Socrates Thân Yêu
Chương 90
Tô Nhã phụ trách phân tích tâm lý tội phạm gần đây luôn đi theo đội Hai cũng nói xen vào: “Kẻ tình nghi dùng thuốc mê khống chế, cộng thêm psilocybin. Có thể trong sinh hoạt thường ngày, hắn có tiếp xúc với lĩnh vực này như bác sĩ, điều dưỡng hoặc những ngành liên quan đến hóa học, nhưng cũng rất có thể là người bình thường và tìm được những kiến thức này ở trên mạng.”
Ngôn Hàm đang đăm chiêu bỗng nghe thấy lời của Tô Nhã thì quay sang nhìn cô ta. Kể từ sau chuyện lần trước, thái độ của Tô Nhã đã thay đổi rất nhiều.
Chân Noãn nghe thấy psilocybin thì khẽ chen lời: “Thuốc gây ảo giác có thể được lưu lại trong cơ thể người chết vô kỳ hạn. Nhưng nếu ở trong cơ thể người sống, nó chỉ tồn tại trong ba mươi sáu giờ, sau đó sẽ hoàn toàn bị thải loại và phân giải. Cho nên Trịnh Miêu Miêu đã chết trong vòng ba mươi sáu giờ kể từ khi uống loại thuốc này.”
Đội trưởng Bùi gật đầu: “Cô bé bị nhốt lâu như vậy, kẻ tình nghi nhất định là thường cho cô bé uống thuốc. Ngoài ra, gần đây, đội Hai luôn lần theo manh mối loại khí ê-te này, cũng đang phân tích tại sao kẻ tình nghi lại chọn Trịnh Miêu Miêu.”
Tô Nhã nói: “Có thể hung thủ vừa ý Trịnh Miêu Miêu xinh đẹp, ngẫu nhiên ra tay. Cũng có thể hắn vô tình gặp qua Miêu Miêu một lần rồi để ý đến người đẹp như cô bé.”
Đội phó Trình bổ sung: “Hắn là kiểu thợ săn chờ con mồi vào lưới… rất có thể trước đây đã từng gây ra những vụ án nhỏ tương tự như theo dõi hay quấy rối chẳng hạn.”
Đàm Ca: “Nếu là kiểu chờ đợi, vậy hắn hẳn khá quen thuộc khu vực này.”
Suy luận của họ giống như trò Domino theo dây chuyền. Chân Noãn ở bên cạnh, nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe, nghe được một lúc lại phát giác Ngôn Hàm vẫn im lặng. Cô vừa quay đầu lại nhìn, đúng lúc anh cất lời: “Tôi đồng ý với cách nói của Tô Nhã rằng hung thủ là dạng tội phạm chuốc mê cưỡng dâm không có mục đích giết người. Nhưng tôi không đồng ý với giả thiết của Đội trưởng Bùi là hung thủ dùng ê-te khống chế nạn nhân.”
Ngôn Hàm đứng dưới gốc cây rụng lá, gió thổi lá bay phất phơ, ánh nắng loang lổ nhạt màu, đong đưa lấp lánh trên tóc anh.
“Ý kiến của anh là gì?”
Ngôn Hàm: “Có lần giáo sư Trịnh Dung đi công tác, tôi đã đưa Trịnh Miêu Miêu về nhà. Trên đường, cô bé hỏi tôi vì sao trên ti vi, kẻ xấu thường dùng khăn tẩm ê-te bịt miệng người khác, khiến người ta lập tức ngất xỉu: con gái gặp phải kiểu tấn công này thì nên làm gì?”
Người xung quanh bỗng chốc im bặt, đồng loạt nhìn Ngôn Hàm.
“Tôi nói cho cô bé biết, trên ti vi chiếu có phần khoa trương. Sau khi người ta hít vào sẽ thấy choáng váng, nhưng sẽ không ngất xỉu trong vòng vài giây. Cho dù là ê-te đậm đặc, chúng ta cũng có được mười mấy giây tự giải cứu mình. Nếu đối phương là đàn ông, sức lực mạnh hơn em thì giãy giụa phản kháng không chỉ vô ích mà ngược lại càng hít vào nhiều hơn. Cách tự cứu mình tốt nhất cho con gái chính là nín thở, giả bộ ngất xỉu rồi dùng sức ngã bệt xuống đât. Chờ đối phương bị lừa, thả mình ra thì lập tức gào lên kêu cứu, hoặc là bẻ ngược ngón tay hắn rồi dùng cùi trỏ thúc mạnh, sau đó chạy trốn.” Ánh mắt sắc bén của anh nhìn khắp mọi người. “Vì vậy, Trịnh Miêu Miêu không thể nào bị thuốc khống chế. Cho dù không thành công thoát được, cô bé cũng sẽ chớp lấy cho mình một cơ hội hô to kêu cứu.”
Đội trưởng Bùi và người đội Hai đều tỏ vẻ ngờ vực. Chân Noãn trầm tư suy nghĩ rồi nói ra cách nghĩ mới: “Có khả năng Trịnh Miêu Miêu thật sự đã kêu cứu, nhưng ông chủ quầy bán quà vặt sợ vạ lây nên không cứu giúp. Sau đó, ông ta hổ thẹn trong lòng, ngại thừa nhận nên đã nói với cảnh sát rằng mình không nghe thấy.”
Lão Bạch sửng sốt: “Cũng có khả năng như vậy.”
Cảnh sát tra án thường xuyên gặp phải loại hành vi vì sĩ diện mà làm chậm trễ vụ án như thế này. Nhưng Ngôn Hàm lại phủ nhận lần nữa: “Ông chủ quầy quà vặt và nhà họ Trịnh là hàng xóm láng giềng lâu năm, bao năm nhìn Trịnh Miêu Miêu lớn lên, nên khả năng thấy chết không cứu rất nhỏ. Ngoại trừ ông ta ra, phía bên kia cũng có gia đình khác.”
