Sói Vương Bất Bại
Chương 189: Ngang bướng độc đoán, quyết định của bà cụ
Chuyện lớn như thế nào, hoàn toàn không gạt được bà cụ!
Hơn nữa!
Chuyện có quan hệ đến tiền đồ và vận mệnh của nhà họ Tiêu ở thủ đô, Tiêu Quốc Nguyên cũng không dám giấu giếm!
Giọng nói vọng vào trong lầu.
Nhưng mà, Tiêu Quốc Nguyên quỳ bên ngoài lầu
chừng mười phút mà bà cụ trong lầu vẫn không đáp lại câu nào, dường như không có nghe được. Lại qua năm phút, đầu gối Tiêu Quốc Nguyên đã
"Mẹ, con..."
hơi tê dại. Không nhịn được ngẩng đầu, muốn mở miệng giải thích, sau một khắc, giọng nói trầm thấp của bà cụ vọng ra: "Bây giờ nghiệt tử đó đã lợi hại như vậy sao?"
Nghiệt tử!
Tất nhiên chính là Tiêu Nhất Thiên!
Bà cụ vẫn luôn xem thường mẹ của Tiêu Nhất Thiên là Đỗ Thanh Trúc, vẫn luôn phản đối Đỗ Thanh Trúc kết hôn với Tiêu Thanh Sơn, luôn cảm thấy hôn nhân giữa hai người là một đoạn nghiệt duyên!
Mà Tiêu Nhất Thiên!
Đứa nhỏ được sinh ra từ một đoạn nghiệt duyên, trong mắt bà cụ thì tất nhiên chính là nghiệt tử! Tiêu Quốc Nguyên gật đầu đáp: "Dưới ám cảnh viên mãn, có thể lấy một địch trăm!"
"Cho dù đối mặt cường giả ám cảnh viên mãn, cũng có thực lực lấy một đánh ba!"
"Chỉ sợ.."
"Đã tới ám cảnh đỉnh phong. Còn mạnh hơn đa số cường giả ám cảnh viên mãn!"
"Người này không chết, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh!"
Đây là phán đoán của Tiêu Quốc Nguyên!
Bắt đầu từ khi Tiêu Nhất Thiên đi ra khỏi ngục giam thứ tư thành phố Hải Phòng thì Tiêu Quốc Nguyên đã muốn đưa Tiêu Nhất Thiên vào chỗ chết, mười mấy bảo vệ của nhà họ Tiêu có đi không về, sau đó chính là Hoắc Đình Kiêu, trận chiến ở nghĩa trang Lăng Vĩnh An, bại!
Thêm hai ông lão bại trong trận chiến sông Vận!
Lần này hai ông lão trên tám mươi tuổi dẫn hơn một trăm cao thủ ám cảnh đi thành phố Hải Phòng giết Tiêu Nhất Thiên, mà trận chiến ở thành phố Hải Phòng vẫn là thất bại thảm hại!
Tục ngữ có câu, người hiểu mình nhất không phải bạn mà là kẻ địch!
Trải qua năm lần bảy lượt giao thủ, lần lượt chiến đấu chém giết, Tiêu Quốc Nguyên có được nhận thức sâu sắc về thực lực của Tiêu Nhất Thiên!
Thậm chí khiến ông ta cảm nhận được một chút sợ hãi!
Cho nên!
Ông ta đến đây!
Bẩm báo với bà cụ!
Hi vọng được bà cụ chỉ dạy!
Giống như là một đứa con trai bình thường, gặp phải khó khăn thì muốn tìm mẹ trợ giúp!
Sau đó, Tiêu Quốc Nguyên một năm một mười nói cho bà cụ nghe những nghi ngờ về Lâm Thanh Uyển của mình. Trầm giọng nói: "Cô ta này tâm ngoan thủ lạt, được xưng tụng là trí kế vô song, chuyện lần này, cô ta không tránh khỏi liên quan!"
