Sói Vương Bất Bại
Chương 147: Sói Đồng khóc chảy máu, tìm xác trong sông Vận
Đoàn Minh Triết kinh ngạc, nhìn theo ngón tay của Sói Đồng mấy lần, nhưng mà trời đất âm u, nước sông cuồn cuộn, vốn không nhìn ra được khác thường, nhưng quay đầu thấy con người màu đỏ của Sói Đồng, ông gật đầu không hề do dự.
"Được!"
Duỗi tay về phía những cao thủ của nhà họ Đoàn ra hiệu: “Tất cả các cậu đi đi!"
"Dù có phải lật tung cả sông Vận, nhất định tối nay cũng phải tìm ra cái Thiên cho tôi!"
Trước đó Sói Đồng dùng con ngươi màu đỏ của cô ấy, phát hiện hai ông già bảy mươi của nhà họ Tiêu trong đám người mênh mông, tuy rằng Đoàn Minh Triết không để ý, nhưng sự thật chứng minh Sói Đồng đã đúng.
Cho nên, ông không hề nghi ngờ phán đoán của Sói Đồng!
Nếu Sói Đồng chỉ ra phương hướng cụ thể, khẳng định đã phát hiện gì đó, điều này giải thích Sói Đồng cũng không cho rằng Tiêu Nhất Thiên chạy thoát thành công giống như ông!
Như vậy, khả năng lớn nhất chính là Tiêu Nhất Thiên bị chìm trong nước sông cuồn cuộn trước mặt này!
Là sống?
Hay là chết?
E rằng chỉ tìm được người, hoặc là tìm được xác thì mới có thể xác nhận!
Ùm! Ùm! Ùm...
Những cao thủ của nhà họ Đoàn phía sau Đoàn Minh Triết không hề do dự, rối rít đi đến bờ sông, thả người nhảy vào lòng sông, sau đó lặn xuống đáy nước, đi tới phương hướng mà Sói Đồng chỉ.
Bên kia.
Sói Hồn xung trận lên trước, nhảy vào sông Vận đầu tiên.
Những cao thủ của nhà họ Đoàn theo sát phía
Cao thủ ám cảnh có ám kình bảo vệ cơ thể, có thể sau. đi lại tự nhiên trong nước sông, giống như cá chạch vậy, đi như thoi đưa, tốc độ cực nhanh, hơn hai mươi người cùng tìm kiếm, cho dù mặt sông rộng lớn cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Cứu người như cứu hoả!
Chỉ có Đoàn Minh Triết và Sói Đồng đứng bên bờ, không xuống nước, nôn nóng chờ đợi, đột nhiên điện thoại đổ chuông, Đoàn Minh Triết lấy điện thoại ra nhìn, là số của Lâm Hoa.
Tất nhiên đã gọi tới điện thoại của Tiêu Nhất Thiên, nhưng mà đường dây bận hoặc là không có người nghe, đám người Đỗ Tuyết Mai không yên tâm, nên gọi tới điện thoại của Đoàn Minh Triết.
Đoàn Minh Triết hơi do dự.
Nên nghe không?
Nghe thì phải nói gì?
Nghĩ ngợi một lúc, con đi xa khiến mẹ lo lắng, với tư cách là bà ngoại và ông ngoại của Tiêu Nhất Thiên, bây giờ Tiêu Nhất Thiên không rõ sống chết, khẳng định Đỗ Tuyết Mai cùng Đỗ Thiết Sơn rất lo lắng, nếu không nghe thì bọn họ càng suy nghĩ bậy bạ.
Cho nên Đoàn Minh Triết hít sâu, nghe máy: “Dì
Mai..." "Ông chủ Đoàn!"
Giọng nói của Đỗ Tuyết Mai rất lo lắng kèm theo nghẹn ngào, vội vã hỏi: “Thằng Thiên."
"Thằng bé thế nào rồi?"
Gọi điện cho thằng bé, thằng bé cũng không nghe, các ông đang ở cạnh thằng bé sao? Thằng bé..."
"Thắng bé không sao chứ?"
Nói xong lời cuối cùng, đã không còn là nghẹn ngào, thực sự đã khóc không thành tiếng, rõ ràng đã nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên bị thương nặng chạy trốn, bị một đám cao thủ đuổi giết qua màn hình phát sóng trực tiếp, Đỗ Tuyết Mai cũng đoán được Tiêu Nhất Thiên lành ít dữ nhiều.
Thằng bé không sao chứ?
Đỗ Tuyết Mai không cầu gì, chỉ mong Tiêu Nhất Thiên bình an, chỉ vậy thôi!
“Di Mai, dì đừng sốt ruột"
Đoàn Minh Triết hơi xúc động, đành an ủi: “Cuộc đấu đã kết thúc, chúng tôi đang dốc sức tìm kiếm Thiên, dì yên tâm, có tin tức thì tôi sẽ lập tức báo cho di..."
An ủi thì an ủi, Đoàn Minh Triết cũng không dám nói hết. Dù sao lành ít dữ nhiều là sự thật.
Hai người trò chuyện một lát, mới cúp điện thoại, một cao thủ nhà họ Đoàn đột nhiên bơi lên mặt nước, cầm một thanh bảo đao hàn thiết, giơ cao lên la lớn: "Tìm được rồi!"
"Tôi tìm được vũ khí của cậu Tiêu rồi!"
Chỗ của anh ta chính là vị trí mà Sói Đồng vừa chỉ. Con ngươi đỏ như máu của Sói Đồng đột nhiên co lại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, lẩm bẩm: "Chỉ là... một cây đao sao?"
Thanh đao được vớt lên, chính là bảo đao Lang Đồ của Tiêu Nhất Thiên!
Lúc trong quân đội trước đây, Tiêu Nhất Thiên không ngừng nói, vũ khí sắc bén là cánh tay thứ ba của võ sĩ, cánh tay thứ ba là một bộ phận của cơ thể và mạng sống!
Đao còn, người còn!
Đao hỏng, người chết!
Mà bây giờ, bảo đao Lang Đồ chìm vào đáy sông Vận, Tiêu Nhất Thiên thì không rõ tung tích, điều này chứng tỏ cái gì?
"Chỗ đó! Chỗ đó! Cả chỗ đó!"
Sói Đồng cắn răng không cam lòng, duỗi tay chỉ thêm mấy phương hướng, la lớn: “Tìm! Tim tiếp đi!"
Tiếp tục tìm kiếm.
Cao thủ kia của nhà họ Đoàn cầm bảo đao Lang Đồ lên bờ, nâng tay đưa bảo đao Lang Đồ tới trước mặt Sói Đồng và Đoàn Minh Triết, trên bảo đao lạnh lẽo. Mặc dù mới vớt lên từ trong nước, nhưng tích nước chưa thấm!
Lúc này, mây đen trên trời tản đi, trăng sáng treo cao, ánh trăng vắng lặng chiếu sáng hai bờ sông vốn u ám của sông Vận.
"Chỉ tìm được thanh bảo đao này ở đáy sông, không tìm thấy cậu Tiêu..."
Nói được một nửa, cao thủ của nhà họ Đoàn ngẩng đầu nhìn Đoàn Minh Triết và Sói Đồng, mượn ánh trăng lạnh lẽo, khi anh ta nhìn thấy cặp mắt đỏ như máu của Sói Đồng, trái tim đột nhiên run rẩy, nuốt câu nói tiếp theo vào bụng.
Đôi mắt màu máu của Sói Đồng, bọn họ đã chính mắt thấy lúc ở đầu cầu Vân Hải, có chuẩn bị tâm lý, mà bây giờ khiến cao thủ của nhà họ Đoàn càng run sợ hơn, chính là vì hai bên khóe mắt của Sói Đồng có hai hàng máu tươi chói mắt!
Hai hàng máu tươi chảy từ khóe mắt của Sói Đồng, lướt qua gò má trắng nõn xinh đẹp của cô ấy, tiếp tục kéo dài xuống chiếc cằm tinh tế!
Nhìn thoáng qua giống như nước mắt máu!
"Cô gái này, cô..."
“Không sao chứ?"
