Sói Con Của Lãnh Thiếu
Chương 40
*Tại trụ sở bang Wolf
Cả căn phòng im lặng, tất cả những người trong căn phòng đều sợ hãi, đến thở họ cũng không dám thở mạnh. Hàn Linh Hương nhìn Hạo Nam rồi đưa tay xoay xoay chiếc nhẫn Huyết Long.
- "Lão đại, tôi xin lỗi vì đã để tiểu thư Lâm gặp nguy hiểm."
- "Tôi không cần lời xin lỗi." Cô lạnh giọng đập tay xuống bàn
Hạo Nam biết lỗi của mình không thể tha thứ, cậu liền quỳ xuống nói
- "Tôi sai rồi, mạng tôi là lão đại cứu nên tùy lão đại xử lý."
- "Cậu nói gì? Nói lại một lần nữa cho tôi nghe."
Lần này Hàn Linh Hương thật sự tức giận. Cô không ngờ người em họ thất lạc của mình lại có thể nói ra những lời này. Nhưng cũng đúng thôi vì cậu ta không biết thân phận thật sự của mình
- "Tôi nói mạng của tôi là do lão đại cứu nên nó thuộc về người, tùy người xử lý."
Cô nhìn mọi người lạnh giọng nói
- "Tất cả đều ra ngoài."
Mọi người đều ra ngoài hết trừ Hạo Nam. Cô nhìn cậu nói
- "Cậu biết tại sao 5 năm trước tôi cứu cậu không? Cậu có biết tại sao tôi lại tin tưởng giao mọi chuyện của tập đoàn cho cậu xử lý không? Cậu cũng có biết tại sao hôm nay tôi không xử lý cậu không?"
Hạo Nam nghe Hàn Linh Hương nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nói
- "Tôi không biêt tại sao, nhưng đã phạm lỗi thì phải nhận phạt."
- "Tính cậu giống y hệt chú hai."
- "Chú hai?" Hạo Nam không hiểu cô nói cái gì
- "Ngồi dậy đi, tôi sẽ kể cho cậu nghe."
Hạo Nam nghe cô nói vậy thì trong đầu cậu xuất hiện 1 loạt câu hỏi "Tại sao 5 năm trước lão đại cứu mình?", "Chú hai là ai? có liên quan gì đến mình?". Hạo Nam ngồi dậy nhìn cô
- "Chắc cậu vẫn còn nhớ tôi từng kể năm tôi 10 tuổi, tôi đã bị bắt cóc. Sau lần bắt cóc đó thì tôi bị mất đi trí nhớ. Phải mất hơn 2 năm tôi mới nhớ lại toàn bộ kí ức. Tôi liên lạc lại với gia đìng của mình và tôi biết được sau khi tôi bị bắt cóc thì em họ tôi cũng bị bắt cóc. Tôi cho người tìm tung tích em họ tôi suốt 3 năm liền. Trong 3 năm hi vọng không thấy chỉ thấy thất vọng nhiều. Bao nhiêu thứ chứng minh cho tôi thấy em họ tôi thật sự đã chêt. Cho đến 1 ngày tôi thật sự tuyệt vọng, muốn từ bỏ sự tìm kiếm suốt 3 năm trời thì thuộc hạ báo có tin tức của em ấy. Tôi lập tức phái người định vị chỗ em ấy, xong lần theo định vị tới thì thấy em ấy bị đám người buôn người bắt. Chắc kể đến đây cậu cũng nhận ra được thân phận thật sự của mình rồi chứ?"
Hạo Nam nghe cô kể đến đám người buôn người thì cậu bắt đầu mông lung. Lẽ nào người em họ cô kể là cậu sao? Cậu có quá nhiều suy nghĩ trong đầu. Cô biết cậu đang suy nghĩ cái gì liền nói tiếp
- "Người em họ thất lạc mà tôi tìm kiếm suốt 3 năm chính là cậu."
Hạo Nam không tin vào tai mình, cậu thật sự bất ngờ trước những gì cô nói
- "Thật... thật sao? Tôi chính là em họ của lão đại sao?"
- " Đúng, 5 năm trước tôi đã xét nghiệm ADN giữa cậu và chú hai của tôi. Hai người có quan hệ huyết thống."
Cả căn phòng im lặng, tất cả những người trong căn phòng đều sợ hãi, đến thở họ cũng không dám thở mạnh. Hàn Linh Hương nhìn Hạo Nam rồi đưa tay xoay xoay chiếc nhẫn Huyết Long.
- "Lão đại, tôi xin lỗi vì đã để tiểu thư Lâm gặp nguy hiểm."
- "Tôi không cần lời xin lỗi." Cô lạnh giọng đập tay xuống bàn
Hạo Nam biết lỗi của mình không thể tha thứ, cậu liền quỳ xuống nói
- "Tôi sai rồi, mạng tôi là lão đại cứu nên tùy lão đại xử lý."
- "Cậu nói gì? Nói lại một lần nữa cho tôi nghe."
Lần này Hàn Linh Hương thật sự tức giận. Cô không ngờ người em họ thất lạc của mình lại có thể nói ra những lời này. Nhưng cũng đúng thôi vì cậu ta không biết thân phận thật sự của mình
- "Tôi nói mạng của tôi là do lão đại cứu nên nó thuộc về người, tùy người xử lý."
Cô nhìn mọi người lạnh giọng nói
- "Tất cả đều ra ngoài."
Mọi người đều ra ngoài hết trừ Hạo Nam. Cô nhìn cậu nói
- "Cậu biết tại sao 5 năm trước tôi cứu cậu không? Cậu có biết tại sao tôi lại tin tưởng giao mọi chuyện của tập đoàn cho cậu xử lý không? Cậu cũng có biết tại sao hôm nay tôi không xử lý cậu không?"
Hạo Nam nghe Hàn Linh Hương nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nói
- "Tôi không biêt tại sao, nhưng đã phạm lỗi thì phải nhận phạt."
- "Tính cậu giống y hệt chú hai."
- "Chú hai?" Hạo Nam không hiểu cô nói cái gì
- "Ngồi dậy đi, tôi sẽ kể cho cậu nghe."
Hạo Nam nghe cô nói vậy thì trong đầu cậu xuất hiện 1 loạt câu hỏi "Tại sao 5 năm trước lão đại cứu mình?", "Chú hai là ai? có liên quan gì đến mình?". Hạo Nam ngồi dậy nhìn cô
- "Chắc cậu vẫn còn nhớ tôi từng kể năm tôi 10 tuổi, tôi đã bị bắt cóc. Sau lần bắt cóc đó thì tôi bị mất đi trí nhớ. Phải mất hơn 2 năm tôi mới nhớ lại toàn bộ kí ức. Tôi liên lạc lại với gia đìng của mình và tôi biết được sau khi tôi bị bắt cóc thì em họ tôi cũng bị bắt cóc. Tôi cho người tìm tung tích em họ tôi suốt 3 năm liền. Trong 3 năm hi vọng không thấy chỉ thấy thất vọng nhiều. Bao nhiêu thứ chứng minh cho tôi thấy em họ tôi thật sự đã chêt. Cho đến 1 ngày tôi thật sự tuyệt vọng, muốn từ bỏ sự tìm kiếm suốt 3 năm trời thì thuộc hạ báo có tin tức của em ấy. Tôi lập tức phái người định vị chỗ em ấy, xong lần theo định vị tới thì thấy em ấy bị đám người buôn người bắt. Chắc kể đến đây cậu cũng nhận ra được thân phận thật sự của mình rồi chứ?"
Hạo Nam nghe cô kể đến đám người buôn người thì cậu bắt đầu mông lung. Lẽ nào người em họ cô kể là cậu sao? Cậu có quá nhiều suy nghĩ trong đầu. Cô biết cậu đang suy nghĩ cái gì liền nói tiếp
- "Người em họ thất lạc mà tôi tìm kiếm suốt 3 năm chính là cậu."
Hạo Nam không tin vào tai mình, cậu thật sự bất ngờ trước những gì cô nói
- "Thật... thật sao? Tôi chính là em họ của lão đại sao?"
- " Đúng, 5 năm trước tôi đã xét nghiệm ADN giữa cậu và chú hai của tôi. Hai người có quan hệ huyết thống."
Tác giả :
huong thu nguyen