Sói Vương Bất Bại
Chương 123: Cô gái đáng thương, sự thật tàn khốc
"Alo?"
Đỗ Tuyết Mai nhíu mày nói: “Cháu ở đó không? Có nghe thấy không?"
"Có, có nghe thấy ạ..."
Tô Tử Lam sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lặng lẽ nuốt nước miếng, căng thẳng sốt ruột, gật đầu nói: “Chào bà ngoại, cháu họ Tô, tên là Tô Tử Lam, đúng là đã đính hôn với Tiêu Nhất Thiên."
"Còn có một đứa con gái bốn tuổi..."
Mặc dù Tô Tử Lam vô cùng căng thẳng, nhưng mà vẫn giữ EQ, cô đoán nhất định Tiêu Nhất Thiên sẽ không nói "thân thế của Tô An Nhiên cho Đỗ Tuyết Mai, cho nên rất thông minh.
Chỉ nói có một đứa con gái bốn tuổi, nhưng không có chủ ngữ, không nói Tô An Nhiên là con gái của "cháu", hay là con gái của "chúng cháu".
Thiếu một chữ, ý nghĩa khác hoàn toàn.
Hai người trò chuyện khoảng năm phút, Tô Tử Lam sợ tới mức trán đổ mồ hôi, tim đập nhanh, hơn nữa mơ hồ dấy lên lo lắng.
Trước đây, cô vẫn luôn cho rằng Tiêu Nhất Thiên không có người thân, là một đứa trẻ mồ côi cho nên không suy nghĩ nhiều, mà bây giờ Tiêu Nhất Thiên lại có bà ngoại và ông ngoại, chỉ sợ không che giấu được "thân thế" của Tô An Nhiên quá lâu.
Đến lúc đó, một khi để Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn biết, Tô An Nhiên không phải con ruột của Tiêu Nhất Thiên, mà là con của cô và người đàn ông khác, thậm chí bản thân cô cũng không biết người đàn ông đó là ai.
Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn sẽ đồng ý chuyện hôn nhân của cô và Tiêu Nhất Thiên sao?
Trước khi đính hôn, dựa vào những tài liệu mà Tô Văn Việt điều tra được về Tiêu Nhất Thiên, tất cả mọi người kể cả bản thân Tô Tử Lam đều cảm thấy Tiêu Nhất Thiên không xứng với Tô Tử Lam.
Nhưng mà trải qua tiếp xúc trong mấy hôm nay, Tô Tử Lam dần nhận ra. Tiêu Nhất Thiên thật sự chẳng những không tệ giống như trong tài liệu điều tra mà hoàn toàn trái ngược, Tiêu Nhất Thiên vô cùng ưu tú.
Dáng người cường tráng, đẹp trai tuấn tú, tiêu tiền như nước, bản lĩnh phi thường, có can đảm, có quyết đoán, có trách nhiệm, đối xử với cô, đối xử với Tô An Nhiên, Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đều rất tốt.
Dường như phù hợp với "người chồng" trong mơ của bao nhiêu cô gái! Người đàn ông xuất sắc như vậy, cô có xứng đôi không?
Trong lúc vô tình, sâu trong lòng Tô Tử Lam đã hiện ra ý nương tựa Tiêu Nhất Thiên, mà Đỗ Tuyết Mai đột nhiên xuất hiện làm cô có cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Sợ hãi mất đi thứ gì đó...
Tô Tử Lam không biết, lúc cô đang trốn trong toilet ở bệnh viện miên man suy nghĩ, lo lắng sợ hãi vì "thân thế" của Tô An Nhiên, trong biệt thự Vân Đỉnh Thành phố Hồ Chí Minh, Tiêu Nhất Thiên đang giải thích "thân thế" của Tô An Nhiên với Đỗ Tuyết Mai cùng Đỗ Thiết Sơn!
“Tô Tử Lam, Tô Tử Lam..." . truyện ngôn tình
Đỗ Tuyết Mai trả điện thoại cho Tiêu Nhất Thiên, lầm nhẩm tên Tô Tử Lam mấy lần, sau đó quay đầu nhìn Đỗ Thiết Sơn, hỏi: “Ông nó, ông có cảm thấy, tên của cô gái này có hơi quen không?"