Chân Noãn không hề tức giận mà tiếp tục hỏi: “Không phải bị người ta dụ bắt cóc chứ?”
“Không đâu. Miêu Miêu có ý thức bảo vệ mình khá mạnh, cô bé sẽ không đến gần xe cộ dừng ven đường.” Ngôn Hàm ngừng lại một giây rồi bình thản nói. “Tôi đã nói với cô bé: đừng vì hỏi đường hay khẩn cấp cần giúp đỡ mà đến gần những chiếc xe lạ, như thế có thể sẽ bị người ta kéo lên xe.”
Chân Noãn nghe được câu cuối cùng, tim chợt giật thót, bỗng nhớ đến Hạ Thời chính là bị người ta lừa gạt bắt cóc lên chiếc xe lạ, kết quả không bao giờ trở lại nữa. Cô nhìn Ngôn Hàm vẻ hơi khó chịu, anh đứng ngược ánh nắng nên không thấy rõ vẻ mặt.
Vậy thì kỳ lạ quá, làm sao Trịnh Miêu Miêu bị trói lên xe đây? Chân Noãn thầm nghĩ, lẽ nào là người quen đã viện cớ đưa cô bé đến sân bay, kết quả bắt cô bé đi?
Cô mừng thầm, vừa định nói phát hiện này với mọi người, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại im bặt. Bó hoa của Trịnh Miêu Miêu rơi trên đất, chứng tỏ đã từng giãy giụa, thế thì làm sao có thể là người quen cho cô bé đi nhờ xe được. Cô bỗng phát hiện suy luận vấn đề thật sự rất lý thú. Có rất nhiều loại khả năng, có vài thứ trái ngược với chứng cứ và cũng có những thứ phù hợp với chứng cứ. Cái này nối tiếp cái khác, hoàn toàn dựa vào tư duy của con người để sắp xếp lại.
Tô Nhã bên cạnh nhanh chóng suy nghĩ vài giây, bỗng nói: “Kẻ tình nghi không chỉ có một.”
Ngôn Hàm: “Đồng ý.”
“Tốc độ bọn họ rất nhanh.”
“Phối hợp tốt như vậy lại rất nhanh chóng, nhất định không phải là lần đầu gây án.”
Hai người kẻ tung người hứng chỉ ba câu đã đảo ngược phương hướng điều tra trước đó của đội Hai. Gây án không chỉ có một người mà là một nhóm, hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng gây án.
Ngôn Hàm nói: “Trước đây nhất định đã từng xảy ra vụ án tương tự, không chỉ là vụ án quấy rối nhỏ như Đàm Ca nói. Chắc hẳn phải là vụ án đánh thuốc mê cưỡng hiếp liên hoàn, nhưng nạn nhân không báo cảnh sát. Đây là một băng nhóm đánh thuốc mê cưỡng hiếp thiếu nữ nhưng không có ham muốn giết người.”
Điều này Chân Noãn có thể hiểu: “Đúng, bọn chúng vứt khăn dính máu kinh nguyệt và điện thoại di động, còn để lại dấu tay và sợi vải trên màng nilon quấn xác, chứng tỏ chúng không đủ cẩn thận và có chút hoảng loạn. Ngoài ra, lúc chúng bóp chết nạn nhân đã dùng sức quá mạnh, đây là do trạng thái tinh thần vô cùng cuồng loạn tạo nên chứ không phải trong trạng thái tinh thần ổn định. Bọn chúng không hề có ý định giết chết cô bé, chỉ là muốn…” Chân Noãn bối rối, không biết nên nói lời tiếp theo thế nào, rối rắm trong đầu khá lâu đành lắp bắp nói: “… Dù sao… sau chuyện đó sẽ thả cô bé ra.”
Ngôn Hàm nhìn cô đầy thâm ý trong giây lát rồi nói: “Đúng vậy. Ngoài ra…” Anh cho tay vào túi quần, đi về phía trước hai bước, hất cằm về phía đường lớn. “Mọi người nhìn vào ngõ hẻm ở đối diện phía nam đi. Ra khỏi cư xá thì trên đường lớn sẽ có camera, nhưng đội Hai đã kiểm tra và không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Điều này chứng tỏ xe của kẻ tình nghi không phải ra vào khu hẻm nhỏ này từ đường lớn phía tây mà là đi đường tắt trong tiểu khu.”
Chân Noãn lập tức nói: “Kẻ tình nghi rất quen thuộc với khu vực kia.”
“Tổng kết rất khá.” Anh khẽ cười, cất bước đi về nhà họ Trịnh trong ngõ hẻm.
Tô Nhã đi bên cạnh anh, tỏ vẻ đồng ý: “Phải, có điều kẻ tình nghi không chắc là ở khu này, người dân sống gần đây không thấy người lạ mặt nào lượn lờ trên phố vào buổi tối. Rất có thể chúng chỉ ngẫu nhiên đi qua, không chừng thấy ngõ hẻm thường có mấy cô bé ra vào nên thử vận may xem sao. Bọn chúng là một băng săn gái, không phải lần đầu tiên gây án. Nhưng đội Hai gần đây đều không nhận được vụ án đánh thuốc mê cưỡng hiếp nào, có thể người bị hại đều chọn im lặng không báo cảnh sát.”
Chân Noãn đi theo sau hỏi: “Bọn chúng không định giết Trịnh Miêu Miêu, nhưng tại sao cuối cùng vẫn giết cô bé?”
Tô Nhã: “Khả năng lớn nhất là giữa chừng bị chọc giận.”
Ngôn Hàm đẩy cửa sau vườn nhà Trịnh Miêu Miêu ra, thản nhiên nói lên khả năng khác: “Hoặc là chơi trò ngạt thở tình thú nhưng lỡ tay.”
Ngạt thở tình thú á? Chân Noãn nghĩ ngợi, mặt đỏ ửng.
Nhà của giáo sư Trịnh rất rộng, phòng khách bày những vật dụng bằng gỗ phong cách Trung Quốc, trang trí hơi hướng cổ kính, nếu được lau dọn sạch sẽ chắc hẳn rất trang nhã và ấm áp. Nhưng giờ đây, giương mắt nhìn khắp chốn chỉ thấy phủ lên một lớp bụi thật dày. Chiếc bàn trà gỗ lim vốn tinh xảo bóng loáng nay đã xám xịt, tất cả đều mất đi màu sắc bóng bẩy vốn có.
Kể từ khi cô Trịnh nằm viện, Trịnh Miêu Miêu mất tích hai mươi ngày trước, giáo sư Trịnh vừa tìm con gái vừa chăm sóc vợ nên chưa hề trở về nhà. Quan Tiểu Du nói rằng cách bài trí và đồ vật nơi này vẫn giống hệt như lúc tổ nghiệm chứng đến kiểm tra vào ngày Trịnh Miêu Miêu mất tích.
Chân Noãn thấy trên vách tường treo một cái dây thắt kiểu Trung Quốc thật to, bên trong lồng khung ảnh, là bức ảnh gia đình ba người sum vầy. Cô quay đầu đi, lòng chợt thấy khó chịu. Lúc này, bên cạnh cô vang lên âm thanh lật đồ sột soạt. Ngôn Hàm ngồi xổm cạnh sofa, đang lục lọi gì đó trong sọt rác phòng khách.
“Có phát hiện không?” Chân Noãn chạy đến giúp đỡ.
“Đừng chạm vào, hơi bẩn.” Ngôn Hàm cản tay cô lại, không hiểu sao lòng Chân Noãn cảm thấy ấm áp đến lạ. Một mình anh lấy túi rác ra, bên trong có túi quà vặt và giấy vụn. “Tạm thời không có phát hiện, chẳng qua chỉ tùy tiện xem thôi, tránh bỏ sót.”
Ngôn Hàm nhặt vài tờ giấy lên xem rồi lại vứt xuống, bỗng anh khẽ cau mày khi thấy một tờ khác. Anh hỏi Chân Noãn: “Có khăn giấy không?”
Cô thấy anh muốn lau tay liền nói: “Ồ, có khăn ướt đây!”
Cô vội vàng rút ra một gói từ trong túi, hai tay nhanh chóng xé bao, mở tấm khăn giấy ướt đang còn gấp ra đưa cho anh.
EFF – Ebook Fun & Free
Anh nhận lấy, mỉm cười rồi vừa lau tay, vừa đứng dậy cất tiếng gọi: “Quan Tiểu Du!”
“Đến đây!”
“Lấy báo cáo nghiệm chứng ra.”
Quan Tiểu Du lập tức trình lên cho anh. Ngôn Hàm tìm kiếm trong đống tài liệu.
“Đội trưởng, anh muốn tìm cái gì?”
“Bánh ngọt.” Anh không ngừng lật xem hình vật chứng.
Những người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau.
Quan Tiểu Du gãi đầu: “Bánh ngọt gì ạ?”
Ngôn Hàm lấy tờ giấy vừa tìm được trong giỏ rác để lên bàn trà: “Đây là buổi trưa ngày mồng 5 tháng 11, cũng chính là ngày Trịnh Miêu Miêu mất tích, hôm đó, cô bé đã đi siêu thị mua đồ.”
Chân Noãn và Quan Tiểu Du cùng nhau chụm đầu lại xem: “Đúng ạ!”
Hóa đơn tính tiền của siêu thị rất bình thường, cô bé mua một số thứ như hoa tươi, trái cây, băng vệ sinh, bánh ngọt, khoai tây chiên, chocolate.
Tô Nhã và Đội trưởng Bùi cũng đến xem, nhưng không có phát hiện khác thường.
Ngôn Hàm cau mày: “Mục bánh ngọt, số lượng là 1, số tiền là 256. Bánh ngọt gì mà đắt như thế?”
Chân Noãn giật mình, nhận ra trước tiên: “Bánh sinh nhật.”
Tô Nhã vừa được nhắc nhở cũng mau chóng nói: “Trong nhà không có, nhất định cô bé đã mang đi rồi. Cô bé chuẩn bị buổi tối từ bệnh viện trở về sẽ ăn mừng sinh nhật cùng giáo sư.”
Ngôn Hàm ngẩng đầu, đôi mắt tối đen như mực nhìn Quan Tiểu Du chằm chằm: “Bánh ngọt đâu?”
Quan Tiểu Du bị anh dọa: “Không có. Đội trưởng, trong nhà không có bánh ngọt. Lúc kiểm tra hiện trường nơi ngõ hẻm có bó hoa rơi lại, bọn em cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào liên quan đến bánh ngọt cả. Đến cả dây ruy băng hay hộp giấy cũng không có.”
Người tổ nghiệm chứng đều rối rít làm chứng: “Sếp, thật sự không có.”
Chân Noãn nhỏ giọng hỏi: “Có phải là người đi ngang qua đã nhặt bánh ngọt mang đi không?”
“Nhặt bánh ngọt thì sẽ không để lại bó hoa tươi.” Ngôn Hàm phản ứng rất nhanh. “Với lại, bây giờ, người ta dám nhặt đồ ăn trên đường sao?”
Chân Noãn nghẹn lời. Đúng vậy, không phải lo lắng thuốc mê thì cũng là lo lắng vi trùng. Cô lúng túng: “Khi Trịnh Miêu Miêu bị tập kích sẽ không nắm lấy ổ bánh mà không buông tay, bởi vì bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Bánh ngọt và hoa đều sẽ rơi trên mặt đất. Nhưng…”
Mọi người không sao nghĩ ra, kẻ tình nghi trói Trịnh Miêu Miêu lên xe, hoa rơi lại nhưng bánh ngọt thì không có. Đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Cả phòng im lìm, Ngôn Hàm bỗng cất tiếng: “Tuổi tác của kẻ tình nghi thấp hơn chúng ta nghĩ, dưới hai mươi tuổi.”
Chân Noãn ngẩng đầu tỏ vẻ nghi ngờ, chờ anh giải thích.
“Bọn họ nhặt bánh ngọt mang đi là vì bọn họ muốn ăn.”
Cả căn phòng bỗng chốc yên lặng. Chân Noãn thảng thốt nhìn Ngôn Hàm, bỗng cảm thấy anh giống như vị thần vậy.
Nam thần liếc nhìn vẻ mặt sùng bái và ngưỡng mộ của cô, tiếp tục thản nhiên nói: “Ngoài ra, những băng nhóm gồm hai hoặc ba kẻ đánh thuốc mê và cưỡng hiếp trở lên thông thường có tuổi tác không lớn.”
Tô Nhã gật đầu: “Nguy cơ đồng bọn bị bắt và nảy sinh mâu thuẫn trong nhóm quá lớn, đàn ông chín chắn hơn thường sẽ gây án một mình. Khi hung thủ bóp cổ nạn nhân đã dùng sức quá mạnh khiến gai xương cổ bị gãy, đây không phải là do hắn trưởng thành mà có sức như thế. Ngược lại, hắn rất dễ bị kích động và nóng nảy, không khống chế được sức lực, tâm trạng hoảng hốt, sợ hãi. Những điều này cho thấy hắn không đủ chín chắn, cũng chứng tỏ đây là lần đầu tiên hắn giết người nên không có kinh nghiệm.”
Ngôn Hàm cau mày bổ sung: “Cũng có thể là do cắn thuốc.”
Chân Noãn ngạc nhiên, cảm thấy xét từ kết quả khám nghiệm thi thể, so sánh với phân tích của Tô Nhã thì cô nghiêng về suy luận của Ngôn Hàm hơn.
Tô Nhã cũng im lặng, nhớ lại lời Chân Noãn từng nói, suy luận của cô ta bao giờ cũng nhờ Ngôn Hàm bổ sung thêm. Cô ta cúi đầu, phát hiện mình cần phải học hỏi nhiều hơn nữa.
Còn Ngôn Hàm mím môi vẻ đăm chiêu.
Chân Noãn hỏi: “Lại nghĩ đến cái gì sao?”
“Tính cảnh giác của Trịnh Miêu Miêu rất mạnh.” Anh vẫn cố chấp về vấn đề này. “Bọn chúng có thể âm thầm bắt cô bé nhanh chóng như vậy nhất định là rất có kinh nghiệm, số lần gây án khẳng định là nhiều hơn chúng ta tưởng tượng. Nhưng… tại sao không ai báo cảnh sát?”
“Bởi vì sĩ diện ư?”
“Không chỉ thế.” Ngôn Hàm nhíu mày suy tư chốc lát, điềm đạm nói. “Người bị hại tuổi còn rất nhỏ.”
Chân Noãn nghĩ đến Trịnh Miêu Miêu chỉ mới lên cấp hai, liền hỏi: “Ý là những cô bé mà bọn chúng tập kích trước đây đều chỉ mới mười mấy tuổi, tâm lý chưa đủ chín chắn nên lại càng không dám báo cảnh sát?”
“Ừ.”
Đội trưởng Bùi gật đầu liên tục: “Đúng, rất có thể. Từ kinh nghiệm phá án của chúng tôi trước đây, tỷ lệ một nhóm nạn nhân mà không có một ai báo án rất thấp. Nhưng nếu tuổi còn nhỏ thì có thể giải thích được điều này.”
Ngôn Hàm nói với mọi người: “Gần như có thể tiến hành phân tích đặc điểm rồi.”
Cuối cùng, mọi người sau khi bàn bạc đã đưa ra kết quả là kẻ tình nghi có thể có những đặc điểm sau:
Một, dưới hai mươi tuổi, không có bạn gái, đa số nạn nhân đều là thiếu nữ.
Hai, đang tuổi đi học, thường xuyên bỏ học, trường học chất lượng không tốt lắm.
Ba, có một chiếc xe riêng rất tự do, có thể do cha mẹ mua.
Bốn, hoàn cảnh gia đình khá giả.
Năm, không tiện thuê phòng, có nơi ở cố định và yên tĩnh, không nhất định là nơi thường trú.
Sáu, kinh tế không hề độc lập, sống dựa cha mẹ, ở chung với cha mẹ và gia đình nhưng thường xuyên không về nhà ngủ cũng không có ai quản lý.
Bảy, trong nhóm có một hoặc nhiều thành viên thường cắm dùi ở quán bar.
Tám, cắn thuốc.
Chín, thường vì nhìn chằm chằm con gái quá lâu hoặc là quấy rối dẫn đến việc đánh nhau.
Cuối cùng, Ngôn Hàm lại thêm một câu khó hiểu: “Trong đó, một kẻ thích xem phim người lớn, thích loại con gái nhu nhược ngoan ngoãn, dạng thiếu nữ hoặc thường mặc đồng phục hắn đều thích.”
Sau khi phân tích đặc điểm đại khái như trên, Đội trưởng Bùi quyết định đến khu quán bar dò hỏi. Cả nhóm người rời khỏi nhà giáo sư Trịnh. Lúc đi trong ngõ, Đội trưởng Bùi gọi Chân Noãn lại, nói: “Chân Noãn, có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Dạ!”
Ngôn Hàm đang đăm chiêu bỗng nghe thấy lời của Tô Nhã thì quay sang nhìn cô ta. Kể từ sau chuyện lần trước, thái độ của Tô Nhã đã thay đổi rất nhiều.
Chân Noãn nghe thấy psilocybin thì khẽ chen lời: “Thuốc gây ảo giác có thể được lưu lại trong cơ thể người chết vô kỳ hạn. Nhưng nếu ở trong cơ thể người sống, nó chỉ tồn tại trong ba mươi sáu giờ, sau đó sẽ hoàn toàn bị thải loại và phân giải. Cho nên Trịnh Miêu Miêu đã chết trong vòng ba mươi sáu giờ kể từ khi uống loại thuốc này.”
Đội trưởng Bùi gật đầu: “Cô bé bị nhốt lâu như vậy, kẻ tình nghi nhất định là thường cho cô bé uống thuốc. Ngoài ra, gần đây, đội Hai luôn lần theo manh mối loại khí ê-te này, cũng đang phân tích tại sao kẻ tình nghi lại chọn Trịnh Miêu Miêu.”
Tô Nhã nói: “Có thể hung thủ vừa ý Trịnh Miêu Miêu xinh đẹp, ngẫu nhiên ra tay. Cũng có thể hắn vô tình gặp qua Miêu Miêu một lần rồi để ý đến người đẹp như cô bé.”
Đội phó Trình bổ sung: “Hắn là kiểu thợ săn chờ con mồi vào lưới… rất có thể trước đây đã từng gây ra những vụ án nhỏ tương tự như theo dõi hay quấy rối chẳng hạn.”
Đàm Ca: “Nếu là kiểu chờ đợi, vậy hắn hẳn khá quen thuộc khu vực này.”
Suy luận của họ giống như trò Domino theo dây chuyền. Chân Noãn ở bên cạnh, nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe, nghe được một lúc lại phát giác Ngôn Hàm vẫn im lặng. Cô vừa quay đầu lại nhìn, đúng lúc anh cất lời: “Tôi đồng ý với cách nói của Tô Nhã rằng hung thủ là dạng tội phạm chuốc mê cưỡng dâm không có mục đích giết người. Nhưng tôi không đồng ý với giả thiết của Đội trưởng Bùi là hung thủ dùng ê-te khống chế nạn nhân.”
Ngôn Hàm đứng dưới gốc cây rụng lá, gió thổi lá bay phất phơ, ánh nắng loang lổ nhạt màu, đong đưa lấp lánh trên tóc anh.
“Ý kiến của anh là gì?”
Ngôn Hàm: “Có lần giáo sư Trịnh Dung đi công tác, tôi đã đưa Trịnh Miêu Miêu về nhà. Trên đường, cô bé hỏi tôi vì sao trên ti vi, kẻ xấu thường dùng khăn tẩm ê-te bịt miệng người khác, khiến người ta lập tức ngất xỉu: con gái gặp phải kiểu tấn công này thì nên làm gì?”
Người xung quanh bỗng chốc im bặt, đồng loạt nhìn Ngôn Hàm.
“Tôi nói cho cô bé biết, trên ti vi chiếu có phần khoa trương. Sau khi người ta hít vào sẽ thấy choáng váng, nhưng sẽ không ngất xỉu trong vòng vài giây. Cho dù là ê-te đậm đặc, chúng ta cũng có được mười mấy giây tự giải cứu mình. Nếu đối phương là đàn ông, sức lực mạnh hơn em thì giãy giụa phản kháng không chỉ vô ích mà ngược lại càng hít vào nhiều hơn. Cách tự cứu mình tốt nhất cho con gái chính là nín thở, giả bộ ngất xỉu rồi dùng sức ngã bệt xuống đât. Chờ đối phương bị lừa, thả mình ra thì lập tức gào lên kêu cứu, hoặc là bẻ ngược ngón tay hắn rồi dùng cùi trỏ thúc mạnh, sau đó chạy trốn.” Ánh mắt sắc bén của anh nhìn khắp mọi người. “Vì vậy, Trịnh Miêu Miêu không thể nào bị thuốc khống chế. Cho dù không thành công thoát được, cô bé cũng sẽ chớp lấy cho mình một cơ hội hô to kêu cứu.”
Đội trưởng Bùi và người đội Hai đều tỏ vẻ ngờ vực. Chân Noãn trầm tư suy nghĩ rồi nói ra cách nghĩ mới: “Có khả năng Trịnh Miêu Miêu thật sự đã kêu cứu, nhưng ông chủ quầy bán quà vặt sợ vạ lây nên không cứu giúp. Sau đó, ông ta hổ thẹn trong lòng, ngại thừa nhận nên đã nói với cảnh sát rằng mình không nghe thấy.”
Lão Bạch sửng sốt: “Cũng có khả năng như vậy.”
Cảnh sát tra án thường xuyên gặp phải loại hành vi vì sĩ diện mà làm chậm trễ vụ án như thế này. Nhưng Ngôn Hàm lại phủ nhận lần nữa: “Ông chủ quầy quà vặt và nhà họ Trịnh là hàng xóm láng giềng lâu năm, bao năm nhìn Trịnh Miêu Miêu lớn lên, nên khả năng thấy chết không cứu rất nhỏ. Ngoại trừ ông ta ra, phía bên kia cũng có gia đình khác.”
Chân Noãn không hề tức giận mà tiếp tục hỏi: “Không phải bị người ta dụ bắt cóc chứ?”
“Không đâu. Miêu Miêu có ý thức bảo vệ mình khá mạnh, cô bé sẽ không đến gần xe cộ dừng ven đường.” Ngôn Hàm ngừng lại một giây rồi bình thản nói. “Tôi đã nói với cô bé: đừng vì hỏi đường hay khẩn cấp cần giúp đỡ mà đến gần những chiếc xe lạ, như thế có thể sẽ bị người ta kéo lên xe.”
Chân Noãn nghe được câu cuối cùng, tim chợt giật thót, bỗng nhớ đến Hạ Thời chính là bị người ta lừa gạt bắt cóc lên chiếc xe lạ, kết quả không bao giờ trở lại nữa. Cô nhìn Ngôn Hàm vẻ hơi khó chịu, anh đứng ngược ánh nắng nên không thấy rõ vẻ mặt.
Vậy thì kỳ lạ quá, làm sao Trịnh Miêu Miêu bị trói lên xe đây? Chân Noãn thầm nghĩ, lẽ nào là người quen đã viện cớ đưa cô bé đến sân bay, kết quả bắt cô bé đi?
Cô mừng thầm, vừa định nói phát hiện này với mọi người, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại im bặt. Bó hoa của Trịnh Miêu Miêu rơi trên đất, chứng tỏ đã từng giãy giụa, thế thì làm sao có thể là người quen cho cô bé đi nhờ xe được. Cô bỗng phát hiện suy luận vấn đề thật sự rất lý thú. Có rất nhiều loại khả năng, có vài thứ trái ngược với chứng cứ và cũng có những thứ phù hợp với chứng cứ. Cái này nối tiếp cái khác, hoàn toàn dựa vào tư duy của con người để sắp xếp lại.
Tô Nhã bên cạnh nhanh chóng suy nghĩ vài giây, bỗng nói: “Kẻ tình nghi không chỉ có một.”
Ngôn Hàm: “Đồng ý.”
“Tốc độ bọn họ rất nhanh.”
“Phối hợp tốt như vậy lại rất nhanh chóng, nhất định không phải là lần đầu gây án.”
Hai người kẻ tung người hứng chỉ ba câu đã đảo ngược phương hướng điều tra trước đó của đội Hai. Gây án không chỉ có một người mà là một nhóm, hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng gây án.
Ngôn Hàm nói: “Trước đây nhất định đã từng xảy ra vụ án tương tự, không chỉ là vụ án quấy rối nhỏ như Đàm Ca nói. Chắc hẳn phải là vụ án đánh thuốc mê cưỡng hiếp liên hoàn, nhưng nạn nhân không báo cảnh sát. Đây là một băng nhóm đánh thuốc mê cưỡng hiếp thiếu nữ nhưng không có ham muốn giết người.”
Điều này Chân Noãn có thể hiểu: “Đúng, bọn chúng vứt khăn dính máu kinh nguyệt và điện thoại di động, còn để lại dấu tay và sợi vải trên màng nilon quấn xác, chứng tỏ chúng không đủ cẩn thận và có chút hoảng loạn. Ngoài ra, lúc chúng bóp chết nạn nhân đã dùng sức quá mạnh, đây là do trạng thái tinh thần vô cùng cuồng loạn tạo nên chứ không phải trong trạng thái tinh thần ổn định. Bọn chúng không hề có ý định giết chết cô bé, chỉ là muốn…” Chân Noãn bối rối, không biết nên nói lời tiếp theo thế nào, rối rắm trong đầu khá lâu đành lắp bắp nói: “… Dù sao… sau chuyện đó sẽ thả cô bé ra.”
Ngôn Hàm nhìn cô đầy thâm ý trong giây lát rồi nói: “Đúng vậy. Ngoài ra…” Anh cho tay vào túi quần, đi về phía trước hai bước, hất cằm về phía đường lớn. “Mọi người nhìn vào ngõ hẻm ở đối diện phía nam đi. Ra khỏi cư xá thì trên đường lớn sẽ có camera, nhưng đội Hai đã kiểm tra và không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Điều này chứng tỏ xe của kẻ tình nghi không phải ra vào khu hẻm nhỏ này từ đường lớn phía tây mà là đi đường tắt trong tiểu khu.”
Chân Noãn lập tức nói: “Kẻ tình nghi rất quen thuộc với khu vực kia.”
“Tổng kết rất khá.” Anh khẽ cười, cất bước đi về nhà họ Trịnh trong ngõ hẻm.
Tô Nhã đi bên cạnh anh, tỏ vẻ đồng ý: “Phải, có điều kẻ tình nghi không chắc là ở khu này, người dân sống gần đây không thấy người lạ mặt nào lượn lờ trên phố vào buổi tối. Rất có thể chúng chỉ ngẫu nhiên đi qua, không chừng thấy ngõ hẻm thường có mấy cô bé ra vào nên thử vận may xem sao. Bọn chúng là một băng săn gái, không phải lần đầu tiên gây án. Nhưng đội Hai gần đây đều không nhận được vụ án đánh thuốc mê cưỡng hiếp nào, có thể người bị hại đều chọn im lặng không báo cảnh sát.”
Chân Noãn đi theo sau hỏi: “Bọn chúng không định giết Trịnh Miêu Miêu, nhưng tại sao cuối cùng vẫn giết cô bé?”
Tô Nhã: “Khả năng lớn nhất là giữa chừng bị chọc giận.”
Ngôn Hàm đẩy cửa sau vườn nhà Trịnh Miêu Miêu ra, thản nhiên nói lên khả năng khác: “Hoặc là chơi trò ngạt thở tình thú nhưng lỡ tay.”
Ngạt thở tình thú á? Chân Noãn nghĩ ngợi, mặt đỏ ửng.
Nhà của giáo sư Trịnh rất rộng, phòng khách bày những vật dụng bằng gỗ phong cách Trung Quốc, trang trí hơi hướng cổ kính, nếu được lau dọn sạch sẽ chắc hẳn rất trang nhã và ấm áp. Nhưng giờ đây, giương mắt nhìn khắp chốn chỉ thấy phủ lên một lớp bụi thật dày. Chiếc bàn trà gỗ lim vốn tinh xảo bóng loáng nay đã xám xịt, tất cả đều mất đi màu sắc bóng bẩy vốn có.
Kể từ khi cô Trịnh nằm viện, Trịnh Miêu Miêu mất tích hai mươi ngày trước, giáo sư Trịnh vừa tìm con gái vừa chăm sóc vợ nên chưa hề trở về nhà. Quan Tiểu Du nói rằng cách bài trí và đồ vật nơi này vẫn giống hệt như lúc tổ nghiệm chứng đến kiểm tra vào ngày Trịnh Miêu Miêu mất tích.
Chân Noãn thấy trên vách tường treo một cái dây thắt kiểu Trung Quốc thật to, bên trong lồng khung ảnh, là bức ảnh gia đình ba người sum vầy. Cô quay đầu đi, lòng chợt thấy khó chịu. Lúc này, bên cạnh cô vang lên âm thanh lật đồ sột soạt. Ngôn Hàm ngồi xổm cạnh sofa, đang lục lọi gì đó trong sọt rác phòng khách.
“Có phát hiện không?” Chân Noãn chạy đến giúp đỡ.
“Đừng chạm vào, hơi bẩn.” Ngôn Hàm cản tay cô lại, không hiểu sao lòng Chân Noãn cảm thấy ấm áp đến lạ. Một mình anh lấy túi rác ra, bên trong có túi quà vặt và giấy vụn. “Tạm thời không có phát hiện, chẳng qua chỉ tùy tiện xem thôi, tránh bỏ sót.”
Ngôn Hàm nhặt vài tờ giấy lên xem rồi lại vứt xuống, bỗng anh khẽ cau mày khi thấy một tờ khác. Anh hỏi Chân Noãn: “Có khăn giấy không?”
Cô thấy anh muốn lau tay liền nói: “Ồ, có khăn ướt đây!”
Cô vội vàng rút ra một gói từ trong túi, hai tay nhanh chóng xé bao, mở tấm khăn giấy ướt đang còn gấp ra đưa cho anh.
EFF – Ebook Fun & Free
Anh nhận lấy, mỉm cười rồi vừa lau tay, vừa đứng dậy cất tiếng gọi: “Quan Tiểu Du!”
“Đến đây!”
“Lấy báo cáo nghiệm chứng ra.”
Quan Tiểu Du lập tức trình lên cho anh. Ngôn Hàm tìm kiếm trong đống tài liệu.
“Đội trưởng, anh muốn tìm cái gì?”
“Bánh ngọt.” Anh không ngừng lật xem hình vật chứng.
Những người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau.
Quan Tiểu Du gãi đầu: “Bánh ngọt gì ạ?”
Ngôn Hàm lấy tờ giấy vừa tìm được trong giỏ rác để lên bàn trà: “Đây là buổi trưa ngày mồng 5 tháng 11, cũng chính là ngày Trịnh Miêu Miêu mất tích, hôm đó, cô bé đã đi siêu thị mua đồ.”
Chân Noãn và Quan Tiểu Du cùng nhau chụm đầu lại xem: “Đúng ạ!”
Hóa đơn tính tiền của siêu thị rất bình thường, cô bé mua một số thứ như hoa tươi, trái cây, băng vệ sinh, bánh ngọt, khoai tây chiên, chocolate.
Tô Nhã và Đội trưởng Bùi cũng đến xem, nhưng không có phát hiện khác thường.
Ngôn Hàm cau mày: “Mục bánh ngọt, số lượng là 1, số tiền là 256. Bánh ngọt gì mà đắt như thế?”
Chân Noãn giật mình, nhận ra trước tiên: “Bánh sinh nhật.”
Tô Nhã vừa được nhắc nhở cũng mau chóng nói: “Trong nhà không có, nhất định cô bé đã mang đi rồi. Cô bé chuẩn bị buổi tối từ bệnh viện trở về sẽ ăn mừng sinh nhật cùng giáo sư.”
Ngôn Hàm ngẩng đầu, đôi mắt tối đen như mực nhìn Quan Tiểu Du chằm chằm: “Bánh ngọt đâu?”
Quan Tiểu Du bị anh dọa: “Không có. Đội trưởng, trong nhà không có bánh ngọt. Lúc kiểm tra hiện trường nơi ngõ hẻm có bó hoa rơi lại, bọn em cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào liên quan đến bánh ngọt cả. Đến cả dây ruy băng hay hộp giấy cũng không có.”
Người tổ nghiệm chứng đều rối rít làm chứng: “Sếp, thật sự không có.”
Chân Noãn nhỏ giọng hỏi: “Có phải là người đi ngang qua đã nhặt bánh ngọt mang đi không?”
“Nhặt bánh ngọt thì sẽ không để lại bó hoa tươi.” Ngôn Hàm phản ứng rất nhanh. “Với lại, bây giờ, người ta dám nhặt đồ ăn trên đường sao?”
Chân Noãn nghẹn lời. Đúng vậy, không phải lo lắng thuốc mê thì cũng là lo lắng vi trùng. Cô lúng túng: “Khi Trịnh Miêu Miêu bị tập kích sẽ không nắm lấy ổ bánh mà không buông tay, bởi vì bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Bánh ngọt và hoa đều sẽ rơi trên mặt đất. Nhưng…”
Mọi người không sao nghĩ ra, kẻ tình nghi trói Trịnh Miêu Miêu lên xe, hoa rơi lại nhưng bánh ngọt thì không có. Đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Cả phòng im lìm, Ngôn Hàm bỗng cất tiếng: “Tuổi tác của kẻ tình nghi thấp hơn chúng ta nghĩ, dưới hai mươi tuổi.”
Chân Noãn ngẩng đầu tỏ vẻ nghi ngờ, chờ anh giải thích.
“Bọn họ nhặt bánh ngọt mang đi là vì bọn họ muốn ăn.”
Cả căn phòng bỗng chốc yên lặng. Chân Noãn thảng thốt nhìn Ngôn Hàm, bỗng cảm thấy anh giống như vị thần vậy.
Nam thần liếc nhìn vẻ mặt sùng bái và ngưỡng mộ của cô, tiếp tục thản nhiên nói: “Ngoài ra, những băng nhóm gồm hai hoặc ba kẻ đánh thuốc mê và cưỡng hiếp trở lên thông thường có tuổi tác không lớn.”
Tô Nhã gật đầu: “Nguy cơ đồng bọn bị bắt và nảy sinh mâu thuẫn trong nhóm quá lớn, đàn ông chín chắn hơn thường sẽ gây án một mình. Khi hung thủ bóp cổ nạn nhân đã dùng sức quá mạnh khiến gai xương cổ bị gãy, đây không phải là do hắn trưởng thành mà có sức như thế. Ngược lại, hắn rất dễ bị kích động và nóng nảy, không khống chế được sức lực, tâm trạng hoảng hốt, sợ hãi. Những điều này cho thấy hắn không đủ chín chắn, cũng chứng tỏ đây là lần đầu tiên hắn giết người nên không có kinh nghiệm.”
Ngôn Hàm cau mày bổ sung: “Cũng có thể là do cắn thuốc.”
Chân Noãn ngạc nhiên, cảm thấy xét từ kết quả khám nghiệm thi thể, so sánh với phân tích của Tô Nhã thì cô nghiêng về suy luận của Ngôn Hàm hơn.
Tô Nhã cũng im lặng, nhớ lại lời Chân Noãn từng nói, suy luận của cô ta bao giờ cũng nhờ Ngôn Hàm bổ sung thêm. Cô ta cúi đầu, phát hiện mình cần phải học hỏi nhiều hơn nữa.
Còn Ngôn Hàm mím môi vẻ đăm chiêu.
Chân Noãn hỏi: “Lại nghĩ đến cái gì sao?”
“Tính cảnh giác của Trịnh Miêu Miêu rất mạnh.” Anh vẫn cố chấp về vấn đề này. “Bọn chúng có thể âm thầm bắt cô bé nhanh chóng như vậy nhất định là rất có kinh nghiệm, số lần gây án khẳng định là nhiều hơn chúng ta tưởng tượng. Nhưng… tại sao không ai báo cảnh sát?”
“Bởi vì sĩ diện ư?”
“Không chỉ thế.” Ngôn Hàm nhíu mày suy tư chốc lát, điềm đạm nói. “Người bị hại tuổi còn rất nhỏ.”
Chân Noãn nghĩ đến Trịnh Miêu Miêu chỉ mới lên cấp hai, liền hỏi: “Ý là những cô bé mà bọn chúng tập kích trước đây đều chỉ mới mười mấy tuổi, tâm lý chưa đủ chín chắn nên lại càng không dám báo cảnh sát?”
“Ừ.”
Đội trưởng Bùi gật đầu liên tục: “Đúng, rất có thể. Từ kinh nghiệm phá án của chúng tôi trước đây, tỷ lệ một nhóm nạn nhân mà không có một ai báo án rất thấp. Nhưng nếu tuổi còn nhỏ thì có thể giải thích được điều này.”
Ngôn Hàm nói với mọi người: “Gần như có thể tiến hành phân tích đặc điểm rồi.”
Cuối cùng, mọi người sau khi bàn bạc đã đưa ra kết quả là kẻ tình nghi có thể có những đặc điểm sau:
Một, dưới hai mươi tuổi, không có bạn gái, đa số nạn nhân đều là thiếu nữ.
Hai, đang tuổi đi học, thường xuyên bỏ học, trường học chất lượng không tốt lắm.
Ba, có một chiếc xe riêng rất tự do, có thể do cha mẹ mua.
Bốn, hoàn cảnh gia đình khá giả.
Năm, không tiện thuê phòng, có nơi ở cố định và yên tĩnh, không nhất định là nơi thường trú.
Sáu, kinh tế không hề độc lập, sống dựa cha mẹ, ở chung với cha mẹ và gia đình nhưng thường xuyên không về nhà ngủ cũng không có ai quản lý.
Bảy, trong nhóm có một hoặc nhiều thành viên thường cắm dùi ở quán bar.
Tám, cắn thuốc.
Chín, thường vì nhìn chằm chằm con gái quá lâu hoặc là quấy rối dẫn đến việc đánh nhau.
Cuối cùng, Ngôn Hàm lại thêm một câu khó hiểu: “Trong đó, một kẻ thích xem phim người lớn, thích loại con gái nhu nhược ngoan ngoãn, dạng thiếu nữ hoặc thường mặc đồng phục hắn đều thích.”
Sau khi phân tích đặc điểm đại khái như trên, Đội trưởng Bùi quyết định đến khu quán bar dò hỏi. Cả nhóm người rời khỏi nhà giáo sư Trịnh. Lúc đi trong ngõ, Đội trưởng Bùi gọi Chân Noãn lại, nói: “Chân Noãn, có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Dạ!”
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi