Sôcôla Đen
Chương 15: Tên khốn dương phong
Nhẹ nhàng, anh đưa cánh tay của mình đảy nhẹ đầu Hàn Nhi vào người anh. Rồi bỗng cảm thấy người Hàn Nhi lạnh toát. Là cái lạnh của vật chết bên ngoài, của cơ thể nó hay là tâm hồn của nó nguội lạnh vậy? À không, có lẽ là cả hai.....Thời gian sống bên ngoài đã khiến người con gái này nguội lạnh đến thế này ư?
“Này, buông tôi ra”
Một chút gì đó le lói trong chính con tim đã lạnh của nó, cảm thấy có gì đó nặng nặng lồng ngực, khó chịu quá...Nhưng gương mặt lạnh của Hàn Nhi vẫn không biến sắc, cất lên một giọng nói lạnh lùng...Có lẽ là…nó đã quá chai lì với cuộc sống này rồi
Gì thế này, sao việc làm của anh lại khác suy nghĩ đến thế..Bỗng thức tỉnh, lúc này Lạc Thiên mới nhận thức được hành động của, anh vội vàng buông nó ra, ngồi nhích ra phía cửa một chút. Hàn Nhi cũng thế, ngay khi được buông ra, nó cũng vội ngồi sát mép cửa...
Lộ vẻ hơi bối rối, Lạc Thiên cố xem như không có chuyện gì bằng cách tự mình làm tiếp việc sát trùng vết thương. Còn Hàn Nhi cúi gầm mặt xuống, lôi chiếc điện thoại của mình ra bấm số gì đó... Nó gọi ấy đứa em...
Không ai bắt máy cả... sao lạ vậy nhỉ.. Hàn Nhi bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn. giờ này cũng đã gần 11h tối rồi, mà sao không có đứa nào bắt máy. Ít ra cũng còn thằng Hoàng chứ. Chẳng lẽ ngủ hết rồi sao. Nó gọi thử lại lần nữa.. Không dược rồi, đầu óc nó rối bời. Dạo này hay có những chuyện kì lạ xảy ra. Có khi nào nơi nó ở bị lộ rồi không?
Nó quay phắt qua Lạc Thiên, quên bẵng đi cái vụ hồi nãy
“Về thôi”
“Ờ...ờ..”
Lạc Thiên nhìn qua nó.. anh vẫn chưa quên được chuyện hồi nãy.... Lạ thật, có thể anh đã ôm qua nhiều cô gái, họ đều có chung một vẻ mặt vui vẻ hay ngại ngùng, thậm chí là rất hạnh phúc nhưng anh lại chỉ cảm thấy nó nhạt, nhạt đến mức như ôm chiếc gối ở nhà... Nhưng lần này, chính anh lại cảm thấy bối rối hơn ai hết...
Chiếc xe rồ ga rồi lao nhanh vun vút trên con đường khuya đầy gió lạnh và sương đêm...hai con người với 2 dòng suy nghĩ khác nhau
----------------------------------------------------------
Trước đó gần 1 tiếng...
Tại căn nhà phố Quang Đông, hiện diện một không gian không một chút ánh sáng, yên lặng đến độ chiếc đồng hồ kêu lên những tiếng khiến người ta bất giác rùng mình, uể oải nằm dài trên ghế salon, Dương Phong cố vươn tay lấy chiếc điện thoại đang rung lên từng hồi với màn hình nhấp nháy ánh sáng, làm sáng cả một khu....
Mỗi khi nhắc tới Du Y, hắn như chìm vào một không gian khác. Không gian đó, hắn tự tạo ra khi bắt đầu yêu một người con gái. Không gian ấy cũng giống như vỏ bọc của Hàn Nhi. Nếu nói vỏ bọc của Hàn Nhi để tránh sự tác động từ bên ngoài, thì không gian của Dương Phong lại giúp hắn quay trở lại hiện tại mà không một vết thương nào hiện diện. Một con người ngạo mạn, tất nhiên sẽ không thể để tâm trạng mình thể hiện ra ngoài. Đó cũng là một việc cấm kị đối với một người đứng đầu BLACK.... Từ việc học hành, đến gia đình, hắn luôn hoàn thành xuất sắc.. đến các mối quan hệ xã hội. Và đối với một con người luôn lấy ánh quang hào nhoáng ấy làm lẽ sống thì nghiễm nhiên những vết thương sẽ không có chỗ mà hiện diện... ít nhất thì không hiện diện trước mặt người khác
Sau khi nhận được một cuộc gọi.. Từ vẻ mặt suy tư, thoáng buồn, Dương Phong bật dậy, với tay lấy chiếc áo khoác măng tô màu cà phê với 1 hàng nút dài đặc vắt trên chiếc ghế salon khoác lên người... anh phóng nhanh ra cửa với một vẻ mặt hết sức đắc ý. Tìm ra được rồi....
--------------------------------------
“Các anh là ai?”
Thằng Hoàng từ trong nhà bước ra với vẻ mặt bí xị. Bực hết cả mình, đêm khuya thế này rồi mà chị Nhi còn chưa về, đã thế còn có người đến phá đám. Đã định bụng không ra mở cửa rồi, nhưng nếu không mở thì chắc hẳn không đầy vài chục giây nữa thì cánh cửa sẽ sập xuống bởi bàn tay của những người không mời mà đến này thôi….
Vừa mở cửa, thằng Hoàng giật bắn người đến độ đóng sầm cửa, nhưng đã bị mấy cánh tay từ phía ngoài cản lại. Một thằng nhóc như Hoàng, tất nhiên sẽ không đủ sức mà đóng cửa một cách trọn vẹn với những người dày dặn kinh nghiệm như Black đứng bên ngoài
“Đây là nhà của Hàn Nhi???”
“Không, nhầm nhà rồi”
Thằng nhóc Hoàng ló đầu ra khe cửa, không cần suy nghĩ, nói thẳng một mạch. Vẻ mặt nó dò xét từng người. Hàn Nhi đã từng dặn mấy đứa em, không được nói cho ai bít đây là nhà của Hàn Nhi, việc nó cho Lạc Thiên biết nhà đã quá nguy hiểm rồi. Lần này lại thêm những tên lạ mặt thế này……
“Này nhóc, nói thật đi”
Dương Phong ngoài cửa, khụy chân xuống, miệng mỉm cười nhìn nhóc Hoàng…
Không là không, nhóc Hoàng vẫn nhìn trâng trâng vào Dương Phong, mặt tỏ vẻ bực dọc. Rốt cuộc mấy người này là ai vậy chứ? Tại sao lại tìm Hàn Nhi. Nhìn mặt mày thế kia, chắc không phải là chủ nợ đấy chứ…. Mớ suy nghĩ phân tích trong đầu thằng Hoàng khiến nó lắc đầu nguầy nguậy “Đã bảo nhầm rồi mà” - rồi nó hét lớn
“Nhóc giỡn đấy hả?”
Tức giận, Dương Phong đứng phắt dậy, hét lớn. Nhóc Hoàng giật mình sợ sệt, lùi người lại thủ sẵn. Nó vẫn không thể đóng cửa lại được vì đã bị giữ chặt bởi mấy tên khác đứng ngoài cửa rồi. Dù hơi sợ, nhưng mặt thằng Hòang vẫn quyết tâm không nói gì đến cùng
Sao thằng nhóc này nó lại cứng đầu đến thế. Thông tin mà Black tìm ra thì sẽ không bao giờ sai, vì thế không bao giờ có chuyện nhầm nhà, đằng này…..
Dương Phong dung tay đẩy mạnh cánh cửa khiến nhóc Hoàng đang đứng đó té bật ra đằng sau… cánh cửa đập mạnh xuống sàn, kêu lên một tiếng rầm lớn… cơn gió lạnh mùa đông lùa vào nhà…. Không gian bỗng nhiên yên ắng đến bất thường
Mấy đứa nhóc em đang ngồi vui đùa trong nhà cũng dừng hoạt động, người cứng đờ đưa mắt ra phía vừa phát ra cái âm thanh khủng khiếp ấy. Có đứa còn chưa kịp nhận biết việc gì vừa xảy ra đã òa lên khóc.. Một khung cảnh hỗn độn hiện lên trước mắt Dương Phong và các thành viên Black, chỉ có một điều là nhân vật chính của màn “ chào hỏi” thì không thấy tăm hơi đâu cả….
Vừa té nhào ra đất, thằng Hoàng chỉ kịp trợn tròn mắt mất hồn vì suýt nữa thì nó đã bị cánh cửa đè vào người. Nó thất thần, ngồi nhìn đăm đăm thờ thẫn dưới sàn…
“Anh Hoàng….”
Mấy đứa nhóc chỉ vừa nhìn thấy thằng Hoàng ngồi bẹp dưới đất thì đã hớt hải chạy nhanh đến. Mắt rươm rướm “ Những người này là ai vậy?”
Dương Phong quay sang nhìn vài thành viên Black rồi nhìn lại vào căn nhà. Hắn cầm tờ giấy ghi nguệch ngoạc vài nét chữ (có lẽ là địa chỉ nhà)… lên nhìn rồi nhướn người ra phía sau nhìn lại vào bảng địa chỉ nằm trên bức tường… rõ rang là số nhà y chang trên giấy… Chẳng lẽ cô ta ở cái nhà này sao????
Vẫn chưa tin vào sự thật, Dương Phong đứng ngẩn người ra. Lúc này mới để ý, hàng chục người mặc đồ vest cùng vài chiếc ô tô đen loáng bong trước nhà, có cả vài chiếc mô tô phân khối lớn nữa… đã bắt đầu bàn tán xôn xao.... người thì nhảy cao lên, người thì đè đầu cỡi cô người khác.. chen lấn nhau để có thể nhìn vào căn nhà trước mặt
“Anh Phong… gu của anh kì này sao lạ thế?”
“Thằng nhóc này, gu của mày tệ đến thế này sao??
Vừa dứt lời nói, một đàn anh từ phía sau cho hẳn một cú trời giàng vào đầu Dương Phong khiến hắn tỉnh giấc… Lẽ ra, lúc vừa đến nhìn căn nhà có thể tưởng tượng ra quang cảnh bên trong rồi, nhưng sao lúc nhìn thật sự thì nó lại khác xa trí tưởng tượng của hắn thế này. Nói rằng Hàn Nhi sống một mình có thể đã quá đáng lắm rồi, đằng này lại có them bầy nhóc lúc nhúc… ăn ở sao đây??
Hắn bắt đầu suy nghĩ lại quyết định của mình…. thở dài thườn thượt…
“Mấy người thật là, tôi bảo lầm nhà rồi, tôi báo công an bây giờ đấy”
Nhóc Hoàng sau khi hoàn hồn, nhìn cảnh mấy chục người nhốn nháo nhìn vào nhà của mình thì tức điên được, chỉ tay thẳng vào mặt Dương Phong hét lớn
“Này nhóc, hăng quá đấy, bọn anh chỉ đến xem nhà thôi mà”
Đáp trả lại nhóc Hoàng, một người trong Black cũng lên tiếng, nở một nụ hiền khô… Nhưng đám đông thì không như vậy, tất cả cười ồ lên sau lời đáp trả ấy. Khiến cho nhóc Hoàng tức càng them tức, nói không nên lời, nó chỉ còn biết ú ớ vài từ như muốn bay vào đánh cho bọn chúng một trận ( thông cảm, Hoàng cũng là 1 nhóc lang thang bên ngoài trước khi được Hàn Nhi nuôi, nên tính cách khá hăng khi bị chọc tức)
“Thôi nào, anh em về trước được rồi, cảm ơn vì chuyện hôm nay”
Dương Phong quay lưng bước ra ngoài đám đông, rồi nói dõng dạc. Hắn đã quyết định rồi
“Dương Phong, định chừng nào mới giới thiệu đây” - một người bước đến bên Dương Phong, quàng tay qua vai hắn rồi cười gian
Không nói gì. Vì hắn vốn chưa quyết định được chính xác được mình đang làm. Hiện tại bây giờ, đây chỉ là những hành động mà hắn dùng để giải tỏa nỗi buồn tạm thời hay có thể coi là một công việc mà hắn hứng thú nhất thời mà thôi.. Cười nửa miệng rồi hắn quay lưng tiến đi vào trong nhà, không quên giơ tay lên chào mọi người trong Black….
Rồi hàng loạt tiếng rồ ga, xe nổ máy vang lên cả một khu phố, từng chiếc xe lần lượt chạy ra khỏi con phố trong đêm khuya vắng người ấy. Để lại một làn khói mỏng của sương đêm....
Trong lúc Dương Phong bước ra ngoài nói chuyện với Black thì trong này, Hoàng huy đông mấy đứa em của mình. Đứa thì cầm chổi, cầm gậy, bất cứ thứ gì để làm vũ khí. Thằng Hoàng giống Hàn Nhi, luôn cảnh giác với mọi việc. Rồi đứa nào đứa nấy mặt ngầu nhìn chằm chằm tên Phong khi hắn bước vào, sẽ ra tay xấp lá cà bất cứ lúc nào nếu tên này có bất cứ hành động nào khả ngi
“Này, nhóc, Hàn Nhi đâu rồi”
Không hỏi nhiểu, hằn Dương Phong bước vô nhà rồi ngồi xếp chân bằng dưới đất.. Mặc ấy đứa em và nhóc Hoàng trố mắt ra nhìn…
“Đã bảo là không….”
“Anh mày bảo đây là nhà Hàn Nhi, sao chối mãi thế”
Ngắt ngang lời thằng nhóc, vì nghe vài từ đầu có thể hình dung ra mấy từ tiếp theo rồi. Nhanh như cắt, Dương Phong đứng lên tiến lại gần rồi lấy tay gồng chân kẹp cổ thằng nhóc như một hành động của anh em than thiết lâu ngày gặp nhau. Khiến nhóc Hoàng choáng người, tay buông “vũ khí”, la lớn:
“Anh buông ra, làm trò gì thế?”
“Hàn Nhi đâu, nói anh mày nghe xem nào”
“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai”
“Cứng đầu thế”
Kết thúc màn nói chuyện cũng là lúc nhóc Hoàng rơi vào bể khổ… Phong ra hết sức “ giỡn” với tên nhóc cứng đầu này. Mấy đứa em thấy thế cũng nhào luôn vào “ chiến đấu”….
--------------------------
“Thiệt là… nhóc cứng đầu quá đi mất”
“Anh đâu kém gì”
Sau màn chiến đấu, cảm đám lăn đùng ra đất mà hít thở khí trời. Mệt quá, giỡn nãy giờ tốn mất bao nhiêu calo. Mà cô ta còn chưa về. Con gái gì mà đi chơi đêm vậy chứ….
“Anh Hoàng, em đói…” - giọng của một đứa vang lên sau khi “tham chiến”, nghe yếu xìu. Ừ, cũng đúng, tụi này đến giờ cũng chưa ăn gì, lo cặm cụi làm mấy việc làm them mà quên cả ăn uống…
“Anh cũng đói…”
Dương Phong cũng góp màn than thở. Thật khác với vẻ cao ngạo của một Dương Phong thường ngày, và thay vào đó lại là một người anh trai chơi đùa cùng đám con nít và thậm chí là bây giờ, hắn còn đang làm nũng với một thằng nhóc thua hắn tận 6 tuổi…
“Đói kệ anh, tôi không có tiền nuôi đâu”
Thằng Hoàng hứ một cái rồi đứng phắt dậy đi lại phía chiếc tủ nhỏ góc nhà…
“Ăn gì thế”
Nhóc Hoàng khó chịu ra mặt. Đúng thật, ở đâu chui ra một tên quậy thế này, mở miệng ra là cứ Hàn Nhi, Hàn Nhi… bây giờ lại còn muốn ăn chực nữa sao…Anh ta đang nằm mơ chắc
Đóng sầm cái tủ lại, thằng Hoàng quay phắt lại nhìn Dương Phong với cái nhìn tóe lửa, hình ảnh lúc này như một con chó sói săn mồi với cái nhìn không mấy thân thiện và tiếng grừ khiến con mồi hoảng loạn. Nhưng.. Dương Phong, hắn thì không thế, ngược lại còn hoàn toàn bình tĩnh
“Khà khà, để anh đãi tụi nhóc một bữa rồi trả công sau cũng được” - hắn nháy mắt một cái rồi đứng lên, nhìn ngó xung quanh. Tủ lạnh… tủ lạnh nằm đâu??
Câu nói vừa rồi như nói trúng tim đen mấy đứa nhóc em. Cả đám mắt long lanh rồi nhìn chăm chăm vào Dương Phong. Chăm chú từng hành động của hắn. Những cái đầu ấy cũng lắc lắc theo Dương Phong khi hắn vẫn đang cố tìm một cái tủ có vẻ ngoài trông giống tủ lạnh
“Này, nhà nhóc không có tủ lạnh à.. thế thì chắc đồ ăn cũng không có sẵn đúng không?”
“Anh đang chọc quê tôi à?” - cố giữ lại nét vui mừng thầm. Nói cho cùng, thằng Hoàng cũng chỉ như mấy đứa em, mong được một bữa ăn ngon....
“Thế thì hơi mệt nhỉ?” - hắn bỏ đi ra ngoài cửa, mấy đứa nhóc em cũng chạy theo....
“Này, lát có người sẽ đến sửa cái cửa. Nhóc đừng nghĩ đến chuyện khóa cửa cho đến khi anh về đấy. Anh mày có chìa khóa sẵn rồi” - nói rồi, Dương Phong nở một nửa cười nửa miệng, khiến cho nhóc Hoàng cùng mấy đứa em đứng ngẩn ngơ ra.... “ à, để chắc chắn, anh sẽ dắt theo bé này...” - nói rồi hắn nắm tay vội đứa bé gái đứng gần đấy nhất.. là bé Linh - một đứa trẻ nhìn có vẻ gầy gò, gương mặt nhợt nhạt vì bệnh tật....
“Anh... đừng có giỡn với tôi, mau thả bé Linh ra...” - thằng Hoàng hét tướng lên khi thấy Dương Phong kéo đứa bé đi không ngoáy đầu nhìn lại. Nhưng rồi lại im lặng khi nhìn thấy nụ cười bé xíu trên gương mặt non nớt cuả đứa trẻ đang rất hạnh phúc ấy....
---------------------------------------------
“Anh, chúng ta đang đi đâu vậy?” - một giọng nói bập bẹ, nhẹ nhàng chỉ cảm giác được như một làn gió thổi quá. Con bé đang thắc mắc, nói chuyện với một chàng trai đẹp như hoa tuyết... một vẻ đẹp lạnh lẽo nhưng đôi bàn tay kia thì lại ấm, ấm hơn bất cứ thứ gì con bé từng cảm nhận thấy.....
“À quên, bé thích ăn gì nào?” - ngồi thụp xuống giữ chặt đôi vai con bé, Dương Phong nở một nụ cười hiền. Bên ngoài trời không quá lạnh nhưng lại thật sự lạnh với một đứa bé gầy gò như Linh. Đôi môi khô, nứt nẻ, nhìn như những miếng vảy cá nhỏ xíu đang bong tróc ra trên đôi môi ấy. Nếu không có lớp môi khô ấy, hẳn đôi môi này sẽ đẹp đến dường nào.....
“Gì cũng được ạ” - con bé không có bất cứ sự tự vệ nào cả, nó nở một nụ cười tươi khi nhắc đến ăn uống
“Vậy thì đi nào, bữa nay ăn ngon nhé” - nói rồi, hắn kéo chiếc áo khoác của con bé lại, để che đủ chiếc cổ bé xíu kia...
“Ăn ngon ạ, bánh mì này... lâu lâu được ăn gà này....” - con bé bô lô suốt quãng đường đi, nói đến đây, Dương Phong khượng chân lại...
“Em thích món đấy hả?” - hắn đang cố dò hỏi thêm một cái gì đó.... để biết thêm một chút gì đó “ Gà ấy?”
“Ừm….” – con bé đứng chống cằm một hồi rất ra vẻ suy tư… “Em thích món chị Nhi nấu hơn, món nóng nóng luôn luôn ngon hơn mà..” – nói rồi con bé cười một cái rõ tươi...
“Ok, vậy thì tốt, hôm nay chúng ta sẽ làm món nóng nóng ăn nhé” - hắn cũng cười nhẹ rồi nhấc bổng con bé sang vai rồi chuyền ra sau lưng. Mặc cho khuôn mặt ngơ ngác và cái tiếng thốt ra” Dạ” thật nhẹ vì ngạc nhiên của bé Linh. Hắn vội đi nhanh tới cửa hang tiện lợi gần đấy
“Anh Hoàng, em có áo mới nè” - con bé Linh chạy ùa vào nhà, tay cầm cái vạt áo khoác màu hồng phớt nhẹ giơ lên cao cho nhóc Hoàng xem, mặt tươi không thể nào diễn tả được. Thằng Hoàng thì ngạc nhiên, vì từ ngày con bé Linh về đây, chưa bao giờ thấy nó vui thế này. Nhất là đó lại là con bé Linh - một đứa bé nhận thức được hoàn cảnh của mình........
“Ở đâu vậy?” - thằng bé trố mắt ra nhìn, rồi nheo mắt nhìn ra phía ngoài cánh cửa, Dương Phong đang bước vào, tay xách hai cái bao bự tổ chảng “ Anh ta mua cho Linh hả?” - kịp nhận ra, thằng Hoàng nhìn chằm chằm về phía Dương Phong
“Ưm, anh Phong mua cho Linh đó….” – con bé cứ líu la líu lo ngắm ngía cái áo của mình trong chiếc gương có vài đường nứt nẻ in hằn phía cánh cửa chiếc tủ…
Phong bước vào nhà, chỉ mỉm cười nhẹ rồi đặt 2 bao đồ to tướng xuống đất. Rồi hắn từ từ lôi từng món đồ trong 2 bao đồ ấy ra. Nhìn sơ qua thì chỉ thấy toàn đồ ăn. Cứ như đồ ăn dự trữ dung trong 1 tháng…. Mấy đứa nhóc trong nhà nhìn thấy cứ y như rằng gặp vàng…. Vui mừng tột độ…
“ Bếp ở đâu?” - hắn đứng dậy, gom một số nguyên liệu cần thiết bỏ riêng vào một cái túi rồi ngơ mặt ra nhìn nhóc Hoàng sau khi đã ngó khắp lượt căn nhà
Thằng Hoàng cũng không nói gì, chỉ chỉ ngón tay vào khu bé tí góc nhà, có một chiếc bếp ga mini nhỏ nằm ở đó, có một sóng chén chỉ hiện diện một vài cái chén nhỏ, dĩa và tô lớn, chĩ vài ba cái.. và thêm những đôi đũa nâu sậm màu….
Hắn nhìn mà ngớ người ra. Ai đời lại sống trong căn nhà với cái bếp thế này. Không hình dung được đó là cái bếp nữa. Con nhỏ Hàn Nhi này, rốt cuộc cô ta sống vì cái gì vậy chứ, vậy mà còn ra vẻ “ cóc” cần mọi thứ xung quanh nữa.. Nơi này, có thể được gọi là nhà hay sao. Nhìn bên ngoài cũng không đến nỗi tệ nhưng sao bên trong nó lại tồi tàn đến mức khó tưởng vậy chứ
Dương Phong lặng người đi một lúc với vô số vấn đề nảy sinh trong đầu. Hắn tự hỏi, người con gái này có đáng nhận được sự quan tâm của hắn hay không khi mà chính người đó lại không biết quan tâm bản than như thế…..Bực mình.
Hừ một cái nhẹ nhàng rồi hắn tiến lại “ khu bếp” kia. Chỉ trong vòng 5 phút, mọi thứ qua bàn tay hắn đều sạch bong sang loáng và được sắp xếp lại một cách gọn gang, sạch sẽ. Cả bọn nhóc như bị mê hoặc bởi bàn tay nhanh thoăn thoắt của hắn. Thằng Hoàng còn dụi mắt lia lịa…. không tin vào chính con mắt mình nữa
Chẳng chốc sau 30 phút, những dĩa món ăn thơm phức từ từ được dọn ra. Kì thực thì chén dĩa không đủ nên thằng Hoàng phải ra tiệm mua đỡ vài cái chén nhựa, rồi cả đũa tre…. Bọn nhóc thì như bị mùi thơm của các món ăn hút hồn….
Dương Phong: 17t, đứng đầu khoa 2 của trường, là một người hoàn mĩ dù nhìn ở mọi góc độ, gia thế tốt, học hành vượt bậc, tương lai sang lạn với vai trò là cậu chủ của một tập đoàn bất động sản lớn. Từ hội hoa đến bếp núc, tất cả đều vượt ngưỡng khả năng của một chàng trai bình thường. Duy chỉ có thói trăng hoa là điểm yếu. Nhưng đó chỉ là một hạt sạn nhỏ trong những tố chất sẵn có của hắn.
Dường như không thể cưỡng lại nổi sức hút của món ăn, nó dường như ảnh hưởng đến toàn bộ 5 giác quan của bọn nhóc. Cả bọn không chần chừ, nhanh chóng ngồi xuống đất, luôn tay gắp lia lịa, đến độ những chiếc đũa muỗng va chạm vào nhau kêu lên côm cốp. Thôi thì cũng không khách khí nữa. Món mình làm ra mà chỉ đứng nhìn thì cũng... tội lỗi quá. Dương Phong cũng liền chui vào đám nhóc, ngồi ăn có vẻ hơi cực khổ nhưng ai nấy đều mắt sáng rỡ, vui mừng.... tranh giành nhau tới từng miếng thịt...
“Anh Phong nấu ngon dữ vậy”
“Ngon thật đó”
“Có thật là anh nấu không thế, có bỏ thuốc độc vào không đấy”
Vừa dứt câu nhóc Hoàng đã bị Dương Phong cầm đũa gõ cái póc vào đầu khiến thằng Hoàng buông đũa bỏ chén xuống mà nhăn nhó xoa xoa chỗ đau
“Đừng nói giở cái giọng đó ra khi mà nhóc đang ngậm trong miệng đồ ăn do anh mày nấu”
Dù gì nhóc Hoàng vẫn là một thằng nhóc cần được ăn uống đầy đủ trong cái độ tuổi đang phát triển thế này. Trong lòng thì không có ý gì xấu, nhưng khi mở miệng thì bao nhiu lời cay độc có thể bay ra bất cứ lúc nào. Nhóc Hoàng đây thuộc tuýp người trong nóng ngoài lạnh...
Khi cả nhà vừa bỏ đũa xuống thì cũng là lúc trước nhà xuất hiện chiếc xe thể thao sáng bóng. Hàn Nhi vừa vội vã bước xuống xe thì liền khựng lại. Nó nhìn ngó xung quanh, rồi tiến gần lại căn nhà của mình với cánh cửa kì lạ... Nó sờ nhẹ vào cánh cửa rồi nghiêng người ra sau nhìn vào số nhà. Sau khi đã xác định đây chính xác là nhà nó rồi thì đã nhào tới nhập rầm rầm vô cánh cửa
“A, chắc cô ta về đấy”
Vừa nghe tiếng đập cửa, Dương Phong đã đứng phắt dậy, mặt hớn hở tiến ra cánh cửa...
“Chào mừng cô....”
Hắn vừa mở cửa ra, nheo mắt cười tươi thì đã bị cánh tay của Hàn Nhi lỡ đà đập cửa bay thẳng vào mặt. Đây chính là cái tội không chịu ngó trước ngó sau của cả 2
Bị một cú trời giáng vào mặt, Dương Phong loạng choạng, xiểng niểng, người nghiêng về một phía, cứ thế chân lùi về phái sau tận mấy bước, tay ôm mặt
“Cô chào đón khách của mình thế sao?” - hắn gào lên
Hơi lúng túng, nó nhíu mày nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại phong thái ban đầu
“Trò gì nữa đây..??”
Hàn Nhi liếc xéo một cái rồi bước nhanh vào nhà, một gương mặt lạnh. Vốn là một người biết suy nghĩ. Chuyện đầu tiên mà nó cần làm là vào nhà xem mấy đứa em coi có lành lặn hay an toàn không khi mà thấy cái tên khốn đó vừa bước ra từ nhà mình. Nó nhìn xung quanh, miệng lẩm nhẩm cái gì đó rồi quay người lại, nhìn trừng trừng Dương Phong, rồi bước lại gần hắn trước gương mặt sơ sệt của mấy đứa em và khó hiểu của hắn....
“Cút ra khỏi nhà tôi”
La lên một tiếng thật lớn rồi Hàn Nhi thẳng chân đá một cái thật mạnh vào lưng hắn khiến mất đà, ngã nhào ra ngoài đường, và sau đó là đập vào mặt hắn là một tiếng rầm thật lớn của cánh cửa..
“Này, vừa phải thôi chứ….”
Dương Phong đứng dậy, đập rầm rầm vào cánh cửa kia, mặt như muốn nổi gân xanh. Trên đời này có loại con gái này sao. Chưa rõ tình hình đã đánh hắn ngã nhào ra đất như thế này. Không thể chấp nhận được, sao hắn lại có thể thích người như vậy nhỉ “ Mở cửa ra….. áo tôi.. còn ở trong đó…..”
“Mai tôi đưa, giờ hết việc rồi, về đi” - tiếng nói vọng từ trong nhà ra, nghe rõ mồn một - một giọng nói đanh thép đến từng âm vực
“Đáng kiếp..” – Dương Phong ngồi xuống đất, quay lưng dựa vào cánh cửa, thở hồng hộc. Tại sao hắn lại cho lắp cánh cửa đáng ghét này nhỉ. Nó quá kiên cố, khiến hắn đập rầm rầm vào đấy đến độ đỏ hết cả tay. Lúc cho người lắp cánh cửa mới, hắn chỉ suy nghĩ một cách đơn giản là để bảo vệ văn nhà này - một căn nhà chỉ có một đứa con gái và lũ nhóc kia. Nhưng giờ, hắn đang hối hận về việc mình làm… “cô ta” – Dương Phong nghiến răng ken két
“Tại sao lại ở đây?”
Lạc Thiên vừa bước tới, tay bỏ vào túi quần nhìn Dương Phong với ánh mắt khó hiểu
“Chứ còn anh, làm gì ở đây, hai người đi cùng nhau sao?”
“Nghe đây, chỗ này không phải là nơi mà em có thể đến. Sao lại biết chỗ này hả?” Lạc Thiên trừng mắt giận dữ. Thằng nhóc này không biết kiểm soát hành động của nó hay sao. Tại sao lại có thể làm một việc mà không thèm suy nghĩ gì đến hậu quả vậy chứ
“Tôi hỏi anh, hai người về cùng nhau sao? trả lời tôi đi”
Cúi gằm mặt xuống đất. Hắn không thể nào bình tĩnh được khi thấy Lạc Thiên cũng có mặt ở đây. Lại còn bảo đây là nơi mà hắn không thể đến ư? Không có nơi nào mà hắn không thể đến cả. Nhất là nơi này, như vậy mới có thể biết hai người bọn họ đi với nhau chứ. Anh hồ đồ quá đấy Lạc Thiên…..
“Không phải chuyện của nhóc, mau về đi, ở lại nơi này lâu không tốt đâu” – nói rồi Lạc Thiên nhướn người về phía trước để chắc chắn rằng Hàn Nhi đã về nhà an toàn rồi anh quay lưng đi ra chiếc xe của mình
Dương Phong…. cậu không nên biết chuyện gì cả, cậu cũng không nên quan tâm nhiều quá đến Hàn Nhi. Thế giới của cô ấy vốn dĩ không phù hợp của cậu có thể bước vào. Hôm nay coi như cậu đã phạm sai lầm đầu tiên không đáng có, tôi sẽ bỏ qua….
“Hai ngưới đang qua lại với nhau sao”
Nở một nụ cười nhẹ, rồi Dương Phong hỏi thẳng vào vấn đề mà hắn thắc mắc bấy lâu nay. Một nụ cười nhạt
Lạc Thiên bất giác giật mình. Anh vốn dĩ biết rõ tính cách của Dương Phong, nhưng không ngờ hắn lại có thể hỏi thẳng được như vậy. Thằng nhóc này muốn biết chuyện gì đây chứ
“Đừng có điên như thế”
Lạc Thiên quay người lại, nhìn Dương Phong chằm chằm, vốn dĩ anh muốn xem tên Dương Phong này sẽ xử trí thế nào
“Lần trước là Du Y, lần này lại là Hàn Nhi sao?”
Thật thất vọng. tên này vẫn chỉ là một thằng nhóc với cái lối suy nghĩ đơn giản này thôi. Lạc Thiên phì cười một cái thật lớn rồi bước ra xe. Tất cả như chế giễu một thằng bé đang ngồi tại cánh cửa kia và câu hỏi ngốc ngếch của hắn. Như vậy, cậu không bao giờ có thể bước vô thế giới của Hàn Nhi được rồi, Dương Phong!
Vừa leo lên xe và rồ ga thì trước ánh đèn sang trưng một phía của Lạc Thiên xuất hiện một người. Là Dương Phong hắn đứng ở đó lúc nào không biết…
“Chở về…”
hắn nói một câu nhẹ như không có chuyện gì rồi mở cửa xe chui vào. Tâm trạng Dương Phong lúc này cũng không tốt, hắn cũng không muốn nhìn thấy mặt Lạc Thiên, nhưng giờ thì không còn xe để về nữa rồi. Anh em trong Black giờ này chắc đang tụ họp đi chơi.. Lại không muốn về nhà nên lúc này đi theo Lạc Thiên là lựa chọn tốt nhất
“Sao lại để cái tên đó vô nhà vậy hả?”
Nhóc Hoàng vẫn còn đang hình dung thái độ của Hàn Nhi khi thấy Dương Phong trong nhà mình...cái cảnh nó đùng đùng tức giận hay lầm lầm lì lì không nói gì… rất đang sợ. Nhưng với cái giọng nhẹ nhàng và thái độ dửng dưng tháo balo ra quăng sang một bên rồi ngồi bệt xuống nền nhà cởi bỏ chiếc áo khoác thì hoàn toàn ngược lại với cái hình dung trong ban đầu
“Dạ….anh ta tự xông vào, cánh cửa… cánh cửa cũ anh ta làm rớt ra rồi nên cái này anh ta mới sửa lại, mua cái mới này đấy”
Thằng Hoàng lắp bắp, cố chống đỡ, cái tay chỉ khư khư vào cánh cửa kiên cố đằng kia, mặt toát ra mồ hội hột. Hàn Nhi ghét nhất là để người lạ vào nhà.. Anh chàng lần trước (ý chỉ Lạc Thiên) đã quá lắm rồi. Mà sao lần này chị Nhi “ tỉnh” vậy nhỉ??
Thở khì một cái rồi nó đảo mắt liếc nhìn xung quanh. Đúng thế, tính tình tên kia thì có thể hình dung được vấn đề rồi + them lời giải thích của nhóc Hoàng thì 100% chẳng có lien quan gì đến bọn nhóc cả. Nên nó đành im lặng. Vì suy cho cùng, mấy đứa nhóc không hề liên quan đến vụ này
“Cái gì vậy?”
Ánh mắt Hàn Nhi dừng lại ngay chỗ đống ché dĩa nằm trên sàn. Tất cả đều trống không, không còn chút đồ ăn nào sót lại..
“Dạ….”
Thằng Hoàng chưa kịp nói hết câu thì con bé Linh từ phái góc kia chồm tới, tay giữ cái áo khoác trên tay
“Chị Nhi, là anh hồi nãy nấu.. Ngon lắm đấy.. Áo này cũng là của anh ấy mua đấy. Là bạn chị Nhi sao?”
Mặt con bé vẫn vui mừng như lúc nãy. Có lẽ Linh thích chiếc áo này lắm…. Hàn Nhi nghe xong thì như rơi vào khoảng không suy nghĩ. Giọng nói của bé Linh về cái đề tài lúc nãy vẫn còn ong ong vang trong đầu
“Là anh hồi nãy nấu….”
“Anh ấy mua đấy…”
“Là anh hồi nãy nấu….”
“Anh ấy mua đấy…”
Cái tên này… thật chất thì hắn đang muốn làm gì đây? Có khi nào hắn là người của gia đình nó không… Nếu không thì tại sao lại làm trò này. Tìm ra cả nhà của Hàn Nhi, nhất định hắn không phải hạn vừa. Trừ phi hắn quen biết người đang nắm giữ thong tin trước kia của nó
“Chị Nhi, em xin lỗi, em không chặn anh ta lại được….”
Thằng Hoàng cúi gầm mặt xuống, miệng lí nhí, tỏ vẻ hối lỗi.
“Thôi, không sao, chị sẽ giải quyết, mốt có gì gọi điện liền cho chị, nhớ đấy”
Mỉm cười một cái nhẹ nhàng. Rồi xách balo đi lên căn gác nhỏ. Hôm nay xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi, nó cần được thư giãn một chút……
-------------------------------------------------
“Đừng về nhà em….”
Dương mắt nói rồi đảo mắt ra cửa sổ. Từ khi lên xe hắn làm biết bao nhiêu chuyện. Nào là “ mở mui lên đi”, “ nghe nhạc chút”, “ anh chạy nhanh lên, đường vắng mà” với một thái độ cực kì dửng dưng. Khiến người lái xe kế bên không tài nào chịu đựng được
“Rốt cuộc thì mày muốn gì đây, sao lại không về nhà?”
“Thì chạy mau đi, về nhà anh...”
“Này, buông tôi ra”
Một chút gì đó le lói trong chính con tim đã lạnh của nó, cảm thấy có gì đó nặng nặng lồng ngực, khó chịu quá...Nhưng gương mặt lạnh của Hàn Nhi vẫn không biến sắc, cất lên một giọng nói lạnh lùng...Có lẽ là…nó đã quá chai lì với cuộc sống này rồi
Gì thế này, sao việc làm của anh lại khác suy nghĩ đến thế..Bỗng thức tỉnh, lúc này Lạc Thiên mới nhận thức được hành động của, anh vội vàng buông nó ra, ngồi nhích ra phía cửa một chút. Hàn Nhi cũng thế, ngay khi được buông ra, nó cũng vội ngồi sát mép cửa...
Lộ vẻ hơi bối rối, Lạc Thiên cố xem như không có chuyện gì bằng cách tự mình làm tiếp việc sát trùng vết thương. Còn Hàn Nhi cúi gầm mặt xuống, lôi chiếc điện thoại của mình ra bấm số gì đó... Nó gọi ấy đứa em...
Không ai bắt máy cả... sao lạ vậy nhỉ.. Hàn Nhi bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn. giờ này cũng đã gần 11h tối rồi, mà sao không có đứa nào bắt máy. Ít ra cũng còn thằng Hoàng chứ. Chẳng lẽ ngủ hết rồi sao. Nó gọi thử lại lần nữa.. Không dược rồi, đầu óc nó rối bời. Dạo này hay có những chuyện kì lạ xảy ra. Có khi nào nơi nó ở bị lộ rồi không?
Nó quay phắt qua Lạc Thiên, quên bẵng đi cái vụ hồi nãy
“Về thôi”
“Ờ...ờ..”
Lạc Thiên nhìn qua nó.. anh vẫn chưa quên được chuyện hồi nãy.... Lạ thật, có thể anh đã ôm qua nhiều cô gái, họ đều có chung một vẻ mặt vui vẻ hay ngại ngùng, thậm chí là rất hạnh phúc nhưng anh lại chỉ cảm thấy nó nhạt, nhạt đến mức như ôm chiếc gối ở nhà... Nhưng lần này, chính anh lại cảm thấy bối rối hơn ai hết...
Chiếc xe rồ ga rồi lao nhanh vun vút trên con đường khuya đầy gió lạnh và sương đêm...hai con người với 2 dòng suy nghĩ khác nhau
----------------------------------------------------------
Trước đó gần 1 tiếng...
Tại căn nhà phố Quang Đông, hiện diện một không gian không một chút ánh sáng, yên lặng đến độ chiếc đồng hồ kêu lên những tiếng khiến người ta bất giác rùng mình, uể oải nằm dài trên ghế salon, Dương Phong cố vươn tay lấy chiếc điện thoại đang rung lên từng hồi với màn hình nhấp nháy ánh sáng, làm sáng cả một khu....
Mỗi khi nhắc tới Du Y, hắn như chìm vào một không gian khác. Không gian đó, hắn tự tạo ra khi bắt đầu yêu một người con gái. Không gian ấy cũng giống như vỏ bọc của Hàn Nhi. Nếu nói vỏ bọc của Hàn Nhi để tránh sự tác động từ bên ngoài, thì không gian của Dương Phong lại giúp hắn quay trở lại hiện tại mà không một vết thương nào hiện diện. Một con người ngạo mạn, tất nhiên sẽ không thể để tâm trạng mình thể hiện ra ngoài. Đó cũng là một việc cấm kị đối với một người đứng đầu BLACK.... Từ việc học hành, đến gia đình, hắn luôn hoàn thành xuất sắc.. đến các mối quan hệ xã hội. Và đối với một con người luôn lấy ánh quang hào nhoáng ấy làm lẽ sống thì nghiễm nhiên những vết thương sẽ không có chỗ mà hiện diện... ít nhất thì không hiện diện trước mặt người khác
Sau khi nhận được một cuộc gọi.. Từ vẻ mặt suy tư, thoáng buồn, Dương Phong bật dậy, với tay lấy chiếc áo khoác măng tô màu cà phê với 1 hàng nút dài đặc vắt trên chiếc ghế salon khoác lên người... anh phóng nhanh ra cửa với một vẻ mặt hết sức đắc ý. Tìm ra được rồi....
--------------------------------------
“Các anh là ai?”
Thằng Hoàng từ trong nhà bước ra với vẻ mặt bí xị. Bực hết cả mình, đêm khuya thế này rồi mà chị Nhi còn chưa về, đã thế còn có người đến phá đám. Đã định bụng không ra mở cửa rồi, nhưng nếu không mở thì chắc hẳn không đầy vài chục giây nữa thì cánh cửa sẽ sập xuống bởi bàn tay của những người không mời mà đến này thôi….
Vừa mở cửa, thằng Hoàng giật bắn người đến độ đóng sầm cửa, nhưng đã bị mấy cánh tay từ phía ngoài cản lại. Một thằng nhóc như Hoàng, tất nhiên sẽ không đủ sức mà đóng cửa một cách trọn vẹn với những người dày dặn kinh nghiệm như Black đứng bên ngoài
“Đây là nhà của Hàn Nhi???”
“Không, nhầm nhà rồi”
Thằng nhóc Hoàng ló đầu ra khe cửa, không cần suy nghĩ, nói thẳng một mạch. Vẻ mặt nó dò xét từng người. Hàn Nhi đã từng dặn mấy đứa em, không được nói cho ai bít đây là nhà của Hàn Nhi, việc nó cho Lạc Thiên biết nhà đã quá nguy hiểm rồi. Lần này lại thêm những tên lạ mặt thế này……
“Này nhóc, nói thật đi”
Dương Phong ngoài cửa, khụy chân xuống, miệng mỉm cười nhìn nhóc Hoàng…
Không là không, nhóc Hoàng vẫn nhìn trâng trâng vào Dương Phong, mặt tỏ vẻ bực dọc. Rốt cuộc mấy người này là ai vậy chứ? Tại sao lại tìm Hàn Nhi. Nhìn mặt mày thế kia, chắc không phải là chủ nợ đấy chứ…. Mớ suy nghĩ phân tích trong đầu thằng Hoàng khiến nó lắc đầu nguầy nguậy “Đã bảo nhầm rồi mà” - rồi nó hét lớn
“Nhóc giỡn đấy hả?”
Tức giận, Dương Phong đứng phắt dậy, hét lớn. Nhóc Hoàng giật mình sợ sệt, lùi người lại thủ sẵn. Nó vẫn không thể đóng cửa lại được vì đã bị giữ chặt bởi mấy tên khác đứng ngoài cửa rồi. Dù hơi sợ, nhưng mặt thằng Hòang vẫn quyết tâm không nói gì đến cùng
Sao thằng nhóc này nó lại cứng đầu đến thế. Thông tin mà Black tìm ra thì sẽ không bao giờ sai, vì thế không bao giờ có chuyện nhầm nhà, đằng này…..
Dương Phong dung tay đẩy mạnh cánh cửa khiến nhóc Hoàng đang đứng đó té bật ra đằng sau… cánh cửa đập mạnh xuống sàn, kêu lên một tiếng rầm lớn… cơn gió lạnh mùa đông lùa vào nhà…. Không gian bỗng nhiên yên ắng đến bất thường
Mấy đứa nhóc em đang ngồi vui đùa trong nhà cũng dừng hoạt động, người cứng đờ đưa mắt ra phía vừa phát ra cái âm thanh khủng khiếp ấy. Có đứa còn chưa kịp nhận biết việc gì vừa xảy ra đã òa lên khóc.. Một khung cảnh hỗn độn hiện lên trước mắt Dương Phong và các thành viên Black, chỉ có một điều là nhân vật chính của màn “ chào hỏi” thì không thấy tăm hơi đâu cả….
Vừa té nhào ra đất, thằng Hoàng chỉ kịp trợn tròn mắt mất hồn vì suýt nữa thì nó đã bị cánh cửa đè vào người. Nó thất thần, ngồi nhìn đăm đăm thờ thẫn dưới sàn…
“Anh Hoàng….”
Mấy đứa nhóc chỉ vừa nhìn thấy thằng Hoàng ngồi bẹp dưới đất thì đã hớt hải chạy nhanh đến. Mắt rươm rướm “ Những người này là ai vậy?”
Dương Phong quay sang nhìn vài thành viên Black rồi nhìn lại vào căn nhà. Hắn cầm tờ giấy ghi nguệch ngoạc vài nét chữ (có lẽ là địa chỉ nhà)… lên nhìn rồi nhướn người ra phía sau nhìn lại vào bảng địa chỉ nằm trên bức tường… rõ rang là số nhà y chang trên giấy… Chẳng lẽ cô ta ở cái nhà này sao????
Vẫn chưa tin vào sự thật, Dương Phong đứng ngẩn người ra. Lúc này mới để ý, hàng chục người mặc đồ vest cùng vài chiếc ô tô đen loáng bong trước nhà, có cả vài chiếc mô tô phân khối lớn nữa… đã bắt đầu bàn tán xôn xao.... người thì nhảy cao lên, người thì đè đầu cỡi cô người khác.. chen lấn nhau để có thể nhìn vào căn nhà trước mặt
“Anh Phong… gu của anh kì này sao lạ thế?”
“Thằng nhóc này, gu của mày tệ đến thế này sao??
Vừa dứt lời nói, một đàn anh từ phía sau cho hẳn một cú trời giàng vào đầu Dương Phong khiến hắn tỉnh giấc… Lẽ ra, lúc vừa đến nhìn căn nhà có thể tưởng tượng ra quang cảnh bên trong rồi, nhưng sao lúc nhìn thật sự thì nó lại khác xa trí tưởng tượng của hắn thế này. Nói rằng Hàn Nhi sống một mình có thể đã quá đáng lắm rồi, đằng này lại có them bầy nhóc lúc nhúc… ăn ở sao đây??
Hắn bắt đầu suy nghĩ lại quyết định của mình…. thở dài thườn thượt…
“Mấy người thật là, tôi bảo lầm nhà rồi, tôi báo công an bây giờ đấy”
Nhóc Hoàng sau khi hoàn hồn, nhìn cảnh mấy chục người nhốn nháo nhìn vào nhà của mình thì tức điên được, chỉ tay thẳng vào mặt Dương Phong hét lớn
“Này nhóc, hăng quá đấy, bọn anh chỉ đến xem nhà thôi mà”
Đáp trả lại nhóc Hoàng, một người trong Black cũng lên tiếng, nở một nụ hiền khô… Nhưng đám đông thì không như vậy, tất cả cười ồ lên sau lời đáp trả ấy. Khiến cho nhóc Hoàng tức càng them tức, nói không nên lời, nó chỉ còn biết ú ớ vài từ như muốn bay vào đánh cho bọn chúng một trận ( thông cảm, Hoàng cũng là 1 nhóc lang thang bên ngoài trước khi được Hàn Nhi nuôi, nên tính cách khá hăng khi bị chọc tức)
“Thôi nào, anh em về trước được rồi, cảm ơn vì chuyện hôm nay”
Dương Phong quay lưng bước ra ngoài đám đông, rồi nói dõng dạc. Hắn đã quyết định rồi
“Dương Phong, định chừng nào mới giới thiệu đây” - một người bước đến bên Dương Phong, quàng tay qua vai hắn rồi cười gian
Không nói gì. Vì hắn vốn chưa quyết định được chính xác được mình đang làm. Hiện tại bây giờ, đây chỉ là những hành động mà hắn dùng để giải tỏa nỗi buồn tạm thời hay có thể coi là một công việc mà hắn hứng thú nhất thời mà thôi.. Cười nửa miệng rồi hắn quay lưng tiến đi vào trong nhà, không quên giơ tay lên chào mọi người trong Black….
Rồi hàng loạt tiếng rồ ga, xe nổ máy vang lên cả một khu phố, từng chiếc xe lần lượt chạy ra khỏi con phố trong đêm khuya vắng người ấy. Để lại một làn khói mỏng của sương đêm....
Trong lúc Dương Phong bước ra ngoài nói chuyện với Black thì trong này, Hoàng huy đông mấy đứa em của mình. Đứa thì cầm chổi, cầm gậy, bất cứ thứ gì để làm vũ khí. Thằng Hoàng giống Hàn Nhi, luôn cảnh giác với mọi việc. Rồi đứa nào đứa nấy mặt ngầu nhìn chằm chằm tên Phong khi hắn bước vào, sẽ ra tay xấp lá cà bất cứ lúc nào nếu tên này có bất cứ hành động nào khả ngi
“Này, nhóc, Hàn Nhi đâu rồi”
Không hỏi nhiểu, hằn Dương Phong bước vô nhà rồi ngồi xếp chân bằng dưới đất.. Mặc ấy đứa em và nhóc Hoàng trố mắt ra nhìn…
“Đã bảo là không….”
“Anh mày bảo đây là nhà Hàn Nhi, sao chối mãi thế”
Ngắt ngang lời thằng nhóc, vì nghe vài từ đầu có thể hình dung ra mấy từ tiếp theo rồi. Nhanh như cắt, Dương Phong đứng lên tiến lại gần rồi lấy tay gồng chân kẹp cổ thằng nhóc như một hành động của anh em than thiết lâu ngày gặp nhau. Khiến nhóc Hoàng choáng người, tay buông “vũ khí”, la lớn:
“Anh buông ra, làm trò gì thế?”
“Hàn Nhi đâu, nói anh mày nghe xem nào”
“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai”
“Cứng đầu thế”
Kết thúc màn nói chuyện cũng là lúc nhóc Hoàng rơi vào bể khổ… Phong ra hết sức “ giỡn” với tên nhóc cứng đầu này. Mấy đứa em thấy thế cũng nhào luôn vào “ chiến đấu”….
--------------------------
“Thiệt là… nhóc cứng đầu quá đi mất”
“Anh đâu kém gì”
Sau màn chiến đấu, cảm đám lăn đùng ra đất mà hít thở khí trời. Mệt quá, giỡn nãy giờ tốn mất bao nhiêu calo. Mà cô ta còn chưa về. Con gái gì mà đi chơi đêm vậy chứ….
“Anh Hoàng, em đói…” - giọng của một đứa vang lên sau khi “tham chiến”, nghe yếu xìu. Ừ, cũng đúng, tụi này đến giờ cũng chưa ăn gì, lo cặm cụi làm mấy việc làm them mà quên cả ăn uống…
“Anh cũng đói…”
Dương Phong cũng góp màn than thở. Thật khác với vẻ cao ngạo của một Dương Phong thường ngày, và thay vào đó lại là một người anh trai chơi đùa cùng đám con nít và thậm chí là bây giờ, hắn còn đang làm nũng với một thằng nhóc thua hắn tận 6 tuổi…
“Đói kệ anh, tôi không có tiền nuôi đâu”
Thằng Hoàng hứ một cái rồi đứng phắt dậy đi lại phía chiếc tủ nhỏ góc nhà…
“Ăn gì thế”
Nhóc Hoàng khó chịu ra mặt. Đúng thật, ở đâu chui ra một tên quậy thế này, mở miệng ra là cứ Hàn Nhi, Hàn Nhi… bây giờ lại còn muốn ăn chực nữa sao…Anh ta đang nằm mơ chắc
Đóng sầm cái tủ lại, thằng Hoàng quay phắt lại nhìn Dương Phong với cái nhìn tóe lửa, hình ảnh lúc này như một con chó sói săn mồi với cái nhìn không mấy thân thiện và tiếng grừ khiến con mồi hoảng loạn. Nhưng.. Dương Phong, hắn thì không thế, ngược lại còn hoàn toàn bình tĩnh
“Khà khà, để anh đãi tụi nhóc một bữa rồi trả công sau cũng được” - hắn nháy mắt một cái rồi đứng lên, nhìn ngó xung quanh. Tủ lạnh… tủ lạnh nằm đâu??
Câu nói vừa rồi như nói trúng tim đen mấy đứa nhóc em. Cả đám mắt long lanh rồi nhìn chăm chăm vào Dương Phong. Chăm chú từng hành động của hắn. Những cái đầu ấy cũng lắc lắc theo Dương Phong khi hắn vẫn đang cố tìm một cái tủ có vẻ ngoài trông giống tủ lạnh
“Này, nhà nhóc không có tủ lạnh à.. thế thì chắc đồ ăn cũng không có sẵn đúng không?”
“Anh đang chọc quê tôi à?” - cố giữ lại nét vui mừng thầm. Nói cho cùng, thằng Hoàng cũng chỉ như mấy đứa em, mong được một bữa ăn ngon....
“Thế thì hơi mệt nhỉ?” - hắn bỏ đi ra ngoài cửa, mấy đứa nhóc em cũng chạy theo....
“Này, lát có người sẽ đến sửa cái cửa. Nhóc đừng nghĩ đến chuyện khóa cửa cho đến khi anh về đấy. Anh mày có chìa khóa sẵn rồi” - nói rồi, Dương Phong nở một nửa cười nửa miệng, khiến cho nhóc Hoàng cùng mấy đứa em đứng ngẩn ngơ ra.... “ à, để chắc chắn, anh sẽ dắt theo bé này...” - nói rồi hắn nắm tay vội đứa bé gái đứng gần đấy nhất.. là bé Linh - một đứa trẻ nhìn có vẻ gầy gò, gương mặt nhợt nhạt vì bệnh tật....
“Anh... đừng có giỡn với tôi, mau thả bé Linh ra...” - thằng Hoàng hét tướng lên khi thấy Dương Phong kéo đứa bé đi không ngoáy đầu nhìn lại. Nhưng rồi lại im lặng khi nhìn thấy nụ cười bé xíu trên gương mặt non nớt cuả đứa trẻ đang rất hạnh phúc ấy....
---------------------------------------------
“Anh, chúng ta đang đi đâu vậy?” - một giọng nói bập bẹ, nhẹ nhàng chỉ cảm giác được như một làn gió thổi quá. Con bé đang thắc mắc, nói chuyện với một chàng trai đẹp như hoa tuyết... một vẻ đẹp lạnh lẽo nhưng đôi bàn tay kia thì lại ấm, ấm hơn bất cứ thứ gì con bé từng cảm nhận thấy.....
“À quên, bé thích ăn gì nào?” - ngồi thụp xuống giữ chặt đôi vai con bé, Dương Phong nở một nụ cười hiền. Bên ngoài trời không quá lạnh nhưng lại thật sự lạnh với một đứa bé gầy gò như Linh. Đôi môi khô, nứt nẻ, nhìn như những miếng vảy cá nhỏ xíu đang bong tróc ra trên đôi môi ấy. Nếu không có lớp môi khô ấy, hẳn đôi môi này sẽ đẹp đến dường nào.....
“Gì cũng được ạ” - con bé không có bất cứ sự tự vệ nào cả, nó nở một nụ cười tươi khi nhắc đến ăn uống
“Vậy thì đi nào, bữa nay ăn ngon nhé” - nói rồi, hắn kéo chiếc áo khoác của con bé lại, để che đủ chiếc cổ bé xíu kia...
“Ăn ngon ạ, bánh mì này... lâu lâu được ăn gà này....” - con bé bô lô suốt quãng đường đi, nói đến đây, Dương Phong khượng chân lại...
“Em thích món đấy hả?” - hắn đang cố dò hỏi thêm một cái gì đó.... để biết thêm một chút gì đó “ Gà ấy?”
“Ừm….” – con bé đứng chống cằm một hồi rất ra vẻ suy tư… “Em thích món chị Nhi nấu hơn, món nóng nóng luôn luôn ngon hơn mà..” – nói rồi con bé cười một cái rõ tươi...
“Ok, vậy thì tốt, hôm nay chúng ta sẽ làm món nóng nóng ăn nhé” - hắn cũng cười nhẹ rồi nhấc bổng con bé sang vai rồi chuyền ra sau lưng. Mặc cho khuôn mặt ngơ ngác và cái tiếng thốt ra” Dạ” thật nhẹ vì ngạc nhiên của bé Linh. Hắn vội đi nhanh tới cửa hang tiện lợi gần đấy
“Anh Hoàng, em có áo mới nè” - con bé Linh chạy ùa vào nhà, tay cầm cái vạt áo khoác màu hồng phớt nhẹ giơ lên cao cho nhóc Hoàng xem, mặt tươi không thể nào diễn tả được. Thằng Hoàng thì ngạc nhiên, vì từ ngày con bé Linh về đây, chưa bao giờ thấy nó vui thế này. Nhất là đó lại là con bé Linh - một đứa bé nhận thức được hoàn cảnh của mình........
“Ở đâu vậy?” - thằng bé trố mắt ra nhìn, rồi nheo mắt nhìn ra phía ngoài cánh cửa, Dương Phong đang bước vào, tay xách hai cái bao bự tổ chảng “ Anh ta mua cho Linh hả?” - kịp nhận ra, thằng Hoàng nhìn chằm chằm về phía Dương Phong
“Ưm, anh Phong mua cho Linh đó….” – con bé cứ líu la líu lo ngắm ngía cái áo của mình trong chiếc gương có vài đường nứt nẻ in hằn phía cánh cửa chiếc tủ…
Phong bước vào nhà, chỉ mỉm cười nhẹ rồi đặt 2 bao đồ to tướng xuống đất. Rồi hắn từ từ lôi từng món đồ trong 2 bao đồ ấy ra. Nhìn sơ qua thì chỉ thấy toàn đồ ăn. Cứ như đồ ăn dự trữ dung trong 1 tháng…. Mấy đứa nhóc trong nhà nhìn thấy cứ y như rằng gặp vàng…. Vui mừng tột độ…
“ Bếp ở đâu?” - hắn đứng dậy, gom một số nguyên liệu cần thiết bỏ riêng vào một cái túi rồi ngơ mặt ra nhìn nhóc Hoàng sau khi đã ngó khắp lượt căn nhà
Thằng Hoàng cũng không nói gì, chỉ chỉ ngón tay vào khu bé tí góc nhà, có một chiếc bếp ga mini nhỏ nằm ở đó, có một sóng chén chỉ hiện diện một vài cái chén nhỏ, dĩa và tô lớn, chĩ vài ba cái.. và thêm những đôi đũa nâu sậm màu….
Hắn nhìn mà ngớ người ra. Ai đời lại sống trong căn nhà với cái bếp thế này. Không hình dung được đó là cái bếp nữa. Con nhỏ Hàn Nhi này, rốt cuộc cô ta sống vì cái gì vậy chứ, vậy mà còn ra vẻ “ cóc” cần mọi thứ xung quanh nữa.. Nơi này, có thể được gọi là nhà hay sao. Nhìn bên ngoài cũng không đến nỗi tệ nhưng sao bên trong nó lại tồi tàn đến mức khó tưởng vậy chứ
Dương Phong lặng người đi một lúc với vô số vấn đề nảy sinh trong đầu. Hắn tự hỏi, người con gái này có đáng nhận được sự quan tâm của hắn hay không khi mà chính người đó lại không biết quan tâm bản than như thế…..Bực mình.
Hừ một cái nhẹ nhàng rồi hắn tiến lại “ khu bếp” kia. Chỉ trong vòng 5 phút, mọi thứ qua bàn tay hắn đều sạch bong sang loáng và được sắp xếp lại một cách gọn gang, sạch sẽ. Cả bọn nhóc như bị mê hoặc bởi bàn tay nhanh thoăn thoắt của hắn. Thằng Hoàng còn dụi mắt lia lịa…. không tin vào chính con mắt mình nữa
Chẳng chốc sau 30 phút, những dĩa món ăn thơm phức từ từ được dọn ra. Kì thực thì chén dĩa không đủ nên thằng Hoàng phải ra tiệm mua đỡ vài cái chén nhựa, rồi cả đũa tre…. Bọn nhóc thì như bị mùi thơm của các món ăn hút hồn….
Dương Phong: 17t, đứng đầu khoa 2 của trường, là một người hoàn mĩ dù nhìn ở mọi góc độ, gia thế tốt, học hành vượt bậc, tương lai sang lạn với vai trò là cậu chủ của một tập đoàn bất động sản lớn. Từ hội hoa đến bếp núc, tất cả đều vượt ngưỡng khả năng của một chàng trai bình thường. Duy chỉ có thói trăng hoa là điểm yếu. Nhưng đó chỉ là một hạt sạn nhỏ trong những tố chất sẵn có của hắn.
Dường như không thể cưỡng lại nổi sức hút của món ăn, nó dường như ảnh hưởng đến toàn bộ 5 giác quan của bọn nhóc. Cả bọn không chần chừ, nhanh chóng ngồi xuống đất, luôn tay gắp lia lịa, đến độ những chiếc đũa muỗng va chạm vào nhau kêu lên côm cốp. Thôi thì cũng không khách khí nữa. Món mình làm ra mà chỉ đứng nhìn thì cũng... tội lỗi quá. Dương Phong cũng liền chui vào đám nhóc, ngồi ăn có vẻ hơi cực khổ nhưng ai nấy đều mắt sáng rỡ, vui mừng.... tranh giành nhau tới từng miếng thịt...
“Anh Phong nấu ngon dữ vậy”
“Ngon thật đó”
“Có thật là anh nấu không thế, có bỏ thuốc độc vào không đấy”
Vừa dứt câu nhóc Hoàng đã bị Dương Phong cầm đũa gõ cái póc vào đầu khiến thằng Hoàng buông đũa bỏ chén xuống mà nhăn nhó xoa xoa chỗ đau
“Đừng nói giở cái giọng đó ra khi mà nhóc đang ngậm trong miệng đồ ăn do anh mày nấu”
Dù gì nhóc Hoàng vẫn là một thằng nhóc cần được ăn uống đầy đủ trong cái độ tuổi đang phát triển thế này. Trong lòng thì không có ý gì xấu, nhưng khi mở miệng thì bao nhiu lời cay độc có thể bay ra bất cứ lúc nào. Nhóc Hoàng đây thuộc tuýp người trong nóng ngoài lạnh...
Khi cả nhà vừa bỏ đũa xuống thì cũng là lúc trước nhà xuất hiện chiếc xe thể thao sáng bóng. Hàn Nhi vừa vội vã bước xuống xe thì liền khựng lại. Nó nhìn ngó xung quanh, rồi tiến gần lại căn nhà của mình với cánh cửa kì lạ... Nó sờ nhẹ vào cánh cửa rồi nghiêng người ra sau nhìn vào số nhà. Sau khi đã xác định đây chính xác là nhà nó rồi thì đã nhào tới nhập rầm rầm vô cánh cửa
“A, chắc cô ta về đấy”
Vừa nghe tiếng đập cửa, Dương Phong đã đứng phắt dậy, mặt hớn hở tiến ra cánh cửa...
“Chào mừng cô....”
Hắn vừa mở cửa ra, nheo mắt cười tươi thì đã bị cánh tay của Hàn Nhi lỡ đà đập cửa bay thẳng vào mặt. Đây chính là cái tội không chịu ngó trước ngó sau của cả 2
Bị một cú trời giáng vào mặt, Dương Phong loạng choạng, xiểng niểng, người nghiêng về một phía, cứ thế chân lùi về phái sau tận mấy bước, tay ôm mặt
“Cô chào đón khách của mình thế sao?” - hắn gào lên
Hơi lúng túng, nó nhíu mày nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại phong thái ban đầu
“Trò gì nữa đây..??”
Hàn Nhi liếc xéo một cái rồi bước nhanh vào nhà, một gương mặt lạnh. Vốn là một người biết suy nghĩ. Chuyện đầu tiên mà nó cần làm là vào nhà xem mấy đứa em coi có lành lặn hay an toàn không khi mà thấy cái tên khốn đó vừa bước ra từ nhà mình. Nó nhìn xung quanh, miệng lẩm nhẩm cái gì đó rồi quay người lại, nhìn trừng trừng Dương Phong, rồi bước lại gần hắn trước gương mặt sơ sệt của mấy đứa em và khó hiểu của hắn....
“Cút ra khỏi nhà tôi”
La lên một tiếng thật lớn rồi Hàn Nhi thẳng chân đá một cái thật mạnh vào lưng hắn khiến mất đà, ngã nhào ra ngoài đường, và sau đó là đập vào mặt hắn là một tiếng rầm thật lớn của cánh cửa..
“Này, vừa phải thôi chứ….”
Dương Phong đứng dậy, đập rầm rầm vào cánh cửa kia, mặt như muốn nổi gân xanh. Trên đời này có loại con gái này sao. Chưa rõ tình hình đã đánh hắn ngã nhào ra đất như thế này. Không thể chấp nhận được, sao hắn lại có thể thích người như vậy nhỉ “ Mở cửa ra….. áo tôi.. còn ở trong đó…..”
“Mai tôi đưa, giờ hết việc rồi, về đi” - tiếng nói vọng từ trong nhà ra, nghe rõ mồn một - một giọng nói đanh thép đến từng âm vực
“Đáng kiếp..” – Dương Phong ngồi xuống đất, quay lưng dựa vào cánh cửa, thở hồng hộc. Tại sao hắn lại cho lắp cánh cửa đáng ghét này nhỉ. Nó quá kiên cố, khiến hắn đập rầm rầm vào đấy đến độ đỏ hết cả tay. Lúc cho người lắp cánh cửa mới, hắn chỉ suy nghĩ một cách đơn giản là để bảo vệ văn nhà này - một căn nhà chỉ có một đứa con gái và lũ nhóc kia. Nhưng giờ, hắn đang hối hận về việc mình làm… “cô ta” – Dương Phong nghiến răng ken két
“Tại sao lại ở đây?”
Lạc Thiên vừa bước tới, tay bỏ vào túi quần nhìn Dương Phong với ánh mắt khó hiểu
“Chứ còn anh, làm gì ở đây, hai người đi cùng nhau sao?”
“Nghe đây, chỗ này không phải là nơi mà em có thể đến. Sao lại biết chỗ này hả?” Lạc Thiên trừng mắt giận dữ. Thằng nhóc này không biết kiểm soát hành động của nó hay sao. Tại sao lại có thể làm một việc mà không thèm suy nghĩ gì đến hậu quả vậy chứ
“Tôi hỏi anh, hai người về cùng nhau sao? trả lời tôi đi”
Cúi gằm mặt xuống đất. Hắn không thể nào bình tĩnh được khi thấy Lạc Thiên cũng có mặt ở đây. Lại còn bảo đây là nơi mà hắn không thể đến ư? Không có nơi nào mà hắn không thể đến cả. Nhất là nơi này, như vậy mới có thể biết hai người bọn họ đi với nhau chứ. Anh hồ đồ quá đấy Lạc Thiên…..
“Không phải chuyện của nhóc, mau về đi, ở lại nơi này lâu không tốt đâu” – nói rồi Lạc Thiên nhướn người về phía trước để chắc chắn rằng Hàn Nhi đã về nhà an toàn rồi anh quay lưng đi ra chiếc xe của mình
Dương Phong…. cậu không nên biết chuyện gì cả, cậu cũng không nên quan tâm nhiều quá đến Hàn Nhi. Thế giới của cô ấy vốn dĩ không phù hợp của cậu có thể bước vào. Hôm nay coi như cậu đã phạm sai lầm đầu tiên không đáng có, tôi sẽ bỏ qua….
“Hai ngưới đang qua lại với nhau sao”
Nở một nụ cười nhẹ, rồi Dương Phong hỏi thẳng vào vấn đề mà hắn thắc mắc bấy lâu nay. Một nụ cười nhạt
Lạc Thiên bất giác giật mình. Anh vốn dĩ biết rõ tính cách của Dương Phong, nhưng không ngờ hắn lại có thể hỏi thẳng được như vậy. Thằng nhóc này muốn biết chuyện gì đây chứ
“Đừng có điên như thế”
Lạc Thiên quay người lại, nhìn Dương Phong chằm chằm, vốn dĩ anh muốn xem tên Dương Phong này sẽ xử trí thế nào
“Lần trước là Du Y, lần này lại là Hàn Nhi sao?”
Thật thất vọng. tên này vẫn chỉ là một thằng nhóc với cái lối suy nghĩ đơn giản này thôi. Lạc Thiên phì cười một cái thật lớn rồi bước ra xe. Tất cả như chế giễu một thằng bé đang ngồi tại cánh cửa kia và câu hỏi ngốc ngếch của hắn. Như vậy, cậu không bao giờ có thể bước vô thế giới của Hàn Nhi được rồi, Dương Phong!
Vừa leo lên xe và rồ ga thì trước ánh đèn sang trưng một phía của Lạc Thiên xuất hiện một người. Là Dương Phong hắn đứng ở đó lúc nào không biết…
“Chở về…”
hắn nói một câu nhẹ như không có chuyện gì rồi mở cửa xe chui vào. Tâm trạng Dương Phong lúc này cũng không tốt, hắn cũng không muốn nhìn thấy mặt Lạc Thiên, nhưng giờ thì không còn xe để về nữa rồi. Anh em trong Black giờ này chắc đang tụ họp đi chơi.. Lại không muốn về nhà nên lúc này đi theo Lạc Thiên là lựa chọn tốt nhất
“Sao lại để cái tên đó vô nhà vậy hả?”
Nhóc Hoàng vẫn còn đang hình dung thái độ của Hàn Nhi khi thấy Dương Phong trong nhà mình...cái cảnh nó đùng đùng tức giận hay lầm lầm lì lì không nói gì… rất đang sợ. Nhưng với cái giọng nhẹ nhàng và thái độ dửng dưng tháo balo ra quăng sang một bên rồi ngồi bệt xuống nền nhà cởi bỏ chiếc áo khoác thì hoàn toàn ngược lại với cái hình dung trong ban đầu
“Dạ….anh ta tự xông vào, cánh cửa… cánh cửa cũ anh ta làm rớt ra rồi nên cái này anh ta mới sửa lại, mua cái mới này đấy”
Thằng Hoàng lắp bắp, cố chống đỡ, cái tay chỉ khư khư vào cánh cửa kiên cố đằng kia, mặt toát ra mồ hội hột. Hàn Nhi ghét nhất là để người lạ vào nhà.. Anh chàng lần trước (ý chỉ Lạc Thiên) đã quá lắm rồi. Mà sao lần này chị Nhi “ tỉnh” vậy nhỉ??
Thở khì một cái rồi nó đảo mắt liếc nhìn xung quanh. Đúng thế, tính tình tên kia thì có thể hình dung được vấn đề rồi + them lời giải thích của nhóc Hoàng thì 100% chẳng có lien quan gì đến bọn nhóc cả. Nên nó đành im lặng. Vì suy cho cùng, mấy đứa nhóc không hề liên quan đến vụ này
“Cái gì vậy?”
Ánh mắt Hàn Nhi dừng lại ngay chỗ đống ché dĩa nằm trên sàn. Tất cả đều trống không, không còn chút đồ ăn nào sót lại..
“Dạ….”
Thằng Hoàng chưa kịp nói hết câu thì con bé Linh từ phái góc kia chồm tới, tay giữ cái áo khoác trên tay
“Chị Nhi, là anh hồi nãy nấu.. Ngon lắm đấy.. Áo này cũng là của anh ấy mua đấy. Là bạn chị Nhi sao?”
Mặt con bé vẫn vui mừng như lúc nãy. Có lẽ Linh thích chiếc áo này lắm…. Hàn Nhi nghe xong thì như rơi vào khoảng không suy nghĩ. Giọng nói của bé Linh về cái đề tài lúc nãy vẫn còn ong ong vang trong đầu
“Là anh hồi nãy nấu….”
“Anh ấy mua đấy…”
“Là anh hồi nãy nấu….”
“Anh ấy mua đấy…”
Cái tên này… thật chất thì hắn đang muốn làm gì đây? Có khi nào hắn là người của gia đình nó không… Nếu không thì tại sao lại làm trò này. Tìm ra cả nhà của Hàn Nhi, nhất định hắn không phải hạn vừa. Trừ phi hắn quen biết người đang nắm giữ thong tin trước kia của nó
“Chị Nhi, em xin lỗi, em không chặn anh ta lại được….”
Thằng Hoàng cúi gầm mặt xuống, miệng lí nhí, tỏ vẻ hối lỗi.
“Thôi, không sao, chị sẽ giải quyết, mốt có gì gọi điện liền cho chị, nhớ đấy”
Mỉm cười một cái nhẹ nhàng. Rồi xách balo đi lên căn gác nhỏ. Hôm nay xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi, nó cần được thư giãn một chút……
-------------------------------------------------
“Đừng về nhà em….”
Dương mắt nói rồi đảo mắt ra cửa sổ. Từ khi lên xe hắn làm biết bao nhiêu chuyện. Nào là “ mở mui lên đi”, “ nghe nhạc chút”, “ anh chạy nhanh lên, đường vắng mà” với một thái độ cực kì dửng dưng. Khiến người lái xe kế bên không tài nào chịu đựng được
“Rốt cuộc thì mày muốn gì đây, sao lại không về nhà?”
“Thì chạy mau đi, về nhà anh...”
Tác giả :
just.lyn