Sói Hoang Và Cừu Nhỏ
Chương 22: Quà sinh nhật của thầy giáo Sói hoang (Hạ)
Hai tuần sau, buổi tối hôm đó sinh nhật anh Sói hoang, Tiểu Dương cầm lấy hộp quà tinh xảo, chạy tới nhà họ Vệ. . .
Tối hôm nay, tối nay ba mẹ Vệ Vũ đi tham gia hoạt động ở giáo đường, dù sao Vệ Vũ cũng là người lớn, tự nhiên mấy người bạn sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật, cho nên hai người họ cũng không quá quan trọng ở nhà tổ chức sinh nhật cho con trai.
Vệ Vũ ở trong phòng khách chờ Tiểu Dương tới để cùng cắt bánh sinh nhật, không biết tối nay Tiểu Dương sẽ tặng hắn cái gì đây? Thật là mong đợi.
Mới bước vào phòng khách, đã ngửi thấy mùi chocolate thơm lừng. "Oa, là bánh ngọt chocolate!" Tiểu Dương thấy bánh ngọt trên bàn, vui vẻ kêu một tiếng.
"Chỉ nhìn thấy bánh ngọt mà không thấy ngôi sao sáng đây sao?" Ngôi sao đã tự mình mua bánh ngọt mời người ăn đã uất ức lắm rồi, không nghĩ tới vị khách này chỉ có bánh ngọt trong mắt mà không thèm để ý đến chủ nhân của nó.
"Anh Sói hoang, sinh nhật vui vẻ!" Tiểu Dương hơi nâng món quà trong tay lên.
"Tiểu Dương, em cùng anh ăn bánh ngọt anh đã cảm thấy rất vui vẻ rồi, sau này không cần mua quà cho anh, anh SÓi hoang có công việc có tiền lương, em còn là học sinh nên tiết kiệm." Vệ Vũ là rất vui mừng vì tâm ý của Tiểu Dương, nhưng không hy vọng cô phung phí quá nhiều khi vẫn là học sinh, như vậy Tiểu Dương sẽ không phải tiết kiệm tiền mua quà cho hắn.
"Ưmh ưmh em biết rồi, trước tiên mở quà đi."
Vệ Vũ xé giấy bọc tinh xảo, mở hộp giất màu bạc, đập vào mắt chính là một chiếc bút máy! "Bút máy này thật đẹp!" Đem bút máy cầm lên, cẩn thận thưởng thức một phen.
Cây viết màu sắc có màu trắng khiêm tốn, tạo cho người xem cảm nhận được hơi thở chững chạc trưởng thành, đặc biệt chất liệu than sợi, khiến cho bút máy cầm trên tay cũng trở nên thanh thoát nhẹ nhàng, màu nắp bút có màu bạc giống với bầu trời, phối hợp, có vẻ rất mới lạ. Dùng tay xoay tròn cái bút, tùy ý viết viết lên giấy vài dòng, nét chữ quen thuộc, còn tản ra hương thơm man mát của mùi mực, cầm rất vừa tay, hơn nữa bút máy này so với bình thường nhỏ hơn một chút xíu, có thể tùy tiện bỏ vào túi. Thiết kế như vậy quả thực làm người ta có hứng thú.
"Chiếc bút máy thực rất quý, em lấy tiền đâu ra?" Hắn biết tiền tiêu vặt của cô không nhiều lắm, số tiền mua bút này từ đâu ra?
Tiểu Dương dí dỏm le lưỡi một cái."Em lấy hình chị Vệ Lan mặc bikini ra lừa đảo anh hai đó." Dù sao anh hai nhìn thấy hình đó rất vui vẻ đấy chứ.
Thì ra là lấy tiền của Dương Thiệu, không trách được tuần trước Dương Thiệu trở lại, hai người khó được gặp mặt, nhưng lại bị Dương Thiệu ác ý cảnh cáo, không cần"Ô nhiễm"Em gái của hắn. Vệ Vũ còn tưởng rằng bị Dương Thiệu phát hiện hắn đã ăn Tiểu Dương vào bụng rồi đấy. . . . . .
"Quỷ lém lỉnh ." Vệ Vũ sủng ái nhéo nhẹ chóp mũi Tiểu Dương."Cám ơn bút máy em tặng, anh thực sự rất thích, chỉ là sau này không cần mau những thứ đắt tiền này biết không?"
"Biết." Chỉ cần anh Sói hoang vui vẻ cô cũng sẽ vui vẻ!
Đột nhiên, Vệ Vũ hỏi Tiểu Dương "Em đã dùng qua bút máy chưa?"
"Không có, bình thường em đều dùng bút bi." Cảm giác bút máy là dành cho người lớn viết.
Vệ Vũ lộ ra nụ cười nham hiểm đại sắc phôi, để lộ ra hàm răng trắng, cười nói: "Bút mới phải viết nhiều lần mới có thể viết thuận tay, hiện tại, chúng ta tới viết bút máy thôi."
***** "Ừ. . . . . . Thật là nhột. . . . . . Đó. . . . . ." Toàn thân Tiểu Dương chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót nhỏ, đã bị Vệ Vũ ôm chặt lấy ngực, chỉ là bên dưới hắn cũng vẻn vẹn mỗi chiếc quần lót nam màu đen, bên dưới có vật đang hưng phấn nổi lên, nhẹ nhàng ma sát cái mông, không khỏi làm cho cô kinh hô một tiếng.
Vệ Vũ tay phải cầm lấy bút máy, đem thân thể trắng tuyết của Tiểu Dương thành tờ giấy, qua lại vài vòng viết chữ. "Chiếc bút này viết rất tốt đó."
"A. . . A. . . Ừ. . . Ghét. . . . . ." tiếp xúc với bút máy lạnh lẽo, bộ ngực rung động qua lại, kích thích cảm giác của Tiểu Dương, hơn nữa khi Vệ Vũ cố ý dùng bút gảy gảy hai đầu nhũ tiêm, khiến cô rên rỉ một trận.
Vệ Vũ đặt bút ở giữa cặp vú, giữ lấy hai bên, kẹp lại bút máy hơn nữa xoa bóp bộ ngực, khiến bút máy ở trong rãnh ngực lên xuống. Hắn cúi đầu liếm láp từng bên ngực một của cô, hắn dần cảm thấy hai hạt đậu bắt đầu cương cứng khi đầu lưỡi hắn tiếp xúc.
"A. . . . . . A. . . . . . Ưhm. . ." Anh Sói hoang sao lại có thể dùng ngực cô để kẹp bút máy đây? Mặc dù Tiểu Dương rất muốn lên tiếng kháng nghị, nhưng đầu óc mờ mịt , toàn thân bị trêu đùa chỉ còn những tiếng rên rỉ vô lực.
"Thật là một chiếc bút máy tuyệt vời." thân bút trân trâu, kẹp ở cặp vú tuyết trắng trông rất đẹp mắt. Tiếp theo hắn cầm bút máy lên, bình thản lướt qua bụng cô, dần tiến đến vùng đất bí ẩn.
Vệ Vũ sử dụng bắp đùi cường tráng tách hai chân Tiểu Dương ra, cầm bút máy tùy ý đặt lên vùng đất đó. "Hiện tại anh sẽ viết chữ Dương." ( AA cái tên này siêu cấp biến thái)
"A. . . Không cần. . . Viết. . . A. . . . . ." Bút máy làm sao cứ như vậy mà viết lên!
Chất mật từ khe tiểu huyệt tiết ra, khiến cho vải vóc có một chút xíu ươn ướt, thậm chí còn thấm ướt ra cả bên ngoài, bên ngoài có thể nhìn rõ được có một khe nhỏ, Vệ Vũ cố ý lấy bút máy ma sát lên, kích thích khe tiểu huyệt nhạy cảm…
"Viết bút máy thực vui vẻ, anh thật thích quà tặng này." Vệ Vũ trầm thấp khêu gợi giọng nói, kề sát bên tai Tiểu Dương.
"A. . . Ừ. . . Không cần. . . . . . Viết nữa. . . A. . . . . ." Cô đưa cho hắn bút máy, không phải để dùng trên người cô!
Vệ Vũ cởi quần lót nhỏ đã bị thấm ướt của cô, tìm được âm hạch đang hưng phấn nổi lên, dùng đầu bút máy đè ép xoay tròn, tay trái cũng không nhàn rỗi xoa bóp hai bên ngực tuyết của cô, đồng thời cúi xuống gặm cắn bả vai Tiểu Dương.
"Bên dưới đã ướt thế này. . . không biết có đem bút máy làm ướt không?. . . . . ." khe tiểu huyệt ướt át, khiến bút máy rất thuận lợi tiến vào, Vệ Vũ dùng ngón cái theo bút máy ra vào khe tiểu huyệt nho nhỏ của Tiểu Dương.
Bút máy. . . . . . Làm sao có thể đi vào nơi đó của cô? Tiểu Dương đối với cảm giác lần này rất điên cuồng cùng với đó là sự hưng phấn, nhìn khe tiểu huyệt của mình không ngừng phun ra nuốt vào chiếc bút máy kim loại, Tiểu Dương chỉ cảm thấy mình thật dâm đãng, loại tâm tình này, khiến tiếng kêu của cô ngày càng kịch liệt, thân thể càng ngày càng kích động, "A. . . A. . . Không được. . . Tới. . . . . . Tới tồi ahh. . . . . ."
Vệ Vũ nhanh chóng chạy nước rút, khe tiểu huyệt không ngừng chảy ra ái dịch, đạt tới cao triều, trong khoảnh khắc Tiểu Dương kịch liệt run rẩy, không khỏi sung sướng thét chói ta, "A! A! A!" dưới tác dụng của cao triều ánh mắt Tiểu Dương trở lên mơ hồ mông lung cực hấp dẫn, phát ra tiếng kêu mê hồn, hô hấp dồn dập, bầu ngực theo hô hấp mà nhảy lên nhảy xuống.
Vệ Vũ cúi đầu triền miên mà hôn cô. Thật ra thì cô không cần tặng hắn bất kì món quà nào, đối với hắn mà nói, nhìn thấy người con gái mình yêu sau khi thỏa mãn cao triều nằm trong ngực mình, chính là món quà sinh nhật hắn muốn nhất.
Tối hôm nay, tối nay ba mẹ Vệ Vũ đi tham gia hoạt động ở giáo đường, dù sao Vệ Vũ cũng là người lớn, tự nhiên mấy người bạn sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật, cho nên hai người họ cũng không quá quan trọng ở nhà tổ chức sinh nhật cho con trai.
Vệ Vũ ở trong phòng khách chờ Tiểu Dương tới để cùng cắt bánh sinh nhật, không biết tối nay Tiểu Dương sẽ tặng hắn cái gì đây? Thật là mong đợi.
Mới bước vào phòng khách, đã ngửi thấy mùi chocolate thơm lừng. "Oa, là bánh ngọt chocolate!" Tiểu Dương thấy bánh ngọt trên bàn, vui vẻ kêu một tiếng.
"Chỉ nhìn thấy bánh ngọt mà không thấy ngôi sao sáng đây sao?" Ngôi sao đã tự mình mua bánh ngọt mời người ăn đã uất ức lắm rồi, không nghĩ tới vị khách này chỉ có bánh ngọt trong mắt mà không thèm để ý đến chủ nhân của nó.
"Anh Sói hoang, sinh nhật vui vẻ!" Tiểu Dương hơi nâng món quà trong tay lên.
"Tiểu Dương, em cùng anh ăn bánh ngọt anh đã cảm thấy rất vui vẻ rồi, sau này không cần mua quà cho anh, anh SÓi hoang có công việc có tiền lương, em còn là học sinh nên tiết kiệm." Vệ Vũ là rất vui mừng vì tâm ý của Tiểu Dương, nhưng không hy vọng cô phung phí quá nhiều khi vẫn là học sinh, như vậy Tiểu Dương sẽ không phải tiết kiệm tiền mua quà cho hắn.
"Ưmh ưmh em biết rồi, trước tiên mở quà đi."
Vệ Vũ xé giấy bọc tinh xảo, mở hộp giất màu bạc, đập vào mắt chính là một chiếc bút máy! "Bút máy này thật đẹp!" Đem bút máy cầm lên, cẩn thận thưởng thức một phen.
Cây viết màu sắc có màu trắng khiêm tốn, tạo cho người xem cảm nhận được hơi thở chững chạc trưởng thành, đặc biệt chất liệu than sợi, khiến cho bút máy cầm trên tay cũng trở nên thanh thoát nhẹ nhàng, màu nắp bút có màu bạc giống với bầu trời, phối hợp, có vẻ rất mới lạ. Dùng tay xoay tròn cái bút, tùy ý viết viết lên giấy vài dòng, nét chữ quen thuộc, còn tản ra hương thơm man mát của mùi mực, cầm rất vừa tay, hơn nữa bút máy này so với bình thường nhỏ hơn một chút xíu, có thể tùy tiện bỏ vào túi. Thiết kế như vậy quả thực làm người ta có hứng thú.
"Chiếc bút máy thực rất quý, em lấy tiền đâu ra?" Hắn biết tiền tiêu vặt của cô không nhiều lắm, số tiền mua bút này từ đâu ra?
Tiểu Dương dí dỏm le lưỡi một cái."Em lấy hình chị Vệ Lan mặc bikini ra lừa đảo anh hai đó." Dù sao anh hai nhìn thấy hình đó rất vui vẻ đấy chứ.
Thì ra là lấy tiền của Dương Thiệu, không trách được tuần trước Dương Thiệu trở lại, hai người khó được gặp mặt, nhưng lại bị Dương Thiệu ác ý cảnh cáo, không cần"Ô nhiễm"Em gái của hắn. Vệ Vũ còn tưởng rằng bị Dương Thiệu phát hiện hắn đã ăn Tiểu Dương vào bụng rồi đấy. . . . . .
"Quỷ lém lỉnh ." Vệ Vũ sủng ái nhéo nhẹ chóp mũi Tiểu Dương."Cám ơn bút máy em tặng, anh thực sự rất thích, chỉ là sau này không cần mau những thứ đắt tiền này biết không?"
"Biết." Chỉ cần anh Sói hoang vui vẻ cô cũng sẽ vui vẻ!
Đột nhiên, Vệ Vũ hỏi Tiểu Dương "Em đã dùng qua bút máy chưa?"
"Không có, bình thường em đều dùng bút bi." Cảm giác bút máy là dành cho người lớn viết.
Vệ Vũ lộ ra nụ cười nham hiểm đại sắc phôi, để lộ ra hàm răng trắng, cười nói: "Bút mới phải viết nhiều lần mới có thể viết thuận tay, hiện tại, chúng ta tới viết bút máy thôi."
***** "Ừ. . . . . . Thật là nhột. . . . . . Đó. . . . . ." Toàn thân Tiểu Dương chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót nhỏ, đã bị Vệ Vũ ôm chặt lấy ngực, chỉ là bên dưới hắn cũng vẻn vẹn mỗi chiếc quần lót nam màu đen, bên dưới có vật đang hưng phấn nổi lên, nhẹ nhàng ma sát cái mông, không khỏi làm cho cô kinh hô một tiếng.
Vệ Vũ tay phải cầm lấy bút máy, đem thân thể trắng tuyết của Tiểu Dương thành tờ giấy, qua lại vài vòng viết chữ. "Chiếc bút này viết rất tốt đó."
"A. . . A. . . Ừ. . . Ghét. . . . . ." tiếp xúc với bút máy lạnh lẽo, bộ ngực rung động qua lại, kích thích cảm giác của Tiểu Dương, hơn nữa khi Vệ Vũ cố ý dùng bút gảy gảy hai đầu nhũ tiêm, khiến cô rên rỉ một trận.
Vệ Vũ đặt bút ở giữa cặp vú, giữ lấy hai bên, kẹp lại bút máy hơn nữa xoa bóp bộ ngực, khiến bút máy ở trong rãnh ngực lên xuống. Hắn cúi đầu liếm láp từng bên ngực một của cô, hắn dần cảm thấy hai hạt đậu bắt đầu cương cứng khi đầu lưỡi hắn tiếp xúc.
"A. . . . . . A. . . . . . Ưhm. . ." Anh Sói hoang sao lại có thể dùng ngực cô để kẹp bút máy đây? Mặc dù Tiểu Dương rất muốn lên tiếng kháng nghị, nhưng đầu óc mờ mịt , toàn thân bị trêu đùa chỉ còn những tiếng rên rỉ vô lực.
"Thật là một chiếc bút máy tuyệt vời." thân bút trân trâu, kẹp ở cặp vú tuyết trắng trông rất đẹp mắt. Tiếp theo hắn cầm bút máy lên, bình thản lướt qua bụng cô, dần tiến đến vùng đất bí ẩn.
Vệ Vũ sử dụng bắp đùi cường tráng tách hai chân Tiểu Dương ra, cầm bút máy tùy ý đặt lên vùng đất đó. "Hiện tại anh sẽ viết chữ Dương." ( AA cái tên này siêu cấp biến thái)
"A. . . Không cần. . . Viết. . . A. . . . . ." Bút máy làm sao cứ như vậy mà viết lên!
Chất mật từ khe tiểu huyệt tiết ra, khiến cho vải vóc có một chút xíu ươn ướt, thậm chí còn thấm ướt ra cả bên ngoài, bên ngoài có thể nhìn rõ được có một khe nhỏ, Vệ Vũ cố ý lấy bút máy ma sát lên, kích thích khe tiểu huyệt nhạy cảm…
"Viết bút máy thực vui vẻ, anh thật thích quà tặng này." Vệ Vũ trầm thấp khêu gợi giọng nói, kề sát bên tai Tiểu Dương.
"A. . . Ừ. . . Không cần. . . . . . Viết nữa. . . A. . . . . ." Cô đưa cho hắn bút máy, không phải để dùng trên người cô!
Vệ Vũ cởi quần lót nhỏ đã bị thấm ướt của cô, tìm được âm hạch đang hưng phấn nổi lên, dùng đầu bút máy đè ép xoay tròn, tay trái cũng không nhàn rỗi xoa bóp hai bên ngực tuyết của cô, đồng thời cúi xuống gặm cắn bả vai Tiểu Dương.
"Bên dưới đã ướt thế này. . . không biết có đem bút máy làm ướt không?. . . . . ." khe tiểu huyệt ướt át, khiến bút máy rất thuận lợi tiến vào, Vệ Vũ dùng ngón cái theo bút máy ra vào khe tiểu huyệt nho nhỏ của Tiểu Dương.
Bút máy. . . . . . Làm sao có thể đi vào nơi đó của cô? Tiểu Dương đối với cảm giác lần này rất điên cuồng cùng với đó là sự hưng phấn, nhìn khe tiểu huyệt của mình không ngừng phun ra nuốt vào chiếc bút máy kim loại, Tiểu Dương chỉ cảm thấy mình thật dâm đãng, loại tâm tình này, khiến tiếng kêu của cô ngày càng kịch liệt, thân thể càng ngày càng kích động, "A. . . A. . . Không được. . . Tới. . . . . . Tới tồi ahh. . . . . ."
Vệ Vũ nhanh chóng chạy nước rút, khe tiểu huyệt không ngừng chảy ra ái dịch, đạt tới cao triều, trong khoảnh khắc Tiểu Dương kịch liệt run rẩy, không khỏi sung sướng thét chói ta, "A! A! A!" dưới tác dụng của cao triều ánh mắt Tiểu Dương trở lên mơ hồ mông lung cực hấp dẫn, phát ra tiếng kêu mê hồn, hô hấp dồn dập, bầu ngực theo hô hấp mà nhảy lên nhảy xuống.
Vệ Vũ cúi đầu triền miên mà hôn cô. Thật ra thì cô không cần tặng hắn bất kì món quà nào, đối với hắn mà nói, nhìn thấy người con gái mình yêu sau khi thỏa mãn cao triều nằm trong ngực mình, chính là món quà sinh nhật hắn muốn nhất.
Tác giả :
Mê Đồ Vong Giả