"Đúng là hơi quen."
Đỗ Thiết Sơn nhăn mày suy nghĩ một lát, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nói: "Đúng rồi! Hình như là con gái của nhà họ Tô, cháu gái của chủ tịch Tô Chí
Công tập đoàn Tô Doãn!"
"Năm năm trước, lúc truyền thông Sơn Trúc vẫn còn, tập đoàn Tô Doãn có qua lại làm ăn với chúng ta, tôi đã gặp cô gái đó mấy lần."
"Nhưng mà..."
Do dự một chút, Đỗ Thiết Sơn mới nói tiếp: "Sau này tôi nghe người ta nói, cô gái đó chưa kết hôn đã mang thai, sinh ra đứa con gái, lan truyền xôn xao khắp Thành phố Hải Phòng, nhưng vẫn không kết hôn."
"Tính thời gian, bây giờ con gái của cô gái đó cũng xấp xỉ bốn tuổi."
Bốn tuổi!
Nghe hai chữ này, Đỗ Tuyết Mai chợt giật mình, sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, hỏi: "Thiên, vừa nãy cháu nói, cháu có vợ, còn có một đứa con gái bốn tuổi!"
"Đứa con gái mà cháu nói, không phải là..."
Đỗ Tuyết Mai không dám nói ra câu tiếp theo, nếu thật sự như vậy, nói thật thì bà cụ khó có thể chấp nhận!
Dù sao cũng là phụ nữ, hơn nữa còn lớn tuổi nên suy nghĩ khá bảo thủ, chuyện chưa kết hôn đã có thai, với Đỗ Tuyết Mai mà nói là một loại hành động không giữ đạo đức.
Không thể lấy loại phụ nữ này!
"Đúng vậy!"
Nhưng mà Tiêu Nhất Thiên gật đầu không hề do dự, nghiêm túc nói: “Đứa con gái cháu nói, chính là đứa con gái mà Tử Lam chưa kết hôn đã sinh ra, con bé cũng họ Tô, tên là Tô An Nhiên, rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, cực kỳ đáng yêu."
"Nếu bà ngoại và ông ngoại thấy con bé, nhất định sẽ rất thích nó..."
Tiêu Nhất Thiên chưa nói xong.
"Không được!"
Đỗ Tuyết Mai quả quyết lắc đầu nói: “Như vậy nhất định không được!"
"Thiên, nếu cháu đã có cô gái mà mình thích, không có tình cảm với Lâm Hoa, không muốn cưới con bé, tuy bà ngoại không vui, nhưng cũng cố chấp nhận."
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà con không cưới Lâm Hoa, đi cưới một người phụ nữ đã có con, nếu trước đây cô ấy từng kết hôn, cho dù là kết hôn lần thứ hai thì bà ngoại cũng chấp nhận, nhưng chuyện chưa kết hôn đã mang thai, bà ngoại tuyệt đối không đồng ý!"
Thái độ của Đỗ Tuyết Mai vô cùng kiên quyết.
Dù sao năm năm trước nhà họ Đỗ cũng là họ lớn giàu có ở Đồ Sơn, Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai cũng từng là đại gia tung hoành trên thương trường, mặc dù bây giờ đã lớn tuổi, đã già rồi, không tranh đoạt gì, thờ ơ mọi thứ, nhưng một khi nhận ra sự thật, khí thế uy nghiêm trên người vẫn rất đáng sợ.
Sắc mặt của Lâm Hoa cũng thay đổi, sự thất vọng càng tăng lên, nói thầm trong lòng: "Tiêu Nhất Thiên thà cưới một người phụ nữ chưa kết hôn đã có thai, nuôi con của người khác, cũng không muốn ở bên mình sao?"
Đau lòng đến khó tả.
Bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, Lâm Hoa luôn rất tự ti, cho nên lúc Tiêu Nhất Thiên từ chối lời đề nghị của Đỗ Tuyết Mai vừa nãy, cô ta liền chủ động bào chữa cho Tiêu Nhất Thiên.
Bởi vì trong mắt cô ta, bản thân không xứng với Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên sẽ từ chối, cũng hợp tình hợp lý.
Mà bây giờ, lựa chọn của Tiêu Nhất Thiên lại đánh vào lòng tự ái nhỏ bé yếu đuối của cô ta, cô ta lặng lẽ cúi đầu, nước mắt không ngừng rưng rưng trong hốc mắt, lã chã chực khóc.
"Bà ngoại, bà đừng nóng giận, nghe cháu từ từ nói..."
Tiêu Nhất Thiên liếc mắt, vội nói: "Có chuyện bà không biết, thật ra An Nhiên không chỉ là con gái của Tử Lam, cũng là con gái của cháu, con gái ruột!"
"Cái gì?"
Câu nói này khiến cho sắc mặt vốn nghiêm túc của Đỗ Tuyết Mai lại thay
Đột nhiên giật mình.
Tiêu Nhất Thiên nhìn Đỗ Thiết Sơn, hỏi: “Ông ngoại, chuyện Tử Lam chưa kết hôn đã có thai trước đây, ông nghe người ta nói lúc nào?"
"Có lẽ..."
Đỗ Thiết Sơn cần thận suy nghĩ, nói: “Có lẽ là bốn năm rưỡi trước đây, lúc ấy cháu bị bắt vào tù, mẹ cháu về thủ đô rồi chết thảm ở trước cửa nhà họ Tiêu, ông cử người đến đó, chỉ đưa về một thi thể lạnh băng!"
Nhắc tới Đỗ Thanh Trúc, cho dù đã qua năm năm, Đỗ Thiết Sơn vẫn không kìm được nước mắt.
"Ngay sau đó, nhà cậu cháu bị những tên khốn Trần Nhân Trung, Lưu Thanh Chánh, Trương Phong Lâm hại chết! Truyền thông Sơn Trúc và biệt thự của nhọ Đỗ bị bọn họ chiếm đoạt!"
"Không bao lâu sau, chuyện con gái của nhà họ Tô chưa kết hôn đã có thai lan truyền ra ngoài, lúc ấy ông và bà ngoại của cháu quá đau lòng, cũng không đề ý."
Bốn năm rưỡi trước!
Cũng chính là nửa năm sau khi Tiêu Nhất Thiên vào tù!
Nửa năm đó, hẳn là bụng của Tô Tử Lam đã lớn, không che giấu được nữa?
Tiêu Nhất Thiên thở dài, hỏi tiếp: “Chằng lẽ ông ngoại không thấy, thời gian bốn năm rưỡi này, có điều kỳ lạ sao? Năm năm trước con bị những tên khốn đó hãm hại, tội danh là cưỡng gian!"
"Bốn năm rưỡi trước, đột nhiên truyền ra chuyện Tử Lam chưa kết hôn đã có thai!"
"Năm nay con gái của cô ấy lên bốn tuổi..."
Tiêu Nhất Thiên không nói rõ, nhưng từng từ từng chữ của anh, cho dù 08:400
Đỗ Thiết Sơn cùng Đỗ Tuyết Mai có không nhạy bén thế nào, cũng nhanh chóng hiểu được ý của anh, hai vợ chồng già trừng lớn mắt, nhìn nhau một cái, vẻ mặt khiếp sợ khó tin.
Lâm Hoa cũng bị lời nói của Tiêu Nhất Thiên dọa sợ!
Trước đây Lâm Hoa không biết nhiều về chuyện của nhà họ Đỗ và nhà họ Tiêu ở thủ đô. Cho nên cô ta kinh ngạc hơn Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai, sợ hãi nói: “Ý anh là, người đàn ông làm cô chủ của nhà họ Tô chưa kết hôn đã có thai, chính là anh?"
Đây cũng là điều mà Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai muốn hỏi!
"Phải, là tôi!"
Nhắc đến chuyện này, tất nhiên Tiêu Nhất Thiên sẽ không giấu giếm, nói đúng sự thật: "Đề hãm hại cháu, những tên khốn đó tìm một cô gái, sau khi gây mê đã đặt lên giường của cháu..."
"Trước khi bị bắt, cháu thấy được khuôn mặt của cô gái đó, chính là Tử
Lam!"
"Chính là cô gái đó sao?"
"Cô ấy vô tội, vì cháu mà bị liên lụy, thậm chí tới bây giờ, cô ấy cũng không biết rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao mình bỗng dưng mang thai, càng không biết bố ruột của An Nhiên là ai!" Nói đến tình cảm, Tiêu Nhất Thiên cũng hơi lòa nhòa nước mắt, hỏi: “Bà ngoại, ông ngoại, dì nhỏ, mọi người thấy có phải cháu nợ cô ấy một lời xin lỗi không? Nợ cô ấy một lời giải thích? Nợ cô ấy một người chồng? Nợ An Nhiên một người cha? Nợ mẹ con họ một gia đình?"
“Nếu bây giờ cháu đã ra ngoài, đã quay về, làm đàn ông, chẳng lẽ không nên đi trả những gì mình nợ?"
"Trách nhiệm của cháu, chẳng lẽ không nên để cháu gánh vác sao?"
Tiêu Nhất Thiên nói, từng câu từng chữ, tình ý chân thành!
Truyền vào tai đám người Đỗ Tuyết Mai, giống như sấm sét đánh giữa trời quang khiến bọn họ kinh ngạc, khiến bọn họ chấn động, càng khiến bọn họ đau buồn!
Vẫn là câu nói đó!
Đều là phụ nữ, những uất ức đau khổ, gánh vác áp lực nặng nề, nghe lời châm chọc mia mai, nhìn người ta khinh bỉ xem thường mà Tô Tử Lam phải chịu đựng năm năm qua, Đỗ Tuyết Mai cũng có thể đồng cảm!
Dù sao, năm năm qua, nhà họ Đỗ sa sút nghèo túng, hai vợ chồng già bọn họ cũng thấy quá nhiều ánh mắt lạnh lùng và chế giễu, thậm chí là ức hiếp!
Chờ Tiêu Nhất Thiên nói hết, Đỗ Tuyết Mai đã khóc thành hàng.
Năm phút!
Qua khoảng năm phút, cảm xúc của Đỗ Tuyết Mai mới dần ổn định, giơ tay lau mắt, ngẩng đầu, đôi mắt hơi sưng đỏ nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, gật đầu nói: “Thiên, cháu nói rất đúng!"
"Tử Lam là cô gái đáng thương, con bé vô tội, bị liên lụy vì chúng ta, không phải một mình cháu nợ con bé, mà là nhà họ Đỗ chúng ta, cả nhà họ Tiêu ở thủ đô nữa, tất cả chúng ta đều nợ con bé một câu xin lỗi và một lời giải thích!"
"Cháu cũng làm đúng!"
"Đó là trách nhiệm của cháu, cháu phải dũng cảm gánh vác, cho hai mẹ con họ một gia đình!"
"Bà ngoại và ông ngoại, cả dì nhỏ của cháu, đều ủng hộ cháu!"
Giọng nói của Đỗ Tuyết Mai hơi nghẹn ngào: "Sau khi về Thành phố Hải Phòng, dẫn Tử Lam và An Nhiên đến gặp bà ngoại và ông ngoại, những gì mà nhà họ Đỗ chúng ta nợ mẹ con họ, bà ngoại và ông ngoại trả với cháu, cùng bù đắp cho mẹ con họ."
"Hu hu..."
Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng!
Chỉ trách sự thật năm năm trước thật sự quá tàn khốc!
Một cuộc mưu tính, huỷ hoại hạnh phúc của hai nhà, chỉ còn nợ chưa trà, hận thù chưa giải quyết!
"Bà ngoại yên tâm, cháu biết rồi!"
Tiêu Nhất Thiên gật đầu, một câu hai nghĩa, nợ, cháu sẽ trả! Thù, cháu cũng sẽ báo!
...
8 giờ tối.
Trong nhà chính của biệt thự nhà họ Lâm ở Thành phố Hồ Chí Minh, ánh đèn sáng trưng.
Lâm Thanh Uyên, Lâm Điện Thần, còn có mấy người nòng cốt của nhà họ Lâm, cả đều ở đây, một bảo vệ của nhà họ Lâm cung kính đứng trước mặt mấy người, đang báo cáo lại những gì thăm dò được về tình hình cuộc chiến bên biệt thự nhà họ Triệu.
Đỗ Tuyết Mai nhíu mày nói: “Cháu ở đó không? Có nghe thấy không?"
"Có, có nghe thấy ạ..."
Tô Tử Lam sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lặng lẽ nuốt nước miếng, căng thẳng sốt ruột, gật đầu nói: “Chào bà ngoại, cháu họ Tô, tên là Tô Tử Lam, đúng là đã đính hôn với Tiêu Nhất Thiên."
"Còn có một đứa con gái bốn tuổi..."
Mặc dù Tô Tử Lam vô cùng căng thẳng, nhưng mà vẫn giữ EQ, cô đoán nhất định Tiêu Nhất Thiên sẽ không nói "thân thế của Tô An Nhiên cho Đỗ Tuyết Mai, cho nên rất thông minh.
Chỉ nói có một đứa con gái bốn tuổi, nhưng không có chủ ngữ, không nói Tô An Nhiên là con gái của "cháu", hay là con gái của "chúng cháu".
Thiếu một chữ, ý nghĩa khác hoàn toàn.
Hai người trò chuyện khoảng năm phút, Tô Tử Lam sợ tới mức trán đổ mồ hôi, tim đập nhanh, hơn nữa mơ hồ dấy lên lo lắng.
Trước đây, cô vẫn luôn cho rằng Tiêu Nhất Thiên không có người thân, là một đứa trẻ mồ côi cho nên không suy nghĩ nhiều, mà bây giờ Tiêu Nhất Thiên lại có bà ngoại và ông ngoại, chỉ sợ không che giấu được "thân thế" của Tô An Nhiên quá lâu.
Đến lúc đó, một khi để Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn biết, Tô An Nhiên không phải con ruột của Tiêu Nhất Thiên, mà là con của cô và người đàn ông khác, thậm chí bản thân cô cũng không biết người đàn ông đó là ai.
Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn sẽ đồng ý chuyện hôn nhân của cô và Tiêu Nhất Thiên sao?
Trước khi đính hôn, dựa vào những tài liệu mà Tô Văn Việt điều tra được về Tiêu Nhất Thiên, tất cả mọi người kể cả bản thân Tô Tử Lam đều cảm thấy Tiêu Nhất Thiên không xứng với Tô Tử Lam.
Nhưng mà trải qua tiếp xúc trong mấy hôm nay, Tô Tử Lam dần nhận ra. Tiêu Nhất Thiên thật sự chẳng những không tệ giống như trong tài liệu điều tra mà hoàn toàn trái ngược, Tiêu Nhất Thiên vô cùng ưu tú.
Dáng người cường tráng, đẹp trai tuấn tú, tiêu tiền như nước, bản lĩnh phi thường, có can đảm, có quyết đoán, có trách nhiệm, đối xử với cô, đối xử với Tô An Nhiên, Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đều rất tốt.
Dường như phù hợp với "người chồng" trong mơ của bao nhiêu cô gái! Người đàn ông xuất sắc như vậy, cô có xứng đôi không?
Trong lúc vô tình, sâu trong lòng Tô Tử Lam đã hiện ra ý nương tựa Tiêu Nhất Thiên, mà Đỗ Tuyết Mai đột nhiên xuất hiện làm cô có cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Sợ hãi mất đi thứ gì đó...
Tô Tử Lam không biết, lúc cô đang trốn trong toilet ở bệnh viện miên man suy nghĩ, lo lắng sợ hãi vì "thân thế" của Tô An Nhiên, trong biệt thự Vân Đỉnh Thành phố Hồ Chí Minh, Tiêu Nhất Thiên đang giải thích "thân thế" của Tô An Nhiên với Đỗ Tuyết Mai cùng Đỗ Thiết Sơn!
“Tô Tử Lam, Tô Tử Lam..." . truyện ngôn tình
Đỗ Tuyết Mai trả điện thoại cho Tiêu Nhất Thiên, lầm nhẩm tên Tô Tử Lam mấy lần, sau đó quay đầu nhìn Đỗ Thiết Sơn, hỏi: “Ông nó, ông có cảm thấy, tên của cô gái này có hơi quen không?"
"Đúng là hơi quen."
Đỗ Thiết Sơn nhăn mày suy nghĩ một lát, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nói: "Đúng rồi! Hình như là con gái của nhà họ Tô, cháu gái của chủ tịch Tô Chí
Công tập đoàn Tô Doãn!"
"Năm năm trước, lúc truyền thông Sơn Trúc vẫn còn, tập đoàn Tô Doãn có qua lại làm ăn với chúng ta, tôi đã gặp cô gái đó mấy lần."
"Nhưng mà..."
Do dự một chút, Đỗ Thiết Sơn mới nói tiếp: "Sau này tôi nghe người ta nói, cô gái đó chưa kết hôn đã mang thai, sinh ra đứa con gái, lan truyền xôn xao khắp Thành phố Hải Phòng, nhưng vẫn không kết hôn."
"Tính thời gian, bây giờ con gái của cô gái đó cũng xấp xỉ bốn tuổi."
Bốn tuổi!
Nghe hai chữ này, Đỗ Tuyết Mai chợt giật mình, sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, hỏi: "Thiên, vừa nãy cháu nói, cháu có vợ, còn có một đứa con gái bốn tuổi!"
"Đứa con gái mà cháu nói, không phải là..."
Đỗ Tuyết Mai không dám nói ra câu tiếp theo, nếu thật sự như vậy, nói thật thì bà cụ khó có thể chấp nhận!
Dù sao cũng là phụ nữ, hơn nữa còn lớn tuổi nên suy nghĩ khá bảo thủ, chuyện chưa kết hôn đã có thai, với Đỗ Tuyết Mai mà nói là một loại hành động không giữ đạo đức.
Không thể lấy loại phụ nữ này!
"Đúng vậy!"
Nhưng mà Tiêu Nhất Thiên gật đầu không hề do dự, nghiêm túc nói: “Đứa con gái cháu nói, chính là đứa con gái mà Tử Lam chưa kết hôn đã sinh ra, con bé cũng họ Tô, tên là Tô An Nhiên, rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, cực kỳ đáng yêu."
"Nếu bà ngoại và ông ngoại thấy con bé, nhất định sẽ rất thích nó..."
Tiêu Nhất Thiên chưa nói xong.
"Không được!"
Đỗ Tuyết Mai quả quyết lắc đầu nói: “Như vậy nhất định không được!"
"Thiên, nếu cháu đã có cô gái mà mình thích, không có tình cảm với Lâm Hoa, không muốn cưới con bé, tuy bà ngoại không vui, nhưng cũng cố chấp nhận."
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà con không cưới Lâm Hoa, đi cưới một người phụ nữ đã có con, nếu trước đây cô ấy từng kết hôn, cho dù là kết hôn lần thứ hai thì bà ngoại cũng chấp nhận, nhưng chuyện chưa kết hôn đã mang thai, bà ngoại tuyệt đối không đồng ý!"
Thái độ của Đỗ Tuyết Mai vô cùng kiên quyết.
Dù sao năm năm trước nhà họ Đỗ cũng là họ lớn giàu có ở Đồ Sơn, Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai cũng từng là đại gia tung hoành trên thương trường, mặc dù bây giờ đã lớn tuổi, đã già rồi, không tranh đoạt gì, thờ ơ mọi thứ, nhưng một khi nhận ra sự thật, khí thế uy nghiêm trên người vẫn rất đáng sợ.
Sắc mặt của Lâm Hoa cũng thay đổi, sự thất vọng càng tăng lên, nói thầm trong lòng: "Tiêu Nhất Thiên thà cưới một người phụ nữ chưa kết hôn đã có thai, nuôi con của người khác, cũng không muốn ở bên mình sao?"
Đau lòng đến khó tả.
Bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, Lâm Hoa luôn rất tự ti, cho nên lúc Tiêu Nhất Thiên từ chối lời đề nghị của Đỗ Tuyết Mai vừa nãy, cô ta liền chủ động bào chữa cho Tiêu Nhất Thiên.
Bởi vì trong mắt cô ta, bản thân không xứng với Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên sẽ từ chối, cũng hợp tình hợp lý.
Mà bây giờ, lựa chọn của Tiêu Nhất Thiên lại đánh vào lòng tự ái nhỏ bé yếu đuối của cô ta, cô ta lặng lẽ cúi đầu, nước mắt không ngừng rưng rưng trong hốc mắt, lã chã chực khóc.
"Bà ngoại, bà đừng nóng giận, nghe cháu từ từ nói..."
Tiêu Nhất Thiên liếc mắt, vội nói: "Có chuyện bà không biết, thật ra An Nhiên không chỉ là con gái của Tử Lam, cũng là con gái của cháu, con gái ruột!"
"Cái gì?"
Câu nói này khiến cho sắc mặt vốn nghiêm túc của Đỗ Tuyết Mai lại thay
Đột nhiên giật mình.
Tiêu Nhất Thiên nhìn Đỗ Thiết Sơn, hỏi: “Ông ngoại, chuyện Tử Lam chưa kết hôn đã có thai trước đây, ông nghe người ta nói lúc nào?"
"Có lẽ..."
Đỗ Thiết Sơn cần thận suy nghĩ, nói: “Có lẽ là bốn năm rưỡi trước đây, lúc ấy cháu bị bắt vào tù, mẹ cháu về thủ đô rồi chết thảm ở trước cửa nhà họ Tiêu, ông cử người đến đó, chỉ đưa về một thi thể lạnh băng!"
Nhắc tới Đỗ Thanh Trúc, cho dù đã qua năm năm, Đỗ Thiết Sơn vẫn không kìm được nước mắt.
"Ngay sau đó, nhà cậu cháu bị những tên khốn Trần Nhân Trung, Lưu Thanh Chánh, Trương Phong Lâm hại chết! Truyền thông Sơn Trúc và biệt thự của nhọ Đỗ bị bọn họ chiếm đoạt!"
"Không bao lâu sau, chuyện con gái của nhà họ Tô chưa kết hôn đã có thai lan truyền ra ngoài, lúc ấy ông và bà ngoại của cháu quá đau lòng, cũng không đề ý."
Bốn năm rưỡi trước!
Cũng chính là nửa năm sau khi Tiêu Nhất Thiên vào tù!
Nửa năm đó, hẳn là bụng của Tô Tử Lam đã lớn, không che giấu được nữa?
Tiêu Nhất Thiên thở dài, hỏi tiếp: “Chằng lẽ ông ngoại không thấy, thời gian bốn năm rưỡi này, có điều kỳ lạ sao? Năm năm trước con bị những tên khốn đó hãm hại, tội danh là cưỡng gian!"
"Bốn năm rưỡi trước, đột nhiên truyền ra chuyện Tử Lam chưa kết hôn đã có thai!"
"Năm nay con gái của cô ấy lên bốn tuổi..."
Tiêu Nhất Thiên không nói rõ, nhưng từng từ từng chữ của anh, cho dù 08:400
Đỗ Thiết Sơn cùng Đỗ Tuyết Mai có không nhạy bén thế nào, cũng nhanh chóng hiểu được ý của anh, hai vợ chồng già trừng lớn mắt, nhìn nhau một cái, vẻ mặt khiếp sợ khó tin.
Lâm Hoa cũng bị lời nói của Tiêu Nhất Thiên dọa sợ!
Trước đây Lâm Hoa không biết nhiều về chuyện của nhà họ Đỗ và nhà họ Tiêu ở thủ đô. Cho nên cô ta kinh ngạc hơn Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai, sợ hãi nói: “Ý anh là, người đàn ông làm cô chủ của nhà họ Tô chưa kết hôn đã có thai, chính là anh?"
Đây cũng là điều mà Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai muốn hỏi!
"Phải, là tôi!"
Nhắc đến chuyện này, tất nhiên Tiêu Nhất Thiên sẽ không giấu giếm, nói đúng sự thật: "Đề hãm hại cháu, những tên khốn đó tìm một cô gái, sau khi gây mê đã đặt lên giường của cháu..."
"Trước khi bị bắt, cháu thấy được khuôn mặt của cô gái đó, chính là Tử
Lam!"
"Chính là cô gái đó sao?"
"Cô ấy vô tội, vì cháu mà bị liên lụy, thậm chí tới bây giờ, cô ấy cũng không biết rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao mình bỗng dưng mang thai, càng không biết bố ruột của An Nhiên là ai!" Nói đến tình cảm, Tiêu Nhất Thiên cũng hơi lòa nhòa nước mắt, hỏi: “Bà ngoại, ông ngoại, dì nhỏ, mọi người thấy có phải cháu nợ cô ấy một lời xin lỗi không? Nợ cô ấy một lời giải thích? Nợ cô ấy một người chồng? Nợ An Nhiên một người cha? Nợ mẹ con họ một gia đình?"
“Nếu bây giờ cháu đã ra ngoài, đã quay về, làm đàn ông, chẳng lẽ không nên đi trả những gì mình nợ?"
"Trách nhiệm của cháu, chẳng lẽ không nên để cháu gánh vác sao?"
Tiêu Nhất Thiên nói, từng câu từng chữ, tình ý chân thành!
Truyền vào tai đám người Đỗ Tuyết Mai, giống như sấm sét đánh giữa trời quang khiến bọn họ kinh ngạc, khiến bọn họ chấn động, càng khiến bọn họ đau buồn!
Vẫn là câu nói đó!
Đều là phụ nữ, những uất ức đau khổ, gánh vác áp lực nặng nề, nghe lời châm chọc mia mai, nhìn người ta khinh bỉ xem thường mà Tô Tử Lam phải chịu đựng năm năm qua, Đỗ Tuyết Mai cũng có thể đồng cảm!
Dù sao, năm năm qua, nhà họ Đỗ sa sút nghèo túng, hai vợ chồng già bọn họ cũng thấy quá nhiều ánh mắt lạnh lùng và chế giễu, thậm chí là ức hiếp!
Chờ Tiêu Nhất Thiên nói hết, Đỗ Tuyết Mai đã khóc thành hàng.
Năm phút!
Qua khoảng năm phút, cảm xúc của Đỗ Tuyết Mai mới dần ổn định, giơ tay lau mắt, ngẩng đầu, đôi mắt hơi sưng đỏ nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, gật đầu nói: “Thiên, cháu nói rất đúng!"
"Tử Lam là cô gái đáng thương, con bé vô tội, bị liên lụy vì chúng ta, không phải một mình cháu nợ con bé, mà là nhà họ Đỗ chúng ta, cả nhà họ Tiêu ở thủ đô nữa, tất cả chúng ta đều nợ con bé một câu xin lỗi và một lời giải thích!"
"Cháu cũng làm đúng!"
"Đó là trách nhiệm của cháu, cháu phải dũng cảm gánh vác, cho hai mẹ con họ một gia đình!"
"Bà ngoại và ông ngoại, cả dì nhỏ của cháu, đều ủng hộ cháu!"
Giọng nói của Đỗ Tuyết Mai hơi nghẹn ngào: "Sau khi về Thành phố Hải Phòng, dẫn Tử Lam và An Nhiên đến gặp bà ngoại và ông ngoại, những gì mà nhà họ Đỗ chúng ta nợ mẹ con họ, bà ngoại và ông ngoại trả với cháu, cùng bù đắp cho mẹ con họ."
"Hu hu..."
Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng!
Chỉ trách sự thật năm năm trước thật sự quá tàn khốc!
Một cuộc mưu tính, huỷ hoại hạnh phúc của hai nhà, chỉ còn nợ chưa trà, hận thù chưa giải quyết!
"Bà ngoại yên tâm, cháu biết rồi!"
Tiêu Nhất Thiên gật đầu, một câu hai nghĩa, nợ, cháu sẽ trả! Thù, cháu cũng sẽ báo!
...
8 giờ tối.
Trong nhà chính của biệt thự nhà họ Lâm ở Thành phố Hồ Chí Minh, ánh đèn sáng trưng.
Lâm Thanh Uyên, Lâm Điện Thần, còn có mấy người nòng cốt của nhà họ Lâm, cả đều ở đây, một bảo vệ của nhà họ Lâm cung kính đứng trước mặt mấy người, đang báo cáo lại những gì thăm dò được về tình hình cuộc chiến bên biệt thự nhà họ Triệu.
Tác giả :
Văn Huy