Socrates Thân Yêu
Chương 76
Vỏ quýt bay ngợp trời. Đàn ông bất kể ở lứa tuổi nào, chỉ cần tụ tập với nhau, không có phụ nữ là sẽ hành động như trẻ con ngay.
Điện thoại trong túi Ngôn Hàm rung lên, anh tránh sang một bên nghe máy: “Xin hỏi, ai đấy ạ?”
Bên kia thoáng ngừng lại: “Là tôi.”
“Thiên Dương?”
“Tôi tìm được rồi.”
“... Anh định làm thế nào?” Ngôn Hàm cau mày.
“Bọn chúng đều phải đền mạng.”
“Anh khoan đã…”
“Tôi chỉ gọi báo cho cậu, không phải để nghe ý kiến của cậu.”
“…”
Ngôn Hàm nói điện thoại xong trở lại, đúng lúc gặp được Cục trưởng Thượng.
“Ngôn Hàm à, có chuyện tìm cậu.” Cục trưởng Thượng vẫy tay gọi anh đến bên hành lang. “Tôi đã xem qua vụ án gần đây, hay nói chính xác là vụ án xảy ra hồi tháng trước. Tôn Lâm và Phan Phán là sinh đôi. Tôn Lâm sống trong gia đình gia giáo, cha mẹ cô ta nói đứa bé sinh đôi kia vừa ra đời đã chết trong bệnh viện, nhưng Phan Phán lại bị đưa đến nông thôn, bình an lớn lên.”
Ngôn Hàm: “Vâng!”
Trường hợp của Khương Hiểu và Đổng Tư Tư trước đó cũng tương tự.”
“Vâng.”
“Cậu thấy thế nào?”
“Tôi à?” Ngôn Hàm cười cười. “Vụ án mất tích hoặc lừa bán không phải do đội Hai quản lý sao?”
Cục trưởng Thượng nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Cũng đúng, công việc của đội các cậu quá nhiều rồi.”
“Cục trưởng, ngài sẽ xử lý chuyện này thế nào?”
“Thời gian đã cách quá lâu, tạm thời không nên gây ra động tĩnh lớn. Để người đội Hai đến bệnh viện kiểm tra trước, xem thử có thể tìm ra được manh mối gì không rồi hãy quyết định. Có điều, thằng nhóc cậu cũng phân biệt rạch ròi quá rồi, không phải chuyện mình quản lý thì không buồn để ý nhỉ!”
Ngôn Hàm cười: “Phải vậy mà.”
Sau khi Cục trưởng rời đi, Ngôn Hàm đứng một mình trong hành lang. Anh để tâm chuyện này hơn bất cứ ai khác, bởi vì Hạ Thời cũng là sinh đôi. Năm đó, hai nhóm hài cốt dùng để xác định Hạ Thời tử vong đều đã từng được đối chiếu với ba cô, chúng thuộc về Hạ Thời. Nhưng Ngôn Hàm đã âm thầm làm kiểm chứng và phát hiện ra hai nhóm xương thịt nhìn như thuộc về cùng một người, thực ra lại là DNA giống nhau đến từ một cặp sinh đôi. Nói cách khác, Hạ Thiên – người chị gái vừa sinh ra đã chết ngoài ý muốn của Hạ Thời vẫn chưa chết, cô ta lớn lên rồi sau đó mới chết.
Chuyện này Ngôn Hàm không nói với bất cứ ai, bao gồm cả cha mẹ của Hạ Thời. Chuyện riêng đương nhiên phải giải quyết trong âm thầm. Anh nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, nheo mắt lại. Ánh nắng bên ngoài mỏng manh và hanh vàng. Vào cái ngày của chín năm về trước ấy, thời tiết cũng như vậy, rất lạnh nhưng vẫn có nắng. Anh còn tưởng đó là một ngày rất bình thường trong cuộc đời mình.
Khi đó, anh đã dần xa rời gió tanh mưa máu, cuộc sống đã trở nên bình lặng. Sáng sớm, Hạ Thời vẫn còn đang ngủ say, vô thức cựa quậy như con sâu nhỏ trong ngực anh khiến anh thức giấc, còn bản thân cô vẫn đang mơ mơ màng màng.
Cô buồn ngủ, còn có tật cáu gắt lúc thức dậy, anh vừa dụ dỗ vừa yêu chiều, sau khi vận động thân mật trên giường một phen mới ôm cô đi tắm, cùng nhau rời giường làm bữa sáng rồi cùng nhau thay đồ ra cửa.
Anh đưa cô đến bệnh viện thực tập, sau đó đến trường cảnh sát. Trước khi xuống xe, cô nói với anh: “Hôm nay là mùng Tám tháng Chạp, buổi tối nấu cho anh món cháo Bát Bảo theo bí quyết của mẹ em được không?”
Anh nói được. Cả ngày hôm ấy, hai người ai bận việc nấy. Lúc đó, anh đi theo thám tử Thượng Kiệt tài ba nổi danh nhất để thực tập. Khi đang tham gia một vụ án, lúc kết thúc công việc thì bị Tô Nhã có tật quên trước quên sau trì hoãn, nhất thời anh quên mất đã qua năm rưỡi chiều. Hạ Thời cũng vì chăm sóc bệnh nhân mà tan ca muộn.
5 giờ 45 phút vốn là thời gian Ngôn Hàm phải xuất hiện ở cửa bệnh viện. Hạ Thời vội vàng tranh thủ thời gian nhắn tin cho anh: Ngôn Tiểu Hỏa, anh chờ em một chút.
Ngôn Hàm thấy tin nhắn cũng không để ý đến Tô Nhã nữa, chạy nhanh đến bãi đỗ xe, lái xe đi đón cô. May mà cô vẫn còn chưa xuống, anh thở phào, yên lòng chờ đợi. Qua một lúc lâu, anh mới gọi điện thoại cho cô nhưng không ai bắt máy. Anh biết lúc cô làm việc sẽ để điện thoại ở chế độ yên lặng.
Anh ngủ thiếp trong xe, giữa chừng lạnh quá tỉnh lại, phô xá đã lên đèn cả rồi. Trời rất lạnh, khí lạnh nặng nề bao trùm cả con đường vắng vẻ giữa màn đêm. Anh đoán chắc cô đã đói bụng bèn đi đến cửa hàng tiện lợi phía đối diện mua sandwich mà cô thích ăn, lúc trả tiền còn không nhịn được cười tủm tỉm. Anh nhớ lại cô từng nói: “Sau này anh làm cảnh sát, em làm bác sĩ, cả đời bận đến mức không gặp mặt nhau được mất.”
Anh nỡ nào cả đời không gặp cô được chứ? Nghĩ như vậy, anh rảo bước chạy vào bệnh viện, đoán rằng cô gái của mình nhất định đang mệt mỏi rã rời sắp gục mất rồi, nhất định khi nhìn thấy anh cô sẽ nhào vào lòng anh ngay. Anh sẽ cõng cô về nhà, để cô nhoài trên lưng anh ăn sandwich rồi ngồi ngủ vật vờ đằng sau xe, sau đó về nhà ăn cháo anh nấu.
Nhưng...
Bác sĩ Tần nói 5 giờ 50 phút Hạ Thời đã tan ca rồi.
Ngôn Hàm vẫn luôn ghi nhớ khoảnh khắc đó, trái tim anh không ngừng bị nỗi sợ hãi vô biên vô hạn bủa vây.
Ngôn Hàm rời khỏi hành lang trở về phòng làm việc, đồng hồ điểm năm giờ rưỡi. Anh vỗ tay và nói: “Tan sở, cuối tuần nghỉ ngơi thật tốt.”
Mọi người đáp lời nhưng không hứng khởi là mấy. Làm ngành này hoàn toàn không có nghỉ ngơi gì đáng kể, cuối tuần nào mà không xảy ra chuyện buộc họ phải nhanh chóng trở về vị trí là tuần đó không bình thường rồi.
Tô Dương ngồi dựa vào ghế, ngửa mặt thở dài: “Tôi chỉ hy vọng đám tội phạm giết người vào thứ Hai, để tôi được ngủ hai ngày, mà thôi một ngày cũng được.”
“Cậu xa xỉ quá, nửa ngày thôi là tôi đã lạy trời lạy phật rồi.”
Đàm Ca nhắc nhở mọi người: “Hôm nay, Mèo Con đã đi làm được một tháng rồi, đừng quên hẹn hò đến bệnh viện thăm cô ấy đấy.”
Đội Một có quy định bất thành văn là làm tiệc đầy tháng cho mỗi nhân viên vào đội tròn một tháng, bình thường là mọi người sẽ góp tiền cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng vì Chân Noãn còn đang nằm viện nên tất cả đều bàn nhau mua một ít quà đầy tháng đến thăm cô.
Ngôn Hàm không lên tiếng, tâm trạng của anh rất khó tả.
Qua hai, ba ngày nữa là có thể xuất viện, Chân Noãn nhàm chán vừa xem tivi vừa ngồi trên xe lăn qua lăn lại chơi đùa. Tivi đang chiếu chương trình pháp luật, nói về việc cảnh sát phá án thế nào. Chân Noãn nghe một cách say mê, lăn xe một hồi, cô bỗng phát giác thì ra bản thân vẫn còn quan tâm đến công việc này. Cô cúi đầu vuốt ve tay vịn xe lăn, lòng có chút hoang mang, không biết quyết định của mình liệu có chính xác hay không.
Thẩm Dực nói sẽ giới thiệu cho cô đi làm giáo viên. Ừ, làm cô giáo hẳn là rất thú vị. Cô yên lặng suy nghĩ, vân vê đám bông trên quần áo bệnh nhân. Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ lộc cộc.
“Mời vào!”
Trong nháy mắt, hàng loạt tiếng cười nói vang lên, mấy người đàn ông cười sảng khoái:
“Chào mừng Mèo Con gia nhập đội Một, kỷ niệm tròn một tháng.”
“Chúc mừng Mèo Con đã đầy tháng.”
Mười mấy, hai mươi người đàn ông lẫn ba người phụ nữ là Quan Tiểu Du, Tần Xu và Lâm Hòa Mi cùng ùa vào phòng bệnh, không khí trở nên náo nhiệt với bóng bay và hoa tươi. Chân Noãn ngơ ngác không biết họ đang làm gì.
Quan Tiểu Du nhét một con thỏ bông cao bằng người vào ngực cô: “Người đẹp Noãn Noãn, đã đến đội Một được tròn một tháng, mọi người đến chúc mừng cậu đấy. Lẽ ra là định cùng nhau ăn cơm, nhưng nghĩ đến cơ thể cậu chưa hồi phục nên đành hoãn lại đến trăm ngày vậy.”
Đầy tháng, trăm ngày, sao mà giống như là trẻ con mới sinh ra đời vậy! Chân Noãn ôm con thỏ to kia, trong lòng tràn ngập nỗi vui mừng. Thế nhưng, sự ấm áp ấy đã nhanh chóng bị nỗi thấp thỏm và lo âu khỏa lấp. Cô không ngờ rằng mấy ngày qua, Ngôn Hàm vẫn chưa nói tin cô muốn từ chức cho mọi người nghe. Đối mặt với họ trong lúc này, lòng cô vẫn còn do dự.
Ngày đó ở bệnh viện, vì từ chức, cô đã ăn nói cay nghiệt với Ngôn Hàm, trách cứ đồng đội không bảo vệ cho mình. Cô đã nói trái với lương tâm, chỉ có ông trời mới thấu được cô thương yêu mọi người nhiều đến mức nào. Mãi tận bây giờ, cô mới biết mình luyến tiếc biết bao, luyến tiếc từng thành viên trong đội.
Thật ra thì lúc ấy cũng có một chút giận dỗi, cô đã bị thương suýt chết như vậy mà anh mãi không đến thăm cô. Cuối cùng đến rồi thì lại nhắc tới chuyện khiến cô sợ nhất. Đến khi cô đòi từ chức anh không hề có ý níu giữ, còn nói bằng giọng điệu Đội trưởng nữa.
Cô buồn bã vô cùng, nhưng cũng mau chóng phát hiện mình không có tư cách để buồn.
“Đội trưởng, anh ấy...” Anh ấy không nói cho mọi người biết sao?
“Đội trưởng có việc.” Đội phó Trình hiểu sai ý, giải thích. “Anh ấy vừa xin nghỉ phép, thật sự là có việc gấp.”
“À...” Chân Noãn nhỏ giọng, cảm thấy hụt hẫng.
Sao anh không đến? Là trách lời nói của cô hôm đó ư?
Lúc này, Lâm Tử và Hắc Tử phát cốc giấy rồi rót nước ép trái cây tươi cho mọi người.
Quan Tiểu Du nói: “Nước quýt nhà Đàm Ca trồng đấy, cậu nếm thử xem.”
Giáo sư Lâm Họa Mi cũng khá thích thú: “Chủ nhiệm Đàm của chúng ta sợ em không ăn được quýt nhà anh ấy nên cố nghĩ ra cách này đấy!”
