Sói Hoang Và Cừu Nhỏ
Chương 15: Thầy giáo sói hoang dạy thuật phòng thân (hạ)
Vệ Vũ liên tục làm mẫu những động tác phòng thân, như "Phách Vương tháo giáp", khi bị người xấu từ phía sau lưng ôm lấy thì phải nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống, lập tức xoay người đánh một quyền vào tên lưu manh, nhân cơ hội hắn không để ý thì chạy trốn! Còn có chiêu, "Khỉ trộm đào", trực tiếp đá vào bộ phận quan trọng của tên lưu manh, bảo đảm hắn đau kêu cha gọi mẹ! Còn có một chiêu khác thực sự hữu dụng với nữ sinh "Con báo lên cây", nữ sinh luôn thích để móng tay dài rồi vẽ hoa văn đủ màu vào đó, vì vậy gặp phải lưu manh, như vậy trực tiếp dùng hai bàn tay cào vào mặt của tên lưu manh, sau đó chạy!
=[~~ cái chiêu cào hai mặt quá hiểm các nàng ạ!!!
Cả buổi học thuật phòng thân cũng không thấy chán ngán, mỗi bạn nữ đều rất tập trung, nếu thật có trình độ như thầy giáo có thể bay ra ngoài vũ trụ cũng nên! Vệ Vũ cũng rất vui mừng khi học trò tập trung học như vậy, dù sao nữ sinh là mục tiêu dễ dàng nhất của bon lưu manh, vì vậy học khóa phòng thân này chỉ có lợi không có hại chút nào.
Không biết Tiểu Dương của hắn có học tốt không nữa?
Dùng xong bữa tối, Tiểu Dương ngồi làm bài tập trong sách bài tâph, không nghĩ tới lại có người gõ cửa phòng cô.
"A, sao lại là anh, tránh ra, em không muốn gặp anh." Mở cửa nhìn thấy người tới lag anh Sói hoang, cô tức giận đóng luôn cửa.
Vệ Vũ nhanh chân chặn lấy một khe hở, rồi tiến vào phòng. Nhưng hắn vừa nhìn thấy ba mẹ Tiểu Dương đi tản bộ liền chạy tới đây, là vì muốn biết phản ứng của cô đối với khóa học phòng thân ngày hôm nay?
"Xảy ra chuyện gì, làm chuyện xấu không dám cho anh vào của sao?" Vệ Vũ trêu chọc cô.
Hừ, cô mới không phải. "Anh mới là người làm chuyện xấu! Tại sao không trước nói với em hôm nay anh muốn dạy thuật phòng thân cho lớp em? Anh có biết hôm nay nữ sinh lớp em hết lời khen ngợi vóc dáng của anh hay không!"
"Tiểu Dương ngu ngốc, như vậy cũng ghen, con cừu nhỏ của anh thật đáng yêu." Vệ Vũ ôm lấy cô. Thật ra thì hắn rất vui vẻ bởi vì Tiểu Dương của hắn đang ghen, như vậy chứng tỏ cô đang quan tâm hắn, chuyện tình cảm của hai người họ là hai người đều yêu nhau chứ không phải một mình hắn đa tình, Tiểu Dương rất coi trọng hắn.
"Đáng yêu cá đầu heo nhà anh." Tiểu Dương dẩu miệng lên, vừa bất mãn vừa làm nũng hắn. "Anh vẫn không trả lời em, tại sao hôm nay lại đến dạy lớp em thuật phòng thân?" Rõ ràng là thầy giáo dạy sinh vật, sao lại chạy tới dạy thuật phòng thân?.
"Gần đây trị an không tốt lắm, em đều tự đi xe đạp tới trường, cho nên muốn dạy em thuật phòng thân, nhưng sau suy nghĩ một chút, không bằng dạy cả lớp em, nhiều bạn học cũng rất tốt, sau này gặp phải người xấu mới có thể bảo vệ mình."
Thì ra là anh Sói hoang muốn dạy mình thuật phòng thân, Tiểu Dương cảm thấy rất vui vẻ, không nghĩ tới anh Sói hoang lại tỉ mỉ như thế, được rồi, sau khi biết nguyên nhân, cô cũng không còn tức giận nữa, bởi vì cô thấy ý tưởng của anh Sói hoang rất tốt, các bạn học đều có học được thuật phòng thân, gặp phải nguy hiểm cũng có thể tự bảo vệ mình.