"Nhà họ Lâm ở thủ đô lòng lang dạ thú, mặt ngoài giao hảo với chúng ta, thật chất âm thầm bày kế, chỉ sợ là muốn mượn tay Tiêu Nhất Thiên khiến cho nhà họ Tiêu chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!"
"Lần này chúng ta tổn thất nặng nề, thực lực tổng hợp giảm bớt đi nhiều, cho dù biết rõ là nhà họ Lâm làm thì cũng bó tay hết cách với bọn họ!”
Ngẫm lại là tức!
Một trận chiến ở thành phố Hải Phòng, nếu như thẳng thì cũng thôi đi, với thế lực to lớn của nhà họ Tiêu ở thủ đô thì hoàn toàn không sợ trở mặt với nhà họ Lâm ở thủ đô!
Nhưng mà lại thảm bại!
Vốn nhà họ Tiêu ở thủ đô có hết thảy năm cường giả ám cảnh viên mãn, cao thủ ám cảnh vượt qua hai trăm. Mà cường giả ám cảnh viên mãn của nhà họ Lâm chỉ có bốn người, cao thủ ám cảnh khoảng một trăm năm mươi người.
So sánh thì thấy nhà họ Tiêu ở thủ đô mạnh hơn bọn họ!
Mà bây giờ!
Cường giả ám cảnh viên mãn của nhà họ Tiêu ở thủ đô chết mất hai người trong trận chiến ở sông Vận, cao thủ ám cảnh càng hao tổn hơn phân nửa là trong trận chiến ở thành phố Hải Phòng. Thực lực giảm lớn, đã không phải là đối thủ của nhà họ Lâm!
Lúc này trở mặt với nhà họ Lâm thì tuyệt không phải là hành động sáng suốt!
"Haizzz.."
Trong lầu, bà cụ thở dài, nói: "Con đó. Vẫn xúc động liều lĩnh như thế, đúng là khiến người ta thất vọng."
"Bây giờ nhìn lại, giao nhà họ Tiêu cho con quản lý là lỗi của mẹ"
Trong lòng Tiêu Quốc Nguyên giật thót một cái.
Sắc mặt lập tức trắng bệch.
Có ý gì?
Bà cụ muốn lấy lại quyền quản lý nhà họ Tiêu sao?
"Mẹ, thật ra con..."
"Không cần phải nói."
Tiêu Quốc Nguyên gấp gáp muốn thanh minh cho bản thân vài câu nhưng lại bị bà cụ ngắt lời: "Chuyện đã đến nước này, nói nhiều vô ích."
"Việc cấp bách là chỉnh đốn nhà họ Tiêu, ổn định 11 lòng người."
Một trận chiến ở thành phố Hải Phòng, thương vong hơn trăm. Vừa rồi Tống Trạch Ân nói thẳng ra ngay trước hai mươi cao thủ của nhà họ Tiêu đó, tất nhiên sẽ gây ra oanh động cực lớn trong nội bộ nhà họ Tiêu!
Thậm chí, hoảng loạn!
Nếu như không thể kịp thời ổn định lòng người thì sợ là Tiêu Nhất Thiên còn chưa đánh tới thủ đô thì chính nhà họ Tiêu đã rối loạn trước!
"Rõ!"
Tiêu Quốc Nguyên gật đầu một cái, hỏi: "Bên phía nhà họ Lâm thì phải làm sao?"
"Có cần con đi nhà họ Lâm một chuyến hay không?"
Bà cụ hỏi ngược lại: "Đi làm cái gì?"
"Con nuốt không trôi cơn tức này!"
Tiêu Quốc Nguyên cắn răng nói: "Con đã sai Bình Trung đi tra xét, nếu như lấy được chứng cứ, Xác nhận yen glo tro quy phải đi nhà họ Lâm, tìm Lâm Ngạo Binh đòi một lời giải thích!"
Lâm Ngạo Binh chính là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lâm ở thủ đô!
Bố của Lâm Thanh Uyển!
Tuổi tác và thực lực đều không khác Tiêu Quốc Nguyên là mấy, cũng là ám cảnh trung kỳ!
Nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng được, nhà họ Lâm, nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh, nhà họ Triệu cũng được, trên cơ bản đều là do mấy cao thủ ám cảnh trung kỳ như Tiêu Quốc Nguyên, Lâm Ngạo Binh, Đoàn Minh Triết, Triệu Lâm Hùng đảm nhiệm vị trí chủ gia tộc!
Thật ra nguyên nhân rất đơn giản.
Thứ nhất, người trung niên tinh lực tràn đầy, càng thêm chững chạc hơn người trẻ tuổi, cơ trí hơn người già, thực lực không cao không thấp, có trưởng bối ủng hộ, đủ để chấn nhiếp đệ tử trong tộc!
Thứ hai!
Đa số những người tiến vào ám cảnh hậu kỳ thì đều đã qua tuổi sáu mươi. Phải dùng toàn bộ tinh lực, dốc lòng tu hành, xung kích cảnh giới viên mãn, cho nên trưởng bối trong tộc đều đang bế quan tiềm tu, cũng không thèm làm vị trí tộc trưởng này!
Ám cảnh hậu kỳ, xem như một ranh giới!
Ví dụ như Tiêu Quốc Nguyên, tương lai có một ngày ông ta thành công tiến vào ám cảnh hậu kỳ thì
cũng sẽ từ bỏ vị trí gia chủ, bế quan lâu dài!
Về phần bà cụ...
Là một ngoại lệ!
Năm năm trước, khi ông cụ Tiêu còn sống thì cũng đã giao vị trí gia chủ cho bố của Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Thanh Sơn!
Kết quả, ông cụ đột nhiên bệnh chết! Không có ông cụ ủng hộ và che chở, bà cụ vốn không hài lòng với gia đình ba người Tiêu Thanh Sơn, Đỗ Thanh Trúc, Tiêu Nhất Thiên thì đương nhiên sẽ không để cho Tiêu Thanh Sơn tiếp tục quản lý nhà họ Tiêu!
Thế là, quả quyết đoạt quyền!
Sau khi xảy ra thảm kịch năm năm trước, bà cụ tự mình nắm quyền chống đỡ nhà họ Tiêu ở thủ đô, dùng gần ba năm mới hoàn toàn nắm toàn bộ nhà họ Tiêu ở thủ đô trong tay, sau đó bể quan tiềm tu, giao vị trí gia chủ lại cho Tiêu Quốc Nguyên!
Nhưng cho dù truyền vị thì bà cụ cũng không giao hết ra. Nếu có chuyện lớn thì vẫn phải do bà ta làm chủ!
Tựa như Hoàng thái hậu buông rèm chấp chính!
Tiêu Quốc Nguyên tuy là gia chủ nhưng hơn hai năm qua làm cũng không hài lòng. Không thể tùy ý mà làm, còn phải xem sắc mặt của bà cụ mà làm việc.
Lời của bà cụ, giống như thánh chỉ! "Con muốn giải thích cái gì?"
Giọng nói trầm thấp nhưng lại vô cùng uy nghiêm của bà cụ vọng ra: "Với tình huống của nhà họ Tiêu bây giờ, con đi thì có thể đòi được giải thích cái gì?"
"Chỉ là tự rước lấy nhục thôi." %3D
Đây là sự thật!
Mặc dù trong lòng Tiêu Quốc Nguyên cũng hiểu rõ nhưng ông ta không nhịn được, không cam lòng, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cứ tính như vậy?"
"Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
Bà cụ nói: "Nhớ kỹ, bây giờ chuyện duy nhất con phải làm là nghĩ hết tất cả các cách, mau chóng ổn định lòng người, chiêu hiền nạp tài, khôi phục thực lực cho nhà họ Tiêu!" Chi có thực lực lớn mạnh thì mới có thể dol lay nhiều quyền phát biểu hơn!"
"Nhưng mà..."
Tiêu Quốc Nguyên cắn răng nói: "Cho dù chúng ta nuốt cơn giận này xuống, không trở mặt với nhà họ Lâm thì chỉ sợ nhà họ Lâm lòng lang dạ thú, đã làm thì chắc chắn sẽ không chịu để yên!"
"Còn có Tiêu Nhất Thiên!"
"Thằng nghiệt tử đó hận nhà họ Tiêu chúng ta thấu xương, nói không chừng lúc nào đó sẽ đến thủ đô tìm chúng ta báo thù rửa hận! Chúng ta có thể nhịn nhưng nó sẽ không chờ, sẽ không cho chúng ta cơ cơ hội và thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức!"
Đổi một góc độ khác để nghĩ!
Nếu để cho Tiêu Quốc Nguyên đứng trên lập trường của Tiêu Nhất Thiên, thắng lớn trong trận chiến ở thành phố Hải Phòng, nhà họ Tiêu ở thủ đô yếu thế thì chắc chắn cũng sẽ thừa cơ hội tốt này mà đánh tới kinh thành, một lèo phá vỡ nhà họ Tiêu.
"Con đi đi."
Nhưng mà, bà cụ không có để ý tới sự lo lắng của Tiêu Quốc Nguyên, nói thẳng: "Làm theo lời mẹ nói."
"Còn phần thằng nghiệt tử đó..."
"Mẹ sẽ gọi điện thoại cho nó, nói chuyện với nó một chút."
Tiêu Quốc Nguyên đột nhiên khẽ giật mình!
Bà cụ muốn đích thân gọi điện thoại cho Tiêu
Nhất Thiên?
Tình huống như thế nào?
Thảm kịch năm năm trước là do một tay bà cụ bày kế, người mà Tiêu Nhất Thiên hận nhất hẳn là bà ta chứ?
Nghe được giọng của bà ta thì hẳn là Tiêu Nhất Thiên sẽ không nhịn được mà chửi äm lên chữ?
Hơn nữa!
Chuyện có quan hệ đến tiền đồ và vận mệnh của nhà họ Tiêu ở thủ đô, Tiêu Quốc Nguyên cũng không dám giấu giếm!
Giọng nói vọng vào trong lầu.
Nhưng mà, Tiêu Quốc Nguyên quỳ bên ngoài lầu
chừng mười phút mà bà cụ trong lầu vẫn không đáp lại câu nào, dường như không có nghe được. Lại qua năm phút, đầu gối Tiêu Quốc Nguyên đã
"Mẹ, con..."
hơi tê dại. Không nhịn được ngẩng đầu, muốn mở miệng giải thích, sau một khắc, giọng nói trầm thấp của bà cụ vọng ra: "Bây giờ nghiệt tử đó đã lợi hại như vậy sao?"
Nghiệt tử!
Tất nhiên chính là Tiêu Nhất Thiên!
Bà cụ vẫn luôn xem thường mẹ của Tiêu Nhất Thiên là Đỗ Thanh Trúc, vẫn luôn phản đối Đỗ Thanh Trúc kết hôn với Tiêu Thanh Sơn, luôn cảm thấy hôn nhân giữa hai người là một đoạn nghiệt duyên!
Mà Tiêu Nhất Thiên!
Đứa nhỏ được sinh ra từ một đoạn nghiệt duyên, trong mắt bà cụ thì tất nhiên chính là nghiệt tử! Tiêu Quốc Nguyên gật đầu đáp: "Dưới ám cảnh viên mãn, có thể lấy một địch trăm!"
"Cho dù đối mặt cường giả ám cảnh viên mãn, cũng có thực lực lấy một đánh ba!"
"Chỉ sợ.."
"Đã tới ám cảnh đỉnh phong. Còn mạnh hơn đa số cường giả ám cảnh viên mãn!"
"Người này không chết, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh!"
