Sói Đi Thành Đôi
Chương 64
Biên Nam không có yêu cầu đặc biệt gì với sủi cảo, lần trước gói sủi cảo ở nhà Khưu Dịch, cậu cảm thấy ăn ngon vô cùng, nhưng Khưu Dịch rất thích ăn loại sủi cảo ba nhân, cho nên ăn nhiều hơn bình thường, Biên Nam cũng nhịn không được bắt chước Khưu Dịch ăn không ngừng.
Sau khi hai người ăn hết sủi cảo, Biên Nam xoa bụng: “Món sủi cảo này, chỉ cần không ăn ở nhà, ăn ở đâu cũng ngon.”
“Vậy tết khổ cho cậu rồi.” Khưu Dịch cười cười.
“Cũng tạm, Biên Hinh Ngữ không thích ăn sủi cảo, nhà tôi không ăn sủi cảo mỗi dịp tết,” Biên Nam ngẫm nghĩ, đá nhẹ chân Khưu Dịch ở dưới bàn một cái, “Nè, đại bảo.”
“Sao?” Khưu Dịch cũng đá chân cậu một cái.
“Nhà cậu ăn tết thế nào vậy?” Biên Nam hỏi.
“Cậu tới một lần sẽ biết.” Khưu Dịch nói.
“Hả?” Biên Nam ngẩn người.
“Có phải tết này cậu định qua nhà tôi chơi không.” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Mai mốt cho dù đoán được tôi nghĩ gì cậu có thể nào đừng nói ra không.” Biên Nam bất đắc dĩ.
“Được,” Khưu Dịch gật đầu, “Cậu nói đi.”
“Tôi… nói với cậu rồi mà,” Biên Nam thở dài, “Đêm ba mươi tôi phải ở nhà, sau đó họ hàng bè bạn sẽ tới ăn, tới riết tôi nhột luôn.”
“Vậy tới nhà tôi đi, họ hàng nhà tôi chỉ thích đòi nợ không cần cơm.” Khưu Dịch cười nói.
“Tôi có thể giả bộ làm xã hội đen lần nữa,” Biên Nam đập bàn, hung tợn nghiến răng nói, “Trả tiền đây!”
Khưu Dịch cười nửa ngày: “Cũng giống đấy chứ, chỉ cần không mặc đồ thể thao.”
“Đồ thể thao rất là tiện, bộ này chốc nữa tôi không cởi ra được đâu,” Biên Nam duỗi lưng, “Lúc tập luyện còn phải mặc mà.”
“Cũng tốt, tôi nhìn cậu mặc đồ thể thao quen rồi, thỉnh thoảng mặc đồ khác sẽ khiến tim tôi đập thình thịch.” Khưu Dịch nói.
“Đẹp trai đúng không?” Biên Nam nhướng mày.
“Đẹp.” Khưu Dịch gật đầu, vẫy tay gọi bồi bàn tới tính tiền.
“Đi luôn à? Sao không nói chuyện thêm một lát?” Biên Nam nhíu mày, “Bây giờ hai chúng ta đang yêu nhau đó cậu có biết không?”
“Ngồi trong quán sủi cảo Đông Bắc yêu nhau?” Khưu Dịch lấy ví ra, “Bình dân nhỉ.”
“Thế đi đâu? Vườn hoa Vệ giáo?” Biên Nam cười nói.
Cạnh bên Vệ giáo có một cái hồ nhân tạo nhỏ, bên hồ có một vườn hoa nhỏ, là thánh địa yêu đương của các chị em Vệ giáo và bạn trai mình, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài cặp ở bên ngoài, tóm lại tỷ lệ chạm mặt của trường Thể thao và Vận tải đường thủy ở đây rất cao, nhưng dựa theo nguyên tắc có bồ không dễ, mọi người sẽ không đánh nhau ở vườn hoa, mà là vai kề vai cùng ngồi thành hàng trên ghế đá bên bờ sông yêu đương tập thể.
Khưu Dịch rời quán sủi cảo, nhưng không ra khỏi phố ăn vặt mà dẫn Biên Nam đi thẳng vào trong.
“Vô khu dân cư chơi hả?” Biên Nam hỏi, đi vào sâu nữa là hai khu dân cư, cậu sống ở đây đã nhiều năm nhưng chưa đi qua lần nào.
“Lúc trước chưa tới đây bao giờ à?” Khưu Dịch hỏi.
“Chưa,” Biên Nam nhìn xung quanh, giữa trưa vắng người, khách trong phố ăn vặt cũng không đi qua đây, trái lại rất yên tĩnh, “Bọn tôi toàn trèo tường ra, vất vả lắm mới ra ngoài được, ai lại chui vào chỗ này.”
Khưu Dịch cười cười không nói, hai người đi bộ từ từ, chừng mười phút sau mới băng qua khu dân cư tới một con phố khác nằm ở mặt sau, ở đây càng ít người hơn.
“Tới chỗ đó.” Khưu Dịch chỉ sang góc xéo bên đường.
Biên Nam nhìn theo, giữa một dãy cửa hàng mặt tiền không mấy bắt mắt có một cánh cửa nhỏ, có thể thấy được trong cửa có cầu thang dẫn lên trên.
Đến gần mới nhìn rõ, mặt cửa là mấy tấm ván gỗ màu gốc được đóng bằng đinh đồng, bên trên còn dùng vài thanh sắt cũ ghép thành ba chữ: Thật Nhàm Chán.
“Ngầu ghê,” Biên Nam bật cười, “Chỗ này là đâu vậy?”
“Một quán cà phê rất ngầu,” Khưu Dịch bước lên lầu, nhỏ giọng nói, “Tôi thấy hình như không có ai ghé qua, chẳng biết chủ quán kiếm tiền kiểu gì.”
“Sao cậu phát hiện ra chỗ này?” Biên Nam nhìn quanh bốn phía, cầu thang rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi, hai bên tường còn treo khung ảnh, bên trong là cụm từ “Thật nhàm chán” được viết bằng đủ thể chữ khác nhau.
“Lát nói cậu nghe.” Khưu Dịch nói.
“Bày đặt úp úp mở mở nữa.” Biên Nam tặc lưỡi.
Quán cà phê này rất nhỏ, trông như được tu sửa từ hai gian phòng, sàn nhà lát gỗ, cũng toàn là gỗ màu gốc.
Dưới sàn nhà vứt một đống đệm, nào là đệm rơm, đệm bông, bàn trà cũng là loại chân ngắn, nói chung phải ngồi bệt cả.
Trong phòng khách có một cái quầy bar nhỏ, không thấy ai tiếp đón, đừng nói là khách, sau khi hai người đi vào cũng chẳng thấy chủ quán đâu.
“Vào trong đi.” Khưu Dịch nhìn nhìn, vào phòng trong.
Phòng này có đặt khá nhiều cây xanh, dùng cọc gỗ và hàng rào ngăn thành bốn góc nhỏ, nhìn sàn gỗ trải đủ loại đệm là muốn nằm xuống ngủ một giấc rồi.
Hai người cởi giày, ngồi lên tấm đệm cạnh cửa sổ sát đất.
“Hây,” Biên Nam tựa vào tường, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, tia nắng ấm áp khiến mắt người ta muốn nhắm lại luôn. Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể trông thấy toàn cảnh khu phố, tuy rằng cái khu rách nát này chẳng có gì để nhìn, nhưng khung cảnh vắng vẻ sau buổi trưa đầu đông vô cùng hợp với ba chữ thật nhàm chán, “Nơi này thoải mái thật, cậu còn chưa nói cho tôi nghe sao cậu tìm được chỗ này đó.”
“Trương Hiểu Dung dẫn tôi tới.” Khưu Dịch lấy một cái đệm kê sau lưng, tựa vào tường.
“Gì cơ?” Lông mày Biên Nam không nhịn được nhướng lên, “Trương Hiểu Dung? Hai người từng tới đây chơi?”
“Cậu đang ghen với tôi hay ghen với nhỏ?” Khưu Dịch cười.
“Không có, hai người tới đây làm gì, không phải cậu nói cả hai không có gì à?” Biên Nam hơi bị khó chịu.
“Tôi bị dụ tới,” Khưu Dịch đưa tay sờ mặt cậu, “Ầy, tôi phát hiện lúc cậu nhướng mày nhìn đẹp trai ghê.”
“Ông đây cạo hết lông mày vẫn đẹp trai! Bây giờ nịnh bợ không có tác dụng đâu,” Biên Nam chụp tay Khưu Dịch nhéo mấy cái, “Trương Hiểu Dung mà cũng dụ được cậu à?”
“Nhỏ nói có một học sinh muốn giới thiệu cho tôi dạy thêm, nghe đến tiền là tôi dễ bị dụ lắm,” Khưu Dịch cười nói, “Nhỏ bảo hẹn gặp học sinh chỗ này, vậy nên tôi mới tới.”
“Cuối cùng học sinh không tới?” Biên Nam phì cười.
“Ừ, nhỏ nói trên đường đến đây học sinh gọi điện thoại cho nhỏ bảo bố mẹ đã tìm được người khác rồi,” Khưu Dịch thở dài, “Đau thật.”
“Vậy cậu bỏ đi ngay hay uống hai ba ly nước rồi mới đi?” Biên Nam cười hỏi, cảm thấy lúc đầu mình theo đuổi Trương Hiểu Dung đúng là bại bởi Khưu Dịch.
“Cậu đoán xem.” Khưu Dịch trượt xuống, nằm trên đệm.
“Đi ngay, cậu là kiểu người như thế.” Biên Nam búng tay.
“Ừm,” Khưu Dịch cười gật đầu, “Tiền bay mất rồi tôi không được vui.”
Hai người cười ha ha.
Nói vớ vẩn gần mười phút mới có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bưng một ấm cà phê và một đĩa bánh ngọt đến, đặt mọi thứ xuống sàn trước mặt bọn họ rồi xoay người đi ra ngoài.
“Hớ, chủ quán đó hả?” Biên Nam nhìn đĩa bánh, là một đĩa bánh bà xã, “Không gọi cũng mang lên?”
sd8
Bánh bà xã bao gồm nhiều nguyên liệu khác nhau như đậu xanh, bí đao, mè, lạp xưởng, đậu phộng, vỏ quýt… Vỏ bánh được cán từ bột nhiều lớp, khi nướng sẽ phồng lên và tạo độ giòn tan. Nhân bánh được làm nhân thập cẩm có vị ngọt với ý nghĩa thể hiện sự ngọt ngào của người vợ.
“Muốn gọi cái khác cũng không có, không ăn thì để lại, nếu không gói về cho bạn cậu,” Chủ quán ngáp một cái, “Nói chung một phần năm mươi đồng, ăn hay không cũng phải trả tiền.”
“Chỗ này làm ăn bá đạo thật.” Biên Nam cười, cầm bánh lên cắn một cái, bánh vẫn còn nóng hổi, mùi vị không tệ.
“Bởi vậy có ai tới đâu.” Chủ quán đi ra ngoài.
Biên Nam sửng sốt, chỉ vào cửa, nhìn Khưu Dịch nói một câu: “Ổng chắc chắn không thiếu tiền.”
Khưu Dịch cười cười không lên tiếng, cũng cầm bánh lên cắn một cái: “Ừm, rất ngon, tiếc là ban nãy nhồi một bụng sủi cảo, lát nữa cậu gói về cho Vạn Phi đi.”
“Sau này có tiền tôi cũng mở một quán như vậy, có người thì đón tiếp, không người thì nằm ngủ,” Biên Nam rót cà phê cho Khưu Dịch, “Cậu không mang về một ít cho Thân Đào à?”
“Cậu ta đang giảm cân, giờ không ăn đồ ngọt.” Khưu Dịch nói.
“Thân Đào giảm cân? Cậu ta có mập đâu, có gì không thuận lợi à?” Biên Nam cảm thấy khó hiểu.
“Ai mà biết, cậu ta nghĩ gầy chút nữa có thể có bồ,” Khưu Dịch cười nói, “Ở phương diện này cậu ta kỳ lạ lắm.”
“Không ngờ anh Tiểu Đào nghiêm túc chững chạc lại có trái tim hồn nhiên như vậy nha,” Biên Nam cười hô hô nửa ngày mới chỉ một ngón tay vào Khưu Dịch, “Cậu đừng giảm cân, bây giờ cậu rất vừa vặn, sờ rất…”
Nói hai chữ này xong, Biên Nam đột nhiên dừng lại, hình ảnh trong video bỗng dưng đập vào mắt khiến cậu không nói nên lời, điện thoại nhét ở túi sau như nóng đến phát sợ.
“Hả?” Khưu Dịch nhìn cậu, “Sao vậy?”
“Không có gì, thì… sờ rất…” Biên Nam bưng tách uống một ngụm, bật ngón cái với Khưu Dịch, “Rất đã!”
Khưu Dịch không nói gì, mỉm cười nắm tay cậu, cắn lên đầu ngón tay cậu một cái.
Hai người uống vài tách cà phê, nằm mơ màng dưới ánh mặt trời trò chuyện, chủ quán mở nhạc, Biên Nam cảm thấy nhạc này như thôi miên vậy, mới nói được một lúc mà mí mắt đã sụp xuống rồi, cậu dứt khoát nhắm hai mắt lại: “Chỗ này được đấy, mai mốt chúng ta rảnh thì đến đây chơi đi.”
“Ừ,” Khưu Dịch trả lời, nhích lại gần Biên Nam, sờ mặt cậu, cúi đầu hôn lên khóe miệng của cậu, “Biên Nam.”
“Hửm?” Biên Nam vẫn đang nhắm mắt, ánh mặt trời chiếu vào làm cho trước mắt cậu toàn là màu vàng rực rỡ, giọng Khưu Dịch kề sát bên tai cậu nghe như trong giấc mơ.
“Sau này có chuyện gì cứ nói với tôi,” Khưu Dịch ôm Biên Nam nói nhỏ, “Nếu trong lòng cậu có chuyện, tôi liếc mắt một cái là biết ngay, nếu cậu không nói, tôi sẽ đoán mò, đoán sai thì phiền lắm.”
“Tôi có thể có chuyện gì chứ, lòng tôi rộng lắm, cái gì vào lòng tôi cũng không tính là chuyện hết.” Biên Nam nhắm mắt nhe răng cười, cậu không biết Khưu Dịch ám chỉ điều gì, cậu cũng không rõ những gì mình đang nghĩ có tính là ‘chuyện’ không.
“Ừ.” Khưu Dịch cúi đầu hôn cậu.
Lúc Khưu Dịch chuẩn bị nằm xuống, Biên Nam mở mắt ra ôm cổ người ta: “Làm gì vậy?”
“… Nằm chứ gì,” Khưu Dịch sửng sốt, “Cậu muốn tôi cứ chống tay vậy hả?”
“Để cho gia hôn một cái rồi nằm,” Biên Nam ấn ót Khưu Dịch xuống, “Lưỡi cậu đã khỏi chưa?”
“Tàm tạm, đừng cắn tôi nữa là được.” Khưu Dịch cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi liếm nhẹ qua môi cậu.
Biên Nam nghênh đón, giành trước luồn vào miệng đối phương, tay thì vén áo Khưu Dịch, dùng sức xoa nắn tấm lưng trơn mịn của người ta.
Có lẽ vì ánh mặt trời nên nụ hôn này nóng bỏng đến lạ, khiến cho đôi bên thở không ra hơi, lúc hai người buông nhau ra nằm ngửa lại, Biên Nam cảm thấy mình đã đổ một chút mồ hôi.
“Chủ quán có nhìn lén không?” Biên Nam nhìn thoáng qua cửa, chủ quán bưng đồ lên rồi mất bóng luôn, không biết trốn ở góc nào.
“Ai mà nhàm chán vậy chứ…” Khưu Dịch nói.
“Ở đây đó, tên quán cũng là thật nhàm chán còn gì.” Biên Nam tặc lưỡi.
Khưu Dịch bật cười, cười một hồi mới ngồi dậy uống một hớp cà phê: “Cũng đúng.”
Chủ quán Thật Nhàm Chán cả một buổi trưa cũng không thấy xuất hiện, sắp đến giờ vào học buổi chiều, Biên Nam và Khưu Dịch dọn đồ, tự lấy túi đựng thực phẩm gói bánh bà xã lại, bấy giờ vẫn chưa thấy ai.
“Không thu tiền à?” Biên Nam nhìn ra bên ngoài.
“Không thu, ra thôi.” Khưu Dịch nói.
“Tốt ghê, hay là tiện tay chôm hai cái tách đi.” Biên Nam xách túi ra ngoài.
“Ngốc quá, sao không lấy ấm, tách có bao nhiêu tiền đâu.” Khưu Dịch mặc áo khoác vào.
“Trên quầy có cái laptop,” Biên Nam ra khỏi phòng, đi đến trước quầy, “Lấy cái này…”
Chưa dứt lời đã thấy chủ quán ngồi trên ghế dựa phía sau quầy chơi điện thoại, cậu giật mình: “Ông chủ ở đây à?”
“Sắp vào lớp nên ra đây chờ thu tiền,” Chủ quán đặt điện thoại xuống, “Năm mươi đồng, đừng bắt tôi thối, không có tiền lẻ.”
Biên Nam móc ví, mười tờ trong ví toàn là tiền một trăm, cậu câm nín: “Chú à, chú không định buôn bán sao? Năm mươi đồng cũng không có?”
“Ai là chú cậu, gọi anh.” Chủ quán nhìn cậu một cái.
“Gọi anh có thể tìm ra năm mươi đồng không?” Biên Nam hỏi.
“Không.” Chủ quán trả lời rất kiên quyết.
“Vậy quẹt thẻ được không hả chú?” Biên Nam rút thẻ trong ví ra.
“Không, quẹt thẻ phải trả thêm phí thủ tục nữa.” Chủ quán nói.
“Má.” Biên Nam đập lên quầy một cái.
Khưu Dịch đi ra từ trong phòng, đặt năm mươi đồng lên quầy: “Đi thôi.”
Biên Nam hết sức khó hiểu với chủ quán, cậu theo Khưu Dịch ra khỏi quán cà phê, quay đầu nhìn bản hiệu: “Chủ quán này dữ dằn thật.”
“Mai mốt còn tới không?” Khưu Dịch hỏi.
“Tới chứ,” Biên Nam cười nói, nếu bỏ qua ông chủ vật vờ nửa sống nửa chết, quán này thật sự không tệ, vừa có phong cách riêng vừa yên tĩnh, khó mà tìm được một chỗ như vậy gần trường học, “Ngồi ở đây rất thoải mái.”
Hai người bước chậm đến giao lộ, Khưu Dịch rẽ vào đường nhỏ về Vận tải đường thủy, Biên Nam chạy theo đường lớn trèo tường rào về trường Thể thao.
Nhảy từ đầu tường xuống mặt đất, Biên Nam bỗng dưng cảm thấy hơi trống vắng.
Trống vắng như thể đang ôm chăn ngủ ngon lành thì bị người ta cướp mất chăn.
Cậu thật sự hy vọng cuộc sống sẽ không thay đổi, giống như buổi trưa nằm trong quán cà phê, cùng Khưu Dịch phơi nắng nói chuyện phiếm.
“Tiếc thật…” Biên Nam chạy đến sân tập theo tiếng chuông vào học, tiếc là ở cuộc sống thực tại còn có một đống thứ không bỏ được.
Thi cử, luyện tập.
Và phim đen xem kiểu nào cũng thấy mất tự nhiên.
Chỉ là cảm xúc không mấy tốt đẹp do phim đen mang đến không ảnh hưởng tới cậu quá lâu, cậu xóa hết video trong điện thoại, cũng chẳng dám tìm thử cái khác để xem.
Cuộc sống dưới áp lực của ông Tưởng lại quay về nhịp độ bình thường.
Mỗi ngày đi học rồi huấn luyện, một tuần chạy ra ngoài hai ba lần, ăn một bữa với Khưu Dịch, thỉnh thoảng tới “Thật Nhàm Chán” phơi nắng và tâm sự chừng một tiếng.
Ở cạnh Khưu Dịch, Biên Nam cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, như thể vừa gặp mặt đã phải về trường, về trường lại phải đếm từng giây từng phút, thời gian lúc nhanh lúc chậm thật khiến người ta thấy khó mà chịu nổi.
“Đừng tưởng sắp tốt nghiệp thì có thể bỏ huấn luyện!” Ông Tưởng đứng bên đường biên, hét to với đám học sinh đang nhảy cóc, “Chỉ cần còn một ngày nằm trong tay tôi thì liệu mà ngoan ngoãn huấn luyện theo sắp xếp của tôi! Biên Nam! Sao trò không bò qua luôn đi!”
“Má!” Biên Nam vội bật nhảy hai cái, cậu không sợ phạt chạy, nhưng nếu ông Tưởng bảo cậu nhảy vài vòng quanh đường biên thì đúng là chết dở.
“Vạn Phi!” Ông Tưởng đổi mục tiêu, chỉ vào Vạn Phi rống lên, “Nhảy thì nhảy liên tục cho tôi! Đừng nhảy một cái rồi dừng một cái! Nhớ bạn gái thì chờ nhảy xong tối về nhớ!”
Bốn phía nhất thời vang lên tiếng cười, còn có tiếng nói đùa: “Huấn luyện viên Tưởng biết rõ ghê.”
“Rảnh rỗi trèo tường ra ngoài hẹn hò, tưởng tôi không biết à,” Ông Tưởng nói, “Các trò đừng vội mừng, đám các trò, đứa nào đi tiệm net đứa nào đi hẹn hò tôi biết hết đấy!”
Vạn Phi cười hí hửng, không nói gì, quay đầu liếc Biên Nam.
Biên Nam biết Vạn Phi đang nghĩ gì, cậu vừa nhảy vừa giơ ngón giữa với Vạn Phi.
Giờ giải lao, một đám học sinh ngồi bên sân bóng vừa thả lỏng vừa tám nhảm, nhờ ông Tưởng khơi chuyện nên chủ đề của mọi người đều tập trung vào hai chữ bạn gái.
Bạn gái ai xinh, bạn gái ai ngực to, ai đang cưa cẩm ai, ai sắp sửa bị đá, cả bọn bàn tán hăng say, thỉnh thoảng còn cười ồ lên.
Biên Nam không lên tiếng, trước giờ cậu không thường tham dự chủ đề liên quan đến con gái, cua được hay không, có bạn gái hay không, cậu không hứng thú mấy.
“Theo đuổi nữ sinh là phải hỏi Biên Nam,” Có người nói một câu, “Với Biên Nam thì dễ như trở bàn tay thôi mà.”
“Nhảm nhí.” Biên Nam nói.
“Đúng đó, Biên Nam toàn được nữ sinh theo đuổi ngược lại.” Có người cười nói tiếp.
“Bọn mày phải mở mắt nhìn xa ra,” Vạn Phi liếc Biên Nam một cái, “Đừng có nhìn chòng chọc bên Vệ giáo, sắp tốt nghiệp rồi, còn cả một biển bao la các chị em đang chờ bọn mày kìa…”
Vạn Phi thành công đổi chủ đề, mọi người bắt đầu sôi nổi thảo luận đề tài khác.
Biên Nam uống hớp nước, đột nhiên thấy bứt rứt một cách khó tả.
Lúc trước cậu không thích tham dự chủ đề này, nhưng khi nghe người khác nhắc tới, cậu cũng không khó chịu phản đối, dù gì cũng sẽ thuận miệng đáp vài câu.
Lúc trước cậu không thích nói về đề tài này là vì cậu có không hứng thú, không mặn mà với con gái.
Giờ thì sao?
Mình đang yêu phải không?
Đúng rồi, mình không gặp Khưu Dịch một ngày mà đã thấy trống vắng đến phát sợ, gặp thì hận không thể dùng dây thừng buộc nhau chung một chỗ rồi thắt nút chết.
Thế nhưng bây giờ mình càng không thể tham gia nói chuyện.
Cảm giác này thật khiến người ta khó chịu.
Từ sợ hãi và mù mờ khi mới bắt đầu đến nay, Biên Nam đã nhịn rất lâu, cảm giác của Vạn Phi khi có tiến triển gì với Hứa Nhị cũng muốn hưng phấn tuyên bố với mọi người, cậu cũng từ từ hiểu được.
Nhưng hiểu càng rõ hơn chính là cảm giác đè nén khi không thể nói ra, không thể chia sẻ với ai, chỉ có thể tự nhét vào một góc trong lòng mà không người nào biết.
Cậu vặn chai nước suối, ném ‘bộp’ một tiếng vào thùng rác bên cạnh.
Mẹ nó!
Sau khi hai người ăn hết sủi cảo, Biên Nam xoa bụng: “Món sủi cảo này, chỉ cần không ăn ở nhà, ăn ở đâu cũng ngon.”
“Vậy tết khổ cho cậu rồi.” Khưu Dịch cười cười.
“Cũng tạm, Biên Hinh Ngữ không thích ăn sủi cảo, nhà tôi không ăn sủi cảo mỗi dịp tết,” Biên Nam ngẫm nghĩ, đá nhẹ chân Khưu Dịch ở dưới bàn một cái, “Nè, đại bảo.”
“Sao?” Khưu Dịch cũng đá chân cậu một cái.
“Nhà cậu ăn tết thế nào vậy?” Biên Nam hỏi.
“Cậu tới một lần sẽ biết.” Khưu Dịch nói.
“Hả?” Biên Nam ngẩn người.
“Có phải tết này cậu định qua nhà tôi chơi không.” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Mai mốt cho dù đoán được tôi nghĩ gì cậu có thể nào đừng nói ra không.” Biên Nam bất đắc dĩ.
“Được,” Khưu Dịch gật đầu, “Cậu nói đi.”
“Tôi… nói với cậu rồi mà,” Biên Nam thở dài, “Đêm ba mươi tôi phải ở nhà, sau đó họ hàng bè bạn sẽ tới ăn, tới riết tôi nhột luôn.”
“Vậy tới nhà tôi đi, họ hàng nhà tôi chỉ thích đòi nợ không cần cơm.” Khưu Dịch cười nói.
“Tôi có thể giả bộ làm xã hội đen lần nữa,” Biên Nam đập bàn, hung tợn nghiến răng nói, “Trả tiền đây!”
Khưu Dịch cười nửa ngày: “Cũng giống đấy chứ, chỉ cần không mặc đồ thể thao.”
“Đồ thể thao rất là tiện, bộ này chốc nữa tôi không cởi ra được đâu,” Biên Nam duỗi lưng, “Lúc tập luyện còn phải mặc mà.”
“Cũng tốt, tôi nhìn cậu mặc đồ thể thao quen rồi, thỉnh thoảng mặc đồ khác sẽ khiến tim tôi đập thình thịch.” Khưu Dịch nói.
“Đẹp trai đúng không?” Biên Nam nhướng mày.
“Đẹp.” Khưu Dịch gật đầu, vẫy tay gọi bồi bàn tới tính tiền.
“Đi luôn à? Sao không nói chuyện thêm một lát?” Biên Nam nhíu mày, “Bây giờ hai chúng ta đang yêu nhau đó cậu có biết không?”
“Ngồi trong quán sủi cảo Đông Bắc yêu nhau?” Khưu Dịch lấy ví ra, “Bình dân nhỉ.”
“Thế đi đâu? Vườn hoa Vệ giáo?” Biên Nam cười nói.
Cạnh bên Vệ giáo có một cái hồ nhân tạo nhỏ, bên hồ có một vườn hoa nhỏ, là thánh địa yêu đương của các chị em Vệ giáo và bạn trai mình, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài cặp ở bên ngoài, tóm lại tỷ lệ chạm mặt của trường Thể thao và Vận tải đường thủy ở đây rất cao, nhưng dựa theo nguyên tắc có bồ không dễ, mọi người sẽ không đánh nhau ở vườn hoa, mà là vai kề vai cùng ngồi thành hàng trên ghế đá bên bờ sông yêu đương tập thể.
Khưu Dịch rời quán sủi cảo, nhưng không ra khỏi phố ăn vặt mà dẫn Biên Nam đi thẳng vào trong.
“Vô khu dân cư chơi hả?” Biên Nam hỏi, đi vào sâu nữa là hai khu dân cư, cậu sống ở đây đã nhiều năm nhưng chưa đi qua lần nào.
“Lúc trước chưa tới đây bao giờ à?” Khưu Dịch hỏi.
“Chưa,” Biên Nam nhìn xung quanh, giữa trưa vắng người, khách trong phố ăn vặt cũng không đi qua đây, trái lại rất yên tĩnh, “Bọn tôi toàn trèo tường ra, vất vả lắm mới ra ngoài được, ai lại chui vào chỗ này.”
Khưu Dịch cười cười không nói, hai người đi bộ từ từ, chừng mười phút sau mới băng qua khu dân cư tới một con phố khác nằm ở mặt sau, ở đây càng ít người hơn.
“Tới chỗ đó.” Khưu Dịch chỉ sang góc xéo bên đường.
Biên Nam nhìn theo, giữa một dãy cửa hàng mặt tiền không mấy bắt mắt có một cánh cửa nhỏ, có thể thấy được trong cửa có cầu thang dẫn lên trên.
Đến gần mới nhìn rõ, mặt cửa là mấy tấm ván gỗ màu gốc được đóng bằng đinh đồng, bên trên còn dùng vài thanh sắt cũ ghép thành ba chữ: Thật Nhàm Chán.
“Ngầu ghê,” Biên Nam bật cười, “Chỗ này là đâu vậy?”
“Một quán cà phê rất ngầu,” Khưu Dịch bước lên lầu, nhỏ giọng nói, “Tôi thấy hình như không có ai ghé qua, chẳng biết chủ quán kiếm tiền kiểu gì.”
“Sao cậu phát hiện ra chỗ này?” Biên Nam nhìn quanh bốn phía, cầu thang rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi, hai bên tường còn treo khung ảnh, bên trong là cụm từ “Thật nhàm chán” được viết bằng đủ thể chữ khác nhau.
“Lát nói cậu nghe.” Khưu Dịch nói.
“Bày đặt úp úp mở mở nữa.” Biên Nam tặc lưỡi.
Quán cà phê này rất nhỏ, trông như được tu sửa từ hai gian phòng, sàn nhà lát gỗ, cũng toàn là gỗ màu gốc.
Dưới sàn nhà vứt một đống đệm, nào là đệm rơm, đệm bông, bàn trà cũng là loại chân ngắn, nói chung phải ngồi bệt cả.
Trong phòng khách có một cái quầy bar nhỏ, không thấy ai tiếp đón, đừng nói là khách, sau khi hai người đi vào cũng chẳng thấy chủ quán đâu.
“Vào trong đi.” Khưu Dịch nhìn nhìn, vào phòng trong.
Phòng này có đặt khá nhiều cây xanh, dùng cọc gỗ và hàng rào ngăn thành bốn góc nhỏ, nhìn sàn gỗ trải đủ loại đệm là muốn nằm xuống ngủ một giấc rồi.
Hai người cởi giày, ngồi lên tấm đệm cạnh cửa sổ sát đất.
“Hây,” Biên Nam tựa vào tường, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, tia nắng ấm áp khiến mắt người ta muốn nhắm lại luôn. Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể trông thấy toàn cảnh khu phố, tuy rằng cái khu rách nát này chẳng có gì để nhìn, nhưng khung cảnh vắng vẻ sau buổi trưa đầu đông vô cùng hợp với ba chữ thật nhàm chán, “Nơi này thoải mái thật, cậu còn chưa nói cho tôi nghe sao cậu tìm được chỗ này đó.”
“Trương Hiểu Dung dẫn tôi tới.” Khưu Dịch lấy một cái đệm kê sau lưng, tựa vào tường.
“Gì cơ?” Lông mày Biên Nam không nhịn được nhướng lên, “Trương Hiểu Dung? Hai người từng tới đây chơi?”
“Cậu đang ghen với tôi hay ghen với nhỏ?” Khưu Dịch cười.
“Không có, hai người tới đây làm gì, không phải cậu nói cả hai không có gì à?” Biên Nam hơi bị khó chịu.
“Tôi bị dụ tới,” Khưu Dịch đưa tay sờ mặt cậu, “Ầy, tôi phát hiện lúc cậu nhướng mày nhìn đẹp trai ghê.”
“Ông đây cạo hết lông mày vẫn đẹp trai! Bây giờ nịnh bợ không có tác dụng đâu,” Biên Nam chụp tay Khưu Dịch nhéo mấy cái, “Trương Hiểu Dung mà cũng dụ được cậu à?”
“Nhỏ nói có một học sinh muốn giới thiệu cho tôi dạy thêm, nghe đến tiền là tôi dễ bị dụ lắm,” Khưu Dịch cười nói, “Nhỏ bảo hẹn gặp học sinh chỗ này, vậy nên tôi mới tới.”
“Cuối cùng học sinh không tới?” Biên Nam phì cười.
“Ừ, nhỏ nói trên đường đến đây học sinh gọi điện thoại cho nhỏ bảo bố mẹ đã tìm được người khác rồi,” Khưu Dịch thở dài, “Đau thật.”
“Vậy cậu bỏ đi ngay hay uống hai ba ly nước rồi mới đi?” Biên Nam cười hỏi, cảm thấy lúc đầu mình theo đuổi Trương Hiểu Dung đúng là bại bởi Khưu Dịch.
“Cậu đoán xem.” Khưu Dịch trượt xuống, nằm trên đệm.
“Đi ngay, cậu là kiểu người như thế.” Biên Nam búng tay.
“Ừm,” Khưu Dịch cười gật đầu, “Tiền bay mất rồi tôi không được vui.”
Hai người cười ha ha.
Nói vớ vẩn gần mười phút mới có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bưng một ấm cà phê và một đĩa bánh ngọt đến, đặt mọi thứ xuống sàn trước mặt bọn họ rồi xoay người đi ra ngoài.
“Hớ, chủ quán đó hả?” Biên Nam nhìn đĩa bánh, là một đĩa bánh bà xã, “Không gọi cũng mang lên?”
sd8
Bánh bà xã bao gồm nhiều nguyên liệu khác nhau như đậu xanh, bí đao, mè, lạp xưởng, đậu phộng, vỏ quýt… Vỏ bánh được cán từ bột nhiều lớp, khi nướng sẽ phồng lên và tạo độ giòn tan. Nhân bánh được làm nhân thập cẩm có vị ngọt với ý nghĩa thể hiện sự ngọt ngào của người vợ.
“Muốn gọi cái khác cũng không có, không ăn thì để lại, nếu không gói về cho bạn cậu,” Chủ quán ngáp một cái, “Nói chung một phần năm mươi đồng, ăn hay không cũng phải trả tiền.”
“Chỗ này làm ăn bá đạo thật.” Biên Nam cười, cầm bánh lên cắn một cái, bánh vẫn còn nóng hổi, mùi vị không tệ.
“Bởi vậy có ai tới đâu.” Chủ quán đi ra ngoài.
Biên Nam sửng sốt, chỉ vào cửa, nhìn Khưu Dịch nói một câu: “Ổng chắc chắn không thiếu tiền.”
Khưu Dịch cười cười không lên tiếng, cũng cầm bánh lên cắn một cái: “Ừm, rất ngon, tiếc là ban nãy nhồi một bụng sủi cảo, lát nữa cậu gói về cho Vạn Phi đi.”
“Sau này có tiền tôi cũng mở một quán như vậy, có người thì đón tiếp, không người thì nằm ngủ,” Biên Nam rót cà phê cho Khưu Dịch, “Cậu không mang về một ít cho Thân Đào à?”
“Cậu ta đang giảm cân, giờ không ăn đồ ngọt.” Khưu Dịch nói.
“Thân Đào giảm cân? Cậu ta có mập đâu, có gì không thuận lợi à?” Biên Nam cảm thấy khó hiểu.
“Ai mà biết, cậu ta nghĩ gầy chút nữa có thể có bồ,” Khưu Dịch cười nói, “Ở phương diện này cậu ta kỳ lạ lắm.”
“Không ngờ anh Tiểu Đào nghiêm túc chững chạc lại có trái tim hồn nhiên như vậy nha,” Biên Nam cười hô hô nửa ngày mới chỉ một ngón tay vào Khưu Dịch, “Cậu đừng giảm cân, bây giờ cậu rất vừa vặn, sờ rất…”
Nói hai chữ này xong, Biên Nam đột nhiên dừng lại, hình ảnh trong video bỗng dưng đập vào mắt khiến cậu không nói nên lời, điện thoại nhét ở túi sau như nóng đến phát sợ.
“Hả?” Khưu Dịch nhìn cậu, “Sao vậy?”
“Không có gì, thì… sờ rất…” Biên Nam bưng tách uống một ngụm, bật ngón cái với Khưu Dịch, “Rất đã!”
Khưu Dịch không nói gì, mỉm cười nắm tay cậu, cắn lên đầu ngón tay cậu một cái.
Hai người uống vài tách cà phê, nằm mơ màng dưới ánh mặt trời trò chuyện, chủ quán mở nhạc, Biên Nam cảm thấy nhạc này như thôi miên vậy, mới nói được một lúc mà mí mắt đã sụp xuống rồi, cậu dứt khoát nhắm hai mắt lại: “Chỗ này được đấy, mai mốt chúng ta rảnh thì đến đây chơi đi.”
“Ừ,” Khưu Dịch trả lời, nhích lại gần Biên Nam, sờ mặt cậu, cúi đầu hôn lên khóe miệng của cậu, “Biên Nam.”
“Hửm?” Biên Nam vẫn đang nhắm mắt, ánh mặt trời chiếu vào làm cho trước mắt cậu toàn là màu vàng rực rỡ, giọng Khưu Dịch kề sát bên tai cậu nghe như trong giấc mơ.
“Sau này có chuyện gì cứ nói với tôi,” Khưu Dịch ôm Biên Nam nói nhỏ, “Nếu trong lòng cậu có chuyện, tôi liếc mắt một cái là biết ngay, nếu cậu không nói, tôi sẽ đoán mò, đoán sai thì phiền lắm.”
“Tôi có thể có chuyện gì chứ, lòng tôi rộng lắm, cái gì vào lòng tôi cũng không tính là chuyện hết.” Biên Nam nhắm mắt nhe răng cười, cậu không biết Khưu Dịch ám chỉ điều gì, cậu cũng không rõ những gì mình đang nghĩ có tính là ‘chuyện’ không.
“Ừ.” Khưu Dịch cúi đầu hôn cậu.
Lúc Khưu Dịch chuẩn bị nằm xuống, Biên Nam mở mắt ra ôm cổ người ta: “Làm gì vậy?”
“… Nằm chứ gì,” Khưu Dịch sửng sốt, “Cậu muốn tôi cứ chống tay vậy hả?”
“Để cho gia hôn một cái rồi nằm,” Biên Nam ấn ót Khưu Dịch xuống, “Lưỡi cậu đã khỏi chưa?”
“Tàm tạm, đừng cắn tôi nữa là được.” Khưu Dịch cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi liếm nhẹ qua môi cậu.
Biên Nam nghênh đón, giành trước luồn vào miệng đối phương, tay thì vén áo Khưu Dịch, dùng sức xoa nắn tấm lưng trơn mịn của người ta.
Có lẽ vì ánh mặt trời nên nụ hôn này nóng bỏng đến lạ, khiến cho đôi bên thở không ra hơi, lúc hai người buông nhau ra nằm ngửa lại, Biên Nam cảm thấy mình đã đổ một chút mồ hôi.
“Chủ quán có nhìn lén không?” Biên Nam nhìn thoáng qua cửa, chủ quán bưng đồ lên rồi mất bóng luôn, không biết trốn ở góc nào.
“Ai mà nhàm chán vậy chứ…” Khưu Dịch nói.
“Ở đây đó, tên quán cũng là thật nhàm chán còn gì.” Biên Nam tặc lưỡi.
Khưu Dịch bật cười, cười một hồi mới ngồi dậy uống một hớp cà phê: “Cũng đúng.”
Chủ quán Thật Nhàm Chán cả một buổi trưa cũng không thấy xuất hiện, sắp đến giờ vào học buổi chiều, Biên Nam và Khưu Dịch dọn đồ, tự lấy túi đựng thực phẩm gói bánh bà xã lại, bấy giờ vẫn chưa thấy ai.
“Không thu tiền à?” Biên Nam nhìn ra bên ngoài.
“Không thu, ra thôi.” Khưu Dịch nói.
“Tốt ghê, hay là tiện tay chôm hai cái tách đi.” Biên Nam xách túi ra ngoài.
“Ngốc quá, sao không lấy ấm, tách có bao nhiêu tiền đâu.” Khưu Dịch mặc áo khoác vào.
“Trên quầy có cái laptop,” Biên Nam ra khỏi phòng, đi đến trước quầy, “Lấy cái này…”
Chưa dứt lời đã thấy chủ quán ngồi trên ghế dựa phía sau quầy chơi điện thoại, cậu giật mình: “Ông chủ ở đây à?”
“Sắp vào lớp nên ra đây chờ thu tiền,” Chủ quán đặt điện thoại xuống, “Năm mươi đồng, đừng bắt tôi thối, không có tiền lẻ.”
Biên Nam móc ví, mười tờ trong ví toàn là tiền một trăm, cậu câm nín: “Chú à, chú không định buôn bán sao? Năm mươi đồng cũng không có?”
“Ai là chú cậu, gọi anh.” Chủ quán nhìn cậu một cái.
“Gọi anh có thể tìm ra năm mươi đồng không?” Biên Nam hỏi.
“Không.” Chủ quán trả lời rất kiên quyết.
“Vậy quẹt thẻ được không hả chú?” Biên Nam rút thẻ trong ví ra.
“Không, quẹt thẻ phải trả thêm phí thủ tục nữa.” Chủ quán nói.
“Má.” Biên Nam đập lên quầy một cái.
Khưu Dịch đi ra từ trong phòng, đặt năm mươi đồng lên quầy: “Đi thôi.”
Biên Nam hết sức khó hiểu với chủ quán, cậu theo Khưu Dịch ra khỏi quán cà phê, quay đầu nhìn bản hiệu: “Chủ quán này dữ dằn thật.”
“Mai mốt còn tới không?” Khưu Dịch hỏi.
“Tới chứ,” Biên Nam cười nói, nếu bỏ qua ông chủ vật vờ nửa sống nửa chết, quán này thật sự không tệ, vừa có phong cách riêng vừa yên tĩnh, khó mà tìm được một chỗ như vậy gần trường học, “Ngồi ở đây rất thoải mái.”
Hai người bước chậm đến giao lộ, Khưu Dịch rẽ vào đường nhỏ về Vận tải đường thủy, Biên Nam chạy theo đường lớn trèo tường rào về trường Thể thao.
Nhảy từ đầu tường xuống mặt đất, Biên Nam bỗng dưng cảm thấy hơi trống vắng.
Trống vắng như thể đang ôm chăn ngủ ngon lành thì bị người ta cướp mất chăn.
Cậu thật sự hy vọng cuộc sống sẽ không thay đổi, giống như buổi trưa nằm trong quán cà phê, cùng Khưu Dịch phơi nắng nói chuyện phiếm.
“Tiếc thật…” Biên Nam chạy đến sân tập theo tiếng chuông vào học, tiếc là ở cuộc sống thực tại còn có một đống thứ không bỏ được.
Thi cử, luyện tập.
Và phim đen xem kiểu nào cũng thấy mất tự nhiên.
Chỉ là cảm xúc không mấy tốt đẹp do phim đen mang đến không ảnh hưởng tới cậu quá lâu, cậu xóa hết video trong điện thoại, cũng chẳng dám tìm thử cái khác để xem.
Cuộc sống dưới áp lực của ông Tưởng lại quay về nhịp độ bình thường.
Mỗi ngày đi học rồi huấn luyện, một tuần chạy ra ngoài hai ba lần, ăn một bữa với Khưu Dịch, thỉnh thoảng tới “Thật Nhàm Chán” phơi nắng và tâm sự chừng một tiếng.
Ở cạnh Khưu Dịch, Biên Nam cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, như thể vừa gặp mặt đã phải về trường, về trường lại phải đếm từng giây từng phút, thời gian lúc nhanh lúc chậm thật khiến người ta thấy khó mà chịu nổi.
“Đừng tưởng sắp tốt nghiệp thì có thể bỏ huấn luyện!” Ông Tưởng đứng bên đường biên, hét to với đám học sinh đang nhảy cóc, “Chỉ cần còn một ngày nằm trong tay tôi thì liệu mà ngoan ngoãn huấn luyện theo sắp xếp của tôi! Biên Nam! Sao trò không bò qua luôn đi!”
“Má!” Biên Nam vội bật nhảy hai cái, cậu không sợ phạt chạy, nhưng nếu ông Tưởng bảo cậu nhảy vài vòng quanh đường biên thì đúng là chết dở.
“Vạn Phi!” Ông Tưởng đổi mục tiêu, chỉ vào Vạn Phi rống lên, “Nhảy thì nhảy liên tục cho tôi! Đừng nhảy một cái rồi dừng một cái! Nhớ bạn gái thì chờ nhảy xong tối về nhớ!”
Bốn phía nhất thời vang lên tiếng cười, còn có tiếng nói đùa: “Huấn luyện viên Tưởng biết rõ ghê.”
“Rảnh rỗi trèo tường ra ngoài hẹn hò, tưởng tôi không biết à,” Ông Tưởng nói, “Các trò đừng vội mừng, đám các trò, đứa nào đi tiệm net đứa nào đi hẹn hò tôi biết hết đấy!”
Vạn Phi cười hí hửng, không nói gì, quay đầu liếc Biên Nam.
Biên Nam biết Vạn Phi đang nghĩ gì, cậu vừa nhảy vừa giơ ngón giữa với Vạn Phi.
Giờ giải lao, một đám học sinh ngồi bên sân bóng vừa thả lỏng vừa tám nhảm, nhờ ông Tưởng khơi chuyện nên chủ đề của mọi người đều tập trung vào hai chữ bạn gái.
Bạn gái ai xinh, bạn gái ai ngực to, ai đang cưa cẩm ai, ai sắp sửa bị đá, cả bọn bàn tán hăng say, thỉnh thoảng còn cười ồ lên.
Biên Nam không lên tiếng, trước giờ cậu không thường tham dự chủ đề liên quan đến con gái, cua được hay không, có bạn gái hay không, cậu không hứng thú mấy.
“Theo đuổi nữ sinh là phải hỏi Biên Nam,” Có người nói một câu, “Với Biên Nam thì dễ như trở bàn tay thôi mà.”
“Nhảm nhí.” Biên Nam nói.
“Đúng đó, Biên Nam toàn được nữ sinh theo đuổi ngược lại.” Có người cười nói tiếp.
“Bọn mày phải mở mắt nhìn xa ra,” Vạn Phi liếc Biên Nam một cái, “Đừng có nhìn chòng chọc bên Vệ giáo, sắp tốt nghiệp rồi, còn cả một biển bao la các chị em đang chờ bọn mày kìa…”
Vạn Phi thành công đổi chủ đề, mọi người bắt đầu sôi nổi thảo luận đề tài khác.
Biên Nam uống hớp nước, đột nhiên thấy bứt rứt một cách khó tả.
Lúc trước cậu không thích tham dự chủ đề này, nhưng khi nghe người khác nhắc tới, cậu cũng không khó chịu phản đối, dù gì cũng sẽ thuận miệng đáp vài câu.
Lúc trước cậu không thích nói về đề tài này là vì cậu có không hứng thú, không mặn mà với con gái.
Giờ thì sao?
Mình đang yêu phải không?
Đúng rồi, mình không gặp Khưu Dịch một ngày mà đã thấy trống vắng đến phát sợ, gặp thì hận không thể dùng dây thừng buộc nhau chung một chỗ rồi thắt nút chết.
Thế nhưng bây giờ mình càng không thể tham gia nói chuyện.
Cảm giác này thật khiến người ta khó chịu.
Từ sợ hãi và mù mờ khi mới bắt đầu đến nay, Biên Nam đã nhịn rất lâu, cảm giác của Vạn Phi khi có tiến triển gì với Hứa Nhị cũng muốn hưng phấn tuyên bố với mọi người, cậu cũng từ từ hiểu được.
Nhưng hiểu càng rõ hơn chính là cảm giác đè nén khi không thể nói ra, không thể chia sẻ với ai, chỉ có thể tự nhét vào một góc trong lòng mà không người nào biết.
Cậu vặn chai nước suối, ném ‘bộp’ một tiếng vào thùng rác bên cạnh.
Mẹ nó!
Tác giả :
Vu Triết