Sói Vương Bất Bại
Chương 97: Sói Hồn đến rồi, bố ruột
Phó trường khoa Lưu mặt mày càng xấu hơn, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Tử Lam, thay vào đó, ông ta nhìn Tiêu Nhất Thiên bối rối nói: "Anh Tiêu, con gái anh còn nhỏ, mọi chức năng sinh lý vẫn đang được phát triển và hoàn thiện. Trong số đó, khả năng miễn dịch tương đối yếu."
"Đó là lý do vì sao khi cô bé đột nhiên bị tiêm một lượng lớn hoóc-môn không rõ nguồn gốc, nhiệt độ cơ thể lại tăng lên, các cơ quan nội tạng bị tổn thương và máu trở nên bất thường. Với tình trạng thể chất của cô bé, rất khó chịu đựng được."
"Cô bé có thể trụ được đến bây giờ quả là một phép màu. Có vẻ như..."
Tiêu Nhất Thiên thừa biết ông ta muốn hỏi gì.
Cho nên anh gật đầu nói: “Không giấu gì phó viện trưởng Lưu, tôi có một chút kiến thức về y học và một số kỹ năng chữa bệnh. Khi tôi tìm thấy con gái mình, nó đã bị sốt, vì vậy tôi đã tiến hành một số biện pháp sơ cứu."
"Ö?"
Phó viện trường Lưu hai mắt đột nhiên sáng lên, Tiêu Nhất Thiên tuy nói chuyện rất bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng là bác sĩ chuyên nghiệp, ông ta biết biện pháp sơ cứu mà Tiêu Nhất Thiên làm nhất định không tầm thường!
ít nhất, nếu tình trạng của Tô An Nhiên xấu đi, sẽ không có khả năng
sống lại!
Đây được gọi là một chút kiến thức về chữa bệnh sao?
Đây mà được coi là một chút hiểu biết về y học sao?
Nếu ông ta chỉ được xem như có một chút kiến thức về y học và một chút
hiểu biết về các kỹ năng chữa trị, thì các bác sĩ trưởng khoa và các giáo sư y
khoa của chúng tôi là cái gì?
Những người ngoài chuyên môn sao?
Ông ta rất muốn hỏi một câu: "Anh đã thực hiện biện pháp sơ cứu nào mà
tuyệt vời đến như vậy?"
"Có thể chỉ dạy cho tôi không?"
Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không hề quan tâm, anh không muốn nói nhiều, ông ta do dự một lúc, cuối cũng hình như phát hiện ra điều gì, ông ta không nhịn được mà gật đầu nói: "Hóa ra là như vậy..."
Sau đó, ông ta đưa mắt qua Tô Tử Lam và trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: "Cô Tô, nếu áp dụng phương pháp điều trị bảo tồn thì con gái cô khi nào mới tỉnh lại ư? Điều đó chủ yếu phụ thuộc vào ý thức sinh tồn của cá nhân cô bé. Có thể là đêm nay hoặc ngày mai."
"Tất nhiên, cũng có thể là tháng sau hoặc thậm chí năm sau."
"Trước khi tìm ra nguồn gốc của căn bệnh, tất cả những gì chúng tôi có
thể làm là duy trì sự sống cho cô bé.."
Nói trắng ra, cô bé có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Cũng có thể là sẽ không bao giờ tỉnh lại!
Lời nói của phó viện trưởng Lưu như một nhát búa nặng nề đánh gãy trụ cột tinh thần cuối cùng của Tô Tử Lam. Thân thể mỏng manh của cô kịch liệt run lên vài cái, giống như một quả bóng xì hơi, hoàn toàn mềm nhũn.
Tiêu Nhất Thiên cúi người, thuận thế bế cô lên, ôm cả người vào lòng, quay qua nói với phó viện trưởng Lưu: “Vậy thì cứ chữa trị bảo tồn đi. Tôi có một người bạn là người đứng đầu trong lĩnh vực này, sáng sớm mai anh ấy sẽ đến. Có lẽ anh ấy sẽ có thể tìm ra nguồn gốc của căn bệnh."
"Ồ?"
Phó viện trưởng Lưu ánh mắt lại sáng lên, lòng thầm nghĩ, bạn của anh ta,
có lợi hại hơn anh ta không?
Có tài giỏi hơn anh ta không?
Tiêu Nhất Thiên mặc kệ ông ta, xoay người ôm Tô Tử Lam đi thẳng đến phòng bệnh xem tình hình của Tô An Nhiên.
Tô Tử Lam bị Tiêu Nhất Thiên ôm chặt, lần này cô không hề giãy dụa, hai mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, nước mắt như suối, hai mắt đỏ như anh đào. Tiêu Nhất Thiên không đi thang máy, mà đi lên cầu thang bộ, vừa đi vừa cúi đầu an ủi: “Vợ à, em yên tâm đi, anh đã gọi cho bạn anh và nhờ anh ta đến đây sớm nhất có thể."
"Anh ta là một bác sĩ rất giỏi, bệnh gì cũng chữa được."
"Hãy tin anh, An Nhiên sẽ không sao cả."
"Chắc chắn đấy!"
Bên tai cô là giọng nói bình yên như mặt hồ của Tiêu Nhất Thiên. Cô cảm nhận được lồng ngực vững chãi của anh, tựa đầu vào bả vai to lớn của anh, năm năm qua đây là lần đầu tiên Tô Tử Lam tìm được nơi nương tựa khi cô gặp khó khăn.
Cảm giác được che chở này thật lạ lẫm lại thật ấm áp.
Đột nhiên, Tô Từ Lam ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, nghẹn ngào nói: “Em không quan tâm anh đã làm gì trước đây, dù là người tốt hay người xấu, cậu chủ giàu có hay người ăn xin trên đường, em chỉ mong anh giúp em, chúng ta phải cứu bằng được An Nhiên, được không?"
"Chỉ cần anh giúp em cứu An Nhiên, trả An Nhiên bình yên vô sự về cho em, việc gì em cũng có thể đồng ý, thứ gì em cũng có thể cho anh!"
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng âm điệu chắc nịch!
Để cứu được con mình cô chấp nhận hi sinh mọi thứ!
Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam nhìn nhau, anh lắc đầu nói: "Đồ ngốc, anh không cần gì cả, anh chỉ cần em và An Nhiên, hai mẹ con khỏe mạnh là anh vui rồi."
"An Nhiên là con gái của cả anh và em. Em là mẹ nó, còn anh là bố nó, là
chồng của em"
Sói Vương Bất Bại)
"Chúng ta là một gia đình!"
Lời nói của Tiêu Nhất Thiên khiến trái tim Tô Tử Lam khẽ run lên.
Bố sao?
Sau hai ngày tiếp xúc, Tô Tử Lam phải thừa nhận Tiêu Nhất Thiên là một người đàn ông tốt. Đối với cô, với Tô An Nhiên, Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đều rất tốt, nhưng có một số việc không phải cứ tốt là có thể giải quyết được.
Sự việc năm năm trước là một vướng mắc trong tim Tô Tử Lam khiến cô khó lòng mà quên được. Trước khi biết được lý do vì sao đột nhiên cô lại mang thai một cách kỳ lạ, trước khi biết được bố ruột của Tô An Nhiên là ai, thì cô không thể chấp nhận một người đàn ông nào khác.
Đây là nguyên tắc của cô, là giới hạn của cô.
Thật đáng tiếc cô không hề hay biết, vào lúc này, người tên Tiêu Nhất Thiên đang ôm cô vào lòng này lại chính là người đàn ông mà cô đang tìm kiếm.
Tiêu Nhất Thiên không nói dối, anh là bố của Tô An Nhiên!
Bố ruột!
Hai người đến phòng bệnh VIP 508, vừa vào liền nhìn thấy Tô An Nhiên nằm trên giường bệnh đang truyền dịch, sắc mặt bình thường, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền hôn mê, giống như một tiểu thiên sứ đang say ngủ.
Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đang ngồi bên giường bệnh, liên
tục lau nước mắt.
"Tử Lam!"
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên ôm Tô Tử Lam bước vào, hai người đều sửng sốt, Liễu Như Phương lập tức đứng lên, lo lắng hỏi: “Tử Lam, con bị sao vậy?"
"Con không sao."
Tô Tử Lam lắc đầu nói: “Có lẽ con hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là khỏe
thôi."
Tiêu Nhất Thiên ôm cô đến giường đối diện, đặt cô nằm xuống, đắp chăn
bông lên, nhẹ nhàng nói: “Vợ à, em mệt thì ngủ một lát đi. Chuyện của An Nhiên cứ để anh lo."
"Vâng."
Tô Tử Lam gật đầu, quay qua nhìn Tô An Nhiên ở giường bệnh bên cạnh. Tô An Nhiên không tỉnh được thì làm sao cô có thể ngủ đây?
Phòng VIP đã được trang bị đầy đủ mọi thứ, Tiêu Nhất Thiên cầm một chậu nước, vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng. Anh đến chỗ Tô Thanh Cường ngỏ ý: "Bố, để con rửa chân cho bố."
Rửa chân?
Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đều sửng sốt, đã là lúc nào rồi mà còn rửa chân?
Chỉ có Tô Thanh Cường biết Tiêu Nhất Thiên định xoa bóp đôi chân tàn tật của mình, nhưng trong tình huống này, ông ấy thở dài nói: “Hay là, thôi đi."
"Vậy sao được?"
Tiêu Nhất Thiên không nói thêm gì bèn coi giày và tất của Tô Thanh Cường, rồi nói: "Đợi khi Tô An Nhiên tình dậy, ông ngoại như bố sẽ phải dắt con đi chơi đấy."
Chân của Tô Thanh Cường không thể cử động nên cứ để mặc Tiêu Nhất
Thiên làm.
Cúi nhìn người con rể “lượm được” này, Liễu Như Phương cảm xúc hỗn loạn, Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường chỉ xem anh như đang làm tròn chữ hiếu của mình, nên cũng không có ngăn cản.
Có điều là cho dù chỉ là báo hiếu, nhưng thật sự rất hiếm ai có thể làm được như Tiêu Nhất Thiên.
Mười mấy phút sau.
Sau khi xoa bóp, Tiêu Nhất Thiên đi đổ nước rửa chân. Anh quay lại nói: "Bố mẹ, hai người lo lắng cả buổi chiều rồi, về nhà sớm nghỉ ngơi đi, ở đây có con và Tử Lam rồi."
"Như lời phó viện trưởng Lưu nói, An Nhiên chỉ là bị sợ quá, nhất thời bất
tỉnh, huyết áp không bình thường, nhưng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào."
"Khi An Nhiên tỉnh lại, con sẽ gọi ngay cho bố mẹ"
Tất nhiên, Tiêu Nhất Thiên sẽ không nói thật với Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường về tình trạng của Tô An Nhiên, tránh làm họ lo lắng theo. Nhưng hy vọng rằng sau khi Sói Hồn đến sẽ có cách để khiến Tô An Nhiên tỉnh lại nhanh chóng.
Nếu không thì, cuối cùng giấy cũng không bọc được lửa.
"Có thật không?"
Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường nhìn nhau, rồi đột nhiên có chút
kích động hỏi: "Phó viện trưởng Lưu thật sự đã nói như vậy sao? An Nhiên con bé..."
"Con bé thực sự không sao chứ?"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu rồi nói một cách kiên quyết: “Bố mẹ đừng lo lắng, con đảm bảo rằng An Nhiên sẽ không có chuyện gì cả."
"Nhất định không sao!"
Mặc dù Tiêu Nhất Thiên khẳng định chắc chắn. Nhưng trong mắt Liễu Như Phương, anh dù sao cũng là người ngoài, trong lúc Liễu Như Phương phấn khích, bà ấy quay đầu nhìn Tô Tử Lam đang nằm trên giường bệnh.
Tô Tử Lam gật đầu nói: "Tiêu Nhất Thiên nói đúng, An Nhiên không có chuyện gì đâu ạ."
"Mẹ với bố về nhà trước đi, ngày mai con sẽ cần mẹ qua đây thay con chăm sóc An Nhiên, mẹ mà mệt là không được đâu."
Nghe vậy, bọn họ mới có thể yên tâm phần nào.
"Được được được!"
Liễu Như Phương đưa tay ra lau nước mắt rồi chắp tay lại, nhìn lên trần nhà, thành khẩn nói: "Không sao thì tốt! Không sao thì tốt! Cảm ơn trời phật, cảm ơn sự che chở phù hộ!"
"Mẹ và bố sẽ về nhà bây giờ.."
Bà ấy chạy đến giường bệnh, hôn lên mặt Tô An Nhiên nhìn chằm chằm vào cô bé một hồi lâu, rồi miễn cưỡng đẩy Tô Thanh Cường ra khỏi phòng.
Tiêu Nhất Thiên tiễn họ xuống lầu và yêu cầu các nhân viên cảnh sát đích thân lái xe đưa họ về nhà, sau khi nhìn họ lên xe đi khuất anh mới quay trở lại phòng bệnh VIP.
Lúc này, Tô Tử Lam đã bước xuống giường, ngồi bên cạnh giường bệnh của Tô An Nhiên, nắm lấy tay trái không phải truyền dịch của Tô An Nhiên, nước mắt không kìm được rơi lã chã.
"Người bạn đó của anh..."
Thấy Tiêu Nhất Thiên trở lại, cô nhìn anh và hỏi: "Thực sự là một cao thủ y học có thể chữa được bệnh của An Nhiên sao?"
Lúc nãy khi an ủi Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường, giọng điệu của cô kiên định như Tiêu Nhất Thiên. Nhưng bây giờ không còn ai nữa, cô cũng muốn được nghe lời khẳng định chắc chắn từ anh, được anh an ủi.
Ngay đến phó viện trưởng Lưu mà cũng bó tay, chỉ có thể áp dụng phương pháp điều trị bảo tồn.
"Tất nhiên rồi."
Tiêu Nhất Thiên bước đến chỗ cô, ngồi xổm xuống, nắm tay cô và Tô An Nhiên nghiêm nghị nói: "Anh ta là một bác sĩ thần thánh, có thể cứu sống bệnh nhân từ tay thần chết, không có bệnh nào mà anh ta không chữa được, cũng không có phương thuốc nào mà anh ta không tìm ra được."
"Cảm ơn anh"
Cho dù những gì Tiêu Nhất Thiên nói là đúng hay sai, hay đó là đơn thuần chỉ là lời an ủi, sau khi nghe những lời anh nói, lòng cô bỗng cảm giác nhẹ
nhàng đến lạ
"Ngoan nào, em nghỉ ngơi thật tốt vào là điều cảm ơn lớn nhất đối với anh
rồi."
Không nói thêm gì nữa, Tiêu Nhất Thiên trực tiếp ôm Tô Tử Lam quay lại giường, rồi nói: "Tối qua anh hứa với An Nhiên, tối nay sẽ kế tiếp câu chuyện
«Sói Vương Bất Bại))
tỷ võ trong quân đội cho con nghe..."
Tô Tử Lam sắc mặt hơi đỏ lên.
Tiêu Nhất Thiên ngồi xuống trước giường bệnh kể chuyện cho Tô An Nhiên, Tô Tử Lam nằm yên lặng trên giường bên cạnh, vừa nhìn vừa nghe, nước mắt trào ra, con tim khẽ run, thậm chí có lúc cô nghĩ, giá như không xảy ra chuyện năm năm trước, giá như Tiêu Nhất Thiên là bố ruột của Tô An Nhiên, giá như Tô An Nhiên bình yên vô sự...
Thì tốt biết mấy.
Trong khu phòng bệnh VIP rộng thênh thang chỉ có một gia đình ba người, thời gian như nước chảy, trôi qua thật nhanh, lúc này đã năm giờ sáng, Tiêu Nhất Thiên đang kể chuyện cho Tô An Nhiên, Tô Tử Lam cũng đang nghe.
Như thể Tiêu Nhất Thiên đem toàn bộ câu chuyện anh phải trải qua trong năm năm qua lần lượt kể ra hết.
Cho đến khi, bên ngoài phòng có tiếng bước chân đều đều, sau đó có tiếng gõ cửa gấp gáp, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thưa Vua Sói!"
"Sói Hồn đã đến!"
"Đó là lý do vì sao khi cô bé đột nhiên bị tiêm một lượng lớn hoóc-môn không rõ nguồn gốc, nhiệt độ cơ thể lại tăng lên, các cơ quan nội tạng bị tổn thương và máu trở nên bất thường. Với tình trạng thể chất của cô bé, rất khó chịu đựng được."
"Cô bé có thể trụ được đến bây giờ quả là một phép màu. Có vẻ như..."
Tiêu Nhất Thiên thừa biết ông ta muốn hỏi gì.
Cho nên anh gật đầu nói: “Không giấu gì phó viện trưởng Lưu, tôi có một chút kiến thức về y học và một số kỹ năng chữa bệnh. Khi tôi tìm thấy con gái mình, nó đã bị sốt, vì vậy tôi đã tiến hành một số biện pháp sơ cứu."
"Ö?"
Phó viện trường Lưu hai mắt đột nhiên sáng lên, Tiêu Nhất Thiên tuy nói chuyện rất bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng là bác sĩ chuyên nghiệp, ông ta biết biện pháp sơ cứu mà Tiêu Nhất Thiên làm nhất định không tầm thường!
ít nhất, nếu tình trạng của Tô An Nhiên xấu đi, sẽ không có khả năng
sống lại!
Đây được gọi là một chút kiến thức về chữa bệnh sao?
Đây mà được coi là một chút hiểu biết về y học sao?
Nếu ông ta chỉ được xem như có một chút kiến thức về y học và một chút
hiểu biết về các kỹ năng chữa trị, thì các bác sĩ trưởng khoa và các giáo sư y
khoa của chúng tôi là cái gì?
Những người ngoài chuyên môn sao?
Ông ta rất muốn hỏi một câu: "Anh đã thực hiện biện pháp sơ cứu nào mà
tuyệt vời đến như vậy?"
"Có thể chỉ dạy cho tôi không?"
Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không hề quan tâm, anh không muốn nói nhiều, ông ta do dự một lúc, cuối cũng hình như phát hiện ra điều gì, ông ta không nhịn được mà gật đầu nói: "Hóa ra là như vậy..."
Sau đó, ông ta đưa mắt qua Tô Tử Lam và trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: "Cô Tô, nếu áp dụng phương pháp điều trị bảo tồn thì con gái cô khi nào mới tỉnh lại ư? Điều đó chủ yếu phụ thuộc vào ý thức sinh tồn của cá nhân cô bé. Có thể là đêm nay hoặc ngày mai."
"Tất nhiên, cũng có thể là tháng sau hoặc thậm chí năm sau."
"Trước khi tìm ra nguồn gốc của căn bệnh, tất cả những gì chúng tôi có
thể làm là duy trì sự sống cho cô bé.."
Nói trắng ra, cô bé có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Cũng có thể là sẽ không bao giờ tỉnh lại!
Lời nói của phó viện trưởng Lưu như một nhát búa nặng nề đánh gãy trụ cột tinh thần cuối cùng của Tô Tử Lam. Thân thể mỏng manh của cô kịch liệt run lên vài cái, giống như một quả bóng xì hơi, hoàn toàn mềm nhũn.
Tiêu Nhất Thiên cúi người, thuận thế bế cô lên, ôm cả người vào lòng, quay qua nói với phó viện trưởng Lưu: “Vậy thì cứ chữa trị bảo tồn đi. Tôi có một người bạn là người đứng đầu trong lĩnh vực này, sáng sớm mai anh ấy sẽ đến. Có lẽ anh ấy sẽ có thể tìm ra nguồn gốc của căn bệnh."
"Ồ?"
Phó viện trưởng Lưu ánh mắt lại sáng lên, lòng thầm nghĩ, bạn của anh ta,
có lợi hại hơn anh ta không?
Có tài giỏi hơn anh ta không?
Tiêu Nhất Thiên mặc kệ ông ta, xoay người ôm Tô Tử Lam đi thẳng đến phòng bệnh xem tình hình của Tô An Nhiên.
Tô Tử Lam bị Tiêu Nhất Thiên ôm chặt, lần này cô không hề giãy dụa, hai mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, nước mắt như suối, hai mắt đỏ như anh đào. Tiêu Nhất Thiên không đi thang máy, mà đi lên cầu thang bộ, vừa đi vừa cúi đầu an ủi: “Vợ à, em yên tâm đi, anh đã gọi cho bạn anh và nhờ anh ta đến đây sớm nhất có thể."
"Anh ta là một bác sĩ rất giỏi, bệnh gì cũng chữa được."
"Hãy tin anh, An Nhiên sẽ không sao cả."
"Chắc chắn đấy!"
Bên tai cô là giọng nói bình yên như mặt hồ của Tiêu Nhất Thiên. Cô cảm nhận được lồng ngực vững chãi của anh, tựa đầu vào bả vai to lớn của anh, năm năm qua đây là lần đầu tiên Tô Tử Lam tìm được nơi nương tựa khi cô gặp khó khăn.
Cảm giác được che chở này thật lạ lẫm lại thật ấm áp.
Đột nhiên, Tô Từ Lam ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, nghẹn ngào nói: “Em không quan tâm anh đã làm gì trước đây, dù là người tốt hay người xấu, cậu chủ giàu có hay người ăn xin trên đường, em chỉ mong anh giúp em, chúng ta phải cứu bằng được An Nhiên, được không?"
"Chỉ cần anh giúp em cứu An Nhiên, trả An Nhiên bình yên vô sự về cho em, việc gì em cũng có thể đồng ý, thứ gì em cũng có thể cho anh!"
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng âm điệu chắc nịch!
Để cứu được con mình cô chấp nhận hi sinh mọi thứ!
Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam nhìn nhau, anh lắc đầu nói: "Đồ ngốc, anh không cần gì cả, anh chỉ cần em và An Nhiên, hai mẹ con khỏe mạnh là anh vui rồi."
"An Nhiên là con gái của cả anh và em. Em là mẹ nó, còn anh là bố nó, là
chồng của em"
Sói Vương Bất Bại)
"Chúng ta là một gia đình!"
Lời nói của Tiêu Nhất Thiên khiến trái tim Tô Tử Lam khẽ run lên.
Bố sao?
Sau hai ngày tiếp xúc, Tô Tử Lam phải thừa nhận Tiêu Nhất Thiên là một người đàn ông tốt. Đối với cô, với Tô An Nhiên, Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đều rất tốt, nhưng có một số việc không phải cứ tốt là có thể giải quyết được.
Sự việc năm năm trước là một vướng mắc trong tim Tô Tử Lam khiến cô khó lòng mà quên được. Trước khi biết được lý do vì sao đột nhiên cô lại mang thai một cách kỳ lạ, trước khi biết được bố ruột của Tô An Nhiên là ai, thì cô không thể chấp nhận một người đàn ông nào khác.
Đây là nguyên tắc của cô, là giới hạn của cô.
Thật đáng tiếc cô không hề hay biết, vào lúc này, người tên Tiêu Nhất Thiên đang ôm cô vào lòng này lại chính là người đàn ông mà cô đang tìm kiếm.
Tiêu Nhất Thiên không nói dối, anh là bố của Tô An Nhiên!
Bố ruột!
Hai người đến phòng bệnh VIP 508, vừa vào liền nhìn thấy Tô An Nhiên nằm trên giường bệnh đang truyền dịch, sắc mặt bình thường, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền hôn mê, giống như một tiểu thiên sứ đang say ngủ.
Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đang ngồi bên giường bệnh, liên
tục lau nước mắt.
"Tử Lam!"
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên ôm Tô Tử Lam bước vào, hai người đều sửng sốt, Liễu Như Phương lập tức đứng lên, lo lắng hỏi: “Tử Lam, con bị sao vậy?"
"Con không sao."
Tô Tử Lam lắc đầu nói: “Có lẽ con hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là khỏe
thôi."
Tiêu Nhất Thiên ôm cô đến giường đối diện, đặt cô nằm xuống, đắp chăn
bông lên, nhẹ nhàng nói: “Vợ à, em mệt thì ngủ một lát đi. Chuyện của An Nhiên cứ để anh lo."
"Vâng."
Tô Tử Lam gật đầu, quay qua nhìn Tô An Nhiên ở giường bệnh bên cạnh. Tô An Nhiên không tỉnh được thì làm sao cô có thể ngủ đây?
Phòng VIP đã được trang bị đầy đủ mọi thứ, Tiêu Nhất Thiên cầm một chậu nước, vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng. Anh đến chỗ Tô Thanh Cường ngỏ ý: "Bố, để con rửa chân cho bố."
Rửa chân?
Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đều sửng sốt, đã là lúc nào rồi mà còn rửa chân?
Chỉ có Tô Thanh Cường biết Tiêu Nhất Thiên định xoa bóp đôi chân tàn tật của mình, nhưng trong tình huống này, ông ấy thở dài nói: “Hay là, thôi đi."
"Vậy sao được?"
Tiêu Nhất Thiên không nói thêm gì bèn coi giày và tất của Tô Thanh Cường, rồi nói: "Đợi khi Tô An Nhiên tình dậy, ông ngoại như bố sẽ phải dắt con đi chơi đấy."
Chân của Tô Thanh Cường không thể cử động nên cứ để mặc Tiêu Nhất
Thiên làm.
Cúi nhìn người con rể “lượm được” này, Liễu Như Phương cảm xúc hỗn loạn, Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường chỉ xem anh như đang làm tròn chữ hiếu của mình, nên cũng không có ngăn cản.
Có điều là cho dù chỉ là báo hiếu, nhưng thật sự rất hiếm ai có thể làm được như Tiêu Nhất Thiên.
Mười mấy phút sau.
Sau khi xoa bóp, Tiêu Nhất Thiên đi đổ nước rửa chân. Anh quay lại nói: "Bố mẹ, hai người lo lắng cả buổi chiều rồi, về nhà sớm nghỉ ngơi đi, ở đây có con và Tử Lam rồi."
"Như lời phó viện trưởng Lưu nói, An Nhiên chỉ là bị sợ quá, nhất thời bất
tỉnh, huyết áp không bình thường, nhưng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào."
"Khi An Nhiên tỉnh lại, con sẽ gọi ngay cho bố mẹ"
Tất nhiên, Tiêu Nhất Thiên sẽ không nói thật với Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường về tình trạng của Tô An Nhiên, tránh làm họ lo lắng theo. Nhưng hy vọng rằng sau khi Sói Hồn đến sẽ có cách để khiến Tô An Nhiên tỉnh lại nhanh chóng.
Nếu không thì, cuối cùng giấy cũng không bọc được lửa.
"Có thật không?"
Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường nhìn nhau, rồi đột nhiên có chút
kích động hỏi: "Phó viện trưởng Lưu thật sự đã nói như vậy sao? An Nhiên con bé..."
"Con bé thực sự không sao chứ?"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu rồi nói một cách kiên quyết: “Bố mẹ đừng lo lắng, con đảm bảo rằng An Nhiên sẽ không có chuyện gì cả."
"Nhất định không sao!"
Mặc dù Tiêu Nhất Thiên khẳng định chắc chắn. Nhưng trong mắt Liễu Như Phương, anh dù sao cũng là người ngoài, trong lúc Liễu Như Phương phấn khích, bà ấy quay đầu nhìn Tô Tử Lam đang nằm trên giường bệnh.
Tô Tử Lam gật đầu nói: "Tiêu Nhất Thiên nói đúng, An Nhiên không có chuyện gì đâu ạ."
"Mẹ với bố về nhà trước đi, ngày mai con sẽ cần mẹ qua đây thay con chăm sóc An Nhiên, mẹ mà mệt là không được đâu."
Nghe vậy, bọn họ mới có thể yên tâm phần nào.
"Được được được!"
Liễu Như Phương đưa tay ra lau nước mắt rồi chắp tay lại, nhìn lên trần nhà, thành khẩn nói: "Không sao thì tốt! Không sao thì tốt! Cảm ơn trời phật, cảm ơn sự che chở phù hộ!"
"Mẹ và bố sẽ về nhà bây giờ.."
Bà ấy chạy đến giường bệnh, hôn lên mặt Tô An Nhiên nhìn chằm chằm vào cô bé một hồi lâu, rồi miễn cưỡng đẩy Tô Thanh Cường ra khỏi phòng.
Tiêu Nhất Thiên tiễn họ xuống lầu và yêu cầu các nhân viên cảnh sát đích thân lái xe đưa họ về nhà, sau khi nhìn họ lên xe đi khuất anh mới quay trở lại phòng bệnh VIP.
Lúc này, Tô Tử Lam đã bước xuống giường, ngồi bên cạnh giường bệnh của Tô An Nhiên, nắm lấy tay trái không phải truyền dịch của Tô An Nhiên, nước mắt không kìm được rơi lã chã.
"Người bạn đó của anh..."
Thấy Tiêu Nhất Thiên trở lại, cô nhìn anh và hỏi: "Thực sự là một cao thủ y học có thể chữa được bệnh của An Nhiên sao?"
Lúc nãy khi an ủi Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường, giọng điệu của cô kiên định như Tiêu Nhất Thiên. Nhưng bây giờ không còn ai nữa, cô cũng muốn được nghe lời khẳng định chắc chắn từ anh, được anh an ủi.
Ngay đến phó viện trưởng Lưu mà cũng bó tay, chỉ có thể áp dụng phương pháp điều trị bảo tồn.
"Tất nhiên rồi."
Tiêu Nhất Thiên bước đến chỗ cô, ngồi xổm xuống, nắm tay cô và Tô An Nhiên nghiêm nghị nói: "Anh ta là một bác sĩ thần thánh, có thể cứu sống bệnh nhân từ tay thần chết, không có bệnh nào mà anh ta không chữa được, cũng không có phương thuốc nào mà anh ta không tìm ra được."
"Cảm ơn anh"
Cho dù những gì Tiêu Nhất Thiên nói là đúng hay sai, hay đó là đơn thuần chỉ là lời an ủi, sau khi nghe những lời anh nói, lòng cô bỗng cảm giác nhẹ
nhàng đến lạ
"Ngoan nào, em nghỉ ngơi thật tốt vào là điều cảm ơn lớn nhất đối với anh
rồi."
Không nói thêm gì nữa, Tiêu Nhất Thiên trực tiếp ôm Tô Tử Lam quay lại giường, rồi nói: "Tối qua anh hứa với An Nhiên, tối nay sẽ kế tiếp câu chuyện
«Sói Vương Bất Bại))
tỷ võ trong quân đội cho con nghe..."
Tô Tử Lam sắc mặt hơi đỏ lên.
Tiêu Nhất Thiên ngồi xuống trước giường bệnh kể chuyện cho Tô An Nhiên, Tô Tử Lam nằm yên lặng trên giường bên cạnh, vừa nhìn vừa nghe, nước mắt trào ra, con tim khẽ run, thậm chí có lúc cô nghĩ, giá như không xảy ra chuyện năm năm trước, giá như Tiêu Nhất Thiên là bố ruột của Tô An Nhiên, giá như Tô An Nhiên bình yên vô sự...
Thì tốt biết mấy.
Trong khu phòng bệnh VIP rộng thênh thang chỉ có một gia đình ba người, thời gian như nước chảy, trôi qua thật nhanh, lúc này đã năm giờ sáng, Tiêu Nhất Thiên đang kể chuyện cho Tô An Nhiên, Tô Tử Lam cũng đang nghe.
Như thể Tiêu Nhất Thiên đem toàn bộ câu chuyện anh phải trải qua trong năm năm qua lần lượt kể ra hết.
Cho đến khi, bên ngoài phòng có tiếng bước chân đều đều, sau đó có tiếng gõ cửa gấp gáp, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thưa Vua Sói!"
"Sói Hồn đã đến!"
Tác giả :
Văn Huy