Sói Vương Bất Bại
Chương 235: Thiên tài võ học vạn người chắc có
Không chỉ có Đế Nghiêu.
Sắc mặt của đám nam nữ trẻ tuổi xung quanh, bao gồm cả Đế Hinh cũng đều thay đổi.
Quyết định của Tiêu Nhất Thiên khiến bọn họ cảm thấy cực kì bất ngờ!
Không liên lụy lẫn nhau sao?
Đây là muốn phủi sạch quan hệ sao?
Đắc tội Đế Thần, lại diệt nhà họ Lưu, chém phụ tá đắc lực của thái tử Đế Hạo, đưa mắt nhìn toàn bộ thủ đô, ngay vào lúc này, người có thể che chở cho Tiêu Nhất Thiên, ngoại trừ hoàng chủ trong hoàng thành ra, chỉ sợ cũng chỉ có Lục hoàng tử Đế Khâm!
Cố tình tên Tiêu Nhất Thiên này lại không đi đường thường!
Không ra bài theo lẽ thường!
Phải nói anh đội trời đạp đất, có trách nhiệm? Hay là nói anh ngốc???
"Ngài Tiêu, anh..."
Đế Hinh cũng không nhịn được muốn mở miệng khuyên giải vài câu, dù sao, Tiêu Nhất Thiên có ơn với cô ta, cô ta không hy vọng nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên rơi vào nguy hiểm, một mình tiếp nhận lửa giận của thái tử Đế Hạo.
"Ý tôi đã quyết”
Tiêu Nhất Thiên cũng không cho Đế Hinh cơ hội khuyên bảo, cười nhạt một tiếng, nói: "Nhận được sự quan tâm của mọi người, tôi đã nhận định những người bạn như mọi người rồi."
"Làm bạn bè!”
"Tôi hy vọng mọi người có thể hiểu, đồng thời ủng hộ quyết định của tôi.”
Đám người quay sang nhìn nhau.
Nhận thấy ánh mắt vô cùng kiên định của Tiêu Nhất Thiên, Đế Hinh cắn môi một cái, nuốt lời chưa từng nói ra khỏi miệng xuống bụng, gật gật đầu, ngược lại nói với Đế Nghiêu: "Chú chín”
"Nếu đã như vậy. Chúng ta nên tôn trọng quyết định của ngài Tiêu” Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể gật đầu tiếp nhận, nói: "Vậy làm phiền cửu hoàng tôn.”
"Đã là bạn bè, ngài Tiêu luôn luôn gọi tôi là cửu hoàng tôn, không khỏi khách khí.”
Đế Nghiêu cười nói: "Ngài Tiêu lớn hơn tôi mấy tuổi. Không bảng, cũng gọi tôi là Tiểu Nghiêu như chị họ đi.”
Tiểu Nghiêu???
Tiêu Nhất Thiên lại sững sờ, chẳng biết tại sao, rõ ràng là Đế Nghiêu đang rút ngắn quan hệ với anh, mà sắc mặt Đế Hinh ngược lại đỏ hơn mấy phần.
Cái quỷ gì vậy???
Hình như trong này có điều kì lạ!
Sau đó, Đế Nghiêu sai người, trực tiếp bao toàn bộ Tuyên Đức lâu, chuyên môn cung cấp cho mấy người Tiêu Nhất Thiên ngủ lại, ngoài cửa có hơn mười vệ sĩ bảo vệ, dưới tầng còn có năm cao thủ ám cảnh viên mãn cường giả canh gác. Giống như như thùng sắt, đừng nói là người, một con muỗi cũng đừng hòng bay vào!
Đám người Đế Nghiêu và Đế Hinh tạm biệt rời đi, Tiêu Nhất Thiên và Sói Đồng, Sói Hồn thì trở về phòng trên tầng ba nghỉ ngơi. Tộc họ Lưu bị tiêu diệt, thủ đô đêm nay chắc chắn sẽ không yên bình!
Mà Tiêu Nhất Thiên...
Làm kẻ đầu têu mọi chuyện, lại như không việc gì, sau khi về phòng, rửa mặt xong xuôi, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó nằm trên giường, cầm điện thoại, tìm Wechat của Tô Tử Lam, trực tiếp gọi video.
Bây giờ là chín giờ tối, hắn là mẹ vợ sẽ không kiểm tra phòng đi?
Một lát sau, video kết nối!
"Bố ơi!"
Âm thanh truyền đến đầu tiên từ trong điện thoại lại là giọng điệu ngạc nhiên của Tô An Nhiên, trong video, Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đang ôm nhau nằm ở trên giường. Không nhìn thấy bóng người của Liễu Như Phương, lúc này Tiêu Nhất Thiên mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Anh cười nói: "An Nhiên có nhớ bố không?"
"Nhớ!”.
Tô An Nhiên khẽ gật đầu, sờ lên miệng, xích lại gần ống kính điện thoại rồi ra hiệu nói: "Bố ơi, con muốn thơm"
Chut! chụt chụt!
Tiêu Nhất Thiên cũng cười sờ lên miệng, bắt đầu chơi thơm thơm cùng cách điện thoại Tô An Nhiên, Tô An Nhiên cười giống như đóa hoa, cực kì vui vẻ, mặt mũi tràn đầy đắc ý nói ra: "Bố ơi, bố có biết không?”
"Hôm nay các chú Sói bắt đầu dạy con học võ, bọn họ nói, con là thiên tài võ học vạn người chưa chắc có, thiên phú dị bẩm, ngộ tính cao, chỉ cần học tập cho giỏi, rất nhanh sẽ có thể biến thành một nữ anh hùng siêu cấp vô địch.”
"Đến lúc đó, con sẽ dẫn mẹ đi tìm bố, cùng nhau đánh người xấu, cứu vớt thế giới với bố"
Dáng vẻ cô bé chững chạc đàng hoàng, nói cứ như thật.
Nhưng mà!
Trước đó được nước thánh Lưu Ly kích phát, huyết mạch đặc biệt trong cơ thể Tô An Nhiên đã bị kích hoạt, mặc dù tuổi của cô bé còn quá nhỏ, Sói Hồn dùng cỏ Xán Tinh để áp chế huyết mạch của cô bé ở mức độ nhất định, nhưng trên phương diện võ đạo này, cô bé đúng là được ông trời ưu ái hơn người bình thường!Nói cô bé là kỳ tài võ học, cũng không quá đáng chút nào!
Sắc mặt của đám nam nữ trẻ tuổi xung quanh, bao gồm cả Đế Hinh cũng đều thay đổi.
Quyết định của Tiêu Nhất Thiên khiến bọn họ cảm thấy cực kì bất ngờ!
Không liên lụy lẫn nhau sao?
Đây là muốn phủi sạch quan hệ sao?
Đắc tội Đế Thần, lại diệt nhà họ Lưu, chém phụ tá đắc lực của thái tử Đế Hạo, đưa mắt nhìn toàn bộ thủ đô, ngay vào lúc này, người có thể che chở cho Tiêu Nhất Thiên, ngoại trừ hoàng chủ trong hoàng thành ra, chỉ sợ cũng chỉ có Lục hoàng tử Đế Khâm!
Cố tình tên Tiêu Nhất Thiên này lại không đi đường thường!
Không ra bài theo lẽ thường!
Phải nói anh đội trời đạp đất, có trách nhiệm? Hay là nói anh ngốc???
"Ngài Tiêu, anh..."
Đế Hinh cũng không nhịn được muốn mở miệng khuyên giải vài câu, dù sao, Tiêu Nhất Thiên có ơn với cô ta, cô ta không hy vọng nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên rơi vào nguy hiểm, một mình tiếp nhận lửa giận của thái tử Đế Hạo.
"Ý tôi đã quyết”
Tiêu Nhất Thiên cũng không cho Đế Hinh cơ hội khuyên bảo, cười nhạt một tiếng, nói: "Nhận được sự quan tâm của mọi người, tôi đã nhận định những người bạn như mọi người rồi."
"Làm bạn bè!”
"Tôi hy vọng mọi người có thể hiểu, đồng thời ủng hộ quyết định của tôi.”
Đám người quay sang nhìn nhau.
Nhận thấy ánh mắt vô cùng kiên định của Tiêu Nhất Thiên, Đế Hinh cắn môi một cái, nuốt lời chưa từng nói ra khỏi miệng xuống bụng, gật gật đầu, ngược lại nói với Đế Nghiêu: "Chú chín”
"Nếu đã như vậy. Chúng ta nên tôn trọng quyết định của ngài Tiêu” Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể gật đầu tiếp nhận, nói: "Vậy làm phiền cửu hoàng tôn.”
