Sói Vương Bất Bại
Chương 119: Bây giờ, ông còn thấy mình rất mạnh nữa không
"Nhất Thiên!"
Đoàn Minh Triết luôn chú ý tới bên này, thấy vậy ông hoảng hốt gọi thành tiếng, dưới cơn tức giận, nội kình trong cơ thể bắn ra, Keng! Keng! Keng, ông chém lui đám cao thủ nhà họ Triệu!
Xoet!
Đao thứ tư, một nhát chém đứt đôi tên cao thủ kia thành hai mảnh!
Tên đó bị giết ngay tại chỗ!
Cả quá trình, chỉ ngắn ngủi khoảng vài phút, vô cùng ngắn, nhưng mà, đối với tình thế trước mắt mà nói, lại là quá dài, không thể kịp lúc đến cứu
Tiêu Nhất Thiên!
Điều mà Tiêu Nhất Thiên có thể làm là tự cứu mình!
Dường như, ngay lúc ông già kia truyền ám kình vào trường thương, Tiêu Nhất Thiên nâng tay trái lên, nắm chặt lấy trường thương hàn thiết, sau đó truyền ám kình của mình vào.
Chỉ có hai phương thức để cao thủ ám cảnh giải phóng ám kình trong cơ
thể!
Hoặc là trong lúc tức giận, ám kình trong cơ thể sẽ không có quy luật mà phóng ra khắp tứ phương, sức mạnh vô hình ấy có thể tạo ra những trận gió, thực lực càng mạnh, gió sẽ càng lớn.
Phương pháp này thích hợp tấn công đa mục tiêu!
Ví dụ trước đó, một đánh trăm, bị kẹp giữa hơn trăm người, Tiêu Nhất Thiên chỉ cần hét lớn, gió thổi tới, nhất thời những cao thủ dưới Ám cảnh trung kì đều bị bật ra xa!
Còn một phương pháp nữa, chính là truyền nội kình vào trong vũ khí, biến
nó trở thành thần binh lợi khí cùng chiến đấu, tựa như dồn hết sức gió vào
một chỗ tấn công từng điểm một, uy lực vô cùng lớn!
Mà phương pháp này chỉ thích hợp đánh đơn mục tiêu!
Ví dụ như hiện tại!
Sau khi lão quái nhân kia một nhát đâm xuyên bả vai Tiêu Nhất Thiên, nhưng lại không ngay tức khắc rút trường thương hàn thiết ra tiếp tục tấn công, mà truyền nội kình vào trường thương hàn thiết, bởi ông ta muốn mượn sự trợ giúp của thần binh lợi khí khiến nội kình của mình truyền vào trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên, sau đó khiến Tiêu Nhất Thiên tự nổ mà chết, tan xương nát thịt!
Tiêu Nhất Thiên dĩ nhiên là sẽ không để ông ta đạt được mục đích!
Vì vậy, đã xuất hiện cảnh tượng trước mắt, lão quái nhân kia cầm chuôi trường thương, Tiêu Nhất Thiên cầm chắc trường thương, hai người không ngừng truyền ám kình vào trong, đấu ám kình, đây là một loại đọ sức với trình độ cao hơn.
Trong trường hợp này, cũng giống như chơi trò thổi bóng, đặt một quả bóng vào ống thủy tinh dài, anh ở đầu kia thổi, tôi ở đầu này thổi, ai thổi mạnh hơn quả cầu sẽ chạy đến bên người thổi yếu hơn.
Trường thương hàn thiết cũng giống như cái ống thủy tinh, mặc dù bên trong không có quả cầu, chỉ là thổi không khí, bởi Tiêu Nhất Thiên và lão quái nhân kia đang sử dụng ám kình để chèn ép đối phương, ai có ám kình yếu hơn sẽ bị người có ám kình mạnh hơn ép lùi lại, ám kình sẽ thông qua trường thương hàn thiết mà khiến đối phương bị thương, thậm chí là chết!
"Muốn đấu nội kình với tôi?"
Lão quái nhân trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, vẻ mặt hiện lên sự khinh thường, hừ một tiếng, ông ta nói: "Châu chấu đá xe, không biết trời cao đất
dày, năm mươi năm trước tôi đã bước vào được cảnh giới viên mãn, nền tảng đã vững, còn cậu chỉ là một tên nhóc, dám đấu với tôi?"
Hơn nữa, Tiêu Nhất Thiên bây giờ đang bị thương nặng!
Nói xong, lão quái nhân kia đưa nốt tay còn lại lên, hai tay nắm chặt lấy trường thương, rót thêm ám kình của mình vào!
"Không thử một lần, làm sao biết là được hay không?"
Tiêu Nhất Thiên hừ một tiếng, không hề giảm bớt ám kình, anh nhấc tay còn lại lên nắm chặt lấy trường thương, không ngừng truyền ám kình vào!
Ám kình vô hình, mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng mà khi Tiêu Nhất Thiên và ông già kia cùng lúc tăng thêm ám kình, trường thương hàn thiết đột nhiên phát lên một tiếng leng keng.
Tại sao toàn bộ cao thủ Ám cảnh đều sẽ lựa chọn binh khí được tạo bằng hàn thiết, bởi vì chỉ có độ cứng của hàn thiết mới có thể chịu được sự ăn mòn của ám kình.
Mà hiện tại, trường thương hàn thiết đang có dấu hiệu chịu không nổi rồi!
Hai Ám cảnh viên mãn cùng truyền nội kình của mình vào, ám kình mạnh mẽ vậy, sao mà chịu nổi chứ?
Leng keng! Leng keng!
Âm thanh nhỏ ấy càng ngày càng dày, mặc dù không lớn, nhưng lại khiến con người ta kinh hãi, đó là hàn thiết đấy, chém sắt như chém bùn, trong tất cả các loại nguyên liệu để chế tạo binh khí thì hàn thiết là loại có độ cứng và độ bền cao nhất!
Mười giây sau
Keng!
Đột nhiên, ở vị trí hai ám kình gặp nhau, một âm thanh khiến người ta định tại nhức óc vang lên, đồng tử lão quái nhân co lại, chỉ thấy trụ của trường thương hàn thiết có vết nứt!
Trường thương hàn thiết bị hai nội lực mạnh mẽ cùng rót vào, khiến nó
bắt đầu nứt ra!
13:36
3/8Sói Vương Bất Bại)
"Làm sao... làm sao có thể!!!"
Miệng lão quái nhân méo xẹo, trong lòng như sóng cuộn biển gầm, trình độ ám kình của Tiêu Nhất Thiên lại mạnh mẽ đến vậy, đã vượt xa suy nghĩ của ông, đã bị thương nặng mà còn có ám kình như vậy, vậy thì, nếu như Tiêu Nhất Thiên không bị thương, vậy chả phải sẽ đánh bại ông ta sao?
Đã ngần này tuổi, từng gặp qua rất nhiều tình huống, nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp tình huống như Tiêu Nhất Thiên!
Nếu như nói, ông ta là một lão quái nhân, vậy thì Tiêu Nhất Thiên tuyệt đối là một quái nhân nhỏ!
Keng! Keng! Keng....
Trong lúc ông già đang mải suy nghĩ, tiếng đinh tai kia lại vang lên, vết nứt trên trường thương hàn thiết càng lan rộng như mạng nhện vậy, nhanh chóng lan ra.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng trường thương hàn thiết sẽ vỡ vụn ngay ở
đây!
"Bây giờ, ông còn thấy mình rất mạnh nữa không?"
Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn lão quái nhân, trên miệng còn dính chút máu, hỏi một câu.
Ông ta... rất mạnh sao?
Lão quái nhân ép xuống sự kinh ngạc trong lòng, hừ nói: “Tôi thừa nhận, tôi đánh giá cậu quá thấp, nhưng tiếc rằng, cậu bây giờ cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, cũng không thể thoát được cái chết đâu."
Tiếp theo đó, lão quái nhân đổi chiến lược!
Không đấu nội kình với Tiêu Nhất Thiên nữa, hai tay cầm chặt đuôi thương, mạnh mẽ đẩy về phía trước, trường thương bỗng trở thành một mũi tên, bay xuyên qua vai trái của Tiêu Nhất Thiên, trực tiếp bay ra đằng sau!
Xoet...