Đây là phán đoán của Tiêu Quốc Nguyên!
Bắt đầu từ khi Tiêu Nhất Thiên đi ra khỏi ngục giam thứ tư thành phố Hải Phòng thì Tiêu Quốc Nguyên đã muốn đưa Tiêu Nhất Thiên vào chỗ chết, mười mấy bảo vệ của nhà họ Tiêu có đi không về, sau đó chính là Hoắc Đình Kiêu, trận chiến ở nghĩa trang Lăng Vĩnh An, bại!
Thêm hai ông lão bại trong trận chiến sông Vận!
Lần này hai ông lão trên tám mươi tuổi dẫn hơn một trăm cao thủ ám cảnh đi thành phố Hải Phòng giết Tiêu Nhất Thiên, mà trận chiến ở thành phố Hải Phòng vẫn là thất bại thảm hại!
Tục ngữ có câu, người hiểu mình nhất không phải bạn mà là kẻ địch!
Trải qua năm lần bảy lượt giao thủ, lần lượt chiến đấu chém giết, Tiêu Quốc Nguyên có được nhận thức sâu sắc về thực lực của Tiêu Nhất Thiên!
Thậm chí khiến ông ta cảm nhận được một chút sợ hãi!
Cho nên!
Ông ta đến đây!
Bẩm báo với bà cụ!
Hi vọng được bà cụ chỉ dạy!
Giống như là một đứa con trai bình thường, gặp phải khó khăn thì muốn tìm mẹ trợ giúp!
Sau đó, Tiêu Quốc Nguyên một năm một mười nói cho bà cụ nghe những nghi ngờ về Lâm Thanh Uyển của mình. Trầm giọng nói: "Cô ta này tâm ngoan thủ lạt, được xưng tụng là trí kế vô song, chuyện lần này, cô ta không tránh khỏi liên quan!"
"Nhà họ Lâm ở thủ đô lòng lang dạ thú, mặt ngoài giao hảo với chúng ta, thật chất âm thầm bày kế, chỉ sợ là muốn mượn tay Tiêu Nhất Thiên khiến cho nhà họ Tiêu chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!"
"Lần này chúng ta tổn thất nặng nề, thực lực tổng hợp giảm bớt đi nhiều, cho dù biết rõ là nhà họ Lâm làm thì cũng bó tay hết cách với bọn họ!”
Ngẫm lại là tức!
Một trận chiến ở thành phố Hải Phòng, nếu như thẳng thì cũng thôi đi, với thế lực to lớn của nhà họ Tiêu ở thủ đô thì hoàn toàn không sợ trở mặt với nhà họ Lâm ở thủ đô!
Nhưng mà lại thảm bại!
Vốn nhà họ Tiêu ở thủ đô có hết thảy năm cường giả ám cảnh viên mãn, cao thủ ám cảnh vượt qua hai trăm. Mà cường giả ám cảnh viên mãn của nhà họ Lâm chỉ có bốn người, cao thủ ám cảnh khoảng một trăm năm mươi người.
So sánh thì thấy nhà họ Tiêu ở thủ đô mạnh hơn bọn họ!
Mà bây giờ!
Cường giả ám cảnh viên mãn của nhà họ Tiêu ở thủ đô chết mất hai người trong trận chiến ở sông Vận, cao thủ ám cảnh càng hao tổn hơn phân nửa là trong trận chiến ở thành phố Hải Phòng. Thực lực giảm lớn, đã không phải là đối thủ của nhà họ Lâm!
Lúc này trở mặt với nhà họ Lâm thì tuyệt không phải là hành động sáng suốt!
"Haizzz.."
Trong lầu, bà cụ thở dài, nói: "Con đó. Vẫn xúc động liều lĩnh như thế, đúng là khiến người ta thất vọng."
"Bây giờ nhìn lại, giao nhà họ Tiêu cho con quản lý là lỗi của mẹ"
Trong lòng Tiêu Quốc Nguyên giật thót một cái.
Sắc mặt lập tức trắng bệch.
Có ý gì?
Bà cụ muốn lấy lại quyền quản lý nhà họ Tiêu sao?
"Mẹ, thật ra con..."
"Không cần phải nói."
Tiêu Quốc Nguyên gấp gáp muốn thanh minh cho bản thân vài câu nhưng lại bị bà cụ ngắt lời: "Chuyện đã đến nước này, nói nhiều vô ích."
"Việc cấp bách là chỉnh đốn nhà họ Tiêu, ổn định 11 lòng người."
Một trận chiến ở thành phố Hải Phòng, thương vong hơn trăm. Vừa rồi Tống Trạch Ân nói thẳng ra ngay trước hai mươi cao thủ của nhà họ Tiêu đó, tất nhiên sẽ gây ra oanh động cực lớn trong nội bộ nhà họ Tiêu!
Thậm chí, hoảng loạn!
Nếu như không thể kịp thời ổn định lòng người thì sợ là Tiêu Nhất Thiên còn chưa đánh tới thủ đô thì chính nhà họ Tiêu đã rối loạn trước!
"Rõ!"
Tiêu Quốc Nguyên gật đầu một cái, hỏi: "Bên phía nhà họ Lâm thì phải làm sao?"
"Có cần con đi nhà họ Lâm một chuyến hay không?"
Bà cụ hỏi ngược lại: "Đi làm cái gì?"
"Con nuốt không trôi cơn tức này!"
Tiêu Quốc Nguyên cắn răng nói: "Con đã sai Bình Trung đi tra xét, nếu như lấy được chứng cứ, Xác nhận yen glo tro quy phải đi nhà họ Lâm, tìm Lâm Ngạo Binh đòi một lời giải thích!"
Lâm Ngạo Binh chính là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lâm ở thủ đô!
Bố của Lâm Thanh Uyển!
Tuổi tác và thực lực đều không khác Tiêu Quốc Nguyên là mấy, cũng là ám cảnh trung kỳ!
Nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng được, nhà họ Lâm, nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh, nhà họ Triệu cũng được, trên cơ bản đều là do mấy cao thủ ám cảnh trung kỳ như Tiêu Quốc Nguyên, Lâm Ngạo Binh, Đoàn Minh Triết, Triệu Lâm Hùng đảm nhiệm vị trí chủ gia tộc!
Thật ra nguyên nhân rất đơn giản.
Thứ nhất, người trung niên tinh lực tràn đầy, càng thêm chững chạc hơn người trẻ tuổi, cơ trí hơn người già, thực lực không cao không thấp, có trưởng bối ủng hộ, đủ để chấn nhiếp đệ tử trong tộc!
Thứ hai!
Đa số những người tiến vào ám cảnh hậu kỳ thì đều đã qua tuổi sáu mươi. Phải dùng toàn bộ tinh lực, dốc lòng tu hành, xung kích cảnh giới viên mãn, cho nên trưởng bối trong tộc đều đang bế quan tiềm tu, cũng không thèm làm vị trí tộc trưởng này!
Ám cảnh hậu kỳ, xem như một ranh giới!
Ví dụ như Tiêu Quốc Nguyên, tương lai có một ngày ông ta thành công tiến vào ám cảnh hậu kỳ thì
cũng sẽ từ bỏ vị trí gia chủ, bế quan lâu dài!
Về phần bà cụ...
Là một ngoại lệ!
Năm năm trước, khi ông cụ Tiêu còn sống thì cũng đã giao vị trí gia chủ cho bố của Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Thanh Sơn!
Kết quả, ông cụ đột nhiên bệnh chết! Không có ông cụ ủng hộ và che chở, bà cụ vốn không hài lòng với gia đình ba người Tiêu Thanh Sơn, Đỗ Thanh Trúc, Tiêu Nhất Thiên thì đương nhiên sẽ không để cho Tiêu Thanh Sơn tiếp tục quản lý nhà họ Tiêu!
Thế là, quả quyết đoạt quyền!
Sau khi xảy ra thảm kịch năm năm trước, bà cụ tự mình nắm quyền chống đỡ nhà họ Tiêu ở thủ đô, dùng gần ba năm mới hoàn toàn nắm toàn bộ nhà họ Tiêu ở thủ đô trong tay, sau đó bể quan tiềm tu, giao vị trí gia chủ lại cho Tiêu Quốc Nguyên!
Nhưng cho dù truyền vị thì bà cụ cũng không giao hết ra. Nếu có chuyện lớn thì vẫn phải do bà ta làm chủ!
Tựa như Hoàng thái hậu buông rèm chấp chính!
Tiêu Quốc Nguyên tuy là gia chủ nhưng hơn hai năm qua làm cũng không hài lòng. Không thể tùy ý mà làm, còn phải xem sắc mặt của bà cụ mà làm việc.
Lời của bà cụ, giống như thánh chỉ! "Con muốn giải thích cái gì?"
Giọng nói trầm thấp nhưng lại vô cùng uy nghiêm của bà cụ vọng ra: "Với tình huống của nhà họ Tiêu bây giờ, con đi thì có thể đòi được giải thích cái gì?"
"Chỉ là tự rước lấy nhục thôi." %3D
Đây là sự thật!
Mặc dù trong lòng Tiêu Quốc Nguyên cũng hiểu rõ nhưng ông ta không nhịn được, không cam lòng, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cứ tính như vậy?"
"Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
Bà cụ nói: "Nhớ kỹ, bây giờ chuyện duy nhất con phải làm là nghĩ hết tất cả các cách, mau chóng ổn định lòng người, chiêu hiền nạp tài, khôi phục thực lực cho nhà họ Tiêu!" Chi có thực lực lớn mạnh thì mới có thể dol lay nhiều quyền phát biểu hơn!"
"Nhưng mà..."
Tiêu Quốc Nguyên cắn răng nói: "Cho dù chúng ta nuốt cơn giận này xuống, không trở mặt với nhà họ Lâm thì chỉ sợ nhà họ Lâm lòng lang dạ thú, đã làm thì chắc chắn sẽ không chịu để yên!"
"Còn có Tiêu Nhất Thiên!"
"Thằng nghiệt tử đó hận nhà họ Tiêu chúng ta thấu xương, nói không chừng lúc nào đó sẽ đến thủ đô tìm chúng ta báo thù rửa hận! Chúng ta có thể nhịn nhưng nó sẽ không chờ, sẽ không cho chúng ta cơ cơ hội và thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức!"
Đổi một góc độ khác để nghĩ!
Nếu để cho Tiêu Quốc Nguyên đứng trên lập trường của Tiêu Nhất Thiên, thắng lớn trong trận chiến ở thành phố Hải Phòng, nhà họ Tiêu ở thủ đô yếu thế thì chắc chắn cũng sẽ thừa cơ hội tốt này mà đánh tới kinh thành, một lèo phá vỡ nhà họ Tiêu.
"Con đi đi."
Nhưng mà, bà cụ không có để ý tới sự lo lắng của Tiêu Quốc Nguyên, nói thẳng: "Làm theo lời mẹ nói."
"Còn phần thằng nghiệt tử đó..."
"Mẹ sẽ gọi điện thoại cho nó, nói chuyện với nó một chút."
Tiêu Quốc Nguyên đột nhiên khẽ giật mình!
Bà cụ muốn đích thân gọi điện thoại cho Tiêu
Nhất Thiên?
Tình huống như thế nào?
Thảm kịch năm năm trước là do một tay bà cụ bày kế, người mà Tiêu Nhất Thiên hận nhất hẳn là bà ta chứ?
Nghe được giọng của bà ta thì hẳn là Tiêu Nhất Thiên sẽ không nhịn được mà chửi äm lên chữ?
Tác giả :
Văn Huy