"Đã là bạn bè, ngài Tiêu luôn luôn gọi tôi là cửu hoàng tôn, không khỏi khách khí.”
Đế Nghiêu cười nói: "Ngài Tiêu lớn hơn tôi mấy tuổi. Không bảng, cũng gọi tôi là Tiểu Nghiêu như chị họ đi.”
Tiểu Nghiêu???
Tiêu Nhất Thiên lại sững sờ, chẳng biết tại sao, rõ ràng là Đế Nghiêu đang rút ngắn quan hệ với anh, mà sắc mặt Đế Hinh ngược lại đỏ hơn mấy phần.
Cái quỷ gì vậy???
Hình như trong này có điều kì lạ!
Sau đó, Đế Nghiêu sai người, trực tiếp bao toàn bộ Tuyên Đức lâu, chuyên môn cung cấp cho mấy người Tiêu Nhất Thiên ngủ lại, ngoài cửa có hơn mười vệ sĩ bảo vệ, dưới tầng còn có năm cao thủ ám cảnh viên mãn cường giả canh gác. Giống như như thùng sắt, đừng nói là người, một con muỗi cũng đừng hòng bay vào!
Đám người Đế Nghiêu và Đế Hinh tạm biệt rời đi, Tiêu Nhất Thiên và Sói Đồng, Sói Hồn thì trở về phòng trên tầng ba nghỉ ngơi. Tộc họ Lưu bị tiêu diệt, thủ đô đêm nay chắc chắn sẽ không yên bình!
Mà Tiêu Nhất Thiên...
Làm kẻ đầu têu mọi chuyện, lại như không việc gì, sau khi về phòng, rửa mặt xong xuôi, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó nằm trên giường, cầm điện thoại, tìm Wechat của Tô Tử Lam, trực tiếp gọi video.
Bây giờ là chín giờ tối, hắn là mẹ vợ sẽ không kiểm tra phòng đi?
Một lát sau, video kết nối!
"Bố ơi!"
Âm thanh truyền đến đầu tiên từ trong điện thoại lại là giọng điệu ngạc nhiên của Tô An Nhiên, trong video, Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đang ôm nhau nằm ở trên giường. Không nhìn thấy bóng người của Liễu Như Phương, lúc này Tiêu Nhất Thiên mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Anh cười nói: "An Nhiên có nhớ bố không?"
"Nhớ!”.
Tô An Nhiên khẽ gật đầu, sờ lên miệng, xích lại gần ống kính điện thoại rồi ra hiệu nói: "Bố ơi, con muốn thơm"
Chut! chụt chụt!
Tiêu Nhất Thiên cũng cười sờ lên miệng, bắt đầu chơi thơm thơm cùng cách điện thoại Tô An Nhiên, Tô An Nhiên cười giống như đóa hoa, cực kì vui vẻ, mặt mũi tràn đầy đắc ý nói ra: "Bố ơi, bố có biết không?”
"Hôm nay các chú Sói bắt đầu dạy con học võ, bọn họ nói, con là thiên tài võ học vạn người chưa chắc có, thiên phú dị bẩm, ngộ tính cao, chỉ cần học tập cho giỏi, rất nhanh sẽ có thể biến thành một nữ anh hùng siêu cấp vô địch.”
"Đến lúc đó, con sẽ dẫn mẹ đi tìm bố, cùng nhau đánh người xấu, cứu vớt thế giới với bố"
Dáng vẻ cô bé chững chạc đàng hoàng, nói cứ như thật.
Nhưng mà!
Trước đó được nước thánh Lưu Ly kích phát, huyết mạch đặc biệt trong cơ thể Tô An Nhiên đã bị kích hoạt, mặc dù tuổi của cô bé còn quá nhỏ, Sói Hồn dùng cỏ Xán Tinh để áp chế huyết mạch của cô bé ở mức độ nhất định, nhưng trên phương diện võ đạo này, cô bé đúng là được ông trời ưu ái hơn người bình thường!Nói cô bé là kỳ tài võ học, cũng không quá đáng chút nào!
Tác giả :
Văn Huy