Trường thương hàn thiết dài chừng hai mét, bay xuyên qua bả vai của Tiêu Nhất Thiên, khi bay lên khoảng ba mét, toàn bộ cây trường thương đều
đâm xuyên bả vai Tiêu Nhất Thiên ướt đẫm máu, bay lên không trung sau đó rơi vào hồ nước, lúc này Tiêu Nhất Thiên cũng quỳ một chân xuống, bả vai có một lỗ hồng đang chảy đầy máu!
"Nhất Thiên!"
"Cậu Tiêu!"
Đoàn Minh Triết và bác Phúc đều hoàng sợ kêu ra tiếng, biết rõ là không phải là đối thủ của ông già kia, nhưng không hẹn mà cùng xông lên, trong tay cầm thiết đao, điên cuồng chém tới phía ông già kia.
Không phải vì cái gì khác, chỉ là vì giúp Tiêu Nhất Thiên có chút thời gian.
"Muốn chết!"
Lão quái nhân kia hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường, thậm chí lười chẳng muốn quay đầu nhìn Đoàn Minh Triết và bác Phúc đang lao tới, hai tay giơ ra, mỗi, bắt được một cách chính xác Đoàn Minh Triết và bác Phúc. Thiết đao rơi
xuống.
Sau đó, đạp một cái vô cùng mạnh mẽ!
Phịch, phịch...
Đoàn Minh Triết và bác Phúc đều là Ám cảnh trung kì, đối mặt với cao thủ Ám cảnh viên mãn, như trứng chọi với đá, bị đạp bay ra ngoài, chẳng thể tiến gần ông già kia.
Âm!
Tiếp theo, Tiêu Nhất Thiên ngẩng đầu, lấy lực nhảy lên phi tới như một con báo hung dữ, nhảy lên cao khoảng hai ba mét, sau đó nắm chặt lấy tay, bàn tay chứa đầy nội kình, đấm mạnh vào lão quái nhân kia.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Đây là chiêu thứ chín!"
"Hừ, thiêu thân lao đầu vào lửa, từ tìm đường chết!"
Vẻ mặt ông ta vẫn đầy khinh thường, nhưng mà, đối mặt với một quyền dồn toàn sức lực này của Tiêu Nhất Thiên, ông ta nhếch miệng, nhưng trong lòng không dám thả lỏng.
Nhấc tay lên cũng dồn toàn lực, đấm một đấm về hướng Tiêu Nhất Thiên.
Bùm!
Cú đấm của Tiêu Nhất Thiên vẫn còn chưa tới, đột nhiên một quyền hư ảo bỗng xuất hiện, dường như là ám kình của Tiêu Nhất Thiên tạo ra, trước tiên
đập vào ông ta.
"Đây, đây là..."
Chỉ là một ảo ảnh, vậy mà khiến tay của ông ta run rẩy!
Tiếp theo đó, một quyền của Tiêu Nhất Thiên đánh tới!
Bùm!
Lại một tiếng nồ vang lên, nắm đấm của hai người gặp nhau, tiếp theo là tiếng rắc rắc của âm thanh xương bị nứt, Phạm Đức Thành và bác Phúc, Đoàn Minh Triết và Triệu Lâm Hùng, đều trợn tròn mắt nhìn, không dám bỏ sót một chi tiết nào. Ánh mắt dõi theo từng chuyển động.
Bọn họ đều biết, một cú đấm này của Tiêu Nhất Thiên và lão quái nhân sẽ phân thắng bại!
Thậm chí là biết ai sống ai chết!
"A!"
Trong nháy mắt, trong đó truyền ra một tiếng kêu thảm thiết phá tan sự im lặng, sau đó, một thân ảnh lùi ra sau, phun ra một ngụm máu, ngã xuống cách đó mười mét, vô cùng chật vật.
Đó là lão quái nhân kia!
Trái tim của tất cả mọi người đều run rẩy, vô thức quay đầu nhìn lão quái nhân bị Tiêu Nhất Thiên một đấm đánh bay, chỉ thấy ông ta cả mặt đỏ hồng, gân xanh không ngừng nổi lên, cách tay ban nãy đấm một đấm cùng Tiêu Nhất Thiên đã nát bét máu me be bét, như thể tắm qua máu vậy.
Thảm không nỡ nhìn!
Sốc vô cùng!
Tiêu Nhất Thiên...
13:36
6/8(Sói Vương Bất Bại)
Thế mà lại thắng?
Dù rất hy vọng Tiêu Nhất Thiên thắng, nhưng mà, khi kết quả hiện ra trước mắt, thật sự khiến Đoàn Minh Triết và bác Phúc không thể tin được, hai người vẫn không hiểu, Tiêu Nhất Thiên bị thương nặng đến vậy, làm sao mà có thể thắng được?
Động tác của Tiêu Nhất Thiên và ông già kia quá nhanh, nhanh đến mức
cao thủ Ám cảnh trung kỳ cũng không nhìn rõ!
Nhưng kết quả, đã hiện ra trước mắt!
"Đây... đây... Chuyện này..." . Truyện Hài Hước
Triệu Lâm Hùng đứng trước cửa tòa nhà chính, sắc mặt xám như tro tàn, đường đường là sao thủ Ám cảnh trung kỳ, suýt chút nữa là bị dọa cho tè ra quần, làm sao mà dám ở lại?
Không quan tâm nhiều nữa, xoay người chạy!
Mạng mới là quan trọng nhất!
"Bây giờ mới chạy?"
Tiêu Nhất Thiên liếc mắt nhìn Triệu Lâm Hùng, hừ một tiếng, nói: “Muộn
rồi!"
Anh đá một cái, một thanh thiết đao bay lên như phi tiêu xé gió bay về hướng Triệu Lâm Hùng đang chạy, thanh đao đâm xuyên qua.
Phập!
Thanh đao ghim Triệu Lâm Hùng lên trên tường...!
Lợi dụng cơ hội này ông già phản ứng y như Triệu Lâm Hùng, ông ta nhịn
đau đứng dậy, xoay người dùng tốc độ cực nhanh chạy tới cổng biệt thự nhà
họ Triệu.
Dù bị thương, nhưng tốc độ của ông ta cũng nhanh hơn Triệu Lâm Hùng
mấy lần!
Chạy được khoảng chục mét, ông ta nói: "Tiêu Nhất Thiên, quả nhiên cậu vẫn luôn giấu thực lực của mình, cái gì mà xuất ngũ, chẳng qua cũng chỉ là
lừa người mà thôi!"
"Hôm nay, cậu không giết tôi, sau này, cậu nhất định chết không toàn
thây!"
Xoet!
Trả lời ông ta là một thanh đao bay tới...
Đoàn Minh Triết luôn chú ý tới bên này, thấy vậy ông hoảng hốt gọi thành tiếng, dưới cơn tức giận, nội kình trong cơ thể bắn ra, Keng! Keng! Keng, ông chém lui đám cao thủ nhà họ Triệu!
Xoet!
Đao thứ tư, một nhát chém đứt đôi tên cao thủ kia thành hai mảnh!
Tên đó bị giết ngay tại chỗ!
Cả quá trình, chỉ ngắn ngủi khoảng vài phút, vô cùng ngắn, nhưng mà, đối với tình thế trước mắt mà nói, lại là quá dài, không thể kịp lúc đến cứu
Tiêu Nhất Thiên!
Điều mà Tiêu Nhất Thiên có thể làm là tự cứu mình!
Dường như, ngay lúc ông già kia truyền ám kình vào trường thương, Tiêu Nhất Thiên nâng tay trái lên, nắm chặt lấy trường thương hàn thiết, sau đó truyền ám kình của mình vào.
Chỉ có hai phương thức để cao thủ ám cảnh giải phóng ám kình trong cơ
thể!
Hoặc là trong lúc tức giận, ám kình trong cơ thể sẽ không có quy luật mà phóng ra khắp tứ phương, sức mạnh vô hình ấy có thể tạo ra những trận gió, thực lực càng mạnh, gió sẽ càng lớn.
Phương pháp này thích hợp tấn công đa mục tiêu!
Ví dụ trước đó, một đánh trăm, bị kẹp giữa hơn trăm người, Tiêu Nhất Thiên chỉ cần hét lớn, gió thổi tới, nhất thời những cao thủ dưới Ám cảnh trung kì đều bị bật ra xa!
Còn một phương pháp nữa, chính là truyền nội kình vào trong vũ khí, biến
nó trở thành thần binh lợi khí cùng chiến đấu, tựa như dồn hết sức gió vào
một chỗ tấn công từng điểm một, uy lực vô cùng lớn!
Mà phương pháp này chỉ thích hợp đánh đơn mục tiêu!
Ví dụ như hiện tại!
Sau khi lão quái nhân kia một nhát đâm xuyên bả vai Tiêu Nhất Thiên, nhưng lại không ngay tức khắc rút trường thương hàn thiết ra tiếp tục tấn công, mà truyền nội kình vào trường thương hàn thiết, bởi ông ta muốn mượn sự trợ giúp của thần binh lợi khí khiến nội kình của mình truyền vào trong cơ thể Tiêu Nhất Thiên, sau đó khiến Tiêu Nhất Thiên tự nổ mà chết, tan xương nát thịt!
Tiêu Nhất Thiên dĩ nhiên là sẽ không để ông ta đạt được mục đích!
Vì vậy, đã xuất hiện cảnh tượng trước mắt, lão quái nhân kia cầm chuôi trường thương, Tiêu Nhất Thiên cầm chắc trường thương, hai người không ngừng truyền ám kình vào trong, đấu ám kình, đây là một loại đọ sức với trình độ cao hơn.
Trong trường hợp này, cũng giống như chơi trò thổi bóng, đặt một quả bóng vào ống thủy tinh dài, anh ở đầu kia thổi, tôi ở đầu này thổi, ai thổi mạnh hơn quả cầu sẽ chạy đến bên người thổi yếu hơn.
Trường thương hàn thiết cũng giống như cái ống thủy tinh, mặc dù bên trong không có quả cầu, chỉ là thổi không khí, bởi Tiêu Nhất Thiên và lão quái nhân kia đang sử dụng ám kình để chèn ép đối phương, ai có ám kình yếu hơn sẽ bị người có ám kình mạnh hơn ép lùi lại, ám kình sẽ thông qua trường thương hàn thiết mà khiến đối phương bị thương, thậm chí là chết!
"Muốn đấu nội kình với tôi?"
Lão quái nhân trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, vẻ mặt hiện lên sự khinh thường, hừ một tiếng, ông ta nói: "Châu chấu đá xe, không biết trời cao đất
dày, năm mươi năm trước tôi đã bước vào được cảnh giới viên mãn, nền tảng đã vững, còn cậu chỉ là một tên nhóc, dám đấu với tôi?"
Hơn nữa, Tiêu Nhất Thiên bây giờ đang bị thương nặng!
Nói xong, lão quái nhân kia đưa nốt tay còn lại lên, hai tay nắm chặt lấy trường thương, rót thêm ám kình của mình vào!
"Không thử một lần, làm sao biết là được hay không?"
Tiêu Nhất Thiên hừ một tiếng, không hề giảm bớt ám kình, anh nhấc tay còn lại lên nắm chặt lấy trường thương, không ngừng truyền ám kình vào!
Ám kình vô hình, mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng mà khi Tiêu Nhất Thiên và ông già kia cùng lúc tăng thêm ám kình, trường thương hàn thiết đột nhiên phát lên một tiếng leng keng.
Tại sao toàn bộ cao thủ Ám cảnh đều sẽ lựa chọn binh khí được tạo bằng hàn thiết, bởi vì chỉ có độ cứng của hàn thiết mới có thể chịu được sự ăn mòn của ám kình.
Mà hiện tại, trường thương hàn thiết đang có dấu hiệu chịu không nổi rồi!
Hai Ám cảnh viên mãn cùng truyền nội kình của mình vào, ám kình mạnh mẽ vậy, sao mà chịu nổi chứ?
Leng keng! Leng keng!
Âm thanh nhỏ ấy càng ngày càng dày, mặc dù không lớn, nhưng lại khiến con người ta kinh hãi, đó là hàn thiết đấy, chém sắt như chém bùn, trong tất cả các loại nguyên liệu để chế tạo binh khí thì hàn thiết là loại có độ cứng và độ bền cao nhất!
Mười giây sau
Keng!
Đột nhiên, ở vị trí hai ám kình gặp nhau, một âm thanh khiến người ta định tại nhức óc vang lên, đồng tử lão quái nhân co lại, chỉ thấy trụ của trường thương hàn thiết có vết nứt!
Trường thương hàn thiết bị hai nội lực mạnh mẽ cùng rót vào, khiến nó
bắt đầu nứt ra!
13:36
3/8Sói Vương Bất Bại)
"Làm sao... làm sao có thể!!!"
Miệng lão quái nhân méo xẹo, trong lòng như sóng cuộn biển gầm, trình độ ám kình của Tiêu Nhất Thiên lại mạnh mẽ đến vậy, đã vượt xa suy nghĩ của ông, đã bị thương nặng mà còn có ám kình như vậy, vậy thì, nếu như Tiêu Nhất Thiên không bị thương, vậy chả phải sẽ đánh bại ông ta sao?
Đã ngần này tuổi, từng gặp qua rất nhiều tình huống, nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp tình huống như Tiêu Nhất Thiên!
Nếu như nói, ông ta là một lão quái nhân, vậy thì Tiêu Nhất Thiên tuyệt đối là một quái nhân nhỏ!
Keng! Keng! Keng....
Trong lúc ông già đang mải suy nghĩ, tiếng đinh tai kia lại vang lên, vết nứt trên trường thương hàn thiết càng lan rộng như mạng nhện vậy, nhanh chóng lan ra.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng trường thương hàn thiết sẽ vỡ vụn ngay ở
đây!
"Bây giờ, ông còn thấy mình rất mạnh nữa không?"
Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn lão quái nhân, trên miệng còn dính chút máu, hỏi một câu.
Ông ta... rất mạnh sao?
Lão quái nhân ép xuống sự kinh ngạc trong lòng, hừ nói: “Tôi thừa nhận, tôi đánh giá cậu quá thấp, nhưng tiếc rằng, cậu bây giờ cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, cũng không thể thoát được cái chết đâu."
Tiếp theo đó, lão quái nhân đổi chiến lược!
Không đấu nội kình với Tiêu Nhất Thiên nữa, hai tay cầm chặt đuôi thương, mạnh mẽ đẩy về phía trước, trường thương bỗng trở thành một mũi tên, bay xuyên qua vai trái của Tiêu Nhất Thiên, trực tiếp bay ra đằng sau!
Xoet...
Trường thương hàn thiết dài chừng hai mét, bay xuyên qua bả vai của Tiêu Nhất Thiên, khi bay lên khoảng ba mét, toàn bộ cây trường thương đều
đâm xuyên bả vai Tiêu Nhất Thiên ướt đẫm máu, bay lên không trung sau đó rơi vào hồ nước, lúc này Tiêu Nhất Thiên cũng quỳ một chân xuống, bả vai có một lỗ hồng đang chảy đầy máu!
"Nhất Thiên!"
"Cậu Tiêu!"
Đoàn Minh Triết và bác Phúc đều hoàng sợ kêu ra tiếng, biết rõ là không phải là đối thủ của ông già kia, nhưng không hẹn mà cùng xông lên, trong tay cầm thiết đao, điên cuồng chém tới phía ông già kia.
Không phải vì cái gì khác, chỉ là vì giúp Tiêu Nhất Thiên có chút thời gian.
"Muốn chết!"
Lão quái nhân kia hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường, thậm chí lười chẳng muốn quay đầu nhìn Đoàn Minh Triết và bác Phúc đang lao tới, hai tay giơ ra, mỗi, bắt được một cách chính xác Đoàn Minh Triết và bác Phúc. Thiết đao rơi
xuống.
Sau đó, đạp một cái vô cùng mạnh mẽ!
Phịch, phịch...
Đoàn Minh Triết và bác Phúc đều là Ám cảnh trung kì, đối mặt với cao thủ Ám cảnh viên mãn, như trứng chọi với đá, bị đạp bay ra ngoài, chẳng thể tiến gần ông già kia.
Âm!
Tiếp theo, Tiêu Nhất Thiên ngẩng đầu, lấy lực nhảy lên phi tới như một con báo hung dữ, nhảy lên cao khoảng hai ba mét, sau đó nắm chặt lấy tay, bàn tay chứa đầy nội kình, đấm mạnh vào lão quái nhân kia.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Đây là chiêu thứ chín!"
"Hừ, thiêu thân lao đầu vào lửa, từ tìm đường chết!"
Vẻ mặt ông ta vẫn đầy khinh thường, nhưng mà, đối mặt với một quyền dồn toàn sức lực này của Tiêu Nhất Thiên, ông ta nhếch miệng, nhưng trong lòng không dám thả lỏng.
Nhấc tay lên cũng dồn toàn lực, đấm một đấm về hướng Tiêu Nhất Thiên.
Bùm!