Mọi người cười ha hả, Đàm Ca giơ cốc lên: “Nào, uống mừng đầy tháng, cạn ly, cạn ly!”
Chân Noãn ôm thỏ bông cười khanh khách, chạm cốc với mọi người. Nước quýt lành lạnh và ngọt ngào, mang theo hương vị thơm mát của mùa đông, lại có mùi nắng nồng nàn của mùa hè. Cô liếm môi, uống ngon thật.
Trong tiếng reo hò, cô không chú ý cửa đã mở ra. Uống được nửa cốc, cô nhìn thấy Thẩm Dực và hai anh em Kỷ Thâm, Kỷ Pháp Lạp phía sau anh. Những người khác lần lượt chú ý quay đầu, dần dần yên tĩnh trở lại.
Có mấy người nhận ra Thẩm Dực như Đội phó Trình, Đàm Ca và Lâm Họa Mi, vẻ mặt họ trở nên nghiêm túc, ánh mắt thoáng dao động giữa Chân Noãn và Thẩm Dực.
Chân Noãn khẽ giọng giới thiệu: “Đây là… các đồng nghiệp của em…” Rồi quay sang nói với mọi người. “Đây là bạn trai em, Thẩm Dực, còn có bạn của em là Kỷ Thâm và Kỷ Pháp Lạp.”
Ngoại trừ Quan Tiểu Du và Tần Xu, những người còn lại đều vô cùng kinh ngạc. Mèo Con có bạn trai à? Hoa đẹp của Cục Cảnh sát mà lại rơi ra ngoài tường mất rồi, không vui gì cả.
Mọi người gật đầu xem như chào hỏi, sau đó im lặng. Ánh mắt Kỷ Pháp Lạp tìm kiếm khắp xung quanh, nhưng không phát hiện bóng dáng Ngôn Hàm đâu.
Mấy đồng nghiệp tạm biệt ra về, Tần Xu nói: “Lúc xuất viện, tôi và Tiểu Du lại đến thăm cô.”
Chân Noãn gật đầu.
Kỷ Pháp Lạp “hừ” một tiếng: “Không cần đến đâu, chị Noãn Noãn đã từ chức rồi, không còn là đồng nghiệp của các người nữa. Sau này cũng không cần các người quan tâm.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Chân Noãn.
Điện thoại trong túi Ngôn Hàm rung lên, anh tránh sang một bên nghe máy: “Xin hỏi, ai đấy ạ?”
Bên kia thoáng ngừng lại: “Là tôi.”
“Thiên Dương?”
“Tôi tìm được rồi.”
“... Anh định làm thế nào?” Ngôn Hàm cau mày.
“Bọn chúng đều phải đền mạng.”
“Anh khoan đã…”
“Tôi chỉ gọi báo cho cậu, không phải để nghe ý kiến của cậu.”
“…”
Ngôn Hàm nói điện thoại xong trở lại, đúng lúc gặp được Cục trưởng Thượng.
“Ngôn Hàm à, có chuyện tìm cậu.” Cục trưởng Thượng vẫy tay gọi anh đến bên hành lang. “Tôi đã xem qua vụ án gần đây, hay nói chính xác là vụ án xảy ra hồi tháng trước. Tôn Lâm và Phan Phán là sinh đôi. Tôn Lâm sống trong gia đình gia giáo, cha mẹ cô ta nói đứa bé sinh đôi kia vừa ra đời đã chết trong bệnh viện, nhưng Phan Phán lại bị đưa đến nông thôn, bình an lớn lên.”
Ngôn Hàm: “Vâng!”
Trường hợp của Khương Hiểu và Đổng Tư Tư trước đó cũng tương tự.”
“Vâng.”
“Cậu thấy thế nào?”
“Tôi à?” Ngôn Hàm cười cười. “Vụ án mất tích hoặc lừa bán không phải do đội Hai quản lý sao?”
Cục trưởng Thượng nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Cũng đúng, công việc của đội các cậu quá nhiều rồi.”
“Cục trưởng, ngài sẽ xử lý chuyện này thế nào?”
“Thời gian đã cách quá lâu, tạm thời không nên gây ra động tĩnh lớn. Để người đội Hai đến bệnh viện kiểm tra trước, xem thử có thể tìm ra được manh mối gì không rồi hãy quyết định. Có điều, thằng nhóc cậu cũng phân biệt rạch ròi quá rồi, không phải chuyện mình quản lý thì không buồn để ý nhỉ!”
Ngôn Hàm cười: “Phải vậy mà.”
Sau khi Cục trưởng rời đi, Ngôn Hàm đứng một mình trong hành lang. Anh để tâm chuyện này hơn bất cứ ai khác, bởi vì Hạ Thời cũng là sinh đôi. Năm đó, hai nhóm hài cốt dùng để xác định Hạ Thời tử vong đều đã từng được đối chiếu với ba cô, chúng thuộc về Hạ Thời. Nhưng Ngôn Hàm đã âm thầm làm kiểm chứng và phát hiện ra hai nhóm xương thịt nhìn như thuộc về cùng một người, thực ra lại là DNA giống nhau đến từ một cặp sinh đôi. Nói cách khác, Hạ Thiên – người chị gái vừa sinh ra đã chết ngoài ý muốn của Hạ Thời vẫn chưa chết, cô ta lớn lên rồi sau đó mới chết.
Chuyện này Ngôn Hàm không nói với bất cứ ai, bao gồm cả cha mẹ của Hạ Thời. Chuyện riêng đương nhiên phải giải quyết trong âm thầm. Anh nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, nheo mắt lại. Ánh nắng bên ngoài mỏng manh và hanh vàng. Vào cái ngày của chín năm về trước ấy, thời tiết cũng như vậy, rất lạnh nhưng vẫn có nắng. Anh còn tưởng đó là một ngày rất bình thường trong cuộc đời mình.
Khi đó, anh đã dần xa rời gió tanh mưa máu, cuộc sống đã trở nên bình lặng. Sáng sớm, Hạ Thời vẫn còn đang ngủ say, vô thức cựa quậy như con sâu nhỏ trong ngực anh khiến anh thức giấc, còn bản thân cô vẫn đang mơ mơ màng màng.
Cô buồn ngủ, còn có tật cáu gắt lúc thức dậy, anh vừa dụ dỗ vừa yêu chiều, sau khi vận động thân mật trên giường một phen mới ôm cô đi tắm, cùng nhau rời giường làm bữa sáng rồi cùng nhau thay đồ ra cửa.
Anh đưa cô đến bệnh viện thực tập, sau đó đến trường cảnh sát. Trước khi xuống xe, cô nói với anh: “Hôm nay là mùng Tám tháng Chạp, buổi tối nấu cho anh món cháo Bát Bảo theo bí quyết của mẹ em được không?”
Anh nói được. Cả ngày hôm ấy, hai người ai bận việc nấy. Lúc đó, anh đi theo thám tử Thượng Kiệt tài ba nổi danh nhất để thực tập. Khi đang tham gia một vụ án, lúc kết thúc công việc thì bị Tô Nhã có tật quên trước quên sau trì hoãn, nhất thời anh quên mất đã qua năm rưỡi chiều. Hạ Thời cũng vì chăm sóc bệnh nhân mà tan ca muộn.
5 giờ 45 phút vốn là thời gian Ngôn Hàm phải xuất hiện ở cửa bệnh viện. Hạ Thời vội vàng tranh thủ thời gian nhắn tin cho anh: Ngôn Tiểu Hỏa, anh chờ em một chút.
Ngôn Hàm thấy tin nhắn cũng không để ý đến Tô Nhã nữa, chạy nhanh đến bãi đỗ xe, lái xe đi đón cô. May mà cô vẫn còn chưa xuống, anh thở phào, yên lòng chờ đợi. Qua một lúc lâu, anh mới gọi điện thoại cho cô nhưng không ai bắt máy. Anh biết lúc cô làm việc sẽ để điện thoại ở chế độ yên lặng.
Anh ngủ thiếp trong xe, giữa chừng lạnh quá tỉnh lại, phô xá đã lên đèn cả rồi. Trời rất lạnh, khí lạnh nặng nề bao trùm cả con đường vắng vẻ giữa màn đêm. Anh đoán chắc cô đã đói bụng bèn đi đến cửa hàng tiện lợi phía đối diện mua sandwich mà cô thích ăn, lúc trả tiền còn không nhịn được cười tủm tỉm. Anh nhớ lại cô từng nói: “Sau này anh làm cảnh sát, em làm bác sĩ, cả đời bận đến mức không gặp mặt nhau được mất.”
Anh nỡ nào cả đời không gặp cô được chứ? Nghĩ như vậy, anh rảo bước chạy vào bệnh viện, đoán rằng cô gái của mình nhất định đang mệt mỏi rã rời sắp gục mất rồi, nhất định khi nhìn thấy anh cô sẽ nhào vào lòng anh ngay. Anh sẽ cõng cô về nhà, để cô nhoài trên lưng anh ăn sandwich rồi ngồi ngủ vật vờ đằng sau xe, sau đó về nhà ăn cháo anh nấu.
Nhưng...
Bác sĩ Tần nói 5 giờ 50 phút Hạ Thời đã tan ca rồi.
Ngôn Hàm vẫn luôn ghi nhớ khoảnh khắc đó, trái tim anh không ngừng bị nỗi sợ hãi vô biên vô hạn bủa vây.
Ngôn Hàm rời khỏi hành lang trở về phòng làm việc, đồng hồ điểm năm giờ rưỡi. Anh vỗ tay và nói: “Tan sở, cuối tuần nghỉ ngơi thật tốt.”
Mọi người đáp lời nhưng không hứng khởi là mấy. Làm ngành này hoàn toàn không có nghỉ ngơi gì đáng kể, cuối tuần nào mà không xảy ra chuyện buộc họ phải nhanh chóng trở về vị trí là tuần đó không bình thường rồi.
Tô Dương ngồi dựa vào ghế, ngửa mặt thở dài: “Tôi chỉ hy vọng đám tội phạm giết người vào thứ Hai, để tôi được ngủ hai ngày, mà thôi một ngày cũng được.”
“Cậu xa xỉ quá, nửa ngày thôi là tôi đã lạy trời lạy phật rồi.”
Đàm Ca nhắc nhở mọi người: “Hôm nay, Mèo Con đã đi làm được một tháng rồi, đừng quên hẹn hò đến bệnh viện thăm cô ấy đấy.”
Đội Một có quy định bất thành văn là làm tiệc đầy tháng cho mỗi nhân viên vào đội tròn một tháng, bình thường là mọi người sẽ góp tiền cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng vì Chân Noãn còn đang nằm viện nên tất cả đều bàn nhau mua một ít quà đầy tháng đến thăm cô.
Ngôn Hàm không lên tiếng, tâm trạng của anh rất khó tả.
Qua hai, ba ngày nữa là có thể xuất viện, Chân Noãn nhàm chán vừa xem tivi vừa ngồi trên xe lăn qua lăn lại chơi đùa. Tivi đang chiếu chương trình pháp luật, nói về việc cảnh sát phá án thế nào. Chân Noãn nghe một cách say mê, lăn xe một hồi, cô bỗng phát giác thì ra bản thân vẫn còn quan tâm đến công việc này. Cô cúi đầu vuốt ve tay vịn xe lăn, lòng có chút hoang mang, không biết quyết định của mình liệu có chính xác hay không.
Thẩm Dực nói sẽ giới thiệu cho cô đi làm giáo viên. Ừ, làm cô giáo hẳn là rất thú vị. Cô yên lặng suy nghĩ, vân vê đám bông trên quần áo bệnh nhân. Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ lộc cộc.
“Mời vào!”
Trong nháy mắt, hàng loạt tiếng cười nói vang lên, mấy người đàn ông cười sảng khoái:
“Chào mừng Mèo Con gia nhập đội Một, kỷ niệm tròn một tháng.”
“Chúc mừng Mèo Con đã đầy tháng.”
Mười mấy, hai mươi người đàn ông lẫn ba người phụ nữ là Quan Tiểu Du, Tần Xu và Lâm Hòa Mi cùng ùa vào phòng bệnh, không khí trở nên náo nhiệt với bóng bay và hoa tươi. Chân Noãn ngơ ngác không biết họ đang làm gì.
Quan Tiểu Du nhét một con thỏ bông cao bằng người vào ngực cô: “Người đẹp Noãn Noãn, đã đến đội Một được tròn một tháng, mọi người đến chúc mừng cậu đấy. Lẽ ra là định cùng nhau ăn cơm, nhưng nghĩ đến cơ thể cậu chưa hồi phục nên đành hoãn lại đến trăm ngày vậy.”
Đầy tháng, trăm ngày, sao mà giống như là trẻ con mới sinh ra đời vậy! Chân Noãn ôm con thỏ to kia, trong lòng tràn ngập nỗi vui mừng. Thế nhưng, sự ấm áp ấy đã nhanh chóng bị nỗi thấp thỏm và lo âu khỏa lấp. Cô không ngờ rằng mấy ngày qua, Ngôn Hàm vẫn chưa nói tin cô muốn từ chức cho mọi người nghe. Đối mặt với họ trong lúc này, lòng cô vẫn còn do dự.
Ngày đó ở bệnh viện, vì từ chức, cô đã ăn nói cay nghiệt với Ngôn Hàm, trách cứ đồng đội không bảo vệ cho mình. Cô đã nói trái với lương tâm, chỉ có ông trời mới thấu được cô thương yêu mọi người nhiều đến mức nào. Mãi tận bây giờ, cô mới biết mình luyến tiếc biết bao, luyến tiếc từng thành viên trong đội.
Thật ra thì lúc ấy cũng có một chút giận dỗi, cô đã bị thương suýt chết như vậy mà anh mãi không đến thăm cô. Cuối cùng đến rồi thì lại nhắc tới chuyện khiến cô sợ nhất. Đến khi cô đòi từ chức anh không hề có ý níu giữ, còn nói bằng giọng điệu Đội trưởng nữa.
Cô buồn bã vô cùng, nhưng cũng mau chóng phát hiện mình không có tư cách để buồn.
“Đội trưởng, anh ấy...” Anh ấy không nói cho mọi người biết sao?
“Đội trưởng có việc.” Đội phó Trình hiểu sai ý, giải thích. “Anh ấy vừa xin nghỉ phép, thật sự là có việc gấp.”
“À...” Chân Noãn nhỏ giọng, cảm thấy hụt hẫng.
Sao anh không đến? Là trách lời nói của cô hôm đó ư?
Lúc này, Lâm Tử và Hắc Tử phát cốc giấy rồi rót nước ép trái cây tươi cho mọi người.
Quan Tiểu Du nói: “Nước quýt nhà Đàm Ca trồng đấy, cậu nếm thử xem.”
Giáo sư Lâm Họa Mi cũng khá thích thú: “Chủ nhiệm Đàm của chúng ta sợ em không ăn được quýt nhà anh ấy nên cố nghĩ ra cách này đấy!”
Mọi người cười ha hả, Đàm Ca giơ cốc lên: “Nào, uống mừng đầy tháng, cạn ly, cạn ly!”
Chân Noãn ôm thỏ bông cười khanh khách, chạm cốc với mọi người. Nước quýt lành lạnh và ngọt ngào, mang theo hương vị thơm mát của mùa đông, lại có mùi nắng nồng nàn của mùa hè. Cô liếm môi, uống ngon thật.
Trong tiếng reo hò, cô không chú ý cửa đã mở ra. Uống được nửa cốc, cô nhìn thấy Thẩm Dực và hai anh em Kỷ Thâm, Kỷ Pháp Lạp phía sau anh. Những người khác lần lượt chú ý quay đầu, dần dần yên tĩnh trở lại.
Có mấy người nhận ra Thẩm Dực như Đội phó Trình, Đàm Ca và Lâm Họa Mi, vẻ mặt họ trở nên nghiêm túc, ánh mắt thoáng dao động giữa Chân Noãn và Thẩm Dực.
Chân Noãn khẽ giọng giới thiệu: “Đây là… các đồng nghiệp của em…” Rồi quay sang nói với mọi người. “Đây là bạn trai em, Thẩm Dực, còn có bạn của em là Kỷ Thâm và Kỷ Pháp Lạp.”
Ngoại trừ Quan Tiểu Du và Tần Xu, những người còn lại đều vô cùng kinh ngạc. Mèo Con có bạn trai à? Hoa đẹp của Cục Cảnh sát mà lại rơi ra ngoài tường mất rồi, không vui gì cả.
Mọi người gật đầu xem như chào hỏi, sau đó im lặng. Ánh mắt Kỷ Pháp Lạp tìm kiếm khắp xung quanh, nhưng không phát hiện bóng dáng Ngôn Hàm đâu.
Mấy đồng nghiệp tạm biệt ra về, Tần Xu nói: “Lúc xuất viện, tôi và Tiểu Du lại đến thăm cô.”
Chân Noãn gật đầu.
Kỷ Pháp Lạp “hừ” một tiếng: “Không cần đến đâu, chị Noãn Noãn đã từ chức rồi, không còn là đồng nghiệp của các người nữa. Sau này cũng không cần các người quan tâm.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Chân Noãn.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi