Sói Vương Bất Bại
Chương 237: Chịu đòn nhận tội, tôi muốn đầu của các người
"O?"
Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, lập tức hiểu được, cười nói: "Xem ra, là chuyện tối ngày hôm qua dọa bọn họ sợ rồi." "Lão đại.
Lang Đồng lạnh nhạt nói: "Có muốn mượn cơ hội này, diệt trừ bọn họ luôn không?"
Hiện tại, ngoài cửa có mấy người vệ sĩ ám cảnh do Đế Nghiêu để lại, trong tòa nhà Tuyên Đức còn có năm vệ sĩ ám cảnh viễn mãn trấn giữ ở đây, nếu người của bốn đại gia tộc tự mình đưa tới cửa. Muốn giết người, căn bản không cần Tiêu Nhất Thiên tự mình ra tay!
Gia tộc nhà họ Lưu là tâm phúc của thái tử Đế Hạo, quan hệ vô cùng tốt, Đế Khâm và Đế Nghiêu trước đây không dám ra tay, thế nhưng bốn gia tộc ngoài cửa này, là một trong những gia tộc nhỏ đông đảo ở thủ đô, căn bản chưa được xếp hạng!
Hơn nữa!
Bốn gia tộc này trước nay vẫn phụ thuộc vào nhà họ Tiêu thủ đô, mà trong lúc này nhà họ Tiêu vẫn duy trì thái độ trung lập giữa Đế Hạo và Đế Khâm, vì vậy, bọn họ cũng vẫn không có thái độ khác, không có tham dự vào cuộc tranh đoạt này!
Trước khi Tiêu Nhất Thiên vào thủ đô, nhà họ Tiêu vội vàng tìm nơi nương tựa là thái tử Đế Hạo!
Nhưng mà lần này, bọn họ không đi theo nhà họ Tiêu, cùng nhau tìm nơi nương tựa là Đế Hạo, mà là ngược lại, tìm đến Tiêu Nhất Thiên, rõ ràng là bị chuyện Tiêu Nhất Thiên điên cuồng tiêu diệt nhà họ Lưu trong một đêm làm cho kinh sợ rồi!
Bọn họ sợ!
Sợ rằng cho dù họ và hà họ Tiêu cùng nhau tìm nơi nương tựa là Để Hạo, cũng căn bản không chiếm được sự coi trọng của Để Hạo, ông ta có lẽ sẽ không quan tâm bọn họ, thậm chí, sẽ không bảo vệ bọn họ!
Không còn cách nào khác!
Chỉ có thể mạo hiểm lớn mà tìm đến Tiêu Nhất Thiên, đến cửa tạ tội! "ĐI.
Tiêu Nhất Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Đi xem một chút."
"Giết người, rất đơn giản."
"Nhưng chúng ta mới tới thủ đô, thể lực còn đang mỏng, còn là cần bồi dưỡng thế lực của mình thêm chút nữa."
"Hơn nữa!"
"Bọn họ trước đây vẫn phụ thuộc vào nhà họ Tiêu, hay là chúng ta có thể nói ra một chút thứ có ích từ trong miệng của bọn họ. "
Nói xong, anh đi thẳng ra khỏi căn phòng.
Lang Đồng và Lang Hồn liếc nhau, theo sát phía sau theo Tiêu
Nhất Thiên đi xuống lầu.
Bên ngoài tòa nhà Tuyên Đức!
Mười mấy người vệ sĩ do Đế Nghiêu để lại chia làm hai hàng, một trái một phải, vây đám người Lý Tử Tường vào giữa. Mà năm ám cảnh
viên mãn còn lại thì đứng chắp tay, không giận mà uy! Để tỏ lòng thành ý của mình, lúc đám người Lý Tứ Tường đến
không dám mang nhiều tay chân của mình, rất sợ Tiêu Nhất Thiên hiểu lầm.
Ngoại trừ bốn người tộc trưởng ở bên ngoài, tổng cộng chỉ có sáu người.
Ông cụ mày kiếm đã ở đó.
Còn lại năm người, đều là cao thủ ám cảnh hậu kỳ.
Trước mặt năm ám cảnh viên mãn này, những người như bọn họ căn bản là không đáng để nhìn, một ngày nào đó mà ra tay, sợ rằng ngay cả cơ hội để chạy trối chết cũng không có.
Vậy nên...
Đám người Lý Tứ Tường nín thở, trái tim như nhảy ra khỏi cổ họng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, thực sự là căng thắng tới cực điểm!
Mười phút sau!
Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, đám người Lý Tử Tường ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiêu Nhất Thiên và Lang Đồng, Lang Hồn từ trên lầu đi xuống, nhanh chóng đi tới về phía bên này, hơn nữa, sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên dường như có chút lạnh lẽo.
Điều này làm cho đám người Lý Tử Tường càng thêm lo lắng.
"Tiêu tiên sinh."
Thấy Tiêu Nhất Thiên, năm ám cảnh viên mãn cường giả đều hành lễ, cho Tiêu Nhất Thiên đủ mặt mũi.
"Làm phiền các vị tiền bối rồi." Tiêu Nhất Thiên gật đầu, đi tới cửa chính, anh quét mắc liếc nhìn đám người Lý Tứ Tường, ánh mắt như ngừng lại trên người ông cụ mày kiếm kia, hừ nói: "Nửa tháng không gặp, tiền bối đúng là biệt tăm biệt tích đấy"
Ông cụ mày kiểm kia hay cho dù là Lý Tứ Tường, trái tim cũng đều run lên bần bật.
Chết rồi!
Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên, hình như có chút bất thiện!
"Tiêu tiên sinh!"
Ông cụ mày kiếm thở sâu, kiên trì nói rằng: "Thành phố Hải Phòng là một chuyện, tôi bị Nhà họ Tiêu che mờ mắt, vẽ đường cho hươu chạy, trợ Trụ vi ngược*, đắc tội Tiêu tiên sinh."
"Hôm nay, tôi cố ý đến đây, để chịu đòn nhận tội!"
"Chỉ cầu mong Tiêu tiên sinh khoan hồng độ lượng, bỏ qua hiềm khích lúc trước, cho chúng tôi một cơ hội lập công chuộc tội, từ nay về sau, bọn tôi bằng lòng quy thuận Tiêu tiên sinh, quy thuận Lục hoàng tử điện hạ, để Tiêu tiên sinh và Lục hoàng tử điện hạ như Thiên Lôi
sai đâu đánh đó!"
"Đi theo làm tùy tùng, xông pha khói lửa, gian nan không chối từ!"
Nói xong, bao người trước mắt, chạy thẳng đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên khom người bái lạy. Hai đầu gối khụy xuống, một tiếng phịch vang nhỏ, đúng là không để ý tới thân phận và tự tôn của mình, quỳ xuống với Tiêu Nhất Thiên!
Sau khi quỳ xuống, ông ta nói tiếp: "Lúc đầu tham dự vào chuyện vây giết Tiêu tiên sinh, chỉ có một mình tôi là may mắn còn sống sót!" "Nếu như Tiêu tiên sinh lòng mang oán giận, tôi đây bằng lòng được chết!"
"Chỉ hy vọng, Tiêu tiên sinh giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho gia tộc nhà họ Lý của tôi!"
Ông cụ mày kiếm chính là lão tổ của nhà họ Lý!
Ông nội của Lý Tử Tường!
Ở trước an nguy của gia tộc, mày ông cụ mày kiểm dũng cảm đứng dậy, tỏ ra gánh vác trách nhiệm, cam nguyện lấy cái chết tạ tội lấy tính mạng của mình, để dập tắt lửa giận trong lòng Tiêu Nhất Thiên, bảo vệ cả nhà họ Lý!
"Tiêu tiên sinh!"
Lý Tứ Tường khế cắn môi, theo sát ông nội mình mà quỳ xuống, nói rằng: "Chỉ cần Tiêu tiên sinh có thể tạm thời nén cơn giận, Lý Tử Tường tôi, cũng bằng lòng chịu chết!"
"Còn có tôi!"
"Tôi cũng vậy!"
"Cầu xin Tiêu tiên sinh bỏ qua cho người nhà của chúng tôi!" Phịch!
Phịch! Phịch! Phịch...
Người của ba gia tộc còn lại đều lên tiếng, trong nháy mắt, một đám người quỳ xuống ngay ở cửa chính tòa nhà Tuyên Đức, cảnh tượng vô cùng kinh ngạc.
Thoạt nhìn, đúng là vô cùng thành khẩn!
Tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, cùng đợi Tiêu Nhất Thiên đáp lại!
Không thể nói là không khoa trương chút nào, tính mạng của
những người trước mắt này, hiện nay chỉ gói gọn trong một ý muốn của Tiêu Nhất Thiên, chỉ cần Tiêu Nhất Thiên mở miệng, nói ra một từ "Giết ", bọn họ lập tức sẽ bị mất mạng, trong vòng năm phút, tất cả đều biến thành từng xác chết lạnh như băng!
"Phải không?"
Một lát sau, Tiêu Nhất Thiên nhếch mi lên một cái, lạnh nhạt nói: "Nói cách khác, nếu như bây giờ tôi ra lệnh giết người, các người sẽ
không phản kháng."
"Đúng không?"
Xẹt! Xẹt xẹt xẹt!
Trong nháy mắt khi lời của Tiêu Nhất Thiên vừa dứt, mười mấy
ám vệ viên mãn cường giả vây quanh ở đám người ông cụ mày kiếm, lập tức rút đao ngắn từ bên hông ra!
Một người một đao, từng đạo một lóe lên ánh sáng lạnh!
Cho dù là ông cụ mày kiếm hay là đám người Lý Tứ Tường, đều có mồ hôi lạnh trên trán như mưa trút xuống, trái tim cũng như chìm đáy cốc, cho dù trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, thể nhưng vào giờ khắc thực sự đối mặt với cái chết này, vẫn cảm nhận được một nỗi sợ hãi khó mà diễn tả được!
Muốn sống, là một loại bản năng!
Nếu như có thể sống thật tốt, ai lại muốn cam tâm chịu chết?
Nhưng mà!
Để gia tộc của mình, để người nhà của mình và thế hệ sau, cho dù trong lòng có sợ hãi thế nào, có không muốn chết thế nào, cũng không thể tránh khỏi cái chết!
"Mong Tiêu tiên sinh ra lệnh!"
Ông cụ mày kiếm dẫn đầu nhắm hai mắt lại, từ bỏ việc phản kháng.
"Mong Tiêu tiên sinh ra lệnh!"
"Mong Tiêu tiên sinh ra lệnh!"
Ở đây trong mười người, ông cụ mày kiếm là ám cảnh viên mãn duy nhất, ông ta không phản kháng, còn lại chín người thi ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, cam tâm tình nguyện hay bị buộc bất đắc dĩ, cũng chi có thể theo ông ta mà nhám hai måt lai!
Mười người quỳ ở đó, tất cả đều ngẩng đầu ưon ngực, bày ra dáng vẻ hùng hồn hy sinh không sợ chết, thậm chí, còn cố ý giương cổ của mình ra ngoài, cắn chặt răng, ổn định hơi thở, lẳng lặng cùng đợi cái chết!
"Được, tốt!”
Tiêu Nhất Thiên gật đầu cười, đối với kết quả như vậy, anh rất hài lòng, lắc đầu nói rằng: "Đầu của các người, tôi muốn!"
"Nhưng mà!"
"Trước đó, các người trước tiên phải trả lời cho tôi mấy vấn đề, nếu như đáp án của các người làm tôi thoả mãn, thì vẫn có cơ hội sống sót.
"Theo tôi vào đi."
Nói xong, Tiêu Nhất Thiên quay đầu bỏ đi, đi vào tòa nhà Tuyên Đức, liếc mắt nhìn Lang Đồng, tiếp đó, là nên để đồng thuật của Lang Đồng phát huy tác dụng rồi!
Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, lập tức hiểu được, cười nói: "Xem ra, là chuyện tối ngày hôm qua dọa bọn họ sợ rồi." "Lão đại.
Lang Đồng lạnh nhạt nói: "Có muốn mượn cơ hội này, diệt trừ bọn họ luôn không?"
Hiện tại, ngoài cửa có mấy người vệ sĩ ám cảnh do Đế Nghiêu để lại, trong tòa nhà Tuyên Đức còn có năm vệ sĩ ám cảnh viễn mãn trấn giữ ở đây, nếu người của bốn đại gia tộc tự mình đưa tới cửa. Muốn giết người, căn bản không cần Tiêu Nhất Thiên tự mình ra tay!
Gia tộc nhà họ Lưu là tâm phúc của thái tử Đế Hạo, quan hệ vô cùng tốt, Đế Khâm và Đế Nghiêu trước đây không dám ra tay, thế nhưng bốn gia tộc ngoài cửa này, là một trong những gia tộc nhỏ đông đảo ở thủ đô, căn bản chưa được xếp hạng!
Hơn nữa!
Bốn gia tộc này trước nay vẫn phụ thuộc vào nhà họ Tiêu thủ đô, mà trong lúc này nhà họ Tiêu vẫn duy trì thái độ trung lập giữa Đế Hạo và Đế Khâm, vì vậy, bọn họ cũng vẫn không có thái độ khác, không có tham dự vào cuộc tranh đoạt này!
Trước khi Tiêu Nhất Thiên vào thủ đô, nhà họ Tiêu vội vàng tìm nơi nương tựa là thái tử Đế Hạo!
Nhưng mà lần này, bọn họ không đi theo nhà họ Tiêu, cùng nhau tìm nơi nương tựa là Đế Hạo, mà là ngược lại, tìm đến Tiêu Nhất Thiên, rõ ràng là bị chuyện Tiêu Nhất Thiên điên cuồng tiêu diệt nhà họ Lưu trong một đêm làm cho kinh sợ rồi!
Bọn họ sợ!
Sợ rằng cho dù họ và hà họ Tiêu cùng nhau tìm nơi nương tựa là Để Hạo, cũng căn bản không chiếm được sự coi trọng của Để Hạo, ông ta có lẽ sẽ không quan tâm bọn họ, thậm chí, sẽ không bảo vệ bọn họ!
Không còn cách nào khác!
Chỉ có thể mạo hiểm lớn mà tìm đến Tiêu Nhất Thiên, đến cửa tạ tội! "ĐI.
Tiêu Nhất Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Đi xem một chút."
"Giết người, rất đơn giản."
"Nhưng chúng ta mới tới thủ đô, thể lực còn đang mỏng, còn là cần bồi dưỡng thế lực của mình thêm chút nữa."
"Hơn nữa!"
"Bọn họ trước đây vẫn phụ thuộc vào nhà họ Tiêu, hay là chúng ta có thể nói ra một chút thứ có ích từ trong miệng của bọn họ. "
Nói xong, anh đi thẳng ra khỏi căn phòng.
Lang Đồng và Lang Hồn liếc nhau, theo sát phía sau theo Tiêu
Nhất Thiên đi xuống lầu.
Bên ngoài tòa nhà Tuyên Đức!
Mười mấy người vệ sĩ do Đế Nghiêu để lại chia làm hai hàng, một trái một phải, vây đám người Lý Tử Tường vào giữa. Mà năm ám cảnh
viên mãn còn lại thì đứng chắp tay, không giận mà uy! Để tỏ lòng thành ý của mình, lúc đám người Lý Tứ Tường đến
không dám mang nhiều tay chân của mình, rất sợ Tiêu Nhất Thiên hiểu lầm.
Ngoại trừ bốn người tộc trưởng ở bên ngoài, tổng cộng chỉ có sáu người.
Ông cụ mày kiếm đã ở đó.
Còn lại năm người, đều là cao thủ ám cảnh hậu kỳ.
Trước mặt năm ám cảnh viên mãn này, những người như bọn họ căn bản là không đáng để nhìn, một ngày nào đó mà ra tay, sợ rằng ngay cả cơ hội để chạy trối chết cũng không có.
Vậy nên...
Đám người Lý Tứ Tường nín thở, trái tim như nhảy ra khỏi cổ họng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, thực sự là căng thắng tới cực điểm!
Mười phút sau!
Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, đám người Lý Tử Tường ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiêu Nhất Thiên và Lang Đồng, Lang Hồn từ trên lầu đi xuống, nhanh chóng đi tới về phía bên này, hơn nữa, sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên dường như có chút lạnh lẽo.
Điều này làm cho đám người Lý Tử Tường càng thêm lo lắng.
"Tiêu tiên sinh."
Thấy Tiêu Nhất Thiên, năm ám cảnh viên mãn cường giả đều hành lễ, cho Tiêu Nhất Thiên đủ mặt mũi.
"Làm phiền các vị tiền bối rồi." Tiêu Nhất Thiên gật đầu, đi tới cửa chính, anh quét mắc liếc nhìn đám người Lý Tứ Tường, ánh mắt như ngừng lại trên người ông cụ mày kiếm kia, hừ nói: "Nửa tháng không gặp, tiền bối đúng là biệt tăm biệt tích đấy"
Ông cụ mày kiểm kia hay cho dù là Lý Tứ Tường, trái tim cũng đều run lên bần bật.
Chết rồi!
Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên, hình như có chút bất thiện!
"Tiêu tiên sinh!"
Ông cụ mày kiếm thở sâu, kiên trì nói rằng: "Thành phố Hải Phòng là một chuyện, tôi bị Nhà họ Tiêu che mờ mắt, vẽ đường cho hươu chạy, trợ Trụ vi ngược*, đắc tội Tiêu tiên sinh."
"Hôm nay, tôi cố ý đến đây, để chịu đòn nhận tội!"
"Chỉ cầu mong Tiêu tiên sinh khoan hồng độ lượng, bỏ qua hiềm khích lúc trước, cho chúng tôi một cơ hội lập công chuộc tội, từ nay về sau, bọn tôi bằng lòng quy thuận Tiêu tiên sinh, quy thuận Lục hoàng tử điện hạ, để Tiêu tiên sinh và Lục hoàng tử điện hạ như Thiên Lôi
sai đâu đánh đó!"
"Đi theo làm tùy tùng, xông pha khói lửa, gian nan không chối từ!"
Nói xong, bao người trước mắt, chạy thẳng đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên khom người bái lạy. Hai đầu gối khụy xuống, một tiếng phịch vang nhỏ, đúng là không để ý tới thân phận và tự tôn của mình, quỳ xuống với Tiêu Nhất Thiên!
Sau khi quỳ xuống, ông ta nói tiếp: "Lúc đầu tham dự vào chuyện vây giết Tiêu tiên sinh, chỉ có một mình tôi là may mắn còn sống sót!" "Nếu như Tiêu tiên sinh lòng mang oán giận, tôi đây bằng lòng được chết!"
"Chỉ hy vọng, Tiêu tiên sinh giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho gia tộc nhà họ Lý của tôi!"
Ông cụ mày kiếm chính là lão tổ của nhà họ Lý!
Ông nội của Lý Tử Tường!
Ở trước an nguy của gia tộc, mày ông cụ mày kiểm dũng cảm đứng dậy, tỏ ra gánh vác trách nhiệm, cam nguyện lấy cái chết tạ tội lấy tính mạng của mình, để dập tắt lửa giận trong lòng Tiêu Nhất Thiên, bảo vệ cả nhà họ Lý!
"Tiêu tiên sinh!"
Lý Tứ Tường khế cắn môi, theo sát ông nội mình mà quỳ xuống, nói rằng: "Chỉ cần Tiêu tiên sinh có thể tạm thời nén cơn giận, Lý Tử Tường tôi, cũng bằng lòng chịu chết!"
"Còn có tôi!"
"Tôi cũng vậy!"
"Cầu xin Tiêu tiên sinh bỏ qua cho người nhà của chúng tôi!" Phịch!
Phịch! Phịch! Phịch...
Người của ba gia tộc còn lại đều lên tiếng, trong nháy mắt, một đám người quỳ xuống ngay ở cửa chính tòa nhà Tuyên Đức, cảnh tượng vô cùng kinh ngạc.
Thoạt nhìn, đúng là vô cùng thành khẩn!
Tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, cùng đợi Tiêu Nhất Thiên đáp lại!
Không thể nói là không khoa trương chút nào, tính mạng của
những người trước mắt này, hiện nay chỉ gói gọn trong một ý muốn của Tiêu Nhất Thiên, chỉ cần Tiêu Nhất Thiên mở miệng, nói ra một từ "Giết ", bọn họ lập tức sẽ bị mất mạng, trong vòng năm phút, tất cả đều biến thành từng xác chết lạnh như băng!
"Phải không?"
Một lát sau, Tiêu Nhất Thiên nhếch mi lên một cái, lạnh nhạt nói: "Nói cách khác, nếu như bây giờ tôi ra lệnh giết người, các người sẽ
không phản kháng."
"Đúng không?"
Xẹt! Xẹt xẹt xẹt!
Trong nháy mắt khi lời của Tiêu Nhất Thiên vừa dứt, mười mấy
ám vệ viên mãn cường giả vây quanh ở đám người ông cụ mày kiếm, lập tức rút đao ngắn từ bên hông ra!
Một người một đao, từng đạo một lóe lên ánh sáng lạnh!
Cho dù là ông cụ mày kiếm hay là đám người Lý Tứ Tường, đều có mồ hôi lạnh trên trán như mưa trút xuống, trái tim cũng như chìm đáy cốc, cho dù trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, thể nhưng vào giờ khắc thực sự đối mặt với cái chết này, vẫn cảm nhận được một nỗi sợ hãi khó mà diễn tả được!
Muốn sống, là một loại bản năng!
Nếu như có thể sống thật tốt, ai lại muốn cam tâm chịu chết?
Nhưng mà!
Để gia tộc của mình, để người nhà của mình và thế hệ sau, cho dù trong lòng có sợ hãi thế nào, có không muốn chết thế nào, cũng không thể tránh khỏi cái chết!
"Mong Tiêu tiên sinh ra lệnh!"
Ông cụ mày kiếm dẫn đầu nhắm hai mắt lại, từ bỏ việc phản kháng.
"Mong Tiêu tiên sinh ra lệnh!"
"Mong Tiêu tiên sinh ra lệnh!"
Ở đây trong mười người, ông cụ mày kiếm là ám cảnh viên mãn duy nhất, ông ta không phản kháng, còn lại chín người thi ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, cam tâm tình nguyện hay bị buộc bất đắc dĩ, cũng chi có thể theo ông ta mà nhám hai måt lai!
Mười người quỳ ở đó, tất cả đều ngẩng đầu ưon ngực, bày ra dáng vẻ hùng hồn hy sinh không sợ chết, thậm chí, còn cố ý giương cổ của mình ra ngoài, cắn chặt răng, ổn định hơi thở, lẳng lặng cùng đợi cái chết!
"Được, tốt!”
Tiêu Nhất Thiên gật đầu cười, đối với kết quả như vậy, anh rất hài lòng, lắc đầu nói rằng: "Đầu của các người, tôi muốn!"
"Nhưng mà!"
"Trước đó, các người trước tiên phải trả lời cho tôi mấy vấn đề, nếu như đáp án của các người làm tôi thoả mãn, thì vẫn có cơ hội sống sót.
"Theo tôi vào đi."
Nói xong, Tiêu Nhất Thiên quay đầu bỏ đi, đi vào tòa nhà Tuyên Đức, liếc mắt nhìn Lang Đồng, tiếp đó, là nên để đồng thuật của Lang Đồng phát huy tác dụng rồi!
Tác giả :
Văn Huy