Cú đấm của Tiêu Nhất Thiên vẫn còn chưa tới, đột nhiên một quyền hư ảo bỗng xuất hiện, dường như là ám kình của Tiêu Nhất Thiên tạo ra, trước tiên
đập vào ông ta.
"Đây, đây là..."
Chỉ là một ảo ảnh, vậy mà khiến tay của ông ta run rẩy!
Tiếp theo đó, một quyền của Tiêu Nhất Thiên đánh tới!
Bùm!
Lại một tiếng nồ vang lên, nắm đấm của hai người gặp nhau, tiếp theo là tiếng rắc rắc của âm thanh xương bị nứt, Phạm Đức Thành và bác Phúc, Đoàn Minh Triết và Triệu Lâm Hùng, đều trợn tròn mắt nhìn, không dám bỏ sót một chi tiết nào. Ánh mắt dõi theo từng chuyển động.
Bọn họ đều biết, một cú đấm này của Tiêu Nhất Thiên và lão quái nhân sẽ phân thắng bại!
Thậm chí là biết ai sống ai chết!
"A!"
Trong nháy mắt, trong đó truyền ra một tiếng kêu thảm thiết phá tan sự im lặng, sau đó, một thân ảnh lùi ra sau, phun ra một ngụm máu, ngã xuống cách đó mười mét, vô cùng chật vật.
Đó là lão quái nhân kia!
Trái tim của tất cả mọi người đều run rẩy, vô thức quay đầu nhìn lão quái nhân bị Tiêu Nhất Thiên một đấm đánh bay, chỉ thấy ông ta cả mặt đỏ hồng, gân xanh không ngừng nổi lên, cách tay ban nãy đấm một đấm cùng Tiêu Nhất Thiên đã nát bét máu me be bét, như thể tắm qua máu vậy.
Thảm không nỡ nhìn!
Sốc vô cùng!
Tiêu Nhất Thiên...
13:36
6/8(Sói Vương Bất Bại)
Thế mà lại thắng?
Dù rất hy vọng Tiêu Nhất Thiên thắng, nhưng mà, khi kết quả hiện ra trước mắt, thật sự khiến Đoàn Minh Triết và bác Phúc không thể tin được, hai người vẫn không hiểu, Tiêu Nhất Thiên bị thương nặng đến vậy, làm sao mà có thể thắng được?
Động tác của Tiêu Nhất Thiên và ông già kia quá nhanh, nhanh đến mức
cao thủ Ám cảnh trung kỳ cũng không nhìn rõ!
Nhưng kết quả, đã hiện ra trước mắt!
"Đây... đây... Chuyện này..." . Truyện Hài Hước
Triệu Lâm Hùng đứng trước cửa tòa nhà chính, sắc mặt xám như tro tàn, đường đường là sao thủ Ám cảnh trung kỳ, suýt chút nữa là bị dọa cho tè ra quần, làm sao mà dám ở lại?
Không quan tâm nhiều nữa, xoay người chạy!
Mạng mới là quan trọng nhất!
"Bây giờ mới chạy?"
Tiêu Nhất Thiên liếc mắt nhìn Triệu Lâm Hùng, hừ một tiếng, nói: “Muộn
rồi!"
Anh đá một cái, một thanh thiết đao bay lên như phi tiêu xé gió bay về hướng Triệu Lâm Hùng đang chạy, thanh đao đâm xuyên qua.
Phập!
Thanh đao ghim Triệu Lâm Hùng lên trên tường...!
Lợi dụng cơ hội này ông già phản ứng y như Triệu Lâm Hùng, ông ta nhịn
đau đứng dậy, xoay người dùng tốc độ cực nhanh chạy tới cổng biệt thự nhà
họ Triệu.
Dù bị thương, nhưng tốc độ của ông ta cũng nhanh hơn Triệu Lâm Hùng
mấy lần!
Chạy được khoảng chục mét, ông ta nói: "Tiêu Nhất Thiên, quả nhiên cậu vẫn luôn giấu thực lực của mình, cái gì mà xuất ngũ, chẳng qua cũng chỉ là
lừa người mà thôi!"
"Hôm nay, cậu không giết tôi, sau này, cậu nhất định chết không toàn
thây!"
Xoet!
Trả lời ông ta là một thanh đao bay tới...
Tác giả :
Văn Huy