Nhưng cô lại có một vấn đề."Anh Sói hoang, anh sẽ dạy thuật phòng thân thế nào đây?" Cô không nhớ rõ là anh Sói hoang có học qua Judo hay môn võ nào cả.
"Học lúc làm lính, để cho anh giúp em học môn này, thuận tiện xem xem em có học tập nghiêm túc không."
"Em rất nghiêm túc học đó, nếu như gặp phải người xấu, nhất định có thể đem hắn đuổi chạy đấy!" Anh không nên xem thường cô quá như vậy chứ
Như thế có nắm chắc a, vậy thì tới trường đặc biệt khảo nghiệm tốt lắm."Tốt, vậy chúng ta sẽ thực hành, nếu như Tiểu Dương có thể thuận lợi tránh thoát, anh Sói hoang liền dẫn em đi chơi!"
Oa oa oa! Có thể đi chơi!"Một lời đã định đó!" Cô rất nghiêm túc trong quá trình học thuật phòng thân này, Tiểu Dương tin tưởng có thể dùng thuật phòng thân đánh bại anh Sói hoang!
"Ha ha, vậy chúng ta bắt đầu thực hành thôi." Đại Sói hoang chuẩn bị ăn hết con cừu non ngây thơ rồi.
"A. . . . . . Dừng tay. . . . . . Ăn gian. . . . . . A. . . . . ." Tiểu Dương vô lực rên rỉ.
Vệ Vũ ôm chặt Tiểu Dương từ sau lưng, chỉ dùng một tay liền ôm chặt cánh tay cô, để cho cô không thể động đậy, một tay luồn vào áo cô, đi tới bên trong áo lót, trêu đùa hai trái đào của cô.
"Hiện tại người xấu từ phía sau lưng bắt được Tiểu Dương rồi, Tiểu Dương muốn sử dụng thuật phòng thân nào chạy thoát đây?"
Đáng ghét! Anh Sói hoang quá hèn hạ rồi, dùng tay nắn bóp ngực cô còn chưa tính, còn dùng anh bạn nhỏ cả hắn cọ sát tiểu huyệt của cô, bảo cô làm sao có thể sử dụng thuật phòng thân đây?
"Hắc hắc, muốn đầu hàng sao?" Đã đánh cuộc nhưng lại chịu thua .
"Không. . . . . . Muốn. . . . . ." Tiểu Dương muốn thoát ra, nhưng chỗ nhạy cảm trên người đều bị anh Sói hoang khống chế mất rồi, cô muốn dùng chút sức lực cũng không được.
Thật là một con cừu quật cường. Vốn ôm chặt cánh tay cô, di động xuống dưới quần lót của cô, dùng tay gảy gảy hạt phấn châu ở cửa huyệt.
"A a! !" Một cỗ khoái cảm đến từ nơi tiểu huyệt đang bị anh Sói hoang chơi đùa, nửa thân dưới cũng mềm nhũn, căn bản đến một chút sức cũng không có.
"Hiện tại người xấu đang khi dễ tiểu muội muội của em rồi, Tiểu Dương không phản kích sao?" Vệ Vũ cố ý hỏi nhỏ bên tai Tiểu Dương, còn cắn cắn vành tai cô.
"Ừ. . . . . . Đầu hàng. . . . . . Không cần. . . . . . Ừ. . . . . . Thực hành rồi. . . . . . Ngừng. . . . . ." Dừng lại thực hành thôi..., Tiểu Dương không nhịn được giơ hai tay đầu hàng.
"Tiểu Dương không nghiêm túc học thuật phòng thân, phải trừng phạt bằng thể xác mới được!" Mặc dù được Vệ Vũ khích lệ "Giáo dục yêu", nhưng lúc cần thiết, xử phạt bằng cách này là tốt nhất.
Vệ Vũ đem toàn bộ quần áo của Tiểu Dương cởi sạch, để Tiểu Dương dính cả trên người hắn, hai người đứng im một chỗ.
Đang lúc Vệ Vũ muốn "Dùng cách xử phạt về thể xác" thật tốt Tiểu Dương, lại nghe được tiếng mở cửa dưới lầu.
"Con cừu nhỏ, ba mẹ trở lại, a, vệ Vũ cũng ở đây sao?" Dương mẹ nhìn thấy giày của Vệ Vũ đặt ở trước cửa.
Ai! Lão sư đáng kính âm thầm kháng nghị
"Coi như em tránh được một kiếp, lần sau phải tăng hình phạt gấp đôi." Chỉ có thể đi về nhà tắm nước lạnh thôi, nhưng là hiện tại người an hem đã sưng lên rất lớn, khiến Vệ Vũ có chút phiền não, không thể làm gì khác hơn là lẩm nhẩm trong lòng "Đại Bi Chú", mới có biện pháp"Khôi phục bình thường" xuống lầu chào hỏi ba mẹ Dương..
Hắn có lẽ là người xấu lễ phép nhất. . . . . . . . . trong lòng Vệ Vũ thầm nghĩ.
=[~~ cái chiêu cào hai mặt quá hiểm các nàng ạ!!!
Cả buổi học thuật phòng thân cũng không thấy chán ngán, mỗi bạn nữ đều rất tập trung, nếu thật có trình độ như thầy giáo có thể bay ra ngoài vũ trụ cũng nên! Vệ Vũ cũng rất vui mừng khi học trò tập trung học như vậy, dù sao nữ sinh là mục tiêu dễ dàng nhất của bon lưu manh, vì vậy học khóa phòng thân này chỉ có lợi không có hại chút nào.
Không biết Tiểu Dương của hắn có học tốt không nữa?
Dùng xong bữa tối, Tiểu Dương ngồi làm bài tập trong sách bài tâph, không nghĩ tới lại có người gõ cửa phòng cô.
"A, sao lại là anh, tránh ra, em không muốn gặp anh." Mở cửa nhìn thấy người tới lag anh Sói hoang, cô tức giận đóng luôn cửa.
Vệ Vũ nhanh chân chặn lấy một khe hở, rồi tiến vào phòng. Nhưng hắn vừa nhìn thấy ba mẹ Tiểu Dương đi tản bộ liền chạy tới đây, là vì muốn biết phản ứng của cô đối với khóa học phòng thân ngày hôm nay?
"Xảy ra chuyện gì, làm chuyện xấu không dám cho anh vào của sao?" Vệ Vũ trêu chọc cô.
Hừ, cô mới không phải. "Anh mới là người làm chuyện xấu! Tại sao không trước nói với em hôm nay anh muốn dạy thuật phòng thân cho lớp em? Anh có biết hôm nay nữ sinh lớp em hết lời khen ngợi vóc dáng của anh hay không!"
"Tiểu Dương ngu ngốc, như vậy cũng ghen, con cừu nhỏ của anh thật đáng yêu." Vệ Vũ ôm lấy cô. Thật ra thì hắn rất vui vẻ bởi vì Tiểu Dương của hắn đang ghen, như vậy chứng tỏ cô đang quan tâm hắn, chuyện tình cảm của hai người họ là hai người đều yêu nhau chứ không phải một mình hắn đa tình, Tiểu Dương rất coi trọng hắn.
"Đáng yêu cá đầu heo nhà anh." Tiểu Dương dẩu miệng lên, vừa bất mãn vừa làm nũng hắn. "Anh vẫn không trả lời em, tại sao hôm nay lại đến dạy lớp em thuật phòng thân?" Rõ ràng là thầy giáo dạy sinh vật, sao lại chạy tới dạy thuật phòng thân?.
"Gần đây trị an không tốt lắm, em đều tự đi xe đạp tới trường, cho nên muốn dạy em thuật phòng thân, nhưng sau suy nghĩ một chút, không bằng dạy cả lớp em, nhiều bạn học cũng rất tốt, sau này gặp phải người xấu mới có thể bảo vệ mình."
Thì ra là anh Sói hoang muốn dạy mình thuật phòng thân, Tiểu Dương cảm thấy rất vui vẻ, không nghĩ tới anh Sói hoang lại tỉ mỉ như thế, được rồi, sau khi biết nguyên nhân, cô cũng không còn tức giận nữa, bởi vì cô thấy ý tưởng của anh Sói hoang rất tốt, các bạn học đều có học được thuật phòng thân, gặp phải nguy hiểm cũng có thể tự bảo vệ mình.
Nhưng cô lại có một vấn đề."Anh Sói hoang, anh sẽ dạy thuật phòng thân thế nào đây?" Cô không nhớ rõ là anh Sói hoang có học qua Judo hay môn võ nào cả.
"Học lúc làm lính, để cho anh giúp em học môn này, thuận tiện xem xem em có học tập nghiêm túc không."
"Em rất nghiêm túc học đó, nếu như gặp phải người xấu, nhất định có thể đem hắn đuổi chạy đấy!" Anh không nên xem thường cô quá như vậy chứ
Như thế có nắm chắc a, vậy thì tới trường đặc biệt khảo nghiệm tốt lắm."Tốt, vậy chúng ta sẽ thực hành, nếu như Tiểu Dương có thể thuận lợi tránh thoát, anh Sói hoang liền dẫn em đi chơi!"
Oa oa oa! Có thể đi chơi!"Một lời đã định đó!" Cô rất nghiêm túc trong quá trình học thuật phòng thân này, Tiểu Dương tin tưởng có thể dùng thuật phòng thân đánh bại anh Sói hoang!
"Ha ha, vậy chúng ta bắt đầu thực hành thôi." Đại Sói hoang chuẩn bị ăn hết con cừu non ngây thơ rồi.
"A. . . . . . Dừng tay. . . . . . Ăn gian. . . . . . A. . . . . ." Tiểu Dương vô lực rên rỉ.
Vệ Vũ ôm chặt Tiểu Dương từ sau lưng, chỉ dùng một tay liền ôm chặt cánh tay cô, để cho cô không thể động đậy, một tay luồn vào áo cô, đi tới bên trong áo lót, trêu đùa hai trái đào của cô.
"Hiện tại người xấu từ phía sau lưng bắt được Tiểu Dương rồi, Tiểu Dương muốn sử dụng thuật phòng thân nào chạy thoát đây?"
Đáng ghét! Anh Sói hoang quá hèn hạ rồi, dùng tay nắn bóp ngực cô còn chưa tính, còn dùng anh bạn nhỏ cả hắn cọ sát tiểu huyệt của cô, bảo cô làm sao có thể sử dụng thuật phòng thân đây?
"Hắc hắc, muốn đầu hàng sao?" Đã đánh cuộc nhưng lại chịu thua .
"Không. . . . . . Muốn. . . . . ." Tiểu Dương muốn thoát ra, nhưng chỗ nhạy cảm trên người đều bị anh Sói hoang khống chế mất rồi, cô muốn dùng chút sức lực cũng không được.
Thật là một con cừu quật cường. Vốn ôm chặt cánh tay cô, di động xuống dưới quần lót của cô, dùng tay gảy gảy hạt phấn châu ở cửa huyệt.
"A a! !" Một cỗ khoái cảm đến từ nơi tiểu huyệt đang bị anh Sói hoang chơi đùa, nửa thân dưới cũng mềm nhũn, căn bản đến một chút sức cũng không có.
"Hiện tại người xấu đang khi dễ tiểu muội muội của em rồi, Tiểu Dương không phản kích sao?" Vệ Vũ cố ý hỏi nhỏ bên tai Tiểu Dương, còn cắn cắn vành tai cô.
"Ừ. . . . . . Đầu hàng. . . . . . Không cần. . . . . . Ừ. . . . . . Thực hành rồi. . . . . . Ngừng. . . . . ." Dừng lại thực hành thôi..., Tiểu Dương không nhịn được giơ hai tay đầu hàng.
"Tiểu Dương không nghiêm túc học thuật phòng thân, phải trừng phạt bằng thể xác mới được!" Mặc dù được Vệ Vũ khích lệ "Giáo dục yêu", nhưng lúc cần thiết, xử phạt bằng cách này là tốt nhất.
Vệ Vũ đem toàn bộ quần áo của Tiểu Dương cởi sạch, để Tiểu Dương dính cả trên người hắn, hai người đứng im một chỗ.
Đang lúc Vệ Vũ muốn "Dùng cách xử phạt về thể xác" thật tốt Tiểu Dương, lại nghe được tiếng mở cửa dưới lầu.
"Con cừu nhỏ, ba mẹ trở lại, a, vệ Vũ cũng ở đây sao?" Dương mẹ nhìn thấy giày của Vệ Vũ đặt ở trước cửa.
Ai! Lão sư đáng kính âm thầm kháng nghị
"Coi như em tránh được một kiếp, lần sau phải tăng hình phạt gấp đôi." Chỉ có thể đi về nhà tắm nước lạnh thôi, nhưng là hiện tại người an hem đã sưng lên rất lớn, khiến Vệ Vũ có chút phiền não, không thể làm gì khác hơn là lẩm nhẩm trong lòng "Đại Bi Chú", mới có biện pháp"Khôi phục bình thường" xuống lầu chào hỏi ba mẹ Dương..
Hắn có lẽ là người xấu lễ phép nhất. . . . . . . . . trong lòng Vệ Vũ thầm nghĩ.
Tác giả :
Mê Đồ Vong Giả