Sớm Đã Có Cục Cưng
Chương 4: Chương 2.1
Chiếc xe dừng trước một tòa nhà xây dựng theo phong cách châu Âu có cái tên rất ấn tượng “Gia Bảo đế”. Ung Tuấn Triển đưa Vạn Tử Tẩm lên lầu, cô lạch cạch kéo hành lý đi theo sau anh. Nhà của anh nằm trên lầu 8, đây chính là khu chung cư cao cấp do tập đoàn Ung thị xây dựng. Trên tầng cao nhất có kiến trúc như một vườn treo hiện đại, có bể bơi và cũng vì nơi này trên danh nghĩa của anh nên các hộ khác không thể tùy tiện sử dụng, thậm chí họ có muốn cũng không có cửa để vào. Thang máy lên lầu cần phải có thẻ từ mới hoạt động được, cho thẻ của căn hộ nào thì thang máy chỉ dừng lại ở duy nhất ở căn hộ đó.
– Các hộ gia đình sống ở đây rất đơn giản, mỗi tằng một hộ cho nên chỉ có 18 hộ thôi. Mỗi căn hộ có diện tích đạt tiêu chuẩn là 160m2, có vườn hoa nhỏ và bể bơi thiết kế ngay trong nhà. An ninh ở đây rất nghiêm túc, an toàn của các hộ gia đình được đảm bảo nên cô cũng không cần lo lắng về vấn đề trật tự an ninh.
Cánh cửa lớn mở ra, một không gian màu trắng ập vào mắt Vạn Tử Tẩm. Ung Tuấn Triển không ngần ngại đọc mật khẩu cửa vào nhà cho cô sau đó một bên cởi giày bỏ ở lối vào một bên giải thích:
– Không còn nhiều thời gian nữa, tôi phải đi thay quần áo trước, cô cứ thoải mái đi xem qua nhà cửa. – anh đi lướt qua cô vào phòng thay quần áo. Cô bất tri bất giác nhìn theo bóng lưng anh, mãi tới khi cửa phòng đóng lại thì ánh mắt của cô mới chuyển qua phòng khách rộng rãi.
Mặt tường được sơn màu be sáng, tấn rèm cửa màu xanh đậm, chiếc cửa sổ làm bằng kính trong suốt có thể ngắm được cảnh bên ngoài, trên bệ cửa được trang trí bằng những chậu hoa nhỏ. Nội thất bên trong được thiết kế, bày biện rất có phong cách riêng biệt, giống như nơi ở của một người có tiền, thoạt nhìn thì đồ đạc rất đơn giản song lại có giá trị lớn.
Và .. cô đã được sống ở nơi này, mọi thứ đã thuận lợi biến thành sự thật, chỉ cần cô khống chế được cảm xúc của chính mình thật tốt thì sẽ không có vấn đề gì hết. Nếu cô bất cẩn để lộ dấu vết thì đó chỉ vì bản thân cô đã kích động quá mức biểu hiện ra tình cảm riêng của mình, tới lúc đó thì… Thế nên cô cần phải che dấu thật tốt, che dấu cho gọn gẽ…
– Cô Vạn!
Ung Tuấn Triển đi ra, anh thay một bộ đồ tây màu đen rất phong cách, so với bộ khi nãy có phần nghiêm chỉnh hơn và nó càng làm nổi bật vẻ bề ngoài hút hồn, khí chất hiên ngang cùng bả vai rộng lớn của anh.
Vạn Tử Tẩm nhìn anh, bụng lại quặn thắt một trận.
Mắt anh đăm đăm nhìn đồng hồ rồi vội vã nói vài tiếng với cô:
– Bây giờ tôi phải đi rồi, chắc phải 12 giờ mới về được. Trọng Hàm biết cô sẽ ở đây, tôi đã nói thư ký báo cho nó biết, tầm 7 giờ 30 phút nó sẽ về, cô có thể ở nhà một mình chứ? Có vấn đề gì không?
Cô hắng giọng, đáp:
– Không sao!
– Xem ra tôi đã tìm được một người trợ giúp tốt rồi. – anh cười hài lòng. – Mặt sau bên trái có hai gian phòng trống, cô tự chọn một gian để sử dụng nhé. Tủ lạnh trong bếp có để rất nhiều đồ ăn, đều là do cô Lâm mua, nếu có thể thì tôi hy vọng cô sẽ chuẩn bị bữa tối cho Trọng Hàm. Nó không ăn đồ ăn ngoài hay đồ để lại, nhất là thức ăn nhanh. Nó chưa bao giờ ăn những thứ đó.
– Được! – cô có thể cảm thấy hô hấp chính mình ngày càng loạn và liều mạng cố gắng trấn áp nó bình ổn lại.
– Giờ tôi thật sự phải ra ngoài rồi. – anh nở một nụ cười xin lỗi. – Nơi này xin nhờ cô vậy.
Anh đi rồi nhưng trong không khí vẫn lưu lại hơi thở của anh. Sự tồn tại của anh luôn mạnh mẽ như thế, người đàn ông này có thể nào đừng quyến rũ như vậy, được không nhỉ?
Vạn Tử Tẩm hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
Cô trọn căn phòng bên trái làm phòng ngủ rồi nhanh nhẹ mở hành lý ra sắp xếp vào tủ; sau đó cô thay một chiếc quần tây dài, mặc chiếc áo phông ngắn tay thoải mái và bắt đầu xem xét các căn phòng còn lại.
Vạn Tử Tẩm một lần nữa thấy ngạc nhiên và vui vui, đúng là anh rất tin tưởng vào một người xa lạ như cô. Ngay cả phòng mình cũng không có khóa, dù là phòng làm việc hay phòng ngủ.
Cô còn muốn xem nhiều hơn nhưng không có thời gian. Cô còn phải chuẩn bị bữa tối cho Trọng Hàm nữa. Không biết nó thích ăn gì, tốt nhất cô nên nấu tất cả các món.
Oa! Phòng bếp trông thật tuyệt, mái kính, cửa sổ kính dài sát đất có thể nhìn cảnh vật bên ngoài, còn có thêm một quần bar rộng lớn. Đồ bếp hình như toàn là đồ nhập khẩu, mọi thứ được lau chùi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Cô mở ủ lạnh, đúng là có rất nhiều nguyên liệu. Cô Lâm đã phân loại từng thứ ra cẩn thận, mỗi thứ đều đã đươc rửa sạch sẽ và giữ tươi nguyên. Nhờ vậy mà cô sẽ bắt tay vào việc nấu nướng dễ dàng hơn nhiều.
Vì để được vào ngôi nhà này cô đã học qua rất nhiều chỗ dạy nấu ăn, dù đồ ăn Trung hay Tây cũng không làm khó được cô. Không ai biết là cô đã học hỏi cực khổ như thế nào, học nấu ăn, học lái xe, còn tranh thủ thời gian tự mình đúc kết kinh nghiệm ở trung tâm giới thiệu nhân lực về công việc nhà. Thấy cô có thành ý như vậy nên ông trời hình như cũng đứng về phía cô, nhất định là như vậy rồi!
Đeo chiếc tạp dề vào, cô bắt đầu tập trung vào việc nấu ăn, mãi tới khi chuông cửa vang lên.
Nhất định là Trọng Hàm đã quay về!
Vạn Tử Tẩm rút vội chiếc khăn lau tay trong bếp ra lau khô tay rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Cô nghe tim mình đang đập thình thịch liên hồi, chớp mắt một cái như đất trời xoay chuyển nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh rồi mới mở cửa ra.
Một bé trai mặt mũi thanh tú, lưng đeo một chiếc balo nhỏ đứng trước cửa nhìn cô:
– Là cô Vạn sao ạ? Xin chào, cháu là Ung Trọng Hàm.
Cô nhìn bé trai không chớp mắt, một làn sóng nhiệt thình lình vọt vào hốc mắt cô, trái tim không thể nào khống chế được những cơn co thắt dâng trào như sóng biển.
Thì ra đứa con trai bé bỏng của cô đã lớn như thế này rồi, thật tuyệt, trông rất đẹp trai, giống y hệt ba ba nó… Không được, không thể khóc, không được khóc! Cô bối rối ép nước mắt vào trong, nở một nụ cười thân thiện, ấm áp với con trai.
– Xin chào, Trọng Hàm! Cô rất vui vì biết con, chào đón con về nhà!
…
Buổi lễ trao giải diễn ra khá lâu mà không có mấy thú vị, Ung Tuấn Triển liên tục nhìn thời gian. Chắc bây giờ Trọng Hàm đã về nhà, nó có thích Vạn Tử Tẩm không nhỉ?
Trọng Hàm là một đứa nhỏ cực kỳ nhạy cảm lại trưởng thành từ sớm. Trước khi cô Lâm tới, thông qua một người bạn làm ăn anh được giới thiệu cho một cô gái họ Cao với kinh nghiệm và có giáo dục để phỏng vấn. Tuy nhiên sau vài ngày anh đi công tác thì Trọng Hàm bắt đầu thể hiện những hiện tượng bài xích đối với cô ta, cuối cùng anh cũng đã phải sa thải đối phương.
Còn với cô Lâm thì tình hình hoàn toàn khác cô Cao, Trọng Hàm nhanh chóng chấp thuận cô ấy.
Sau này anh mới biết được, cô Lâm với chồng cũ của mình từng có một đứa nhỏ nhưng lại phải phá bỏ, nếu thuận lợi sinh đẻ thì đứa nhỏ kia chắc cũng tầm tuổi như Trọng Hàm. Thế nên cô ấy xem Trọng Hàm như thế thân của con mình, tình cảm đối đãi rất chân thành, ngay cả con trai anh cũng cảm nhận được điều này. Đối với sự nhiệt tình quan tâm là chân thật hay giả dối của người khác thì Trọng Hàm đặc biệt nhạy cảm, cũng có thể nói là nó rất mẫn cảm với những người phụ nữ bên cạnh ba mình. Nó thường lo lắng anh sẽ kết hôn và chính anh là người đã không khiến cho con trai mình có đủ cảm giác an toàn. Đó là lỗi của anh, vì anh đã không cho nó một người mẹ.
– Tổng giám đốc Ung, nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy? Chi bằng tối nay chúng ta đi uống với nhau mấy ly rượu vang rồi đem tâm sự của anh nói cho tôi nghe, có được không?
Anh phục hồi lại tinh thần, chuyển tầm mắt nhìn Ông Thi Trúc ngồi xuống bên cạnh mình. Cô là một kiến trúc sư có tiếng, xinh đẹp, độc thân, rất hấp dẫn. Đây đúng là một lời mời gọi tình một đêm nhưng hứng thú của anh đã sớm bị đánh tan rã rồi.
Mặc dù phong lưu, thích tình một đêm là bản chất của đàn ông, cũng như thuốc lá vậy nhưng từ khi đứa nhỏ Trọng Hàm xuất hiện thì anh bắt đầu quan tâm tới những kiến thức tránh thai, bảo hộ. Cái này để phòng tránh một lần nữa có món quà nào đó bất ngờ từ trên trời rơi xuống tay anh.
– Thật cảm ơn ý tốt của quý cô nhưng hôm nay không được rồi. – Ung Tuấn Triển mỉm cười lịch sự. – Ngài mai tôi phải bay tới Thượng Hải, buổi tối cần phải xem qua một số tài liệu; hơn nữa tôi vừa mới thay đổi người giúp việc, e là việc trong nhà đã loạn hết cả lên rồi.
– Thật là đáng tiếc nhưng cũng không còn cách nào khác. – vẻ mặt cô nàng đầy tiếc nuối.
Ung Tuấn Triển là một người đàn ông rất quyến rũ, từng du học bên Mỹ, có một gia thế danh giá, là người được chọn nối nghiệp tập đoàn Ung thị, hiện tại đang là tổng giám đốc của tập đoàn và có một đứa con đầy bí ẩn vì không biết người mẹ là ai… Tất cả các điều kiện đều hội tụ trên người anh, đó chính là những tiêu chuẩn sát thủ đối với một người phụ nữ.
– Quả là đáng tiếc. – anh trả lời dứt khoát. Anh biết cô nàng sẽ đi tìm mục tiêu khác, không phải anh thì cũng là một người đàn ông nào đó bóng nhoáng với thứ ánh sáng thành công. Những người đàn ông có sự nghiệp thành công không thể kháng cự trước sức quyến rũ của cô nhưng cô lại không muốn kết hôn, trong giới xem cô là một người phụ nữ đặc biệt.
– Nghe nói. – Ông Thi Trúc ngồi sát vào người anh, hỏi. – Anh và Trương Cảnh Viện có kết giao?
Anh kinh ngạc bật cười:
– Tin tức của cô thật là nhanh nhạy.
Mới nói cô nàng đặc biệt, không ngờ cô nàng cũng có hứng thú và nhạy bén với những tin đồn bát quái kia. Sao lại quan tâm tới chuyện anh kết giao với ai nhỉ?
– Không chỉ như thế. – cô nàng nhẹ hừ một tiếng. – Tôi còn biết sức khỏe cô ta có vấn đề, anh không ngại sao?
Cô nàng điều tra anh hả? Ung Tuấn Triển thầm kinh ngạc trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn không biểu lộ gì:
– Tôi không nghĩ bất kỳ một người phụ nữ nào muốn sức khỏe mình có vấn đề cả, tôi thông cảm với cô ấy.
– Không ngờ một người đàn ông tuyệt với như anh lại vĩ đại như vậy, bao dung cả một người phụ nữ kiêu ngạo nhưng lại không thể sinh con. Tôi thật ghen tỵ với cô ta! – giọng cô nàng chua lét.
Anh chính là người duy nhất khiến cô có suy nghĩ muốn có một người đàn ông nhưng anh cự tuyệt cô rất rõ ràng, khéo léo. Ngoại trừ lần tình một đêm đó anh thậm chí còn không cho cô thêm cơ hội thứ hai.
– Tôi cũng không ngờ một người phụ nữ hiện đại, hào phóng, xinh đẹp như cô lại nói tới vấn đề nhiệm vụ thiêng liêng của phụ nữ là sinh con đẻ cái đó. – anh bình thản đối đáp lại.
Hàng lông mày của Ông Thi Trúc nhướng lên cao:
– Thậm chí cô ta từng ly hôn!
Ung Tuấn Triển lập tức ngắt ngang lời cô nàng:
– Tôi thật sự không quan tâm!
– Rốt cuộc thì anh nhìn trúng điểm gì tốt đẹp ở cô ta nhỉ? – cô nàng hỏi với cái giọng giận dỗi, hoàn toàn đánh mất hình tượng vốn có.
Anh bình tĩnh, chậm rãi nói:
– Linh hồn của cô ấy, nội tâm của cô ấy, sự tao nhã của cô ấy… Ồ, chắc cô không thể nào hiểu hết được đâu vì cô dường như không có những thứ đó.
Ông Thi Trúc tức giận đứng bật lên, quay ngoắt bỏ đi mặc kệ trên sân khấu vẫn đang diễn ra lễ trao giải.
Ung Tuấn Triển cảm thấy buồn cười, khóe miệng cong lên. Thực ra Trương Cảnh Viện hoàn toàn trái ngược với những gì mà anh miêu rả, cô ta là một người lạnh lùng mà kiêu ngạo, lúc nào cũng khư khư sống trong cái thế giới riêng của mình.
Vì sao anh đồng ý kết giao với cô ta?
Ông bà anh, cha mẹ anh đều hy vọng nhìn thấy anh hết hôn, họ lo lắng anh chỉ quan tâm tới Trọng Hàm, không kết bạn bên ngoài sẽ rất cô đơn.
Anh không muốn làm mọi người thất vọng, nhất là bà nội đã cao tuổi, bệnh tim mạch không ổn định dẫn tới nguy cơ đột quỵ khá cao; hơn nữa bà còn bị bệnh tim.. Anh không thể để bà vì mình mà đau buồn, vì mình mà lo lắng tới bệnh tật, xấu nhất là chết.
Trương Cảnh Viện là một người phụ nữ lạnh lùng nhưng rất sắc xảo, cô không thể sinh con; còn anh thì chỉ cần duy nhất mình Trọng Hàm, hai người rất hợp nhau. Tuy người nhà hy vọng anh kết hôn với một người phụ nữ khác, lý do là muốn anh “sinh nhiều thêm cháu” nhưng anh lại không định có thêm một đứa con nào nữa.
Anh đã nợ Trọng Hàm quá nhiều, vô tình sinh ra nó, thậm chí không thể nói cho nó biết mẹ đẻ của nó là ai. Anh không thể nào có thêm một đứa nhỏ cùng cha khác mẹ khiến cho Trọng Hàm cảm giác mình bị đoạt mất tình thương yêu.
Một lý do khác làm anh muốn kết hôn đó chính là – một người đàn ông độc thân có một đứa con sẽ là tâm điểm chú ý cho người ngoài. Trước mắt, anh đang cố gắng phát triển tập đoàn Ung thị, một người đàn ông đã kết hôn sẽ có ích cho hình tượng của công ty.
Vì lý do này mà anh mới đi gặp mặt Trương Cảnh Viện nói chuyện, sau 50 lần hẹn hò, nếu không chán ghét đối phương thì sẽ tiến một bước, bàn tới chuyện kết hôn. Còn nếu một bên đổi ý hay không đồng ý thì sẽ kết thúc mối quan hệ này lại.
Ngược lại, nếu tiến tới hôn nhân thì bọn cũng vẫn bàn bạc chi tiết về các vấn đề quyền lợi, nghĩa vụ, trách nhiệm của hai bên và tất cả sẽ được pháp luật chứng thực.
Nói cách khác, đây chính là một hợp đồng hôn nhân.
Cho tới lúc này hai người đã hẹn hò sáu lần. Cô ấy biết anh có con trai nhưng anh chưa từng sắp xếp để Trọng Hàm và cô gặp mặt nhau. Nếu Trọng Hàm không thích cô ấy thì dĩ nhiên hợp đồng kia không còn giá trị. Anh tin chắc Trọng Hàm sẽ không thích cô ấy nhưng anh sẽ thuyết phục nó. Cô ấy tuy không thể trở thành một người mẹ kệ hiền dịu, ấm áp nhưng cô lại là một người phụ nữ đáng thương. Cha con anh sẽ là những kỵ sĩ hào hiệp tới để giúp đỡ về tinh thần và làm cô trở thành một thành viên của gia đình anh…
Nghĩ tới đây ngay chinh anh cũng chỉ biết lắc đầu cười xòa.
Trọng Hàm là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, hy vọng cái lý do sẽ thuyết phục được nó.
– Các hộ gia đình sống ở đây rất đơn giản, mỗi tằng một hộ cho nên chỉ có 18 hộ thôi. Mỗi căn hộ có diện tích đạt tiêu chuẩn là 160m2, có vườn hoa nhỏ và bể bơi thiết kế ngay trong nhà. An ninh ở đây rất nghiêm túc, an toàn của các hộ gia đình được đảm bảo nên cô cũng không cần lo lắng về vấn đề trật tự an ninh.
Cánh cửa lớn mở ra, một không gian màu trắng ập vào mắt Vạn Tử Tẩm. Ung Tuấn Triển không ngần ngại đọc mật khẩu cửa vào nhà cho cô sau đó một bên cởi giày bỏ ở lối vào một bên giải thích:
– Không còn nhiều thời gian nữa, tôi phải đi thay quần áo trước, cô cứ thoải mái đi xem qua nhà cửa. – anh đi lướt qua cô vào phòng thay quần áo. Cô bất tri bất giác nhìn theo bóng lưng anh, mãi tới khi cửa phòng đóng lại thì ánh mắt của cô mới chuyển qua phòng khách rộng rãi.
Mặt tường được sơn màu be sáng, tấn rèm cửa màu xanh đậm, chiếc cửa sổ làm bằng kính trong suốt có thể ngắm được cảnh bên ngoài, trên bệ cửa được trang trí bằng những chậu hoa nhỏ. Nội thất bên trong được thiết kế, bày biện rất có phong cách riêng biệt, giống như nơi ở của một người có tiền, thoạt nhìn thì đồ đạc rất đơn giản song lại có giá trị lớn.
Và .. cô đã được sống ở nơi này, mọi thứ đã thuận lợi biến thành sự thật, chỉ cần cô khống chế được cảm xúc của chính mình thật tốt thì sẽ không có vấn đề gì hết. Nếu cô bất cẩn để lộ dấu vết thì đó chỉ vì bản thân cô đã kích động quá mức biểu hiện ra tình cảm riêng của mình, tới lúc đó thì… Thế nên cô cần phải che dấu thật tốt, che dấu cho gọn gẽ…
– Cô Vạn!
Ung Tuấn Triển đi ra, anh thay một bộ đồ tây màu đen rất phong cách, so với bộ khi nãy có phần nghiêm chỉnh hơn và nó càng làm nổi bật vẻ bề ngoài hút hồn, khí chất hiên ngang cùng bả vai rộng lớn của anh.
Vạn Tử Tẩm nhìn anh, bụng lại quặn thắt một trận.
Mắt anh đăm đăm nhìn đồng hồ rồi vội vã nói vài tiếng với cô:
– Bây giờ tôi phải đi rồi, chắc phải 12 giờ mới về được. Trọng Hàm biết cô sẽ ở đây, tôi đã nói thư ký báo cho nó biết, tầm 7 giờ 30 phút nó sẽ về, cô có thể ở nhà một mình chứ? Có vấn đề gì không?
Cô hắng giọng, đáp:
– Không sao!
– Xem ra tôi đã tìm được một người trợ giúp tốt rồi. – anh cười hài lòng. – Mặt sau bên trái có hai gian phòng trống, cô tự chọn một gian để sử dụng nhé. Tủ lạnh trong bếp có để rất nhiều đồ ăn, đều là do cô Lâm mua, nếu có thể thì tôi hy vọng cô sẽ chuẩn bị bữa tối cho Trọng Hàm. Nó không ăn đồ ăn ngoài hay đồ để lại, nhất là thức ăn nhanh. Nó chưa bao giờ ăn những thứ đó.
– Được! – cô có thể cảm thấy hô hấp chính mình ngày càng loạn và liều mạng cố gắng trấn áp nó bình ổn lại.
– Giờ tôi thật sự phải ra ngoài rồi. – anh nở một nụ cười xin lỗi. – Nơi này xin nhờ cô vậy.
Anh đi rồi nhưng trong không khí vẫn lưu lại hơi thở của anh. Sự tồn tại của anh luôn mạnh mẽ như thế, người đàn ông này có thể nào đừng quyến rũ như vậy, được không nhỉ?
Vạn Tử Tẩm hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
Cô trọn căn phòng bên trái làm phòng ngủ rồi nhanh nhẹ mở hành lý ra sắp xếp vào tủ; sau đó cô thay một chiếc quần tây dài, mặc chiếc áo phông ngắn tay thoải mái và bắt đầu xem xét các căn phòng còn lại.
Vạn Tử Tẩm một lần nữa thấy ngạc nhiên và vui vui, đúng là anh rất tin tưởng vào một người xa lạ như cô. Ngay cả phòng mình cũng không có khóa, dù là phòng làm việc hay phòng ngủ.
Cô còn muốn xem nhiều hơn nhưng không có thời gian. Cô còn phải chuẩn bị bữa tối cho Trọng Hàm nữa. Không biết nó thích ăn gì, tốt nhất cô nên nấu tất cả các món.
Oa! Phòng bếp trông thật tuyệt, mái kính, cửa sổ kính dài sát đất có thể nhìn cảnh vật bên ngoài, còn có thêm một quần bar rộng lớn. Đồ bếp hình như toàn là đồ nhập khẩu, mọi thứ được lau chùi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Cô mở ủ lạnh, đúng là có rất nhiều nguyên liệu. Cô Lâm đã phân loại từng thứ ra cẩn thận, mỗi thứ đều đã đươc rửa sạch sẽ và giữ tươi nguyên. Nhờ vậy mà cô sẽ bắt tay vào việc nấu nướng dễ dàng hơn nhiều.
Vì để được vào ngôi nhà này cô đã học qua rất nhiều chỗ dạy nấu ăn, dù đồ ăn Trung hay Tây cũng không làm khó được cô. Không ai biết là cô đã học hỏi cực khổ như thế nào, học nấu ăn, học lái xe, còn tranh thủ thời gian tự mình đúc kết kinh nghiệm ở trung tâm giới thiệu nhân lực về công việc nhà. Thấy cô có thành ý như vậy nên ông trời hình như cũng đứng về phía cô, nhất định là như vậy rồi!
Đeo chiếc tạp dề vào, cô bắt đầu tập trung vào việc nấu ăn, mãi tới khi chuông cửa vang lên.
Nhất định là Trọng Hàm đã quay về!
Vạn Tử Tẩm rút vội chiếc khăn lau tay trong bếp ra lau khô tay rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Cô nghe tim mình đang đập thình thịch liên hồi, chớp mắt một cái như đất trời xoay chuyển nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh rồi mới mở cửa ra.
Một bé trai mặt mũi thanh tú, lưng đeo một chiếc balo nhỏ đứng trước cửa nhìn cô:
– Là cô Vạn sao ạ? Xin chào, cháu là Ung Trọng Hàm.
Cô nhìn bé trai không chớp mắt, một làn sóng nhiệt thình lình vọt vào hốc mắt cô, trái tim không thể nào khống chế được những cơn co thắt dâng trào như sóng biển.
Thì ra đứa con trai bé bỏng của cô đã lớn như thế này rồi, thật tuyệt, trông rất đẹp trai, giống y hệt ba ba nó… Không được, không thể khóc, không được khóc! Cô bối rối ép nước mắt vào trong, nở một nụ cười thân thiện, ấm áp với con trai.
– Xin chào, Trọng Hàm! Cô rất vui vì biết con, chào đón con về nhà!
…
Buổi lễ trao giải diễn ra khá lâu mà không có mấy thú vị, Ung Tuấn Triển liên tục nhìn thời gian. Chắc bây giờ Trọng Hàm đã về nhà, nó có thích Vạn Tử Tẩm không nhỉ?
Trọng Hàm là một đứa nhỏ cực kỳ nhạy cảm lại trưởng thành từ sớm. Trước khi cô Lâm tới, thông qua một người bạn làm ăn anh được giới thiệu cho một cô gái họ Cao với kinh nghiệm và có giáo dục để phỏng vấn. Tuy nhiên sau vài ngày anh đi công tác thì Trọng Hàm bắt đầu thể hiện những hiện tượng bài xích đối với cô ta, cuối cùng anh cũng đã phải sa thải đối phương.
Còn với cô Lâm thì tình hình hoàn toàn khác cô Cao, Trọng Hàm nhanh chóng chấp thuận cô ấy.
Sau này anh mới biết được, cô Lâm với chồng cũ của mình từng có một đứa nhỏ nhưng lại phải phá bỏ, nếu thuận lợi sinh đẻ thì đứa nhỏ kia chắc cũng tầm tuổi như Trọng Hàm. Thế nên cô ấy xem Trọng Hàm như thế thân của con mình, tình cảm đối đãi rất chân thành, ngay cả con trai anh cũng cảm nhận được điều này. Đối với sự nhiệt tình quan tâm là chân thật hay giả dối của người khác thì Trọng Hàm đặc biệt nhạy cảm, cũng có thể nói là nó rất mẫn cảm với những người phụ nữ bên cạnh ba mình. Nó thường lo lắng anh sẽ kết hôn và chính anh là người đã không khiến cho con trai mình có đủ cảm giác an toàn. Đó là lỗi của anh, vì anh đã không cho nó một người mẹ.
– Tổng giám đốc Ung, nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy? Chi bằng tối nay chúng ta đi uống với nhau mấy ly rượu vang rồi đem tâm sự của anh nói cho tôi nghe, có được không?
Anh phục hồi lại tinh thần, chuyển tầm mắt nhìn Ông Thi Trúc ngồi xuống bên cạnh mình. Cô là một kiến trúc sư có tiếng, xinh đẹp, độc thân, rất hấp dẫn. Đây đúng là một lời mời gọi tình một đêm nhưng hứng thú của anh đã sớm bị đánh tan rã rồi.
Mặc dù phong lưu, thích tình một đêm là bản chất của đàn ông, cũng như thuốc lá vậy nhưng từ khi đứa nhỏ Trọng Hàm xuất hiện thì anh bắt đầu quan tâm tới những kiến thức tránh thai, bảo hộ. Cái này để phòng tránh một lần nữa có món quà nào đó bất ngờ từ trên trời rơi xuống tay anh.
– Thật cảm ơn ý tốt của quý cô nhưng hôm nay không được rồi. – Ung Tuấn Triển mỉm cười lịch sự. – Ngài mai tôi phải bay tới Thượng Hải, buổi tối cần phải xem qua một số tài liệu; hơn nữa tôi vừa mới thay đổi người giúp việc, e là việc trong nhà đã loạn hết cả lên rồi.
– Thật là đáng tiếc nhưng cũng không còn cách nào khác. – vẻ mặt cô nàng đầy tiếc nuối.
Ung Tuấn Triển là một người đàn ông rất quyến rũ, từng du học bên Mỹ, có một gia thế danh giá, là người được chọn nối nghiệp tập đoàn Ung thị, hiện tại đang là tổng giám đốc của tập đoàn và có một đứa con đầy bí ẩn vì không biết người mẹ là ai… Tất cả các điều kiện đều hội tụ trên người anh, đó chính là những tiêu chuẩn sát thủ đối với một người phụ nữ.
– Quả là đáng tiếc. – anh trả lời dứt khoát. Anh biết cô nàng sẽ đi tìm mục tiêu khác, không phải anh thì cũng là một người đàn ông nào đó bóng nhoáng với thứ ánh sáng thành công. Những người đàn ông có sự nghiệp thành công không thể kháng cự trước sức quyến rũ của cô nhưng cô lại không muốn kết hôn, trong giới xem cô là một người phụ nữ đặc biệt.
– Nghe nói. – Ông Thi Trúc ngồi sát vào người anh, hỏi. – Anh và Trương Cảnh Viện có kết giao?
Anh kinh ngạc bật cười:
– Tin tức của cô thật là nhanh nhạy.
Mới nói cô nàng đặc biệt, không ngờ cô nàng cũng có hứng thú và nhạy bén với những tin đồn bát quái kia. Sao lại quan tâm tới chuyện anh kết giao với ai nhỉ?
– Không chỉ như thế. – cô nàng nhẹ hừ một tiếng. – Tôi còn biết sức khỏe cô ta có vấn đề, anh không ngại sao?
Cô nàng điều tra anh hả? Ung Tuấn Triển thầm kinh ngạc trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn không biểu lộ gì:
– Tôi không nghĩ bất kỳ một người phụ nữ nào muốn sức khỏe mình có vấn đề cả, tôi thông cảm với cô ấy.
– Không ngờ một người đàn ông tuyệt với như anh lại vĩ đại như vậy, bao dung cả một người phụ nữ kiêu ngạo nhưng lại không thể sinh con. Tôi thật ghen tỵ với cô ta! – giọng cô nàng chua lét.
Anh chính là người duy nhất khiến cô có suy nghĩ muốn có một người đàn ông nhưng anh cự tuyệt cô rất rõ ràng, khéo léo. Ngoại trừ lần tình một đêm đó anh thậm chí còn không cho cô thêm cơ hội thứ hai.
– Tôi cũng không ngờ một người phụ nữ hiện đại, hào phóng, xinh đẹp như cô lại nói tới vấn đề nhiệm vụ thiêng liêng của phụ nữ là sinh con đẻ cái đó. – anh bình thản đối đáp lại.
Hàng lông mày của Ông Thi Trúc nhướng lên cao:
– Thậm chí cô ta từng ly hôn!
Ung Tuấn Triển lập tức ngắt ngang lời cô nàng:
– Tôi thật sự không quan tâm!
– Rốt cuộc thì anh nhìn trúng điểm gì tốt đẹp ở cô ta nhỉ? – cô nàng hỏi với cái giọng giận dỗi, hoàn toàn đánh mất hình tượng vốn có.
Anh bình tĩnh, chậm rãi nói:
– Linh hồn của cô ấy, nội tâm của cô ấy, sự tao nhã của cô ấy… Ồ, chắc cô không thể nào hiểu hết được đâu vì cô dường như không có những thứ đó.
Ông Thi Trúc tức giận đứng bật lên, quay ngoắt bỏ đi mặc kệ trên sân khấu vẫn đang diễn ra lễ trao giải.
Ung Tuấn Triển cảm thấy buồn cười, khóe miệng cong lên. Thực ra Trương Cảnh Viện hoàn toàn trái ngược với những gì mà anh miêu rả, cô ta là một người lạnh lùng mà kiêu ngạo, lúc nào cũng khư khư sống trong cái thế giới riêng của mình.
Vì sao anh đồng ý kết giao với cô ta?
Ông bà anh, cha mẹ anh đều hy vọng nhìn thấy anh hết hôn, họ lo lắng anh chỉ quan tâm tới Trọng Hàm, không kết bạn bên ngoài sẽ rất cô đơn.
Anh không muốn làm mọi người thất vọng, nhất là bà nội đã cao tuổi, bệnh tim mạch không ổn định dẫn tới nguy cơ đột quỵ khá cao; hơn nữa bà còn bị bệnh tim.. Anh không thể để bà vì mình mà đau buồn, vì mình mà lo lắng tới bệnh tật, xấu nhất là chết.
Trương Cảnh Viện là một người phụ nữ lạnh lùng nhưng rất sắc xảo, cô không thể sinh con; còn anh thì chỉ cần duy nhất mình Trọng Hàm, hai người rất hợp nhau. Tuy người nhà hy vọng anh kết hôn với một người phụ nữ khác, lý do là muốn anh “sinh nhiều thêm cháu” nhưng anh lại không định có thêm một đứa con nào nữa.
Anh đã nợ Trọng Hàm quá nhiều, vô tình sinh ra nó, thậm chí không thể nói cho nó biết mẹ đẻ của nó là ai. Anh không thể nào có thêm một đứa nhỏ cùng cha khác mẹ khiến cho Trọng Hàm cảm giác mình bị đoạt mất tình thương yêu.
Một lý do khác làm anh muốn kết hôn đó chính là – một người đàn ông độc thân có một đứa con sẽ là tâm điểm chú ý cho người ngoài. Trước mắt, anh đang cố gắng phát triển tập đoàn Ung thị, một người đàn ông đã kết hôn sẽ có ích cho hình tượng của công ty.
Vì lý do này mà anh mới đi gặp mặt Trương Cảnh Viện nói chuyện, sau 50 lần hẹn hò, nếu không chán ghét đối phương thì sẽ tiến một bước, bàn tới chuyện kết hôn. Còn nếu một bên đổi ý hay không đồng ý thì sẽ kết thúc mối quan hệ này lại.
Ngược lại, nếu tiến tới hôn nhân thì bọn cũng vẫn bàn bạc chi tiết về các vấn đề quyền lợi, nghĩa vụ, trách nhiệm của hai bên và tất cả sẽ được pháp luật chứng thực.
Nói cách khác, đây chính là một hợp đồng hôn nhân.
Cho tới lúc này hai người đã hẹn hò sáu lần. Cô ấy biết anh có con trai nhưng anh chưa từng sắp xếp để Trọng Hàm và cô gặp mặt nhau. Nếu Trọng Hàm không thích cô ấy thì dĩ nhiên hợp đồng kia không còn giá trị. Anh tin chắc Trọng Hàm sẽ không thích cô ấy nhưng anh sẽ thuyết phục nó. Cô ấy tuy không thể trở thành một người mẹ kệ hiền dịu, ấm áp nhưng cô lại là một người phụ nữ đáng thương. Cha con anh sẽ là những kỵ sĩ hào hiệp tới để giúp đỡ về tinh thần và làm cô trở thành một thành viên của gia đình anh…
Nghĩ tới đây ngay chinh anh cũng chỉ biết lắc đầu cười xòa.
Trọng Hàm là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, hy vọng cái lý do sẽ thuyết phục được nó.
Tác giả :
Giản Anh