lúc khó khăn cái rắm ý!
Chỉ có cô mới hiểu rõ cuộc hôn nhân của mình và Hàn Mặc Nhiễm là như thế nào.
Bọn họ kết hôn vì lợi ích, trước mặt mọi người thì ân ân ái ái, nhưng hai người căn bản không có cảm tình gì cả.
Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm sống ở một khu biệt thự cao cấp, hai người đã cùng nhau mua trước khi kết hôn. Biệt thự đều là nhà đơn, còn được tặng kèm một nhà để xe. Khi Hạ Hàm trở về, cô nhìn thấy trong nhà để xe có thêm một chiếc Rolls Royce.
Hàn Mặc Nhiễm về rồi ư? Trong khoảng thời gian này, anh diễn thuyết ở khắp nơi, bận đến tối mày tối mặt, hẳn là không có thời gian trở về mới phải.
Hạ Hạm bước vào cửa biệt thự, quả nhiên thấy Hàn Mặc Nhiễm đang ngồi trên ghế sofa. Anh ngồi quay lưng về phía cô, mặc chiếc áo sơ mi màu xám nhạt. Anh ngồi uể oải, dựa khuỷu tay lên ghế sofa, tay áo được kéo lên trên khuỷu tay, để lộ một nửa cánh tay mạnh mẽ và chiếc đồng hồ vuông trên tay phải, tay trái cầm tách trà nhấm nháp.
Bên cạnh anh đặt một chiếc máy chiếu, một người đàn ông nước ngoài hiện lên trước màn hình, anh đang trò chuyện video với người đàn ông. Robot hút bụi đập vào chân anh, anh liền đá nó sang một bên.
Sau khi hàn huyên một vài câu, anh nói lời tạm biệt với người đàn ông trong video và cầm chiếc điều khiển lên ấn tắt, video trên tường biến thành một dòng chữ, sau đó biến mất.
Lúc này anh mới thong thả ung dung nhìn ra cánh cửa, tách trà trong tay bốc hơi sương làm mờ đi tầm nhìn của anh, nhưng Hạ Hạm có thể cảm nhận được anh đang đánh giá cô từ trên xuống dưới, khóe môi nhẹ nhàng gợn lên: “Đã lâu không gặp, Hàn phu nhân.” Hẳn là đã mấy tháng chưa gặp, đúng là đã lâu.
Hạ Hạm bước vào cửa, khách sáo nói một câu: “Đã lâu không gặp, Hàn tiên sinh.”
Cô cũng lười hỏi tại sao anh đã trở lại.
“Lâu như vậy, Bà Hàn có nhớ tôi không?”
Hạ Hạm nở nụ cười tiêu chuẩn: “Đừng tưởng bở.”
”Ồ?” Anh nhướng mày: “Nhìn em có lệ thật nghiêm túc, tôi đành giả vờ tin vậy.”
” … “
Sau đó, hai người cùng quay đầu đi. Anh tiếp tục sử dụng video để sắp xếp công việc khác, cô lên tầng tắm rửa thay quần áo. Không hề giống các cặp đôi khác đã lâu không gặp thì sẽ ôm nhau, thậm chí một câu hỏi thăm đơn giản bọn họ cũng không có, động tác của hai người đều thẳng thắn lưu loát.
Sau khi Hạ Hạm đi tắm, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, vì Hàn Mặc Nhiễm trở về nên bữa tối rất phong phú. Giống như nhiều lần trước đây, bọn họ đều ăn trong im lặng.
Sau khi ăn xong, Hạ Hạm đi trước đến phòng giữ quần áo để đắp mặt nạ. Cô cũng lười quản Hàn Mặc Nhiễm đi đâu. Anh có lịch trình bận rộn và thường rất vội. Anh chỉ về nhà ăn một bữa cơm và rời đi ngay.
Khi Hạ Hạm đeo mặt nạ thì phát hiện có một chiếc hộp tinh xảo trên bàn trang điểm. Cô mở nó ra nhìn thoáng qua. Bên trong là một chiếc vòng cổ, toàn bộ là kim cương màu hồng và một viên đá quý hình trái tim.
Phòng để quần áo và phòng ngủ là ở liền nhau. Khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô biết Hàn Mặc Nhiễm đã vào phòng, trong lòng ngập tràn nghi vấn, chẳng lẽ đêm nay anh muốn qua đêm ở nhà?
Hạ Hạm kìm nén sự khó chịu trong lòng, hỏi anh: “Chiếc vòng cổ này là sao?”
”Thấy nó trong buổi đấu giá, thuận tay lấy được, em không thích?”
Mặc dù hai người không có cảm xúc gì. Tuy nhiên bề ngoài, họ vẫn làm rất tốt, thỉnh thoảng khách sáo tặng quà nhau. Hạ Hạm không quá kinh ngạc, cũng không hề vui mừng.
Cô đặt sợi dây chuyền vào ngăn kéo và nói: “Cảm ơn.”
Bên kia không trả lời, một lúc sau cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến.
Nhân sự của công ty gần đây thay đổi rất nhiều, hội đồng quản trị thường xuyên họp nên mấy ngày nay, Hạ Hạm cũng rất bận. Sau khi chăm sóc da xong, cô liền lên giường nằm xuống. Nằm được một lúc, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại. Bước chân của Hàn Mặc Nhiễm truyền đến, dần dần đến gần, rồi dừng lại ở mép giường.
Phía sau lưng chợt lạnh, anh kéo chăn ra nằm vào. Lạch cạch một tiếng, anh nhấn công tắc, căn phòng lập tức tối đen.
Cô và Hàn Mặc Nhiễm đã kết hôn được gần bốn năm, cũng không phải là họ chưa từng ngủ với nhau. Anh nằm bên cạnh cũng đã thành thói quen. Mệt mỏi kéo đến, khi cô sắp ngủ thì bất ngờ bị anh giữ cổ tay và kéo mạnh về phía anh. Lực rất mạnh, Hạ Hạm tỉnh dậy ngay lập tức.
Cô mở mắt ra. Ngay sau đó, cơ thể cao lớn của Hàn Mặc Nhiễm bao trùm xuống. Hơi thở của anh phập phồng, tiếng hít thở nặng nề có thể nghe thấy rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh. Rất nhanh, cô liền cảm nhận được hai đôi môi mềm mại đè ép lên trên, đầu lưỡi ngang ngược tiến quân thần tốc, động tác hơi vội vàng.
Hạ Hàm đang muốn ngủ lại bị đánh thức, tâm trạng không được tốt lắm. Cô đẩy anh, nhưng anh nắm chặt tay cô, ấn chúng thật chặt xuống giường, những nụ hôn dọc theo môi đi xuống bên tai.
Giọng anh nhiễm tình dục, khàn khàn: “Anh muốn, cho anh …”
Giọng nói chắc như đinh đóng cột, thậm chí còn lộ ra một loại ngang ngược đương nhiên, nhưng giọng nói lại bị anh kìm nén thấp xuống, trở nên từ tính gợi cảm, nhưng lại rất mê người.
Hạ Hàm cắn chặt răng, bàn tay đẩy anh dần dần thu về, sau đó lập tức nhắm mắt lại …
Tác giả :
Tử Thanh Du