Sớm Chiều
Chương 95 Phiên Ngoại Ii
Editor: Lăng
Tên nội thị đọc sách vừa rồi rất biết đều lui ra ngoài.
Điện Thùy Củng là nơi xử lý chính vụ, đương nhiên là vô cùng phi phàm.
Hai nàng cứ ngồi sóng vai trên bậc thềm nói chuyện thoải mái như thế, khiến sự trang nghiêm đó nhạt đi một chút, bầu không khí nghiêm túc cũng dịu hơn.
"Dường như bệ hạ đang không vui." Ý dò xét của Trịnh Mật quá rõ ràng.
Minh Tô vừa nghe là biết ngay nàng đã nghe đến chuyện ngự sử, tức giận hỏi lẩm bẩm: "Ai lại lắm mồm thế chứ?"
Trịnh Mật cười nói: "Nàng đừng quan tâm là người phương nào nói."
Minh Tô cũng hiểu trong lòng, dù sao cũng là hai cái tên Minh Thân và Huyền Quá thôi.
Việc này nàng vốn không định nói cho A Mật, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng bây giờ A Mật đã hỏi thì nàng cũng không cần phải giấu, vuốt vạt áo rồi thản nhiên nói: "Có một tên ngự sử đã lớn tuổi rồi nhưng lại không yên phận, làm trẫm thấy mất tự nhiên."
Trịnh Mật nhìn nàng, không nói gì.
Minh Tô nhìn vào đôi mắt nàng ấy, hiểu được ý nàng ấy, bèn vỗ về; "Qua mấy ngày rồi sẽ tha hắn, để hắn cáo lão hồi hương là được."
Nàng cũng không muốn nhốt hắn mãi, chỉ là giết gà dọa khỉ cho chúng thần xem thôi.
Muốn cho các đại thần hiểu là lần này chỉ là tiểu trừng đại giới, nếu tương lai vẫn có người chạm vào nghịch lân của nàng thì sẽ không có dễ dàng khoan dung vậy nữa.
Trịnh Mật nghe Minh Tô nói như vậy thì hiểu là Minh Tô sớm đã có dự tính.
Từ lâu nàng đã nói là muốn một cuộc sống yên bình, Minh Tô biết suy nghĩ nàng thì cũng sẽ không tuyên cáo thiên hạ.
Nhưng nàng ấy cũng không muốn che giấu, cứ như là chuyện các nàng không thể để người khác biết được vậy.
Các nàng cứ như bây giờ, tuy không có danh phận nhưng lại không hề che giấu, không trốn tránh, ai ai cũng biết quan hệ của các nàng.
Chờ đến trăm năm sau, hai nàng sẽ ngủ yên trong cùng lăng tâm, tuy không danh phận nhưng lại là thật, cũng không thua thiệt gì.
Trịnh Mật nghĩ nghĩ, một tay đặt lên đầu gối Minh Tô rất tự nhiên, hỏi: "Nếu bệ hạ sớm đã có tính toán, vậy vì sao còn rầu rĩ không vui?"
Minh Tô mở to mắt, nếu nói vừa rồi nàng vẫn còn hơi không thoải mái nhưng giờ mọi buồn bực đều đã tiêu tan.
"Sao nàng lại biết ta rầu rĩ không vui, từ lúc nàng vào điện thì ta không hề không vui, rõ ràng là ta đang cười mà." Nàng ngước mắt nhìn nhìn Trịnh Mật, ra vẻ kinh ngạc nói.
"Chớ biết rõ cố hỏi." Trịnh Mật liếc xéo nàng một cái.
Nụ cười của Minh Tô càng tươi, nghiêng người dựa vào vai Trịnh Mật.
Đương nhiên là A Mật hiểu rồi, hai nàng yêu nhau nhiều năm như vậy, nàng vừa mừng vừa lo, sao A Mật lại không biết cho được.
Nàng ấy hiểu rõ nàng nhất.
"Cũng không phải là không vui, chỉ là nhớ tên ngự sử đó hồi tháng trước còn mới dâng tấu ca tụng thánh minh, mà hôm qua đã nói cạnh nói khóe mỉa mai ta ngu ngốc.
Chỉ cảm thấy ta làm hoàng đế tốt hay xấu đều dựa vào cái miệng của bọn hắn." Minh Tô dựa vào vai Trịnh Mật, nói không chút để ý.
Trịnh Mật nghe nàng nói trông có vẻ không để ý, nhưng thật ra vẫn không vui lắm.
"Bệ hạ là minh quân hay hôn quân là do bá tánh định đoạt, quốc khố thuế bạc định đoạt, biên cảnh tướng sĩ định đoạt.
Mấy năm nay quốc phú dân an, biên cảnh thái bình, dân gian khi nhắc tới bệ hạ thì người người ca tụng, bệ hạ không cần phải để ý đến một tên ngự sử nhỏ nhoi."
Trịnh Mật nói xong, xoa dịu Minh Tô rất đúng chỗ.
Minh Tô nghĩ nghĩ, lại nhịn không được phải cười, cười đến hai vai phát run.
Trịnh Mật cũng không biết vì sao đang nói chuyện nghiêm túc mà nàng lại cười, bèn đẩy đẩy nàng.
Minh Tô rời khỏi vai nàng, ngồi thẳng người, đôi mắt cong cong như có cả một dòng sông phủ kín hoa đào trong đó, trong vắt si tình.
"Chỉ cần ta vừa nghe nàng kiên nhẫn an ủi ta như vậy, nghĩ đến A Mật thích ta thì lòng ta thật sự rất là vui."
Trịnh Mật vừa bất lực lại mềm lòng, nàng nghiêng đầu nhìn Minh Tô.
Trong mắt Minh Tô có ánh sáng rực rỡ, như thể dù bao nhiêu năm trôi qua, nhưng mỗi lần nàng ấy nhìn nàng thì đôi mắt ấy luôn lấp lánh như vậy.
"Thế......" Trịnh Mật trầm ngâm, luôn muốn khen thưởng Minh Tô gì đó, ngẫm nghĩ một lát rồi nàng hỏi, "Mai là hưu mộc, nếu bệ hạ rảnh thì hai ta xuất cung đi dạo được không?"
Minh Tô đồng ý ngay không cần suy nghĩ.
Cũng phải là lần đầu tiên hai nàng xuất cung, thỉnh thoảng ở trong cung buồn chán thì Minh Tô sẽ dẫn Trịnh Mật xuất cung đi dạo khắp nơi.
Dao nhiều đến nỗi phong cảnh tú lệ ngoài kinh các nàng cũng đã đi qua hết.
Có vài lần còn gặp gỡ phải thần, làm các đại thần sợ tới mức cả người toàn là mồ hôi, đến ngày hôm sau liên tục gửi tấu nói "Quân tử bất vi tường chi hạ", bệ hạ không thể tự ý xuất cung.
Nếu gặp phải người tâm cơ khó lường, để bị tổn thương dù chỉ một chút thì kẻ làm thần tử như bọn họ có chết muôn lần cũng không thể thoái thác tội của mình.
*"Quân tử bất vi tường chi hạ: người quân tử không đứng dưới nguy hiểm mà thường đề phòng trước khi có tai nạn xảy ra, vì lẽ đó họ thường bình an vô sự (trithucvn)
Minh Tô mở miệng đồng ý, nhưng vừa quay đầu thì lại không nghe bọn hắn.
Chúng đại thần đành phải nhượng bộ, khẩn cầu bệ hạ mang theo nhiều thị vệ hơn.
Đó là tất nhiên, dù cho bọn họ không nói thì Minh Tô cũng sẽ mang đủ thị vệ.
Thời tiết thật sự rất nóng, Minh Tô sợ nhất là nóng, nếu đi xa có lẽ sẽ bị cảm nắng nên Trịnh Mật bèn đi dạo trong thành với nàng ấy.
Trong thành cũng có những cảnh đẹp, ví dụ như là chùa Tướng Quốc, hương khói hưng thịnh, người đi đường như dệ.
Mùng một và mười lăm hàng tháng thì trong chùa sẽ mời cao tăng khai đàn giảng kinh, có vô số tín đồ hướng đến.
Hôm nay các nàng cũng đến đó, nhưng lại không phải đi nghe cao tăng giảng kinh.
Lúc cao tăng giảng kinh sẽ có tiểu thương và khách cũng sẽ tụ tập đến ngoài chùa Tướng Quốc, dần dà tạo thành hội chùa.
Hội chùa rất là náo nhiệt, vật phẩm buôn bán cũng rất phong phú.
Minh Tô rất thích đi dạo nơi đó, thường xuyên mua ít thư tịch mà trong điện Văn Lan không có, lại mua mấy cây trâm mộc mạc độc đáo tặng cho Trịnh Mật, cũng mua ít đồ chơi để về cung tặng cho Minh Thân.
Hôm nay Trịnh Mật lại cùng nàng đi chơi hội chùa, mua một chiếc đèn nhỏ với nàng.
Minh Tô vô cùng yêu thích, tự mình cầm trong tay, hưng phấn nói: "Chờ đến tối ta sẽ thắp lên."
Các nàng chơi rất nhiều, còn vào chùa Tướng Quốc ăn đồ chay nữa,
Mãi đến tận sẩm tối mới chịu về cung.
Nhưng không ngờ vừa rồi còn dương quang xán lạn thế mà chẳng mấy chốc mây đen đã ùa về, đổ mưa.
Mưa to tầm tã, có dùng ô che cũng không được.
Các nàng đã đi được nửa đường, chỉ đành phải tránh mưa.
Huyền Quá nhìn xung quanh, vui vẻ nói: "Bệ hạ, tiềm để ở ngay phía trước ạ, có thể vào trú mưa."
*Tiềm để: Nơi ở trước khi lên ngôi của vua.
Từ này thường được dùng cho một vị hoàng đế mà vốn chưa chắc sẽ trở thành hoàng đế, không giống như là Thái tử là đã được định sẵn là ở Đông cung.
Minh Tô nhìn theo ánh mắt hắn, thấy phía trước đúng là phủ Tín Quốc công chúa, là phủ đệ mà năm đó nàng còn làm công chúa.
Nàng quay đầu nói với Trịnh Mật: "Chúng ta vào đó trú nhé?"
Lòng Trịnh Mật dâng lên hứng thú, nói: "Cũng được....."
Đoàn người bèn đi về hướng phủ công chúa.
Tiềm để trước khi bệ hạ lên ngôi luôn có người chuyên trách trông coi.
Huyền Quá bước đến nói với người trông coi vài câu, người nọ lập tức biến sắc, vội mở cửa để các nàng đi vào.
Sau đó lại hành lễ với hoàng đế và thái hậu.
Minh Tô không ngờ gặp được cơn mưa lại vừa khéo đi đến tiềm để của mình, mấy năm nay nàng chưa từng quay về.
Nhìn mây đen u ám dày đặc, không biết cơn mưa này khi nào mới tạnh mà thời gian cũng không còn sớm, bèn ra lệnh cho Huyền Quá: "Tối nay nghỉ tại đây một đêm, mai rồi lại hồi cung."
Huyền Quá vội dạ vâng rồi đi sắp xếp.
Trịnh Mật đứng ở bên cạnh Minh Tô, đưa mắt nhìn vào trong phủ, bài trí phía trước trông như phủ đệ bình thường, chỉ là khí thể hơn, sân trước cũng được xây dựng rất rộng lớn.
Minh Tô dặn dò xong, thấy Trịnh Mật đang nhìn kết cấu xung quanh phủ, Minh Tô cao hứng nói: "Để ta dẫn nàng vào trong nhìn."
Trịnh Mật cầu mà không được.
Minh Tô sai người không cần đi theo, lại cúi đầu nhìn chiếc đèn sặc sỡ trong tay.
Xác nhận là nó không bị mưa làm ướt rồi mới lấy dù từ tay nội thị, bản thân và Trịnh Mật sóng vai đi dọc theo hành lang gấp khúc vào bên trong.
Trời mưa rất to, mưa như trút nước xuống mái hiên.
Tiền viện khí thế, khi đi qua chiếc cổng nguyệt viên ngăn cách hai viện trước sau thì cảnh vật phía sau có hơi sơ sài.
Cũng không phải là do người trông coi tiềm để lười nhác để cho đình viện hoang phế, mà là do năm đó Minh Tô không hề để tâm, mà nhiệm vụ của người bảo vệ tiềm để chỉ là giữ nguyên dạng nơi này mà thôi.
Nàng nhìn mấy bụi hoa nở rộ, lại ngắm mấy hòn giả sơn sắp đặt thưa thớt thì thấy hơi xấu hổ, nói với Trịnh Mật: "Chỗ này xấu, ta không đặt nhiều tâm sức ở đây lắm, lại không thích có người đến gần nên chỗ này không có ai thu dọn, vậy nên thành như bây giờ."
Năm đó sau khi tách khỏi Trịnh Mật thì nàng nào có tâm trí thời gian đặt lên hoa cỏ, cảnh trí trong phủ chứ.
Nàng rất là bận, phải phái người đi khắp thiên hạ dò hỏi tin tức về Trịnh Mật.
Một khi có manh mối lòng sẽ vô cùng mong chờ chạy đi tìm, nàng phải tranh quyền đoạt lợi trong triều, phải làm nanh vuốt cho hoàng đế,...!Có rất nhiều chuyện để làm, rất ít khi rảnh rỗi.
Dù cho thi thoảng có nhàn rỗi, để nàng ngồi xuống hít thở thì lòng nàng cũng chỉ tràn đầy nhớ mong không biết Trịnh Mật đang ở nơi nào, sao có thể để tâm đến cảnh trí bên cạnh chứ.
Trịnh Mật biết chuyện, nàng nhẹ nhàng dựa vào vai Minh Tô.
Minh Tô cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ lưng nàng, an ủi: "A Mật, không sao mà, đều đã qua rồi."
Bây giờ các nàng sống rất tốt, vậy là đủ rồi.
Trịnh Mật nắm chặt tay Minh Tô, các nàng lại đi vào bên trong.
Mỗi lần Trịnh Mật thấy một cảnh nào đó đều như có thể xuyên qua thời gian dài đằng đẵng, như nhìn thấy hình ảnh Minh Tô đã từng vội vã chạy qua đây.
Thế nên mỗi một khung cảnh sơ sài cũng khiến nàng động dung.
Đi đến một tiểu viện, cửa viện đang mở và có vài tên nội thị đang đi ra từ đó.
Trịnh Mật dừng lại, nhìn vào bên trong, nơi này thì gọn gàng hơn những nơi khác, hoa cỏ tươi tốt.
Tuy bị dinh mưa nhưng vẫn nhìn ra được là đã được trồng rất cẩn thận.
Trước cửa sổ đại điện còn có một khóm trúc xanh, trúc xanh thon dài, thẳng tắp xanh tươi, mọc rất tốt.
Trịnh Mật đã đoán được đây là nơi nào, nàng kéo ống tay áo Minh Tô đi vào trong.
Minh Tô đi bên cạnh nàng, cũng nhìn vào trong, mấy năm không gặp thế mà lại thấy mới mẻ.
"Bên trong cũng rất bình thường thôi." Rốt cuộc Minh Tô vẫn là nữ tử, nàng khó tránh khỏi e thẹn khi phải cùng người thương vào tẩm điện trước kia.
Trịnh Mật dừng trước cửa, nhìn nhìn nàng để nàng yên lòng rồi mới đẩy cửa ra.
Nghĩ đến năm năm đó, hàng đêm Minh Tô nghỉ lại nơi này, có lẽ cũng đã từng nhớ mong nàng đến mức trằn trọc khó mà ngủ được.
Lòng Trịnh Mật vô cùng xúc động, nhưng nàng vừa bước vào lại thấy có một sợi xích rất to dưới góc chân giường.
Sự xúc động trong lòng lập tức dừng lại, Trịnh Mật ngơ ngác, cứ cảm thấy sợi xích này và tẩm điện rất không hợp nhau.
Nàng chậm rãi bước đến đó, đứng cạnh dây xích, hỏi khó hiểu: "Minh Tô, sao tẩm điện nàng lại có vật này?"
Minh Tô đại kinh thất sắc, nhiều năm trôi qua nên nàng sớm quên mất việc này mất rồi!!!
"Này, này......" Nàng ấp úng nói không nên lời.
Trịnh Mật khom người nhặt sợi xích đó lên, rất nặng.
Nàng buông tay, càng nhìn càng thấy lạ, quay đầu lại hỏi: "Rốt cuộc là vì sao?"
Thấy không thể tránh khỏi, giọng Minh Tô nhỏ như muỗi kêu, lúng ta lúng túng nói: "Vốn là muốn khóa nàng lại đó."
Trịnh Mật hơi sửng sốt, nhìn đầu dây xích khóa vào chân giường, lại cúi người tìm được đầu còn lại của nó.
Đầu này được bọc vải lụa mềm mại, toàn bộ góc sắc của dây xích đều được bọc lại, sẽ không làm người khác bị thương.
Chỉ là, nếu bị khóa lại chỉ sợ là không thể mở được.
Minh Tô vô cùng chột dạ, đứng cạnh nàng, giải thích: "Ta cũng không biết vì sao sợi xích này còn ở trong tẩm điện nữa."
Cũng là do người canh giữ tiềm để quá cẩn trọng, không chỉ thường xuyên dọn dẹp mọi nơi, mà đồ vật bên trong cũng vẫn được duy trì nguyên dạng.
"Khi đó ta cho rằng nàng không thích ta, nên muốn chờ nàng về thì sẽ khóa nàng lại.
Không thích ta thì ta cũng không cho nàng rời khỏi ta." Minh Tô nói tiếp, tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.
Tất cả cũng phải trách khi đó nàng không tỉnh táo, nên làm gì cũng điên cuồng.
Trịnh Mật lại chỉ nghe được sự khổ sở của nàng khi ấy, tìm một người đã chết từ lâu khắp thiên hạ, một người mà từ lâu nàng đã nghĩ là không còn thích nàng nữa, vứt bỏ nàng.
Chỉ sợ khi đó, mỗi khi Minh Tô nhớ đến nàng thì có chút ngọt ngào, ngoài sự lo lắng cũng chỉ còn đau lòng thôi nhỉ.
"Nếu không thích nàng thì cần gì phải khóa ta lại, hà tất còn phải đặt ta ở trong lòng." Trịnh Mật nhỏ giọng hỏi.
Minh Tô mím môi, không hiểu vì sao Trịnh Mật lại hỏi như vậy: "Từ nhỏ ta đã thích nàng rồi, thích rất nhiều năm."
Trịnh Mật cụp mắt, khi ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt nàng chứa ý cười ấm áp: "Vậy bây giờ nàng còn muốn khóa ta lại không?"
Bây giờ đương nhiên không cần khóa nữa rồi.
Minh Tô thấy hơi khó hiểu, đột nhiên nàng nghĩ ra gì đó, nhanh chóng nhìn đệm giường, đệm giường đã trải xong rồi.....
Bầu trời nhanh chóng sẩm tối, mưa to cũng dần tạnh.
Sau cơn mưa là hơi mát thấm người, là cảm giác sảng khoái hiếm thấy vào mùa hè.
Hơi thở Trịnh Mật đều đều, đã đi vào giấc ngủ.
Minh Tô thì vẫn còn tỉnh, nàng nghiêng người chống cằm, ngắm nhìn dung nhan đang say giấc của Trịnh Mật.
Sợi xích kia đã được tháo ra ném xuống giường.
Minh Tô nghĩ là phải đem sợi xích đó vào cung mới tốt, nhưng chắc chắn Trịnh Mật sẽ không đồng ý.
Nàng có hơi tiếc nuối nhưng vẫn không bỏ cuộc, quyết định sẽ sai Huyền Quá hôm nào đó lại lén lút đến một chuyến.
Trịnh Mật ngủ thật sự rất say, khóe môi Minh Tô nở nụ cười nhạt, nàng nhìn thấy cổ áo A Mật lộ ra một đoạn dây hồng, ánh mắt lại càng dịu hơn.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng kéo sợi dây hồng đó ra một chút, nhìn thấy tiểu Tỳ Hưu treo bên dưới.
Nàng dịu dàng nhìn tiểu Tỳ Hưu, nụ cười càng sâu hơn, lại cúi người hôn lên môi Trịnh Mật rồi mới xốc chăn xuống giường.
Chiếc đèn nhỏ bị nàng đặt trên bàn, nàng lấy mồi lửa thắp đèn sáng lên.
Mặt đèn được làm bằng lụa mịn, rất là trong, bấc đèn khẽ đong đưa làm ngọn lửa lắc lư theo, hắt vào mắt rất đẹp.
Minh Tô nhìn một lát, rồi treo chiếc đèn lên cao.
Nàng ngồi xuống mép giường rồi nằm xuống, ôm Trịnh Mật vào lòng.
Trong lúc ngủ Trịnh Mật đã nói mơ: "Minh Tô......"
Là nói mơ trong mộng
Minh Tô nói: "Ta đây......"
Lại ôm Trịnh Mật chặt hơn nữa, sau đó cũng khép mắt lại, cùng nàng ấy rơi vào mộng đẹp.
- ----
Vậy là hết phần hai bạn nhỏ rồi, ta sẽ đến phần của hai người lớn.
Cũng sắp xa mọi người rồi, bồi hồi quá.