Đoàn Minh Triết cũng hoảng sợ, đôi mắt của Sói Đồng khác hẳn với người bình thường. Có được sức mạnh đặc biệt nào đó, nhưng mà muốn thực hiện sức mạnh đặc thù này, tất nhiên phải trả cái giá lớn!
Hôm nay Sói Đồng thực hiện liên tục, tất nhiên tổn hại rất lớn!
"Không sao."
Sói Đồng lắc đầu, giọng nói lạnh băng không mang theo tình cảm, vươn tay phải nắm chuôi của bảo đao Lang Đồ, cầm lấy bảo đao Lang Đồ từ trong tay cao thủ của nhà họ Đoàn.
Sau đó nâng tay trái lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm qua lưỡi đao sắc bén của bảo đao Lang Đồ, trầm giọng nói: “Anh, nếu anh gặp chuyện không may, tôi sẽ thay anh triệu tập tất cả anh em, náo loạn thủ đô, tắm máu nhà họ Tiêu!”
"Dùng thanh bảo đao Lang Đồ của anh, giết hết người nhà họ Tiêu, báo thù cho anh!"
"Hoàn thành ý nguyện chưa hoàn thành của anh!" "Không chết! Không dừng!"
Giọng nói trầm thấp, giọng điệu quyết tuyệt lẫm liệt, giống như lời thề đến từ địa ngục cửu u!
"Tìm được một thi thể!"
Đột nhiên lại có cao thủ của nhà họ Đoàn bơi lên mặt nước, hét lớn, sắc mặt của Đoàn Minh Triết và Sói Đồng khẽ thay đổi, ngẩng đầu nhìn lại. Mà lúc này, di động của Đoàn Minh Triết lại vang lên.
Lấy ra nhìn, là một dãy số lạ.
Ông không kiên nhẫn mà ấn nút nghe, điện thoại mới được kết nối, trong điện thoại liền truyền đến một giọng nói đầy lo âu của phụ nữ: "A lô. Xin hỏi ông là chủ của nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh, ông Đoàn Minh Triết đúng không?"
"Tôi tên là Tô Tử Lam, là hôn thế của Tiêu Nhất
Thiên..."
Chương 147: Sói Đồng khóc chảy máu, tìm xác trong sông Vận
"Được!"
Duỗi tay về phía những cao thủ của nhà họ Đoàn ra hiệu: “Tất cả các cậu đi đi!"
"Dù có phải lật tung cả sông Vận, nhất định tối nay cũng phải tìm ra cái Thiên cho tôi!"
Trước đó Sói Đồng dùng con ngươi màu đỏ của cô ấy, phát hiện hai ông già bảy mươi của nhà họ Tiêu trong đám người mênh mông, tuy rằng Đoàn Minh Triết không để ý, nhưng sự thật chứng minh Sói Đồng đã đúng.
Cho nên, ông không hề nghi ngờ phán đoán của Sói Đồng!
Nếu Sói Đồng chỉ ra phương hướng cụ thể, khẳng định đã phát hiện gì đó, điều này giải thích Sói Đồng cũng không cho rằng Tiêu Nhất Thiên chạy thoát thành công giống như ông!
Như vậy, khả năng lớn nhất chính là Tiêu Nhất Thiên bị chìm trong nước sông cuồn cuộn trước mặt này!
Là sống?
Hay là chết?
E rằng chỉ tìm được người, hoặc là tìm được xác thì mới có thể xác nhận!
Ùm! Ùm! Ùm...
Những cao thủ của nhà họ Đoàn phía sau Đoàn Minh Triết không hề do dự, rối rít đi đến bờ sông, thả người nhảy vào lòng sông, sau đó lặn xuống đáy nước, đi tới phương hướng mà Sói Đồng chỉ.
Bên kia.
Sói Hồn xung trận lên trước, nhảy vào sông Vận đầu tiên.
Những cao thủ của nhà họ Đoàn theo sát phía
Cao thủ ám cảnh có ám kình bảo vệ cơ thể, có thể sau. đi lại tự nhiên trong nước sông, giống như cá chạch vậy, đi như thoi đưa, tốc độ cực nhanh, hơn hai mươi người cùng tìm kiếm, cho dù mặt sông rộng lớn cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Cứu người như cứu hoả!
Chỉ có Đoàn Minh Triết và Sói Đồng đứng bên bờ, không xuống nước, nôn nóng chờ đợi, đột nhiên điện thoại đổ chuông, Đoàn Minh Triết lấy điện thoại ra nhìn, là số của Lâm Hoa.
Tất nhiên đã gọi tới điện thoại của Tiêu Nhất Thiên, nhưng mà đường dây bận hoặc là không có người nghe, đám người Đỗ Tuyết Mai không yên tâm, nên gọi tới điện thoại của Đoàn Minh Triết.
Đoàn Minh Triết hơi do dự.
Nên nghe không?
Nghe thì phải nói gì?
Nghĩ ngợi một lúc, con đi xa khiến mẹ lo lắng, với tư cách là bà ngoại và ông ngoại của Tiêu Nhất Thiên, bây giờ Tiêu Nhất Thiên không rõ sống chết, khẳng định Đỗ Tuyết Mai cùng Đỗ Thiết Sơn rất lo lắng, nếu không nghe thì bọn họ càng suy nghĩ bậy bạ.
Cho nên Đoàn Minh Triết hít sâu, nghe máy: “Dì
Mai..." "Ông chủ Đoàn!"
Giọng nói của Đỗ Tuyết Mai rất lo lắng kèm theo nghẹn ngào, vội vã hỏi: “Thằng Thiên."
"Thằng bé thế nào rồi?"
Gọi điện cho thằng bé, thằng bé cũng không nghe, các ông đang ở cạnh thằng bé sao? Thằng bé..."
"Thắng bé không sao chứ?"
Nói xong lời cuối cùng, đã không còn là nghẹn ngào, thực sự đã khóc không thành tiếng, rõ ràng đã nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên bị thương nặng chạy trốn, bị một đám cao thủ đuổi giết qua màn hình phát sóng trực tiếp, Đỗ Tuyết Mai cũng đoán được Tiêu Nhất Thiên lành ít dữ nhiều.
Thằng bé không sao chứ?
Đỗ Tuyết Mai không cầu gì, chỉ mong Tiêu Nhất Thiên bình an, chỉ vậy thôi!
“Di Mai, dì đừng sốt ruột"
Đoàn Minh Triết hơi xúc động, đành an ủi: “Cuộc đấu đã kết thúc, chúng tôi đang dốc sức tìm kiếm Thiên, dì yên tâm, có tin tức thì tôi sẽ lập tức báo cho di..."
An ủi thì an ủi, Đoàn Minh Triết cũng không dám nói hết. Dù sao lành ít dữ nhiều là sự thật.
Hai người trò chuyện một lát, mới cúp điện thoại, một cao thủ nhà họ Đoàn đột nhiên bơi lên mặt nước, cầm một thanh bảo đao hàn thiết, giơ cao lên la lớn: "Tìm được rồi!"
"Tôi tìm được vũ khí của cậu Tiêu rồi!"
Chỗ của anh ta chính là vị trí mà Sói Đồng vừa chỉ. Con ngươi đỏ như máu của Sói Đồng đột nhiên co lại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, lẩm bẩm: "Chỉ là... một cây đao sao?"
Thanh đao được vớt lên, chính là bảo đao Lang Đồ của Tiêu Nhất Thiên!
Lúc trong quân đội trước đây, Tiêu Nhất Thiên không ngừng nói, vũ khí sắc bén là cánh tay thứ ba của võ sĩ, cánh tay thứ ba là một bộ phận của cơ thể và mạng sống!
Đao còn, người còn!
Đao hỏng, người chết!
Mà bây giờ, bảo đao Lang Đồ chìm vào đáy sông Vận, Tiêu Nhất Thiên thì không rõ tung tích, điều này chứng tỏ cái gì?
"Chỗ đó! Chỗ đó! Cả chỗ đó!"
Sói Đồng cắn răng không cam lòng, duỗi tay chỉ thêm mấy phương hướng, la lớn: “Tìm! Tim tiếp đi!"
Tiếp tục tìm kiếm.
Cao thủ kia của nhà họ Đoàn cầm bảo đao Lang Đồ lên bờ, nâng tay đưa bảo đao Lang Đồ tới trước mặt Sói Đồng và Đoàn Minh Triết, trên bảo đao lạnh lẽo. Mặc dù mới vớt lên từ trong nước, nhưng tích nước chưa thấm!
Lúc này, mây đen trên trời tản đi, trăng sáng treo cao, ánh trăng vắng lặng chiếu sáng hai bờ sông vốn u ám của sông Vận.
"Chỉ tìm được thanh bảo đao này ở đáy sông, không tìm thấy cậu Tiêu..."
Nói được một nửa, cao thủ của nhà họ Đoàn ngẩng đầu nhìn Đoàn Minh Triết và Sói Đồng, mượn ánh trăng lạnh lẽo, khi anh ta nhìn thấy cặp mắt đỏ như máu của Sói Đồng, trái tim đột nhiên run rẩy, nuốt câu nói tiếp theo vào bụng.
Đôi mắt màu máu của Sói Đồng, bọn họ đã chính mắt thấy lúc ở đầu cầu Vân Hải, có chuẩn bị tâm lý, mà bây giờ khiến cao thủ của nhà họ Đoàn càng run sợ hơn, chính là vì hai bên khóe mắt của Sói Đồng có hai hàng máu tươi chói mắt!
Hai hàng máu tươi chảy từ khóe mắt của Sói Đồng, lướt qua gò má trắng nõn xinh đẹp của cô ấy, tiếp tục kéo dài xuống chiếc cằm tinh tế!
Nhìn thoáng qua giống như nước mắt máu!
"Cô gái này, cô..."
“Không sao chứ?"
Đoàn Minh Triết cũng hoảng sợ, đôi mắt của Sói Đồng khác hẳn với người bình thường. Có được sức mạnh đặc biệt nào đó, nhưng mà muốn thực hiện sức mạnh đặc thù này, tất nhiên phải trả cái giá lớn!
Hôm nay Sói Đồng thực hiện liên tục, tất nhiên tổn hại rất lớn!
"Không sao."
Sói Đồng lắc đầu, giọng nói lạnh băng không mang theo tình cảm, vươn tay phải nắm chuôi của bảo đao Lang Đồ, cầm lấy bảo đao Lang Đồ từ trong tay cao thủ của nhà họ Đoàn.
Sau đó nâng tay trái lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm qua lưỡi đao sắc bén của bảo đao Lang Đồ, trầm giọng nói: “Anh, nếu anh gặp chuyện không may, tôi sẽ thay anh triệu tập tất cả anh em, náo loạn thủ đô, tắm máu nhà họ Tiêu!”
"Dùng thanh bảo đao Lang Đồ của anh, giết hết người nhà họ Tiêu, báo thù cho anh!"
"Hoàn thành ý nguyện chưa hoàn thành của anh!" "Không chết! Không dừng!"
Giọng nói trầm thấp, giọng điệu quyết tuyệt lẫm liệt, giống như lời thề đến từ địa ngục cửu u!
"Tìm được một thi thể!"
Đột nhiên lại có cao thủ của nhà họ Đoàn bơi lên mặt nước, hét lớn, sắc mặt của Đoàn Minh Triết và Sói Đồng khẽ thay đổi, ngẩng đầu nhìn lại. Mà lúc này, di động của Đoàn Minh Triết lại vang lên.
Lấy ra nhìn, là một dãy số lạ.
Ông không kiên nhẫn mà ấn nút nghe, điện thoại mới được kết nối, trong điện thoại liền truyền đến một giọng nói đầy lo âu của phụ nữ: "A lô. Xin hỏi ông là chủ của nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh, ông Đoàn Minh Triết đúng không?"
"Tôi tên là Tô Tử Lam, là hôn thế của Tiêu Nhất
Thiên..."
Chương 147: Sói Đồng khóc chảy máu, tìm xác trong sông Vận
Tác giả :
Văn Huy